Editor: Ngạn Tịnh.
Khói bụi dần dần tán đi, một bóng người quen thuộc dần dần lộ ra. Bạch Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng muốn tiến lên, Cố Thời... Sao anh lại ở nơi này...
"A, thế mà lại là anh à?" Chử Kiều cũng tràn đầy thú vị sờ sờ cằm, "... Nói như vậy, đám bé ngốc kia đều bị anh tiêu diệt hết rồi? Không tệ nha...."
Vẻ mặt Chử Kiều đầy tán thưởng, mà cả người Cố Thời vẫn ẩn dưới bóng của vách tường, cúi đầu khiến người không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng không hiểu sao, Bạch Vi lại cảm thấy trái tim kịch liệt nhảy lên. Không đúng, tình huống của Cố Thời không đúng!
Nhưng là cô vừa định đi qua, nhìn xem tình huống của đối phương, "vèo vèo" vài tiếng, một chuỗi kim tiêm đột nhiên xuất hiện dưới chân cô, thiếu chút nữa đâm vào người Bạch Vi.
"Ngoan ngoãn chờ tôi ở nơi này, kiên nhẫn của tôi vừa khô cạn rồi, cho nên, Bạch Vi, đừng tiếp tục khiêu chiến tôi nữa..." Quay đầu, Bạch Vi nhìn thấy Chử Kiều cười tủm tỉm nói, tên biến thái này!
Cô theo bản năng giật giật ngón tay, linh khí vừa hội tụ, đột nhiên một bóng đen nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô, giống như một trận gió thổi qua, sau đó Bạch Vi nghe thấy một tiếng "Bốp" thanh thúy vang lên.
Chử Kiều bị đánh, một cú đấm vang dội lên mặt khiến Bạch Vi thiếu chút nữa thích đến phát khóc. Đánh hay lắm! Cố Thời là số 1! Đáng tiếc không phải là tự tay mình đánh!
Nhưng trong nháy mắt sắc mặt vui mừng của Bạch Vi liền biến mất, thấy rõ Cố Thời được soi sáng dưới ánh đèn, ngây ngẩn cả người, "Cố Thời..."
Ánh mắt người đàn ông đỏ đậm, gần như không có khác biệt nào với màu mắt của Chử Kiều, chỉ là ánh mắt Cố Thời càng thêm vô tình càng thêm lãnh khốc. Một vết sẹo sâu thấy cả xương vắt ngang dưới mắt trái của anh, ước chừng dài hai tấc, trên mặt còn vương vết máu chưa khô, nhìn qua cực kỳ ghê người. Mà làm Bạch Vi kinh hoảng nhất chính là, trước đó lúc cô và Cố Thời tách ra, đối phương rõ ràng mặc áo khoác màu trắng, bây giờ thế nhưng biến thành màu tối, tất cả đều là máu. Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì? Bé ngốc trong miệng Chử Kiều nói rốt cuộc là gì? Cố Thời...
Nhưng không đợi Bạch Vi làm ra phản ứng tiếp theo, chỉ thấy Chử Kiều vươn đầu lưỡi liếm liếm máu bên khóe môi, quái dị cười hai tiếng liền tiến lên đánh với Cố Thời. Đáng tiếc Bạch Vi bởi vì chuyện đặc biệt lúc trước cộng với việc tránh né Chử Kiều, đã tiêu hao nhiều linh khí, trong chốc lát còn chưa khôi phục lại được. Chỉ là cô còn có tinh thần lực, ở loại thời điểm này lấy ra chính là lúc thích hợp nhất!
Vì thế Bạch Vi cũng không tiến lên cản trở, chỉ đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau. Cố vốn tưởng Chử Kiều chỉ là một nhà khoa học điên, đầu óc tốt mà thôi, không ngờ thân thủ cũng rất lợi hại. Hơn nữa tên biến thái này không chỉ có một hệ kim, còn có hệ thủy, hệ mốc, hệ hỏa, hệ thổ ngũ hành đều đủ, thật sự là rất khủng bố! Chẳng lẽ những dị năng kia cũng là người đàn ông này thông qua thí nghiệm kích phát cho bản thân sao? Vậy kẻ địch thật sự rất đáng sợ, thủ đoạn của hắn ít nhất cách xa con người hiện tại vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, loại quái vật này rốt cuộc trưởng thành thế nào được vậy? Đáng tiếc đầu óc có tật xấu, nếu không đối với con người mà nói chính là Phật sống!
Chỉ là thiên tài luôn như vậy, Bạch Vi có thể thấu hiểu, nhưng không ủng hộ.
Mà bên khác Cố Thời cũng cho Bạch Vi kinh hỉ rất lớn, chỉ ba ngày ngắn ngủi không gặp, cô cũng không hiểu rốt cuộc Cố Thời gặp phải chuyện gì, thế nhưng vận dụng hệ băng của mình xuất thần nhập hóa, động tác lưu loát mà tiêu sái, giống như trải qua vô số lần diễn luyện. Hai người không phân cao thấp, trong lòng Bạch Vi bắt đầu trở nên lo lắng, cô cảm giác được trạng thái bây giờ của Cố Thời thật sự không ổn, lại tùy ý Chử Kiều tiêu hao sức lực như vậy, chỉ sợ không xong.
Bạch Vi lui về sau hai bước, nhìn hai người trong cuộc chiến, ngay cả đôi mắt cũng chẳng dám nháy, mà lúc này tinh thần lực của cô đã vận sức chờ phát động.
Đột nhiên cô nhìn thấy ánh mắt Chử Kiều khẽ nhúc nhích, thân hình hơi đổi, trong tay xuất hiện năm ống tiêm với năm chất lỏng màu sắc khác nhau.
"Cẩn thận!" Bạch Vi vội vàng nhắc nhở.
Vẫn là chậm, Chử Kiều là người điên, thế nhưng hoàn toàn không nhìn đến một kích của Cố Thời đâm nát bờ vai hắn, vẻ mặt tươi cười cầm lấy năm ống tiêm bay vụt ra, đến trước ngực Cố Thời.
Không tốt! Bạch Vi thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn trong nháy mắt này tìm được cơ hội. Tinh thần lưc xếp thành một mũi tên, bay thẳng đến trong đầu Chử Kiều. Nhưng cô ngàn vạn không ngờ tới được, tinh thần lực của Chử Kiều cũng khổng lồ dọa người, một kích toàn lực của cô, chỉ là làm cho đối phương choáng váng một hồi.
Mà bên khác, trong mắt Cố Thời chợt lóe ánh sáng đỏ, sợi tóc thế nhưng bắt đầu nhiễm màu trắng, màu sắc không khác gì Chử Kiều, giơ tay đánh Chử Kiều một chưởng.
Sau đó Bạch Vi nhìn thấy thân thể Chử Kiều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu kết băng, không qua một hồi cả người đều đông thành một khối băng, mà Cố Thời giống như vừa dùng hết tất cả sức lực, cả người lung lay sắp đổ, Bạch Vi vội vàng tiến lên, đỡ anh.
"Cố Thời, Cố Thời, anh thế nảo rồi? A..." Vừa vươn tay, cô liền cảm giác người đàn ông này thế nhưng nóng đến kinh người, giống như vừa lăn lộn trong nồi nước sôi, dọa cô nhảy dựng lên.
"Đi!" Cố Thời không nói lời vô nghĩa, bắt lấy cánh tay Bạch Vi, hai người ắt đầu bỏ chạy ra bên ngoài.
Chờ đến khi trốn ra căn cứ số 7 của Chử Kiều, Bahcj Vi mưới chợt phát hiện căn cứ quỷ dị này thế nhưng là ở dưới lòng đất, hơn nữa thật sự như cái mê cung, bảy cong tám quẹo, nếu không có Cố Thời, cô thật sự rất có teher sẽ không tìm thấy đường ra, thật không biết Cố Thời làm cách nào tìm được nơi này. Dù sao căn cứ thí nghiệm này còn là ở dưới một trường tiểu học, che giấu cực kỳ bí ẩn, cũng không biết là có sau tận thế, hay là đã xây trước tận thế. Nếu trước tận thế vậy thật sự làm người sợ hãi. Chỉ là lấy Bạch Vi suy đoán, rất có thể là xây trước tận thế, bởi vì...
Sinh vật không biết tên dưới này, phần lớn đều là trẻ con! Cô khe khẽ thở dài, đỡ Cố Thười tránh ra một khoảng cách, trong tay kết ấn, vài linh khí hội tụ, sau đó kết thành bộ dáng phượng hoàng nho nhỏ, mạnh mẽ vọt xuống căn cứ.
Cô cố gắng ba ngày nay, bây giờ rốt cuộc cũng có thu hoạch. Một nơi tràn đầy tội ác cùng máu tươi thế này căn bản không nên tồn tại, căn bản là không nên!
Xoay người, Bạch Vi đỡ lấy Cố Thời hoàn toàn hôn mê, cũng không quay đầu rời đi.
Mà mỗi một góc trong căn cứ thí nghiệm đột nhiên bốc lên từng đoàn từng đoàn lửa màu xanh lam, mặc kệ gặp phải thứ gì, đều có thể dễ dàng cắn nuốt. Mà lam càng ngày càng nhiều, cuối cùng thế nhưng lan tràn cả căn cứ. Mà sinh vật "Bán thành phẩm" mà Bạch Vi nhìn thấy trước đó, lại vào nháy mắt lửa xâm chiếm, cũng không động, vẻ mặt chờ mong nhìn đống lửa ập đến, phát ra đều là tiếng a a a a a.
Mà vào lúc này, băng sương trên người Chử Kiều chậm rãi tiêu tan, trên mặt người đàn ông dần dần tan tuyết, tóc trắng, mắt hồng, dưới đốm lửa màu lam chiếu rọi, có vẻ càng quỷ dị.
"Hắc hắc... Ha ha ha..." Đột nhiên hắn phát ra một tràng tiếng cười cổ quái, thế nhưng có hai người, có tận hai người có hương vị tương tự với hắn, hắn thật sự không áp được hưng phấn, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ha ha ha...
Đột nhiên hắn cảm giác trên tay tê rần, một đứa bé bộ dáng như sói, mở thật to đôi mắt cắn một ngụm trên cổ tay hắn, sau đó dùng chút sức lực cắn đứt nửa bàn tay của hắn. Ánh mắt Chử Kiều lại không hề có chút thay đổi, ý cười vẫn tràn đầy, dường như cũng không để ý đến bàn tay của mình bị cắn, cũng không để ý căn cứ đang bị phá hủy, thậm chí không thèm để ý đến ánh lửa màu lam đang lan tràn trên người mình, chỉ là vươn tay nhẹ sờ sờ đầu đứa bé.
"Không ngoan nha..." Giọng nói trong trẻo vang lên, đứa bé có chút trố mắt ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền nghe thấy "bịch" một tiếng, đứa bé vô thanh vô thức mềm người, Chử Kiều nhìn thứ đỏ đỏ trắng trắng trên tay, vô tình đưa đến lên miệng liếm, nhìn về phía bức tường bị vỡ trước mặt, nhẹ giọng nói"
"Sẽ gặp lại!"
Giọng nói dần dần phiêu tán theo gió, cả người Chử Kiều đều bị lửa cắn nuốt.
-
Cùng lúc đó, ở căn cứ phương Bắc cách căn cứ thí nghiệm không xa, Lê An An đầu đầy mồ hôi tỉnh dậy từ giấc ngủ, mạnh mẽ nhổm người dậy, hai mắt trừng thật lớn, trong đó chứa kinh hồn chưa định vẫn chưa tiêu tan, hai tay siết chặt chăn, hơi hơi trắng bệch.
Tiếng cười của những người trong mộng dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Lê An An nhắm mắt lại, một hàng nước mắt bất giác lăn xuống hai má. Bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ tiều tụy, quầng mắt xanh đen đã đến trình độ kinh khủng.
Lần thứ bao nhiêu rồi, đã là lần thứ bao nhiêu rồi, vì sao chứ? Vì sao từ sau khi tách ra khỏi Thiệu Bạch Vi, mỗi ngày cô đều gặp phải giấc mộng như vậy, vì sao chứ? Tiện nhân kia rốt cuộc đã làm gì với cô chứ! A!
Lê An An đột nhiên rút ra dao ngắn đầu giường, mạnh mẽ đâm vào trong cánh tay mình. Cô sắp điên rồi, cô thật sự sắp điên rồi, cô không muốn nhớ lại, cô không muốn nhớ lại những hình ảnh kia, cô không muốn, không muốn...
Lê AN An càng không ngừng lấy dao đâm vào lại rút ra, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm chút đau khổ cùng điên cuồng trong lòng cô. Máu tươi theo động tác của cô lặng lẽ chảy xuống dưới, chỉ một thoáng đã nhiễm đỏ chăn ga màu trắng dưới thân cô, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ cực kỳ kinh người!
Giấc mộng của cô là gì ấy hả? Có lẽ không thể xưng là mộng, mà là ký ức, không ngừng lặp lại trong đầu cô một lần rồi lại một lần, quá khứ của cô, đoạn quá khứ ở biệt thự Thiệu gia kia!
Khi đó cô bởi vì lòng tốt mà thu nhận một đám súc sinh, Thiệu Bạch Vi không đồng ý, nhưng cô lại nghĩ đến đó là cơ hội tốt triển lãm sự lương thiện của mình, không thể buông tha, liền dẫn đám sói kia vào cửa. Bởi vì dị năng hỏa của mình, đám người kia luôn cung cô làm người dẫn đầu, khiến cô thật mê luyến cảm giác đó!
Từ nhỏ nhà cô đã nghèo, sau khi đến trường, cô vĩnh viễn luôn là đứa bé quậy ngầm trong lớp. Cho dù thành tích vĩ đại cùng sự yêu thương quan tâm của cha mẹ, cũng không lấp đầy được lỗ hổng tỏng lòng cô, ngược lại theo tuổi mà lớn lên. Cho nên cô hy vọng nhất chính là người khác nịnh hót mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể để cô tìm được tự tin đã sớm vứt ở xó nào rồi, chỉ có như vậy, lỗ hổng trong lòng cô mới có thể tạm thời ngăn chặn lại, không còn kêu gào!
Tiếp cận Thiệu Bahcj Vi cũng là như vậy, thông qua một đứa câm điếc để tạo sự nổi bật, để người khác nhìn ra điểm tốt của mình, sự thiện lương của mình. Đáng tiếc cô quá non, cũng quá ngốc, còn ngốc hơn cả đứa câm Thiệu Bạch Vi, đoán được tất cả, lại không đoán được lòng người!
Đám người kia tạo phản, mà Thiệu Bạch Vi cũng không biết đã chạy đi nơi nào, thế nhưng bỏ cô lại ở chỗ kia, bỏ lại một mình cô...
Sau đó mỗi ngày mỗi đêm đều giống như ác mộng không thể tỉnh lại, đám đàn ông kia, một tên lại một tên, không có kết thúc. Cô không thể nhìn thấy hy vọng gì, có lần cô dùng dị năng sứt sẹo kia phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ làm cho cô gặp phải tra tấn đau khổ hơn. Bất luận ai trong biệt thự cũng có thể bắt nạt cô, cô lưu lạc thành bậc thấp nhất trong chuỗi thức ăn kia, tất cả mọi người đều bắt nạt cô, tất cả...
Lại ép buộc qua một ngày một đêm, chưa từng được ăn no, thậm chí cả đứa bé cô từng chăm sóc cũng cầm c*t chó đến đút cho cô, vì sao chứ, vì sao chứ?! Cô đối với bọn họ chưa đủ tốt sao? Cô rốt cuộc làm sai cái gì rồi chứ? Vì sao lại đối xử với cô như vây?
Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, vào một đêm kia, cô đột nhiên thức tỉnh một loại dị năng, mê hương.
Cái loại dị năng này có thể làm cho tất cả mọi người hôn mê, mặc cô muốn làm gì thì làm, cô biết, cơ hội của mình tới rồi. Vì thế cô liền ngủ đông hai ngày, vào đêm ngày thứ hai cô dùng hết tất cả khí lực, thậm chí cảm giác sinh mệnh đều phải cạn kiệt, hôn mê tất cả, sau đó băm đầu một người lại một người. Từng đóa hoa máu nở rộ dưới tay cô, làm cô thật say mê, thèm khát...
Cô sai rồi sao? Cô không có sai, đúng vậy, cô không hề sai. Cô vô tư dâng hiến, quên mình vì người thì có gì mà sai? Sai là ở người khác, là bọn họ không đủ thiện lượng. Sai là ở Thiệu Bạch Vi, cô ta vô tình vô nghĩa. Sai là ở người không có lòng lương thiện, cho nên người không có lòng lương theienj thì nên chết, đúng vậy, đều đáng chết! Dựa vào cái gì cô có thể làm như vậy, người khác lại làm không được chứ? Là lỗi của bọn họ mới đúng!
Mà cô, cũng là một người vô tư, cô đáng nhận được đối đãi tốt nhất trên đời này...
Nghĩ như vậy, động tác trên tay Lê An An đột nhiên dừng lại, xuống giường, băng bó tốt cho mình, sau đó lại rửa mặt, trang điểm, nhìn cô gái có nụ cười xinh đẹp trong gương...
Lê An An cảm thấy vô cùng tự hào, đây là cô nha!
Ngoài cửa sổ trời dần sáng lên, lại là một ngày đẹp!
Khói bụi dần dần tán đi, một bóng người quen thuộc dần dần lộ ra. Bạch Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, theo bản năng muốn tiến lên, Cố Thời... Sao anh lại ở nơi này...
"A, thế mà lại là anh à?" Chử Kiều cũng tràn đầy thú vị sờ sờ cằm, "... Nói như vậy, đám bé ngốc kia đều bị anh tiêu diệt hết rồi? Không tệ nha...."
Vẻ mặt Chử Kiều đầy tán thưởng, mà cả người Cố Thời vẫn ẩn dưới bóng của vách tường, cúi đầu khiến người không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng không hiểu sao, Bạch Vi lại cảm thấy trái tim kịch liệt nhảy lên. Không đúng, tình huống của Cố Thời không đúng!
Nhưng là cô vừa định đi qua, nhìn xem tình huống của đối phương, "vèo vèo" vài tiếng, một chuỗi kim tiêm đột nhiên xuất hiện dưới chân cô, thiếu chút nữa đâm vào người Bạch Vi.
"Ngoan ngoãn chờ tôi ở nơi này, kiên nhẫn của tôi vừa khô cạn rồi, cho nên, Bạch Vi, đừng tiếp tục khiêu chiến tôi nữa..." Quay đầu, Bạch Vi nhìn thấy Chử Kiều cười tủm tỉm nói, tên biến thái này!
Cô theo bản năng giật giật ngón tay, linh khí vừa hội tụ, đột nhiên một bóng đen nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô, giống như một trận gió thổi qua, sau đó Bạch Vi nghe thấy một tiếng "Bốp" thanh thúy vang lên.
Chử Kiều bị đánh, một cú đấm vang dội lên mặt khiến Bạch Vi thiếu chút nữa thích đến phát khóc. Đánh hay lắm! Cố Thời là số 1! Đáng tiếc không phải là tự tay mình đánh!
Nhưng trong nháy mắt sắc mặt vui mừng của Bạch Vi liền biến mất, thấy rõ Cố Thời được soi sáng dưới ánh đèn, ngây ngẩn cả người, "Cố Thời..."
Ánh mắt người đàn ông đỏ đậm, gần như không có khác biệt nào với màu mắt của Chử Kiều, chỉ là ánh mắt Cố Thời càng thêm vô tình càng thêm lãnh khốc. Một vết sẹo sâu thấy cả xương vắt ngang dưới mắt trái của anh, ước chừng dài hai tấc, trên mặt còn vương vết máu chưa khô, nhìn qua cực kỳ ghê người. Mà làm Bạch Vi kinh hoảng nhất chính là, trước đó lúc cô và Cố Thời tách ra, đối phương rõ ràng mặc áo khoác màu trắng, bây giờ thế nhưng biến thành màu tối, tất cả đều là máu. Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì? Bé ngốc trong miệng Chử Kiều nói rốt cuộc là gì? Cố Thời...
Nhưng không đợi Bạch Vi làm ra phản ứng tiếp theo, chỉ thấy Chử Kiều vươn đầu lưỡi liếm liếm máu bên khóe môi, quái dị cười hai tiếng liền tiến lên đánh với Cố Thời. Đáng tiếc Bạch Vi bởi vì chuyện đặc biệt lúc trước cộng với việc tránh né Chử Kiều, đã tiêu hao nhiều linh khí, trong chốc lát còn chưa khôi phục lại được. Chỉ là cô còn có tinh thần lực, ở loại thời điểm này lấy ra chính là lúc thích hợp nhất!
Vì thế Bạch Vi cũng không tiến lên cản trở, chỉ đứng ở một bên, nhìn chăm chú vào hai người đang đánh nhau. Cố vốn tưởng Chử Kiều chỉ là một nhà khoa học điên, đầu óc tốt mà thôi, không ngờ thân thủ cũng rất lợi hại. Hơn nữa tên biến thái này không chỉ có một hệ kim, còn có hệ thủy, hệ mốc, hệ hỏa, hệ thổ ngũ hành đều đủ, thật sự là rất khủng bố! Chẳng lẽ những dị năng kia cũng là người đàn ông này thông qua thí nghiệm kích phát cho bản thân sao? Vậy kẻ địch thật sự rất đáng sợ, thủ đoạn của hắn ít nhất cách xa con người hiện tại vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, loại quái vật này rốt cuộc trưởng thành thế nào được vậy? Đáng tiếc đầu óc có tật xấu, nếu không đối với con người mà nói chính là Phật sống!
Chỉ là thiên tài luôn như vậy, Bạch Vi có thể thấu hiểu, nhưng không ủng hộ.
Mà bên khác Cố Thời cũng cho Bạch Vi kinh hỉ rất lớn, chỉ ba ngày ngắn ngủi không gặp, cô cũng không hiểu rốt cuộc Cố Thời gặp phải chuyện gì, thế nhưng vận dụng hệ băng của mình xuất thần nhập hóa, động tác lưu loát mà tiêu sái, giống như trải qua vô số lần diễn luyện. Hai người không phân cao thấp, trong lòng Bạch Vi bắt đầu trở nên lo lắng, cô cảm giác được trạng thái bây giờ của Cố Thời thật sự không ổn, lại tùy ý Chử Kiều tiêu hao sức lực như vậy, chỉ sợ không xong.
Bạch Vi lui về sau hai bước, nhìn hai người trong cuộc chiến, ngay cả đôi mắt cũng chẳng dám nháy, mà lúc này tinh thần lực của cô đã vận sức chờ phát động.
Đột nhiên cô nhìn thấy ánh mắt Chử Kiều khẽ nhúc nhích, thân hình hơi đổi, trong tay xuất hiện năm ống tiêm với năm chất lỏng màu sắc khác nhau.
"Cẩn thận!" Bạch Vi vội vàng nhắc nhở.
Vẫn là chậm, Chử Kiều là người điên, thế nhưng hoàn toàn không nhìn đến một kích của Cố Thời đâm nát bờ vai hắn, vẻ mặt tươi cười cầm lấy năm ống tiêm bay vụt ra, đến trước ngực Cố Thời.
Không tốt! Bạch Vi thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn trong nháy mắt này tìm được cơ hội. Tinh thần lưc xếp thành một mũi tên, bay thẳng đến trong đầu Chử Kiều. Nhưng cô ngàn vạn không ngờ tới được, tinh thần lực của Chử Kiều cũng khổng lồ dọa người, một kích toàn lực của cô, chỉ là làm cho đối phương choáng váng một hồi.
Mà bên khác, trong mắt Cố Thời chợt lóe ánh sáng đỏ, sợi tóc thế nhưng bắt đầu nhiễm màu trắng, màu sắc không khác gì Chử Kiều, giơ tay đánh Chử Kiều một chưởng.
Sau đó Bạch Vi nhìn thấy thân thể Chử Kiều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu kết băng, không qua một hồi cả người đều đông thành một khối băng, mà Cố Thời giống như vừa dùng hết tất cả sức lực, cả người lung lay sắp đổ, Bạch Vi vội vàng tiến lên, đỡ anh.
"Cố Thời, Cố Thời, anh thế nảo rồi? A..." Vừa vươn tay, cô liền cảm giác người đàn ông này thế nhưng nóng đến kinh người, giống như vừa lăn lộn trong nồi nước sôi, dọa cô nhảy dựng lên.
"Đi!" Cố Thời không nói lời vô nghĩa, bắt lấy cánh tay Bạch Vi, hai người ắt đầu bỏ chạy ra bên ngoài.
Chờ đến khi trốn ra căn cứ số 7 của Chử Kiều, Bahcj Vi mưới chợt phát hiện căn cứ quỷ dị này thế nhưng là ở dưới lòng đất, hơn nữa thật sự như cái mê cung, bảy cong tám quẹo, nếu không có Cố Thời, cô thật sự rất có teher sẽ không tìm thấy đường ra, thật không biết Cố Thời làm cách nào tìm được nơi này. Dù sao căn cứ thí nghiệm này còn là ở dưới một trường tiểu học, che giấu cực kỳ bí ẩn, cũng không biết là có sau tận thế, hay là đã xây trước tận thế. Nếu trước tận thế vậy thật sự làm người sợ hãi. Chỉ là lấy Bạch Vi suy đoán, rất có thể là xây trước tận thế, bởi vì...
Sinh vật không biết tên dưới này, phần lớn đều là trẻ con! Cô khe khẽ thở dài, đỡ Cố Thười tránh ra một khoảng cách, trong tay kết ấn, vài linh khí hội tụ, sau đó kết thành bộ dáng phượng hoàng nho nhỏ, mạnh mẽ vọt xuống căn cứ.
Cô cố gắng ba ngày nay, bây giờ rốt cuộc cũng có thu hoạch. Một nơi tràn đầy tội ác cùng máu tươi thế này căn bản không nên tồn tại, căn bản là không nên!
Xoay người, Bạch Vi đỡ lấy Cố Thời hoàn toàn hôn mê, cũng không quay đầu rời đi.
Mà mỗi một góc trong căn cứ thí nghiệm đột nhiên bốc lên từng đoàn từng đoàn lửa màu xanh lam, mặc kệ gặp phải thứ gì, đều có thể dễ dàng cắn nuốt. Mà lam càng ngày càng nhiều, cuối cùng thế nhưng lan tràn cả căn cứ. Mà sinh vật "Bán thành phẩm" mà Bạch Vi nhìn thấy trước đó, lại vào nháy mắt lửa xâm chiếm, cũng không động, vẻ mặt chờ mong nhìn đống lửa ập đến, phát ra đều là tiếng a a a a a.
Mà vào lúc này, băng sương trên người Chử Kiều chậm rãi tiêu tan, trên mặt người đàn ông dần dần tan tuyết, tóc trắng, mắt hồng, dưới đốm lửa màu lam chiếu rọi, có vẻ càng quỷ dị.
"Hắc hắc... Ha ha ha..." Đột nhiên hắn phát ra một tràng tiếng cười cổ quái, thế nhưng có hai người, có tận hai người có hương vị tương tự với hắn, hắn thật sự không áp được hưng phấn, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ha ha ha...
Đột nhiên hắn cảm giác trên tay tê rần, một đứa bé bộ dáng như sói, mở thật to đôi mắt cắn một ngụm trên cổ tay hắn, sau đó dùng chút sức lực cắn đứt nửa bàn tay của hắn. Ánh mắt Chử Kiều lại không hề có chút thay đổi, ý cười vẫn tràn đầy, dường như cũng không để ý đến bàn tay của mình bị cắn, cũng không để ý căn cứ đang bị phá hủy, thậm chí không thèm để ý đến ánh lửa màu lam đang lan tràn trên người mình, chỉ là vươn tay nhẹ sờ sờ đầu đứa bé.
"Không ngoan nha..." Giọng nói trong trẻo vang lên, đứa bé có chút trố mắt ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó liền nghe thấy "bịch" một tiếng, đứa bé vô thanh vô thức mềm người, Chử Kiều nhìn thứ đỏ đỏ trắng trắng trên tay, vô tình đưa đến lên miệng liếm, nhìn về phía bức tường bị vỡ trước mặt, nhẹ giọng nói"
"Sẽ gặp lại!"
Giọng nói dần dần phiêu tán theo gió, cả người Chử Kiều đều bị lửa cắn nuốt.
-
Cùng lúc đó, ở căn cứ phương Bắc cách căn cứ thí nghiệm không xa, Lê An An đầu đầy mồ hôi tỉnh dậy từ giấc ngủ, mạnh mẽ nhổm người dậy, hai mắt trừng thật lớn, trong đó chứa kinh hồn chưa định vẫn chưa tiêu tan, hai tay siết chặt chăn, hơi hơi trắng bệch.
Tiếng cười của những người trong mộng dường như vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, Lê An An nhắm mắt lại, một hàng nước mắt bất giác lăn xuống hai má. Bộ dáng hiện tại của cô cực kỳ tiều tụy, quầng mắt xanh đen đã đến trình độ kinh khủng.
Lần thứ bao nhiêu rồi, đã là lần thứ bao nhiêu rồi, vì sao chứ? Vì sao từ sau khi tách ra khỏi Thiệu Bạch Vi, mỗi ngày cô đều gặp phải giấc mộng như vậy, vì sao chứ? Tiện nhân kia rốt cuộc đã làm gì với cô chứ! A!
Lê An An đột nhiên rút ra dao ngắn đầu giường, mạnh mẽ đâm vào trong cánh tay mình. Cô sắp điên rồi, cô thật sự sắp điên rồi, cô không muốn nhớ lại, cô không muốn nhớ lại những hình ảnh kia, cô không muốn, không muốn...
Lê AN An càng không ngừng lấy dao đâm vào lại rút ra, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm chút đau khổ cùng điên cuồng trong lòng cô. Máu tươi theo động tác của cô lặng lẽ chảy xuống dưới, chỉ một thoáng đã nhiễm đỏ chăn ga màu trắng dưới thân cô, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ cực kỳ kinh người!
Giấc mộng của cô là gì ấy hả? Có lẽ không thể xưng là mộng, mà là ký ức, không ngừng lặp lại trong đầu cô một lần rồi lại một lần, quá khứ của cô, đoạn quá khứ ở biệt thự Thiệu gia kia!
Khi đó cô bởi vì lòng tốt mà thu nhận một đám súc sinh, Thiệu Bạch Vi không đồng ý, nhưng cô lại nghĩ đến đó là cơ hội tốt triển lãm sự lương thiện của mình, không thể buông tha, liền dẫn đám sói kia vào cửa. Bởi vì dị năng hỏa của mình, đám người kia luôn cung cô làm người dẫn đầu, khiến cô thật mê luyến cảm giác đó!
Từ nhỏ nhà cô đã nghèo, sau khi đến trường, cô vĩnh viễn luôn là đứa bé quậy ngầm trong lớp. Cho dù thành tích vĩ đại cùng sự yêu thương quan tâm của cha mẹ, cũng không lấp đầy được lỗ hổng tỏng lòng cô, ngược lại theo tuổi mà lớn lên. Cho nên cô hy vọng nhất chính là người khác nịnh hót mình, giống như chỉ có như vậy mới có thể để cô tìm được tự tin đã sớm vứt ở xó nào rồi, chỉ có như vậy, lỗ hổng trong lòng cô mới có thể tạm thời ngăn chặn lại, không còn kêu gào!
Tiếp cận Thiệu Bahcj Vi cũng là như vậy, thông qua một đứa câm điếc để tạo sự nổi bật, để người khác nhìn ra điểm tốt của mình, sự thiện lương của mình. Đáng tiếc cô quá non, cũng quá ngốc, còn ngốc hơn cả đứa câm Thiệu Bạch Vi, đoán được tất cả, lại không đoán được lòng người!
Đám người kia tạo phản, mà Thiệu Bạch Vi cũng không biết đã chạy đi nơi nào, thế nhưng bỏ cô lại ở chỗ kia, bỏ lại một mình cô...
Sau đó mỗi ngày mỗi đêm đều giống như ác mộng không thể tỉnh lại, đám đàn ông kia, một tên lại một tên, không có kết thúc. Cô không thể nhìn thấy hy vọng gì, có lần cô dùng dị năng sứt sẹo kia phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ làm cho cô gặp phải tra tấn đau khổ hơn. Bất luận ai trong biệt thự cũng có thể bắt nạt cô, cô lưu lạc thành bậc thấp nhất trong chuỗi thức ăn kia, tất cả mọi người đều bắt nạt cô, tất cả...
Lại ép buộc qua một ngày một đêm, chưa từng được ăn no, thậm chí cả đứa bé cô từng chăm sóc cũng cầm c*t chó đến đút cho cô, vì sao chứ, vì sao chứ?! Cô đối với bọn họ chưa đủ tốt sao? Cô rốt cuộc làm sai cái gì rồi chứ? Vì sao lại đối xử với cô như vây?
Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa, vào một đêm kia, cô đột nhiên thức tỉnh một loại dị năng, mê hương.
Cái loại dị năng này có thể làm cho tất cả mọi người hôn mê, mặc cô muốn làm gì thì làm, cô biết, cơ hội của mình tới rồi. Vì thế cô liền ngủ đông hai ngày, vào đêm ngày thứ hai cô dùng hết tất cả khí lực, thậm chí cảm giác sinh mệnh đều phải cạn kiệt, hôn mê tất cả, sau đó băm đầu một người lại một người. Từng đóa hoa máu nở rộ dưới tay cô, làm cô thật say mê, thèm khát...
Cô sai rồi sao? Cô không có sai, đúng vậy, cô không hề sai. Cô vô tư dâng hiến, quên mình vì người thì có gì mà sai? Sai là ở người khác, là bọn họ không đủ thiện lượng. Sai là ở Thiệu Bạch Vi, cô ta vô tình vô nghĩa. Sai là ở người không có lòng lương thiện, cho nên người không có lòng lương theienj thì nên chết, đúng vậy, đều đáng chết! Dựa vào cái gì cô có thể làm như vậy, người khác lại làm không được chứ? Là lỗi của bọn họ mới đúng!
Mà cô, cũng là một người vô tư, cô đáng nhận được đối đãi tốt nhất trên đời này...
Nghĩ như vậy, động tác trên tay Lê An An đột nhiên dừng lại, xuống giường, băng bó tốt cho mình, sau đó lại rửa mặt, trang điểm, nhìn cô gái có nụ cười xinh đẹp trong gương...
Lê An An cảm thấy vô cùng tự hào, đây là cô nha!
Ngoài cửa sổ trời dần sáng lên, lại là một ngày đẹp!
Danh sách chương