Sau khi trở lại Bắc Kinh, Hà Cố tiêu 1 vạn để thuê khách sạn trong vòng 1 tháng, sau đó mua ít quần áo cùng mấy quyển sách, tạm thời sống ở đó.

Nơi anh ở ban đầu, tất cả đồ đạc bên trong mẹ anh đều tạm thời gửi ở kho hàng thuộc công ty chuyển nhà giúp anh, đợi nhà anh sửa xong, liền có thể trực tiếp chuyển qua. Kỳ thật trong đó, có đến một nửa số đồ là của Tống Cư Hàn, nhất là mấy loại như quần áo, rượu, sản phẩm bảo dưỡng, v.v...Căn nhà cũ bố mẹ anh để lại không biết có chứa hết hay không, rảnh rỗi vẫn là nên thu dọn, bảo tiểu Tùng đến lấy đi thôi.

Trải qua chuyện đả kích này, sự nghiệp của Tống Cư Hàn tuột dốc nhanh chóng, một người trước kia tùy tiện đổi bục cũng có thể nhìn thấy, khoảng thời gian này không xuất đầu lộ diện trong tầm mắt công chúng, ngay cả quảng cáo trên phố cũng ít đi rất nhiều, chắc là do cơ quan có liên quan can dự, cũng có thể là Tống Hà muốn tránh nổi bật, tóm lại, Tống đại minh tinh trước giờ lịch trình dày đặc, gần đây nhàn đến mức phát hoảng.

Tống Cư Hàn cứ cách dăm ba bữa lại chạy đến khách sạn của Hà Cố, một khi ở chính là hai, ba ngày, hoặc là đưa Hà Cố đến biệt thự tại Hương Sơn, ở liền trong đó không ra ngoài.

Bởi vì không có công việc, Tống Cư Hàn dành phần lớn thời gian làm những chuyện bình thường hắn không làm.

Ví như, nấu cơm cùng Hà Cố, tắm suối nước nóng, xem phim, bọn họ giống như một đôi tình nhân bình thường đang sống chung với nhau.

Hà Cố cảm nhận chân thực, khi Tống Cư Hàn đối tốt với người ta, thật sự có thể rất tốt. Lần đầu tiên anh cảm giác được Tống Cư Hàn đang "sủng" anh, mặc dù nói lên có chút xấu hổ, chữ này cũng không hợp đặt trên một người đàn ông gần 30 tuổi, nhưng anh không thể tìm ra từ nào chuẩn xác hơn.

Tống Cư Hàn hát cho anh nghe, nhìn anh nấu cơm, cùng ăn luyện tập thể dục, dạy anh bơi lội, giống như đang từng chút một bù đắp thiếu sót giữa hai bọn họ trong những năm đã qua.

Mặc dù Hà Cố không thể nói là thụ sủng nhược kinh, nhưng thật sự có chút bối rố, một Tống Cư Hàn như vật quá mức xa lạ, anh rất không quen.

Hôm nay, hai người đang vận động trong phòng tập gym tại nhà,

Tống Cư Hàn mặc áo ba lỗ quần đùi, tập bài dãn cơ, hô hấp đều đều khiến cho lồng ngực rắn chắc kia phập phồng lên xuống, mồ hôi thuận theo làn da trơn bóng trượt vào cổ áo. Bắp tay hắn thành từng khối, bắp đùi rắn chắc mà lại thon dài, khi mặc vest trông có vẻ thư sinh, nhưng cởi quần áo thì vô cùng cường tráng, người luyện võ thường niên, cơ bắp xinh đẹp mà tràn đầy sức bạo phát, nhưng không quá khoa trương. Mái tóc quăn của hắn buộc thành một túm tóc nhỏ trên đỉnh đầu, vài sợi ướt mồ hôi dính lên gò má, tăng thêm vài phần mị lực dã tính.

Hà Cố ngồi nâng lạ chốc lát, cảm giác hai tay tê rần, có chút làm không nổi nữa, mấy tháng nay anh không luyện, thể lực giảm sút rõ ràng.

Tống Cư Hàn dùng khăn mặt lau mồ hôi, đi tới:"Thế nào, không luyện nổi nữa?" Hắn liếc trọng lượng tạ, cười nhạo nói:" Nhẹ như vậy?"

Hà Cố quơ quơ cánh tay:" Đã lâu rèn luyện, có chút không ổn."

Tống Cư Hàn kéo anh đứng lên:"Mệt thì đừng luyện nữa, quãng thời gian này anh gầy quá, bế lên cũng bị hẫng tay, ăn để mập chút đã."

"Không phải cậu không cho tôi béo sao?" Hà Cố nhớ tới Tống Cư Hàn tận tâm chỉ báo trước đây, để anh không phát tướng.

"Béo phì với mập lên một chút không giống nhau." Tống Cư Hàn nhéo nhéo eo anh:"Anh nhìn anh xem, không thể gầy được thêm nữa đây này."

Hà Cố trởi sinh thể hình thiên gầy, sau khi công tác vẫn rất chú ý khống chế, nhiều năm qua thể trọng luôn dao động lên xuống trong khoảng từ 1-2kg, nhưng gần đây quá quá nhiều chuyện cần lo lắng, ăn ngủ không yên, sụt mất gần 5kg, quả thực nên bồi bổ một chút.

Hà Cố dùng khăn mặt lau mồ hôi:"Mấy giờ tiểu Tùng đưa đồ ăn đến? Nguyên liệu làm bữa tối không đủ."

"Không biết, trước bữa tối sẽ đưa đến."

"Ừm, tôi đi tắm trước."

Tống Cư Hàn một tay bắt lấy cổ anh, cúi đầu hôn xuống:"Cùng tắm."

Hà Cố né tránh nói:"Tôi hơi mệt."

"Anh không cần động." Tống Cư Hàn dán lên lỗ tai anh cười xấu xa, "Mở chân ra là được."

Hà Cố luôn không hiểu, Tống Cư Hàn rốt cuộc lấy đâu ra thể lực, vừa tập gym xong, cư nhiên vẫn còn sức làm cái này.

Hai người làm từ phòng tắm đến phòng ngủ, Tống Cư Hàn giày vò Hà Cố ước chừng hai tiếng, đến khi Hà Cố cả người xụi lơ mới bỏ qua.

Vừa tốn công tắm, bọn họ lại chảy đầy mồ hôi, chỉ đành tắm lại lần nữa.

Sau khi tắm xong, Tống Cư Hàn làm nũng bảo Hà Cố sấy tóc cho hắn.

Hắn ngồi ở trước gương, Hà Cố đứng, dùng khăn lau nước trên tóc, vừa lắc lắc máy sấy, vừa hất mái tóc đen dày kia.

Tóc của Tống Cư Hàn di truyền từ người mẹ siêu mẫu của hắn, là xoăn tự nhiên, mềm mại xoã tung, xúc cảm lúc sờ rất thoải mái.

Tống Cư Hàn nhìn chính mình trong gương, cười cười:"trước lúc tôi 7, 8 tuổi, đều là tóc thắng, có một ngày sau khi tắm gội xong, sờ sờ đầu, đột nhiên biến thành xoăn."

"Còn có thể như vậy?"

"Đúng a, thú vị chứ, có thể là bởi vì bố tôi tóc thẳng, nhưng cuối cùng vẫn thua gen của mẹ tôi." Tống Cư Hàn củ động khớp hàm, thổi sợi tóc vụn trước trán.

"Cậu thật sự giống Vanessa hơn."

"Đương nhiên rồi." Tống Cư Hàn có chút đắc ý.

Hà Cố biết, tình mẹ con giữa hai người họ vô cùng tốt, có một người mẹ tựa tiên nữ như thế, bất kỳ ai đều sẽ rất kiêu ngạo đi. Chỉ là anh không hiểu, nữ nhân thông minh cởi mở như Vanessa, tại sao lại gả cho người như Tống Hà, có lẽ do mị lực thời trẻ của Tống Hà, thật sự có thể che giấu nhân phẩm của ông.

Tống Cư Hàn đột nhiên đưa tay ra sau lưng ôm lấy thắt lưng anh, ngẩng đầu nhìn anh:"Mẹ tôi vẫn muốn gặp anh đó, nói muốn xin lỗi trước anh."

"Không cần đâu, dù sao thì bà cũng là trưởng bối, không thích hợp."

"Anh đừng nói hai chữ "trưởng bối" trước mặt bà a, bà sẽ tức giận đó."

Hà Cố cười cười:"Tôi biết."

Tống Cư Hàn cũng cười:"Mẹ tôi vì bảo dưỡng vóc dáng cùng khuôn mặt, không biết tốn bao công sức, tôi thật sự rất phục nghị lực của bà."

Hà Cố tùy ý nói:"Bà quả thật bảo dưỡng rất tốt."

Tống Cư Hàn lắc lắc mái tóc hơi khô, sau đó cọ cọ mấy cái trên áo Hà Cố, còn nắm chặt cười không ngừng.

Hà Cố mỉm cười.

Nếu Tống Cư Hàn cứ luôn thế này, thì tốt biết bao.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm mở cửa, Hà Cố nói:"Tiểu Tùng đến rồi? Tôi đi nhìn xem."

Anh buông máy sấy, đi đến phòng khách, nhìn thấy tiểu Tùng hai tay xách túi lớn túi nhỏ, dùng chân chặn cửa, cố chen vào.

Hà Cố bước qua giúp đỡ.

Tiểu Tùng nhìn thấy anh vẫn rất ngại:"Cảm ơn, cảm ơn."

Hà Cố hướng cậu gật gật đầu, cầm đống đồ đi vào bếp.

"Ai, ca, cái kia không phải đồ ăn, là đồ câu cá."

"Đồ câu cá?" Hà Cố nhìn nhìn hộp giấy trong tay.

"Là đồ câu cá, trước đây anh từng nói thích câu cá đúng không?" Tống Cư Hàn vừa lau tóc vừa đi ra, "Ngày mai đưa anh đến một nông trang câu cá."

Hà Cố có chút bất ngờ vì Tống Cư Hàn còn nhớ:"Được a."

Hà Cố xách đồ ăn vào bếp, chọn chọn lựa lựa, suy nghĩ một lúc xem tối nay nên ăn gì, liền bắt đầu rửa rau.

Đột nhiên, trong phòng khách truyền đến thanh âm thủy tinh vỡ vụn, tiếp theo chợt nghe thấy Tống Cư Hàn tức giận hét lên:"Cậu nói cái gì?"

Tiểu Tùng ấp úng nhỏ giọng nói gì đó.

Hà Cố không động đậy. Chuyện của bọn họ, anh không muốn quan tâm nữa.

Tống Cư Hàn rõ ràng rất tức giận, tiểu Tùng tựa hồ một mực an ủi, cầu xin, nghe có vẻ thật sự có vài phần đáng thương.

Hà Cố vểnh tai nghe nửa ngày, hình như là một bản hợp đông của Tống Cư Hàn bị hủy bỏ, anh do dự một lúc, cắt chút hoa quả, bưng ra phòng khách.

Tống Cư Hàn đập vỡ một chiếc ly rất đắt, tiểu Tùng vẻ mặt cầu xin đứng ở một bên.

Hà Cố đặt hoa quả xuống:"Tiểu Tùng, đến ăn chút hoa quả đi." Anh nhìn lướt qua TV, đó là một chương trình phỏng vấn để quảng bá cho bộ phim, diễn viên chính là nam minh tinh Yến Minh Tu đang hot hiện nay, trừ bỏ vẻ ngoài điển trai khác người thường ra, trước giờ không cười là điểm quyến rũ lớn nhất của y, Hà Cố còn nhớ, Tống Cư Hàn đóng vai khách mời trong bộ phim, hơn nữa tất cả âm nhạc cùng ca khúc chủ đề của phim, đều là nhóm bọn họ làm, cho nên, chắc hắn cũng bị cái này kích động.

Tiểu Tùng lặng lẽ khoát tay, bất đắc dĩ liếc nhìn Tống Cư Hàn một cái.

Hà Cố cầm mo hót, quét hết vụn thủy tinh vào, vừa quét vừa nói:"Phát hỏa cái gì, tại máy điều sưởi bật nóng quá à?"

Tống Cư Hàn hung tợn nói:"Lúc đầu là bọn họ năm lần bảy lượt đến cầu xin tôi tham gia chương trình, hiện tại xảy ra chuyện liền dám cắt phần của tôi?! Mẹ nó chứ hút ma túy cũng đâu phải tôi!"

"Khoản tiền còn lại đã trả rồi, chỉ để tránh hiềm nghi..."

"Tránh con mẹ nó chứ hiềm nghi!" Tống Cư Hàn cực kỳ tức giận, đạp một cước lên sô pha.

Hà Cô nhìn bộ dạng dữ tợn của Tống Cư Hàn, trong lòng thở dài một hơi.

Dần dần, Tống Cư Hàn sẽ ngày càng cảm nhận được sự bài xích, lạnh nhạt, xa cách, một thiên chi kiêu tử từ khi sinh ra đã nhận được sự quan tâm, bốn tuổi được đăng trên trang bìa Vogue, có vô số fan trong nước và quốc tế vì vẻ ngoài ưa nhìn cùng gia thế hiển hách, lần đầu tiên trong đời gặp phải thất bại nặng nề thế này. Bình thường được tâng bốc lên tận trời, hiện tại, những người tâng bốc kia đều biến mất, hận không thể phân rõ giới hạn với hắn, những fan từng điên cuồng gào thét rằng yêu hắn, lên mạng mắng hắn không ra gì, công việc vốn dĩ nhiều đến mức không thể sắp xếp hết, những người hận không thể quỳ xuống dâng tiền lên cho hắn, hiện tại tất cả đều biến mất tăm mất tích.

Sự chênh lệch to lớn như vậy, Tống Cư Hàn có ngụy trang đến đâu, cũng không thể trông thoải mái được, trong lòng hắn dồn nén bao phẫn nộ, không cam lòng cùng oán giận, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.

Tuy nhiên, đây rất có thể chỉ là khởi đầu. Nếu sau trận chiến này, Tống Cư Hàn không thể vực dậy, hắn sẽ bị từng đợt sóng đánh mạnh vào người, không bao giờ có thể đứng lên được nữa. Fans là thứ quý giá nhất, nhưng cũng đồng thời là thứ rẻ mạt nhất, tốc độ có mới nới cũ của bọn họ quá nhanh, Tống Cư Hàn cả đời ở trong giới showbiz, rất hiểu đạo lý này.

Tiểu Tùng nhỏ giọng nói:" Hàn ca, Tống tổng bảo anh ẩn danh một thời gian, qua hai tháng, sẽ từ từ quảng bá cho anh, anh yên tâm, anh sẽ trở về vị trí ban đầu rất nhanh thôi."

"Quảng quá cái gì? Hiện tại cả đống người mắng chửi tôi, trở về cũng chính là bị mắng, mẹ nó đám người chết tiệt." Tống Cư Hàn vô lực dựa trên sô pha, bực bội day day mi tâm.

"Tìm nhóm PR tẩy trắng a, dư luận là có thể dẫn đường, Hàn ca anh không cần lo lắng, bây giờ bọn họ dám cắt phần của anh, sau này sẽ khóc lóc cầu xin cho thêm vào."

Tống Cư Hàn mím mím môi, cảm xúc chẳng hề tốt lên.

Hà Cố thấp giọng nói:"Mấy người làm sai, nhận trừng phạt và giám sát là điều nên làm, đừng tức giận nữa, tiểu Tùng nói đúng, fans trung thành của cậu rất nhiều, chắc chắn sẽ vực dậy được thôi."

"Ai thèm." Tống Cư Hàn hừ lạnh nói, "Tiền của ông đây cả đời tiêu không hết, chỉ là tôi thích ca hát mà thôi."

"Đến nấu cơm với tôi đi."

Tống Cư Hàn trầm mặc hai giây, thật sự đứng lên, cùng Hà Cố vào bếp, để lại một mình tiểu Tùng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ.

Hà Cố rửa rau thái thịt nấu cơm, Tống Cư Hàn đứng bên cạnh theo sát, giống như chú mèo quanh quẩn bên chân chủ nhân, nhìn nhìn, nhịn không được ôm lấy Hà Cố, hôn hôn cọ cọ. Hà Cố nấu bữa cơm mà còn mệt hơn chạy marathon.

Ngày hôm sau, tài xế tới đón bọn họ, đưa bọn họ đến nông trang ngoại thành.

Nơi đó non xanh nước biếc, không khí dễ chịu, môi trường rất tốt, không giống trong thành phố, để tránh có người quấy rầy, Tống Cư Hàn bao cả nông trang, chỉ để lại nhân viên công tác.

Được ở đó có lẽ là quãng thời gian nghỉ ngơi thong thả nhất, nhẹ nhàng nhất, vui vẻ nhất trong đời Hà Cố.

Bọn họ câu cá, tản bộ, leo núi, nướng thịt, chơi bóng, cho dù đầu xuân vẫn hơi lạnh, nhưng hai người chơi rất vui vẻ.

Tống Cư Hàn biểu hiện dịu dàng đa tình, khiến Hà Cố có một cảm giác hai người đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, trái tim gần như bị đóng thành băng của anh, rốt cuộc có một tia ấm áp, anh thậm chí bạo dạn nghĩ, vạn nhất, vạn nhất bọn họ thật sự cứ đi hết cuộc đời cùng nhau như thế này.

Vạn nhất có vạn nhất.

Hai người ở nông trang một tuần, Tống Cư Hàn bị Tống Hà gọi điện thoại thúc giục trở về, Hà Cố cũng về thành phố.

Anh đến căn nhà của mình xem xét, có lẽ là vì đã đưa đủ tiền, lại có chút giao tình, tiến độ công ty sửa chữa rất nhanh, thêm một tuần nữa là xong.

Anh nhìn căn phòng đã thay đổi hình thức ban đầu, cảm thấy một chút an tâm. Người Trung Quốc thường thường có quan niệm an cư lạc nghiệp ăn sâu vào tận xương tủy, chỉ có căn nhà thuộc về mình mới có thể cho mình cảm giác thân thuộc an định, bây giờ anh cũng đã cảm nhận được một chút.

Anh nghĩ, nếu về sau kiếm được nhiều tiền, sẽ đổi căn khác to hơn, bản thân anh rất tùy ý, chủ yếu là suy nghĩ mẹ anh và Tố Tố có thể sẽ đến chơi.

Xem xong phòng ở, anh lái xe về nhà, khi đi qua một con phố, đột nhiên nhớ ra, anh và Cố Thanh Bùi từng ăn cơm ở đây, lòng anh khẽ động, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Thanh Bùi.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, thanh âm Cố Thanh Bùi nghe có vẻ như mới ngủ dậy, Hà Cố có chút kinh ngạc, người kỷ luật như Cố Thanh Bùi, sao có thể ngủ đến trưa? Lẽ nào là sinh bệnh, anh đem nghi vấn hỏi ra.

Cố Thanh Bùi ngáp một cái:"Không có, chỉ là gần đây có chút mệt, tối qua không ngủ, uống vài viên thuốc ngủ, nên ngủ đến giờ."

Hà Cố nhíu mày nói:"Cố tổng, anh sao vậy? Trạng thái dường như rất kém."

Cố Thanh Bùi trầm mặc một chút:"Anh tạm thời từ chức."

Hà Cố kinh ngạc nói:"Cái gì?"

Cố Thanh Bùi khẽ thở dài một tiếng:"Chú ở đâu?"

"Em ở...nhà em đang sửa, hiện tại ở khách sạn."

"Chú đến nhà anh, bồi anh uống rượu đi."

Hà Cố không chút do dự nói:"Được."

Cố Thanh Bùi nói địa chỉ, Hà Cố quay đầu xe, đi đến nhà gã.

Hà Cố lần đầu tiên đến nhà Cố Thanh Bùi, đó là một tiểu khu rất tốt, đều là người giàu ở, anh vào thang máy lên lầu, ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang rất lâu, mới có người ta mở, Hà Cố nhìn thấy bộ dạng Cố Thanh Bùi, kinh ngạc một chút.

Cố Thanh Bùi không mang kính mắt, mái tóc hỗn loạn tùy tiện rơi trên sườn mặt, trông trẻ hơn ngày thường vài tuổi, điều khiến Hà Cố kinh ngạc nhất là, anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng Cố Thanh Bùi suy sút tinh thần.

"Đến rồi, vào đi." Cố Thanh Bùi lại ngáp một cái, "Ngại quá, để chú nhìn thấy bộ dạng này."

"Cố tổng, có phải thân thể anh không thoải mái không?"

Cố Thanh Bùi cười khổ nói:"Vẫn ổn, không có bệnh tật gì."

Gã lấy vài lon bia trong tủ lạnh, vứt cho Hà Cố.

Hà Cố đỡ lon bia, đặt xuống:"Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Em làm chút đồ ăn, chúng ta vừa ăn vừa uống."

Cố Thanh Bùi vùi đầu trên sô pha, rầu rĩ nói một câu "được".

Hà Cố nhịn không được nhìn Cố Thanh Bùi thêm vài cái, một Cố Thanh Bùi như vậy thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt, hẳn là gã gặp phải chuyện gì cực kỳ phiền phức đi.

Hà Cố vào bếp nhìn nhìn, tủ lạnh gần như trống không, cuối cùng anh miễn cưỡng tìm ra vài nguyên liệu, nấu hai bát mì nóng hổi.

Anh bưng mì đến phòng ăn, thấy Cố Thanh Bùi đã rửa mặt, chỉnh trang lại tóc, cũng đeo kính, có thêm vài phần nhã nhặn ổn trọng ngày thường, nhưng quầng thâm dưới mắt kia khiến gã nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

Cố Thanh Bùi tự giễu cười cười:"Bộ dạng hôm nay của anh, chú đừng nói ra nhé."

"Không đâu." Hà Cố đặt bát mì trước mặt Cố Thanh Bùi, "Em đoán anh lâu rồi không ăn gì."

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, cầm đũa lên, ăn từng miếng từng miếng.

Hà Cố một tay cầm đũa, một tay mở nắp lon bia, uống một ngụm:"Cố tổng, anh như vậy khiến người khác lo đấy."

Cố Thanh Bùi cầm lon bia, chạm với anh:"Yên tâm đi, đời mà, có chìm có nổi, anh có thể tự điều chỉnh được."

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông chủ anh không phải rất quý anh sao, không phải anh cũng làm rất tốt sao?"

Thân thể Cố Thanh Bùi cứng đờ, đặt lon bia xuống, đột nhiên bật cười:"Anh ngủ với con trai của ông chủ, còn bị ông ta phát hiện." Nói xong nhịn không được cười nhẹ.

Hà Cố trừng mắt:"Nguyên, Nguyên Dương?" Anh nhớ tới đại công tử Nguyên gia cao lớn, ngạo mạn bá khí đó.

Cố Thanh Bùi, và Nguyên Dương!

Cố Thanh Bùi gật gật đầu, vẫn đang cười:"Rất khó tin đúng không, kỳ thật cậu ta căn bản không phải loại hình anh thích, anh thích loại hình...ừm, chính là như Trang Tiệp Dư, loại tiểu bạch kiểm mảnh khảnh, sao anh lại cùng cậu ta...đều là nghiệt duyên a."

Hà Cố có chút không biết nên nói cái gì, anh thật sự là cạn lời, anh muốn nhấn nút like cho Cố Thanh Bùi. Anh từng tiếp xúc hai lần với vị Nguyên đại công tử kia, cảm giác là một người chỉ cần bạn nhìn y nhiều thêm một ánh mắt thôi là sẽ bị ăn đánh, anh nên khen ngợi Cố Thanh Bùi cái gì đây? Tài cao mật lớn? Cố Thanh Bùi hiển nhiên cũng không để ý Hà Cố nói hay không, gã uống liên tiếp mấy ngụm bia, hiển nhiên trong lòng đã phiền muộn đến cực điểm.

Hà Cố tự giễu nghĩ, cùng là tạm thời từ chức, anh và Cố Thanh Bùi, rốt cuộc là ai mất mặt hơn? Vẫn là anh đi, anh còn lên báo rồi. Anh trầm mặc giây lát, hỏi:"tiếp theo anh có dự định không?"

Cố Thanh Bùi mờ mịt lắc lắc đầu:"Chưa biết. Hà Cố, chuyện của chú anh cảm thấy rất ngại, anh không ngờ ngay cả anh cũng không thể lưu lại đó được nữa."

"Không sao, loại chuyện này ai có thể ngờ tới chứ, kỳ thật em cũng chưa nghĩ kỹ, chỉ muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thả lỏng một chút."

"Anh định ngày mai về quê một chuyến." Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, "Ở bên bố mẹ...cũng lâu lắm rồi anh không được nghỉ dài hạn."

"Cố tổng, anh đừng nghĩ nhiều, nhân tài như anh, đến đâu mà không bị mọi người tranh nhau cướp đoạt."

"Hy vọng là như thế." Cố Thanh Bùi lắc lắc lon bia, "Nhưng mà, nếu tìm không được công việc thích hợp, chắc anh phải tự mình gây dựng sự nghiệp, có lẽ chuyện này cũng là một cơ hội, để anh có thể hạ quyết tâm làm ăn riêng. Hà Cố, nếu anh ổn định lại, mà chú vẫn chưa có chỗ nào tốt để đi, anh vẫn hy vọng có thể làm chung với chú."

Hà Cố gật gật đầu:"Được, một lời đã định."

N74
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện