Năm tháng sau.

Trong đêm tối, cơn gió thổi qua ngọn núi mênh mông buồn tẻ, làm lay động hai hàng cây bên lối mòn.

Ánh trăng trốn trong đám mây lặng lẽ lấp ló, vầng sáng rọi xuống người thanh niên đang vội vội vàng vàng đi trên con đường nhỏ.

Y mặc thanh sam màu nhạt, khuôn mặt góc cạnh, mi mục như vẽ, cái mũi xinh xắn hơi chun lại, môi như tô son, tóc đen buộc gọn với phát quan phỉ thúy.

Lồng đèn trên tay y bị gió thổi đung đưa, trên vai còn vác thêm một cái túi nhỏ đựng quần áo.

Vân Châu không quan tâm đến bầu không khí kinh khủng này, vẫn cố chấp đi về phía núi sâu.

Giờ Tuất canh ba hôm nay.

Tông chủ đột nhiên gọi Vân Châu đến Lăng Thiên Phong gấp.

Người ở Khôi Tiêu Phong cho rằng đã có chuyện lớn xảy ra, vội vàng phái người xuống núi tìm y về.

Đến khi Vân Châu ba chân bốn cẳng chạy tới Lăng Thiên Phong thì cũng đã qua một canh giờ rồi.

Thời điểm tông chủ nhìn thấy người, cơ mặt cứng lại, hỏi y: “Không biết sư tôn của ngươi có thích ai không?”

Lúc đó một nửa cõi lòng Vân Châu đều lạnh đi, cho là sư tôn cần kết khế đạo lữ.

Mặt y cứng đờ, đáp: “Không biết, con chưa từng thấy sư tôn gần gũi với ai.”

“Thế thì khó rồi.” Tông chủ có phần khó nghĩ.

“Có phải sư tôn bế quan xảy ra chuyện gì không?” Vân Châu truy hỏi.

“Hầy, xảy ra vài vấn đề, Phong Ý sư đệ nhờ ta sắp xếp một người tới chỗ hắn bế quan.” Tông chủ giả vờ thở dài, liếc nhìn Vân Châu đứng ngồi không yên.

“Con đi.” Vân Châu thốt lên, thận trọng hỏi, “Tông chủ, có thể để cho con đi được không… Con… Sư tôn… Con đến giúp sư tôn.”

Tông chủ trầm tư chốc lát: “Cũng được, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ta cũng không biết tình hình hôm nay của sư tôn ngươi là gì nữa.”

“Vân Châu hiểu, đa tạ tông chủ.” Vân Châu vội vã cáo biệt tông chủ, rời khỏi Lăng Thiên Phong.

Tông chủ nhìn bóng lưng Vân Châu đã đi xa.

Vui vẻ nghĩ chắc không bao lâu nữa phái Huyền Thiên có thể chuẩn bị làm hỉ sự rồi.

Vân Châu đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới thạch thất Lâm Phong Ý bế quan, bên ngoài dựng sẵn một kết giới vô cùng lớn.

Vân Châu là đệ tử thân truyền của Lâm Phong Ý, hầu như tất cả mọi chuyện đều giao cho y, kết giới này đối với y không tạo ra thương tích.

Sau khi vượt qua hai sơn môn, Vân Châu dừng lại bên ngoài cánh cửa đá, hít sâu một hơi rồi xoay chiếc đĩa xoay khổng lồ ngay cạnh cửa.

Âm thanh ầm ầm vang lên, cửa đá nặng nề mở ra một lối vào, Vân Châu cầm đèn lồng đong đưa bước vào trong. Cửa đá sau lưng ầm một tiếng từ từ đóng lại.

Y đứng trong bóng tối có hơi hoảng loạn.

Tiếng nước tí tách cực kỳ rõ ràng, cũng cực kỳ đáng sợ.

Vừa đi chưa được mấy bước, một trận gió phất qua, eo Vân Châu thắt lại, có người ôm eo y bay vào sâu bên trong thạch thất.

Đèn lồng rơi xuống nền đất bụi bặm, kết thúc cuộc đời non trẻ của mình.

Đoản kiếm ở trong tay áo rộng còn chưa kịp rút ra, y đã ngửi được mùi hương quen thuộc trên người đối phương.

Vân Châu ôm cổ hắn, nhẹ giọng gọi: “Sư tôn.”

Lâm Phong Ý ném Vân Châu lên giường đá, nhanh chóng lấn tới, cơ thể nóng bỏng đè người Vân Châu, gấp gáp kéo ngoại bào của y.

Hắn gặm cắn cần cổ Vân Châu không ngừng.

Tuy rằng trên giường đá đã trải đệm thật dày, nhưng vừa nãy lưng bị nện xuống quá mạnh, Vân Châu cảm thấy rất đau.

“Sư tôn, con là Vân Châu… Sư tôn.” Vân Châu nhịn đau đẩy người đang đè mình ra, chỉnh lại y phục lộn xộn, hấp tấp nói.

Động tác tay của Lâm Phong Ý lập tức chậm lại, hắn thở hổn hển tự lẩm bẩm: “Vân Châu… Vân Châu.”

“Sư tôn là con, người làm sao vậy?” Vân Châu kéo lý y màu trắng còn sót lại trên người, hỏi.

Lâm Phong Ý đầu óc hỗn loạn từ từ tỉnh táo một chút, xuống khỏi người Vân Châu, dựa vào vách tường nheo mắt nhìn y.

Lúc này Vân Châu mới phát hiện ngoại bào trên người Lâm Phong Ý không biết đã đi đâu rồi, xiêm y ướt hết một nửa dính vào người hắn, vài sợi tóc ướt cũng dính lên mặt, toàn thân lạnh lùng xen lẫn trong đó là dục vọng khó tả.

Một lúc lâu sau, Lâm Phong Ý có lẽ đã tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Hồi sư tôn, giờ Tuất, tông… tông chủ cho gọi đồ nhi, nói sư tôn bế quan xảy ra chút chuyện, nên đồ… đồ nhi muốn tới xem thử người thế nào…” Vân Châu bị Lâm Phong Ý nhìn mà tim đập thình thịch, y đứt quãng tỏ rõ ý định của mình.

“Ừm.” Lâm Phong Ý lên tiếng, lại nói, “Ngươi về trước đi, ngày mai xuống núi mua một người mang tới cho ta.”

Ngón tay níu lấy y phục của y đã trắng bệch.

Vân Châu không nhịn được hỏi: “Sư tôn… người muốn làm gì người ta?”

Thấy Lâm Phong Ý không hé răng, Vân Châu lại nhỏ giọng nói: “Không phải là ăn thịt người đó chứ…”

Bởi vì Vân Châu hồi còn bé thường xuyên bị tông chủ hù dọa, nói nếu như y không nghe lời sẽ ném y cho quỷ ăn thịt. Vân Châu sợ đến mức mấy ngày liền không dám ngủ một mình, nửa đêm ôm gối, kéo chăn nhỏ khóc lóc đi tìm Lâm Phong Ý.

Qua năm tháng lớn dần lên, Vân Châu biết quỷ ăn thịt người là chuyện vô căn cứ, thế nhưng lời hù dọa ngày bé đã sớm khắc sâu vào xương tủy, vừa nói mấy chữ này ra thì lòng đã run lên.

“Qua đây.” Lâm Phong Ý ngoắc tay gọi y.

Vân Châu thả tay ra khỏi y phục nhăn nhúm, nhấc chân qua tựa vào ngực sư tôn.

Lâm Phong Ý xoa đầu y hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ quỷ ăn thịt người? Để người ta biết chẳng phải sẽ thành trò cười của môn phái sao.”

“Vậy sư tôn muốn người ta làm gì?” Vân Châu không trả lời mà hỏi lại.

Yên lặng…


Bầu không khí yên ả lưu chuyển giữa hai người.

Không nghe được câu trả lời, y kéo xiêm y Lâm Phong Ý, nhất quyết truy hỏi tới cùng.

Nếu là ngày thường, Vân Châu nào dám ăn nói như thế với Lâm Phong Ý, chẳng qua đêm nay Lâm Phong Ý cực kỳ cưng chiều y giống hệt trước đây.

“Lô đỉnh.” Thanh âm lạnh lùng phát ra từ phía trên đầu, như thể bất lực trước hành động làm nũng ăn vạ của y.

Tuy nhiên Vân Châu lại không hỏi thêm nữa, ngón tay móc móc bức tường đá sau lưng Lâm Phong Ý.

Y tức giận nghĩ thầm trong lòng: Thì ra tông chủ hỏi sư tôn có người trong lòng không là muốn tìm lô đỉnh cho người.

Nếu như không phải y tới đây, đợi sau khi sư tôn xuất quan chẳng phải y sẽ có thêm một sư nương hay sao.

Qua thật lâu, hai người vẫn không ai lên tiếng.

Cơ thể Lâm Phong Ý lại bắt đầu nóng lên, hắn nói: “Không có việc gì nữa thì về trước đi.”

Giọng điệu của hắn nghe có vẻ trời yên biển lặng, nhưng thật ra bên trong đang tận lực kìm nén dục vọng sắp nổ tung.

Hơn nữa, hiện tại trong vòng tay hắn còn có sẵn một người.

Nghe vậy, Vân Châu bắt đầu lo lắng, không móc tường nữa, vòng hai tay qua eo Lâm Phong Ý, ngẩng đầu nhìn hắn với bộ dạng đáng thương: “Sư tôn, con…”

Lời còn chưa nói hết, Lâm Phong Ý đã tàn nhẫn đẩy y ra, bao nhiêu dục vọng kìm nén đều điên cuồng tràn ra ngoài.

Lâm Phong Ý thở hổn hển nói: “Về đi, nghe lời.”

“Con không về.” Vân Châu vừa thấy Lâm Phong Ý khó chịu, trong lòng vừa tức vừa thương, y nhào tới: “Con không muốn có sư nương, sư tôn là của một mình con.”

“Ngươi…” Ý thức của Lâm Phong Ý đã dần trở nên mơ hồ, tay đẩy Vân Châu từ từ có cảm giác khác.

Người dựa vào lòng mình tựa như một khối băng khổng lồ, có thể mang đến cho hắn hơi mát dập tắt cái nóng.

“Sư tôn, sư tôn, con sẵn lòng sư tôn…”

Tâm nguyện ấp ủ bao nhiêu năm sắp thành hiện thực.

Hai tay Vân Châu run run cởi y sam còn sót lại trên người Lâm Phong Ý, hé môi hôn lên đôi môi trắng bệch của đối phương: “Sư tôn người nhìn con đi…”

Âm cuối biến mất khi môi lưỡi dán vào nhau.

Lâm Phong Ý không nhịn được nữa, xoay người đè y dưới người mình, cũng không tiếp tục nhẫn nhịn dục vọng mãnh liệt trong cơ thể, hé môi ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại, dây dưa mút vào.

Cả người Vân Châu run lên vì nụ hôn, tiếng tim đập thình thịch và tiếng nước bọt đan xen.

Thật lâu sau, Vân Châu không thở được, Lâm Phong Ý mới chịu buông tha đôi môi bị mình mút đến sưng đỏ, lại liếm dọc một đường từ hàm xuống cổ y.

Thật nhiều hồng mai đỏ nở rộ trên xương quai xanh, giữa làn da trắng như tuyết.

Vân Châu ngửa đầu thở gấp, gò má trắng nõn giờ đây đã ửng hồng, đôi môi hiện lên sắc thái ướt át.

Y từng lén đọc những quyển sách liên quan sau khi phát hiện ra tình cảm thầm kín của mình dành cho Lâm Phong Ý, nhưng y chưa từng nghĩ khi thực chiến nó lại nguy hiểm đến tính mạng thế này.


“Ưm… Sư tôn…” Vân Châu khẽ gọi, hai quả thù du [1] trước ngực bị người ngậm trong miệng.

Vân Châu cảm nhận được cơn đau và khoái cảm khi bị cắn đầu v* đang dồn về phía tứ chi.

Y nhìn người đang không ngừng mút đầu v* của mình, suy nghĩ: Thật sự… đúng là… quá kích thích.

Đợi đến khi Lâm Phong Ý buông ra, hai đầu v* đã lớn hơn ban nãy gấp hai lần.

Lâm Phong Ý điên cuồng trồng dâu trên người Vân Châu, ngọn lửa trong lòng lại càng lúc càng cháy lớn.

Vân Châu thấy hắn giằng co nửa ngày vẫn không vào việc chính, khó tránh thắc mắc có phải sư tôn không biết hay không.

“Sư tôn…” Vân Châu vòng hai chân qua eo Lâm Phong Ý, nắm tay hắn dẫn tới miệng huyệt phía sau.

Nhẹ giọng nói: “Ở đây…”

Hai mắt Lâm Phong Ý đỏ lên nhìn thẳng vào mắt y, kế đến ngón trỏ tiến vào bên trong thăm dò từng chút từng chút… lập tức bị kẹp lại.

Vân Châu ngượng ngùng nghiêng mặt qua, cố gắng thả lỏng hậu huyệt để ngón tay có thể ra vào.

Chung quy thì đây cũng là lần đầu tiên, dù rằng Vân Châu đã thả lỏng, song ngón tay thứ hai vẫn khó chen vào.

Mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống cổ Vân Châu, y thấy Lâm Phong Ý chịu đựng đến mức mồ hôi đổ đầy trên mặt.

Y giơ tay chạm nhẹ mái tóc ướt đẫm của hắn: “Sư tôn vào đi.”

“Tiểu Nguyệt Lượng sẽ khó chịu.” Thật ra Lâm Phong Ý đã sớm không còn tỉnh táo, hắn chỉ nhớ người bên dưới là Vân Châu, bé con mà hắn nhặt về được.

Mà Vân Châu sợ đau nhất, khi còn bé bất cẩn đụng đầu y đã khóc rất lâu, Lâm Phong Ý phải dỗ y cả buổi y mới chịu nín.

Tiểu Nguyệt Lượng là nhũ danh tông chủ đặt cho Vân Châu, lúc y mới được Lâm Phong Ý nhặt về phái Huyền Thiên, tông chủ luôn lừa rằng nếu y ngoan ngoãn người sẽ hái sao cho, nhưng tiểu Vân Châu lại nói mình không muốn sao, chỉ muốn mặt trăng.

Sau đó, tông chủ gọi đùa y là Tiểu Nguyệt Lượng.

Về sau y có tên, Lâm Phong Ý lần lượt nhận thêm vài đồ đệ, y cũng không thích bị người khác gọi là Tiểu Nguyệt Lượng nữa.

Có điều cho tới tận bây giờ, sư tôn chưa bao giờ gọi y là “Tiểu Nguyệt Lượng”.

Trái tim Vân Châu đập loạn, khẩn thiết muốn biết đáp án sắp sửa thành hình, y kéo tóc Lâm Phong Ý nói: “Sư tôn… Sư tôn hôn Tiểu Nguyệt Lượng có được không?”

Lâm Phong Ý cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của y, ngón tay thứ hai cũng tiến vào.

Vân Châu đạt được ước muốn hé môi cùng hắn tiếp tục một nụ hôn thật sâu, trái trái tim chứa đầy yêu thương gần như sắp tràn mật ngọt.

“Hưm…” Tiếng rên rỉ thoát ra giữa răng môi.

Lâm Phong Ý nhẹ nhàng áp trán mình lên trán y, đôi mắt đỏ hoe nhìn Vân Châu chằm chằm, như thể cho y cơ hội hối hận.

Vân Châu híp mắt cảm nhận được khí thế uy hiếp của quy đầu đang ở trước miệng huyệt, bèn nâng eo thon để miệng huyệt đến gần hơn với côn th*t vừa to vừa dài.

Lâm Phong Ý phong bế đôi môi sưng đỏ của y, dương v*t cường tráng nổi vài gân xanh dài hẹp.

Bụng dưới gắng sức đón nhận từng tấc từng tấc khai phá bên trong hậu huyệt, cuối cùng cũng cắm vào sâu bên trong.

Cơ thể Vân Châu căng cứng, hoa huy*t mềm mại không ngừng co rút theo từng đợt xâm phạm của vị khách không mời mà đến.

Sau khi Lâm Phong Ý dịu dàng đút vào vài cái, lý trí đều đã không còn, thả tay chân đè Vân Châu ra là bắt đầu nhịp nhàng mở rộng.

Vân Châu bị đâm đến mức cơ thể chuyển động, dục vọng ngập trời tựa mưa giông gió bão kéo tới chỗ y.

Da đầu tê rần một trận, y tự hỏi có khi nào mình bị sự tôn làm chết ở trên giường hay không.

“Sư tôn… ưm, a sâu quá…” Vân Châu không có sức níu lấy đệm mềm dưới người.

Do động tác quá mạnh mẽ, hai chân của y đang treo bên hông Lâm Phong Ý cũng phải dang rộng ra.

Bìu tinh hoàn liên tục va vào đáy chậu và miệng huyệt, làm thịt mềm ở miệng huyệt đỏ lên.

Hậu huyệt vốn nhỏ đến mức khó có thể đút một ngón tay vào, ấy thế mà giờ đây lại không biết thẹn ăn lấy côn th*t to dài gấp mấy lần cái miệng nhỏ.

Mỗi khi rút côn th*t ra, hoa huy*t sẽ lập tức đuổi theo tới miệng huyệt để giữ lại, lúc côn th*t tiếp tục đâm vào, nó cũng vui vẻ mở miệng nghênh đón.

Bất thình lình, côn th*t sưng to nghiền qua chướng ngại vật tìm đến điểm lồi núp bên trong hoa huy*t, dùng lực dập mạnh vào chỗ sâu trong vách hang nhạy cảm ấy.

“Hức… ha ư… ưm.” Vân Châu cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy ra từ khóe mắt đỏ hoe, toàn thân run lên như điện giật, hoa huy*t xinh đẹp xoắn lấy côn th*t thô to hết mức.

Lâm Phong Ý ngậm đầu v* sưng đỏ, bàn tay xoa nắn ngọc hành đằng trước cửa Vân Châu, bên dưới vừa nhanh vừa chậm đâm nhiều lần vào điểm nhạy cảm ở nơi sâu nhất.

Ngọc hành phía trước sưng to, điểm nhạy cảm trí mạng phía sau cũng được chăm sóc cẩn thận.

Vân Châu không thể chịu đựng thêm được nữa.

Sau một tràng rên rỉ, ngọc hành phía trước sung sướng bắn ra, chất lỏng màu trắng sữa đều phun lên bụng hai người.

hoa huy*t cứ liên tục siết lấy côn th*t ở bên trong làm cho Lâm Phong Ý phải đâm thật sâu một lần nữa, sau đó bắn hết ra.

Tinh dịch đậm đặc phun từng đợt lên vách hang nhạy cảm.

Vân Châu run rẩy nâng cơ thể lên đạt cao trào, ngọc hành phía trước lại hộc ra một ít tinh dịch.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Vân Châu thở hổn hển ngã xuống giường.

Lâm Phong Ý đè trên người y, cơ thể vẫn nóng như lửa, hắn không ngừng hôn lên cần cổ mịn màng của Vân Châu, bên dưới cử động định rút côn th*t ra nhưng Vân Châu cứ cố chấp kẹp chặt, hắn nhất thời không rút ra được.

Vân Châu ngượng đến mức toàn thân đỏ bừng, lát sau mới nhả côn th*t ra một chút, khi côn th*t rời khỏi hoa huy*t, tinh dịch bị ép ở sâu bên trong cũng theo đó mà chảy ra ngoài.

“Ưm… chảy, chảy hết rồi… sư tôn.” Vân Châu mím môi gọi hắn.

Ai ngờ hiện tại Lâm Phong Ý vốn không phải thu binh, mà chỉ là tạm dừng để lấy lại sức.

côn th*t khó khăn lắm mới lui ra đến miệng huyệt, lại mạnh mẽ dùng sức tiến vào, tinh dịch chảy theo tới miệng huyệt cũng bị đẩy vào tận sâu bên trong.

Vân Ý bị đâm đến thất thần, phải qua mấy đợt làm trong ngơ ngác mới phản ứng được, liên tục giãy giụa.

Lâm Phong Ý lật người y, bắt đầu một vòng tiết tấu mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện