Dưa chuột là món ta ghét nhất.
Ta cầm đũa lên, mơ màng nói: "Ta…"
Chữ "không thích ăn dưa chuột" còn chưa nói ra khỏi miệng, ta giật mình tỉnh giấc.
Thân phận hiện tại của ta, là Đường Thính Nguyệt không nói được.
Thế là nuốt ngược những lời còn lại xuống, ta nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Ừm ừm."
Sau đó, cố nén đau khổ, nuốt xuống miếng dưa chuột nhồi thịt to tướng mà Cảnh Hành gắp cho.
Chàng chống cằm, ung dung nhìn ta: "Phu nhân rất muốn nói chuyện với ta sao?"
Ta lắc đầu, lại gật đầu.
Thế là Cảnh Hành ra hiệu cho hạ nhân lấy giấy bút đến.
Ta vội vàng viết lên giấy Tuyên Thành: "Phu quân ngày ngày vất vả lo việc triều chính, chắc hẳn rất mệt mỏi."
Chàng liếc mắt nhìn, cười nhạt: "Cũng tạm, sao phu nhân đột nhiên lại nhớ đến việc quan tâm ta vậy?"
"Là thê tử, quan tâm đến sức khỏe của phu quân là việc ta nên làm."
Ta dừng lại một chút, cuối cùng cũng viết ra mục đích thực sự của mình, "Vì sức khỏe của phu quân, chi bằng vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng..."
Còn chưa viết xong, đã bị Cảnh Hành nắm lấy cổ tay, kéo mạnh một cái.
Màn che khép lại, trước mắt tối sầm, chàng từ trên cao nhìn xuống ta, khẽ nhếch khóe môi:
"Mới cưới không lâu, đã khiến phu nhân sinh ra nghi ngờ như vậy, là lỗi của ta."
Ta không tin nổi trừng mắt nhìn chàng, cố gắng dùng ánh mắt khiển trách hành vi mất nhân tính của chàng.
Nhưng chàng lại đưa tay che mắt ta, mỉm cười nói: "Phu nhân, đừng nhìn ta như vậy."
"Ta sẽ... đau lòng."
2
Tâm lý của Cảnh Hành, chắc chắn không bình thường.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy đã không thấy chàng đâu.
Tiểu Xuân, nha hoàn bồi giá cùng ta đến đây cũng không biết đã đi đâu.
Trong phòng có một nữ tử xa lạ đang đứng.
Nàng hành lễ với ta, cung kính nói: "Vương phi, nô tỳ là Tú Nhi. Vương gia đã dặn dò, từ hôm nay trở đi, nô tỳ hầu hạ người."
Ta nhìn nàng ấy.
Nàng rất nhanh trí lấy giấy bút đến: "Vương phi có gì muốn căn dặn ạ?"
"Nha hoàn bồi giá của ta đâu?"
"Vương gia có việc khác an bài cho nàng ấy đi làm, Vương phi muốn chải tóc trang điểm sao? Nô tỳ hầu hạ người."
Tú Nhi dìu ta đến trước bàn trang điểm, mở hộp đựng trang sức ra: "Vương phi muốn đeo trang sức gì? Nô tỳ chải tóc cho người."
Ta nhìn chằm chằm vào những thứ trong hộp, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những thứ này, đều là đồ mà Đường Thính Nguyệt không cần.
Trước khi xuất giá, đích mẫu đặc biệt gọi ta đến phòng bà, vẻ mặt thờ ơ nói:
"Lẽ ra, con thay Thính Nguyệt xuất giá, chúng ta nên chuẩn bị của hồi môn cho con. Chỉ là mẫu thân của con trước đây đã làm ra chuyện như vậy, phụ thân con vẫn không nguôi ngoai được. Ta là đích mẫu của con, đương nhiên phải tính toán cho con."
Ta không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.
Bà gọi Đường Thính Nguyệt đến, bảo nàng mở hộp trang sức ra, chọn vài món không thích đưa cho ta.
"Muội muội xuất giá, con là tỷ tỷ thêm của hồi môn, ít nhất cũng phải đủ một hộp cho muội ấy."
Đây nào phải là thêm của hồi môn, rõ ràng là cảnh cáo.
Cảnh cáo ta, chỉ có những thứ Đường Thính Nguyệt không thích, không cần mới cho ta, đừng có mơ tưởng hão huyền gì.
Ta là thứ nữ của Đường gia, mẫu thân không được sủng ái, vì vậy phụ thân cũng không thích ta.
Lớn lên đến mười tuổi, thậm chí còn không có một cái tên chính thức trong khuê phòng.
Mẫu thân đặt cho ta một cái tên, gọi là Yến Yến.
Sau đó, mẫu thân tư thông bị phát hiện, bị đánh c.h.ế.t bằng gậy, may mắn ta giữ được mạng sống.
Từ đó, ta không còn là tiểu thư của Đường gia nữa, bị coi như nha hoàn thô kệch nuôi ở hậu viện.
Nếu không phải lần này Cảnh Hành đột nhiên cầu hôn Đường Thính Nguyệt, nàng không muốn gả đến đây chịu nhục, e rằng người nhà họ Đường đến c.h.ế.t cũng không nhớ đến ta.
Ta đang thất thần, Tú Nhi lại lấy một cái hộp gỗ hoàng hoa lê khác, mở ra đặt trước mặt ta.
Hồi thần lại, ta cúi đầu nhìn xuống, thấy cả hộp toàn vàng bạc châu báu, suýt nữa thì lóa mắt.
"Vương gia nói, nhà mẹ đẻ của Vương phi thanh liêm, Vương phi lại có mắt nhìn cao, những món trang sức mang đến chắc là không xứng với người, nên đã đặc biệt sai người đến kho chọn những thứ này ra. Nếu Vương phi không hài lòng, ngày khác cũng có thể tự mình đến chọn."
Nhà mẹ đẻ thanh liêm, nói thật là khéo léo.
Thực ra chàng là muốn mỉa mai Đường gia nghèo đúng không? Nếu là Đường Thính Nguyệt thật sự, nghe thấy Cảnh Hành nhận xét như vậy về những món trang sức mà nàng yêu thích, chẳng phải sẽ tức c.h.ế.t sao?
Ta cười một tiếng, tùy tiện lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc trai dát vàng từ trong hộp ra, đưa cho Tú Nhi.
Nàng ấy cũng rất biết ý tứ vấn tóc cho ta, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Trông cứ như một tiểu nha hoàn bình thường không có gì khác biệt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu như lúc xoay người, nàng vô tình để lộ ra con d.a.o găm giấu ở bên hông.
Đẩy cửa ra ngoài, hai hạ nhân canh cửa ở trong sân, lòng bàn tay và khớp ngón tay đều có vết chai mỏng, một người đeo trường kiếm bên hông, một người mang theo roi cửu khúc.
Khi nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén.
Nghĩ đến hai người thê tử trước c.h.ế.t bất đắc kỳ tử của Cảnh Hành, ta càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Liệu có ngày nào đó tâm trạng chàng không tốt, sẽ trực tiếp g.i.ế.c ta diệt khẩu không?
Ta thấp thỏm lo âu chờ đợi mấy ngày, vẫn không thấy Cảnh Hành, cuối cùng không nhịn được viết chữ hỏi Tú Nhi:
"Mấy ngày không gặp phu quân, chàng có việc gì bận sao?"
"Được Vương phi quan tâm như vậy, Vương gia biết được nhất định sẽ rất vui."
Tú Nhi vừa nói, vừa lộ ra vẻ lo lắng, "Chỉ là, Vương gia phụng mệnh ra ngoài làm việc, giờ đã mất liên lạc hai ngày rồi, nghe nói trước khi mất tích còn bị thương..."
Ta cầm đũa lên, mơ màng nói: "Ta…"
Chữ "không thích ăn dưa chuột" còn chưa nói ra khỏi miệng, ta giật mình tỉnh giấc.
Thân phận hiện tại của ta, là Đường Thính Nguyệt không nói được.
Thế là nuốt ngược những lời còn lại xuống, ta nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Ừm ừm."
Sau đó, cố nén đau khổ, nuốt xuống miếng dưa chuột nhồi thịt to tướng mà Cảnh Hành gắp cho.
Chàng chống cằm, ung dung nhìn ta: "Phu nhân rất muốn nói chuyện với ta sao?"
Ta lắc đầu, lại gật đầu.
Thế là Cảnh Hành ra hiệu cho hạ nhân lấy giấy bút đến.
Ta vội vàng viết lên giấy Tuyên Thành: "Phu quân ngày ngày vất vả lo việc triều chính, chắc hẳn rất mệt mỏi."
Chàng liếc mắt nhìn, cười nhạt: "Cũng tạm, sao phu nhân đột nhiên lại nhớ đến việc quan tâm ta vậy?"
"Là thê tử, quan tâm đến sức khỏe của phu quân là việc ta nên làm."
Ta dừng lại một chút, cuối cùng cũng viết ra mục đích thực sự của mình, "Vì sức khỏe của phu quân, chi bằng vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng..."
Còn chưa viết xong, đã bị Cảnh Hành nắm lấy cổ tay, kéo mạnh một cái.
Màn che khép lại, trước mắt tối sầm, chàng từ trên cao nhìn xuống ta, khẽ nhếch khóe môi:
"Mới cưới không lâu, đã khiến phu nhân sinh ra nghi ngờ như vậy, là lỗi của ta."
Ta không tin nổi trừng mắt nhìn chàng, cố gắng dùng ánh mắt khiển trách hành vi mất nhân tính của chàng.
Nhưng chàng lại đưa tay che mắt ta, mỉm cười nói: "Phu nhân, đừng nhìn ta như vậy."
"Ta sẽ... đau lòng."
2
Tâm lý của Cảnh Hành, chắc chắn không bình thường.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy đã không thấy chàng đâu.
Tiểu Xuân, nha hoàn bồi giá cùng ta đến đây cũng không biết đã đi đâu.
Trong phòng có một nữ tử xa lạ đang đứng.
Nàng hành lễ với ta, cung kính nói: "Vương phi, nô tỳ là Tú Nhi. Vương gia đã dặn dò, từ hôm nay trở đi, nô tỳ hầu hạ người."
Ta nhìn nàng ấy.
Nàng rất nhanh trí lấy giấy bút đến: "Vương phi có gì muốn căn dặn ạ?"
"Nha hoàn bồi giá của ta đâu?"
"Vương gia có việc khác an bài cho nàng ấy đi làm, Vương phi muốn chải tóc trang điểm sao? Nô tỳ hầu hạ người."
Tú Nhi dìu ta đến trước bàn trang điểm, mở hộp đựng trang sức ra: "Vương phi muốn đeo trang sức gì? Nô tỳ chải tóc cho người."
Ta nhìn chằm chằm vào những thứ trong hộp, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những thứ này, đều là đồ mà Đường Thính Nguyệt không cần.
Trước khi xuất giá, đích mẫu đặc biệt gọi ta đến phòng bà, vẻ mặt thờ ơ nói:
"Lẽ ra, con thay Thính Nguyệt xuất giá, chúng ta nên chuẩn bị của hồi môn cho con. Chỉ là mẫu thân của con trước đây đã làm ra chuyện như vậy, phụ thân con vẫn không nguôi ngoai được. Ta là đích mẫu của con, đương nhiên phải tính toán cho con."
Ta không nói gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.
Bà gọi Đường Thính Nguyệt đến, bảo nàng mở hộp trang sức ra, chọn vài món không thích đưa cho ta.
"Muội muội xuất giá, con là tỷ tỷ thêm của hồi môn, ít nhất cũng phải đủ một hộp cho muội ấy."
Đây nào phải là thêm của hồi môn, rõ ràng là cảnh cáo.
Cảnh cáo ta, chỉ có những thứ Đường Thính Nguyệt không thích, không cần mới cho ta, đừng có mơ tưởng hão huyền gì.
Ta là thứ nữ của Đường gia, mẫu thân không được sủng ái, vì vậy phụ thân cũng không thích ta.
Lớn lên đến mười tuổi, thậm chí còn không có một cái tên chính thức trong khuê phòng.
Mẫu thân đặt cho ta một cái tên, gọi là Yến Yến.
Sau đó, mẫu thân tư thông bị phát hiện, bị đánh c.h.ế.t bằng gậy, may mắn ta giữ được mạng sống.
Từ đó, ta không còn là tiểu thư của Đường gia nữa, bị coi như nha hoàn thô kệch nuôi ở hậu viện.
Nếu không phải lần này Cảnh Hành đột nhiên cầu hôn Đường Thính Nguyệt, nàng không muốn gả đến đây chịu nhục, e rằng người nhà họ Đường đến c.h.ế.t cũng không nhớ đến ta.
Ta đang thất thần, Tú Nhi lại lấy một cái hộp gỗ hoàng hoa lê khác, mở ra đặt trước mặt ta.
Hồi thần lại, ta cúi đầu nhìn xuống, thấy cả hộp toàn vàng bạc châu báu, suýt nữa thì lóa mắt.
"Vương gia nói, nhà mẹ đẻ của Vương phi thanh liêm, Vương phi lại có mắt nhìn cao, những món trang sức mang đến chắc là không xứng với người, nên đã đặc biệt sai người đến kho chọn những thứ này ra. Nếu Vương phi không hài lòng, ngày khác cũng có thể tự mình đến chọn."
Nhà mẹ đẻ thanh liêm, nói thật là khéo léo.
Thực ra chàng là muốn mỉa mai Đường gia nghèo đúng không? Nếu là Đường Thính Nguyệt thật sự, nghe thấy Cảnh Hành nhận xét như vậy về những món trang sức mà nàng yêu thích, chẳng phải sẽ tức c.h.ế.t sao?
Ta cười một tiếng, tùy tiện lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc trai dát vàng từ trong hộp ra, đưa cho Tú Nhi.
Nàng ấy cũng rất biết ý tứ vấn tóc cho ta, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Trông cứ như một tiểu nha hoàn bình thường không có gì khác biệt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nếu như lúc xoay người, nàng vô tình để lộ ra con d.a.o găm giấu ở bên hông.
Đẩy cửa ra ngoài, hai hạ nhân canh cửa ở trong sân, lòng bàn tay và khớp ngón tay đều có vết chai mỏng, một người đeo trường kiếm bên hông, một người mang theo roi cửu khúc.
Khi nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén.
Nghĩ đến hai người thê tử trước c.h.ế.t bất đắc kỳ tử của Cảnh Hành, ta càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Liệu có ngày nào đó tâm trạng chàng không tốt, sẽ trực tiếp g.i.ế.c ta diệt khẩu không?
Ta thấp thỏm lo âu chờ đợi mấy ngày, vẫn không thấy Cảnh Hành, cuối cùng không nhịn được viết chữ hỏi Tú Nhi:
"Mấy ngày không gặp phu quân, chàng có việc gì bận sao?"
"Được Vương phi quan tâm như vậy, Vương gia biết được nhất định sẽ rất vui."
Tú Nhi vừa nói, vừa lộ ra vẻ lo lắng, "Chỉ là, Vương gia phụng mệnh ra ngoài làm việc, giờ đã mất liên lạc hai ngày rồi, nghe nói trước khi mất tích còn bị thương..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương