Nhạc Nhiên đóng quân ở chiến khu Z bốn năm, cái tên "Trường Kiểm" đó vẫn luôn như sấm vang bên tai, nhưng vẫn chưa gặp người nào bằng xương bằng thịt cả.
Hôm nay, tại tòa nhà làm việc uy nghiêm này của tỉnh ủy, đội viên "Trường Kiểm" xuất hiện với một tư thái vô cùng mạnh mẽ, bắt lấy thư ký tỉnh ủy.
Cảnh sát võ trang của khu này đã dốc toàn bộ lực lượng, đặc cảnh thị cục và bên tỉnh cũng vây quanh tỉnh ủy chật như nêm, nhưng không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt người Trường Kiểm.
Người phụ trách ở tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu Z, thiếu tướng Nghiêm Sách, thân khoác quân phục rằn ri, trên chân là đôi ủng tác chiến màu đen sáng bóng, tay phải tùy ý cầm theo một khẩu súng 95 tự động, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Trương Viễn Đình.
Nửa tiếng trước, anh đã báo cho trung kỷ ủy (ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương), quân ủy, bộ Công an rằng mình sẽ đích thân tới thành phố Bắc Tiêu bắt người, nhưng trước mặt Trương Viễn Đình lại nham hiểm nói, "Nếu các người cố kỵ Tề gia, vậy tôi đành đóng vai ác, bắt hắn đền mạng cho đội viên đã mất của tôi vậy."
Lời vừa dứt, họng súng đen khòm của khẩu 92 đã nhắm thẳng đầu Trương Viễn Đình.
Ai ai cũng biết, đó không phải là một câu nói đùa.
Lúc ba người Thẩm Tầm chạy tới văn phòng tỉnh, họ nhìn thấy chính là một màn giằng co súng thật đạn thật.
Những vị lính đặc chủng mạnh nhất chiến khu Z đã võ trang đầy đủ đang vây quanh tòa nhà tỉnh ủy, cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang không dám nổ súng, cũng không dám rời đi.
Tiếng còi cảnh sát vang dài trong đêm, đèn chớp nháy xanh đỏ của cảnh sát cũng đang chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Thẩm Tầm bị chặn ngoài vòng vây của cảnh sát đặc nhiệm, chủ tịch tỉnh Tiêu Quốc Khánh lúc này đã gấp đến nhăn mặt, cho rằng việc này không liên quan tới Thẩm Tầm nên lôi kéo anh nói, "Con đừng đi vô bên trong, lỡ con bị thương rồi thì chú biết nói sao với trong nhà con đây?"
Thẩm Tầm cười cười, nắm tay Nhạc Nhiên, "Trương Viễn Đình bị khống chế rồi?"
Tiêu Quốc Khánh cuống quýt lau mồ hôi trên trán, không còn vẻ trấn định tự nhiên như bình thường nữa.
Thư ký tỉnh ủy đột nhiên bị khống chế, với một tỉnh mà nói là chuyện lớn cỡ nào chứ, căn bản không có ai dám tiết lộ ra ngoài.
Lúc này bên ngoài tỉnh ủy đã có không ít quần chúng vây xem náo nhiệt, mọi người đều nói với nhau là tỉnh ủy đang tiến hành diễn tập chống khủng bố.
Nghiêm Khiếu (đậu xe xong) đuổi kịp tới, sải bước vào trong tòa nhà.
Mặt Tiêu Quốc Khánh biến sắc, đè giọng hét với cảnh sát đặc nhiệm phía trước, "Đừng cho cậu ấy tiến vào, không nghe cứ trực tiếp nổ súng!"
"Nổ súng?" Nghiêm Khiếu quay đầu lại, trên mặt là vẻ cười châm biếm.
Thẩm Tầm hắng giọng, hất cầm với Nghiêm Khiếu rồi quay qua Tiêu Quốc Khánh nói, "Chủ tịch Tiêu à, chú vẫn là để tụi con đi vào đi, tốt xấu gì thì vị thiếu tướng bên trong vẫn là anh cậu ấy, anh ruột."
Tiêu Quốc Khánh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Thẩm Tầm vỗ vỗ vai ông, tiến lại gần bên tai ông nói, "Chủ tịch Tiêu, ngài cũng biết mà, "Trường Kiểm" có chút quyền lực đặc thù.
Bọn họ đã muốn xử lý người nào thì bên trên khó mà cản được, nói chi Trương Viễn Đình bị bắt với chứng cứ phạm tội rõ ràng.
Trước đây ngài ấy đã biểu đạt vài mệnh lệnh ngầm với bên tỉnh nhỉ? Ví dụ như giành thi thể vài nạn nhân nào đó từ thị cục chúng con chẳng hạn? Chủ tịch Tiêu, chuyện này không lâu nữa sẽ tự lộ ra rồi phải trải qua tầng tầng lớp lớp điều tra thôi.
Con khuyên chú thành thật khai ra đi, bao gồm cả âm mưu để Lạc Duật "hi sinh" năm năm trước.
Lúc này mồ hôi Tiêu Quốc Khánh đã tuôn như mưa.
Thẩm Tầm nắm chặt tay Nhạc Nhiên, "Đi thôi, đi vào trong xem nào."
Cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang tách ra tạo thành một đường đi, Nghiêm Khiếu nhướng mày với một đội viên cao lớn của Trường Kiểm bên trong, người nọ nhíu mày, "Ấy, Nghiêm nhị cũng tới à!"
Nghiêm Khiếu nói, "Gọi anh."
Người đội viên nọ dùng sức trợn mắt.
Nghiêm Khiếu rảo bước nhanh vào bên trong tòa nhà, chợt quay đầu lại chặn Thẩm Tầm, "Đợi chút nữa cậu sẽ không kích động chứ hả?"
"Kích động cái gì?"
"Họ Trương kia gián tiếp hại chết Lạc Duật, lại suýt nữa làm Kiều Nghệ mất mạng, tôi sợ cậu ..."
Thẩm Tầm rũ mắt cười, "Cảnh sát nhân dân mà, súng tôi còn chẳng đem theo, có thể làm gì với hắn chứ?"
Bên trong phòng làm việc, Trương Viễn Đình ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc, không ai còng tay y, cũng không ai chỉa súng vào đầu y, nhưng y lại không dám đứng lên, cả người co lại thành một cục, còn đâu khí phách của người một tay che trời chứ.
Nghiêm Khiếu đứng ở cửa gọi một tiếng "anh", Nghiêm Sách quay người lại, mày kiếm nhíu vào, trên gương mặt lạnh lùng cương nghị chợt lộ ra một tia nhu hòa, "Em tới làm cái gì?"
Thẩm Tầm đứng một bên nói, "Anh Sách, còn có em nữa."
Thần sắc Nghiêm Sách liền thay đổi, ngón trỏ chỉ chỉ trong không trung, khóe miệng cuối cùng cũng cong thành một nụ cười, "Đứa nhỏ này."
Nhạc Nhiên nhìn Nghiêm Sách, hít thở như ngừng cả lại, mắt cứ trợn to, gò má lại rất nhanh hồng lên.
Thẩm Tầm cảm giác nhiệt độ bên cạnh mình tăng lên mấy phần thì quay mặt qua nhìn, mới phát hiện cả người Nhạc Nhiên như một đứa fan ngốc đang nhìn chằm chằm Nghiêm Sách.
Đại khái thì đối với tất cả lính đặc chủng chiến khu Z mà nói, đội trưởng "Trường Kiểm", lão đại của tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu, Nghiêm Sách, là một vị thần.
Thẩm Tầm đẩy Nhạc Nhiên về phía trước, "Anh Sách, em mang tới cho anh một bé fan đây."
Nghiêm Sách nhìn Nhạc Nhiên với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đó cơ hồ như khóa luôn Nhạc Nhiên tại chỗ, không dám động đậy gì.
"Vị này là?"
Nghiêm Khiếu đáp, "Nhạc Nhiên, em có nói với anh rồi đó."
Ánh mắt Nghiêm Sách trở nên sâu thẳm, tiến tới trước vài bước, che đi vết chai cũ trên lòng bàn tay rồi vỗ vai Nhạc Nhiên, "Không thể bảo vệ em, là anh thất trách rồi."
Hai chân Nhạc Nhiên mềm nhũn, Thẩm Tầm ở một bên ôm lấy cậu, thấp giọng cười, "Nhiên ca, gặp được thần thượng liền chỉ có chút tiền đồ này thôi à?"
Tim Nhạc Nhiên nhảy điên cuồng, không tranh cãi nổi, "Không, không phải ...!ấy, em ..."
Thẩm Tầm vỗ đầu cậu một cái, "Người ngoài đang nhìn đó, đừng làm anh mất mặt."
Người ngoài trong phòng này, hiển nhiên là chỉ Trương Viễn Đình.
Lúc một đám người "Trường Kiểm" xông vào phòng họp, y liền biết mình tiêu rồi.
Nếu là bị bộ Công an, bị người có chức vụ cao nhất bên đó bắt đi, y còn có thể dựa vào Tề gia mà vùng vẫy, nhưng "Trường Kiểm" không được.
Đơn vị bộ đội "ngoài vòng luật pháp" này không thể nào nói tình nói lý gì được, chờ đợi y chỉ có pháp luật nghiêm trị hoặc là một nhát đạn bắn thôi, ba vợ Tề Văn Võ của y cũng cứu không nổi.
Cùng lúc này, Lương Hoa ở quân đoàn chiến khu Z cũng bị khống chế, người ra mặt là tư lệnh viên Chiến khu Z, Hàn Sơn Hà.
Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tai to bên quân đội và mặt lớn bên chính trị song song ngã ngựa.
Ban đêm, lãnh đạo quân ủy và trung kỷ ủy vội vàng chạy tới, lúc Nghiêm Sách chuyển giao Trương Viễn Đình thì không mặn không nhạt nói, "Hãy cho nhân dân và những người bị hại một cái công lý đi, nếu làm không được thì "Trường Kiểm" sẽ tiếp tục hành động."
Sau một đêm dài dằng dặc, Nhạc Nhiên và Thẩm Tầm chưa kịp chợp mắt đã chạy thẳng qua bệnh viện nhân dân thành phố.
Kiều Nghệ vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiểm, nhóm cảnh sát hình sự vẫn suốt đêm canh giữ ngoài phòng bệnh.
Thẩm Tầm đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cách một lớn cửa kính và một bộ đồ phòng hộ nhìn anh, hồi sau mới thấp giọng nói, "Kiều nhi, tỉnh lại thôi nào, người làm hại Lạc Duật đã bị bắt rồi."
Trong mấy ngày vô cùng loạn lạc này, dưới áp lực của "Trường Kiểm" và dư luận công chúng, trung ương lập tức điều tra rõ ràng chuyện của Trương Viễn Đình và Lương Hoa, rất nhiều lãnh đạo lớn của tỉnh Lâm Giang và thành phố Bắc Tiêu có liên quan, ngay cả vài cục trưởng của các thị cục đều bị mang đi.
Bộ Công an trực tiếp phái một nhóm tinh anh trong ngành công an để tọa trấn cả hai cấp tỉnh-thành.
Thẩm Tầm thân là đội trưởng đội hình trinh nhưng phải gánh cả nhiệm vụ của cục trưởng nên cả ngài chân không chạm đất, gần như chỉ có tối khuya mới có thời gian tới bệnh viện thăm Kiều Nghệ.
Người vẫn ở cùng Kiều Nghệ là Nhạc Nhiên.
Lúc Kiều Nghệ được tuyên bố đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm tính mạng, cả người Nhạc Nhiên nhẹ hẳn, nằm nay trên băng ghế ngoài phòng bệnh mà ngủ tới "bất tỉnh nhân sự".
Lúc tỉnh lại, cậu đã nằm trên một giường bệnh mềm mại.
Thẩm Tầm phủ trên người cậu, cúi người hôn hôn mi tâm cậu, giọng nói mệt mỏi mà nhu hòa, "Lạc Lạc, vất vả cho em rồi."
Cậu nhổm người dậy, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tầm, giở tính trẻ con đòi hôn.
~
Mấy chuyện vây bắt Lương Hoa, Trương Viễn Đình này, ngoài mặt thì cái gì Thẩm Tầm cũng không làm, ngay cả người bạn nối khố Nghiêm Khiếu của anh cũng tựa như rất không liên quan, lãnh đạo trên dưới đều biết người ra tay là "Trường Kiểm", là vị đại thiếu gia sấm rền gió cuốn kia của Nghiêm gia.
Nhưng gia trưởng Thẩm gia không cần hỏi thăm gì cũng biết rất rõ ràng, trong chuyện này đứa con nhà mình đóng một vai không hề nhẹ.
Mẹ Thẩm gọi điện tới, hỏi thăm vài câu bình thường thì bảo, "Bây giờ con ở với đứa nhỏ kia rồi mà, con tính chừng nào mới dắt nó về ăn một bữa cơm gặp mặt mọi người?"
Thẩm Tầm không tò mò khi người nhà đã biết về Nhạc Nhiên.
Anh vốn là tính cùng Nhạc Nhiên an ổn sống bên nhau, thì chuyện "gặp gia trưởng" là không thể tránh khỏi.
May mà anh thẳng thắn chuyện tính hướng từ sớm, ba luôn phản cảm với chuyện anh ở cùng đàn ông nhưng mẹ lại hiếm thấy mà không ngăn cản gì nhiều.
Anh cười nói, "Bận hết đợt này con sẽ về.
Bây giờ trong cục loạn quá, Kiều Nghệ cũng chưa xuất viện.
Con và Nhạc Nhiên đều bận, không rời đi được."
Mẹ Thẩm xuất thân thư hương thế gia, thẩu hiểu tình người.
Bà dịu dàng, "Vậy tết về đi con, mẹ và ba ở nhà đợi con."
Thẩm Tầm nói với Nhạc Nhiên về chuyện tết sẽ về Bắc Kinh, Nhạc Nhiên liền căng thẳng, "Em ...!em vầy là phải gặp ba mẹ vợ à? Em còn chưa chuẩn bị tốt đâu!"
Thẩm Tầm không thèm sửa cách gọi "ba mẹ vợ" kia, chọt chọt mũi cậu, "Có gì mà phải chuẩn bị?"
Nhạc Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nuốt nước miếng, cũng không biết có phải đang cố gắng bớt sợ không, ngốc lăng mấy giây mới khổ não hỏi, "Thẩm đội, ba mẹ anh có thể tiếp nhận chuyện anh thích đàn ông không?"
"Từ sớm đã chấp nhận rồi."
"Ồ." Nhạc Nhiên nắm nắm tóc, thở phào một hơi, nghĩ nghĩ gì đó lại nói, "Nhưng mà lỡ như, em nói là lỡ như nha! Lỡ như bọn họ không chấp nhận em, bắt em với anh chia tay, anh sẽ ...!anh sẽ làm sao?"
Thẩm Tầm bất lực cười, xoa xoa đỉnh đầu cậu, "Em tốt như vậy, bọn họ sao không chấp nhận em được? Lại nói, có phải em coi phim truyền hình nhiều rồi, cảm thấy mẹ chồng cả thiên hạ đều không nói đạo lý, con trai cả thiên hạ đều răm rắp nghe lời mẹ mình không?"
Nhạc Nhiên nhướng mày, "Mẹ chồng?"
Thẩm Tầm lập tức sửa miệng, "Ba mẹ vợ."
Nhạc Nhiên lại "ồ" một tiếng, "Ầy, nhưng mấy cái đó đều là vấn đề thực tế á.
Trước tiên, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối, nhà anh làm quan đó, còn là quan lớn, em lại từ viện mồ côi ra ..."
"Dừng dừng!" Thẩm Tầm tức tới bật cười, "Nhiên ca, nói anh biết coi, hồi nhỏ ở viện phúc lợi em đã coi phim truyền hình gì rồi? Thời đại nào rồi mà còn môn không đăng hộ không đối?"
Nhạc Nhiên một thân nghiêm túc nói, "Viện phúc lợi của tụi em nghèo, chỉ có một cái tivi nhỏ, bà viện trưởng xem cái gì tụi em đành xem cái đó."
Thẩm Tầm chợt nghĩ, lúc Nhạc Nhiên còn nhỏ hình như đúng lúc phim Quỳnh Dao đang làm mưa làm gió cả nước, bất giác thở dài, "Nhiên ca, em hết sức yên tâm đi, anh yêu đương với anh sống chung với ai là chuyện một mình anh, ba mẹ anh đều không quản.
Cùng lắm là sau lưng sẽ chê em xấu, mắng anh mù, chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện cầm gậy đánh uyên ương đâu."
Nhạc Nhiên dẩu môi, "Em xấu xí á?"
"Sao có thể chớ? Ngài lớn lên soái hơn anh nhiều." Thẩm Tầm nhéo má cậu, "Ý của anh là ngài cứ yên tâm đi, mẹ chồng ngài ...!à không, ba mẹ vợ ngài không bới móc được điểm nào của ngài đâu."
Nhạc Nhiên được khen sáng cả mắt, đôi mắt híp kia toàn là vẻ đắc ý, liền kéo Thẩm Tầm xuống đè anh trên sofa, liếm liếm môi anh, hạ bộ thì nhẹ nhàng cọ lên chân anh.
Thẩm Tầm nắm cằm cậu, "Muốn làm sao?"
"Để em cọ cọ."
Vốn đang là tuổi trẻ dục vọng sinh lý vô cùng sung mãnh rồi, bận cả đợt này thành ra đã gác lại rất lâu không giải quyết, Nhạc Nhiên nghẹn đến khó chịu, nắm lấy tay Thẩm Tầm đè lên chỗ đó của mình, cọ cũng vô cùng dùng lực.
Thẩm Tầm cởi khóa quần cậu, lúc kéo quần lót cậu xuống thì tính khí cứng rắn kia bật ra ngoài, đầy sức sống vô cùng.
Không gian trên sofa chật hẹp, không dễ phát huy như lúc ở trên giường.
Nhạc Nhiên đỏ mặt cọ cọ giữa đùi Thẩm Tầm, lúc bắn ra thì tạo thành một khối trăng trắng nho nhỏ trên bụng Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm lấy khăn giấy trên bàn trà qua lau sạch, mà Nhạc Nhiên vẫn còn đè trên người anh không chịu xuống, cúi xuống hôn anh một ngụm rồi lại trườn xuống dưới, ngậm lấy vật dưới eo anh mà liếm từng chút từng chút một.
Anh tiện tay xoa xoa gáy Nhạc Nhiên, lúc bị khoái cảm ập lên vây lấy thì khép hờ mắt nghĩ, Nhiên ca à, em kiềm chế chút đi, bao lớn rồi mà cứ đùa với lửa chứ.
~
Nửa tháng sau, tình huống của Kiều Nghệ tốt hơn rất nhiều, tuy phát súng làm tổn hại tới phổi là không thể tránh được, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được cái mạng, tĩnh dưỡng một thời gian vẫn có thể quay về thị cục làm việc.
Thẩm Tầm thấy anh liền chửi, anh nhìn thấy Thẩm Tầm cũng phiền, muốn cãi nhau lại không cách nào nói chuyện lớn tiếng được nên cứ nhìn thấy Thẩm Tầm anh liền chóng mặt nhức đầu.
May mà có Nhạc Nhiên tách Thẩm Tầm ra, rồi mỗi ngày "đại diện Thẩm Tầm" ân cần hỏi thăm anh.
~
Mấy ngày trước bộ Công an đã đem mấy người Lương, Trương cùng 48 người bên chính trị quân đội tri pháp phạm pháp giao cho viện kiểm sát.
Vụ án này rất được xã hội quan tâm, lại chịu áp lực cực lớn từ "Trường Kiểm" và bốn đại đội đặc chủng chiến khu khác nên Tề gia không còn đường thoát nào.
~
Còn một tuần nữa là Tết, Thẩm Tầm đã đặt xong vé máy bay về Bắc Kinh rồi.
Ngày hôm nay Nhạc Nhiên nghỉ ngơi, lái xe tới bệnh viện thăm Kiều Nghệ xong thì gọi Thẩm Tầm, nói mình ở nhà rảnh phát điên nên tí nữa sẽ tới thị cục tăng ca cùng anh.
Nghiêm Khiếu nhiều xe lắm, có hai chiếc hay để hẳn ở thành phố Bắc Tiêu để chạy mấy lúc đi gặp Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm dứt khoát tìm anh mượn một chiếu Audi để con xe Volkswagen kia cho Nhạc Nhiên lái, vì hai người hay chia nhau hành động, Nhạc Nhiên không có xe cũng hơi bất tiện.
Nhạc Nhiên chính là lái cái xe Volks này chạy tới thị cục.
Buổi chiều, Thẩm Tầm nhận một tin nhắn âm thanh trên Wechat, giọng Nhạc Nhiên hơi hưng phấn truyền tới, nói mình không tới thị cục nữa, cụ thể thì buổi tối nói sau.
Lúc đó anh đang bận, cũng không nghĩ gì nhiều, giọng Nhạc Nhiên trong tin nhắn rất vui vẻ nên đằng nào cũng không sợ có chuyện gì xấu.
Nửa tiếng sau, điện thoại anh lại vang lên, người gọi tới là Dư Lượng, đội trưởng đội cảnh sát phân cục khu Cẩm Hòa.
Anh hơi ngạc nhiên, nhấc máy lên thì chỉ nghe thấy một trần ồn ào.
Dư Lượng ở đầu dây bên kia hét lớn, "Thẩm đội, xe anh xảy ra chuyện rồi!"
Da đầu anh căng ra, đứng phắt dậy, "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy trên vành đai số hai xảy ra đụng xe, một cái xe địa hình chạy vượt tốc độ tông trúng một cái xe Volks rồi.
Em thấy xe khá quen mắt, tra biển số xe mới biết là xe của anh.
Người bên trong là bạn anh đúng không? Anh mau tới xem đi!"
Hôm nay, tại tòa nhà làm việc uy nghiêm này của tỉnh ủy, đội viên "Trường Kiểm" xuất hiện với một tư thái vô cùng mạnh mẽ, bắt lấy thư ký tỉnh ủy.
Cảnh sát võ trang của khu này đã dốc toàn bộ lực lượng, đặc cảnh thị cục và bên tỉnh cũng vây quanh tỉnh ủy chật như nêm, nhưng không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt người Trường Kiểm.
Người phụ trách ở tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu Z, thiếu tướng Nghiêm Sách, thân khoác quân phục rằn ri, trên chân là đôi ủng tác chiến màu đen sáng bóng, tay phải tùy ý cầm theo một khẩu súng 95 tự động, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Trương Viễn Đình.
Nửa tiếng trước, anh đã báo cho trung kỷ ủy (ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương), quân ủy, bộ Công an rằng mình sẽ đích thân tới thành phố Bắc Tiêu bắt người, nhưng trước mặt Trương Viễn Đình lại nham hiểm nói, "Nếu các người cố kỵ Tề gia, vậy tôi đành đóng vai ác, bắt hắn đền mạng cho đội viên đã mất của tôi vậy."
Lời vừa dứt, họng súng đen khòm của khẩu 92 đã nhắm thẳng đầu Trương Viễn Đình.
Ai ai cũng biết, đó không phải là một câu nói đùa.
Lúc ba người Thẩm Tầm chạy tới văn phòng tỉnh, họ nhìn thấy chính là một màn giằng co súng thật đạn thật.
Những vị lính đặc chủng mạnh nhất chiến khu Z đã võ trang đầy đủ đang vây quanh tòa nhà tỉnh ủy, cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang không dám nổ súng, cũng không dám rời đi.
Tiếng còi cảnh sát vang dài trong đêm, đèn chớp nháy xanh đỏ của cảnh sát cũng đang chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Thẩm Tầm bị chặn ngoài vòng vây của cảnh sát đặc nhiệm, chủ tịch tỉnh Tiêu Quốc Khánh lúc này đã gấp đến nhăn mặt, cho rằng việc này không liên quan tới Thẩm Tầm nên lôi kéo anh nói, "Con đừng đi vô bên trong, lỡ con bị thương rồi thì chú biết nói sao với trong nhà con đây?"
Thẩm Tầm cười cười, nắm tay Nhạc Nhiên, "Trương Viễn Đình bị khống chế rồi?"
Tiêu Quốc Khánh cuống quýt lau mồ hôi trên trán, không còn vẻ trấn định tự nhiên như bình thường nữa.
Thư ký tỉnh ủy đột nhiên bị khống chế, với một tỉnh mà nói là chuyện lớn cỡ nào chứ, căn bản không có ai dám tiết lộ ra ngoài.
Lúc này bên ngoài tỉnh ủy đã có không ít quần chúng vây xem náo nhiệt, mọi người đều nói với nhau là tỉnh ủy đang tiến hành diễn tập chống khủng bố.
Nghiêm Khiếu (đậu xe xong) đuổi kịp tới, sải bước vào trong tòa nhà.
Mặt Tiêu Quốc Khánh biến sắc, đè giọng hét với cảnh sát đặc nhiệm phía trước, "Đừng cho cậu ấy tiến vào, không nghe cứ trực tiếp nổ súng!"
"Nổ súng?" Nghiêm Khiếu quay đầu lại, trên mặt là vẻ cười châm biếm.
Thẩm Tầm hắng giọng, hất cầm với Nghiêm Khiếu rồi quay qua Tiêu Quốc Khánh nói, "Chủ tịch Tiêu à, chú vẫn là để tụi con đi vào đi, tốt xấu gì thì vị thiếu tướng bên trong vẫn là anh cậu ấy, anh ruột."
Tiêu Quốc Khánh há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Thẩm Tầm vỗ vỗ vai ông, tiến lại gần bên tai ông nói, "Chủ tịch Tiêu, ngài cũng biết mà, "Trường Kiểm" có chút quyền lực đặc thù.
Bọn họ đã muốn xử lý người nào thì bên trên khó mà cản được, nói chi Trương Viễn Đình bị bắt với chứng cứ phạm tội rõ ràng.
Trước đây ngài ấy đã biểu đạt vài mệnh lệnh ngầm với bên tỉnh nhỉ? Ví dụ như giành thi thể vài nạn nhân nào đó từ thị cục chúng con chẳng hạn? Chủ tịch Tiêu, chuyện này không lâu nữa sẽ tự lộ ra rồi phải trải qua tầng tầng lớp lớp điều tra thôi.
Con khuyên chú thành thật khai ra đi, bao gồm cả âm mưu để Lạc Duật "hi sinh" năm năm trước.
Lúc này mồ hôi Tiêu Quốc Khánh đã tuôn như mưa.
Thẩm Tầm nắm chặt tay Nhạc Nhiên, "Đi thôi, đi vào trong xem nào."
Cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang tách ra tạo thành một đường đi, Nghiêm Khiếu nhướng mày với một đội viên cao lớn của Trường Kiểm bên trong, người nọ nhíu mày, "Ấy, Nghiêm nhị cũng tới à!"
Nghiêm Khiếu nói, "Gọi anh."
Người đội viên nọ dùng sức trợn mắt.
Nghiêm Khiếu rảo bước nhanh vào bên trong tòa nhà, chợt quay đầu lại chặn Thẩm Tầm, "Đợi chút nữa cậu sẽ không kích động chứ hả?"
"Kích động cái gì?"
"Họ Trương kia gián tiếp hại chết Lạc Duật, lại suýt nữa làm Kiều Nghệ mất mạng, tôi sợ cậu ..."
Thẩm Tầm rũ mắt cười, "Cảnh sát nhân dân mà, súng tôi còn chẳng đem theo, có thể làm gì với hắn chứ?"
Bên trong phòng làm việc, Trương Viễn Đình ngồi trên ghế xoay sau bàn làm việc, không ai còng tay y, cũng không ai chỉa súng vào đầu y, nhưng y lại không dám đứng lên, cả người co lại thành một cục, còn đâu khí phách của người một tay che trời chứ.
Nghiêm Khiếu đứng ở cửa gọi một tiếng "anh", Nghiêm Sách quay người lại, mày kiếm nhíu vào, trên gương mặt lạnh lùng cương nghị chợt lộ ra một tia nhu hòa, "Em tới làm cái gì?"
Thẩm Tầm đứng một bên nói, "Anh Sách, còn có em nữa."
Thần sắc Nghiêm Sách liền thay đổi, ngón trỏ chỉ chỉ trong không trung, khóe miệng cuối cùng cũng cong thành một nụ cười, "Đứa nhỏ này."
Nhạc Nhiên nhìn Nghiêm Sách, hít thở như ngừng cả lại, mắt cứ trợn to, gò má lại rất nhanh hồng lên.
Thẩm Tầm cảm giác nhiệt độ bên cạnh mình tăng lên mấy phần thì quay mặt qua nhìn, mới phát hiện cả người Nhạc Nhiên như một đứa fan ngốc đang nhìn chằm chằm Nghiêm Sách.
Đại khái thì đối với tất cả lính đặc chủng chiến khu Z mà nói, đội trưởng "Trường Kiểm", lão đại của tổng bộ đặc chủng tác chiến của chiến khu, Nghiêm Sách, là một vị thần.
Thẩm Tầm đẩy Nhạc Nhiên về phía trước, "Anh Sách, em mang tới cho anh một bé fan đây."
Nghiêm Sách nhìn Nhạc Nhiên với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén đó cơ hồ như khóa luôn Nhạc Nhiên tại chỗ, không dám động đậy gì.
"Vị này là?"
Nghiêm Khiếu đáp, "Nhạc Nhiên, em có nói với anh rồi đó."
Ánh mắt Nghiêm Sách trở nên sâu thẳm, tiến tới trước vài bước, che đi vết chai cũ trên lòng bàn tay rồi vỗ vai Nhạc Nhiên, "Không thể bảo vệ em, là anh thất trách rồi."
Hai chân Nhạc Nhiên mềm nhũn, Thẩm Tầm ở một bên ôm lấy cậu, thấp giọng cười, "Nhiên ca, gặp được thần thượng liền chỉ có chút tiền đồ này thôi à?"
Tim Nhạc Nhiên nhảy điên cuồng, không tranh cãi nổi, "Không, không phải ...!ấy, em ..."
Thẩm Tầm vỗ đầu cậu một cái, "Người ngoài đang nhìn đó, đừng làm anh mất mặt."
Người ngoài trong phòng này, hiển nhiên là chỉ Trương Viễn Đình.
Lúc một đám người "Trường Kiểm" xông vào phòng họp, y liền biết mình tiêu rồi.
Nếu là bị bộ Công an, bị người có chức vụ cao nhất bên đó bắt đi, y còn có thể dựa vào Tề gia mà vùng vẫy, nhưng "Trường Kiểm" không được.
Đơn vị bộ đội "ngoài vòng luật pháp" này không thể nào nói tình nói lý gì được, chờ đợi y chỉ có pháp luật nghiêm trị hoặc là một nhát đạn bắn thôi, ba vợ Tề Văn Võ của y cũng cứu không nổi.
Cùng lúc này, Lương Hoa ở quân đoàn chiến khu Z cũng bị khống chế, người ra mặt là tư lệnh viên Chiến khu Z, Hàn Sơn Hà.
Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tai to bên quân đội và mặt lớn bên chính trị song song ngã ngựa.
Ban đêm, lãnh đạo quân ủy và trung kỷ ủy vội vàng chạy tới, lúc Nghiêm Sách chuyển giao Trương Viễn Đình thì không mặn không nhạt nói, "Hãy cho nhân dân và những người bị hại một cái công lý đi, nếu làm không được thì "Trường Kiểm" sẽ tiếp tục hành động."
Sau một đêm dài dằng dặc, Nhạc Nhiên và Thẩm Tầm chưa kịp chợp mắt đã chạy thẳng qua bệnh viện nhân dân thành phố.
Kiều Nghệ vẫn chưa qua khỏi thời kì nguy hiểm, nhóm cảnh sát hình sự vẫn suốt đêm canh giữ ngoài phòng bệnh.
Thẩm Tầm đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cách một lớn cửa kính và một bộ đồ phòng hộ nhìn anh, hồi sau mới thấp giọng nói, "Kiều nhi, tỉnh lại thôi nào, người làm hại Lạc Duật đã bị bắt rồi."
Trong mấy ngày vô cùng loạn lạc này, dưới áp lực của "Trường Kiểm" và dư luận công chúng, trung ương lập tức điều tra rõ ràng chuyện của Trương Viễn Đình và Lương Hoa, rất nhiều lãnh đạo lớn của tỉnh Lâm Giang và thành phố Bắc Tiêu có liên quan, ngay cả vài cục trưởng của các thị cục đều bị mang đi.
Bộ Công an trực tiếp phái một nhóm tinh anh trong ngành công an để tọa trấn cả hai cấp tỉnh-thành.
Thẩm Tầm thân là đội trưởng đội hình trinh nhưng phải gánh cả nhiệm vụ của cục trưởng nên cả ngài chân không chạm đất, gần như chỉ có tối khuya mới có thời gian tới bệnh viện thăm Kiều Nghệ.
Người vẫn ở cùng Kiều Nghệ là Nhạc Nhiên.
Lúc Kiều Nghệ được tuyên bố đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm tính mạng, cả người Nhạc Nhiên nhẹ hẳn, nằm nay trên băng ghế ngoài phòng bệnh mà ngủ tới "bất tỉnh nhân sự".
Lúc tỉnh lại, cậu đã nằm trên một giường bệnh mềm mại.
Thẩm Tầm phủ trên người cậu, cúi người hôn hôn mi tâm cậu, giọng nói mệt mỏi mà nhu hòa, "Lạc Lạc, vất vả cho em rồi."
Cậu nhổm người dậy, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Tầm, giở tính trẻ con đòi hôn.
~
Mấy chuyện vây bắt Lương Hoa, Trương Viễn Đình này, ngoài mặt thì cái gì Thẩm Tầm cũng không làm, ngay cả người bạn nối khố Nghiêm Khiếu của anh cũng tựa như rất không liên quan, lãnh đạo trên dưới đều biết người ra tay là "Trường Kiểm", là vị đại thiếu gia sấm rền gió cuốn kia của Nghiêm gia.
Nhưng gia trưởng Thẩm gia không cần hỏi thăm gì cũng biết rất rõ ràng, trong chuyện này đứa con nhà mình đóng một vai không hề nhẹ.
Mẹ Thẩm gọi điện tới, hỏi thăm vài câu bình thường thì bảo, "Bây giờ con ở với đứa nhỏ kia rồi mà, con tính chừng nào mới dắt nó về ăn một bữa cơm gặp mặt mọi người?"
Thẩm Tầm không tò mò khi người nhà đã biết về Nhạc Nhiên.
Anh vốn là tính cùng Nhạc Nhiên an ổn sống bên nhau, thì chuyện "gặp gia trưởng" là không thể tránh khỏi.
May mà anh thẳng thắn chuyện tính hướng từ sớm, ba luôn phản cảm với chuyện anh ở cùng đàn ông nhưng mẹ lại hiếm thấy mà không ngăn cản gì nhiều.
Anh cười nói, "Bận hết đợt này con sẽ về.
Bây giờ trong cục loạn quá, Kiều Nghệ cũng chưa xuất viện.
Con và Nhạc Nhiên đều bận, không rời đi được."
Mẹ Thẩm xuất thân thư hương thế gia, thẩu hiểu tình người.
Bà dịu dàng, "Vậy tết về đi con, mẹ và ba ở nhà đợi con."
Thẩm Tầm nói với Nhạc Nhiên về chuyện tết sẽ về Bắc Kinh, Nhạc Nhiên liền căng thẳng, "Em ...!em vầy là phải gặp ba mẹ vợ à? Em còn chưa chuẩn bị tốt đâu!"
Thẩm Tầm không thèm sửa cách gọi "ba mẹ vợ" kia, chọt chọt mũi cậu, "Có gì mà phải chuẩn bị?"
Nhạc Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nuốt nước miếng, cũng không biết có phải đang cố gắng bớt sợ không, ngốc lăng mấy giây mới khổ não hỏi, "Thẩm đội, ba mẹ anh có thể tiếp nhận chuyện anh thích đàn ông không?"
"Từ sớm đã chấp nhận rồi."
"Ồ." Nhạc Nhiên nắm nắm tóc, thở phào một hơi, nghĩ nghĩ gì đó lại nói, "Nhưng mà lỡ như, em nói là lỡ như nha! Lỡ như bọn họ không chấp nhận em, bắt em với anh chia tay, anh sẽ ...!anh sẽ làm sao?"
Thẩm Tầm bất lực cười, xoa xoa đỉnh đầu cậu, "Em tốt như vậy, bọn họ sao không chấp nhận em được? Lại nói, có phải em coi phim truyền hình nhiều rồi, cảm thấy mẹ chồng cả thiên hạ đều không nói đạo lý, con trai cả thiên hạ đều răm rắp nghe lời mẹ mình không?"
Nhạc Nhiên nhướng mày, "Mẹ chồng?"
Thẩm Tầm lập tức sửa miệng, "Ba mẹ vợ."
Nhạc Nhiên lại "ồ" một tiếng, "Ầy, nhưng mấy cái đó đều là vấn đề thực tế á.
Trước tiên, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối, nhà anh làm quan đó, còn là quan lớn, em lại từ viện mồ côi ra ..."
"Dừng dừng!" Thẩm Tầm tức tới bật cười, "Nhiên ca, nói anh biết coi, hồi nhỏ ở viện phúc lợi em đã coi phim truyền hình gì rồi? Thời đại nào rồi mà còn môn không đăng hộ không đối?"
Nhạc Nhiên một thân nghiêm túc nói, "Viện phúc lợi của tụi em nghèo, chỉ có một cái tivi nhỏ, bà viện trưởng xem cái gì tụi em đành xem cái đó."
Thẩm Tầm chợt nghĩ, lúc Nhạc Nhiên còn nhỏ hình như đúng lúc phim Quỳnh Dao đang làm mưa làm gió cả nước, bất giác thở dài, "Nhiên ca, em hết sức yên tâm đi, anh yêu đương với anh sống chung với ai là chuyện một mình anh, ba mẹ anh đều không quản.
Cùng lắm là sau lưng sẽ chê em xấu, mắng anh mù, chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện cầm gậy đánh uyên ương đâu."
Nhạc Nhiên dẩu môi, "Em xấu xí á?"
"Sao có thể chớ? Ngài lớn lên soái hơn anh nhiều." Thẩm Tầm nhéo má cậu, "Ý của anh là ngài cứ yên tâm đi, mẹ chồng ngài ...!à không, ba mẹ vợ ngài không bới móc được điểm nào của ngài đâu."
Nhạc Nhiên được khen sáng cả mắt, đôi mắt híp kia toàn là vẻ đắc ý, liền kéo Thẩm Tầm xuống đè anh trên sofa, liếm liếm môi anh, hạ bộ thì nhẹ nhàng cọ lên chân anh.
Thẩm Tầm nắm cằm cậu, "Muốn làm sao?"
"Để em cọ cọ."
Vốn đang là tuổi trẻ dục vọng sinh lý vô cùng sung mãnh rồi, bận cả đợt này thành ra đã gác lại rất lâu không giải quyết, Nhạc Nhiên nghẹn đến khó chịu, nắm lấy tay Thẩm Tầm đè lên chỗ đó của mình, cọ cũng vô cùng dùng lực.
Thẩm Tầm cởi khóa quần cậu, lúc kéo quần lót cậu xuống thì tính khí cứng rắn kia bật ra ngoài, đầy sức sống vô cùng.
Không gian trên sofa chật hẹp, không dễ phát huy như lúc ở trên giường.
Nhạc Nhiên đỏ mặt cọ cọ giữa đùi Thẩm Tầm, lúc bắn ra thì tạo thành một khối trăng trắng nho nhỏ trên bụng Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm lấy khăn giấy trên bàn trà qua lau sạch, mà Nhạc Nhiên vẫn còn đè trên người anh không chịu xuống, cúi xuống hôn anh một ngụm rồi lại trườn xuống dưới, ngậm lấy vật dưới eo anh mà liếm từng chút từng chút một.
Anh tiện tay xoa xoa gáy Nhạc Nhiên, lúc bị khoái cảm ập lên vây lấy thì khép hờ mắt nghĩ, Nhiên ca à, em kiềm chế chút đi, bao lớn rồi mà cứ đùa với lửa chứ.
~
Nửa tháng sau, tình huống của Kiều Nghệ tốt hơn rất nhiều, tuy phát súng làm tổn hại tới phổi là không thể tránh được, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được cái mạng, tĩnh dưỡng một thời gian vẫn có thể quay về thị cục làm việc.
Thẩm Tầm thấy anh liền chửi, anh nhìn thấy Thẩm Tầm cũng phiền, muốn cãi nhau lại không cách nào nói chuyện lớn tiếng được nên cứ nhìn thấy Thẩm Tầm anh liền chóng mặt nhức đầu.
May mà có Nhạc Nhiên tách Thẩm Tầm ra, rồi mỗi ngày "đại diện Thẩm Tầm" ân cần hỏi thăm anh.
~
Mấy ngày trước bộ Công an đã đem mấy người Lương, Trương cùng 48 người bên chính trị quân đội tri pháp phạm pháp giao cho viện kiểm sát.
Vụ án này rất được xã hội quan tâm, lại chịu áp lực cực lớn từ "Trường Kiểm" và bốn đại đội đặc chủng chiến khu khác nên Tề gia không còn đường thoát nào.
~
Còn một tuần nữa là Tết, Thẩm Tầm đã đặt xong vé máy bay về Bắc Kinh rồi.
Ngày hôm nay Nhạc Nhiên nghỉ ngơi, lái xe tới bệnh viện thăm Kiều Nghệ xong thì gọi Thẩm Tầm, nói mình ở nhà rảnh phát điên nên tí nữa sẽ tới thị cục tăng ca cùng anh.
Nghiêm Khiếu nhiều xe lắm, có hai chiếc hay để hẳn ở thành phố Bắc Tiêu để chạy mấy lúc đi gặp Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm dứt khoát tìm anh mượn một chiếu Audi để con xe Volkswagen kia cho Nhạc Nhiên lái, vì hai người hay chia nhau hành động, Nhạc Nhiên không có xe cũng hơi bất tiện.
Nhạc Nhiên chính là lái cái xe Volks này chạy tới thị cục.
Buổi chiều, Thẩm Tầm nhận một tin nhắn âm thanh trên Wechat, giọng Nhạc Nhiên hơi hưng phấn truyền tới, nói mình không tới thị cục nữa, cụ thể thì buổi tối nói sau.
Lúc đó anh đang bận, cũng không nghĩ gì nhiều, giọng Nhạc Nhiên trong tin nhắn rất vui vẻ nên đằng nào cũng không sợ có chuyện gì xấu.
Nửa tiếng sau, điện thoại anh lại vang lên, người gọi tới là Dư Lượng, đội trưởng đội cảnh sát phân cục khu Cẩm Hòa.
Anh hơi ngạc nhiên, nhấc máy lên thì chỉ nghe thấy một trần ồn ào.
Dư Lượng ở đầu dây bên kia hét lớn, "Thẩm đội, xe anh xảy ra chuyện rồi!"
Da đầu anh căng ra, đứng phắt dậy, "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy trên vành đai số hai xảy ra đụng xe, một cái xe địa hình chạy vượt tốc độ tông trúng một cái xe Volks rồi.
Em thấy xe khá quen mắt, tra biển số xe mới biết là xe của anh.
Người bên trong là bạn anh đúng không? Anh mau tới xem đi!"
Danh sách chương