"Chuyện này từ đó đến nay không có ai dám nhắc lại trước mặt chủ tử cả, cứ mỗiđộ ngày này chủ tử lại nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai"
Hèn gì ai ai cũng không có tâm trạng như vậy, thì ra là mọi người dùng ngày này để tưởng niệm chủ nhân đã mất.
Đại Vu Qua lấy lại khối bột trên tay trương bá bỏ qua một bên rồi đỡ lãongồi xuống. "Trương bá nghỉ ngơi đi, những món còn lại cứ để ta"
"Lão phu đã nấu xong hết rồi, chỉ còn món bánh rán làm riêng cho chủ tử mà thôi, không phiền nhị công tử đâu mà"
Dù lão đã nói vậy nhưng vẫn không thể xoay chuyển được quyết định của ĐạiVu Qua, nhìn y xắn tay áo nghiêm túc chia bột, trương bá mỉm cười cưngchiều mà nói.
"Có ai như nhị công tử đâu chứ, thân phận cao quý mà cứ đến tranh việc bếp với lão phu, nếu truyền ra ngoài không biết lãođây có mấy cái mạng để chịu phạt nữa"
"Trương bá bá khéo lo, ta sẽ không nói với ai đâu mà, đây là bánh rán sao?"
"Ngày trước phu nhân còn sống, rất hay làm món bánh rán này cho chủ tử dùng,ngày thường sợ sẽ khiến chủ tử nhớ lại chuyện đau lòng, nên ta cũngkhông có làm, thôi thì hôm nay làm một ít cho chủ tử ăn vậy"
Trương bá còn chuẩn bị đứng lên tiếp tục làm bánh nhưng đã bị Đại Vu Qua nhanh tay đẩy lão về chỗ cũ.
"Trùng hợp món này ta cũng biết, trương bá cứ giao cho ta đi"
"Được, được"
Nếu chủ tử biết nhị công tử có lòng như vậy chắc chắn sẽ vui vẻ lắm, chỉlà... Nhị công tử tâm tính đơn thuần thế này, không biết có nhận ra được tâm ý của chủ tử nhà lão không.
Khối bột đã được trương bá nhàonặn mịn màng không dính tay, bây giờ Đại Vu Qua chỉ cần tách bột thànhtừng khối nhỏ sau đó lại rán lên là xong, y đè chặt một khối bột nhỏtrên chảo chỉ một lúc sau đã rán thành công một cái, y nhìn chiếc bánhnóng hổi vừa ra lò lại nhìn củ cà rốt bên cạnh, dường như y chỉ suy nghĩ trong cái nháy mắt liền bắt tay vào làm.
Lão thấy y đặt chiếcbánh rán duy nhất vào trong đĩa bỏ qua một bên lại không thấy y rán thêm bánh nữa, mà miệt mài cắt nhỏ cà rốt, lại băm nhuyễn đậu phụ, nấm, tômvà một ít thịt, sau cùng là phi thơm hành khô bỏ tất cả nguyên liệu vàođảo đều tay, lão còn thấy y nêm nếm vào đó một ít gia vị nữa.
"Nhị công tử đang làm gì vậy?"
"Ta làm bánh rán mặn á"
"Bánh rán mặn sao?"
Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy khiến lão chẳng thể ngồi yên, mà muốn đứng lên lại lo y mất công đẩy lão trở về nữa, vậy nên chỉ có thể duỗi dài cổ ra đểquan sát.
Từng khối bột nhỏ được cán qua, bao trùm một khối nhânthịt màu sắc bắt mắt bên trong, rồi lại được cán nhẹ một lần nữa, tạothành hình tròn dẹp, không khác gì cái bánh rán ban đầu bao nhiêu cả,nếu có khác biệt thì chắc là trong nó no đầy hơn thôi.
Không chỉ có như vậy, Đại Vu Qua còn làm thêm vài cái bánh ránnhân đậu mè nữa, đến khi một đĩa bánh trong chẳng khác gì nhau ra lò thì đã là chuyện của hai canh giờ sau.
"Nhị công tử mệt nhọc rồi, đểlão phu gọi Tiểu Phi mang bánh đến cho chủ tử, nhị công tử còn chưa ăngì đúng không, người cũng mau ăn một chút đi"
Trương bá không nói y cũng quên mất là mình còn chưa ăn gì luôn, Đại Vu Qua không biết vì sao cái bụng của mình hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, y nghiêng đầu nhìnmặt trời đã sắp lặn đi mà cảm thấy bụng bắt đầu kêu gào rồi.
Đúng lúc Tiểu Phi tay cầm hai lồng thức ăn trở về, như ông cụ non mà lẩm bẩm.
"Chủ tử cả ngày còn chưa ăn gì nữa, thức ăn mang đi lại phải mang về"
Trương bá nghe Tiểu Phi lầm bầm cũng không có phản ứng, tựa như không phải là vấn đề gì lớn vậy. "Vậy thì đưa tiếp đi"
Tiểu Phi đón nhận lồng thức ăn mới từ trương bá đưa qua, Tiểu Phi còn ngửithấy một mùi thơm thoang thoảng từ thức ăn bên trong toả ra nữa.
"Oa, đây là món gì mà thơm vậy nha"
Trương bá bình thản trả lời. "Là bánh rán nhân thịt"
Nghe vậy khuôn mặt Tiểu Phi lại nhăn nhó thêm.
"Thơm vậy cũng không có tác dụng gì"
Trương bá nhìn Đại Vu Qua miệng gậm bánh rán bước chân nhàn nhã thưởng thức hoa ở phía xa, lão kéo Tiểu Phi lại gần nói.
"Ngươi đi nói với chủ tử, thức ăn bên trong là do nhị công tử đặc biệt làm"
Tiểu Phi mở to đôi mắt tròn xoe hồn nhiên hỏi. "Trương bá xác nhận chứ"
Không thể trách Tiểu Phi có câu hỏi như vậy, bởi vì bình thường nếu là nhịcông tử đích thân xuống bếp thì y như rằng bữa ăn ngày hôm đó của chủ tử chỉ có các món thanh đạm mà thôi. Tiểu Phi vừa đi vừa chu môi.
Tiểu Phi cũng muốn ăn ăn bánh rán nữa.
Hèn gì ai ai cũng không có tâm trạng như vậy, thì ra là mọi người dùng ngày này để tưởng niệm chủ nhân đã mất.
Đại Vu Qua lấy lại khối bột trên tay trương bá bỏ qua một bên rồi đỡ lãongồi xuống. "Trương bá nghỉ ngơi đi, những món còn lại cứ để ta"
"Lão phu đã nấu xong hết rồi, chỉ còn món bánh rán làm riêng cho chủ tử mà thôi, không phiền nhị công tử đâu mà"
Dù lão đã nói vậy nhưng vẫn không thể xoay chuyển được quyết định của ĐạiVu Qua, nhìn y xắn tay áo nghiêm túc chia bột, trương bá mỉm cười cưngchiều mà nói.
"Có ai như nhị công tử đâu chứ, thân phận cao quý mà cứ đến tranh việc bếp với lão phu, nếu truyền ra ngoài không biết lãođây có mấy cái mạng để chịu phạt nữa"
"Trương bá bá khéo lo, ta sẽ không nói với ai đâu mà, đây là bánh rán sao?"
"Ngày trước phu nhân còn sống, rất hay làm món bánh rán này cho chủ tử dùng,ngày thường sợ sẽ khiến chủ tử nhớ lại chuyện đau lòng, nên ta cũngkhông có làm, thôi thì hôm nay làm một ít cho chủ tử ăn vậy"
Trương bá còn chuẩn bị đứng lên tiếp tục làm bánh nhưng đã bị Đại Vu Qua nhanh tay đẩy lão về chỗ cũ.
"Trùng hợp món này ta cũng biết, trương bá cứ giao cho ta đi"
"Được, được"
Nếu chủ tử biết nhị công tử có lòng như vậy chắc chắn sẽ vui vẻ lắm, chỉlà... Nhị công tử tâm tính đơn thuần thế này, không biết có nhận ra được tâm ý của chủ tử nhà lão không.
Khối bột đã được trương bá nhàonặn mịn màng không dính tay, bây giờ Đại Vu Qua chỉ cần tách bột thànhtừng khối nhỏ sau đó lại rán lên là xong, y đè chặt một khối bột nhỏtrên chảo chỉ một lúc sau đã rán thành công một cái, y nhìn chiếc bánhnóng hổi vừa ra lò lại nhìn củ cà rốt bên cạnh, dường như y chỉ suy nghĩ trong cái nháy mắt liền bắt tay vào làm.
Lão thấy y đặt chiếcbánh rán duy nhất vào trong đĩa bỏ qua một bên lại không thấy y rán thêm bánh nữa, mà miệt mài cắt nhỏ cà rốt, lại băm nhuyễn đậu phụ, nấm, tômvà một ít thịt, sau cùng là phi thơm hành khô bỏ tất cả nguyên liệu vàođảo đều tay, lão còn thấy y nêm nếm vào đó một ít gia vị nữa.
"Nhị công tử đang làm gì vậy?"
"Ta làm bánh rán mặn á"
"Bánh rán mặn sao?"
Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy khiến lão chẳng thể ngồi yên, mà muốn đứng lên lại lo y mất công đẩy lão trở về nữa, vậy nên chỉ có thể duỗi dài cổ ra đểquan sát.
Từng khối bột nhỏ được cán qua, bao trùm một khối nhânthịt màu sắc bắt mắt bên trong, rồi lại được cán nhẹ một lần nữa, tạothành hình tròn dẹp, không khác gì cái bánh rán ban đầu bao nhiêu cả,nếu có khác biệt thì chắc là trong nó no đầy hơn thôi.
Không chỉ có như vậy, Đại Vu Qua còn làm thêm vài cái bánh ránnhân đậu mè nữa, đến khi một đĩa bánh trong chẳng khác gì nhau ra lò thì đã là chuyện của hai canh giờ sau.
"Nhị công tử mệt nhọc rồi, đểlão phu gọi Tiểu Phi mang bánh đến cho chủ tử, nhị công tử còn chưa ăngì đúng không, người cũng mau ăn một chút đi"
Trương bá không nói y cũng quên mất là mình còn chưa ăn gì luôn, Đại Vu Qua không biết vì sao cái bụng của mình hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy, y nghiêng đầu nhìnmặt trời đã sắp lặn đi mà cảm thấy bụng bắt đầu kêu gào rồi.
Đúng lúc Tiểu Phi tay cầm hai lồng thức ăn trở về, như ông cụ non mà lẩm bẩm.
"Chủ tử cả ngày còn chưa ăn gì nữa, thức ăn mang đi lại phải mang về"
Trương bá nghe Tiểu Phi lầm bầm cũng không có phản ứng, tựa như không phải là vấn đề gì lớn vậy. "Vậy thì đưa tiếp đi"
Tiểu Phi đón nhận lồng thức ăn mới từ trương bá đưa qua, Tiểu Phi còn ngửithấy một mùi thơm thoang thoảng từ thức ăn bên trong toả ra nữa.
"Oa, đây là món gì mà thơm vậy nha"
Trương bá bình thản trả lời. "Là bánh rán nhân thịt"
Nghe vậy khuôn mặt Tiểu Phi lại nhăn nhó thêm.
"Thơm vậy cũng không có tác dụng gì"
Trương bá nhìn Đại Vu Qua miệng gậm bánh rán bước chân nhàn nhã thưởng thức hoa ở phía xa, lão kéo Tiểu Phi lại gần nói.
"Ngươi đi nói với chủ tử, thức ăn bên trong là do nhị công tử đặc biệt làm"
Tiểu Phi mở to đôi mắt tròn xoe hồn nhiên hỏi. "Trương bá xác nhận chứ"
Không thể trách Tiểu Phi có câu hỏi như vậy, bởi vì bình thường nếu là nhịcông tử đích thân xuống bếp thì y như rằng bữa ăn ngày hôm đó của chủ tử chỉ có các món thanh đạm mà thôi. Tiểu Phi vừa đi vừa chu môi.
Tiểu Phi cũng muốn ăn ăn bánh rán nữa.
Danh sách chương