Suối nước dày sương.
Lâm Phong Ý dùng tay vẩy nước rửa sạch vết bẩn trên người.
Vân Châu duỗi tay chân mỏi nhừ, thoải mái nằm trong lòng Lâm Phong Ý, tay ở dưới nước, vuốt nhẹ tóc của cả hai.
Chợt có vầng sáng lóe lên, y nhớ tới những ngón tay đỏ như máu mình vô tình nhìn thấy lúc đắm chìm trong từng đợt khoái cảm.
Xòe bàn tay ra nhìn đi nhìn lại mấy lần, có lẽ đã bị nước đánh tan rồi, chỉ còn lại một màu hồng nhạt trên ngón trỏ và ngón cái thôi.
Là mình nhìn nhầm sao? Vân Châu hơi nghi ngờ, suy nghĩ nhập tâm.
“Mở chân ra.” Thanh âm lạnh lùng chợt vang lên bên tai.
Vân Châu giật mình, nghiêng người về phía Lâm Phong Ý theo phản xạ.
“Đang nghĩ gì thế?” Lâm Phong Ý ôm y vỗ về.
Vân Châu lắc đầu không trả lời, phối hợp mở hai chân ra.
Ngón tay Lâm Phong Ý chạm vào mông y, từ từ tiến đến miệng huyệt.
Cẩn thận thăm dò bên trong bằng hai ngón tay, dưới sự khiêu khích này, một lượng lớn dịch thể nằm sâu trong huyệt đều được lấy ra.
Mặt Vân Châu đỏ bừng, y cúi đầu lấy tay chọc chọc cái bụng đang dần phẳng lại của mình, nhưng trong đầu đang nghĩ cách làm sao để sư tôn lấp đầy nó lần nữa.
Hai người đơn giản tắm rửa sạch sẽ, Lâm Phong Ý bôi thuốc mỡ giảm sưng cho y.
Ngày hôm sau.
Lâm Phong Ý bắt đầu điều chỉnh nội tức, vuốt lại kinh mạch rối loạn.
Vân Châu ngồi xếp bằng trên giường lựa thuốc mà Tô Tiêu Tiêu đã gói sẵn cho y.
Trong bao quần áo có một vài quyển sách tiện tay ném vào, dù sao lúc buồn chán Vân Châu cũng có thể lấy ra xem một chút.
Trang sách vừa mở ra là một bức tranh nóng bỏng, mặt Vân Châu đỏ lên trong nháy mắt, vội vàng đóng sách lại, liếc mắt nhìn Lâm Phong Ý còn đang nhắm mắt điều tức, len lén thở phào nhẹ nhõm.
Vân Châu nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, không rõ vì sao trên giá sách của mình lại có sách xuân cung nữa.
Một canh giờ sau.
Cuối cùng Lâm Phong Ý cũng điều tức xong, đôi mắt tựa ngôi sao mở ra, song không thấy người trước mặt.
Hơi nghiêng đầu thì thấy Vân Châu ngồi xếp bằng đưa lưng về phía mình, khom người xem một quyển sách, thỉnh thoảng nghe được tiếng sách lật sang trang.
Thấy y xem tập trung như vậy, Lâm Phong Ý lo lắng mình lại làm y giật mình nên không lên tiếng.
Hắn nghiêng người sang ngồi phía sau y cùng thưởng thức.
Quan sát một hồi, hắn đột nhiên vươn tay ra, chỉ vào một tư thế trong sách, nhẹ nói: “Cái này không tệ.”
Vân Châu lén xem sách xuân cung vốn đã có tật giật mình, Lâm Phong Ý vừa lên tiếng là y sợ chết khiếp luôn, tóc bay phấp phới, theo phản xạ ném quyển sách trên tay ra thật xa.
“Sư tôn, người làm con sợ muốn chết.” Vân Châu làm ra vẻ mặt đau khổ, liên tục vỗ ngực oán trách.
“Là lỗi của sư phụ.” Lâm Phong Ý ôm y, đứng dậy đi nhặt sách xuân cung về.
Hắn mở một trang sách ra, hỏi Vân Châu: “Xem thử cái này đi?”
Đó là tư thế từ phía sau không khó lắm, Vân Châu liếc nhìn trang sách, ánh mắt né tránh không dám đối mặt với sư tôn.
Lâm Phong Ý nghĩ y không thích nên lật sang trang xem những tư thế khác, ai ngờ một giây sau y lại ngã vào ngực mình.
Bộ dạng mặc cho hắn muốn làm gì cũng được.
Bởi vì mị độc trong cơ thể Lâm Phong Ý vẫn cần tiêu tán, cho nên hai người ở lại thạch thất thêm mấy ngày.
Khoảng thời gian buồn chán trong thạch thất, sách xuân cung chính là thứ được tận dụng triệt để. Thầy trò hai người gần như đã nghiên cứu hết cả rồi.
Mị độc tiêu tán được tám phần, đối với Lâm Phong Ý mà nói không có gì nguy hại, hơn nữa song tu cũng mang lại nhiều lợi ích cho Vân Châu.
Chính điện Lăng Thiên Phong.
Tông chủ đứng ngồi không yên, mắt nhìn về phía Lâm Phong Ý, có chút lúng túng gảy gảy ngón tay.
Qua thật lâu cuối cùng vẫn không nhịn được, đành mở miệng hỏi: “Rốt cuộc sư đệ có chuyện quan trọng gì?”
“Sư huynh thật sự không biết đệ vì chuyện gì mà đến đây sao?” Lâm Phong Ý nâng chén trà mà thị nữ vừa châm, chậm rãi nhấp một ngụm, từ tốn hỏi.
“Ha ha, sao mà biết được chứ, sư huynh cũng đâu phải con giun trong bụng đệ…” Tông chủ lúng ta lúng túng cười nói.
Đùa à, làm sao ông không biết Lâm Phong Ý tìm mình là để tính sổ, nếu không phải Lâm Phong Ý đột ngột xuất quan thì ông đã sớm chạy trốn rồi, gì đâu mới vừa hay tin, chân chưa kịp bước ra khỏi Lăng Thiên Phong là bị bắt lại luôn.
Thật là lúng túng, mẹ nó lúng túng đến nơi đến chốn luôn đấy.
Qua hồi lâu, thấy tông chủ sắp mài ghế ngồi ra vụn gỗ, lúc này Lâm Phong Ý mới đặt chén trà xuống, cho tay vào tay áo lấy ra một món đồ đưa cho đối phương.
Đây là mục đích mà hắn đến đây, về phần tính sổ chẳng qua là tiện thể dọa sư huynh của mình một chút thôi, để ông ta không tiếp tục hăm dọa lừa gạt đồ đệ quý giá của mình nữa.
Quan hệ giữa hắn và Vân Châu ngày hôm nay đã thành như vậy, không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ, đây là…” Tông chủ nhìn cuộn giấy đỏ có vẻ quen thuộc, mở ra thì biết đấy là hôn thư.
Bên trên ghi thật to năm chữ “Lâm Phong Ý, Vân Châu”, vân tay hai người còn in dấu rõ ràng bên dưới góc phải.
Tông chủ nhất thời vui vẻ ra mặt, có vẻ như lần này ông không làm gì sai.
Xúc động quá, nhiều năm trôi qua, Tiểu Nguyệt Lượng dùng tay làm tan mây, cuối cùng cũng thấy được ánh trăng rồi.
Vừa mới nghĩ trong lòng, nụ cười trên mặt đã không thể giấu được.
Ở trước mặt Lâm Phong Ý, rốt cuộc tông chủ cũng có chút dáng vẻ của một sư huynh, ông vui vẻ hỏi: “Các ngươi dự định bao giờ làm hôn lễ? Yến tiệc chiêu đãi bao nhiêu người? Phái Huyền Thiên hiếm khi có hỉ sự, nên làm lớn một chút, huống chi còn là hôn sự của ngươi. Hay là mời lão đầu Bắc Cương nữa nhỉ, ngươi vừa đi Bắc Cương trừ ma giúp lão, không mời lão đến lão sẽ làm phiền chúng ta đấy. Còn bạn bè của Tiêu sư muội nữa, lão đầu Bắc Cương tới, không mời mấy vị ở kinh thành kia cũng không được. Phải mời mấy môn phái khác nữa, à, không phải nên phá bỏ kết giới bên ngoài trước sao, nếu không khách khứa vào kiểu gì. Tính ra Khôi Tiêu Phong cũng khá rộng, nếu ngươi ngại ồn ào, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi ở nơi luyện võ bên dưới, ngồi mấy ngàn người đều không thành vấn đề.”
Lâm Phong Ý bất động giống như vị sư già ngồi thiền, tùy ý để tông chủ thao thao bất tuyệt.
“Tuy rằng cha mẹ của Tiểu Nguyệt Lượng đều đã mất, nhưng phải mời mấy vị thân thích để có nhà mẹ đẻ, ngươi còn nhớ nơi năm đó nhặt y chứ? Phải rồi, đứa nhỏ mấy tháng, là trai hay gái, hay là bảo đệ tử Hội Tiên Phong làm vài bộ xiêm y trẻ con trước. Học chữ cứ chọn Văn Hiên Các đi, đợi lớn một chút ta sẽ dạy kiếm pháp cho nó, ngươi thấy thế nào? Tốt nhất ngươi đừng mang nó theo bên mình. Ngươi xem Tiểu Nguyệt Lượng hồi bé rõ ràng rất hoạt bát đáng yêu, tại vì ở bên cạnh ngươi mà giờ sắp thành hòa thượng luôn rồi…”
Lâm Phong nghe tông chủ càng nói càng thái quá, “cạch” một tiếng đặt chén trà trên tay xuống.
Tông chủ giật mình, bất mãn nói: “Đấy, ta vừa nói là ngươi lại không vui, trước đây Tiêu sư muội cũng đã bảo Tiểu Nguyệt Lượng không nên…”
Dưới cái nhìn chết chóc của Lâm Phong Ý, giọng tông chủ càng về sau càng nhỏ, cuối cùng vẫn phải ngậm miệng lại.
“Tạm thời không làm hôn lễ.”
“Tại sao? Sư đệ ngươi đâu thể làm ra chuyện bỏ vợ con như vậy được, sư tôn ở trên trời mà biết sẽ đội mồ sống lại cho xem.”
“Y không muốn.” Lâm Phong Ý không để ý lời châm chọc của tông chủ.
“Hả? Ngươi nói Tiểu Nguyệt Lượng không muốn. Sao có thể? Ngươi chắc chắn là hỏi Tiểu Nguyệt Lượng chứ?” Tông chủ nghi ngờ hai người bọn họ không nói về cùng một người, cầm hôn thư trên bàn lên nhìn lại, mặt trên đúng thật viết năm chữ “Lâm Phong Ý Vân Châu”.
Lâm Phong Ý có chút bất đắc dĩ: “Chính miệng y nói, sao là giả được?”
Nếu như Vân Châu bằng lòng, hắn đâu cần thừa dịp y ngủ lén ấn dấu vân tay y. Không thấy tên đều do một người viết sao, tự vạch áo cho người xem lưng. Lâm Phong Ý ít khi oán giận tông chủ trong lòng.
Nhưng phái Huyền Thiên ngoại trừ bản thân Lâm Phong Ý ra, không ai không biết Vân Châu có lòng tham chiếm hữu sư tôn mình rất mạnh, Doãn Mặc và Tô Tiêu Tiêu vừa mới bái sư đã bị tiểu Vân Châu cảnh cáo không được đến gần sư tôn của y rồi.
Trước đây y náo loạn một trận sau khi nghe về hôn sự của thánh nữ Bắc Cương và Lâm Phong Ý. Lẽ nào từ trước tới nay tông chủ nghĩ sai? Cảm xúc mà Vân Châu dành cho sư tôn y thật ra chính là căm hận, làm nhiều chuyện mờ ám như vậy chỉ vì muốn sư tôn y cô độc sống quãng đời còn lại sao? Nếu thế, y còn đến thạch thất làm gì?
Tông chủ gãi đầu, nghĩ cả trăm thứ mà vẫn không sao giải thích được.
“Vậy phải chờ tới bao giờ?”
“Chờ đến khi y đồng ý rồi nói tiếp.” Lâm Phong Ý nói.
Lẽ nào hắn định trói Vân Châu ép làm hôn lễ sao, nếu vậy thì chưa đến một canh giờ, khắp thiên hạ sẽ biết hắn đường đường là một trong ba đại phong chủ phái Huyền Tông, lại đi kết khế đạo lữ với người căm hận hắn. Hắn nhất định trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Hay để sư huynh hỏi giúp ngươi nhé?” Tông chủ ngập ngừng hỏi.
Đương sự cho ông một ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nhẹ nhàng bước đi.
Lâm Phong Ý quay về Khôi Tiêu Phong thấy Vân Châu vẫn chưa thức dậy, sau khi đắp chăn cho y xong, hắn lại đến chính điện kiểm tra bài vở của các đệ tử khác.
Đến tận giờ ngọ Vân Châu mới tỉnh, ngủ một giấc này thật sự quá thoải mái.
Giường đệm cũng đủ mềm, không cứng như giường trong thạch thất.
Y chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng nhìn phòng ngủ vừa lạ mà vừa quen.
Hình như đây là phòng của sư tôn, trên bệ cửa sổ cách đó không xa có vài nhánh hoa hải đường nở quanh năm.
Vân Châu nhìn chằm chằm đóa hoa kia chừng hai giây, không nhớ nổi mình đã rời khỏi thạch thất từ khi nào.
Phải rồi, lúc ở trong thạch thất, kỳ thực y cũng không có nhiều thời gian tỉnh táo lắm.
Ngoại trừ ngủ ra, phần lớn thời gian đều ở dưới thân sư tôn ý loạn tình mê.
Vân Châu che mặt nằm xuống giường, tự kiểm điểm bản thân rằng có phải mình phóng đãng quá rồi không.
Hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương của tấm đệm, y cảm thán: “… Tốt quá.”
Trước đây cùng ăn cùng ở với sư tôn, giờ thì căn phòng này cũng thành địa bàn của y rồi.
Không ngờ cách nhiều năm như vậy y lại được trở về.
Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến càng lúc càng gần, Vân Châu ngơ ngẩn không nhúc nhích.
Chăn trên người được người nọ nhẹ nhàng vén lên, dung nhan Lâm Phong Ý xuất hiện ngay trước mắt.
“Sư tôn.” Vân Châu dang hai tay ra.
Người nọ tiến đến ôm y vào lòng, dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi sao không ngồi dậy?”
“Chờ sư tôn, sư tôn vừa đi đâu thế?” Vân Châu bĩu môi làm nũng.
“Đi kiểm tra bài vở.” Lâm Phong Ý cầm quần áo đặt bên mép giường qua, đưa cho y mặc vào.
“Ừm.” Vân Châu vòng tay qua cổ hắn, ngửa đầu hôn đôi môi lành lạnh kia.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người trao nhau nụ hôn dài, nụ hôn lặp đi lặp lại làm cho khuôn mặt trắng nõn của Vân Châu đỏ bừng lên.
Gió thu thổi qua, mát mẻ bay vào phòng, hoa hải đường trên bệ cửa sổ đung đưa như đang nhảy múa.
Đêm đến, Vân Châu ở trong phòng ngủ đứng ngồi không yên, do dự không biết mình có nên mặt dày leo lên giường sư tôn hay không.
Dù sao lúc ở thạch thất là không có lựa chọn khác, hơn nữa bây giờ mị độc trên người sư tôn đã tiêu tan gần hết rồi, có phải mộng đẹp của y cũng đến lúc kết thúc không?
Đang ủ rũ thì Doãn Mặc đến tìm y, nói sư tôn có việc cho gọi y qua đó.
Vân Châu hí ha hí hửng chạy đi, sau một chén trà, y quay trở lại lấy gối mang theo.