Cảnh Hành vừa khỏi bệnh không lâu, Đường gia bỗng nhiên sai người đến, nói đích mẫu ta bệnh nặng, nhớ thương nữ nhi, muốn ta về thăm một chuyến.
Bệnh nặng? Vậy thì thật tốt quá rồi.
Ta suýt nữa thì không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng, kết quả vừa đảo mắt, đã thấy Cảnh Hành đang nhìn ta:
"Phu nhân trong lòng chắc hẳn lo lắng vạn phần, nếu vậy, thì cứ về một chuyến đi."
Ta đành phải ép mình bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Chỉ tiếc, ta có việc quan trọng, không thể cùng phu nhân về nhà được."
Chàng bước tới, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho ta, lại nhẹ nhàng vuốt ve bên má ta, rồi đặt xuống một nụ hôn.
"Phu nhân về nhà sớm một chút, cho ta đỡ phải nhớ nhung."
Kết quả, khi ta về đến Đường gia, mới phát hiện đích mẫu căn bản không hề bị bệnh.
Không những vậy, bà ta còn rất khỏe mạnh, thậm chí còn có thời gian nhàn rỗi để quan sát ta, hỏi: "Sau khi thành thân, Nhiếp Chính vương đối xử với con thế nào?"
Ta nghĩ câu trả lời thật lòng chắc chắn họ không muốn nghe, thế nên hít sâu một hơi, thút thít nói:
"Đích tỷ trước kia đã khinh bạc chàng như vậy, giờ chàng ngày đêm hành hạ con, ngay cả một bữa cơm no cũng khó mà ăn được, trên người càng không có một chỗ nào lành lặn..."
Đường Thính Nguyệt nhìn ta với vẻ mặt vừa hài lòng vừa nghi ngờ, nha hoàn đứng sau nàng ta là Vân Tước phối hợp hỏi: "Nhưng mà nô tỳ thấy Nhị tiểu thư dường như tròn trịa hơn không ít?"
Ta cứng đờ người lại: "... Có lẽ là do đói đến sưng phù lên."
Nói chuyện vòng vo một hồi, cuối cùng ta cũng mất kiên nhẫn hỏi: "Mẫu thân khỏe mạnh như vậy, tại sao lại gọi con về thăm bệnh?"
Hai mẫu tử trước mặt ta liếc nhìn nhau, sau đó Vân Tước lui ra ngoài, còn rất tự giác đóng cửa phòng lại.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta, Đường Thính Nguyệt lấy ra một cái bình ngọc trắng từ trong lòng, đẩy đến trước mặt ta.
Lòng ta thắt lại: "Đây là thứ gì?"
"Cảnh Hành âm hiểm độc ác, hắn hành hạ con như vậy, ta là đích mẫu của con, cũng không đành lòng."
Đích mẫu mở miệng nói, "Con tìm cơ hội, bỏ thứ này vào trong thức ăn của hắn, đợi sau khi việc thành, sẽ có người đón con về Đường phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý."
Có người? Ta khẽ nhếch khóe môi, che giấu sự chế giễu trong giọng nói: "Chẳng lẽ đích tỷ sắp xuất giá rồi sao?"
"Đương nhiên." Trên mặt đích mẫu thoáng qua một tia đắc ý, "Thế tử Trường Ninh Hầu phủ đã phái người đến cửa cầu hôn, hiện giờ nó không phải là đích tỷ của con nữa, mà là thứ muội của con, Đường Ngưng Ngọc, được nuôi dưỡng từ nhỏ ở trang viên."
Ngưng Ngọc.
Nghe gió ngắm trăng, như ngọc như châu báu.
Tên của nàng ta mang theo những lời chúc tốt đẹp, có cảnh đẹp tháng ngày, cho dù đã đổi thân phận với ta, vẫn có thể dễ dàng có được tất cả những thứ mà ta vĩnh viễn không thể với tới.
Ta ngẩn người ra, im lặng một lúc.
Đích mẫu tưởng ta không bằng lòng, lập tức thay đổi sắc mặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu con làm lỡ mất lương duyên tốt đẹp của Ngưng Ngọc, thì những thứ đồ cỏn con của mẫu thân con để lại trong phủ, cũng không cần giữ lại nữa, đốt sạch sẽ cho rồi!"
Ta ngẩng đầu nhìn bà ta: "Mẫu thân đang uy h.i.ế.p con sao?"
Bà ta đứng dậy, nhìn xuống ta từ trên cao:
"Đường Yến Yến, mạng của ngươi rẻ mạt như vậy, nếu việc này thành công, đừng nói là đồ của mẫu thân ngươi, cho dù muốn trả lại cho bà ta sự trong sạch cũng được. Nhưng nếu không thành..."
"Ngươu nghĩ, sau khi chuyện con mạo danh thay thế bị phát hiện, Nhiếp Chính vương có thể để ngươi sống đến ngày mai sao?"
Đích mẫu rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại ta và Đường Thính Nguyệt.
Nàng ta vẫn ngồi đó, khuôn mặt có bảy phần giống ta trông thật tĩnh lặng, ung dung.
Chỉ thấy nàng ta dùng đầu ngón tay chấm nước trà, từng nét từng nét viết lên mặt bàn: "Muội muội, đây chính là số mệnh của muội."
"Cho dù bây giờ đã thay thế thân phận của ta, muội cũng không thể thực sự trở thành ta."
Khi rời khỏi Đường gia, cuối cùng ta vẫn mang theo cái bình ngọc đó.
Trong xe ngựa trên đường về, ta nắm chặt bình ngọc, trầm ngâm suy nghĩ: Cảnh Hành tuy quyền khuynh triều dã, nhưng cũng đắc tội không ít người, bốn bề đều là kẻ thù trong triều.
Trường Ninh Hầu, người sắp cưới Đường Ngưng Ngọc, chính là một trong số đó.
Ngoại tộc của Thất vương gia, thân đệ của đương kim Hoàng thượng, xuất thân từ Trường Ninh Hầu nhất mạch.
Vậy thì, chuyện hạ độc Cảnh Hành, rốt cuộc là do Trường Ninh Hầu sai khiến, hay là...
Ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau khi trở về, trời đã tối, Cảnh Hành vậy mà vẫn đang đợi ta dùng bữa.
Có lẽ nhận ra sự lơ đãng của ta, chàng vươn tay nắm lấy tay ta: "Phu nhân làm sao vậy? Bệnh tình của nhạc mẫu chẳng lẽ rất nghiêm trọng sao?"
Ta lắc đầu, thở dài.
Nếu thật sự là bà ta bệnh nặng thì tốt rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nhất định phải kiếm cả bình rượu để ăn mừng.
Cảnh Hành sai Tú Nhi đứng bên cạnh lấy giấy bút đến, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm bút viết:
"Sau khi ta xuất giá, phụ mẫu đã đón thứ muội vốn được nuôi dưỡng ở trang viên về phủ, dạy dỗ cẩn thận, đặt tên là Đường Ngưng Ngọc. Ta chỉ là... chỉ là..."
Đang chần chừ không biết nên viết tiếp như thế nào, Cảnh Hành bỗng nhiên đưa tay ra, vuốt ve những sợi tóc lòa xòa bên thái dương ta, giọng nói nhẹ nhàng như những viên ngọc rơi xuống trái tim ta: "Phu nhân đã từng có tên tự nào chưa?"
Ta lắc đầu.
"Vậy để ta nghĩ cho phu nhân một cái tên tự được không?"
Chàng cầm bút viết, "Phu nhân khi cười nói vui vẻ, thật động lòng người, không bằng tên tự gọi là Yến Yến thì sao?"
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chàng.
Khoảnh khắc này, khuôn mặt Cảnh Hành ở ngay trước mắt ta, lại kỳ lạ trùng khớp với nụ cười dịu dàng của mẫu thân trong ký ức của ta.
Bệnh nặng? Vậy thì thật tốt quá rồi.
Ta suýt nữa thì không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng, kết quả vừa đảo mắt, đã thấy Cảnh Hành đang nhìn ta:
"Phu nhân trong lòng chắc hẳn lo lắng vạn phần, nếu vậy, thì cứ về một chuyến đi."
Ta đành phải ép mình bày ra vẻ mặt lo lắng.
"Chỉ tiếc, ta có việc quan trọng, không thể cùng phu nhân về nhà được."
Chàng bước tới, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho ta, lại nhẹ nhàng vuốt ve bên má ta, rồi đặt xuống một nụ hôn.
"Phu nhân về nhà sớm một chút, cho ta đỡ phải nhớ nhung."
Kết quả, khi ta về đến Đường gia, mới phát hiện đích mẫu căn bản không hề bị bệnh.
Không những vậy, bà ta còn rất khỏe mạnh, thậm chí còn có thời gian nhàn rỗi để quan sát ta, hỏi: "Sau khi thành thân, Nhiếp Chính vương đối xử với con thế nào?"
Ta nghĩ câu trả lời thật lòng chắc chắn họ không muốn nghe, thế nên hít sâu một hơi, thút thít nói:
"Đích tỷ trước kia đã khinh bạc chàng như vậy, giờ chàng ngày đêm hành hạ con, ngay cả một bữa cơm no cũng khó mà ăn được, trên người càng không có một chỗ nào lành lặn..."
Đường Thính Nguyệt nhìn ta với vẻ mặt vừa hài lòng vừa nghi ngờ, nha hoàn đứng sau nàng ta là Vân Tước phối hợp hỏi: "Nhưng mà nô tỳ thấy Nhị tiểu thư dường như tròn trịa hơn không ít?"
Ta cứng đờ người lại: "... Có lẽ là do đói đến sưng phù lên."
Nói chuyện vòng vo một hồi, cuối cùng ta cũng mất kiên nhẫn hỏi: "Mẫu thân khỏe mạnh như vậy, tại sao lại gọi con về thăm bệnh?"
Hai mẫu tử trước mặt ta liếc nhìn nhau, sau đó Vân Tước lui ra ngoài, còn rất tự giác đóng cửa phòng lại.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta, Đường Thính Nguyệt lấy ra một cái bình ngọc trắng từ trong lòng, đẩy đến trước mặt ta.
Lòng ta thắt lại: "Đây là thứ gì?"
"Cảnh Hành âm hiểm độc ác, hắn hành hạ con như vậy, ta là đích mẫu của con, cũng không đành lòng."
Đích mẫu mở miệng nói, "Con tìm cơ hội, bỏ thứ này vào trong thức ăn của hắn, đợi sau khi việc thành, sẽ có người đón con về Đường phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý."
Có người? Ta khẽ nhếch khóe môi, che giấu sự chế giễu trong giọng nói: "Chẳng lẽ đích tỷ sắp xuất giá rồi sao?"
"Đương nhiên." Trên mặt đích mẫu thoáng qua một tia đắc ý, "Thế tử Trường Ninh Hầu phủ đã phái người đến cửa cầu hôn, hiện giờ nó không phải là đích tỷ của con nữa, mà là thứ muội của con, Đường Ngưng Ngọc, được nuôi dưỡng từ nhỏ ở trang viên."
Ngưng Ngọc.
Nghe gió ngắm trăng, như ngọc như châu báu.
Tên của nàng ta mang theo những lời chúc tốt đẹp, có cảnh đẹp tháng ngày, cho dù đã đổi thân phận với ta, vẫn có thể dễ dàng có được tất cả những thứ mà ta vĩnh viễn không thể với tới.
Ta ngẩn người ra, im lặng một lúc.
Đích mẫu tưởng ta không bằng lòng, lập tức thay đổi sắc mặt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu con làm lỡ mất lương duyên tốt đẹp của Ngưng Ngọc, thì những thứ đồ cỏn con của mẫu thân con để lại trong phủ, cũng không cần giữ lại nữa, đốt sạch sẽ cho rồi!"
Ta ngẩng đầu nhìn bà ta: "Mẫu thân đang uy h.i.ế.p con sao?"
Bà ta đứng dậy, nhìn xuống ta từ trên cao:
"Đường Yến Yến, mạng của ngươi rẻ mạt như vậy, nếu việc này thành công, đừng nói là đồ của mẫu thân ngươi, cho dù muốn trả lại cho bà ta sự trong sạch cũng được. Nhưng nếu không thành..."
"Ngươu nghĩ, sau khi chuyện con mạo danh thay thế bị phát hiện, Nhiếp Chính vương có thể để ngươi sống đến ngày mai sao?"
Đích mẫu rời đi trước, trong phòng chỉ còn lại ta và Đường Thính Nguyệt.
Nàng ta vẫn ngồi đó, khuôn mặt có bảy phần giống ta trông thật tĩnh lặng, ung dung.
Chỉ thấy nàng ta dùng đầu ngón tay chấm nước trà, từng nét từng nét viết lên mặt bàn: "Muội muội, đây chính là số mệnh của muội."
"Cho dù bây giờ đã thay thế thân phận của ta, muội cũng không thể thực sự trở thành ta."
Khi rời khỏi Đường gia, cuối cùng ta vẫn mang theo cái bình ngọc đó.
Trong xe ngựa trên đường về, ta nắm chặt bình ngọc, trầm ngâm suy nghĩ: Cảnh Hành tuy quyền khuynh triều dã, nhưng cũng đắc tội không ít người, bốn bề đều là kẻ thù trong triều.
Trường Ninh Hầu, người sắp cưới Đường Ngưng Ngọc, chính là một trong số đó.
Ngoại tộc của Thất vương gia, thân đệ của đương kim Hoàng thượng, xuất thân từ Trường Ninh Hầu nhất mạch.
Vậy thì, chuyện hạ độc Cảnh Hành, rốt cuộc là do Trường Ninh Hầu sai khiến, hay là...
Ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Sau khi trở về, trời đã tối, Cảnh Hành vậy mà vẫn đang đợi ta dùng bữa.
Có lẽ nhận ra sự lơ đãng của ta, chàng vươn tay nắm lấy tay ta: "Phu nhân làm sao vậy? Bệnh tình của nhạc mẫu chẳng lẽ rất nghiêm trọng sao?"
Ta lắc đầu, thở dài.
Nếu thật sự là bà ta bệnh nặng thì tốt rồi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nhất định phải kiếm cả bình rượu để ăn mừng.
Cảnh Hành sai Tú Nhi đứng bên cạnh lấy giấy bút đến, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm bút viết:
"Sau khi ta xuất giá, phụ mẫu đã đón thứ muội vốn được nuôi dưỡng ở trang viên về phủ, dạy dỗ cẩn thận, đặt tên là Đường Ngưng Ngọc. Ta chỉ là... chỉ là..."
Đang chần chừ không biết nên viết tiếp như thế nào, Cảnh Hành bỗng nhiên đưa tay ra, vuốt ve những sợi tóc lòa xòa bên thái dương ta, giọng nói nhẹ nhàng như những viên ngọc rơi xuống trái tim ta: "Phu nhân đã từng có tên tự nào chưa?"
Ta lắc đầu.
"Vậy để ta nghĩ cho phu nhân một cái tên tự được không?"
Chàng cầm bút viết, "Phu nhân khi cười nói vui vẻ, thật động lòng người, không bằng tên tự gọi là Yến Yến thì sao?"
Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chàng.
Khoảnh khắc này, khuôn mặt Cảnh Hành ở ngay trước mắt ta, lại kỳ lạ trùng khớp với nụ cười dịu dàng của mẫu thân trong ký ức của ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương