Cảnh Hành nhìn vào gương đồng một lát, lộ ra vẻ mặt hài lòng, rồi lại lấy thạch đen vẽ lông mày cho ta.
"Phải." Chàng vừa tỉ mỉ vẽ lông mày, vừa đáp lời ta, "Nàng ta có võ công, nhưng vẫn luôn che giấu rất kỹ. Chuyện ta trúng độc năm xưa, cũng là do nàng ta âm thầm hạ độc thủ. Sau đó ta lệnh cho A Nhiên điều tra, vất vả lắm mới tra ra được nàng ta."
Ta rất kinh ngạc: "Ta đã nói rồi, bình độc dược đó ta rõ ràng cất giữ bên người, sao lại đột nhiên xuất hiện trong..." hộp trang sức.
Chưa nói hết câu, ta chạm phải ánh mắt như bị tổn thương của Cảnh Hành, giọng nói đột nhiên dừng lại, ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: "Ta không hề muốn hạ độc chàng."
Nhận lấy bình độc dược đó cũng chỉ là để tạm thời ổn định đích mẫu và Đường Thính Nguyệt.
Lúc ta gả đến đây, gần như đã mang theo tất cả những thứ ta có thể mang đi, những thứ mà mẫu thân để lại, vẫn còn một tấm bình phong thêu hai mặt rất lớn, vẫn còn ở Đường phủ.
Tấm bình phong đó, lúc sinh thời người đã thêu rất lâu, nói là muốn để lại cho ta làm của hồi môn.
Nhưng ngày xuất giá, lại bị đích mẫu giữ lại.
Rồi sẽ có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay lại lấy.
"Ta biết nàng không hề nghĩ đến, nếu phu nhân thật sự muốn g.i.ế.c ta, có rất nhiều cách, ví dụ như..."
Chàng cười rồi ghé sát vào tai ta, nói nhỏ mấy chữ, mặt ta liền đỏ bừng, cầm lấy chiếc lược đánh chàng hai cái.
Định đánh tiếp thì bị Cảnh Hành giữ chặt cổ tay, ấn xuống bàn trang điểm: "Đừng nghịch nữa phu nhân, Tú Nhi đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."
Sau khi Cảnh Hành không cần vào triều, rõ ràng là nhàn nhã hơn rất nhiều, thậm chí còn thỉnh thoảng dẫn ta ra ngoài phủ dạo chơi, các cửa hàng trang sức trong kinh thành đều bị ta đi hết một lượt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hôm đó, ta đang ở trong một cửa hàng tranh chữ chọn sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đường Thính Nguyệt và một nam tử xa lạ.
Người nọ dung mạo cũng coi như tuấn tú, nhưng so với Cảnh Hành bên cạnh ta thì kém sắc hơn nhiều, chắc hẳn là Thế tử Trường Ninh Hầu đã đính ước với Đường Thính Nguyệt.
Đường Thính Nguyệt nhìn thấy ta, hơi sững người một chút, khi ánh mắt rơi vào Cảnh Hành bên cạnh ta với tư thế thân mật thì sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Thế tử Trường Ninh Hầu lên tiếng hỏi: "Ngưng Ngọc, vị này là..."
"Ta là Đường Thính Nguyệt, đích tỷ của Ngưng Ngọc." Ta mỉm cười, "Nghe nói thứ muội và Thế tử sắp thành thân, chúc mừng."
Cảnh Hành cũng rất phối hợp cười bên cạnh ta: "Hóa ra là thứ muội, bổn vương là Cảnh Hành, phu quân của đích tỷ muội."
Thứ mà Đường Thính Nguyệt thích dùng để chèn ép ta nhất, chính là thân phận đích nữ của nàng ta.
Mà bây giờ, ta thay thế thân phận của nàng ta xuất giá, nàng ta bị ép trở thành thứ nữ, lại còn câm, ngay cả phản bác cũng không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ cần nghĩ thôi, ta đã thấy khó chịu thay cho nàng ta rồi.
Dưới ánh sáng dịu dàng, Cảnh Hành cúi đầu tỉ mỉ chỉnh lại y phục cho ta, rồi đưa chiếc bánh gạo sen bọc giấy dầu trong tay cho ta, giọng nói ôn hòa: "Phu nhân chọn sách xong chưa?"
Chàng trả tiền cho ta, khoác vai ta, đi ra ngoài trước mặt Đường Thính Nguyệt.
Quả nhiên, vừa về phủ không lâu, Tú Nhi liền đến bẩm báo, nói có một bức thư từ Đường phủ gửi đến, còn chỉ đích danh ta phải xem.
Ta mở thư trước mặt Cảnh Hành, cùng chàng thưởng thức vẻ tức giận của Đường Thính Nguyệt.
"Tiện nhân, ngươi dám lừa ta! Hắn rõ ràng bị thủ đoạn hồ ly của ngươi mê hoặc, vậy mà ngươi lại nói hắn ngày ngày đánh đập ngươi, ngay cả một bữa cơm no cũng không cho ngươi ăn, rốt cuộc là có ý gì?"
Quay đầu nhìn Cảnh Hành, ta có chút chột dạ quay mặt đi, nhưng bị chàng nắm cằm ép phải nhìn thẳng vào hắn: "Phu nhân nói ta ngày ngày đánh đập nàng?"
Ta cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là hiểu lầm..."
Chưa nói hết câu, Cảnh Hành liền buông tay, xắn tay áo lên, để lộ hai vết đỏ rõ ràng trên cổ tay chàng: "Phu nhân nói xem, những vết thương này là do đâu mà có?"
Tai ta nóng bừng.
"Phu nhân còn nói, ta không cho nàng ăn cơm sao?"
Ta hét lên một tiếng, nhào tới bịt miệng chàng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, giữa thanh thiên bạch nhật, trong phủ còn có người khác nữa!"
Để giảm bớt sự nóng ran, ta cầm lấy tờ giấy lên, tiếp tục xem thư của Đường Thính Nguyệt như để chuyển hướng sự chú ý.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng xem, không khác gì những lời sỉ nhục khinh miệt mà nàng ta đã lặp đi lặp lại vô số lần trước mặt ta, nhưng khi nhìn đến dòng cuối cùng, sắc mặt ta bỗng trắng bệch.
Cảnh Hành nhận thấy có điều không ổn, liền cầm lấy tờ giấy từ tay ta, đọc từng chữ một:
"Năm xưa mẫu thân ngươi tư thông, không giữ phụ đạo, chắc hẳn những chiêu trò hồ ly đó cũng là do bà ta dạy cho ngươi phải không? Tuy nữ nhân đó dơ bẩn, nhưng tay nghề thêu thùa quả thật rất tốt, tấm bình phong thêu hai mặt kia, ta xin nhận vậy."
"Tấm bình phong thêu hai mặt?"
Ta cắn môi: "Là của hồi môn mà mẫu thân lúc sinh thời để lại cho ta, chỉ là bị đích mẫu giữ lại, ta chưa mang theo bên người."
Chàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta, giọng nói mang theo sự an ủi dịu dàng: "Yến Yến đừng lo, ta sẽ lấy lại cho nàng."
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hành dẫn theo hàng chục ám vệ tâm phúc bên cạnh, cùng ta xông vào Đường gia, trước mặt đích mẫu và phụ thân, lấy tấm bình phong từ trong kho ra.
Chàng nắm tay ta, ôn hòa nói: "Phu nhân xem xem, đây có phải là vật mà nhạc mẫu để lại cho nàng không?"
Phụ thân sa sầm mặt nói: "Cho dù ngươi là Nhiếp chính vương, nhưng bây giờ ngang nhiên xông vào phủ ta như vậy, cũng thật quá thất lễ."
Cảnh Hành thản nhiên nói: "Vậy thì mời Đường đại nhân ngày mai vào triều tấu tội bổn vương lên Hoàng thượng."
"Phải." Chàng vừa tỉ mỉ vẽ lông mày, vừa đáp lời ta, "Nàng ta có võ công, nhưng vẫn luôn che giấu rất kỹ. Chuyện ta trúng độc năm xưa, cũng là do nàng ta âm thầm hạ độc thủ. Sau đó ta lệnh cho A Nhiên điều tra, vất vả lắm mới tra ra được nàng ta."
Ta rất kinh ngạc: "Ta đã nói rồi, bình độc dược đó ta rõ ràng cất giữ bên người, sao lại đột nhiên xuất hiện trong..." hộp trang sức.
Chưa nói hết câu, ta chạm phải ánh mắt như bị tổn thương của Cảnh Hành, giọng nói đột nhiên dừng lại, ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: "Ta không hề muốn hạ độc chàng."
Nhận lấy bình độc dược đó cũng chỉ là để tạm thời ổn định đích mẫu và Đường Thính Nguyệt.
Lúc ta gả đến đây, gần như đã mang theo tất cả những thứ ta có thể mang đi, những thứ mà mẫu thân để lại, vẫn còn một tấm bình phong thêu hai mặt rất lớn, vẫn còn ở Đường phủ.
Tấm bình phong đó, lúc sinh thời người đã thêu rất lâu, nói là muốn để lại cho ta làm của hồi môn.
Nhưng ngày xuất giá, lại bị đích mẫu giữ lại.
Rồi sẽ có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay lại lấy.
"Ta biết nàng không hề nghĩ đến, nếu phu nhân thật sự muốn g.i.ế.c ta, có rất nhiều cách, ví dụ như..."
Chàng cười rồi ghé sát vào tai ta, nói nhỏ mấy chữ, mặt ta liền đỏ bừng, cầm lấy chiếc lược đánh chàng hai cái.
Định đánh tiếp thì bị Cảnh Hành giữ chặt cổ tay, ấn xuống bàn trang điểm: "Đừng nghịch nữa phu nhân, Tú Nhi đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."
Sau khi Cảnh Hành không cần vào triều, rõ ràng là nhàn nhã hơn rất nhiều, thậm chí còn thỉnh thoảng dẫn ta ra ngoài phủ dạo chơi, các cửa hàng trang sức trong kinh thành đều bị ta đi hết một lượt.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Hôm đó, ta đang ở trong một cửa hàng tranh chữ chọn sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đường Thính Nguyệt và một nam tử xa lạ.
Người nọ dung mạo cũng coi như tuấn tú, nhưng so với Cảnh Hành bên cạnh ta thì kém sắc hơn nhiều, chắc hẳn là Thế tử Trường Ninh Hầu đã đính ước với Đường Thính Nguyệt.
Đường Thính Nguyệt nhìn thấy ta, hơi sững người một chút, khi ánh mắt rơi vào Cảnh Hành bên cạnh ta với tư thế thân mật thì sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Thế tử Trường Ninh Hầu lên tiếng hỏi: "Ngưng Ngọc, vị này là..."
"Ta là Đường Thính Nguyệt, đích tỷ của Ngưng Ngọc." Ta mỉm cười, "Nghe nói thứ muội và Thế tử sắp thành thân, chúc mừng."
Cảnh Hành cũng rất phối hợp cười bên cạnh ta: "Hóa ra là thứ muội, bổn vương là Cảnh Hành, phu quân của đích tỷ muội."
Thứ mà Đường Thính Nguyệt thích dùng để chèn ép ta nhất, chính là thân phận đích nữ của nàng ta.
Mà bây giờ, ta thay thế thân phận của nàng ta xuất giá, nàng ta bị ép trở thành thứ nữ, lại còn câm, ngay cả phản bác cũng không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ cần nghĩ thôi, ta đã thấy khó chịu thay cho nàng ta rồi.
Dưới ánh sáng dịu dàng, Cảnh Hành cúi đầu tỉ mỉ chỉnh lại y phục cho ta, rồi đưa chiếc bánh gạo sen bọc giấy dầu trong tay cho ta, giọng nói ôn hòa: "Phu nhân chọn sách xong chưa?"
Chàng trả tiền cho ta, khoác vai ta, đi ra ngoài trước mặt Đường Thính Nguyệt.
Quả nhiên, vừa về phủ không lâu, Tú Nhi liền đến bẩm báo, nói có một bức thư từ Đường phủ gửi đến, còn chỉ đích danh ta phải xem.
Ta mở thư trước mặt Cảnh Hành, cùng chàng thưởng thức vẻ tức giận của Đường Thính Nguyệt.
"Tiện nhân, ngươi dám lừa ta! Hắn rõ ràng bị thủ đoạn hồ ly của ngươi mê hoặc, vậy mà ngươi lại nói hắn ngày ngày đánh đập ngươi, ngay cả một bữa cơm no cũng không cho ngươi ăn, rốt cuộc là có ý gì?"
Quay đầu nhìn Cảnh Hành, ta có chút chột dạ quay mặt đi, nhưng bị chàng nắm cằm ép phải nhìn thẳng vào hắn: "Phu nhân nói ta ngày ngày đánh đập nàng?"
Ta cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là hiểu lầm..."
Chưa nói hết câu, Cảnh Hành liền buông tay, xắn tay áo lên, để lộ hai vết đỏ rõ ràng trên cổ tay chàng: "Phu nhân nói xem, những vết thương này là do đâu mà có?"
Tai ta nóng bừng.
"Phu nhân còn nói, ta không cho nàng ăn cơm sao?"
Ta hét lên một tiếng, nhào tới bịt miệng chàng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, giữa thanh thiên bạch nhật, trong phủ còn có người khác nữa!"
Để giảm bớt sự nóng ran, ta cầm lấy tờ giấy lên, tiếp tục xem thư của Đường Thính Nguyệt như để chuyển hướng sự chú ý.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng xem, không khác gì những lời sỉ nhục khinh miệt mà nàng ta đã lặp đi lặp lại vô số lần trước mặt ta, nhưng khi nhìn đến dòng cuối cùng, sắc mặt ta bỗng trắng bệch.
Cảnh Hành nhận thấy có điều không ổn, liền cầm lấy tờ giấy từ tay ta, đọc từng chữ một:
"Năm xưa mẫu thân ngươi tư thông, không giữ phụ đạo, chắc hẳn những chiêu trò hồ ly đó cũng là do bà ta dạy cho ngươi phải không? Tuy nữ nhân đó dơ bẩn, nhưng tay nghề thêu thùa quả thật rất tốt, tấm bình phong thêu hai mặt kia, ta xin nhận vậy."
"Tấm bình phong thêu hai mặt?"
Ta cắn môi: "Là của hồi môn mà mẫu thân lúc sinh thời để lại cho ta, chỉ là bị đích mẫu giữ lại, ta chưa mang theo bên người."
Chàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta, giọng nói mang theo sự an ủi dịu dàng: "Yến Yến đừng lo, ta sẽ lấy lại cho nàng."
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hành dẫn theo hàng chục ám vệ tâm phúc bên cạnh, cùng ta xông vào Đường gia, trước mặt đích mẫu và phụ thân, lấy tấm bình phong từ trong kho ra.
Chàng nắm tay ta, ôn hòa nói: "Phu nhân xem xem, đây có phải là vật mà nhạc mẫu để lại cho nàng không?"
Phụ thân sa sầm mặt nói: "Cho dù ngươi là Nhiếp chính vương, nhưng bây giờ ngang nhiên xông vào phủ ta như vậy, cũng thật quá thất lễ."
Cảnh Hành thản nhiên nói: "Vậy thì mời Đường đại nhân ngày mai vào triều tấu tội bổn vương lên Hoàng thượng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương