Bàn tay Quan Nguyên Hạc cứ như vậy không hề báo trước rơi xuống đầu Tuệ An, chạm tới làn tóc mượt mà như tơ như lụa của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái. Tuệ An chỉ cảm thấy không hiểu tại sao, những đau đớn ban nãy đều tan biến không còn tung tích.
Nhưng điều kỳ lạ là, cùng với sự biến mất của đau đớn, còn lẫn thêm một cảm giác khiến nàng toàn thân tê dại, lại cũng không biết là xuất phát từ nơi bàn tay kia chạm vào hay từ trong tim mà ra, tóm lại thứ cảm giác không nói nên lời này so với đau đớn còn khiến người ta khó chịu bất an hơn nhiều.
Tuệ An bị động tác của y làm cho sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, mắt hạnh trợn tròn sáng rỡ, trong veo đen láy, hệt một hồ nước sâu thẳm, mà đôi môi đỏ thắm khẽ mở lại như hải đường sau mưa, nhỏ nhắn mà hồng nhuận.
Chỉ là gương mặt nàng vẫn chưa nảy nở hết, mặc dù đã toát vẻ quyến rũ của nữ tử trưởng thành, nhưng kết hợp với hình ảnh ngây ngây ngốc ngốc lúc này, ngược lại giống một chú sóc nhỏ đang bị sói xám theo dõi hơn, vừa bất lực vừa hoảng sợ đến đờ người.
Sau khi đưa tay lên Quan Nguyên Hạc mới ý thức được mình đã làm gì, nhưng y là một đại trượng phu chưa kinh qua nữ nhi tình trường, nói trắng ra chỉ là kẻ thất phu, không có thời gian đi phỏng đoán nguyên do này nọ, y làm việc thẳng thắn ăn ngay nói thật, muốn làm thì làm thôi, giờ mình chạm cũng đã chạm rồi, tại sao lại chạm thì có ý nghĩa gì.
Hơn nữa ngay cả y cũng không hiểu lòng mình thế nào, chỉ cảm thấy cứ làm việc theo tâm trạng là được, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết lý do. Cho tới bây giờ y không phải là người suy này xét nọ, kiềm chế bản thân.
Nghĩ như vậy, dù rằng cảm thấy cử chỉ của mình không ổn cho lắm, nhưng y không những không thu tay lại, còn lớn mật vuốt nhẹ vài cái trên mái tóc đen bóng một màu kia.
Thấy Tuệ An trợn to hai mắt nhìn mình, dáng vẻ muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ hẳn, dùng sức tiếp tục xoa xoa đầu nàng, nhất thời mái tóc mượt mà óng ả của Tuệ An liền bị y xoa thành rối tung, y hệt một tổ chim lùng bùng cả lên.
Nhìn Tuệ An vẫn thất thần ngồi đó, bộ dạng thật sự là ngây thơ đơn thuần không ai bì kịp, y nhịn không được cong môi cười thành tiếng, nói:
“Đang nhìn gì thế?”
Lúc này suy nghĩ Tuệ An mới ngoặt trở lại, về phần đang nhìn cái gì, trước mắt cũng chỉ có một pho tượng Phật sống sờ sờ ra đây, nàng không nhìn y thì nhìn ai? Ngẫm lại mới thấy, chậc chậc, làn da đẹp quá, nhẵn nhụi trơn bóng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trán cao mũi thẳng, mắt sáng cằm cong cong, môi mỏng hồng hào, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa sáng…
Khoan đã, răng?
Tuệ An sững sờ, giật mình nhận ra đúng là Quan Nguyên Hạc đang nở nụ cười! Nàng bất tri bất giác bị nụ cười kia cuốn lấy, trái tim trong lồng nhảy loạn liên hồi.
Tiếp theo cần phải nói gì, hay là y vừa hỏi nàng cái gì, thật xin lỗi, nàng quên hết rồi…
Nàng cứ đờ người nhìn Quan Nguyên Hạc mãi thôi, không ngừng âm thầm cảm thán.
Đã sớm biết người này có diện mạo như tiên trên trời, nhưng cũng không ngờ khi y cười lên lại đẹp mắt như vậy.
Khóe môi khẽ cong, lộ ra hàm răng thẳng tắp, nụ cười kia dường như xua đi sương mù phơi bày thắng cảnh khó ai có cơ hội chiêm ngưỡng, càng giống nắng vàng rải xuống phiến băng giữa trời đông lạnh giá, không che lấp được khí chất lạnh lùng, nhưng cũng phần nào toát ra nét ôn hòa hiếm thấy.
Người trước mặt nàng phảng phất như yêu nghiệt phương nào, đang triển khai mị lực câu hồn đoạt phách kẻ khác, tim đập càng ngày càng nhanh, làm sao còn để ý tới đầu tóc sớm đã bị người nào đó xoa thành tổ chim.
“Ui da!”
Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc cốc một cái vào trán mới giật mình tỉnh ra, đợi nàng xoa lấy xoa để chỗ vừa bị đánh, đã thấy Quan Nguyên Hạc ngồi vào một góc xe ngựa từ lúc nào.
Nhớ vừa rồi người này lại mắng nàng ngu ngốc, Tuệ An không khỏi bĩu môi lầm bầm kháng nghị, tên này gặp mình ba lần thì có đến hai lần mắng mỏ mình ngốc nghếch.
Chẳng lẽ mình và y có số mệnh xung khắc thật à, nếu không sao mỗi lần chạm mặt nàng luôn gặp phải những chuyện đen đủi mãi thôi?
Nghĩ như vậy, coi như là sắc đẹp có bày ra trước mắt thì nàng cũng chẳng còn tâm tư mà mơ mộng nữa, cho nên Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc thản nhiên ngồi vào xe, cũng tự mình ngồi ở tít bên đối diện, liếc xéo y, nói:
“Ngài đến báo mối thù hôm qua ư? Đúng là nhỏ mọn! Lúc nào cũng nói ta ngốc, vậy còn đánh ta làm gì, đau chết mất!”
Quan Nguyên Hạc nghe thế khẽ nhướng mày, nói:
“Còn biết đau?”
Thấy Tuệ An không hiểu, đành nói tiếp:
“Tay!”
Lần này thì Tuệ An càng buồn bực, ngược lại Quan Nguyên Hạc thấy nàng hoàn toàn không có một chút trí tuệ như thường ngày, liền từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ bằng sứ màu xanh lá trúc, tức giận ném qua, nói:
“Tự thoa đi.”
Giờ Tuệ An mới hiểu y muốn nói gì, trong lòng vui mừng khấp khởi, lại liếc Quan Nguyên Hạc đầy ngờ vực, lúc này mới chầm chậm mở nắp cái lọ kia ra, mùi thuốc thơm ngát nhanh chóng lan tỏa khắp toa xe, Tuệ An hí hửng không thôi, vừa rồi cổ tay nàng bị Uông Nhị nắm lấy đau chết đi được.
Vì vậy nàng vẻn lên tay áo, nghiêng lọ muốn xức thuốc vào vết bầm tím trên tay, ai ngờ vừa nghiêng, ‘ào’ một cái, nước thuốc màu đỏ ùn ùn chảy hết ra ngoài, vương vãi lên quần lên áo.
Tuệ An còn tưởng là trong lọ chứa thuốc bột, nên mới định đổ ra tay, nào biết nó lại là thuốc nước, giờ thì hay rồi, nàng ngẩn người tiếp có được không?
“Cô còn có thể ngốc hơn được nữa không? Đúng là hậu đậu, vô duyên vô cớ làm hỏng cả đồ tốt!”
Lọ thuốc này chính là tinh hoa của hơn mười loại thảo dược quý báu bào chế qua một trình tự cực kỳ phức tạp mới thành, so với thuốc mỡ bình thường đương nhiên có công hiệu hơn nhiều, dùng để cầm máu hay xua tan vết bầm đều có hiệu quả rất nhanh. Y tổng cộng cũng chỉ có độc hai lọ, vẫn luôn giữ gìn rất kỹ.
Bởi vì võ tướng như y ngày thường phải tiếp xúc đến đao kiếm, tránh không khỏi việc va chạm bị thương, cho nên bên người luôn mang theo thuốc trị thương. Hôm nay vốn là y nghe nói Triệu Đại Hồng vừa áp tải Bạt Thác Ngạn diễu hành thị chúng, đang bị Uông Dương Tùng chặn lại giữa đường.
Thứ nhất không giết Bạt Thác Ngạn là ý kiến y đưa ra, hai nữa là Thống lĩnh thị vệ kinh thành mới nhậm chức Triệu Đại Hồng nhưng lại là từ đại quân Đông chinh của y thăng lên, y sợ Triệu Đại Hồng dưới tình thế cấp bách chẳng may xô xát chết người, lúc này mới vội vã chạy tới.
Ai ngờ vừa đến thì đúng lúc nhìn thấy Tuệ An vung roi chín khúc suýt nữa lôi Triệu Đại Hồng xuống khỏi xe tù kia, sau đó lại thấy Uông Dương Tùng không biết vì sao dùng sức nắm chặt cổ tay Tuệ An, mới nghĩ ắt hẳn nàng sẽ bị thương.
Càng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lại theo nàng cùng lên xe ngựa, còn có lòng tốt đưa qua thuốc quý. Nay y thấy Tuệ An đổ cả nửa lọ thuốc ra ngoài, còn ngây ngốc ngồi đó, mới bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Y một mặt mắng nàng, một mặt cầm lấy tay Tuệ An, giúp nàng thoa thuốc nước lên vết bầm trên cổ tay trái, tiếp đó liền chuyên tâm xoa đều xung quanh.
Đây là lần đầu tiên y thoa thuốc cho nữ tử, đâu biết phải dùng sức thế nào mới là vừa đủ? Tay y ra sức đừng nói tới thương hoa tiếc ngọc, đau đến đòi mạng cũng không phải nói quá. Tuệ An nhịn không được hít thật sâu một hơi, trợn mắt nhìn y, nói:
“Rốt cuộc ngài đang bôi thuốc hay muốn giết ta, ta đâu cố ý làm đổ lọ thuốc ấy, ngài chẳng nói chẳng rằng, làm sao ta biết nó không phải là thuốc bột?”
Quan Nguyên Hạc bị nàng nói thế, trong lòng cũng hơi chột dạ, tất nhiên không thể nói với Tuệ An y căn bản chưa từng thoa thuốc cho ai bao giờ, chỉ biết tỏ vẻ hung thần ác sát, liếc Tuệ An lạnh lùng nói:
“Im miệng!”
Tuệ An bị y nạt nộ, không hiểu tại sao tim đập càng nhanh, cũng không dám cãi lời.
Chỉ là nàng vừa yên tĩnh lại, không khí trong xe ngựa liền có gì đó rất mập mờ.
Tuệ An cảm thấy động tác của Quan Nguyên Hạc đã dịu dàng hơn nhiều, trên tay chỉ còn nhoi nhói, nơi nào được lòng bàn tay y vuốt qua, cho dù cực kỳ nhẹ nhàng không hề tiếp xúc lâu nhưng cũng mang đến một loại nhiệt độ nóng bỏng, không biết là do tác dụng của thuốc nước kia hay là thứ gì khác.
Tuệ An chỉ biết chỗ bầm tím trên tay nóng đến bất ngờ, thứ cảm giác này trực tiếp xông lên hai bên gò má, nhảy thẳng vào trong tim, khiến nàng bồn chồn không dám nhìn người trước mắt.
Nàng run rẩy nhìn bàn tay đang thoa thuốc cho mình kia, mảnh khảnh mà cứng cáp, chuyên chú bôi thuốc xung quanh vết bầm, không biết nên nói là tùy ý vô tâm, hay là ôn nhu tỉ mỉ, nàng không biết, không biết gì cả…
Tuệ An còn mơ hồ nhìn liếc qua y, hai người gần như đã kề sát vào nhau, nàng có thể ngửi thấy hương Trúc diệp thanh thoang thoảng thơm ngát, lại càng nhạy cảm phát hiện Quan Nguyên Hạc khẽ nghiêng người để bôi thuốc thuận tiện, nơi lồng ngực kia tỏa ra sự ấm áp đến kỳ lạ.
Tuệ An nghĩ vậy lập tức mặt mũi đỏ rực, vội vàng che giấu tình cảm trong mắt, định thần nói:
“Tại sao ngài lại ở đây?”
Tuệ An nói hết câu chỉ muốn cắn lưỡi tự tử luôn cho đỡ nhục, bởi vì thanh âm của nàng vừa nghe đã thấy khô khốc đến là gượng gạo, giống như trong lòng có quỷ không bằng.
Cũng may Quan Nguyên Hạc không hề nhận ra sự khác thường của Tuệ An, thản nhiên bôi thêm thuốc lên tay Tuệ An, nói:
“Không yên tâm Triệu Đại Hồng, sợ hắn gây ra chuyện lớn. Xem ra cô cũng có chút kiến thức nhỉ, biết không thể giết Bạt Thác Ngạn.”
Đây coi như là lần đầu tiên Tuệ An được chính thức nghe Quan Nguyên Hạc khen ngợi mình, kiêu ngạo tủm tỉm muốn cười, ai ngờ sau đó y lại nói tiếp:
“Nhưng mà… Cô thích chõ mũi vào chuyện của người khác đến thế cơ à?”
Tuệ An bị y nhìn sang, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Thầm nhủ dù sao cũng không phải lần đầu y xỉa xói nàng, hình như còn không khó nghe bằng những lần trước thì phải, ngược lại không có phản ứng thái quá gì, chỉ bĩu môi một cái cho qua.
Nghĩ y nói Triệu Đại Hồng, chắc là võ tướng râu ria xồm xoàm ban nãy, nàng từng nghe nói sau sự kiện Đoan môn lần trước, Hoàng thượng nổi giận trách tội một đám Thống lĩnh Ngự Lâm quân với thị vệ kinh thành.
Hiện nay Thống lĩnh mới bổ nhiệm của quân đoàn thị vệ kinh thành là được thăng từ trong đại quân Đông chinh lên, có khi chính là vị râu ria xồm xoàm kia, mà cũng thật không ngờ Quan Nguyên Hạc đối xử với thuộc hạ cấp dưới lại tận tình như vậy.
Cho nên Tuệ An liền nhớ tới chuyện đã đồng ý cùng Sa Vân nương sẽ hỏi thăm tin tức Sa Nhị Hổ cho nàng, vẫn biết Quan Nguyên Hạc là Đại tướng quân của đại quân Đông chinh, nhưng chuyện nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi thế này lại tìm y hỏi han có vẻ không hay cho lắm.
Vốn dĩ nàng định cho người đi hỏi vị Thẩm Đồng tiểu tướng quân đã cứu các nàng ở Đoan môn hôm đó, nhờ hắn giúp đỡ tìm người một chút. Nhưng hiện giờ xem ra, tâm trạng của người này cũng không tệ lắm, hỏi vài câu chắc không sao đâu nhỉ.
Ai ngờ Tuệ An vừa mới hỏi ra lời, Quan Nguyên Hạc đã lơ đãng cắt ngang:
“Chuyện này cô không cần quan tâm, mấy hôm nữa Sa Nhị Hổ sẽ về kinh, ta đã phái người nói với hắn chuyện Sa Vân nương rồi.”
Tuệ An cả kinh, Quan Nguyên Hạc cũng buông lỏng tay nàng, không nói hai lời đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Nàng chỉ cảm thấy ánh sáng chói chang vừa xuất hiện đã vụt tắt rất nhanh theo động tác buông mành của y, trong xe thoáng cái đã không thấy bóng người.
Tuệ An nhặt chiếc bình sứ nhỏ nhắn cạnh vạt áo lên, trợn mắt đầy khó hiểu.
Người này đến rồi đi nhanh như gió thoảng, chẳng lẽ chỉ vì tặng mình lọ thuốc này thôi ư?
Y mà tốt như vậy sao?
Tuệ An cười đến híp mắt, ngoài miệng vẫn lầm bầm nói:
“Đúng là quái nhân!”
Đợi trong buồng xe sáng lên lần nữa, Đông Nhi đã nhảy vào xe ngựa, thấy Tuệ An tóc tai rối bù, trên người lại vương vãi thuốc nước màu đỏ au, vẻ mặt mơ màng, hai mắt mờ mịt không hiểu, nhất thời bị dọa trắng mặt, không màng lễ nghĩa mà giơ tay chỉ vào Tuệ An, kinh hô lên:
“Á! Cô nương, người… Người… Quan tướng quân sao có thể làm vậy với cô nương cơ chứ!”
Lắp bắp cả nửa ngày cuối cùng chỉ thốt ra một câu không đầu không cuối.
Tuệ An thấy nàng như thế lại càng không hiểu, thầm nghĩ người ta ‘làm vậy’ là làm thế nào?
Sao đến Đông Nhi cũng khó hiểu thế này, nàng nghĩ thì nghĩ nhưng trên mặt vẫn cố duy trì vẻ tự nhiên, ho khan một tiếng nói:
“Ngài ấy… Chỉ tiện tay đưa ta lọ thuốc thôi, còn có thể làm gì được nữa?”
Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không đúng, chẳng khác nào đang oán trách người ta sao không ‘làm vậy’ với mình, trên cổ tay vẫn còn lưu lại hơi ấm không thuộc về bản thân, hai má Tuệ An càng thêm đỏ ửng, liếc mắt lườm Đông Nhi một cái, hậm hực nói:
“Muội chỉ trỏ cái gì? Phép tắc để đâu hết rồi! Còn không ngồi xuống. Nhanh bảo người đánh xe về đi, có việc lớn ở phủ đang chờ ta giải quyết đấy!”
Đông Nhi lúc này mới ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ, cô nương tự dưng giở chứng nắng mưa thất thường, còn nói không làm gì, có quỷ mới tin.
Mà được rồi, là không làm gì, nhưng nếu để dáng vẻ nhếch nhác lộn xộn, đầu tóc rối bời này của cô nương các nàng bị người nhìn thấy, không biết cái thanh danh thục nữ cố gắng xây dựng bấy lâu có sụp bằng hết hay không đây?
Nhưng người này lại là Quan tướng quân, chẳng lẽ ngài ấy nhìn trúng cô nương nhà mình ở chỗ nào rồi?
Đông Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhất thời hai mắt rực sáng nhìn chằm chằm Tuệ An, nhìn đến nỗi Tuệ An nổi cả da gà da vịt.
Đến khi trở về Hầu phủ, Tuệ An trước tiên đến thăm Đinh thị và Thịnh Vận, trấn an hai người một hồi nữa, đợi hai người yên lòng cũng là lúc phủ Thành Quốc công pháo xe ngựa đến đón, Tuệ An tiễn bọn họ xong, mới vội vã trở về Dung Lê viện, phân phó Phương mama bắt đầu triển khai thế trận.
Hạ Nhi sai một tiểu nha hoàn gọi người mang đến chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim khắc hoa văn chim cá uốn lượn, trải thêm một lớp nệm gấm thật dày, xong xuôi đâu đấy mới đỡ Tuệ An ngồi xuống, lại gọi người dâng trà rót nước.
Chu Bảo Hưng bị hai gã sai vặt kéo lên. Khuôn mặt ông lúc này đã đen hơn cả đáy nồi, làm sao không biết đang xảy ra chuyện gì. Chỉ thản nhiên đối diện với ánh mắt của Tuệ An, không hề mang vẻ sợ hãi, còn toát ra nét oán giận đến là sắc bén.
Tuệ An thấy vậy, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, như có như không vuốt ve chén trà, bâng quơ hỏi một câu:
“Chu tổng quản, ông có biết tội?”
Chu Bảo Hưng thấy trong sân bày mấy băng ghế dài, gậy gộc xếp bên, nha hoàn người làm đứng đầy sân, ngay đến ngoài viện cũng ồn ào không kém, tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Xem ra cô nương muốn dùng hình với ông ta đây, hừ, chỉ là một con bé vắt mũi chưa sạch, cũng không biết tự lượng sức mình, ông ta là người của lão gia, còn phải sợ ai hay sao?
Hay là con bé này cho rằng chỉ cần động tay động chân như thế đã có thể xử lý được ông đi? Muốn vu cho ông cái tội không làm tròn chức trách, hoặc cùng lắm là bòn rút tiền công chứ gì.
Hừ, đang yên đang lành nhang đèn và đồ cúng không bắt lửa, bàn thờ lại gãy chân sụp đổ giữa đường, việc này nhìn qua đã biết có người sắp xếp, muốn mưu hại ông.
Chỉ cần là không mở sổ sách thống kê thu chi mấy năm nay, ông ta còn phải sợ con nhóc này sao?
Nỗi nhục của ngày hôm nay chắc chắn ông sẽ không bỏ qua đâu, chuyện này nếu cô nương không cho ông một câu trả lời thỏa đáng, thì đừng mơ được yên ổn trong phủ, tốt xấu gì ông cũng là một tổng quản có danh có thực, nói bắt liền bắt, vậy còn đâu uy nghiêm với lũ hạ nhân nữa?
Ông đang mải miết nghĩ xem phải bắt Tuệ An tạ lỗi thế nào, đã thấy nàng đến trước mặt, cũng vội vàng quỳ xuống lớn giọng phản bác:
“Nô tài xin hỏi cô nương, không biết nô tài đã phạm tội gì, lại làm cho cô nương nổi giận đến thế?”
Tuệ An chờ mãi câu này, còn hận ông ta sao không tiếp tục già mồm thêm nữa, cũng coi như để người khác nhìn một chút, còn biết nàng tức giận là chuyện quá đỗi bình thường.
Nghe vậy mới đem chén trà đưa cho Hạ Nhi, nhẹ giọng nói:
“Ông phạm tội gì ư? Xem xem, trên đời lại có thứ nô tài kiểu này sao, đã sai còn muốn chủ tử nói mới biết đường hối cải. Người đâu, đánh mười trượng cho ta, xong lại nói tiếp.”
Tuệ An vừa nói ra khỏi miệng, đã có gã sai vặt sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh, kéo Chu Bảo Hưng đi, chẳng nói chẳng rằng liền vứt người lên ghế dài ngoài sân, sau đó từng gậy từng gậy thi nhau vung xuống, đây chính là đánh trước hỏi tội sau.
Chu Bảo Hưng nào ngờ mới nói được hai câu, đã bị Tuệ An cho người lôi ra đánh đập, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch, hổn hển hét to:
“Cô nương, nếu như nô tài có phạm phải tội gì, cho dù cô nương muốn nô tài chết nô tài cũng không dám trái lời, nhưng cô nương đánh nô tài chí ít cũng phải có lý do chứ…
Nô tài là nô tài của cô nương, không có nghĩa cô nương có thể… nói đánh là đánh, nói giết là giết!”
Mỗi một lần gậy giáng xuống, đau đến nỗi chảy cả nước mắt, trong thanh âm của Chu Bảo Hưng còn ẩn giấu nét thù hằn khó nói thành lời.
Tuệ An nghe vậy liền khẽ giơ tay, người hầu lập tức ngừng đánh, lúc này Tuệ An mới nói:
“Tại sao đánh ông? Hừ, ban nãy ở cửa phủ nếu không phải do ông thì chủ tử ta đây làm sao lại xấu hổ không để đâu cho hết thế!
Trước khi tế lễ ông nói với ta những gì? Không phải hứa hẹn đủ điều sẽ chuẩn bị đầy đủ nghi lễ hay sao? Ông cho ta là trẻ con lên ba dễ gạt lắm phải không?”
Chu Bảo Hưng thấy Tuệ An chỉ đề cập đến chuyện khiến Hầu phủ mất mặt, mà không hề nhắc tới việc tại sao nhang đèn không bắt lửa, ông sững sờ không biết phải ứng đối thế nào, nhưng rất nhanh đã gấp rút phân bua, nói:
“Cô nương minh giám, nhang đèn và vàng mã đã bị người động tay động chân, là có kẻ cố ý muốn hãm hại nô tài.”
“Thế ư? Vậy ông nói thử xem nào, là ai muốn hãm hại ông?”
Tuệ An nheo mắt nói.
“Chuyện này xin cô nương cho nô tài một hai ngày, nô tài nhất định tra ra manh mối!”
Tuệ An tức thì cười lên ha hả, nói:
“Hay cho một nô tài dám lớn mật lừa gạt ta, ông còn ngụy biện! Rõ ràng là ông làm việc thất trách, lại còn đổ thừa có người hãm hại, điêu nô bậc này không đánh còn không chịu khai đâu, đánh tiếp cho ta!”
Người hầu nghe vậy liền vung tay lên, vun vút hạ gậy như chưa từng có đoạn đối thoại phía trên, đến tận lúc này Chu Bảo Hưng mới tỉnh táo nhận ra có điều không đúng.
Hôm nay cho dù ông ta đúng hay sai, con nhóc này đã quyết tâm phải đánh cho bằng được rồi. Chỉ là khi vừa nhận ra có chuyện chẳng lành, ông đã lén lút sai người báo tin cho lão gia, sao đến giờ này rồi mà lão gia vẫn chưa về phủ cơ chứ?
Ông bên này lo lắng thì lo lắng, đau quá vẫn phải kêu đau, bên kia lại loáng thoáng nghe Phương mama nói:
“Cô nương, gần đây có người tố cáo Lưu thẩm ở phòng bếp, nói bà ta ỷ vào trượng phu là tổng quản nội viện, tại phòng bếp một tay che trời, chẳng những bòn rút chi tiêu trong nhà bếp, ăn hối lộ của nơi cung cấp thức ăn. Còn thường xuyên tụ tập đám người làm trong bếp cá cược bài bạc, khiến cho phòng bếp càng ngày càng không ra thể thống gì, có khi ngay đến lão gia muốn uống bát canh cũng phải chờ nguyên một buổi sáng.
Vốn lão nô vẫn nghĩ Lưu thẩm là thê tử của Chu tổng quản, hai người đều là người làm lâu năm trong phủ, nếu đã được lão gia ủy thác trách nhiệm nặng nề, vậy thì tất nhiên không bao giờ làm việc thiển cận như thế, còn cho rằng có người ghen ghét bọn họ được lão gia coi trọng nên mới đặt điều nói xấu.
Nhưng mà hôm nay Chu tổng quản đã phạm phải sai lầm lớn nhường này lại vẫn già mồm cãi láo, không coi cô nương ra gì, lão nô liền nhớ tới chuyện kia, không thể không bẩm báo cho cô nương biết.”
Tuệ An ra vẻ nổi giận đùng đùng, vỗ cái rầm vào thành ghế, đau thì đau thật nhưng vẫn trầm giọng nói:
“Lại có chuyện như vậy sao? Tra, tra rõ cho ta, thứ điêu nô này đúng là coi trời bằng vung rồi mà, không xử lý thì sau này còn răn đe được ai, lão gia công vụ bề bộn, không thể ngày ngày quan tâm đến mấy chuyện hậu viện.
Việc này không chừng thật sự là bọn nô tài ỷ sủng sinh kiêu đây, có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, có khi còn mang đến họa lớn cho Hầu phủ.”
Phương mama vội tiếp lời:
“Đúng thế, một con sâu làm rầu nồi canh, chuyện này nhất định phải tra cho bằng được, nếu không quy củ trong phủ còn đặt ra để làm gì nữa.”
“Thu Nhi dẫn người bắt Lưu thẩm đến đây cho ta, nếu như bà không phục, cũng không cần nhiều lời, cứ đánh trước rồi tính sau.”
Thu Nhi nghe vậy thưa vâng một tiếng rõ to, mang theo vài tên sai vặt hùng hùng hổ hổ đi về phía phòng bếp.
Nhưng điều kỳ lạ là, cùng với sự biến mất của đau đớn, còn lẫn thêm một cảm giác khiến nàng toàn thân tê dại, lại cũng không biết là xuất phát từ nơi bàn tay kia chạm vào hay từ trong tim mà ra, tóm lại thứ cảm giác không nói nên lời này so với đau đớn còn khiến người ta khó chịu bất an hơn nhiều.
Tuệ An bị động tác của y làm cho sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc nhìn chằm chằm Quan Nguyên Hạc, mắt hạnh trợn tròn sáng rỡ, trong veo đen láy, hệt một hồ nước sâu thẳm, mà đôi môi đỏ thắm khẽ mở lại như hải đường sau mưa, nhỏ nhắn mà hồng nhuận.
Chỉ là gương mặt nàng vẫn chưa nảy nở hết, mặc dù đã toát vẻ quyến rũ của nữ tử trưởng thành, nhưng kết hợp với hình ảnh ngây ngây ngốc ngốc lúc này, ngược lại giống một chú sóc nhỏ đang bị sói xám theo dõi hơn, vừa bất lực vừa hoảng sợ đến đờ người.
Sau khi đưa tay lên Quan Nguyên Hạc mới ý thức được mình đã làm gì, nhưng y là một đại trượng phu chưa kinh qua nữ nhi tình trường, nói trắng ra chỉ là kẻ thất phu, không có thời gian đi phỏng đoán nguyên do này nọ, y làm việc thẳng thắn ăn ngay nói thật, muốn làm thì làm thôi, giờ mình chạm cũng đã chạm rồi, tại sao lại chạm thì có ý nghĩa gì.
Hơn nữa ngay cả y cũng không hiểu lòng mình thế nào, chỉ cảm thấy cứ làm việc theo tâm trạng là được, dù sao sớm muộn cũng sẽ biết lý do. Cho tới bây giờ y không phải là người suy này xét nọ, kiềm chế bản thân.
Nghĩ như vậy, dù rằng cảm thấy cử chỉ của mình không ổn cho lắm, nhưng y không những không thu tay lại, còn lớn mật vuốt nhẹ vài cái trên mái tóc đen bóng một màu kia.
Thấy Tuệ An trợn to hai mắt nhìn mình, dáng vẻ muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ hẳn, dùng sức tiếp tục xoa xoa đầu nàng, nhất thời mái tóc mượt mà óng ả của Tuệ An liền bị y xoa thành rối tung, y hệt một tổ chim lùng bùng cả lên.
Nhìn Tuệ An vẫn thất thần ngồi đó, bộ dạng thật sự là ngây thơ đơn thuần không ai bì kịp, y nhịn không được cong môi cười thành tiếng, nói:
“Đang nhìn gì thế?”
Lúc này suy nghĩ Tuệ An mới ngoặt trở lại, về phần đang nhìn cái gì, trước mắt cũng chỉ có một pho tượng Phật sống sờ sờ ra đây, nàng không nhìn y thì nhìn ai? Ngẫm lại mới thấy, chậc chậc, làn da đẹp quá, nhẵn nhụi trơn bóng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trán cao mũi thẳng, mắt sáng cằm cong cong, môi mỏng hồng hào, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa sáng…
Khoan đã, răng?
Tuệ An sững sờ, giật mình nhận ra đúng là Quan Nguyên Hạc đang nở nụ cười! Nàng bất tri bất giác bị nụ cười kia cuốn lấy, trái tim trong lồng nhảy loạn liên hồi.
Tiếp theo cần phải nói gì, hay là y vừa hỏi nàng cái gì, thật xin lỗi, nàng quên hết rồi…
Nàng cứ đờ người nhìn Quan Nguyên Hạc mãi thôi, không ngừng âm thầm cảm thán.
Đã sớm biết người này có diện mạo như tiên trên trời, nhưng cũng không ngờ khi y cười lên lại đẹp mắt như vậy.
Khóe môi khẽ cong, lộ ra hàm răng thẳng tắp, nụ cười kia dường như xua đi sương mù phơi bày thắng cảnh khó ai có cơ hội chiêm ngưỡng, càng giống nắng vàng rải xuống phiến băng giữa trời đông lạnh giá, không che lấp được khí chất lạnh lùng, nhưng cũng phần nào toát ra nét ôn hòa hiếm thấy.
Người trước mặt nàng phảng phất như yêu nghiệt phương nào, đang triển khai mị lực câu hồn đoạt phách kẻ khác, tim đập càng ngày càng nhanh, làm sao còn để ý tới đầu tóc sớm đã bị người nào đó xoa thành tổ chim.
“Ui da!”
Tuệ An bị Quan Nguyên Hạc cốc một cái vào trán mới giật mình tỉnh ra, đợi nàng xoa lấy xoa để chỗ vừa bị đánh, đã thấy Quan Nguyên Hạc ngồi vào một góc xe ngựa từ lúc nào.
Nhớ vừa rồi người này lại mắng nàng ngu ngốc, Tuệ An không khỏi bĩu môi lầm bầm kháng nghị, tên này gặp mình ba lần thì có đến hai lần mắng mỏ mình ngốc nghếch.
Chẳng lẽ mình và y có số mệnh xung khắc thật à, nếu không sao mỗi lần chạm mặt nàng luôn gặp phải những chuyện đen đủi mãi thôi?
Nghĩ như vậy, coi như là sắc đẹp có bày ra trước mắt thì nàng cũng chẳng còn tâm tư mà mơ mộng nữa, cho nên Tuệ An thấy Quan Nguyên Hạc thản nhiên ngồi vào xe, cũng tự mình ngồi ở tít bên đối diện, liếc xéo y, nói:
“Ngài đến báo mối thù hôm qua ư? Đúng là nhỏ mọn! Lúc nào cũng nói ta ngốc, vậy còn đánh ta làm gì, đau chết mất!”
Quan Nguyên Hạc nghe thế khẽ nhướng mày, nói:
“Còn biết đau?”
Thấy Tuệ An không hiểu, đành nói tiếp:
“Tay!”
Lần này thì Tuệ An càng buồn bực, ngược lại Quan Nguyên Hạc thấy nàng hoàn toàn không có một chút trí tuệ như thường ngày, liền từ trong ngực lấy ra một cái lọ nhỏ bằng sứ màu xanh lá trúc, tức giận ném qua, nói:
“Tự thoa đi.”
Giờ Tuệ An mới hiểu y muốn nói gì, trong lòng vui mừng khấp khởi, lại liếc Quan Nguyên Hạc đầy ngờ vực, lúc này mới chầm chậm mở nắp cái lọ kia ra, mùi thuốc thơm ngát nhanh chóng lan tỏa khắp toa xe, Tuệ An hí hửng không thôi, vừa rồi cổ tay nàng bị Uông Nhị nắm lấy đau chết đi được.
Vì vậy nàng vẻn lên tay áo, nghiêng lọ muốn xức thuốc vào vết bầm tím trên tay, ai ngờ vừa nghiêng, ‘ào’ một cái, nước thuốc màu đỏ ùn ùn chảy hết ra ngoài, vương vãi lên quần lên áo.
Tuệ An còn tưởng là trong lọ chứa thuốc bột, nên mới định đổ ra tay, nào biết nó lại là thuốc nước, giờ thì hay rồi, nàng ngẩn người tiếp có được không?
“Cô còn có thể ngốc hơn được nữa không? Đúng là hậu đậu, vô duyên vô cớ làm hỏng cả đồ tốt!”
Lọ thuốc này chính là tinh hoa của hơn mười loại thảo dược quý báu bào chế qua một trình tự cực kỳ phức tạp mới thành, so với thuốc mỡ bình thường đương nhiên có công hiệu hơn nhiều, dùng để cầm máu hay xua tan vết bầm đều có hiệu quả rất nhanh. Y tổng cộng cũng chỉ có độc hai lọ, vẫn luôn giữ gìn rất kỹ.
Bởi vì võ tướng như y ngày thường phải tiếp xúc đến đao kiếm, tránh không khỏi việc va chạm bị thương, cho nên bên người luôn mang theo thuốc trị thương. Hôm nay vốn là y nghe nói Triệu Đại Hồng vừa áp tải Bạt Thác Ngạn diễu hành thị chúng, đang bị Uông Dương Tùng chặn lại giữa đường.
Thứ nhất không giết Bạt Thác Ngạn là ý kiến y đưa ra, hai nữa là Thống lĩnh thị vệ kinh thành mới nhậm chức Triệu Đại Hồng nhưng lại là từ đại quân Đông chinh của y thăng lên, y sợ Triệu Đại Hồng dưới tình thế cấp bách chẳng may xô xát chết người, lúc này mới vội vã chạy tới.
Ai ngờ vừa đến thì đúng lúc nhìn thấy Tuệ An vung roi chín khúc suýt nữa lôi Triệu Đại Hồng xuống khỏi xe tù kia, sau đó lại thấy Uông Dương Tùng không biết vì sao dùng sức nắm chặt cổ tay Tuệ An, mới nghĩ ắt hẳn nàng sẽ bị thương.
Càng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, lại theo nàng cùng lên xe ngựa, còn có lòng tốt đưa qua thuốc quý. Nay y thấy Tuệ An đổ cả nửa lọ thuốc ra ngoài, còn ngây ngốc ngồi đó, mới bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Y một mặt mắng nàng, một mặt cầm lấy tay Tuệ An, giúp nàng thoa thuốc nước lên vết bầm trên cổ tay trái, tiếp đó liền chuyên tâm xoa đều xung quanh.
Đây là lần đầu tiên y thoa thuốc cho nữ tử, đâu biết phải dùng sức thế nào mới là vừa đủ? Tay y ra sức đừng nói tới thương hoa tiếc ngọc, đau đến đòi mạng cũng không phải nói quá. Tuệ An nhịn không được hít thật sâu một hơi, trợn mắt nhìn y, nói:
“Rốt cuộc ngài đang bôi thuốc hay muốn giết ta, ta đâu cố ý làm đổ lọ thuốc ấy, ngài chẳng nói chẳng rằng, làm sao ta biết nó không phải là thuốc bột?”
Quan Nguyên Hạc bị nàng nói thế, trong lòng cũng hơi chột dạ, tất nhiên không thể nói với Tuệ An y căn bản chưa từng thoa thuốc cho ai bao giờ, chỉ biết tỏ vẻ hung thần ác sát, liếc Tuệ An lạnh lùng nói:
“Im miệng!”
Tuệ An bị y nạt nộ, không hiểu tại sao tim đập càng nhanh, cũng không dám cãi lời.
Chỉ là nàng vừa yên tĩnh lại, không khí trong xe ngựa liền có gì đó rất mập mờ.
Tuệ An cảm thấy động tác của Quan Nguyên Hạc đã dịu dàng hơn nhiều, trên tay chỉ còn nhoi nhói, nơi nào được lòng bàn tay y vuốt qua, cho dù cực kỳ nhẹ nhàng không hề tiếp xúc lâu nhưng cũng mang đến một loại nhiệt độ nóng bỏng, không biết là do tác dụng của thuốc nước kia hay là thứ gì khác.
Tuệ An chỉ biết chỗ bầm tím trên tay nóng đến bất ngờ, thứ cảm giác này trực tiếp xông lên hai bên gò má, nhảy thẳng vào trong tim, khiến nàng bồn chồn không dám nhìn người trước mắt.
Nàng run rẩy nhìn bàn tay đang thoa thuốc cho mình kia, mảnh khảnh mà cứng cáp, chuyên chú bôi thuốc xung quanh vết bầm, không biết nên nói là tùy ý vô tâm, hay là ôn nhu tỉ mỉ, nàng không biết, không biết gì cả…
Tuệ An còn mơ hồ nhìn liếc qua y, hai người gần như đã kề sát vào nhau, nàng có thể ngửi thấy hương Trúc diệp thanh thoang thoảng thơm ngát, lại càng nhạy cảm phát hiện Quan Nguyên Hạc khẽ nghiêng người để bôi thuốc thuận tiện, nơi lồng ngực kia tỏa ra sự ấm áp đến kỳ lạ.
Tuệ An nghĩ vậy lập tức mặt mũi đỏ rực, vội vàng che giấu tình cảm trong mắt, định thần nói:
“Tại sao ngài lại ở đây?”
Tuệ An nói hết câu chỉ muốn cắn lưỡi tự tử luôn cho đỡ nhục, bởi vì thanh âm của nàng vừa nghe đã thấy khô khốc đến là gượng gạo, giống như trong lòng có quỷ không bằng.
Cũng may Quan Nguyên Hạc không hề nhận ra sự khác thường của Tuệ An, thản nhiên bôi thêm thuốc lên tay Tuệ An, nói:
“Không yên tâm Triệu Đại Hồng, sợ hắn gây ra chuyện lớn. Xem ra cô cũng có chút kiến thức nhỉ, biết không thể giết Bạt Thác Ngạn.”
Đây coi như là lần đầu tiên Tuệ An được chính thức nghe Quan Nguyên Hạc khen ngợi mình, kiêu ngạo tủm tỉm muốn cười, ai ngờ sau đó y lại nói tiếp:
“Nhưng mà… Cô thích chõ mũi vào chuyện của người khác đến thế cơ à?”
Tuệ An bị y nhìn sang, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Thầm nhủ dù sao cũng không phải lần đầu y xỉa xói nàng, hình như còn không khó nghe bằng những lần trước thì phải, ngược lại không có phản ứng thái quá gì, chỉ bĩu môi một cái cho qua.
Nghĩ y nói Triệu Đại Hồng, chắc là võ tướng râu ria xồm xoàm ban nãy, nàng từng nghe nói sau sự kiện Đoan môn lần trước, Hoàng thượng nổi giận trách tội một đám Thống lĩnh Ngự Lâm quân với thị vệ kinh thành.
Hiện nay Thống lĩnh mới bổ nhiệm của quân đoàn thị vệ kinh thành là được thăng từ trong đại quân Đông chinh lên, có khi chính là vị râu ria xồm xoàm kia, mà cũng thật không ngờ Quan Nguyên Hạc đối xử với thuộc hạ cấp dưới lại tận tình như vậy.
Cho nên Tuệ An liền nhớ tới chuyện đã đồng ý cùng Sa Vân nương sẽ hỏi thăm tin tức Sa Nhị Hổ cho nàng, vẫn biết Quan Nguyên Hạc là Đại tướng quân của đại quân Đông chinh, nhưng chuyện nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi thế này lại tìm y hỏi han có vẻ không hay cho lắm.
Vốn dĩ nàng định cho người đi hỏi vị Thẩm Đồng tiểu tướng quân đã cứu các nàng ở Đoan môn hôm đó, nhờ hắn giúp đỡ tìm người một chút. Nhưng hiện giờ xem ra, tâm trạng của người này cũng không tệ lắm, hỏi vài câu chắc không sao đâu nhỉ.
Ai ngờ Tuệ An vừa mới hỏi ra lời, Quan Nguyên Hạc đã lơ đãng cắt ngang:
“Chuyện này cô không cần quan tâm, mấy hôm nữa Sa Nhị Hổ sẽ về kinh, ta đã phái người nói với hắn chuyện Sa Vân nương rồi.”
Tuệ An cả kinh, Quan Nguyên Hạc cũng buông lỏng tay nàng, không nói hai lời đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Nàng chỉ cảm thấy ánh sáng chói chang vừa xuất hiện đã vụt tắt rất nhanh theo động tác buông mành của y, trong xe thoáng cái đã không thấy bóng người.
Tuệ An nhặt chiếc bình sứ nhỏ nhắn cạnh vạt áo lên, trợn mắt đầy khó hiểu.
Người này đến rồi đi nhanh như gió thoảng, chẳng lẽ chỉ vì tặng mình lọ thuốc này thôi ư?
Y mà tốt như vậy sao?
Tuệ An cười đến híp mắt, ngoài miệng vẫn lầm bầm nói:
“Đúng là quái nhân!”
Đợi trong buồng xe sáng lên lần nữa, Đông Nhi đã nhảy vào xe ngựa, thấy Tuệ An tóc tai rối bù, trên người lại vương vãi thuốc nước màu đỏ au, vẻ mặt mơ màng, hai mắt mờ mịt không hiểu, nhất thời bị dọa trắng mặt, không màng lễ nghĩa mà giơ tay chỉ vào Tuệ An, kinh hô lên:
“Á! Cô nương, người… Người… Quan tướng quân sao có thể làm vậy với cô nương cơ chứ!”
Lắp bắp cả nửa ngày cuối cùng chỉ thốt ra một câu không đầu không cuối.
Tuệ An thấy nàng như thế lại càng không hiểu, thầm nghĩ người ta ‘làm vậy’ là làm thế nào?
Sao đến Đông Nhi cũng khó hiểu thế này, nàng nghĩ thì nghĩ nhưng trên mặt vẫn cố duy trì vẻ tự nhiên, ho khan một tiếng nói:
“Ngài ấy… Chỉ tiện tay đưa ta lọ thuốc thôi, còn có thể làm gì được nữa?”
Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không đúng, chẳng khác nào đang oán trách người ta sao không ‘làm vậy’ với mình, trên cổ tay vẫn còn lưu lại hơi ấm không thuộc về bản thân, hai má Tuệ An càng thêm đỏ ửng, liếc mắt lườm Đông Nhi một cái, hậm hực nói:
“Muội chỉ trỏ cái gì? Phép tắc để đâu hết rồi! Còn không ngồi xuống. Nhanh bảo người đánh xe về đi, có việc lớn ở phủ đang chờ ta giải quyết đấy!”
Đông Nhi lúc này mới ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ, cô nương tự dưng giở chứng nắng mưa thất thường, còn nói không làm gì, có quỷ mới tin.
Mà được rồi, là không làm gì, nhưng nếu để dáng vẻ nhếch nhác lộn xộn, đầu tóc rối bời này của cô nương các nàng bị người nhìn thấy, không biết cái thanh danh thục nữ cố gắng xây dựng bấy lâu có sụp bằng hết hay không đây?
Nhưng người này lại là Quan tướng quân, chẳng lẽ ngài ấy nhìn trúng cô nương nhà mình ở chỗ nào rồi?
Đông Nhi càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhất thời hai mắt rực sáng nhìn chằm chằm Tuệ An, nhìn đến nỗi Tuệ An nổi cả da gà da vịt.
Đến khi trở về Hầu phủ, Tuệ An trước tiên đến thăm Đinh thị và Thịnh Vận, trấn an hai người một hồi nữa, đợi hai người yên lòng cũng là lúc phủ Thành Quốc công pháo xe ngựa đến đón, Tuệ An tiễn bọn họ xong, mới vội vã trở về Dung Lê viện, phân phó Phương mama bắt đầu triển khai thế trận.
Hạ Nhi sai một tiểu nha hoàn gọi người mang đến chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim khắc hoa văn chim cá uốn lượn, trải thêm một lớp nệm gấm thật dày, xong xuôi đâu đấy mới đỡ Tuệ An ngồi xuống, lại gọi người dâng trà rót nước.
Chu Bảo Hưng bị hai gã sai vặt kéo lên. Khuôn mặt ông lúc này đã đen hơn cả đáy nồi, làm sao không biết đang xảy ra chuyện gì. Chỉ thản nhiên đối diện với ánh mắt của Tuệ An, không hề mang vẻ sợ hãi, còn toát ra nét oán giận đến là sắc bén.
Tuệ An thấy vậy, lạnh lùng cười khẩy một tiếng, như có như không vuốt ve chén trà, bâng quơ hỏi một câu:
“Chu tổng quản, ông có biết tội?”
Chu Bảo Hưng thấy trong sân bày mấy băng ghế dài, gậy gộc xếp bên, nha hoàn người làm đứng đầy sân, ngay đến ngoài viện cũng ồn ào không kém, tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Xem ra cô nương muốn dùng hình với ông ta đây, hừ, chỉ là một con bé vắt mũi chưa sạch, cũng không biết tự lượng sức mình, ông ta là người của lão gia, còn phải sợ ai hay sao?
Hay là con bé này cho rằng chỉ cần động tay động chân như thế đã có thể xử lý được ông đi? Muốn vu cho ông cái tội không làm tròn chức trách, hoặc cùng lắm là bòn rút tiền công chứ gì.
Hừ, đang yên đang lành nhang đèn và đồ cúng không bắt lửa, bàn thờ lại gãy chân sụp đổ giữa đường, việc này nhìn qua đã biết có người sắp xếp, muốn mưu hại ông.
Chỉ cần là không mở sổ sách thống kê thu chi mấy năm nay, ông ta còn phải sợ con nhóc này sao?
Nỗi nhục của ngày hôm nay chắc chắn ông sẽ không bỏ qua đâu, chuyện này nếu cô nương không cho ông một câu trả lời thỏa đáng, thì đừng mơ được yên ổn trong phủ, tốt xấu gì ông cũng là một tổng quản có danh có thực, nói bắt liền bắt, vậy còn đâu uy nghiêm với lũ hạ nhân nữa?
Ông đang mải miết nghĩ xem phải bắt Tuệ An tạ lỗi thế nào, đã thấy nàng đến trước mặt, cũng vội vàng quỳ xuống lớn giọng phản bác:
“Nô tài xin hỏi cô nương, không biết nô tài đã phạm tội gì, lại làm cho cô nương nổi giận đến thế?”
Tuệ An chờ mãi câu này, còn hận ông ta sao không tiếp tục già mồm thêm nữa, cũng coi như để người khác nhìn một chút, còn biết nàng tức giận là chuyện quá đỗi bình thường.
Nghe vậy mới đem chén trà đưa cho Hạ Nhi, nhẹ giọng nói:
“Ông phạm tội gì ư? Xem xem, trên đời lại có thứ nô tài kiểu này sao, đã sai còn muốn chủ tử nói mới biết đường hối cải. Người đâu, đánh mười trượng cho ta, xong lại nói tiếp.”
Tuệ An vừa nói ra khỏi miệng, đã có gã sai vặt sẵn sàng chấp hành mệnh lệnh, kéo Chu Bảo Hưng đi, chẳng nói chẳng rằng liền vứt người lên ghế dài ngoài sân, sau đó từng gậy từng gậy thi nhau vung xuống, đây chính là đánh trước hỏi tội sau.
Chu Bảo Hưng nào ngờ mới nói được hai câu, đã bị Tuệ An cho người lôi ra đánh đập, nhất thời đau đến sắc mặt trắng bệch, hổn hển hét to:
“Cô nương, nếu như nô tài có phạm phải tội gì, cho dù cô nương muốn nô tài chết nô tài cũng không dám trái lời, nhưng cô nương đánh nô tài chí ít cũng phải có lý do chứ…
Nô tài là nô tài của cô nương, không có nghĩa cô nương có thể… nói đánh là đánh, nói giết là giết!”
Mỗi một lần gậy giáng xuống, đau đến nỗi chảy cả nước mắt, trong thanh âm của Chu Bảo Hưng còn ẩn giấu nét thù hằn khó nói thành lời.
Tuệ An nghe vậy liền khẽ giơ tay, người hầu lập tức ngừng đánh, lúc này Tuệ An mới nói:
“Tại sao đánh ông? Hừ, ban nãy ở cửa phủ nếu không phải do ông thì chủ tử ta đây làm sao lại xấu hổ không để đâu cho hết thế!
Trước khi tế lễ ông nói với ta những gì? Không phải hứa hẹn đủ điều sẽ chuẩn bị đầy đủ nghi lễ hay sao? Ông cho ta là trẻ con lên ba dễ gạt lắm phải không?”
Chu Bảo Hưng thấy Tuệ An chỉ đề cập đến chuyện khiến Hầu phủ mất mặt, mà không hề nhắc tới việc tại sao nhang đèn không bắt lửa, ông sững sờ không biết phải ứng đối thế nào, nhưng rất nhanh đã gấp rút phân bua, nói:
“Cô nương minh giám, nhang đèn và vàng mã đã bị người động tay động chân, là có kẻ cố ý muốn hãm hại nô tài.”
“Thế ư? Vậy ông nói thử xem nào, là ai muốn hãm hại ông?”
Tuệ An nheo mắt nói.
“Chuyện này xin cô nương cho nô tài một hai ngày, nô tài nhất định tra ra manh mối!”
Tuệ An tức thì cười lên ha hả, nói:
“Hay cho một nô tài dám lớn mật lừa gạt ta, ông còn ngụy biện! Rõ ràng là ông làm việc thất trách, lại còn đổ thừa có người hãm hại, điêu nô bậc này không đánh còn không chịu khai đâu, đánh tiếp cho ta!”
Người hầu nghe vậy liền vung tay lên, vun vút hạ gậy như chưa từng có đoạn đối thoại phía trên, đến tận lúc này Chu Bảo Hưng mới tỉnh táo nhận ra có điều không đúng.
Hôm nay cho dù ông ta đúng hay sai, con nhóc này đã quyết tâm phải đánh cho bằng được rồi. Chỉ là khi vừa nhận ra có chuyện chẳng lành, ông đã lén lút sai người báo tin cho lão gia, sao đến giờ này rồi mà lão gia vẫn chưa về phủ cơ chứ?
Ông bên này lo lắng thì lo lắng, đau quá vẫn phải kêu đau, bên kia lại loáng thoáng nghe Phương mama nói:
“Cô nương, gần đây có người tố cáo Lưu thẩm ở phòng bếp, nói bà ta ỷ vào trượng phu là tổng quản nội viện, tại phòng bếp một tay che trời, chẳng những bòn rút chi tiêu trong nhà bếp, ăn hối lộ của nơi cung cấp thức ăn. Còn thường xuyên tụ tập đám người làm trong bếp cá cược bài bạc, khiến cho phòng bếp càng ngày càng không ra thể thống gì, có khi ngay đến lão gia muốn uống bát canh cũng phải chờ nguyên một buổi sáng.
Vốn lão nô vẫn nghĩ Lưu thẩm là thê tử của Chu tổng quản, hai người đều là người làm lâu năm trong phủ, nếu đã được lão gia ủy thác trách nhiệm nặng nề, vậy thì tất nhiên không bao giờ làm việc thiển cận như thế, còn cho rằng có người ghen ghét bọn họ được lão gia coi trọng nên mới đặt điều nói xấu.
Nhưng mà hôm nay Chu tổng quản đã phạm phải sai lầm lớn nhường này lại vẫn già mồm cãi láo, không coi cô nương ra gì, lão nô liền nhớ tới chuyện kia, không thể không bẩm báo cho cô nương biết.”
Tuệ An ra vẻ nổi giận đùng đùng, vỗ cái rầm vào thành ghế, đau thì đau thật nhưng vẫn trầm giọng nói:
“Lại có chuyện như vậy sao? Tra, tra rõ cho ta, thứ điêu nô này đúng là coi trời bằng vung rồi mà, không xử lý thì sau này còn răn đe được ai, lão gia công vụ bề bộn, không thể ngày ngày quan tâm đến mấy chuyện hậu viện.
Việc này không chừng thật sự là bọn nô tài ỷ sủng sinh kiêu đây, có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai, có khi còn mang đến họa lớn cho Hầu phủ.”
Phương mama vội tiếp lời:
“Đúng thế, một con sâu làm rầu nồi canh, chuyện này nhất định phải tra cho bằng được, nếu không quy củ trong phủ còn đặt ra để làm gì nữa.”
“Thu Nhi dẫn người bắt Lưu thẩm đến đây cho ta, nếu như bà không phục, cũng không cần nhiều lời, cứ đánh trước rồi tính sau.”
Thu Nhi nghe vậy thưa vâng một tiếng rõ to, mang theo vài tên sai vặt hùng hùng hổ hổ đi về phía phòng bếp.
Danh sách chương