Gian nhà chính phủ Vạn Lạc.
Tự Giải Ngâu ngồi ở chính diện, lạnh lùng nhìn xuống Đại Vu Qua đang khoanh tay trước ngực, trên bàn tay y còn cầm trường cung.
Đại Vu Qua thầm nghĩ phủ Vạn Lạc hôm nay bị cái gì mà đông đúc vậy.
"Ta đã về, có chuyện gì thì nói nhanh lên!"
Kênh Siêu: Khiên vào đây.
Đại Vu Qua liếc nhìn cái xác đã được đắp kín mặt, được đặt trên đất ngay bên cạnh y.
Có ngu ngốc cũng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, đừng nói là những người này nghi ngờ y là hung thủ đó nha.
Tự Giải Ngâu nhìn thẳng vào Đại Vu Qua, không muốn bỏ sót bất kì một cảm xúc hay hành động nhỏ nào của y.
Kênh Siêu: "Nhị công tử có muốn giải thích?"
Đại Vu Qua lơ đãng hỏi. "Giải thích cái gì?"
Kênh Siêu: "Ảnh vệ này có phải do nhị công tử giết chết hay không?"
Chết tiệt, đúng như Đại Vu Qua đoán.
Y vẫn bình thản như thế.
"Không phải ta"
Ảnh vệ đứng một bên nãy giờ tiến lên chấp tay nói. "Nhị công tử, thuộc hạchính mắt nhìn thấy người lén lút đột nhập vào phủ, cũng chính thuộc hạvất vả lắm mới đuổi kịp người, người đừng có chối, Quãng Đại là do người giết chết"
Còn chính mắt nhìn thấy. Thật hài hước.
"Ngươi nói ngươi nhìn thấy ta giết hắn?" Đại Vu Qua chợt cười. "Vậy ngươi nên tức tốc tìm đại phu, khám mắt lại đi"
Ảnh vệ có chút lúng túng.
"Thật sự thuộc hạ chỉ thấy bóng người chạy đi liền lập tức đuổi theo, nhưngngười mà thuộc hạ đuổi kịp trong rừng lại là nhị công tử, không phải nhị công tử thì còn ai vào nữa"
Ha
"Thật nực cười, vậy ngươi nói xem ta giết hắn để làm gì?"
"Nếu không thì tại sao nhị công tử lại tấn công những ảnh vệ khác"
Đại Vu Qua nhếch khóe miệng. "Các người chẳng nói chẳng rằng xông đến đánh ta còn không cho ta đánh lại?"
"Người..." Ảnh vệ nghẹn họng.
Đại Vu Qua lại nói. "Mà ta trước giờ không thích chịu thiệt!"
Giọng nói trầm ấm của Tự Giải Ngâu vang lên cắt đứt cuộc tranh cãi.
"Được rồi, chuyện này cần tra xét thêm. Giải tán đi!"
Kênh Siêu lập tức lên tiếng. "Ta nghĩ trước hết nên giam nhị công tử lại, để phòng ngừa vạn nhất"
Đại Vu Qua hận nhất là bị giam giữ. Y chỉ tay về phía mấy ảnh vệ đang rục rịch. "Các ngươi dám!"
"Đại Vu Qua" Đại Lục Di có vẻ rất gấp gáp, hai tay xách váy đi nhanh vào,sau khi nhìn thấy Đại Vu Qua, nàng mới bình ổn bước chân.
"Giải Ngâu, có phải có hiểu lầm gì đó hay không, thật ra... thậtra là muội sai Đại Vu Qua vào rừng bắt cho muội ba con thỏ, đệ ấy saolại thành hung thủ giết người được chứ, Giải Ngâu..."
Đại Vu Qua thật là bực bội, y cũng đâu có làm gì mà vị tỷ tỷ này phải hạ mình như vậy chứ.
Sau khi nghe A Phi nói lại sự việc, Đại Lục Di một đường lo lắng.
Chính nàng sai y đi làm việc vặt, tại sao lại thành ra hung thủ được chứ.
Đại Vu Qua là người của nàng. Vậy chẳng khác nào là nàng sai y đi giết người đó sao? "Giải Ngâu, huynh nghĩ lại đi..."
Kênh Siêu lại nói.
"Chuyện này hệ trọng, tất cả chứng cứ đều hướng về nhị công tử, không thể làm như không có việc gì được"
Tự Giải Ngâu chau mày, hắn không muốn nhốt Đại Vu Qua, nhưng hắn là chủ tử không thể không công bằng.
Ảnh vệ lúc này mới chợt nhớ ra. "Thuộc hạ còn một chứng cứ, thuộc hạ từngnhìn thấy chiếc phi tiêu mà hung thủ gây án trên người nhị công tử"
Lúc này không còn là đủ loại cảm giác phức tạp trong lòng Tự Giải Ngâu nữa, thay vào đó là hoàn toàn hoài nghi lẫn tức giận.
Tự Giải Ngâu lạnh giọng. "Xét"
Vài tên thuộc hạ tiến đến, Đại Vu Qua chuẩn bị cả rồi, bất quá đánh nhau một trận nữa thôi.
Y liền bày ra tư thế chiến đấu, thì nhận được ánh mắt hung hăng và cái lắc đầu của Đại Lục Di.
Đúng vậy trên người y thật sự có chiếc phi tiêu, là lúc nãy y lấy từ trên thân cây xuống.
Chắc là không trùng hợp vậy đâu! Đại Lục Di cũng không biết rằng cái liếc mắt của nàng ngày hôm nay, sẽ mang lại hối hận theo nàng suốt quãng đời còn lại.
Đại Vu Qua đứng im cho hai tên ảnh vệ lục soát.
Bàn tay ảnh vệ dừng lại trên thắt lưng Đại Vu Qua.
Chiếc phi tiêu lấy ra từ trên người Đại Vu Qua được đưa đến trước mặt Tự Giải Ngâu.
Cầm chiếc phi tiêu có khắc hình chữ thập trên tay. Bàn tay Tự Giải Ngâu siết chặt lại, đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Quả nhiên là hắn đã nhìn nhầm người.
Đại Lục Di thật sự rất tin tưởng Đại Vu Qua trong chuyện này. Cho dù nàngcó căm ghét tên đệ đệ này nhưng nếu y thật sự là hung thủ thì thể diệncủa nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nàng nghĩ rằng sẽ không có chiếc phi tiêu nào trên người Đại Vu Qua mới đúng.
Bây giờ nàng sợ hãi rồi.
Đại Lục Di muốn đến gần Tự Giải Ngâu hơn, nhưng đã bị ảnh vệ ngăn cản lại.
Đại Lục Di gào lên. "Không thể nào... Không thể như thế được, Giải Ngâu,chắc chắn là có hiểu lầm trong chuyện này, huynh điều tra lại đi, GiảiNgâu..."
Tự Giải Ngâu lạnh lùng nói với Kênh Siêu. "Chuyện này giao cho ngươi" Liền phất mạnh tay áo rời đi.
Đại Vu Qua rốt cuộc cũng bị giam vào ngục tối.
Tự Giải Ngâu ngồi ở chính diện, lạnh lùng nhìn xuống Đại Vu Qua đang khoanh tay trước ngực, trên bàn tay y còn cầm trường cung.
Đại Vu Qua thầm nghĩ phủ Vạn Lạc hôm nay bị cái gì mà đông đúc vậy.
"Ta đã về, có chuyện gì thì nói nhanh lên!"
Kênh Siêu: Khiên vào đây.
Đại Vu Qua liếc nhìn cái xác đã được đắp kín mặt, được đặt trên đất ngay bên cạnh y.
Có ngu ngốc cũng hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, đừng nói là những người này nghi ngờ y là hung thủ đó nha.
Tự Giải Ngâu nhìn thẳng vào Đại Vu Qua, không muốn bỏ sót bất kì một cảm xúc hay hành động nhỏ nào của y.
Kênh Siêu: "Nhị công tử có muốn giải thích?"
Đại Vu Qua lơ đãng hỏi. "Giải thích cái gì?"
Kênh Siêu: "Ảnh vệ này có phải do nhị công tử giết chết hay không?"
Chết tiệt, đúng như Đại Vu Qua đoán.
Y vẫn bình thản như thế.
"Không phải ta"
Ảnh vệ đứng một bên nãy giờ tiến lên chấp tay nói. "Nhị công tử, thuộc hạchính mắt nhìn thấy người lén lút đột nhập vào phủ, cũng chính thuộc hạvất vả lắm mới đuổi kịp người, người đừng có chối, Quãng Đại là do người giết chết"
Còn chính mắt nhìn thấy. Thật hài hước.
"Ngươi nói ngươi nhìn thấy ta giết hắn?" Đại Vu Qua chợt cười. "Vậy ngươi nên tức tốc tìm đại phu, khám mắt lại đi"
Ảnh vệ có chút lúng túng.
"Thật sự thuộc hạ chỉ thấy bóng người chạy đi liền lập tức đuổi theo, nhưngngười mà thuộc hạ đuổi kịp trong rừng lại là nhị công tử, không phải nhị công tử thì còn ai vào nữa"
Ha
"Thật nực cười, vậy ngươi nói xem ta giết hắn để làm gì?"
"Nếu không thì tại sao nhị công tử lại tấn công những ảnh vệ khác"
Đại Vu Qua nhếch khóe miệng. "Các người chẳng nói chẳng rằng xông đến đánh ta còn không cho ta đánh lại?"
"Người..." Ảnh vệ nghẹn họng.
Đại Vu Qua lại nói. "Mà ta trước giờ không thích chịu thiệt!"
Giọng nói trầm ấm của Tự Giải Ngâu vang lên cắt đứt cuộc tranh cãi.
"Được rồi, chuyện này cần tra xét thêm. Giải tán đi!"
Kênh Siêu lập tức lên tiếng. "Ta nghĩ trước hết nên giam nhị công tử lại, để phòng ngừa vạn nhất"
Đại Vu Qua hận nhất là bị giam giữ. Y chỉ tay về phía mấy ảnh vệ đang rục rịch. "Các ngươi dám!"
"Đại Vu Qua" Đại Lục Di có vẻ rất gấp gáp, hai tay xách váy đi nhanh vào,sau khi nhìn thấy Đại Vu Qua, nàng mới bình ổn bước chân.
"Giải Ngâu, có phải có hiểu lầm gì đó hay không, thật ra... thậtra là muội sai Đại Vu Qua vào rừng bắt cho muội ba con thỏ, đệ ấy saolại thành hung thủ giết người được chứ, Giải Ngâu..."
Đại Vu Qua thật là bực bội, y cũng đâu có làm gì mà vị tỷ tỷ này phải hạ mình như vậy chứ.
Sau khi nghe A Phi nói lại sự việc, Đại Lục Di một đường lo lắng.
Chính nàng sai y đi làm việc vặt, tại sao lại thành ra hung thủ được chứ.
Đại Vu Qua là người của nàng. Vậy chẳng khác nào là nàng sai y đi giết người đó sao? "Giải Ngâu, huynh nghĩ lại đi..."
Kênh Siêu lại nói.
"Chuyện này hệ trọng, tất cả chứng cứ đều hướng về nhị công tử, không thể làm như không có việc gì được"
Tự Giải Ngâu chau mày, hắn không muốn nhốt Đại Vu Qua, nhưng hắn là chủ tử không thể không công bằng.
Ảnh vệ lúc này mới chợt nhớ ra. "Thuộc hạ còn một chứng cứ, thuộc hạ từngnhìn thấy chiếc phi tiêu mà hung thủ gây án trên người nhị công tử"
Lúc này không còn là đủ loại cảm giác phức tạp trong lòng Tự Giải Ngâu nữa, thay vào đó là hoàn toàn hoài nghi lẫn tức giận.
Tự Giải Ngâu lạnh giọng. "Xét"
Vài tên thuộc hạ tiến đến, Đại Vu Qua chuẩn bị cả rồi, bất quá đánh nhau một trận nữa thôi.
Y liền bày ra tư thế chiến đấu, thì nhận được ánh mắt hung hăng và cái lắc đầu của Đại Lục Di.
Đúng vậy trên người y thật sự có chiếc phi tiêu, là lúc nãy y lấy từ trên thân cây xuống.
Chắc là không trùng hợp vậy đâu! Đại Lục Di cũng không biết rằng cái liếc mắt của nàng ngày hôm nay, sẽ mang lại hối hận theo nàng suốt quãng đời còn lại.
Đại Vu Qua đứng im cho hai tên ảnh vệ lục soát.
Bàn tay ảnh vệ dừng lại trên thắt lưng Đại Vu Qua.
Chiếc phi tiêu lấy ra từ trên người Đại Vu Qua được đưa đến trước mặt Tự Giải Ngâu.
Cầm chiếc phi tiêu có khắc hình chữ thập trên tay. Bàn tay Tự Giải Ngâu siết chặt lại, đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ.
Quả nhiên là hắn đã nhìn nhầm người.
Đại Lục Di thật sự rất tin tưởng Đại Vu Qua trong chuyện này. Cho dù nàngcó căm ghét tên đệ đệ này nhưng nếu y thật sự là hung thủ thì thể diệncủa nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nàng nghĩ rằng sẽ không có chiếc phi tiêu nào trên người Đại Vu Qua mới đúng.
Bây giờ nàng sợ hãi rồi.
Đại Lục Di muốn đến gần Tự Giải Ngâu hơn, nhưng đã bị ảnh vệ ngăn cản lại.
Đại Lục Di gào lên. "Không thể nào... Không thể như thế được, Giải Ngâu,chắc chắn là có hiểu lầm trong chuyện này, huynh điều tra lại đi, GiảiNgâu..."
Tự Giải Ngâu lạnh lùng nói với Kênh Siêu. "Chuyện này giao cho ngươi" Liền phất mạnh tay áo rời đi.
Đại Vu Qua rốt cuộc cũng bị giam vào ngục tối.
Danh sách chương