Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương 16

Lúc này Lan Tri mới buông đũa. "Bị người thấy thì họ cũng thấy rồi," anh đáp như chẳng hề để tâm, "Trời cũng không sụp xuống được đâu."



Chỗ Hàn Kính ở tạm cũng gần đại học Z, do gã bán đĩa CD ngày nào cũng đi bán gần trường nên chọn chỗ trọ cũng không xa.

Lan Tri lái xe một lúc đã đến chỗ Hàn Kính ở, nhưng hắn lại chần chừ chưa muốn ra khỏi xe.

"Thầy Lan, giờ anh phải về tham gia hội nghị gì của Bộ Giáo dục phải không?"

"Ừm."

Hàn Kính vẫn chưa chịu thôi, vắt óc suy nghĩ chủ đề để níu kéo: "Ba giờ anh đã chạy ra khỏi trường rồi, chắc vẫn chưa kịp ăn gì. Giờ đã bảy giờ tối rồi... Lát còn phải tham gia hội nghị... Nếu anh không gấp thì vào trong nhà ngồi một chút... Tôi...tôi nấu chút gì cho anh ăn. À đúng rồi, thầy Lan, tôi nấu nướng cũng được lắm, không đến nỗi khó ăn đâu.

Lan Tri quay đầu nhìn Hàn Kính có chút khó hiểu.

Hàn Kính nghĩ anh không muốn vào nhà, lập tức cuống lên, lúng túng bắt lấy cánh tay anh.

Áo vest Lan Tri bị kéo ra, Hàn Kính tinh mắt lập tức để ý áo sơ mi trắng bên trong của anh chỗ gần khuy áo có một vết rách. Lúc nãy ân ái Hàn Kính quá hứng tình đã cởi áo sơmi Lan Tri hơi mạnh tay, vô tình làm rách áo.

Hàn Kính vui đến tít mắt ( nó phá hư áo ng ta rồi còn cười...), chỉ vào chỗ áo sơ mi rách nói: "Thầy Lan, áo anh rách rồi. Trong phòng tôi có một cái áo sơ mi mới. Chúng ta cao cũng xêm nhau, hay anh vào trong đổi áo của tôi đi.

Hàn Kính cứ như vậy thành công "dụ dỗ" Lan Tri vào nhà. Phòng trọ nhỏ hẹp, chất đầy CD, nồng nặc mùi đàn ông.

Chỗ này là người quen cho tôi ở nhờ mấy hôm, người đó ra ngoài bán CD rồi, chưa đến 12h đêm thì chưa về đâu." Hàn Kính nhớ tới nhà ở sạch sẽ rộng rãi của Lan Tri, có chút mặc cảm, lại vội vàng giải thích thêm: "Đợi tôi tìm được công việc mới sẽ chuyển sang chỗ tốt hơn."

Lan Tri cũng không nói gì, đứng ở cửa vô tư nhìn xung quanh.

Hàn Kính vội vàng rửa tay sạch sẽ rồi lục tung tủ đồ tìm áo sơ mi. Hắn có một cái áo sơmi trắng còn mới, mua mặc lúc đi phỏng vấn xin việc.

Hàn Kính cuối cùng cũng tìm thấy chiếc áo nằm tận cùng đáy tủ. Hắn lôi lên, để trên giường ra sức ủi thẳng hết các nếp nhăn. Đến khi tạm hài lòng hắn mới đưa cho Lan Tri.

"Thầy Lan anh mặc thử xem", hắn nói: "Tôi tranh thủ nấu cho anh bát mì."

Lan Tri nhìn hắn một lúc, mới đưa tay nhận chiếc áo.

"Cảm ơn." Anh nhỏ giọng, lịch sự nói.

Hàn Kính thấy anh không từ chối mừng rỡ vô cùng. Hắn lắc lư đầu như lật đật, xởi lởi nói: "Đừng khách sáo." Nói xong liền quay đi nấu mì.

Nơi này là phòng trọ, đồ dùng nội thất cũng không phải đầy đủ, nhưng Hàn Kính cũng quen ứng biến, mày mò một hồi cũng nấu xong một nồi mì trứng.

Hắn thái hành và rau thơm, vừa định bỏ vào nồi, bỗng khựng lại. Hắn trong gian bếp thò đầu ra hỏi, "Thầy Lan, anh có ăn được hành và rau thơm không?"

Lan Tri đã thay xong áo sơ mi. Áo của Hàn Kính tính ra vẫn không quá vừa anh, tuy chiều cao bằng nhau nhưng anh gầy hơn Hàn Kính nhiều, nên áo sơ mi tuy đủ chiều dài nhưng vẫn rộng ngực và vai. Nhưng Lan Tri cũng không ngại, anh thay áo của Hàn Kính vào rồi ngồi lên một cái ghế con duy nhất trong phòng, vắt chéo chân nhìn xuống đất chắn chắn xem mấy đĩa CD vương vãi, nghe Hàn Kính hỏi thì ngẩng đầu lên nhẹ nhàng gật một cái.

Được Lan Tri trả lời Hàn Kính lập tức phấn khởi cho hành rau vào, thuận tay nêm thêm chút dầu vừng. Sở thích ăn uống giống nhau cũng rất quan trọng đó, nếu không sau này sống chung anh không ăn cái này tôi không ăn cái kia thì phiền phức lắm. Hàn Kính vui tươi hớn hở nghĩ, hoàn toàn không có ý thức hắn đang suy nghĩ đến chuyện ở bên Lan Tri cả đời.

Mì đã xong, Hàn Kính tắt lửa, bưng nồi ra: "Thầy Lan, chén không kịp rửa, anh chịu khó ăn đỡ trực tiếp trong nồi nhé."

Nói xong hắn nhìn quanh quất kiếm xem có gì có thể dùng để lót nồi nóng không. Nhưng cái gã bán đĩa CD kia toàn chất đầy CD trong nhà, một tờ báo hay tạp chí cũng không có. Cái này đích thị là nỗi khổ thời hiện đại rồi.

Lan Tri nhìn ra suy nghĩ của hắn, bèn lấy chiếc áo sơ mi bị rách khi nãy để lên bàn, ra hiệu Hàn Kính đặt nồi lên áo.

Hàn Kính càng do dự hơn. Dùng áo sơ mi kê nồi, so với vua còn sang hơn.

Lan Tri đã đưa tay đỡ nồi mì, thản nhiên nói: "Cái áo sơ mi này tôi cũng vốn muốn bỏ rồi.

Hàn Kính còn định bảo đừng, áo còn có thể mặc được mà, nhưng không kịp, Lan Tri đã đỡ nồi mì nóng hổi ra khỏi tay hắn đặt lên rồi.

"Thầy Lan, đừng làm, tôi tới ngay." Hắn nhanh nhẹn đưa cho Lan Tri đôi đũa.

Lan Tri ngồi xuống, cầm đôi đũa khuấy nhẹ. Mùi mì, hành lá, rau thơm, còn có mùi trứng gà và dầu vừng sực nức trong không khí.

Bụng Hàn Kính cũng đã sớm đói, nghe được mùi thức ăn, hắn vụng trộm nuốt nước bọt.

"Cùng ngồi xuống ăn đi." Anh dường như cũng nhìn ra hắn đang đói.

Hàn Kính chật vật khoát tay: "Anh đang gấp nên ăn trước đi.."

Lan Tri đứng lên, không thèm quan tâm đến những lời lèm bèm của Hàn Kính, đi vào bếp lấy thêm một đôi đũa, nhét vào tay hắn.

"Thầy Lan, thật sự không có sao mà. Hơn nữa chỉ có một nồi thôi..."

Lan Tri đã ngồi xuống lại, anh nắm chặt bàn tay cầm đũa của Hàn Kính kéo lại nồi.

"Mắt dán chặt vào nồi mì rồi, còn không chịu ăn."

Hàn Kính không phải là người cả nể, thấy Lan Tri chủ động mới như vậy, hắn cũng không từ chối nữa, tiện tay kéo cái ghế dựa lại ngồi đối diện anh, bắt đầu ngồi xuống gắp mì.

Ăn một lúc, bụng cũng lưng lưng, người phấn chấn trở lại, liền nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

"Ngày hôm qua là tôi sai." Hắn vừa nhai mì vừa nói, "Thật ra tôi cũng không muốn cãi nhau với anh. Nhưng không hiểu vì sao tôi lại hổi nóng. Anh đừng để bụng, có được không? Tôi nguyện ý tin tưởng tất cả những gì anh nói với tôi."

Lan Tri không đáp lại hắn, anh lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn.

Hàn Kính thấy Lan Tri không nói gì bèn sốt ruột. Hắn chồm nửa người lên bàn nài nỉ: "Thầy Lan, anh tha thứ cho tôi đi! Đừng giận nữa! Coi như lúc nãy....tôi đánh tên rình trộm kia là lấy công chuộc tội đi!"

Lúc này Lan Tri mới buông đũa. "Bị người thấy thì họ cũng thấy rồi," anh đáp như chẳng hề để tâm: "Trời cũng không sụp xuống được đâu."

Hàn Kính sững người: "Anh...anh không ngại bị người ta xem trộm sao?"

Lan Tri liếc hắn một cái: "Cậu không phải trai có vợ, cũng không phải anh em chú bác gì của tôi, bị nhìn thấy cũng có sao đâu."

Lời của Lan Tri Hàn Kính không thể phản biện lại gì. Đúng rồi nhỉ, đều là người trưởng thành, tình nguyện cùng nhau, có cái gì mà sợ. Hàn Kính chợt cảm thấy Lan Tri hiểu hắn hôn cả bản thân hắn nữa.

Vậy còn Chu Thành và Lan Tri hôm ấy thì sao, chẳng lẽ cũng là hai bên tự nguyện như vậy. Nhưng Hàn Kính rõ ràng nhìn được Lan Tri rất chán ghét Chu Thành.

Hàn Kính nghĩ tới nghĩ lui một hồi cũng chẳng ngộ ra thêm được điều gì, mà não còn lộn xộn đến đau đầu.

Hắn còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ rối rắm của bản thân thì Lan Tri đã đứng lên, gõ ngón tay lên bàn.

"Hôm qua tôi không giận cậu." Lan Tri nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ..." Nói đến đây anh ngừng lại, như đang suy nghĩ tìm từ để nói. Nhưng Hàn Kính đợi cả buổi, Lan Tri vẫn không nói tiếp nửa câu sau.

Bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn. Lan Tri vốn không nói nhiều, càng về sau càng không biết nói gì tiếp theo.

"Anh không giận là tốt rồi." Hàn Kính vội vàng lên tiếng gỡ rối: "À thầy Lan, hôm qua tôi còn nợ anh 51 tệ, anh chờ một chút tôi lấy trả cho anh."

Hắn vừa dợn tay sờ đến túi áo, Lan Tri đã ngăn lại: "Cứ để đó đi. Khi nào cậu tìm được việc mới thì trả tôi sau."

Hàn Kính không chút suy nghĩ thốt lên: "Không được! Đến lúc đó tôi tìm anh ở đâu để trả chứ. Tôi bị sa thải rồi, người ta sẽ không để tôi vào trường kiếm anh đâu."

Khóe miệng Lan Tri cong lên một cái rất nhẹ. "Cậu có thể gọi điện thoại cho tôi." Anh nghiêm túc nhìn hắn.

Hàn Kính vỗ trán, cưới toe toét: "Đúng rồi nhỉ. Vậy mà tôi không nghĩ ra." Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, "Số của anh là số mấy?"

Lan Tri còn chưa kịp đọc số, Hàn Kính đột nhiên hét toáng lên: "Aaaaaaa, điện thoại tôi cạn pin nên tắt nguồn rồi!!"

Hắn lập tức quay người đến ổ điện cắm sạc. Nhưng điện thoại sạc vào cũng chưa đủ pin khởi động lại ngay, phải chờ mấy phút. Hàn Kính ngồi xổm trong góc tường, lo lắng nhìn màn hình điện thoại tối thui không phản ứng.

Khó khăn lắm nam thần mới cho hắn số điện thoại mà đi đến cửa còn bị vấp, thiệt là, sao lúc trước không chọn mua cái có thời lượng pin dài hơn cơ chứ."

( Mí bạn rút kinh nghiệm đi gặp crush nhớ sạc đầy pin nha đừng như ông kia =]]]])

Hàn Kính còn đang oán trách, Lan Tri đã để tay lên vai hắn, nhẹ nhàng bắt lấy cổ áo hắn.

Hàn Kính nghĩ Lan Tri không đợi kịp, bèn chật vật quay đầu lại nói: "Thầy Lan, anh chờ một chút, điện thoại.."

Nói chưa dứt lời, bàn tay Lan Tri đột ngột siết lại, kéo mạnh cổ áo, lộ ra lồng ngực trần của Hàn Kính bên trong.

"Không sao." Anh cúi đần nhìn Hàn Kính đang ngồi chồm hổm từ trên cao, lập tức rút trong cặp mình ra một cây bút máy, huơ nhẹ trước mặt Hàn Kính, rồi chậm rãi để bút lên ngực trái hắn ấn một cái, nói, "Tôi có thể ghi số lên đây."

Hàn kính chỉ cảm thấy toàn bộ cơ bắp trong người như căng ra dưới cái chạm của thân bút kim loại lạnh ngắt trên ngực, duy chỉ có năm ngón tay mất tự chủ, buông lỏng thả rớt cái điện thoại vẫn còn đang cắm sạc xuống đất.

Lan Tri cũng không hề quan tâm, anh chậm rãi mở nắp bút, bắt đầu ghi lên ngực trái 11 số di động.

Cơ ngực săn chắc hiện rõ trong ánh đèn neon, chính giữa nổi lên một hạt núm vú nâu đỏ, còn có màu mực xanh chậm rãi theo ngòi bút kim loại vàng sáng bóng đi ra, cùng với năm ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút của Lan Tri, tổ hợp ra một hình ảnh lộng lẫy và gợi cảm cực kì.

Hàn Kính cảm giác mình như đột nhiên rơi vào một không gian muôn vạn sắc màu, làm hắn hoàn toàn mất phương hướng.

Lan Tri viết chữ nhẹ nhàng chậm rãi, Hàn Kính lại cảm thấy mỗi vết mực như theo da thịt khảm vào nơi sâu nhất của hắn, đem hình ảnh thần thái của Lan Tri khắc sâu vào linh hồn hắn. Hô hấp Hàn Kính như ngưng trệ lại.

Lan Tri rất chăm chú viết số lên ngực hắn, nhịp thở đều đặn, không ngừng lại bất chợt, cũng không nhìn đến biểu cảm biến hóa thất thường của Hàn Kính.

Ghi đến số cuối cùng, anh cũng có chút ngừng lại. Số cuối là số 6, anh nghĩ một lúc rồi lại bắt đầu đặt viết, kéo thẳng xuống đầu v* Hàn Kính rồi lập tức bay bổng khoanh một vòng tròn quanh quầng vú làm bụng số 6, sau đó gọn gàng nhấc bút.

Số 6 với đầu v* Hàn Kính nằm chính giữa hời hợt được vẽ ra trên ngực trái Hàn Kính. Hắn cúi đầu nhìn, màu xanh đậm đè lên máu đỏ thẫm biến thành một màu tím diễm lệ và bí ẩn, mà đầu ngực Hàn Kính cũng bắt đầu cứng lên, đột ngột dựng thẳng dậy.

Hàn Kính nuốt nước bọt đánh ực một cái, ngẩng đầu nhìn Lan Tri.

Lan Tri đã đứng thẳng người dậy, chậm rãi tra đầu bút vào nắp đóng lại.

"Cách!", tiếng bút máy đóng nắp vang lên nhanh chóng, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Không biết vì sao, Hàn Kính thấy động tác đóng nắp bút này trong tay Lan Tri trở nên vô cùng dâm mỹ, mà ngay cả tiếng đóng nắp cũng như tiếng rên rỉ khó nhịn của anh lúc làm tình.

Hắn đứng lên,thò tay ôm eo Lan Tri ấn anh xuống ghế.

Nhưng Lan Tri dường như không hề có hứng thú. Anh nâng đầu gối nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

Hàn Kính thấy anh đẩy đẩy, nhưng lúc này máu nóng đang rần rật khắp người, hắn chỉ nghĩ Lan Tri giả vờ từ chối để mời chào, bèn cười hì hì để đầu gối vào giữa hai chân anh tách ra, hai tay thuận thế luồn xuống tìm khóa quần.

Lan Tri nắm lấy tay Hàn Kính siết chặt, bắt hắn dừng lại.

- -

*Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

*Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

*Cảm ơn mọi người nhiều xD
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện