Tai ta nóng bừng, cố gắng mạnh miệng: "Nếu chàng đã yêu ta sâu đậm như vậy, thì ngay từ đầu sao chàng đã chắc chắn ta sẽ thay Đường Thính Nguyệt gả đến đây? Chàng không sợ Đường Thính Nguyệt thèm muốn sắc đẹp của chàng, bất chấp nguy cơ bị trả thù cũng muốn thành thân với chàng, hưởng chút hoan lạc sao?"

Cảnh Hành nhếch mép: "Tâm tư của Đường Thính Nguyệt không liên quan đến ta, nhưng giờ xem ra, phu nhân đúng là rất thèm muốn sắc đẹp của ta."

Ta: "..."

"Nhưng mà... nếu thật sự như lời phu nhân nói, người gả đến đây là Đường Thính Nguyệt…"

Chàng vừa nói, vừa nheo mắt lại, cười đến vô cùng xinh đẹp: "E rằng lời đồn trong kinh thành lại phải thay đổi rồi."

"Lời đồn?"

"Phải rồi, Nhiếp chính vương Cảnh Hành cưới ba Vương phi, đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, xem ra là trời sinh mệnh khắc thê."

Chàng nói nhẹ nhàng như việc g.i.ế.c Đường Thính Nguyệt còn dễ hơn g.i.ế.c gà.

Ta lại có chút im lặng.

Trong một khoảng thời gian dài trước đây, Đường Thính Nguyệt đối với ta mà nói, tượng trưng cho một bóng đen trong cuộc đời.

Khi mẫu thân ta còn sống, ta từng ngây thơ hỏi bà: "Vì sao phụ thân thích tỷ tỷ, mà luôn coi con như không khí vậy?"

Mỗi khi như vậy, mẫu thân sẽ ôm chặt ta, dịu dàng nói lời xin lỗi với ta.

Nhưng người nên xin lỗi, đâu phải là bà.

Vì ghen tị với việc sinh thần của Đường Thính Nguyệt có phụ thân ở bên, năm sau vào ngày sinh thần ta, lần đầu tiên mẫu thân cả gan, đến vườn hoa chặn đường phụ thân, muốn ông đến cùng ta đón sinh thần, dù chỉ một chén trà cũng được.

Nhưng bà đâu biết, hôm đó, ông ấy đang có tâm trạng không tốt vì chuyện triều chính, nghe mẫu thân ta nói vậy, như thể cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận, liền giơ tay tát bà ngã xuống đất, quát mắng:

"Chỉ là một thứ nữ, sao dám mượn cớ sinh thần để tranh sủng với tỷ tỷ của nó!"

Phụ thân tức giận trở về thư phòng, Đường Thính Nguyệt khoác tay mẫu thân đứng phía sau, khóe môi nở nụ cười:

"Tam di nương sao lại thảm hại thế này? Quả nhiên là xuất thân hèn mọn, không biết xấu hổ, lại còn muốn dùng nữ nhi để tranh sủng."

Mẫu thân giả vờ quở trách: "Thính Nguyệt, được rồi, đừng nói nữa, dù sao Tam di nương cũng là trưởng bối của con."

"Chỉ là một thiếp thất, bà ta xứng làm trưởng bối của con à?"

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, ném một cây trâm cài tóc cũ xuống đất: "Cầm lấy đi, Tam di nương, coi như quà sinh thần ta tặng muội muội."

Mẫu thân nhặt cây trâm bạc đó lên, cùng với đôi khuyên tai bạc của bà mang đến tiệm vàng bạc nấu chảy, làm thành một chiếc vòng tay bạc mới đưa đến cho ta, nói với ta rằng, phụ thân bận việc công, không thể đến cùng ta đón sinh thần, đây là quà ông ấy đặc biệt chuẩn bị cho ta.

Lúc đó ta tin là thật.

Mãi đến ba tháng sau, mới nghe được sự thật hôm đó từ cuộc trò chuyện của đám hạ nhân trong phủ.

Từ đó ta không còn ghen tị với Đường Thính Nguyệt nữa, cũng không bao giờ nói với mẫu thân rằng, ta muốn phụ thân đến thăm ta.

Ta mài giũa con d.a.o bạc nhỏ của mình, chăm chỉ đọc sách viết chữ, mơ ước một ngày nào đó, ta có thể thoát khỏi vũng bùn Đường phủ này, rồi đón mẫu thân ta ra ngoài, sống những ngày tháng tốt đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng ta không bao giờ đợi được đến ngày đó nữa.

Đắm chìm trong hồi ức, đang ngẩn người, bỗng có một luồng sức mạnh ấm áp bao phủ mu bàn tay ta.

Tỉnh lại, thì ra là Cảnh Hành đang nắm tay ta, nhẹ giọng nói:

"Sau khi nàng gả đến đây, ta đã lừa dối nàng, nhiều lần trêu chọc nàng, là lỗi của ta, để bù đắp cho Yến Yến, ta sẽ thay nàng g.i.ế.c Đường Thính Nguyệt, hủy diệt Đường gia, được không?"

Ta im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Ta quả thật... có tình cảm với chàng, nhưng cũng không muốn lợi dụng chàng…"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Phu thê vốn là một thể, ta giúp Yến Yến, sao gọi là lợi dụng được?"

Chàng nhẹ nhàng ôm eo ta, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào ta ở khoảng cách gần, ánh nến lung linh, như dải ngân hà nhân gian.

Đường nét vốn sắc bén trên khuôn mặt chàng, được mái tóc đen xõa xuống làm dịu đi phần nào.

Có lẽ vì bị thương, Cảnh Hành không dùng sức nhiều, nhưng ta vẫn bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mềm nhũn, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Chàng nói đúng.

Ta quả thật, vô cùng thèm muốn sắc đẹp của chàng.

Nuốt nước bọt một cách cẩn thận, ta đang định tiến đến hôn chàng, thì nghe thấy giọng nói của Cảnh Hành:

"Hơn nữa, biết đâu một ngày nào đó ta sa cơ lỡ vận, lại cần Yến Yến đến cứu ta..."

Câu nói này bị nuốt chửng trong nụ hôn của ta.

Cảnh Hành rõ ràng rất hài lòng với sự chủ động của ta, chàng cười cong mắt, ngoan ngoãn để mặc ta hành động.

Chỉ là…

Lúc đó ta chỉ coi câu nói đó là lời an ủi của Cảnh Hành vì sợ ta áy náy.

Nào ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Nửa tháng sau, vết thương của Cảnh Hành đã lành.

Ta cũng rốt cuộc biết được chuyện đã xảy ra trong cung đêm hôm đó.

Chàng được Hoàng thượng triệu vào cung bằng một đạo thánh chỉ, vốn tưởng lại có mật lệnh gì, nào ngờ Hoàng thượng lại bày tiệc nhỏ trong tẩm cung, mời chàng cùng Trường Ninh Hầu và Thất vương gia dự tiệc.

Rượu quá ba tuần, Hoàng thượng bỗng nhiên cười khẽ nói:

"Nghe nói trong thư phòng của Tam ca có một chiếc hộp bí ẩn, nếu hạ nhân nào trong phủ đụng vào sẽ phải chết, Trẫm không khỏi tò mò, không biết trong hộp đó chứa thứ gì quan trọng vậy?"

Cảnh Hành nhấp một ngụm rượu, chống cằm cười lười biếng: "Chỉ là vài món đồ chơi nhỏ không đáng giá thôi, Hoàng thượng hà tất phải bận tâm?"

Thất vương gia nói: "Nghe nói lúc phụ hoàng hấp hối, từng triệu Tam ca vào cung, để lại một đạo mật chỉ, chẳng lẽ trong hộp chứa chính là thứ đó sao?"

Hai chữ "mật chỉ", đối với những vị Hoàng tử này mà nói, có ý nghĩa phi thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện