Editor: Ngạn Tịnh.

Không biết virus từ đâu tới thổi quét toàn bộ thế giới, ngay lúc đầu mọi người không coi trọng lắm, xem trên tin tức thấy có tin người bị cắn sẽ bị lây, cũng chỉ xem nó như một tin tức xa lạ không liên quan, ai có thể ngờ được trong thời gian một tháng ngắn ngủi, chuyện người cắn người đảo mắt đã xảy ra bên cạnh mình. Cái loại virus này bắt đầu mọi người gọi nó là virus dvirus, ý là loại độc di truyền lây qua đường sinh dục, người trúng độc này căn bản không có thuốc nào cứu được, hơn nữa giết không chết, đánh không tàn, mặc kệ thân thể không trọn vẹn đến trình độ nào, trong đầu người bị trúng virus chỉ có một ý niệm, chính là ăn, máu thịt con người có lực hấp dẫn trí mạng đến chúng, người bị máu thịt con người cuốn hút đã không thể gọi là người, bọn họ không có cảm tình, không thể suy nghĩ, chỉ còn bản năng cắn nuốt, bản năng sử dụng bọn họ, chỉ có thể xem như người vô dụng, đương nhiên, mọi người càng quen gọi chúng là zombie.

Virus có tính lây bệnh rất mạnh, gần như chỉ cần tiếp xúc với máu của nó, trải qua vài thời giờ ủ bệnh, con người sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, nhưng con người cũng không có cách gì chữa khỏi, cho nên zombie ngày càng nhiều, phạm vi sống của con người cũng bị thu nhỏ, cuối cùng tận thể bùng nổ toàn diện.

Gần như là cách một ngày sau tận thế, Thiệu Bạch Vi liền mất liên hệ với cha mẹ mình ở nước ngoài xa xôi, toàn diện giao thông nơi thành thị đều tê liệt, điện thoại gọi không được, mỗi người đều cảm thấy bất an, vốn trên ti vi còn thu được vài tin tức linh tinh, nhưng ngay sau đó không lâu, điện toàn thành phố cũng mất dần, thậm chí ngay cả hệ thống cung cấp nước cũng ngừng. Lúc ấy Thiệu Bạch Vi đang cùng Lê An An trốn ở trong biệt thự nhà mình, hai cô gái nhỏ đừng nói đáng thương đến chnwgf nào, cũng may Thiệu Bạch Vi có vẻ trạch, thức ăn chứa đựng trong nhà cũng nhiều, nhất thời hai người cũng không có vấn đề gì lớn lao, nhưng mỗi người đều biết tình huống như vậy căn bản không thể chống đỡ được bao lâu.

Mà đúng lúc này, Lê An An bắt đầu hôn mê, toàn thân đỏ lên bóng bừng, rất giống trạng thái ban đầu khi hóa zombie trên TV miêu tả. Lúc ấy, Thiệu Bạch Vi chỉ biết không tốt, lập tức trói Lê An An lại, dợi ước chừng hai ngày một đêm, Lê An An tỉnh, Thiệu Bạch Vi phát hiện cô ta cũng không giống như trong TV, hai mắt trở nên vàng úa, nước dãi vương vãi, đánh mất lý trí hay gì đó, trái lại rất tỉnh táo, thậm chí còn hoàn toàn không phù hợp khoa học lấy lửa ra đốt dây thừng.

Thiệu Bạch Vi vừa nhìn thấy ngọn lửa nhỏ nhảy ra từ trong lòng bàn tay của Lê An An, lần đầu tiên trong đời cô có biểu tình khoa trương đến như vậy, bởi vì đó thật sự vượt qua khỏi nhận tri của cô, cô không rõ sao có người đang êm đang đẹp có thể biến ra lửa được, rất khoa học viễn tưởng!

Nhưng bởi vì Lê An An có bất thường, hai cô gái trẻ mới rốt cuộc cứng gan bắt đầu đi ra bên ngoài, hơn mười ngày nhốt trong biệt thự, hai cô bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thiệu Bạch Vi không có bản lĩnh thần kỳ như Lê An An, chỉ có thể tự mình tìm lấy một cây bóng chày từ trong nhà, cầm trong tay, nhìn thấy sinh vật không rõ liền đánh một gậy xuống. Lúc Lê An An còn đang thét chói tai không ngừng, Thiệu Bạch Vi đã sớm một thân đầy máu, chính là thứ gọi là chó không sủa là chó cắn, người trầm mặc lúc bùng nổ lên cũng đặc biệt khủng bố.

Mà trùng hợp lúc này zombie đều là loại da thúi máu trắng, hành động chậm chạp, động tác của Thiệu Bạch Vi có vẻ linh mẫn, tránh trên né dưới có thể ngăn cản được chúng nó một chút, nhưng loại phương pháp này thật sự rất cố hơi sức, chờ sau đó Thiệu Bạch Vi tìm được bí quyết từ thời gian ẩu đả, cô phát hiện chỉ cần đập nát óc đám quái vật này, chúng sẽ không thể nhúc nhích nữa, đánh chỗ khác thì chẳng ăn thua, bởi vì đám quái vật này dù không có tay không có chân, cũng có thể lăn lết trên mặt đất, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Mà Lê An An ở bên cạnh vẫn đang không ngừng hét to, không có một chút tác dụng gì đáng nói, thiếu chút nữa khiến hai người bị đàn zombie vây quanh, trực tiếp bức hai người vào trong một khu dân cư, nơi đó có không ít người đang trốn tránh, có nam có nữ, có già có trẻ, nhìn đều xanh xao vàng vọt. Dựa theo ý tứ của Thiệu Bạch Vi là không cần quan tâm những người này, dù sao bọn họ không quen cũng chẳng thân, hai cô cũng không có nhiều thức ăn đến vậy, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được hai ngày. Cô cũng không phản đối cứu người, nhưng cô sẽ đặt bản thân lên trước người xa lạ, huống chi một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù, tuy Thiệu Bạch Vi là một người câm, nhưng cũng không phải đứa ngốc.

Trước đó ở cùng Lê An An cũng chỉ là muốn tìm việc vui, dù sao tiền đối với cô mà nói cũng không tính là gì, nhưng cô rất cần bên người có tiếng nói, đối với việc Lê An An chỉ động tiếp cận cô không bài xích cũng không mừng rỡ như điên, đôi khi thậm chí lơ đi, nhưng cô cũng thích có một người luôn dính cô như vậy, bộ dáng chiếm một chút tiện nghi của cô liền cao hứng. Mà bây giờ là mạt thế, Lê An An có năng lực như vậy, cô càng không hy vọng tách ra với cô ta, bởi vì trực giác nói cho cô biết, cô ta nắm giữ ngọn lửa nhỏ kia về sau tuyệt đối có thể tạo thành mãnh liệt để sử dụng.

Nhưng lúc này Lê An An cũng không biết trúng phải gió gì, phải muốn chết muốn sống đòi mang theo những người này, nói bọn họ thật sự là rất đáng thương, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trong nhà nhiều quần áo như vậy, nhiều thức ăn như vậy, mang bọn họ trở về thì có làm sao? Còn bảo Thiệu Bạch Vi đừng ngoan tuyệt như vậy, mọi người đều là con người vào thời khắc nên hỗ trợ nhau mới đúng.

Thiệu Bạch Vi có chút cứng họng, hỗ trợ cũng được, nhưng là phải ở trong phạm vi khả năng của mình thì được, bên trong nhóm người này có một vài người đàn ông cao lớn, nếu bọn họ làm gì với hai cô gái nhỏ các cô, hai cô có thể phản kháng sao? Đừng tưởng rằng cô không thấy một vài dấu vết trên cổ một số người phụ nữ khá xinh đẹp kia, không chừng trước đó đã gặp phải chuyện gì đó, mang theo những người này về biệt thự chẳng khác gì dẫn sói vào rừng. Nhưng Lê An An vẫn to miệng kêu la, những người kia nghe thấy có thức ăn hai mắt cũng sáng tưng, càng không ngừng dập đầu với hai người các cô, sau đó Thiệu Bạch Vi cũng không nói, lại nói dù có muốn cô cũng không nói nên lời.

Ngay dưới tình huống Thiệu Bạch Vi thờ ơ lạnh nhạt, Lê An An như là chiếm được sự đồng ý, sau đó cũng không quan tâm đến Thiệu Bạch Vi liền mang theo đám người kia chạy về biệt thự nhà ho Thiệu. Dọc theo đường đi gặp không ít zombie, mấy người đàn ong bên trong đám người kia dẫn đầu đánh lùi chúng, chiếm được lời khen của Lê An An, lòng Thiệu Bạch Vi lại càng thâm trầm. Loại người có thân thủ thế này, cô biết dù một người cô cũng đánh không lại, nếu cả đám đều lên, cô chỉ có thể giơ tay chịu trói.

Đến biệt thự, Lê An An lập tức lấy tất cả thức ăn Thiệu Bạch Vi dự trữ ra, tiếp đón đám người kia ăn, ăn một bữa cơm, hoàn toàn chính là một bữa, số thức ăn Thiệu Bạch Vi cùng Lê An An dự trữ cho một tuần đều bị bọn ho ăn sạch, đương nhiên cũng không ngoại lệ có người lén giấu đi vài thứ, dù sao sau này thức ăn quan trọng hơn tất cả. Thiệu Bạch Vi may mắn trong túi sách trên lưng luôn mang theo bên mình của cô vẫn còn không ít thức ăn, cô cũng không có ý tứ chia đều ra, mà những người kia nhìn thấy cô cả người đầy máu cũng không có ai có ý định tiến lên tranh giành, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu mạt thế, phần lớn người tay chưa hề dính máu, đối với loại người dám vật lộn với zombie như Thiệu Bạch Vi vẫn là ôm một chút kính sợ, còn có một chút chán ghét.

Sau đó đoàn đội nhỏ này duy trì một đoạn thời gian, đặc biệt mọi người nhìn thấy Lê An An giống như ảo thuật, biến ra lửa đỏ, lại kiên định tâm tư nhất định phải đi theo Lê An An.

Ban ngày người tuổi trẻ cường tráng ra ngoài thu thập thức ăn, nhưng được đều phải chia đều, dựa theo ý tứ của Lê An An, mọi người đều là một gia đình lớn, có ăn phải cùng nhau ăn, hỗ trợ lẫn nhau mới có thể sống sót. Vì thế một đám người già yếu bị Lê An An cưỡng chế ở lại trong nhà không cho phéo bọn họ chiến đấu, sau đó chờ để hưởng dụng thức ăn mà người khác dùng mạng đổi lấy. Điều này làm cho những người ra ngoài kiếm ăn càng ngày càng bất mãn, ai nguyện vô duyên vô cớ nuôi một người xa lạ chứ, trong lòng tất nhiên bất mãn, mà bắt đầu lén lút tra tấn những người kia. Thiệu Bạch Vi từng thấy qua vài lần, đều làm như không nhìn thấy, cô tự bảo vệ mạng cảu mình đã có vấn đề, còn xen vào việc của người khác quả thực ngại mạng lớn rồi! Nhưng ngại với Lê An n, không ai dám đưa ra dị nghị gì. Thế nhưng buổi tối động tĩnh lại càng lớn hơn, tiếng khóc kìm nén của những người phụ nữ, Thiệu Bạch Vi đều nghe hết vào tai, nhưng cô cũng chỉ là nhắm mắt cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vì ngày mai còn phải chiến đấu, cô không thể không có tinh thần.

Mà chế độ tệ đoan như vậy rất nhanh liền hiển lộ ra, bởi vì chết người, một cô gái xinh đẹp bị hiếp đến chết, Lê An An cực kỳ tức giận, ngay lập tức muốn bắt lấy hung thủ. Mà tên súc sinh khoác da người này đã sớm biết được Lê An An biết thả ra lửa, nhưng cũng chỉ là vài đốm lửa nhỏ không có sức sát thương, còn không bằng Thiệu Bạch Vi tay chân lanh lợi, hơn nữa Thiệu Bạch Vi cùng Lê An An đều rất xinh đẹp, lập tức lộ ra sắc mặt xấu xí, muốn bắt hai cô lại.

Lúc này đám người chịu ơn huệ của Lê An An đều làm phản, giúp đỡ mấy người đàn ông kia trói Lê An An và Thiệu Bạch Vi lại. Bởi vì Thiệu Bạch Vi sớm chuẩn bị tâm lý, ngay lập tức chạy thoát, còn là vì quá vội vàng mà bị một tên zombie cắn một nhát. Để lại một mình lê An An cũng không biết gặp phải cái gì, bởi vì sau khi hai người gặp lại, Thiệu Bạch Vi phát hiện đối phương vẫn đang tản ra ánh sáng thánh mẫu, chiếu rọi toàn bộ nhân gian, thậm chí cười càng thêm dịu dàng.

Lúc ấy Thiệu Bạch Vi không ngừng trốn, cả người đều hỗn loạn, cô biết bản thân chỉ sợ không lâu nữa sẽ trở nên như quái vật này, nhưng may mắn cô trốn ra được, nghĩ vậy, Thiệu Bạch Vi hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại cô gặp một người lửa khác, một nhóm người hoàn toàn khác với đám người sói mắt trắng kia, người cầm đầu tên là Cố Thời, dưới tay còn có bốn người, ba nam một nữ, có vẻ bọn họ đều giống như Lê An An, có thể thả ra mấy thứ không khoa học gì đó, mà đám người Cố Thời gọi là dị năng, cũng nói Thiệu Bạch Vi có lẽ cũng thức tỉnh dị năng rồi, bởi vì cô nhịn qua được, vượt qua thời kỳ ủ bệnh nhưng không biến thành zombie, rất có thể đã thức tỉnh dị năng.

Trải qua nhiều lần nghiệm chứng, Thiệu Bạch Vi rốt cuộc phát hiện bản thân thức tỉnh dị năng không gian, không gian không lớn, chỉ có chừng mười mét vuông, nhưng lúc này cũng đã xem là lớn, lập tức khiến đám người Cố Thời kinh ngạ không thôi, nói nhất định phải sắp xếp Thiệu Bạch Vi vào trong đội ngũ của bọn họ. Ngay từ đầu Thiệu Bạch Vi vẫn còn đề phòng, nhưng sau đó cô phát hiện những người này thật sự không giống đám người kỳ dị Lê An An đưa về kia, cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận bọn họ, ở cùng một chỗ với đám Cố Thời. Từ đây, Thiệu Bạch Vi trải qua một đoạn thời vui vẻ chưa bao giờ có, đó là loại vui vẻ dù là trước mạt thế cũng chưa từng trải qua.

Cảnh vui không được bao lâu, có một lần bọn họ đối mặt với một zombie cực kỳ lợi hại, cho dù bọn họ liên hợp lại cũng không phải là đối thủ của nó, cả đám đều bị nó đánh tan, mà từ đó Thiệu Bạch Vi cũng mất liên hệ với những người kia.

Đúng lúc này, Thiệu Bạch Vi gặp lại Lê An An.

Khi đó, bên cạnh Lê An An đã có một người đàn ông si tình mê luyến cô ta, gần như ngoan ngoãn phục tùng Lê An An, người đàn ông kia cũng là dị năng giả. (Người có dị năng)

Trong nháy mắt nhìn thấy Thiệu Bạch Vi, Lê An An liền chạy ùa tới, ôm lấy Thiệu Bạch Vi, khóc không kiềm chế được, nói có thể gặp lại cô thật sự quá tốt, thấy cô một mình còn tích cực kéo cô vào đội ngũ của mình. Thiệu Bạch Vi biết ở mạt thế một mình cô là không sống nổi, liền thuận thế đồng ý, đi theo cùng đám người Lê An An vừa đánh zombie vừa hỏi thăm tin tức đám người Cố Thời. Cô cũng không nói chuyện mình là dị năng giả cho Lê An An, cô cảm thấy lần gặp lại này, không biết vì sao lại luôn cảm thấy người bên cạnh này rất không thích hợp, cho nên quyết định giữ lại cho mình một con bài tẩy.

Đội ngũ vẫn đi về phía Bắc, bởi vì ở nơi nào có căn cứ lớn, mọi người đều đặt hy vọng ở đó, mà Thiệu Bạch Vi cũng hy vọng có thể gặp lại đám người Cố Thời ở đó.

Nhưng là vào lúc này, một đội ngũ nhỏ có ý đồ cướp bóc đội ngũ bọn họ, kết quả lại bị bọn họ đánh đến kêu cha gọi mẹ. Đối với người như thế, ý của Thiệu Bạch Vi khẳng định là phải giết thống khoái, đám người này vừa nhìn liền biến tâm thuận bất chính, cố ý chờ ở nơi này không biết hại bao nhiêu người rồi.

Nhưng Lê An An lại không nghĩ vậy, cô ta cảm thấy nếu không phải mạt thế quá gian nan, đám người này sao có thể lựa chọn đi đánh cướp chứ, đều là thế đạo bức mà thôi, được ăn no mặc ấm ai mà muốn làm người xấu chứ, người ta cũng không dễ dàng, vì thế lập tức để người trong đội ngũ chia thức ăn cho đám người kia, chia hai làm phần, một nửa đưa cho đám người cướp bóc kia, một nửa tự mình mang đi.

Thiệu Bạch Vi cảm thấy người phụ nữ tuyệt đối điên rồi, dựa vào cái gì lại chia thức ăn cho đám người cướp bóc này chứ, đầu óc có vấn đề sao? Ngay lập tức đứng ra phản đối, cùng sử dụng hành động thực tế cho cô ta thấy, cô không đồng ý với quyết định này của cô ta. Những người khác trong đội ngũ cũng rất không hiểu quyết định của Lê An An, rất nhiều người cũng không lấy thức ăn của mình ra nữa.

Lúc ấy Lê An An nhìn bọn họ, dường như đang nhìn những người xa lạ, giống như đang khiển trách sao bọn họ không có lương tâm đến vậy, sao không tốt bụng một chút, mọi người đều là người, hỗ trợ cho nhau thì rốt cuộc có cái gì sai chứ? Có thêm một người sống không phải cũng thêm một phần hy vọng cho thời đại mạt thế này sao?

Thiệu Bạch Vi cảm thấy loại cặn bã thế này sống sót cô thật sự không nhìn thấy hy vọng gì, cũng làm như không thấy với sự khiển trách của Lê An An.

Sau đó đội ngũ lại tiếp tục đi, không biết vì sao đám cướp bóc kia cũng đi theo sau, dường như là muốn đi theo bọn họ.

Lê An An thật cao hứng, cảm thấy khẳng định là lòng tốt của mình đã được hồi báo.

Nhưng là, ở một buổi tối nào đó, sau khi mọi người ăn xong cơm chiều lại đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau khi tỉnh lại thế nhưng phát hiện mình bị người trói lại, mà đám cướp bóc kia lại xoa xoa tay đứng ở bên cạnh, nhe răng cười khiến người buồn nôn.

Lúc ấy trái tim Thiệu Bạch Vi cũng trầm xuống, cô biết hẳn là cô sẽ không trốn được, chung quanh vang lên tiếng thét chói tai của những người phụ nữ, lúc đầu trong đội ngũ của Lê An An phụ nữ chiếm đa số, nhưng Lê An An đâu rồi? Cô cũng không có nhìn thấy bóng người Lê An An...

Thiệu Bạch Vi nhìn những người đó lôi kéo áo quần của mình, nhưng cô lại không phát ra được tiếng nói nào, một chút tiếng cũng không phát ra được, vì sao chứ? A! Đúng rồi, cô là một người câm, câm sao có thể phát ra tiếng chứ?

Đợi đến lúc sắp bị lột sạch sẽ, Thiệu Bạch Vi không tự giác toàn thân bắt đầu sẵn sàng chiến đầu, không muốn, cô không muốn, cô tuyệt đối không muốn, tuyệt đối!

Dư quang khóe mắt, miết đến bên mấy người phụ nữ mặt xám như tro tàn bên cạnh, Thiệu Bạch Vi giãy giụa càng mãnh liệt hơn. Ngay khi người bên cạnh sắp xúc phạm đến cô, hai mắt Thiệu Bạch Vi bỗng nhiên trở nên đỏ rực, một khu vực nho nhỏ này bỗng dưng bắt đầu vặn vẹo, Thiệu Bạch Vi nhìn thấy đám đàn ông đang nhìn mình cười đến chảy nước miếng kia bỗng trở nên sợ hãi, bị không gian hỗ loạn chèn ép thành một bãi bùn, người chung quanh cũng không ngoại lệ. Thiệu Bạch Vi tiến cấp, đáng tiếc tinh lực của cô đã hao hết, mùi máu tươi lại đưa tới một đám zombie, Thiệu Bạch Vi bị xé xác...

Trước khi chết, trong thoáng chốc cô dường như nhớ tới trước khi hôn mê đã nghe được một câu----

Người không có lòng tốt thì nên chết...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện