Hôm sau.
Rời khỏi giường sớm liền phát hiện Eclair cũng đã tỉnh giấc, thế nhưng hiện tại là lấy chồng cằm gối lên ngực nhìn Kenji.
Sớm tỉnh dậy cô liền phát hiện bản thân vẫn nguyên vẹn, quần áo thoát đi vẫn không có mặc tốt thế nhưng không ảnh hưởng, dù sao đây là do cô thoát.
Khẽ cười nhìn hung hăng hai ngọn núi trước mắt, Kenji không khỏi trêu chọc vài câu, bất kể thế nào Eclair cũng không xấu, nói theo cách nào đó bản thân nhưng phải có trách nhiệm đây, dù sao trước đó lấy đi đá phượng hoàng cũng từng hứa qua chăm sóc cô ta, dù chỉ là ý chí bản thân tách ra nhưng không thể thay đổi là đã hứa qua.
"Rất mềm đấy."
Eclair mặt thoáng đổi một cái thế nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Ngươi không ghét ta là một người tùy tiện sao? Không biết xấu hổ loại hình chả hạn."
"Há? Đây chẳng phải đặc quyền riêng ta hay sao? Đoán chừng người khác không có như vậy may mắn chứ."
"..."
"Sẽ không."
Dứt lời Eclair đứng lên mặc lại quần áo rời khỏi phòng.
Nhìn đến bóng lưng Eclair rời đi, Kenji không khỏi có một chút cảm giác man mác buồn, xem ra Eclair vẫn chưa hiểu được khái niệm tình yêu và hiện thực, đơn thuần Eclair ít tiếp xúc bên ngoài, thêm trên trí nhớ chịu nhiểu ảnh hưởng, phỏng chừng nếu như đổi lại nếu không phải bản thân là người đi lấy đá phượng hoàng mà là người khác, chắc chắn Eclair cũng sẽ cùng người đó giống như với Kenji hiện tại mà thôi.
Nói thế nào Eclair vẫn là tư duy vài trăm năm trước cổ hủ, tư duy của cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, giải thích cho dễ hiểu thì Eclair tin tưởng cha cô đã giao cô cho Kenji chăm sóc cũng có nghĩa cô đã được ấn định là gả cho Kenji.
"Eclair a ta không để ai bắt người đi, ngươi là ta... Thế nhưng hiện tại chưa được, chí ít là bây giờ chưa được."
Chỉnh lý lại trên đầu tai lẫn sau lưng đuôi Kenji mới đứng lên rời đi, đây cũng là thói quen khó bỏ, lúc ngủ bao giờ cũng để bung bét hết ra mới thoải mái. Tính toán hiện tại Erza cùng Ikaruga đã sớm xuất phát.
"Đi thôi Eclair, nếu muộn thêm chút nữa e rằng họ đều bị đánh cho không nhận ra cha mẹ luôn."
Hướng về sảnh lớn hô một tiếng, Kenji rất nhanh kêu gọi ra riêng mình xe ngựa, chỉ thấy bốn thảm họa hí dài một tiếng lạnh bạch gõ móng chờ đợi.
Cũng không có mất bao lâu thời gian, Eclair trên người thả ra vốn dĩ buộc chặt đuôi ngựa tóc xuất hiện, tuy nhiên có vẻ đã cắt ngắn đi rất nhiều, mảnh mai mái tóc bồng bềnh không còn cứng ngắc như lúc trước.
"Đẹp mắt sao?"
"Đừng bao giờ thắc mắc về sắc đẹp bản thân, ngươi vốn dĩ rất đẹp, bất quá bây giờ chỉ càng thêm đẹp mà thôi."
Nhìn đến dáng người bốc lửa của Eclair, Kenji có chút chấn kinh đến, tất nhiên loại này không phải thế nào kinh diễm, chỉ là có chút khác lạ thường ngày nên phải lau mắt mà nhìn mà thôi.
Kéo lấy thon dài bàn tay, rốt cuộc hai người ngồi trên xe ngựa hí dài một cái biến mất trên bầu trời.
"Ah xem ra là đã muộn đâu."
Nhìn dưới đất bị thương bất tỉnh Jura, Kenji cau mày một cái nói, bất quá cũng không có ý định cứu, chẳng mấy chốc rồi hắn cũng sẽ được cứu tỉnh mà thôi, thập thánh tuy trong mắt Kenji không đáng giá nhắc đến nhưng đối với phổ thông nhân loại thì đã là một tập thể rất mạnh rồi, bất quá Jellal rời đi rồi, như vậy ai sẽ là người thứ 10 đâu, mà thôi đã không còn quan trọng.
"Aiz ai kêu ôm Eclair ấm quá không muốn tỉnh dậy đâu."
Híp một mắt cười nói, xong lại thôi thúc ngựa tiến về phía trước.
"Ta có thế tiếp tục cho ngươi ôm nếu muốn."
Eclair cau mi nói một tiếng, tựa hồ đây là bổn phận một người vợ đáng lẽ phải làm vậy.
"Ôi...hết cách mà."
Vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Eclair, tựa hồ cô nàng này ngoài căm ghét thái độ với ma đạo sĩ ra thì vẫn là rất ngốc manh cô gái, những cái căn bản nhất liền không tồn đọng trong đầu rồi.
Thoải mái gối đầu lên đùi Eclair ngủ xuống, Kenji thoải mái vừa ngắm cảnh vừa há miệng ăn trên tay hoa quả Eclair đút xuống, ah thật thoải mái đây.
"Ngươi thật sự quyết định đi theo ta cả đời sao?"
"? Chẳng phải cha ta đã giao phó sao? Ta chắc sẽ đi theo ngươi cả đời đấy."
Eclair ngốc đầu nhìn Kenji nói một tiếng, bất quá câu nói lại không hề chứa chút nào tình cảm ba động, đây giống như dạng trách nhiệm, càng nhiều hơn là bổn phận.
"Ah, được rồi tùy ngươi ah, cho đến khi ngươi chưa tìm ra rốt cuộc bản thân ngươi nghĩ thế nào thì chúng ta vẫn là giữ nguyên thái độ hiện tại."
"Bản thân ta nghĩ sao? Bất quá cảm giác như này không sai."
Eclair sờ đầu tự nói vài tiếng, kế theo đó chính là gật gật đầu.
Nương theo tiếng hí dài thanh âm, Kenji rốt cuộc dừng lại cuộc nói chuyện, Eclair cũng biết nên không có ý kiến chỉ đứng ra một bên.
"Xem ra là vẫn như nguyên tác thất bại sao? Màn mở màn rất thú vị đấy."
"Người nào!!!"
Oracion sei thành viên giật mình toàn bộ xoay người lại, bất chợt đứng đấy một chiếc xe ngựa đang dừng tại trên không trung, nương theo đó chính là một cặp mắt lạnh lùng nhìn xuống.
"Ara... Đừng nhìn ta như vậy mà."
Híp mắt xuống nói một câu, Kenji biểu thị vô hại nhún vai một cái, trong nháy mắt này Kenji tựa như một chiếc lá cây vậy, nhẹ nhàng hạ xuống dưới chỗ Ikaruga.
"Không đánh lại bọn chúng sao?"
"Có thể, thế nhưng Erza..."
Ikaruga cắn rắng nói một tiếng, trong ngực Erza đang nằm đau đớn ôm tay, thình lình nơi đó cánh tay chính là đang chịu đến kinh khủng độc tố ăn mòn.
"..."
"Này này, ngươi là chính hội người sao?"
"..."
"Uầy, ngươi đang coi thường chúng ta sao?"
Không có trả lời, Kenji chỉ nhẹ nhàng điểm lấy cánh tay Erza, cũng chính lúc này độc độ chính đang từ từ lấy mắt thường tiêu thất.
"!!!"
"Hắn làm thế nào? Không thể lưu."
Lấy đến bản thân tốc độ nhanh nhất, một tên lấy thế không kịp bưng lập tức xuất hiện sau lưng Kenji nhấc chân đá xuống.
"Cút đi."
『Rinseigan: Shinra Tensei』
Gần chạp đến đích, thanh niên bất ngờ dính đến một luồng gió bất khả kháng cự bắn ngược về sau, uy thế không giảm, diện tích toàn bộ xung quanh đám người chính đang lấy mắt thường có thể thấy giống như một trận lũ quét về bốn phương tám hướng.
"Cẩn thận một chút, Ikaruga cả Erza nữa, đây coi như một lần cuối, lần sau phải tự làm lấy, cứ coi như một bài tập ta giao đi."
Xong bên này Kenji lại hướng về chỗ cục đá ngồi xổm xuống, hoàn toàn bỏ qua đám người Fairy tail với Peagus đang đau đớn rên rỉ.
"Nhóc sát long nhân, tên Wendy đúng không?"
"A...anh biết tôi."
Wendy run giọng nói, đây cũng là tính cách cô, dù sao thì trước đó cũng không có tiếp xúc nhiều với bên ngoài, Kenji khuôn mặt xác thực quá lạ lẫm.
"Biết, ta biết rõ nhóc từ rất lâu rồi."
Không đợi Wendy kịp lên tiếng, một bàn tay từ lúc nào đã đặt lên đầu khẽ vuốt.
"Cẩn thận Wendy, hắn chưa chắc là người tố...."
Chưa kịp nói xong xung quanh đất đá bắt đầu rung lắc một cách kịch liệt, chỉ thấy vị trí Kenji đất bắt đầu dẻo ra như bùn bắt đầu thôn phệ ba người.
"Bị bắn bay đi mà có thể trở về nhanh như vậy sao? Quả là dai như đỉa đâu."
"Định!!!"
Khẽ quát một cái, tựa như ngôn lực, toàn bộ đất đất đá dần dần bị ép thẳng lại xuống dưới đất, không dừng lại ở đó, mặt đất lại bắt đầu biến đổi tựa như có vật gì đang đâm lên, cũng ngay lập tức giả lời cho câu nói, chỉ thất từng cột dây leo nhọn hoắt đang lấy tốc độ cực kì khủng bố sinh trưởng đâm về phía trước.
"Đây là quà bổ xung."
Lời nói vừa dứt xung quanh Kenji không khí bắt đầu cô đọng lại, nhiệt độ giảm mạnh xuống ngưng thực thành vài thanh băng mâu.
"Đi!"
Xưu xưu xưu.
Tiếng xé gió vun vút lao đi, bất kể phía trước có là từng nhánh dây leo che chắn đi nữa.
"A. A.. a. a. "
Trong đám bụi mù một tiếng hét vang lên, đây không phải tiếng hét đau đớn, đây là tiếng hét tức giận.
"Đi chết đi!!! Độc Long Gầm."
Tựa như bùng nổ một dạng, từng mảnh đất đá, từng thớ dây leo khổng lồ bất ngờ nổ tung bay tứ tán, nương theo đó một cột sáng màu nâu bắn thẳng về hướng Kenji đám người.
"Cẩn thận!!"
Wendy kinh hãi che lại đôi mắt không dám nhìn, tốc độ này quá nhanh hẳn không tránh khỏi đi.
Thế nhưng lúc này Wendy đợi mãi cyxng không phát hiện đau đớn, bàn tay ti hí liếc nhìn, liền há hốc mồm rồi.
Cô cũng sẽ Thiên Long Gầm, cô biết rõ phép thuật này cỡ nào mạnh, thế nhưng là..
[Nigendo] (nhân gian đạo)
Một lồng sáng che tại trước mặt, hấp thu toàn bộ chiêu thức, không còn một điểm sát thương.
Tặng đậu
Rời khỏi giường sớm liền phát hiện Eclair cũng đã tỉnh giấc, thế nhưng hiện tại là lấy chồng cằm gối lên ngực nhìn Kenji.
Sớm tỉnh dậy cô liền phát hiện bản thân vẫn nguyên vẹn, quần áo thoát đi vẫn không có mặc tốt thế nhưng không ảnh hưởng, dù sao đây là do cô thoát.
Khẽ cười nhìn hung hăng hai ngọn núi trước mắt, Kenji không khỏi trêu chọc vài câu, bất kể thế nào Eclair cũng không xấu, nói theo cách nào đó bản thân nhưng phải có trách nhiệm đây, dù sao trước đó lấy đi đá phượng hoàng cũng từng hứa qua chăm sóc cô ta, dù chỉ là ý chí bản thân tách ra nhưng không thể thay đổi là đã hứa qua.
"Rất mềm đấy."
Eclair mặt thoáng đổi một cái thế nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
"Ngươi không ghét ta là một người tùy tiện sao? Không biết xấu hổ loại hình chả hạn."
"Há? Đây chẳng phải đặc quyền riêng ta hay sao? Đoán chừng người khác không có như vậy may mắn chứ."
"..."
"Sẽ không."
Dứt lời Eclair đứng lên mặc lại quần áo rời khỏi phòng.
Nhìn đến bóng lưng Eclair rời đi, Kenji không khỏi có một chút cảm giác man mác buồn, xem ra Eclair vẫn chưa hiểu được khái niệm tình yêu và hiện thực, đơn thuần Eclair ít tiếp xúc bên ngoài, thêm trên trí nhớ chịu nhiểu ảnh hưởng, phỏng chừng nếu như đổi lại nếu không phải bản thân là người đi lấy đá phượng hoàng mà là người khác, chắc chắn Eclair cũng sẽ cùng người đó giống như với Kenji hiện tại mà thôi.
Nói thế nào Eclair vẫn là tư duy vài trăm năm trước cổ hủ, tư duy của cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, giải thích cho dễ hiểu thì Eclair tin tưởng cha cô đã giao cô cho Kenji chăm sóc cũng có nghĩa cô đã được ấn định là gả cho Kenji.
"Eclair a ta không để ai bắt người đi, ngươi là ta... Thế nhưng hiện tại chưa được, chí ít là bây giờ chưa được."
Chỉnh lý lại trên đầu tai lẫn sau lưng đuôi Kenji mới đứng lên rời đi, đây cũng là thói quen khó bỏ, lúc ngủ bao giờ cũng để bung bét hết ra mới thoải mái. Tính toán hiện tại Erza cùng Ikaruga đã sớm xuất phát.
"Đi thôi Eclair, nếu muộn thêm chút nữa e rằng họ đều bị đánh cho không nhận ra cha mẹ luôn."
Hướng về sảnh lớn hô một tiếng, Kenji rất nhanh kêu gọi ra riêng mình xe ngựa, chỉ thấy bốn thảm họa hí dài một tiếng lạnh bạch gõ móng chờ đợi.
Cũng không có mất bao lâu thời gian, Eclair trên người thả ra vốn dĩ buộc chặt đuôi ngựa tóc xuất hiện, tuy nhiên có vẻ đã cắt ngắn đi rất nhiều, mảnh mai mái tóc bồng bềnh không còn cứng ngắc như lúc trước.
"Đẹp mắt sao?"
"Đừng bao giờ thắc mắc về sắc đẹp bản thân, ngươi vốn dĩ rất đẹp, bất quá bây giờ chỉ càng thêm đẹp mà thôi."
Nhìn đến dáng người bốc lửa của Eclair, Kenji có chút chấn kinh đến, tất nhiên loại này không phải thế nào kinh diễm, chỉ là có chút khác lạ thường ngày nên phải lau mắt mà nhìn mà thôi.
Kéo lấy thon dài bàn tay, rốt cuộc hai người ngồi trên xe ngựa hí dài một cái biến mất trên bầu trời.
"Ah xem ra là đã muộn đâu."
Nhìn dưới đất bị thương bất tỉnh Jura, Kenji cau mày một cái nói, bất quá cũng không có ý định cứu, chẳng mấy chốc rồi hắn cũng sẽ được cứu tỉnh mà thôi, thập thánh tuy trong mắt Kenji không đáng giá nhắc đến nhưng đối với phổ thông nhân loại thì đã là một tập thể rất mạnh rồi, bất quá Jellal rời đi rồi, như vậy ai sẽ là người thứ 10 đâu, mà thôi đã không còn quan trọng.
"Aiz ai kêu ôm Eclair ấm quá không muốn tỉnh dậy đâu."
Híp một mắt cười nói, xong lại thôi thúc ngựa tiến về phía trước.
"Ta có thế tiếp tục cho ngươi ôm nếu muốn."
Eclair cau mi nói một tiếng, tựa hồ đây là bổn phận một người vợ đáng lẽ phải làm vậy.
"Ôi...hết cách mà."
Vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Eclair, tựa hồ cô nàng này ngoài căm ghét thái độ với ma đạo sĩ ra thì vẫn là rất ngốc manh cô gái, những cái căn bản nhất liền không tồn đọng trong đầu rồi.
Thoải mái gối đầu lên đùi Eclair ngủ xuống, Kenji thoải mái vừa ngắm cảnh vừa há miệng ăn trên tay hoa quả Eclair đút xuống, ah thật thoải mái đây.
"Ngươi thật sự quyết định đi theo ta cả đời sao?"
"? Chẳng phải cha ta đã giao phó sao? Ta chắc sẽ đi theo ngươi cả đời đấy."
Eclair ngốc đầu nhìn Kenji nói một tiếng, bất quá câu nói lại không hề chứa chút nào tình cảm ba động, đây giống như dạng trách nhiệm, càng nhiều hơn là bổn phận.
"Ah, được rồi tùy ngươi ah, cho đến khi ngươi chưa tìm ra rốt cuộc bản thân ngươi nghĩ thế nào thì chúng ta vẫn là giữ nguyên thái độ hiện tại."
"Bản thân ta nghĩ sao? Bất quá cảm giác như này không sai."
Eclair sờ đầu tự nói vài tiếng, kế theo đó chính là gật gật đầu.
Nương theo tiếng hí dài thanh âm, Kenji rốt cuộc dừng lại cuộc nói chuyện, Eclair cũng biết nên không có ý kiến chỉ đứng ra một bên.
"Xem ra là vẫn như nguyên tác thất bại sao? Màn mở màn rất thú vị đấy."
"Người nào!!!"
Oracion sei thành viên giật mình toàn bộ xoay người lại, bất chợt đứng đấy một chiếc xe ngựa đang dừng tại trên không trung, nương theo đó chính là một cặp mắt lạnh lùng nhìn xuống.
"Ara... Đừng nhìn ta như vậy mà."
Híp mắt xuống nói một câu, Kenji biểu thị vô hại nhún vai một cái, trong nháy mắt này Kenji tựa như một chiếc lá cây vậy, nhẹ nhàng hạ xuống dưới chỗ Ikaruga.
"Không đánh lại bọn chúng sao?"
"Có thể, thế nhưng Erza..."
Ikaruga cắn rắng nói một tiếng, trong ngực Erza đang nằm đau đớn ôm tay, thình lình nơi đó cánh tay chính là đang chịu đến kinh khủng độc tố ăn mòn.
"..."
"Này này, ngươi là chính hội người sao?"
"..."
"Uầy, ngươi đang coi thường chúng ta sao?"
Không có trả lời, Kenji chỉ nhẹ nhàng điểm lấy cánh tay Erza, cũng chính lúc này độc độ chính đang từ từ lấy mắt thường tiêu thất.
"!!!"
"Hắn làm thế nào? Không thể lưu."
Lấy đến bản thân tốc độ nhanh nhất, một tên lấy thế không kịp bưng lập tức xuất hiện sau lưng Kenji nhấc chân đá xuống.
"Cút đi."
『Rinseigan: Shinra Tensei』
Gần chạp đến đích, thanh niên bất ngờ dính đến một luồng gió bất khả kháng cự bắn ngược về sau, uy thế không giảm, diện tích toàn bộ xung quanh đám người chính đang lấy mắt thường có thể thấy giống như một trận lũ quét về bốn phương tám hướng.
"Cẩn thận một chút, Ikaruga cả Erza nữa, đây coi như một lần cuối, lần sau phải tự làm lấy, cứ coi như một bài tập ta giao đi."
Xong bên này Kenji lại hướng về chỗ cục đá ngồi xổm xuống, hoàn toàn bỏ qua đám người Fairy tail với Peagus đang đau đớn rên rỉ.
"Nhóc sát long nhân, tên Wendy đúng không?"
"A...anh biết tôi."
Wendy run giọng nói, đây cũng là tính cách cô, dù sao thì trước đó cũng không có tiếp xúc nhiều với bên ngoài, Kenji khuôn mặt xác thực quá lạ lẫm.
"Biết, ta biết rõ nhóc từ rất lâu rồi."
Không đợi Wendy kịp lên tiếng, một bàn tay từ lúc nào đã đặt lên đầu khẽ vuốt.
"Cẩn thận Wendy, hắn chưa chắc là người tố...."
Chưa kịp nói xong xung quanh đất đá bắt đầu rung lắc một cách kịch liệt, chỉ thấy vị trí Kenji đất bắt đầu dẻo ra như bùn bắt đầu thôn phệ ba người.
"Bị bắn bay đi mà có thể trở về nhanh như vậy sao? Quả là dai như đỉa đâu."
"Định!!!"
Khẽ quát một cái, tựa như ngôn lực, toàn bộ đất đất đá dần dần bị ép thẳng lại xuống dưới đất, không dừng lại ở đó, mặt đất lại bắt đầu biến đổi tựa như có vật gì đang đâm lên, cũng ngay lập tức giả lời cho câu nói, chỉ thất từng cột dây leo nhọn hoắt đang lấy tốc độ cực kì khủng bố sinh trưởng đâm về phía trước.
"Đây là quà bổ xung."
Lời nói vừa dứt xung quanh Kenji không khí bắt đầu cô đọng lại, nhiệt độ giảm mạnh xuống ngưng thực thành vài thanh băng mâu.
"Đi!"
Xưu xưu xưu.
Tiếng xé gió vun vút lao đi, bất kể phía trước có là từng nhánh dây leo che chắn đi nữa.
"A. A.. a. a. "
Trong đám bụi mù một tiếng hét vang lên, đây không phải tiếng hét đau đớn, đây là tiếng hét tức giận.
"Đi chết đi!!! Độc Long Gầm."
Tựa như bùng nổ một dạng, từng mảnh đất đá, từng thớ dây leo khổng lồ bất ngờ nổ tung bay tứ tán, nương theo đó một cột sáng màu nâu bắn thẳng về hướng Kenji đám người.
"Cẩn thận!!"
Wendy kinh hãi che lại đôi mắt không dám nhìn, tốc độ này quá nhanh hẳn không tránh khỏi đi.
Thế nhưng lúc này Wendy đợi mãi cyxng không phát hiện đau đớn, bàn tay ti hí liếc nhìn, liền há hốc mồm rồi.
Cô cũng sẽ Thiên Long Gầm, cô biết rõ phép thuật này cỡ nào mạnh, thế nhưng là..
[Nigendo] (nhân gian đạo)
Một lồng sáng che tại trước mặt, hấp thu toàn bộ chiêu thức, không còn một điểm sát thương.
Tặng đậu
Danh sách chương