Editor: Ngạn Tịnh
Nhìn chiếc kẹp tóc kia, Bạch Vi cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở chỗ nào. Lại ngẩng đầu nhìn người đang đầy chờ mong nhìn mình, Bạch Vi nhíu chặt mi, người này cũng giống vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như đã thấy qua ở đâu đó.
Thấy Bạch Vi nửa ngày cũng không có phản ứng gì, chàng trai kia liền nóng nảy, đưa chiếc kẹp tóc đến gần mặt Bạch Vi hơn, "Trả"
Mà lúc này Bạch Vi rốt cuộc cũng từ một góc sáng sủa trong trí nhớ tìm ra được người này, thì ra chính là chàng trai vì từ chối mà bị người đẩy xuống hồ được cô cứu lúc mới xuyên qua. Thật ra cũng không thể trách cô, ngày đó cô đau đầu đến mức thần trí không rõ, đưa được chàng trai đó lên bờ gần như muốn cái mạng của cô luôn rồi, làm gì còn tâm tình xem hắn như trông như thế nào. Sở dĩ cô cảm thấy quen thuộc, là vì trong trí nhớ của Phương Bạch Vi vẫn có chút hình ảnh của hắn.
"A, tôi nhớ ra rồi, là anh à. Ngày đó sau khi về kiểm tra chắc là không bị gì chứ? Hôm nay anh tìm tôi là muốn trả chiếc kẹp tóc này sao? Cám ơn nha!" Bạch Vi cười nhận lấy, ngày đó không chú ý, bộ dáng người này quả thật rất tốt nha, khó trách cô gái người ta thương thầm hắn bảy năm. Chỉ là yêu không thành rồi muốn phạm pháp như vậy cũng thật đáng sợ.
Thấy Bạch Vi nở nụ cười, ánh mắt chàng trai kia càng sáng, "Xinh đẹp"
Xinh đẹp? Đang nói mình sao? Bạch Vi có chút kinh ngạc, "Ách, cảm ơn"
Nhìn thấy người nọ vẫn đứng trước mặt mình, Bạch Vi khẽ nhíu mày, đối phương vẫn còn chuyện gì sao? Sau đó giống như nhớ tới cái gì, lại cười nói với người nọ, "Hôm nay anh tới cũng không phải là muốn cảm ơn ngày đó tôi đã cứu anh chứ? Thật ra cũng không có gì đây, lúc ấy nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy thôi, không cần khách khí"
"Giang Mạc" Chàng trai kia nghe lời nói của Bạch Vi xong đột nhiên thốt ra một cái tên.
Cảm thấy đối phương rất có khả năng đang tự giới thiệu, Bạch Vi cũng lễ phép vươn tay ra, "Bạch Vi, tôi tên là Phương Bạch Vi"
Đối phương thấy Bạch Vi vươn tay ra, gương mặt vốn vẫn luôn không có biểu tình gì rốt cuộc cũng xuất hiện dao động rất nhỏ, chậm rãi vươn tay nắm lấy tay của bạch Vi. Dường như cảm thấy xúc cảm rất tốt, lúc chuẩn bị niết thêm lần nữa, Bạch Vi đã thu hồi tay lại.
"Vậy, tôi về ký túc xá trước, vừa mới về nhà một chuyến, hành lý vẫn chưa thu xếp lại, lần sau lại nói chuyện tiếp"
Thấy đối phương vẫn cúi đầu nhìn tay, Bạch Vi cảm thấy bầu không khí lúc đó của hai người có chút xấu hổ, vì thế liền lấy một cái cớ rồi kéo vali rời đi.
"Ách..." Nhìn thấy Bạch Vi càng đi càng xa, chàng trai kia muốn đuổi theo nhưng bước chân lại cứ ngập ngừng, trên mặt lộ ra biểu tình nôn nóng.
Cho đến khi nhìn thấy Bạch Vi đến cửa ký túc xá còn quay người vẫy tay nói hẹn gặp lại với hắn, lúc này lo lắng mới được trấn an xuống. Sau đó vẫn đứng yên ở nơi đó, làm như không thấy những người xung quanh.
Lúc này một cô gái trẻ tuổi ở trong xe thở dài, "Cô gái kia quả thật là có chút khác biệt đối với tiểu Mạc, nhưng vẫn chưa đủ để nó bước thêm vài bước kia a, aiz..." Sau đó liền lấy ra di động bấm một dãy số.
Sau khi kết nối được, cô gái kia liền có khí vô lực nói, "Anh, tiểu Mạc hôm nay rốt cuộc cũng chờ được, cô gái kia nhìn cũng rất được, nhưng thời gian gặp mặt quá ngắn. Anh tìm cách nào để tiểu Mạc thời thời khắc khắc đều thấy cô ấy đi, em cảm thấy như vậy chắc hẳn sẽ có chỗ tốt"
Cũng không biết người đầu dây bên kia nói gì, cô gái này rốt cuộc cũng tươi tỉnh lên, tắt điện thoại, nhìn chàng trai tinh xảo đứng dưới tàng cây, nắm chặt tay nói, "Chị nhất định sẽ giúp em tốt lên!"
Mà Bạch Vi bên này lúc sắp đến cửa ký túc xá bỗng ngừng chân lại, như là nhớ tới cái gì, che cổ tay phải kinh ngạc nói, "Giang Mạc, Giang Mạc, chẳng phải chính là người cảnh sát tên Giang Mạc của thế giới trước sao? Hai người này liệu có liên quan gì đến nhau không? Nhưng tại sao Châu Liên lại không nóng lên, rốt cuộc là thế nào?"
Đứng suy nghĩ tại chỗ đã lâu, nhưng Bạch Vi vẫn không thể rõ ràng được điểm gì, cảm thấy có lẽ là vì trùng hợp mà thôi, liền không muốn nghĩ nữa.
Vào ký túc xá, Bạch Vi phát hiện trong phòng chỉ còn ba cô gái, ba người đã xin nghỉ và cô là người trở về đầu tiên. Ba người kia vốn đang cặm cụi vào máy tính, sau khi nghe tiếng mở cửa thì quay đầu ra, có hai người nhìn cô nhưng không có phản ứng gì mà quay đầu đi, chỉ cò một người là có vẻ thành thật mà tiếp đón một tiếng.
Nhìn bọn họ như vậy, Bạch Vi cũng không để ý. Cô vốn biết Phương Bạch Vi vốn không hòa đồng, như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi, dù sao cũng chưa có mâu thuẫn gì quá lớn. Vì thế cô lấy những đặc sản trong vali mua lúc ở quê nhà Phương Bạch Vi ra tặng, cười lớn tiếng hô, là đặc sản mua từ quê nhà, mời bọn họ đến nếm thử.
Các cô gái bị Bạch Vi dụ dỗ cũng có chút hổ thẹn, liền bắt đầu hỏi Bạch Vi sao trở về sớm vậy, cảm giác về nhà thế nào..vv...
Kỹ xảo nói chuyện của Bạch Vi sớm đã trải qua sự rèn luyện của vài thế giới trước nên rất cao siêu, rất nhanh liền hòa nhập sôi nổi với mọi người, thậm chí còn phát ra vài chủ đề thú vị. Mà các cô gái kia cũng đã sớm bỏ máy tính qua một bên, bắt đầu trò chuyện với Bạch Vi. Sau đó Bạch Vi trở thành người nói chuyện thập phần đủ tư cách để lắng nghe, khiến cho các cô nói đến mức không muốn dừng.
Đến lúc ăn cơm chiều, ba cô gái kia như muốn nhét cô vào chiếc vòng nhỏ của mình để mang theo bên mình. Xem đi, cô gái trẻ tuổi chính là đáng yêu như vậy. Bạch Vi cũng cảm thấy tâm tính của mình cũng trẻ lại không ít.
Vài ngày sau, lúc hai cô gái còn lại trở về, Bạch Vi đã thành bạn thân của ba người kia. Điều này khiến cho hai người kia thập phần ngạc nhiên, sau khi ở chung mới phát hiện Bạch Vi rất dễ ở chung, cũng gia nhập với họ.
Mấy ngày nay Bạch Vi vẫn luôn tìm việc làm thêm trên mạng, dù sao cô cũng đã quyết liệt với Phương Nhược Vân như thế, nếu còn không cố gắng, e rằng tiền cơm tháng sau cũng không có. Trước kia Phương Bạch Vi bởi vì tính cách nội hướng, có thời gian rảnh thì cũng là ngâm mình trong thư viện, không muốn ra ngoài kết giao với người khác, tất nhiên càng không làm thêm công việc gì, cho nên Phương Nhược Vân mới có áp lực lớn như vậy.
Bây giờ tình thế đã thay đổi, cô ít nhất cũng phải tự mình chi trả phí sinh hoạt và học phí của mình. Về phần bọn người Phương Nhược Vân, cô chính là đang đợi bọn họ. Cô cảm thấy khẳng định người kia sẽ tìm đến mình. Dựa vào những kinh nghiệm trước kia cho thấy, muốn hoàn thành nguyện vọng của một người không phải chỉ làm theo những gì người đó muốn mà thôi, bởi vì có vài người biểu đạt không rõ ràng lắm, ví như Phương Bạch Vi.
Nhưng không ngờ cô đăng sơ yếu lý lịch lên mạng không bao lâu liền có người gọi điện thoại đến. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, nói hy vọng tìm một gia sư dạy kèm cho con trai đang học tiểu học của mình, tiền lương không là vấn đề, nếu cô đồng ý thì đến đường XX.
Bạch Vi nhớ kỹ địa chỉ kia, sau đó lại lên mạng tìm tòi một chút, không khỏi có chút ngạc nhiên. Thế nhưng lại là ở khu biệt thự cơ đấy. Phải biết rằng phú hào cả nước có đến 80% đều ở chỗ đó. Như vậy chắc hẳn không phải là kẻ lừa gạt. Chỉ là tại sao đối phương lại chọn mình chứ? Phải biết rằng trường học của cô chỉ là một trường học bình thường không hề có điểm nổi trội.
Nhưng ngày hôm sau Bạch Vi vẫn đến nơi đó, đơn giản giai đoạn này cô rất cần tiền. Hiện tại Bạch Vi đã cột đám tóc dài đến thắt lưng của Phương Bạch Vi lên, cả người trở nên có tinh thần hơn hẳn. Hơn nữa kể cả dung mạo hay thân hình của Phương Bạch Vi đều rất tốt, quần áo tuy rằng cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ, nhìn qua cũng là một cô gái trẻ chính trực xinh đẹp, để lại ấn tượng tốt đẹp ngay lần đầu tiên gặp mặt với người khác.
Khu biệt thự ở giữa sườn núi, giao thông công cộng lại chỉ có thể đi đến chân núi, cho nên con đường còn lại, chỉ có thể lựa chọn đi bộ hoặc bắt taxi. Bạch Vi không muốn tốn tiền, cho nên mang theo túi bắt đầu đi lên. Cũng may hôm nay cô thức dậy sớm, cách thời gian đã hẹn khá xa, cho nên mặc dù đi bộ lên cũng không lo chậm trễ, hơn nữa còn có thể rèn luyện cho cơ thể.
Nhưng không ngờ cô mới đi mười phút, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ngay bên cạnh cô. Cửa kính xe dần kéo xuống, một người phụ nữ có gương mặt trang điểm tinh xảo dò xét nhìn ra, giống như quen đã lâu mà vẫy tay với Bạch Vi, "Phương tiểu thư đúng không? Sao lại đi một mình ở đây thế này? Tôi trước kia có xem ảnh của cô trên mạng, cũng biết được cô hôm nay đến dạy kèm cho cháu tôi. Lên xe đi, tôi cũng về nhà, tiện đường cho cô đi nhờ một chuyến!"
Bạch Vi kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới đi đường này cũng có thể gặp người nhà của người mà hôm nay cô đến nhận lời mời. Càng kinh ngạc là đối phương lại nhiệt tình đến vậy, chẳng lẽ bọn họ thực sự rất vừa lòng với mình sao?
Nhưng Bạch Vi vẫn từ chối, cho dù là luận theo an toàn hay phép lịch sự, "A, cảm ơn. Nhưng không cần đâu, tôi có thể tự lên được mà, cũng sắp đến rồi"
Thấy cô nói như vậy, người phụ nữ kia không nhíu mày cũng không cưỡng cầu, lại vẫ tay với cô, "Vậy cô đi chậm một chút, không cần vội đâu, chúng tôi có thể chờ! Tạm biệt!"
Nói xong liền khởi động xe nhanh như chớp rời khỏi. Thấy cô như vậy, Bạch Vi không khỏi muốn cười. Thật đúng là hấp tấp, nhưng con người lại rất chân thành, xem ra sau này cũng không hẳn khó ở chung.
Mà ở bên trong chiếc xe đã đi xa, cũng đang xảy ra một đoạn đối thoại.
"Chị Giang Khanh, người vừa rồi là ai thế ạ? Sao lại ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như thế? Chị quen cô ta sao?" Một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng thanh lệ ngồi ở chỗ phó lái cau mũi hỏi.
"Ai cần cô lo!" Cô gái tên Giang Khanh bĩu môi nói, làm như hoàn toàn không quan tâm sẽ đắc tội cô gái kia.
Cô gái thanh lệ bị nói như vậy cũng nghẹn họng, nửa ngày cũng không thể nói điều gì, trong xe là một mảnh tĩnh lặng.
Mà bên này Bạch Vi đi bộ cũng đã được nửa tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngôi biệt thự khí phái kia. Tiến tới nhìn tên biệt thự, quả nhiên là căn này, vì thế lại sửa sang ăn mặc, ấn chuông cửa.
Không quá một hồi liền có người từ bên trong vọt ra, mở cửa lớn chạm rỗng ra, vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô.
Nhìn người nọ, Bạch Vi cũng có chút kinh ngạc. Người kia dĩ nhiên là Giang Mạc, thì ra đây là nhà của hắn.
Bây giờ thì cô đã thông suốt mọi chuyện, người thân trong nhà hắn có thể bởi vì bản thân đã cứu hắn, cho nên vì muốn cảm tạ mới mời mình đến dạy kèm. Bạch Vi cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy đối phương thật đúng là có ơn lo đáp.
"Cô đến rồi" Giang Mạc kéo lấy tay của Bạch Vi, niết niết, giữ chặt tay cô lôi kéo vào trong.
Nhìn bàn tay giao nhau của hai người, Bạch Vi cảm thấy có chút muốn cười. Đây thật không phải là đang sỗ sàng sao? Cố tình vẻ mặt đối phương lại rất đứng đắn, khiến cô có muốn rút cũng không được, không rút cũng không xong. Thật ra từ lần gặp trước cô liền cảm thấy Giang Mạc này chắc có chút vấn đề, như có chứng ngại trao đổi với người khác, nói chuyện, làm việc đều theo con đường của mình, chũng chưa có nhiều biểu tình lắm, trừ cô ra đối với người khác cũng không có biểu tình gì nhiều.
Sao cô cứ cảm thấy giống như có chút tự bế? Cho nên cô cũng nắm chặt lấy tay hắn, dù sao những người có chứng tự bế bình thường không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thích tự chơi một mình. Bây giờ hắn lại muốn thân cận với cô, đây là chuyện tốt, cô không thể từ chối.
Nhìn chiếc kẹp tóc kia, Bạch Vi cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở chỗ nào. Lại ngẩng đầu nhìn người đang đầy chờ mong nhìn mình, Bạch Vi nhíu chặt mi, người này cũng giống vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như đã thấy qua ở đâu đó.
Thấy Bạch Vi nửa ngày cũng không có phản ứng gì, chàng trai kia liền nóng nảy, đưa chiếc kẹp tóc đến gần mặt Bạch Vi hơn, "Trả"
Mà lúc này Bạch Vi rốt cuộc cũng từ một góc sáng sủa trong trí nhớ tìm ra được người này, thì ra chính là chàng trai vì từ chối mà bị người đẩy xuống hồ được cô cứu lúc mới xuyên qua. Thật ra cũng không thể trách cô, ngày đó cô đau đầu đến mức thần trí không rõ, đưa được chàng trai đó lên bờ gần như muốn cái mạng của cô luôn rồi, làm gì còn tâm tình xem hắn như trông như thế nào. Sở dĩ cô cảm thấy quen thuộc, là vì trong trí nhớ của Phương Bạch Vi vẫn có chút hình ảnh của hắn.
"A, tôi nhớ ra rồi, là anh à. Ngày đó sau khi về kiểm tra chắc là không bị gì chứ? Hôm nay anh tìm tôi là muốn trả chiếc kẹp tóc này sao? Cám ơn nha!" Bạch Vi cười nhận lấy, ngày đó không chú ý, bộ dáng người này quả thật rất tốt nha, khó trách cô gái người ta thương thầm hắn bảy năm. Chỉ là yêu không thành rồi muốn phạm pháp như vậy cũng thật đáng sợ.
Thấy Bạch Vi nở nụ cười, ánh mắt chàng trai kia càng sáng, "Xinh đẹp"
Xinh đẹp? Đang nói mình sao? Bạch Vi có chút kinh ngạc, "Ách, cảm ơn"
Nhìn thấy người nọ vẫn đứng trước mặt mình, Bạch Vi khẽ nhíu mày, đối phương vẫn còn chuyện gì sao? Sau đó giống như nhớ tới cái gì, lại cười nói với người nọ, "Hôm nay anh tới cũng không phải là muốn cảm ơn ngày đó tôi đã cứu anh chứ? Thật ra cũng không có gì đây, lúc ấy nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy thôi, không cần khách khí"
"Giang Mạc" Chàng trai kia nghe lời nói của Bạch Vi xong đột nhiên thốt ra một cái tên.
Cảm thấy đối phương rất có khả năng đang tự giới thiệu, Bạch Vi cũng lễ phép vươn tay ra, "Bạch Vi, tôi tên là Phương Bạch Vi"
Đối phương thấy Bạch Vi vươn tay ra, gương mặt vốn vẫn luôn không có biểu tình gì rốt cuộc cũng xuất hiện dao động rất nhỏ, chậm rãi vươn tay nắm lấy tay của bạch Vi. Dường như cảm thấy xúc cảm rất tốt, lúc chuẩn bị niết thêm lần nữa, Bạch Vi đã thu hồi tay lại.
"Vậy, tôi về ký túc xá trước, vừa mới về nhà một chuyến, hành lý vẫn chưa thu xếp lại, lần sau lại nói chuyện tiếp"
Thấy đối phương vẫn cúi đầu nhìn tay, Bạch Vi cảm thấy bầu không khí lúc đó của hai người có chút xấu hổ, vì thế liền lấy một cái cớ rồi kéo vali rời đi.
"Ách..." Nhìn thấy Bạch Vi càng đi càng xa, chàng trai kia muốn đuổi theo nhưng bước chân lại cứ ngập ngừng, trên mặt lộ ra biểu tình nôn nóng.
Cho đến khi nhìn thấy Bạch Vi đến cửa ký túc xá còn quay người vẫy tay nói hẹn gặp lại với hắn, lúc này lo lắng mới được trấn an xuống. Sau đó vẫn đứng yên ở nơi đó, làm như không thấy những người xung quanh.
Lúc này một cô gái trẻ tuổi ở trong xe thở dài, "Cô gái kia quả thật là có chút khác biệt đối với tiểu Mạc, nhưng vẫn chưa đủ để nó bước thêm vài bước kia a, aiz..." Sau đó liền lấy ra di động bấm một dãy số.
Sau khi kết nối được, cô gái kia liền có khí vô lực nói, "Anh, tiểu Mạc hôm nay rốt cuộc cũng chờ được, cô gái kia nhìn cũng rất được, nhưng thời gian gặp mặt quá ngắn. Anh tìm cách nào để tiểu Mạc thời thời khắc khắc đều thấy cô ấy đi, em cảm thấy như vậy chắc hẳn sẽ có chỗ tốt"
Cũng không biết người đầu dây bên kia nói gì, cô gái này rốt cuộc cũng tươi tỉnh lên, tắt điện thoại, nhìn chàng trai tinh xảo đứng dưới tàng cây, nắm chặt tay nói, "Chị nhất định sẽ giúp em tốt lên!"
Mà Bạch Vi bên này lúc sắp đến cửa ký túc xá bỗng ngừng chân lại, như là nhớ tới cái gì, che cổ tay phải kinh ngạc nói, "Giang Mạc, Giang Mạc, chẳng phải chính là người cảnh sát tên Giang Mạc của thế giới trước sao? Hai người này liệu có liên quan gì đến nhau không? Nhưng tại sao Châu Liên lại không nóng lên, rốt cuộc là thế nào?"
Đứng suy nghĩ tại chỗ đã lâu, nhưng Bạch Vi vẫn không thể rõ ràng được điểm gì, cảm thấy có lẽ là vì trùng hợp mà thôi, liền không muốn nghĩ nữa.
Vào ký túc xá, Bạch Vi phát hiện trong phòng chỉ còn ba cô gái, ba người đã xin nghỉ và cô là người trở về đầu tiên. Ba người kia vốn đang cặm cụi vào máy tính, sau khi nghe tiếng mở cửa thì quay đầu ra, có hai người nhìn cô nhưng không có phản ứng gì mà quay đầu đi, chỉ cò một người là có vẻ thành thật mà tiếp đón một tiếng.
Nhìn bọn họ như vậy, Bạch Vi cũng không để ý. Cô vốn biết Phương Bạch Vi vốn không hòa đồng, như bây giờ cũng đã tốt lắm rồi, dù sao cũng chưa có mâu thuẫn gì quá lớn. Vì thế cô lấy những đặc sản trong vali mua lúc ở quê nhà Phương Bạch Vi ra tặng, cười lớn tiếng hô, là đặc sản mua từ quê nhà, mời bọn họ đến nếm thử.
Các cô gái bị Bạch Vi dụ dỗ cũng có chút hổ thẹn, liền bắt đầu hỏi Bạch Vi sao trở về sớm vậy, cảm giác về nhà thế nào..vv...
Kỹ xảo nói chuyện của Bạch Vi sớm đã trải qua sự rèn luyện của vài thế giới trước nên rất cao siêu, rất nhanh liền hòa nhập sôi nổi với mọi người, thậm chí còn phát ra vài chủ đề thú vị. Mà các cô gái kia cũng đã sớm bỏ máy tính qua một bên, bắt đầu trò chuyện với Bạch Vi. Sau đó Bạch Vi trở thành người nói chuyện thập phần đủ tư cách để lắng nghe, khiến cho các cô nói đến mức không muốn dừng.
Đến lúc ăn cơm chiều, ba cô gái kia như muốn nhét cô vào chiếc vòng nhỏ của mình để mang theo bên mình. Xem đi, cô gái trẻ tuổi chính là đáng yêu như vậy. Bạch Vi cũng cảm thấy tâm tính của mình cũng trẻ lại không ít.
Vài ngày sau, lúc hai cô gái còn lại trở về, Bạch Vi đã thành bạn thân của ba người kia. Điều này khiến cho hai người kia thập phần ngạc nhiên, sau khi ở chung mới phát hiện Bạch Vi rất dễ ở chung, cũng gia nhập với họ.
Mấy ngày nay Bạch Vi vẫn luôn tìm việc làm thêm trên mạng, dù sao cô cũng đã quyết liệt với Phương Nhược Vân như thế, nếu còn không cố gắng, e rằng tiền cơm tháng sau cũng không có. Trước kia Phương Bạch Vi bởi vì tính cách nội hướng, có thời gian rảnh thì cũng là ngâm mình trong thư viện, không muốn ra ngoài kết giao với người khác, tất nhiên càng không làm thêm công việc gì, cho nên Phương Nhược Vân mới có áp lực lớn như vậy.
Bây giờ tình thế đã thay đổi, cô ít nhất cũng phải tự mình chi trả phí sinh hoạt và học phí của mình. Về phần bọn người Phương Nhược Vân, cô chính là đang đợi bọn họ. Cô cảm thấy khẳng định người kia sẽ tìm đến mình. Dựa vào những kinh nghiệm trước kia cho thấy, muốn hoàn thành nguyện vọng của một người không phải chỉ làm theo những gì người đó muốn mà thôi, bởi vì có vài người biểu đạt không rõ ràng lắm, ví như Phương Bạch Vi.
Nhưng không ngờ cô đăng sơ yếu lý lịch lên mạng không bao lâu liền có người gọi điện thoại đến. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, nói hy vọng tìm một gia sư dạy kèm cho con trai đang học tiểu học của mình, tiền lương không là vấn đề, nếu cô đồng ý thì đến đường XX.
Bạch Vi nhớ kỹ địa chỉ kia, sau đó lại lên mạng tìm tòi một chút, không khỏi có chút ngạc nhiên. Thế nhưng lại là ở khu biệt thự cơ đấy. Phải biết rằng phú hào cả nước có đến 80% đều ở chỗ đó. Như vậy chắc hẳn không phải là kẻ lừa gạt. Chỉ là tại sao đối phương lại chọn mình chứ? Phải biết rằng trường học của cô chỉ là một trường học bình thường không hề có điểm nổi trội.
Nhưng ngày hôm sau Bạch Vi vẫn đến nơi đó, đơn giản giai đoạn này cô rất cần tiền. Hiện tại Bạch Vi đã cột đám tóc dài đến thắt lưng của Phương Bạch Vi lên, cả người trở nên có tinh thần hơn hẳn. Hơn nữa kể cả dung mạo hay thân hình của Phương Bạch Vi đều rất tốt, quần áo tuy rằng cũ, nhưng được giặt rất sạch sẽ, nhìn qua cũng là một cô gái trẻ chính trực xinh đẹp, để lại ấn tượng tốt đẹp ngay lần đầu tiên gặp mặt với người khác.
Khu biệt thự ở giữa sườn núi, giao thông công cộng lại chỉ có thể đi đến chân núi, cho nên con đường còn lại, chỉ có thể lựa chọn đi bộ hoặc bắt taxi. Bạch Vi không muốn tốn tiền, cho nên mang theo túi bắt đầu đi lên. Cũng may hôm nay cô thức dậy sớm, cách thời gian đã hẹn khá xa, cho nên mặc dù đi bộ lên cũng không lo chậm trễ, hơn nữa còn có thể rèn luyện cho cơ thể.
Nhưng không ngờ cô mới đi mười phút, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ngay bên cạnh cô. Cửa kính xe dần kéo xuống, một người phụ nữ có gương mặt trang điểm tinh xảo dò xét nhìn ra, giống như quen đã lâu mà vẫy tay với Bạch Vi, "Phương tiểu thư đúng không? Sao lại đi một mình ở đây thế này? Tôi trước kia có xem ảnh của cô trên mạng, cũng biết được cô hôm nay đến dạy kèm cho cháu tôi. Lên xe đi, tôi cũng về nhà, tiện đường cho cô đi nhờ một chuyến!"
Bạch Vi kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới đi đường này cũng có thể gặp người nhà của người mà hôm nay cô đến nhận lời mời. Càng kinh ngạc là đối phương lại nhiệt tình đến vậy, chẳng lẽ bọn họ thực sự rất vừa lòng với mình sao?
Nhưng Bạch Vi vẫn từ chối, cho dù là luận theo an toàn hay phép lịch sự, "A, cảm ơn. Nhưng không cần đâu, tôi có thể tự lên được mà, cũng sắp đến rồi"
Thấy cô nói như vậy, người phụ nữ kia không nhíu mày cũng không cưỡng cầu, lại vẫ tay với cô, "Vậy cô đi chậm một chút, không cần vội đâu, chúng tôi có thể chờ! Tạm biệt!"
Nói xong liền khởi động xe nhanh như chớp rời khỏi. Thấy cô như vậy, Bạch Vi không khỏi muốn cười. Thật đúng là hấp tấp, nhưng con người lại rất chân thành, xem ra sau này cũng không hẳn khó ở chung.
Mà ở bên trong chiếc xe đã đi xa, cũng đang xảy ra một đoạn đối thoại.
"Chị Giang Khanh, người vừa rồi là ai thế ạ? Sao lại ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như thế? Chị quen cô ta sao?" Một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng thanh lệ ngồi ở chỗ phó lái cau mũi hỏi.
"Ai cần cô lo!" Cô gái tên Giang Khanh bĩu môi nói, làm như hoàn toàn không quan tâm sẽ đắc tội cô gái kia.
Cô gái thanh lệ bị nói như vậy cũng nghẹn họng, nửa ngày cũng không thể nói điều gì, trong xe là một mảnh tĩnh lặng.
Mà bên này Bạch Vi đi bộ cũng đã được nửa tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngôi biệt thự khí phái kia. Tiến tới nhìn tên biệt thự, quả nhiên là căn này, vì thế lại sửa sang ăn mặc, ấn chuông cửa.
Không quá một hồi liền có người từ bên trong vọt ra, mở cửa lớn chạm rỗng ra, vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô.
Nhìn người nọ, Bạch Vi cũng có chút kinh ngạc. Người kia dĩ nhiên là Giang Mạc, thì ra đây là nhà của hắn.
Bây giờ thì cô đã thông suốt mọi chuyện, người thân trong nhà hắn có thể bởi vì bản thân đã cứu hắn, cho nên vì muốn cảm tạ mới mời mình đến dạy kèm. Bạch Vi cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy đối phương thật đúng là có ơn lo đáp.
"Cô đến rồi" Giang Mạc kéo lấy tay của Bạch Vi, niết niết, giữ chặt tay cô lôi kéo vào trong.
Nhìn bàn tay giao nhau của hai người, Bạch Vi cảm thấy có chút muốn cười. Đây thật không phải là đang sỗ sàng sao? Cố tình vẻ mặt đối phương lại rất đứng đắn, khiến cô có muốn rút cũng không được, không rút cũng không xong. Thật ra từ lần gặp trước cô liền cảm thấy Giang Mạc này chắc có chút vấn đề, như có chứng ngại trao đổi với người khác, nói chuyện, làm việc đều theo con đường của mình, chũng chưa có nhiều biểu tình lắm, trừ cô ra đối với người khác cũng không có biểu tình gì nhiều.
Sao cô cứ cảm thấy giống như có chút tự bế? Cho nên cô cũng nắm chặt lấy tay hắn, dù sao những người có chứng tự bế bình thường không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thích tự chơi một mình. Bây giờ hắn lại muốn thân cận với cô, đây là chuyện tốt, cô không thể từ chối.
Danh sách chương