Vân Châu bị lật lại, sau đó cương cứng tiếp tục cắm vào.

“Ưm hưm… Sư tôn.” Vân Châu nằm úp nửa thân trên, hai chân gấp khúc, bụng treo lơ lửng, mông chổng lên cao giữ thăng bằng với cự vật trong .

Lâm Phong Ý chế trụ hai tay y, mười ngón tay đan chặt, cả người dán lên lưng y, liếm láp xương hồ điệp xinh đẹp thông qua hồng sa mỏng.

Cơ thể cả hai cùng lắc lư.

Chơi được một lúc, Lâm Phong Ý đỡ chân bế Vân Châu lên, hai chân Vân Châu gác trên khung gỗ đầu giường.

Cả người ngã về phía sau, Lâm Phong Ý quỳ sau lưng y, dùng sức nâng y lên, lúc hạ y xuống, cắm tới nơi sâu nhất, làm đến nỗi đỏ thẫm bắn nước tung tóe.

“Sâu quá… ư ưm… hưm.” Vân Châu co chân rên rỉ, hai chân không có chút sức lực mà lại không có cách nào bỏ xuống.

Lỗ sau chỉ có thể đón nhận từng đợt tung hứng, sung sướng chất thành đồi, cuồn cuộn ập vào người y.

“Sư tôn… ư ư cho con bắn.” “Ngọc hành” gần tới cao trào lại bị bịt kín, Vân Châu khó chịu vặn eo.

Lâm Phong Ý không quan tâm y kêu khóc, nắm chặt “ngọc hành” tiếp tục thao tác trên trăm lần, sau đó bên trong.

Tâm huyệt bị bắn cho lên đỉnh, dịch nóng chảy xuống, cũng nhỏ nước.

Lâm Phong Ý xé nát hồng sa trên người y, lấy một mảnh trói “ngọc hành” lại.

“Bắn nhiều sẽ ảnh hưởng tu vi của ngươi.” Từ trước đến nay Lâm Phong Ý luôn không để y bắn quá nhiều lần trong một ngày, ba lần đã là cực hạn.

Lâm Phong Ý tu vi cao, thậm chí ít ngày nữa có thể phi thăng, tổn hại chút nguyên dương chẳng qua chỉ làm chậm quá trình phi thăng của hắn.

Mà Vân Châu vẫn còn cần tu luyện, mặc dù đối với y, việc ăn Lâm Phong Ý cho là rất bổ dưỡng, tuy nhiên tổn hại quá nhiều nguyên dương sẽ làm giảm tu vi của y.

Nếu sự chênh lệch tu vi giữa hai người quá lớn, sớm muộn gì cũng có ngày Vân Châu không chịu nổi ham muốn của Lâm Phong Ý mà biến thành lô đỉnh.

Vân Châu là bảo bối tâm can của hắn, không phải công cụ cho hắn trút .

“Sư tôn… mau uống đi.” Vân Châu khàn giọng gọi hắn, hai tay che trước ngực chặn dòng sữa liên tục chảy ra.

Lâm Phong Ý cúi đầu ngậm đầu v*, rất nhanh lại uống hết sữa hai bên.

Lúc này trăng tàn sao thưa, Vân Châu đoán không được đang là giờ gì.

Những lớp màn tơ che đi cảnh xuân, chỉ còn lại tiếng rên rỉ tựa mèo kêu cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Không đếm được một đêm hai người làm bao nhiêu lần, họ sẽ dừng lại khi Lâm Phong Ý đã bắn đầy bụng, Vân Châu không thể hấp thụ thêm tinh hoa nữa, và rồi hắn bế y đến suối nước nóng,

“Ưm ha…” Vân Châu nằm trên mỏm đá, nửa thân dưới của cả hai ẩn hiện dưới nước.

Lâm Phong Ý giải cấm chú trong huyệt y, mà hắn đã đút vào không ngừng trào ra .

Nước ấm rửa sạch thịt huyệt bị mài mòn.

Thuốc kích sữa dường như có tác dụng thần kỳ nào đó, trước đây nếu Vân Châu bị Lâm Phong Ý đầy bụng, cũng không khép được nữa. Nhưng hôm nay vẫn mềm mại hồng hào, ngoại trừ bên ngoài có hơi sưng thì nó vẫn làm hết phận sự mút lấy .

Không biết hai người làm loạn bên trong bao lâu, chờ tới lúc Lâm Phong Ý bế Vân Châu đi ra thì trời đã tờ mờ sáng.

Trên lưng Lâm Phong Ý đều là vết cào, trước ngực in dấu hôn rải rác, cổ thì có dấu răng.

Mà Vân Châu còn thảm hơn, xương quai xanh, cổ, sau lưng chi chít vết đỏ, ngực sưng như bánh bao, sữa đều bị hút hết. Trên lưng, trên đùi, trên mông toàn là dấu ngón tay, ngay cả cổ chân cũng có, khắp người không còn chỗ nào lành lặn bình thường.

“Ngủ một lát đi.” Lâm Phong Ý trìu mến hôn y.

“Không buồn ngủ. Con còn muốn nữa… sư tôn.” Vân Châu co chân trượt tới trượt lui trên đùi hắn.

“Vẫn chưa no à?” Lâm Phong Ý nâng eo.

Tính khí hai người chưa từng cách xa nhau.

“Ưm… hức, muốn… sư tôn.” Vân Châu cắn ngón tay, nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, hai chân quấn quanh eo hắn, cơ thể chuyển động theo sức lực của đối phương.

Người vừa rồi nói không buồn ngủ, cuối cùng lại tiến vào mộng đẹp khi Lâm Phong Ý hành sự nhẹ nhàng.

Giữa không gian yên tĩnh, tiếng nước chảy trên mặt đất còn có hồi âm, Vân Châu trần truồng nằm trong bóng tối, cơ thể bị đè, khoái cảm tê dại lan từ nhạy cảm tới toàn thân, ngón tay vươn ra ngoáy ngoáy, chạm vào vách tường trơn trượt lạnh băng.

Đột nhiên to lớn thâm nhập, chui vào sâu bên trong.

“Ưm ha…” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra, Vân Châu vuốt tường mê man tự hỏi đây là đâu.

Chìa tay ra trong bóng tối cũng không nhìn thấy được mười ngón tay, bức tường lạnh băng cùng với giường đá, đây là thạch thất sao? Người bên trên cử động, mạnh mẽ đâm vào mềm mại.

Tiếng bạch bạch vang dội, tiếng lép nhép bên dưới cứ vọng bên tai.

Cơ thể Vân Châu run lên, vươn tay muốn tóm lấy cái đầu đang gặm mút vú mình.

Thế mà bắt hụt, chỉ mò được dinh dính, Vân Châu kinh hãi, đạp chân rồi đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể theo phản xạ xoắn lấy bên trong , chất lỏng trong suốt trào ra từ tâm huyệt, đúng là bị làm hết hồn mà đạt .


“Thấy ác mộng sao?” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền đến từ đỉnh đầu, Lâm Phong Ý lau mồ hôi trên trán y, thân dưới vẫn tiếp tục hoạt động.

Vân Châu ngơ ngác trừng mắt, một luồng sáng đung đưa trước mặt, y yếu ớt duỗi chân, thậm chí còn không nhìn rõ người đang đè mình.

Có điều y nghe được đây là giọng của sư tôn.

“Ngoan.” Lâm Phong Ý đỡ gáy bế y lên, ôm y vào lòng.

“Ưm ha… sư tôn… hưm… sâu… quá.” Vân Châu nằm trên vai hắn thở hổn hển, vốn là chưa tỉnh ngủ, giờ phút này lại sắp bị làm đến mê man.

Lâm Phong Ý ôm chặt y, không có lấy một khe hở, “ngọc hành” bị hồng sa trói kẹp ở giữa hai người, ma sát tới lui mà sưng đỏ.

Làn gió ban mai hơi lạnh, lướt qua da thịt, Vân Châu co ro trốn trong vòng tay Lâm Phong Ý.

Lâm Phong Ý kéo chăn đắp lên người cả hai, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng xinh đẹp của Vân Châu.

Da thịt kề sát, thù du trước ngực lên xuống ma sát làm ngực Lâm Phong Ý nóng rực.

Vân Châu hé môi liếm vành tai ngay trước mắt mình, tiếng thở dốc gợi tình cùng tiếng rên rỉ lọt vào tai Lâm Phong Ý.

Động tác ở vẫn rất nhẹ nhàng, toàn thân thoải mái giống như ngâm mình trong suối nước nóng, cả tinh thần cũng được thả lỏng.

Vân Châu mềm nhũn trong lòng Lâm Phong Ý hồi lâu, cho đến khi hắn có ý muốn bắn mới đè người xuống đâm thêm mấy cái rồi bắn ra.

Vân Châu rên một tiếng, bắp đùi co quắp, siết chặt bên trong, nhận lấy toàn bộ hắn ban cho.

Lâm Phong Ý hôn tai y, lấy khăn lụa lau mồ hôi trên má y.

“Ngủ tiếp đi.” Lâm Phong Ý vuốt tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.

Hạ thể hai người còn đang kết nối với nhau, sau khi bắn đã mềm đi vẫn chôn trong sâu thẳm.

“Sư tôn ngủ cùng con.” Vân Châu có hơi mệt mỏi.

Lâm Phong Ý nằm xuống giường, Vân Châu nghiêng qua, hai chân co lại, lưng dựa vào ngực Lâm Phong Ý, ôm cánh tay của hắn.

Nằm một lúc vẫn cảm thấy khó chịu.

“Sao vậy?” Lâm Phong Ý thấy y cứ một lát lại quay đầu, cứ một lát lại xoa chân, nên hỏi.

“Sư tôn… sư tôn sờ con đi.” Vân Châu kẹp chân Lâm Phong Ý, nắm tay hắn đặt lên “ngọc hành” phía trước.

Lâm Phong Ý nắm “ngọc hành” đầy đặn, khéo léo nắn bóp, ngón tay đi xuống dò xét, thuận tay trêu chọc mềm nhũn.


“Ư… ưm…” Vân Châu liếm cánh tay trong lòng, híp mắt thoải mái rên rỉ.

“Đừng kẹp.” Lâm Phong Ý hôn lên vai y.

cắm trong bị y kẹp cương lên.

Vân Châu thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, lát sau thì ngủ thiếp đi.

Do có chuyện bận lòng, lo rằng Lâm Phong Ý ra ngoài gặp nàng vũ cơ kia nên Vân Châu không dám ngủ quá sâu.

Giờ Tỵ, bên ngoài sáng trưng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, lại bị tấm bình phong ngăn mất.

Hai người vẫn còn ngủ trên giường.

“Sư tôn sư tôn.” Bên ngoài vang lên giọng của Tô Tiêu Tiêu.

“Có chuyện gì?” Lâm Phong Ý cau mày truyền âm, kéo Vân Châu qua ôm vào lòng.

Vân Châu mới ngủ hơn một canh giờ, nếu bị đánh thức hẳn sẽ rất khó chịu.

“Có một vũ cơ đến cầu kiến, bảo có việc cần nói với sư tôn.”

Nghe hai chữ vũ cơ, cơn buồn ngủ của Vân Châu lập tức tan biến, y mở mắt nhìn Lâm Phong Ý.

“Sao lại dậy rồi, ngủ thêm chút nữa đi.” Lâm Phong Ý vén tóc y, vỗ lưng y dỗ dành.

Vân Châu lắc đầu, xoay người ngồi lên người hắn, nuốt lại đã trượt ra khỏi huyệt phân nửa.

“Tiên quân, ngày mai ta phải xuống núi rồi.” Vũ cơ ở bên ngoài chờ không chịu nổi bèn mở miệng nói.

Lâm Phong Ý vừa định lên tiếng bảo nàng đi đi, Vân Châu thấy vậy lập tức cúi xuống hôn hắn.

Y giam hai tay hắn lại đặt trên gối nằm, còn chiếm lấy môi hắn không cho nói chuyện. Y ngồi trên người hắn lắc eo, dùng sức chậm rãi nuốt vào nhả ra dương v*t to lớn.

Lâm Phong Ý đỡ đòn bằng cách nâng eo đĩnh về phía trước, đâm vào nơi sâu nhất bên trong Vân Châu, tạm thời không để ý đến người bên ngoài.

“Ngươi đi trước đi… Sư tôn có lẽ vẫn chưa dậy.” Không ai đáp lại, Tô Tiêu Tiêu không biết tại sao Lâm Phong Ý lại không lên tiếng.

Nhưng mà để vũ cơ đứng ngoài phòng ngủ thì cũng thật không hay.

“Tiên quân, ngày mai có thể tiễn ta một đoạn không?” Bên trong không có ai trả lời, ấy thế mà vũ cơ vẫn muốn hỏi.

Vân Châu nghe tiếng hai người bên ngoài, càng cuốn lấy Lâm Phong Ý không tha.

Lâm Phong Ý không làm gì được, ngồi dậy đè Vân Châu xuống đệm chăn, song song đó truyền âm cho Tô Tiêu Tiêu: “Đưa người đi, đừng làm phiền đại sư huynh của ngươi nghỉ ngơi.”

“Ưm… Sư tôn hôn con.” Hai chân Vân Châu đạp lên đệm, xoắn lại nuốt , đôi môi vừa vừa tách ra liền ngửa đầu tìm sư tôn, sợ Lâm Phong Ý mở miệng nói gì đó với vũ cơ.

“Tiên quân…” Vũ cơ cắn môi muốn nói tiếp.

“Trời ạ, ngươi về đi, đừng quấy rầy đại sư huynh ta ngủ, còn làm sư tôn ta tức giận nữa.” Tô Tiêu Tiêu nhận được truyền âm của Lâm Phong Ý, sốt ruột nói với vũ cơ, bài học hôm nay nàng còn chưa làm xong, để lát nữa sư tôn kiểm tra kiểu gì nàng cũng bị mắng.

“Đại sư huynh của ngươi…”

“Không sai, đại sư huynh và sư tôn của ta là do trời đất tạo nên, ông trời tác hợp, bọn họ ở cạnh nhau là thuận theo thiên mệnh.”

“Nam tử sao có thể giống nữ tử…”

“Ngươi không hiểu gì hết, nếu muốn gặp sư tôn ta, chờ sư tôn và đại sư huynh tổ chức hôn lễ, lúc đó…”

Âm thanh của hai người xa dần, Vân Châu nín thở nghe tiếng bước chân bọn họ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng âm thầm hạ quyết tâm ngày hôm nay không để sư tôn ra khỏi cửa phòng.

“Ưm ha… sư tôn.” Vừa lấy lại tinh thần đã bị đâm sâu một cái.

“Ngoan.” Lâm Phong Ý dỗ dành y, dồn sức làm đại sự.

Vân Châu nói được làm được, ngày hôm đó hai người một mực ở trong phòng lăn qua lộn lại, ý thức và thân thể đều bị dụng vọng nhấn chìm, mệt rồi thì ngủ thiếp đi, lúc thức dậy sẽ cuốn lấy Lâm Phong Ý làm tiếp.

Một khắc cũng không cho Lâm Phong Ý rời khỏi mình.

Màn đêm buông xuống.

Người quấn lấy không buông rốt cuộc cũng thả lỏng hai chân, thân thể và gân cốt đều bị làm mềm nhũn, bụng chứa đầy căng phồng hệt mang thai.

Vân Châu hơi híp mắt tựa vào ngực Lâm Phong Ý, ngón tay chọc chọc dịch thể đung đưa trong bụng.

Mệt thì cũng không hẳn quá mệt, bởi Lâm Phong Ý đã dùng thuật pháp giúp tứ chi bớt rã rời, dùng tinh khí bù đắp nguyên dương cho y.

Một ngày một đêm qua đi, tu vi trái lại tăng lên không ít.

“Thoải mái không?” Lâm Phong Ý hôn cằm y.

“Có vẻ như quá rồi.” Vân Châm lẩm bẩm nói.

Được lô đỉnh thái âm bổ dương cũng không dám làm nhiều lần như thế.

Hai người ở trong phòng điên đảo mấy ngày liền, đến mức vũ cơ kia rời khỏi phái Huyền Thiên cũng không đến chào Lâm Phong Ý một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện