Đuổi theo đường mà tử châu (hạt châu màu tím) dẫn, ta đến ranh giới Hoa Sơn.
Trong lòng ta thấy thật kỳ quái, kia chỉ là một tàn phách của Sơ Không sao có thể chạy nhanh như vậy. Đuổi theo tới chạng vạng ta cảm thấy có từng trận yêu khí truyền đến trên đỉnh đầu, ta ngẩng đầu lên đã thấy một con yêu quái vừa giống nai vừa giống ngựa từ giữa mây bước ra. Viên tử châu trước ngực chỉ thẳng về phía nó.
Ta từng nghe Nguyệt Lão nói ở nhân gian có một loại yêu quái vừa giống nai vừa giống ngực thích ăn tàn hồn phân tán khắp thế gian, hồn phách của Sơ Không…Không phải là bị nó ăn chứ? Trong lòng giật mình, ta đáp mây bay thẳng lên trời, bay tới bên cạnh yêu quái kia. Con Lộc Mã Thú này nhoáng một cái đã nhanh chóng chạy đi, cũng đúng, chỉ là một yêu quái ăn tàn hồn nên cũng không lợi hại lắm. Lúc này không biết miệng nó đang ngậm cái gì, nó đang cố gắng nuốt vào bụng.
Thấy viên tử châu ở trước ngực càng sáng, ta hung ác hét lớn: “Mau nhổ ra cho lão nương!” Một cước hung hăng đá vào sườn mặt Lộc Mã Thú.
Một cước này khiến yêu quái hí lên một tiếng, trong miệng có rất nhiều tàn hồn bay ra, hồn phách theo gió tản đi, ta lập tức bay theo tàn hồn. Lộc Mã Thú ở phía sau không cam lòng đuổi theo ta, ta không có tâm tư mà quan tâm tới nó, nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà tử châu chỉ.
Một đám tàn hồn bay không nhanh, một chốc liền bị ta đuổi kịp, ta đọc khẩu quyết thu hồn, tàn hồn của Sơ Không ngoan ngoãn vào trong tử châu. Tiếng Lộc Mã Thú hí vang bên tai, ta nghiêng người tránh thoát, không muốn cùng nó dây dưa nữa nên nâng tay đọc chú: “Mây đến.”
Những đám mây trên bầu trời chạng vạng nhanh chóng kéo tới, những đám mây trắng dưới ánh mặt trời màu cam chuyển thành màu tía khóa Lộc Mã Thú ở bên trong. Ta xoay người bỏ chạy, nhanh chóng bỏ xa nó ở sau.
Ôm hạt châu trong ngực, khi trời tối cũng chạy về đến Hoa Sơn.
Dọc theo con đường núi tối đen về nhà, càng đi đến gần căn nhà gỗ tự tay ta dựng lên kia, không hiểu sao trong lòng càng buồn bực sâu nặng. Những lời của Thịt tròn Không trước khi ta ra ngoài vẫn quanh quẩn bên tai. Hắn không muốn tu tiên, không muốn trở về làm Sơ Không thần quân, hắn….Chỉ muốn ở hạ giới an an ổn ổn qua một đời? Hắn đã nói như vậy, những việc ta làm còn có ý nghĩa gì?
Liều mạng tìm về hồn phách mà hắn không muốn, cố gắng thật nhiều dạy tiên pháp mà hắn không muốn tu…
Ta đột nhiên cảm thấy nhục nhã như cái mặt nóng của ta dán lên cái mông lạnh của hắn vậy.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời, ta di chuyển bước chân đi về rừng cây trong Hoa Sơn.
Tiểu yêu trên núi Hoa Sơn ban ngày đã bị ta đánh một trận nên buổi tối yên tĩnh không ít, một đường ta đi chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, bất tri bất giác đã đến hồ nhỏ trong núi. Ta thất thần nhìn cái hồ một lát, bao nhiêu năm trước, khi ta biến thành lão hổ, còn có một con lợn rừng, ở bờ bên kia, yên lặng nhìn nhau…
Mặc dù tâm tình hiện tại thật buồn bực nhưng nhớ tới cảnh tượng kia ta lại bật cười “phốc” một cái, một mình một người ôm bụng cười bên hồ đến mức giơ chân. Nhưng có lẽ là do đêm đen quá lạnh nên khóe miệng của ta cũng dần cứng lại.
Sơ Không kia….cái tên có thể cáu kỉnh cãi nhau và đánh nhau với ta, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể trở về được.
Ta rũ mắt, khó nén được sự mất mát.
Từ hồ nước đi lên thêm một chút ta đã có thể nghe thấy tiếng suối nước leng keng rung động, thanh âm của dòng nước khiến ta cảm thấy có chút khoan khoái và náo nhiệt. Ta tìm một bãi cỏ ngồi xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lần đầu tiên ta cảm thấy tương lai thật mờ mịt. Nếu như ta không còn bắt ép Sơ Không nữa, ta nên làm cái gì đây? Dáng vẻ Sơ Không khi gặp nhau lúc trước thế nào nhỉ? Ta nhất thời không thể nhớ rõ.
Tử châu trước ngực lại sáng lên, ta đem nó giữ trong tay, hô, nay tìm được một hồn của Sơ Không, nếu đem hồn này cho hắn, thì hắn chỉ thiếu một phách nữa là hoàn chỉnh. Đến lúc đó, nếu hắn vẫn có ý nghĩ giống vây giờ…
Ta sẽ trở về chỗ của Nguyệt Lão, tiếp tục trông coi nhà cửa cho lão.
Đang suy nghĩ thì ta chợt nghe tiếng khóc nức nở ở bờ suối đối diện, thanh âm này thật quen thuộc. Ta quay đầu nhìn đã thấy thịt tròn Không đứng ở bờ bên kia, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, ánh trăng trong suốt óng ánh chảy trên mặt hắn, ta thấy hắn khóc hung hăng như thế thì ngẩn ra.
Đứng dậy, ta gọi hắn: “Sơ Không, ngươi…” Không ở trong nhà mà ngu ngốc, chạy tới chỗ này làm gì?
Ta còn chưa nói ra miệng, khớp hàm của thịt tròn Không ở bên kia đã buông lỏng, khóc khàn cả giọng nhưng vẫn kêu lên: “Ô oa! Tiểu Tường! Ô oa!” Hắn khóc rất tàn bạo, khiến ta hoảng hốt mà lui một bước nhỏ, đứa nhỏ này hồn phách không trọn vẹn nên phản ứng rất chậm chạp, thường không biểu lộ tình cảm quá khích như vậy, nay đột nhiên lại tuôn ra thế này, sao ta có thể không sợ hãi.
Hắn thấy ta lui về sau thì thần sắc càng thêm hoảng loạn, không để ý gì mà chạy băng qua dòng suối lảo đảo về phía ta. Không đợi ta tới giúp, hắn đã chạy đến trước mặt ta, mang theo một thân lạnh lẽo nhào vào người ta, vạt áo thấm ướt của đôi giày ta. Thịt tròn Không vẫn chưa cao lắm nên hai tay hắn chỉ có thể ôm chặt thắt lưng của ta, đầu dán ở trên bụng ta mà khóc lớn.
“Ngươi đừng đi, Sơ Không sai lầm rồi, Sơ Không sẽ không chọc giận ngươi, không bao giờ chạy xuống núi đi chơi nữa! Ta sai lầm rồi!”
Ta sửng sốt hồi lâu: “Hôm nay sau khi ta đi thì tiểu yêu trên núi đến đánh ngươi trả thù sao?”
Hắn lau mặt trên bụng ta hai cái, lau toàn nước mắt nước mũi: “Ngươi là tiên nhân, ô…Đại Hoa nói ngươi đi rồi, trở về thiên giới, làm thần tiên tiêu dao…Ngươi thấy vui vẻ, sẽ…sẽ không bao giờ trở lại nữa! Ngươi sẽ không còn muốn ta nữa…ô ô.”
Thanh âm của hắn rầu rĩ, xen lẫn với giọng mũi nồng đậm khiến ta nghe có chút mơ hồ, ta ngẩn ra nói: “Ta chỉ là đuổi theo một yêu quái.”
Thịt tròn Không ôm ta càng chặt: “Tiểu Tường không cần đuổi theo yêu quái.”
Ta dở khóc dở cười, sau đó trong lòng lại thấy ấm áp, không hiểu sao tâm tình lại thấy thỏa mãn, khóe miệng chậm rãi kéo lên. Dáng vẻ này của hắn chắc là sợ ta sẽ rời đi, mặc dù không muốn tu tiên, không muốn nghe lời ta nói, nhưng mà trong cảm nhận của Thịt tròn Không ta là đặc biệt, không thể không tồn tại.
Ta giống như nghe được tiếng cười càn rỡ từ sâu trong nội tâm. Ta ngồi chồm hỗm xuống, đem một hồn trong hạt châu màu tím chậm rãi bay vào mi tâm (điểm giữa hai hàng lông mày) của Sơ Không. Ta sờ đầu hắn: “Sơ Không sợ hãi Tiểu Tường sẽ không cần ngươi nữa sao?”
Hồn phách vào thân thể, với hắn mà nói cũng không có cảm giác gì, hắn thành thật gật đầu, đôi mắt ngấn lệ trả lời ta: “Sợ.”
Vì thế khóe miệng của ta không thể ức chế mà giơ lên, kiềm nén sự vui sướng trong lòng lại, ta cúi mắt thương tâm nói: “Nhưng ngươi chạy xuống núi chơi hai ngày, ta cũng nghĩ là ngươi không cần ta.”
Sơ Không lập tức lắc đầu, cực kì kích động: “Ta không có! Ta ta… Tiểu Tường… Ta sai lầm rồi, lần sau ta không dám như vậy nữa.” Hai tay hắn ôm lấy cổ của ta, đầu cọ cọ trên cổ ta: “Tiểu Tường đừng tức giận, ta thật sự biết lỗi rồi.”
Ta lé mắt liếc hắn một cái, nắm cái mặt của hắn kéo ra, trong lòng kích động vui mừng như điên, thì ra khi trí lực cùng vũ lực hơn người khác lại có cảm giác ưu việt như thế này. Nháy mắt ta đã hiểu, một kiếp ngốc Tường kia, vì sao Sơ Không lại thích nhéo mặt ta đến như vậy, thì ra đây là sự kết hợp hoàn mỹ của ham muốn chiếm hữu cùng với cảm giác tài giỏi hơn người a.
Khi trong lòng ta âm thầm sảng khoái thì ta vẫn không quên dạy dỗ Sơ Không: “Chúng ta làm một cái ước định đi.” Ta vươn ngón út, ý bảo Sơ Không vươn tay đến: “Sau này chỉ cần ngươi còn muốn ta, ta liền luôn ở cạnh ngươi. Luôn luôn ở cạnh ngươi.”
Sơ Không sửng sốt một lát, nước mặt lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất, bàn tay nắm chặt ngón út của ta nói: “Ân, ta luôn ở cùng Tiểu Tường, vĩnh viễn cùng Tiểu Tường.”
Trước đây ta luôn bày ra dáng vẻ một sư phụ, chưa bao giờ tính kế với Sơ Không, sự nghiêm túc trên mặt nhiều hơn nụ cười, dùng sự đứng đắng che giấu bản sắc thật của ta. Lúc này ta biết, giáo dục cũng phải kết hợp tình và lý, như vậy mới có thể tạo nên sự trung thành tuyệt đối của thế hệ sau. Ta lại nhéo nhéo mặt Sơ Không cười nói: “Hài tử ngoan.”
Sơ Không thất thần nhìn ta một lát, bàn tay vươn ra sờ lên mặt ta: “Tiểu Tường, cười như vậy mới giống ngươi.”
Ta ngẩn ra, thấy bản thân hắn cũng ngẩn người: “Di…Không biết vì sao lại nói ra lời này.”
Thiếu một phách nữa thôi, hồn phách của Sơ Không sẽ hoàn chỉnh. Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Sơ Không vẫn không muốn tu tiên pháp sao?”
Hắn có chút sợ hãi nhìn ta liếc mắt một cái: “Tiểu Tường, thực xin lỗi, ta thật sự không thích tu tiên.”
Ta gật đầu thấu hiểu hắn, nhưng khó nén được sự mất mát trong lòng, thịt tròn Không thủy chung vẫn không muốn biến thành Sơ Không trong lòng ta.
Sau đêm đó lại trôi qua vài ngày, mấy ngày này ta không ép buộc Sơ Không tu tiên pháp, hắn cũng không như trước kia cứ có cơ hội là chuồn ra ngoài đi chơi với đám tiểu yêu trong núi, cả ngày ở bên cạnh ta, ta đi đâu hắn đi đó, chắc là mấy hôm trước ta rời đi nửa đi nửa ngày đã khiến hắn rất sợ hãi.
Một sáng kia, ta ở sau vườn cho gà ăn, khi ta mở bao lương thực ra đột nhiên có một trận yêu gió nổi lên, thổi đi bay gạo cũng không nói, ngay cả những con gà cũng bị thổi mà chạy lung tung. Ta ngẩng đầu đã thấy con Lộc Mã Thú mấy ngày trước, yêu quái này thật cuồng dại a, lại luôn nhớ thương đến thù hận với ta mà đuổi tới nơi này.
Lộc Mã Thú cong chân, hí lên một tiếng dài trong thanh âm tất cả đều là sự phẫn nộ.
Ta nhìn xung quanh, nơi này là nhà ta, Sơ Không vẫn ở phía sau ta ngây ngốc thất thần, xem ra là do hắn chưa từng nhìn thấy yêu quái lớn như vậy nên bị dọa choáng váng đi. Ở đây chắc không thể thoải mái đấu pháp với nó, chỉ có thể mang nó rời đi.
Ta thừa dịp nó ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng dài thì lập tức nắm lấy mấy đống phân gà ném vào miệng nó: “Kêu la cái gì, muốn đánh thì theo ta nha!” Ta nhanh chóng làm một cái kết giới cho Sơ Không, bảo vệ hắn ở trong: “Trốn ở trong này cho tốt.” Ta nghiêm túc dặn dò, mặc kệ hắn ở bên trong đập phá kết giới, ta đáp mây bay về vùng bên ngoài Hoa Sơn.
Trong quá khứ, Sơ Không luôn làm ra hành động này với ta, hôm nay rốt cuộc cũng đổi vai, không hiểu sao ta lại cảm thấy thỏa mãn cùng tự hào.
Lộc Mã Thú nuốt phân gà thì còn giận dữ hơn, bốn vó tung bay, đuổi theo sau ta.
Trong lòng ta thấy thật kỳ quái, kia chỉ là một tàn phách của Sơ Không sao có thể chạy nhanh như vậy. Đuổi theo tới chạng vạng ta cảm thấy có từng trận yêu khí truyền đến trên đỉnh đầu, ta ngẩng đầu lên đã thấy một con yêu quái vừa giống nai vừa giống ngựa từ giữa mây bước ra. Viên tử châu trước ngực chỉ thẳng về phía nó.
Ta từng nghe Nguyệt Lão nói ở nhân gian có một loại yêu quái vừa giống nai vừa giống ngực thích ăn tàn hồn phân tán khắp thế gian, hồn phách của Sơ Không…Không phải là bị nó ăn chứ? Trong lòng giật mình, ta đáp mây bay thẳng lên trời, bay tới bên cạnh yêu quái kia. Con Lộc Mã Thú này nhoáng một cái đã nhanh chóng chạy đi, cũng đúng, chỉ là một yêu quái ăn tàn hồn nên cũng không lợi hại lắm. Lúc này không biết miệng nó đang ngậm cái gì, nó đang cố gắng nuốt vào bụng.
Thấy viên tử châu ở trước ngực càng sáng, ta hung ác hét lớn: “Mau nhổ ra cho lão nương!” Một cước hung hăng đá vào sườn mặt Lộc Mã Thú.
Một cước này khiến yêu quái hí lên một tiếng, trong miệng có rất nhiều tàn hồn bay ra, hồn phách theo gió tản đi, ta lập tức bay theo tàn hồn. Lộc Mã Thú ở phía sau không cam lòng đuổi theo ta, ta không có tâm tư mà quan tâm tới nó, nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà tử châu chỉ.
Một đám tàn hồn bay không nhanh, một chốc liền bị ta đuổi kịp, ta đọc khẩu quyết thu hồn, tàn hồn của Sơ Không ngoan ngoãn vào trong tử châu. Tiếng Lộc Mã Thú hí vang bên tai, ta nghiêng người tránh thoát, không muốn cùng nó dây dưa nữa nên nâng tay đọc chú: “Mây đến.”
Những đám mây trên bầu trời chạng vạng nhanh chóng kéo tới, những đám mây trắng dưới ánh mặt trời màu cam chuyển thành màu tía khóa Lộc Mã Thú ở bên trong. Ta xoay người bỏ chạy, nhanh chóng bỏ xa nó ở sau.
Ôm hạt châu trong ngực, khi trời tối cũng chạy về đến Hoa Sơn.
Dọc theo con đường núi tối đen về nhà, càng đi đến gần căn nhà gỗ tự tay ta dựng lên kia, không hiểu sao trong lòng càng buồn bực sâu nặng. Những lời của Thịt tròn Không trước khi ta ra ngoài vẫn quanh quẩn bên tai. Hắn không muốn tu tiên, không muốn trở về làm Sơ Không thần quân, hắn….Chỉ muốn ở hạ giới an an ổn ổn qua một đời? Hắn đã nói như vậy, những việc ta làm còn có ý nghĩa gì?
Liều mạng tìm về hồn phách mà hắn không muốn, cố gắng thật nhiều dạy tiên pháp mà hắn không muốn tu…
Ta đột nhiên cảm thấy nhục nhã như cái mặt nóng của ta dán lên cái mông lạnh của hắn vậy.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên trời, ta di chuyển bước chân đi về rừng cây trong Hoa Sơn.
Tiểu yêu trên núi Hoa Sơn ban ngày đã bị ta đánh một trận nên buổi tối yên tĩnh không ít, một đường ta đi chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, bất tri bất giác đã đến hồ nhỏ trong núi. Ta thất thần nhìn cái hồ một lát, bao nhiêu năm trước, khi ta biến thành lão hổ, còn có một con lợn rừng, ở bờ bên kia, yên lặng nhìn nhau…
Mặc dù tâm tình hiện tại thật buồn bực nhưng nhớ tới cảnh tượng kia ta lại bật cười “phốc” một cái, một mình một người ôm bụng cười bên hồ đến mức giơ chân. Nhưng có lẽ là do đêm đen quá lạnh nên khóe miệng của ta cũng dần cứng lại.
Sơ Không kia….cái tên có thể cáu kỉnh cãi nhau và đánh nhau với ta, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể trở về được.
Ta rũ mắt, khó nén được sự mất mát.
Từ hồ nước đi lên thêm một chút ta đã có thể nghe thấy tiếng suối nước leng keng rung động, thanh âm của dòng nước khiến ta cảm thấy có chút khoan khoái và náo nhiệt. Ta tìm một bãi cỏ ngồi xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lần đầu tiên ta cảm thấy tương lai thật mờ mịt. Nếu như ta không còn bắt ép Sơ Không nữa, ta nên làm cái gì đây? Dáng vẻ Sơ Không khi gặp nhau lúc trước thế nào nhỉ? Ta nhất thời không thể nhớ rõ.
Tử châu trước ngực lại sáng lên, ta đem nó giữ trong tay, hô, nay tìm được một hồn của Sơ Không, nếu đem hồn này cho hắn, thì hắn chỉ thiếu một phách nữa là hoàn chỉnh. Đến lúc đó, nếu hắn vẫn có ý nghĩ giống vây giờ…
Ta sẽ trở về chỗ của Nguyệt Lão, tiếp tục trông coi nhà cửa cho lão.
Đang suy nghĩ thì ta chợt nghe tiếng khóc nức nở ở bờ suối đối diện, thanh âm này thật quen thuộc. Ta quay đầu nhìn đã thấy thịt tròn Không đứng ở bờ bên kia, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, ánh trăng trong suốt óng ánh chảy trên mặt hắn, ta thấy hắn khóc hung hăng như thế thì ngẩn ra.
Đứng dậy, ta gọi hắn: “Sơ Không, ngươi…” Không ở trong nhà mà ngu ngốc, chạy tới chỗ này làm gì?
Ta còn chưa nói ra miệng, khớp hàm của thịt tròn Không ở bên kia đã buông lỏng, khóc khàn cả giọng nhưng vẫn kêu lên: “Ô oa! Tiểu Tường! Ô oa!” Hắn khóc rất tàn bạo, khiến ta hoảng hốt mà lui một bước nhỏ, đứa nhỏ này hồn phách không trọn vẹn nên phản ứng rất chậm chạp, thường không biểu lộ tình cảm quá khích như vậy, nay đột nhiên lại tuôn ra thế này, sao ta có thể không sợ hãi.
Hắn thấy ta lui về sau thì thần sắc càng thêm hoảng loạn, không để ý gì mà chạy băng qua dòng suối lảo đảo về phía ta. Không đợi ta tới giúp, hắn đã chạy đến trước mặt ta, mang theo một thân lạnh lẽo nhào vào người ta, vạt áo thấm ướt của đôi giày ta. Thịt tròn Không vẫn chưa cao lắm nên hai tay hắn chỉ có thể ôm chặt thắt lưng của ta, đầu dán ở trên bụng ta mà khóc lớn.
“Ngươi đừng đi, Sơ Không sai lầm rồi, Sơ Không sẽ không chọc giận ngươi, không bao giờ chạy xuống núi đi chơi nữa! Ta sai lầm rồi!”
Ta sửng sốt hồi lâu: “Hôm nay sau khi ta đi thì tiểu yêu trên núi đến đánh ngươi trả thù sao?”
Hắn lau mặt trên bụng ta hai cái, lau toàn nước mắt nước mũi: “Ngươi là tiên nhân, ô…Đại Hoa nói ngươi đi rồi, trở về thiên giới, làm thần tiên tiêu dao…Ngươi thấy vui vẻ, sẽ…sẽ không bao giờ trở lại nữa! Ngươi sẽ không còn muốn ta nữa…ô ô.”
Thanh âm của hắn rầu rĩ, xen lẫn với giọng mũi nồng đậm khiến ta nghe có chút mơ hồ, ta ngẩn ra nói: “Ta chỉ là đuổi theo một yêu quái.”
Thịt tròn Không ôm ta càng chặt: “Tiểu Tường không cần đuổi theo yêu quái.”
Ta dở khóc dở cười, sau đó trong lòng lại thấy ấm áp, không hiểu sao tâm tình lại thấy thỏa mãn, khóe miệng chậm rãi kéo lên. Dáng vẻ này của hắn chắc là sợ ta sẽ rời đi, mặc dù không muốn tu tiên, không muốn nghe lời ta nói, nhưng mà trong cảm nhận của Thịt tròn Không ta là đặc biệt, không thể không tồn tại.
Ta giống như nghe được tiếng cười càn rỡ từ sâu trong nội tâm. Ta ngồi chồm hỗm xuống, đem một hồn trong hạt châu màu tím chậm rãi bay vào mi tâm (điểm giữa hai hàng lông mày) của Sơ Không. Ta sờ đầu hắn: “Sơ Không sợ hãi Tiểu Tường sẽ không cần ngươi nữa sao?”
Hồn phách vào thân thể, với hắn mà nói cũng không có cảm giác gì, hắn thành thật gật đầu, đôi mắt ngấn lệ trả lời ta: “Sợ.”
Vì thế khóe miệng của ta không thể ức chế mà giơ lên, kiềm nén sự vui sướng trong lòng lại, ta cúi mắt thương tâm nói: “Nhưng ngươi chạy xuống núi chơi hai ngày, ta cũng nghĩ là ngươi không cần ta.”
Sơ Không lập tức lắc đầu, cực kì kích động: “Ta không có! Ta ta… Tiểu Tường… Ta sai lầm rồi, lần sau ta không dám như vậy nữa.” Hai tay hắn ôm lấy cổ của ta, đầu cọ cọ trên cổ ta: “Tiểu Tường đừng tức giận, ta thật sự biết lỗi rồi.”
Ta lé mắt liếc hắn một cái, nắm cái mặt của hắn kéo ra, trong lòng kích động vui mừng như điên, thì ra khi trí lực cùng vũ lực hơn người khác lại có cảm giác ưu việt như thế này. Nháy mắt ta đã hiểu, một kiếp ngốc Tường kia, vì sao Sơ Không lại thích nhéo mặt ta đến như vậy, thì ra đây là sự kết hợp hoàn mỹ của ham muốn chiếm hữu cùng với cảm giác tài giỏi hơn người a.
Khi trong lòng ta âm thầm sảng khoái thì ta vẫn không quên dạy dỗ Sơ Không: “Chúng ta làm một cái ước định đi.” Ta vươn ngón út, ý bảo Sơ Không vươn tay đến: “Sau này chỉ cần ngươi còn muốn ta, ta liền luôn ở cạnh ngươi. Luôn luôn ở cạnh ngươi.”
Sơ Không sửng sốt một lát, nước mặt lại lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất, bàn tay nắm chặt ngón út của ta nói: “Ân, ta luôn ở cùng Tiểu Tường, vĩnh viễn cùng Tiểu Tường.”
Trước đây ta luôn bày ra dáng vẻ một sư phụ, chưa bao giờ tính kế với Sơ Không, sự nghiêm túc trên mặt nhiều hơn nụ cười, dùng sự đứng đắng che giấu bản sắc thật của ta. Lúc này ta biết, giáo dục cũng phải kết hợp tình và lý, như vậy mới có thể tạo nên sự trung thành tuyệt đối của thế hệ sau. Ta lại nhéo nhéo mặt Sơ Không cười nói: “Hài tử ngoan.”
Sơ Không thất thần nhìn ta một lát, bàn tay vươn ra sờ lên mặt ta: “Tiểu Tường, cười như vậy mới giống ngươi.”
Ta ngẩn ra, thấy bản thân hắn cũng ngẩn người: “Di…Không biết vì sao lại nói ra lời này.”
Thiếu một phách nữa thôi, hồn phách của Sơ Không sẽ hoàn chỉnh. Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Sơ Không vẫn không muốn tu tiên pháp sao?”
Hắn có chút sợ hãi nhìn ta liếc mắt một cái: “Tiểu Tường, thực xin lỗi, ta thật sự không thích tu tiên.”
Ta gật đầu thấu hiểu hắn, nhưng khó nén được sự mất mát trong lòng, thịt tròn Không thủy chung vẫn không muốn biến thành Sơ Không trong lòng ta.
Sau đêm đó lại trôi qua vài ngày, mấy ngày này ta không ép buộc Sơ Không tu tiên pháp, hắn cũng không như trước kia cứ có cơ hội là chuồn ra ngoài đi chơi với đám tiểu yêu trong núi, cả ngày ở bên cạnh ta, ta đi đâu hắn đi đó, chắc là mấy hôm trước ta rời đi nửa đi nửa ngày đã khiến hắn rất sợ hãi.
Một sáng kia, ta ở sau vườn cho gà ăn, khi ta mở bao lương thực ra đột nhiên có một trận yêu gió nổi lên, thổi đi bay gạo cũng không nói, ngay cả những con gà cũng bị thổi mà chạy lung tung. Ta ngẩng đầu đã thấy con Lộc Mã Thú mấy ngày trước, yêu quái này thật cuồng dại a, lại luôn nhớ thương đến thù hận với ta mà đuổi tới nơi này.
Lộc Mã Thú cong chân, hí lên một tiếng dài trong thanh âm tất cả đều là sự phẫn nộ.
Ta nhìn xung quanh, nơi này là nhà ta, Sơ Không vẫn ở phía sau ta ngây ngốc thất thần, xem ra là do hắn chưa từng nhìn thấy yêu quái lớn như vậy nên bị dọa choáng váng đi. Ở đây chắc không thể thoải mái đấu pháp với nó, chỉ có thể mang nó rời đi.
Ta thừa dịp nó ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng dài thì lập tức nắm lấy mấy đống phân gà ném vào miệng nó: “Kêu la cái gì, muốn đánh thì theo ta nha!” Ta nhanh chóng làm một cái kết giới cho Sơ Không, bảo vệ hắn ở trong: “Trốn ở trong này cho tốt.” Ta nghiêm túc dặn dò, mặc kệ hắn ở bên trong đập phá kết giới, ta đáp mây bay về vùng bên ngoài Hoa Sơn.
Trong quá khứ, Sơ Không luôn làm ra hành động này với ta, hôm nay rốt cuộc cũng đổi vai, không hiểu sao ta lại cảm thấy thỏa mãn cùng tự hào.
Lộc Mã Thú nuốt phân gà thì còn giận dữ hơn, bốn vó tung bay, đuổi theo sau ta.
Danh sách chương