Đôi mắt đêm qua còn nồng nàn đa tình, giờ đây lại lạnh lùng tĩnh lặng như hồ băng mùa đông, nhưng lại có một tia tình ý man mác len lỏi ra từ khe nứt trên mặt hồ.

"Yến Yến." Chàng gọi tên ta, "Qua đây, đến bên cạnh ta."

Ta mặc bộ y phục mới may mấy hôm trước, váy rất dài, thêu những bông hoa màu đỏ nước phức tạp, gần như chạm đất.

Bước từng bước về phía Cảnh Hành, vạt váy lướt qua vết m.á.u trên mặt đất, màu đỏ tươi theo vải lan dần lên trên.

Cảnh Hành cứ như không nhìn thấy.

Chàng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu nha hoàn này phạm quy củ, ta đã g.i.ế.c nàng ta, phu nhân sợ rồi sao?"

Ta theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, lại gật đầu.

"Trong tiểu trù sẽ có nha hoàn mới thay thế nàng ta, phu nhân thích kiểu nào thì tự mình chọn lựa."

Đầu ngón tay ấm áp của chàng dính máu, nhẹ nhàng lau qua bên tai ta: "Yến Yến đừng sợ, ta đối với nàng tất nhiên sẽ không giống như đối với nàng ta."

Nhưng lời này lọt vào tai ta, chẳng khác nào "Yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng như đã đối xử với nàng ta".

Bởi vì khoảnh khắc này, ta đột nhiên tỉnh táo khỏi ảo mộng tự huyễn hoặc bản thân, nhớ đến thân phận thật sự của Cảnh Hành.

Chàng nổi tiếng tàn độc, thủ đoạn thủ lạt, mạng người đối với chàng chẳng khác nào cỏ rác.

Huống chi giờ đây trong mắt chàng, ta chính là Đường Thính Nguyệt đã từng làm nhục chàng giữa đường.

Cẩm y hoa phục có lẽ khiến ta nhất thời tê liệt, nhưng không nên đến c.h.ế.t vẫn chìm đắm trong đó.

Đêm hôm đó, ta chủ động cầu hoan, khúm núm lấy lòng, khiến Cảnh Hành cũng không nhịn được mà thốt lên: "Sao hôm nay phu nhân lại nhiệt tình như vậy?"

Ta lắc đầu, nhìn chàng bằng ánh mắt dịu dàng đằm thắm, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

Chàng trân trọng cái hộp kia như vậy, bên trong chắc chắn cất giấu điểm yếu của chàng.

Vì vậy, mấy ngày sau, ta chọn một đêm khuya chàng ra ngoài làm việc, trèo cửa sổ ra ngoài, tránh Tú Nhi và hai tên hạ nhân võ nghệ cao cường, lặng lẽ lẻn vào thư phòng của Cảnh Hành.

Đây là lần đầu tiên ta đến thư phòng của chàng, khắp phòng thoang thoảng mùi gỗ lạnh lẽo, cùng với mực đang mài dở trên bàn, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, vừa vặn tạo nên một bầu không khí yên tĩnh.

Ta nhìn quanh, đến giá sách bên cạnh tìm kiếm cái hộp, nhưng lại bị biển sách mênh m.ô.n.g làm cho rối trí.

"Yến Yến."

Giọng nói quen thuộc, mang theo ba phần ý cười vang lên sau lưng ta, "Yến Yến ngoan, đêm khuya thanh vắng, nàng không ngủ, chẳng lẽ là đến chỗ vi phu tìm vài cuốn sách phong tình để giải khuây sao?"

Động tác của ta lập tức cứng đờ, do dự chỉ thoáng qua trong lòng, sau đó rút con d.a.o găm bên eo ra, quay đầu đ.â.m về phía mắt chàng.

Tuy nhiên, từng chiêu từng thức đều bị chàng dễ dàng đỡ được, cứ như... chàng vô cùng quen thuộc với từng chiêu thức ít ỏi mà ta biết.

Cuối cùng, Cảnh Hành chặt chẽ khống chế cổ tay ta.

Chàng dùng chút lực, ta đau đớn buông lỏng tay, d.a.o găm rơi xuống đất.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dưới ánh trăng trắng xóa, chàng ép ta vào bệ cửa sổ, ánh mắt lướt qua từng tấc da thịt trên mặt ta, sắc bén như mũi dao:

"Yến Yến, trước kia nàng đã từng rơi lệ vì ta... nhưng giờ, nàng thật sự muốn g.i.ế.c ta, phải không?"

Giọng điệu của chàng nghe như thật sự đau lòng.

Trong tình cảnh này, ta thật sự không giả câm được nữa, nghiến răng nói: "Cảnh Hành, chàng buông ta ra!"

"Yến Yến không giả vờ được nữa rồi sao?" Chàng vẫn còn nhã hứng cười khẽ, cúi đầu từng chút một đến gần ta, "Nàng là người hoạt bát, mấy ngày nay, nhịn rất khổ sở phải không?"

Chàng vậy mà đã sớm biết ta đang giả vờ sao? Mấy ngày nay, người này quả nhiên vẫn luôn đùa giỡn ta.

Ta không khỏi cảm thấy xấu hổ vì sự thất vọng dâng lên trong khoảnh khắc đó.

Nhưng đôi môi của Cảnh Hành lại dừng lại ở khoảng cách rất gần, kéo ta vào những đêm mặn nồng trước đây.

Thậm chí nửa canh giờ trước, ta và chàng còn triền miên trong lúc tỉnh táo.

Cảnh Hành dùng đầu ngón tay vuốt ve mắt ta, giọng nói trầm thấp như tiếng thì thầm: "Mấy ngày nay, nàng cũng diễn rất tốt, y phục trang sức ta tặng nàng, nàng không thích sao? Tại sao không thể tiếp tục biến giả thành thật?"

"Giả dối có lẽ khiến ta nhất thời chìm đắm, nhưng cũng không đến mức đợi đến khi d.a.o kề cổ mới phát hiện ra điều không ổn. Cảnh Hành, chàng g.i.ế.c Tiểu Uyển, là cố tình làm cho ta xem phải không?"

Ta hít sâu một hơi: "Giờ ta cũng đã vào thư phòng của chàng, chạm vào hộp của chàng, chàng muốn g.i.ế.c ta thế nào, cũng cho ta một cái c.h.ế.t nhanh gọn được không?"

Gió đêm thổi qua khe cửa sổ, cuốn đi hơi ấm trên đầu ngón tay chàng, cái lạnh lẽo đó dừng lại bên cổ ta, như có thể siết chặt ta bất cứ lúc nào.

Ta không nhịn được mà nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào chàng, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói của chàng: "Sao ta nỡ lòng đây."

"Hôm đó Yến Yến nói muốn báo đáp ta, vẫn chưa xong đâu."

Chàng cười với ta trong bóng tối: "Hay là ngay tại đây đi."

Cuốn sách bị hất văng rơi xuống đất, cùng với chiếc váy xếp ly màu đỏ nước thêu hoa lê trắng muốt.

...

Cho đến khi trời sáng.

Có lẽ gió đêm quá lạnh, lúc bình minh Cảnh Hành ôm ta về phòng, không lâu sau ta liền bắt đầu sốt.

Trong cơn mê man, ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Những ngày tháng ở Đường gia, ta chưa bao giờ sống tốt.

Trước kia còn có mẫu thân che chở cho ta, sau khi bà mất, dưới sự đồng ý ngầm của đích mẫu, bất kỳ một hạ nhân nào trong Đường gia cũng có thể chèn ép ta.

Tuy nhỏ hơn Đường Thính Nguyệt một tuổi, nhưng sinh thần của ta lại cùng ngày với nàng ta.

Ngày sinh thần nàng ta, vàng bạc châu báu, cẩm y hoa phục như nước chảy vào khuê phòng mặc cho nàng ta lựa chọn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện