Ngoài cung, bên sườn núi, giữa đình Trường Lang.

Nhìn người bạn tốt say như chết vẫn không ngừng dốc rượu vào mồm ở trước mặt mình, Hoàng Phủ Dật không kìm được liền khuyên bảo: “Được rồi, Tử Hàn, đừng uống nữa, huynh nhìn xem hiện giờ huynh thế nào? Để người khác thấy, liệu còn ai thấy phục huynh nữa không?”

Người đối diện hắn lúc này đã không còn chút vẻ cuồng ngạo tà tứ như thường ngày nữa, nhìn hắn ta có vẻ rất suy sụp, nghe Hoàng Phủ Dật nói xong, tay áo đen phất lên, “Ầm” một tiếng, nước sông bên ngoài đình bắn lên cao khoảng mười trượng, sau một tiếng nổ vang trời, nước lại đồ ầm xuống sông, tản ra từng vòng từng vòng sóng.

Hắn ta cầm vò rượu, đi tới bên lan can, ngồi xuống, chân phải gập lên, đạp trên thành lan can, chân trái buông thõng xuống đất, ngực áo mở rộng, vẫn là khí tức anh hùng phiêu bạt giang hồ kia, nhưng đôi mắt đen như mực lại ảm đạm không chút ánh sáng. Hắn ta ngửa đầu, dốc rượu vào họng, chất lỏng trong suốt chảy dọc theo cổ, thấm vào vạt áo. Lãnh Tử Hàn ngửa mặt lên trời cười khổ: “Phục ta à? Ta cần ai phục ta chứ? Dù tất cả mọi người trong thiên hạ phục ta thì có tác dụng gì đâu?”

“Cái gì mà công tử Tà, cái gì mà thiên hạ đệ nhất cao thủ, có ích gì chứ? Ha ha ha...” Nói xong, hắn ta lại cười điên cuồng, ngửa đầu uống rượu.

“Tử Hàn!” Hoàng Phủ Dật hơi nhíu mày, hôm nay tên này đột ngột xông vào phủ Dật Vương, không nói lời nào kéo hắn ra đây, bảo hắn uống rượu cùng hắn ta, nhưng hắn cũng nhận ra tâm trạng của hắn ta hôm nay không ổn, nên chỉ nhấp vài hớp chứ không dám uống nhiều.

Tiếng gọi “Tử Hàn” này dường như không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn ta. Lãnh Tử Hàn lẳng lặng quay đầu, dung nhan mị hoặc như ma vương nhìn thẳng về phía Hoàng Phủ Dật, trong mắt không có chút sinh khí nào, yên tĩnh như một hồ nước lặng, ẩn dưới đáy hồ lại là sự điên cuồng sát phạt thế gian. Giọng nói vốn tà ngạo, giờ cũng khàn khàn, đôi môi mỏng cong lên, nói ngắt quãng: “Dật, huynh biết không? Chỉ một tháng, một tháng không gặp, mà nàng đã quên ta, quên rồi! Quên không còn lại chút nào, còn bảo ta cút đi, cút đi, ha ha...”

Nói xong, hắn ta lại dốc ngược bầu rượu, Hoàng Phủ Dật nhanh chân bước đến, giữ tay hắn ta lại: “Đừng uống nữa!” Hắn và Lãnh Tử Hàn đã kết giao với nhau hơn mười năm, đã từng nhìn thấy hắn ta lạnh lùng giết người, từng nhìn thấy hắn ta xưng bá võ lâm, từng nhìn thấy hắn ta nắm quyền sinh quyền sát trong tay, chỉ chưa từng thấy hắn ta suy sụp thế này bao giờ!

Hắn vẫn nhớ rõ, lần trước gặp nhau là nửa năm trước, cũng chính hắn ta kéo hắn đi uống rượu, nói đã tìm được người từng cứu hắn ta mười mấy năm trước. Dáng vẻ hớn hở vui mừng đó, khiến cho hắn đến bây giờ vẫn không quên được, nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn ta lại biến thành bộ dạng này!

“Không uống à? Được, huynh bảo không uống thì không uống vậy!” Nói xong, hắn ta dùng lực, ném vò rượu trong tay ra ngoài, bay qua mặt hồ, chạm vào vách đá, rồi “choang” một tiếng, nát thành từng mảnh vụn.

Hoàng Phủ Dật đặt tay lên vai hắn ta: “Nếu là đàn ông thì ưỡn ngực, ngẩng cao đầu lên, đã quên huynh rồi, thì huynh tìm cách để nàng yêu lại huynh một lần nữa! Huynh còn nhớ lúc trước huynh đi du ngoạn hồ Thiên Sơn cùng ta, sau đó về thấy Ma Giáo bị tiêu diệt, huynh đã nói thế nào không? Huynh nói, Lãnh Tử Hàn ta tung hoành trong thiên hạ, đứng trên cao mà nhìn xuống giang hồ, sao có thể chịu ảnh hưởng của đám lâu nhâu này được. Dám tiêu diệt Ma Giáo của ta, thì phải dùng cả gia tộc, cả môn hộ để trả nợ!”

Lần đó, Lãnh Tử Hàn còn không nhờ hắn giúp, chỉ với năng lực của một mình mình, một người đối đầu thập đại môn phái, cuối cùng cả người như nhuộm máu tươi quay về. Ma Giáo lại hưng thịnh, người người trong chốn giang hồ phải thoái nhượng, lui binh. Đó mới là Lãnh Tử Hàn mà hắn biết, không phải dáng vẻ uất ức, suy sụp như hiện tại!

Hắn ta ngẩng đầu, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn hắn: “Dật, huynh biết không, khi ta quay về thì nghe tin nàng đã tiến cung. Ta cũng đã tính đến nước xấu nhất, nghĩ rằng có lẽ nàng không còn yêu ta nữa, có lẽ nàng đã yêu hoàng huynh của huynh. Có lẽ... Ha ha, dù thế nào ta cũng có thể chấp nhận được, nhưng ta lại chưa từng nghĩ, nàng quên mất ta. Quên rồi, ha ha. Quên rồi...”

“Tiến cung à?” Hoàng Phủ Dật nhướng mày, cô gái đó đã tiến cung rồi sao? Là ai? Trước kia hắn chỉ biết là có một người như thế, nhưng cũng không biết người đó là ai.

Nhìn thấy vẻ khác lạ trên mặt hắn, Lãnh Tử Hàn cũng không nói thêm nhiều nữa, dưới ánh trăng, đôi mắt đen như mực dần dần sáng lên, cũng dần hiện lên vẻ kiên định...

...

Cung Cảnh Nhân.

Hai thị vệ chầm chậm tới gần, người vốn đã ngủ say trên giường đột ngột mở to hai mắt, ngồi bật dậy, hai tay nhanh chóng túm lấy cổ tay họ, sau đó chế ngự chính xác vào mạch môn!

Hai người kinh hãi nhưng trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ tay của mình bị nàng chế ngự, đè chặt mạch máu, không thể cử động được! Động tác của cô gái này quá nhanh, nhanh đến mức họ không thể nhìn rõ nàng đã ra tay như thế nào thì tính mạng của mình đã bị nàng nắm trong tay!

Tô Cẩm Bình cũng chỉ biết hai người này có chút công phu, đêm qua đã chứng kiến nội công của Lãnh Tử Hàn, nên nàng nghĩ cần phải đề phòng một chút với thứ gọi là nội công này, vì thế mới chờ cơ hội nhanh tay khống chế đối phương!

“Cô nương, chúng ta...” Thị vệ kia muốn lên tiếng giải thích, nhưng vừa mở miệng, chút hương còn lại của Thiên đoạn tuyết bay trong không khí nhanh chóng xộc vào miệng gã, khiến gã trúng độc sâu hơn, vì vậy gã cũng không thể nói được câu gì, hai đùi đã không còn nhịn được, muốn quấn vào nhau cọ xát, nhưng không dám làm bừa.

Từ đầu tới giờ, Tô Cẩm Bình không nói một lời, nhanh chóng kéo hai người kia ra khỏi phòng mới dám hít sâu một hơi không khí trong lành. Có điều, vì nàng đã ở trong phòng quá lâu, dù nín thở nhưng vẫn hít phải một ít Thiên đoạn tuyết. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất kiên định, cắn mạnh vào đầu lưỡi mình, cắn đến mức tứa ra mùi máu tanh, nàng mới có thể giữ vững sự tỉnh táo của mình!

“Nói, là Vinh phi hay là ai?” Trực giác nói cho nàng biết là Vinh phi làm việc này, đệ đệ ả bị đánh, dù không phải do nàng gây ra, nhưng đám người cổ đại không nói lý lẽ này lại luôn nghĩ rằng dù có sai cũng là lỗi của người khác!

“Là... là Vinh phi!!!” Mặt hai người đã trở nên mê loạn, trên người lại khô nóng không chịu nổi, giọng đứt quãng nói: “Cô... cô nương... chúng ta... chúng ta thật sự không muốn làm chuyện này... Nhưng mà... Vinh phi giữ người nhà chúng ta... Chúng ta không có cách nào khác!”

“Chẳng lẽ các ngươi không biết, đến lúc đó ta chết, các người trốn cũng không thoát sao?” Nàng lạnh lùng nói, trong đôi mắt phượng chỉ toàn sát khí. Khi nàng còn làm sát thủ cũng vô cùng nhạy cảm với xuân dược và mê dược, vốn nghĩ rằng nín thở, dù hít vào một ít thì mình cũng khống chế được, nhưng không ngờ hiệu quả của xuân dược này lại mạnh mẽ như vậy, khiến nàng không chịu nổi!

Đầu óc của hai người kia đã không còn tỉnh táo, mắt cũng mơ hồ, nhưng vẫn mơ mơ màng màng trả lời Tô Cẩm Bình: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”

“Hừ!” Trong lòng Tô Cẩm Bình không tồn tại một chút thương hại nào, quả thật, hai người này vì sự an toàn của người nhà, nên mới định làm thế với mình. Chuyện này không sai, nhưng Tô Cẩm Bình nàng chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm vì sự an toàn của người nhà người ta sao? Nàng đâu phải là nhà từ thiện chứ?! Hoàng cung vốn là nơi ỷ mạnh hiếp yếu, mạnh thì sống, yếu thì chết, nếu bọn họ đã không hợp sinh tồn, vậy thì cứ chết đi! Nếu đã đụng chạm đến nàng, nàng cũng không ngại tiễn họ một đoạn đường!

Đương nhiên, trước khi chết hẳn là phải giúp nàng một việc!

...

“Nương nương, ngài nên đi nghỉ đi!” Thị tỳ tâm phúc của Vinh phi đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Vinh phi nghe vậy, nhướng mày phản bác: “Bản cung còn phải đi bắt gian chứ? Ngủ cái gì? Chẳng lẽ để mặc cho ả tiện nhân kia thoải mái sung sướng sao?”

“Nương nương!” Thị tỳ kia bước từng bước về phía trước, thành khẩn nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thị vệ tuần tra chắc chắn sẽ phát hiện. Nếu bây giờ ngài tự đi, hai thị vệ kia lại là ngài đưa tới, muốn để người ta không nghi ngờ ngài cũng khó! Đường đường là một Hoàng phi, lại dùng thủ đoạn này để đối phó một cung nữ, nếu truyền ra ngoài... Còn nữa, Quận chúa Mộ Dương kia hận Tô Cẩm Bình đến thấu xương, nếu ngài không đi, ả ta đương nhiên sẽ đi!”

Vinh phi nghe cũng thấy có lý, do dự một chút liền gật đầu: “Cởi y phục cho ta! Nhưng mà, không tận mắt nhìn thấy tiểu tiện nhân kia gặp họa cũng thật đáng tiếc!”

Ả vốn chờ họ xảy ra chuyện, ả có thể nói là hai thị vệ này rất thật thà, chất phác, nhưng không ngờ tiện tỳ kia lại quyến rũ, dụ dỗ họ! Như thế, Tô Cẩm Bình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội! Vậy mà giờ ả lại không thể đi tới chứng kiến tận mắt, trong lòng cũng hơi hậm hực. Hơn nữa, mục đích của ả và Mộ Dung Song, không chỉ muốn tiện tỳ kia chết, còn muốn nàng chết mà mất hết cả thể diện! Có điều, nha đầu kia nói cũng đúng, hiện giờ ả không nên đi.

***

Mộ Dung Song nghe ám vệ mượn của cha mình là Trấn Quốc công Nam Nhạc bẩm báo, ả chửi rủa Vinh phi kia thiếu kiên nhẫn, rồi lại hơi lo lắng đứng dậy, vội vội vàng vàng gọi Thiên Mặc mặc xiêm y cho ả, đi bắt kẻ thông dâm. Tuy Thiên Mặc cảm thấy không ổn, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ nhắn người đi báo cho Hoàng thượng biết, nếu chuyện này hoàn toàn không ổn, thì Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đến ngăn cản, sau đó mới bước vào phòng giúp Mộ Dung Song mặc y phục.

Lúc này Quân Lâm Uyên còn chưa ngủ, nghe hạ nhân báo lại, mắt hắn thoáng xuất hiện vẻ tàn độc, bước nhanh ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Mộ Dung Song đang vui vẻ háo hức bước ra khỏi phòng ngủ của ả!

“Biểu... Biểu ca!” Mộ Dung Song hơi chột dạ, vừa rồi quá cao hứng nên cũng không thèm nghĩ ngợi kỹ càng xem mình có nên đi bắt gian hay không, nhưng đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của biểu ca đứng ở trước mặt mình, ả mới chợt nghĩ đến điều này.

“Sao hả? Lại thiếu kiên nhẫn à?” Thời khắc này, ánh mắt Quân Lâm Uyên nhìn ả đã không còn là ghét và coi thường đơn thuần nữa, mà còn khó giấu được vẻ thất vọng!

Sự thất vọng trong mắt hắn cũng khiến Mộ Dung Song cực kỳ lo lắng. Cha mẹ cho ả đi Bắc Minh, không chỉ là để biểu ca đưa ả đi thăm vị hôn phu của ả, mà quan trọng hơn là muốn mượn sự viện trợ của biểu ca. Chỉ cần biểu ca đồng ý giúp ả, có thêm phủ Trấn Quốc công, ả nhất định có thể giúp phu quân ngồi lên ngôi vị Hoàng đế! Tuy bây giờ người kia đã muốn từ hôn, nhưng ả tin rằng, khi hắn nhận ra giá trị của ả, nhất định hắn sẽ rút lại lời nói đó! Quyền hành cao nhất, có người đàn ông nào không muốn có? Nhưng vì một Tô Cẩm Bình mà khiến biểu ca muốn quay lưng với ả, không giúp ả, thì rõ ràng là mất nhiều hơn được!

“Biểu ca, Mộ Dương nhất thời xúc động, từ bé đến giờ Mộ Dương chưa từng phải chịu nhục thế này. Biểu ca, Mộ Dương biết sai rồi, ta không đi nữa!” Không biết vì sao, từ xưa đến nay ả không sợ trời, không sợ đất, ngay cả bây giờ Hoàng đế Nam Nhạc có chỉ hôn một lần nữa cho ả, ả cũng có thể to gan mà nói “Vua không nói chơi” để bác bỏ, nhưng đối mặt với biểu ca, ả luôn cảm thấy trong lòng mình lạnh run.

“Mau quay về đi!” Hắn mất kiên nhẫn, phun ra mấy chữ. Bây giờ hắn còn lười chẳng muốn mở miệng nói chuyện với ả. Một kẻ ngu xuẩn như vậy không đáng để hắn phải nói nhiều thêm nữa!

Nghe hắn quát lớn, trong mắt Mộ Dung Song thấp thoáng bóng nước mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về.

Cánh cửa đóng lại, Quân Lâm Uyên vẫn đứng đó, xoay người, bước về phía trước vài bước. Đến bên lan can, hắn hít sâu vài hơi, ả ngu xuẩn, nếu không phải là con gái của dì, thì hiện giờ hắn đã ném thẳng cái đầu ả vào hang rắn rồi! Càng nghĩ hắn càng tức giận đến mức ho khan một tràng dài, khuôn mặt đỏ bừng lên như muốn ho cả tim cả phổi ra vậy!

Hạ nhân bên cạnh vội chạy tới: “Hoàng thượng, xin bớt giận! Bớt giận!” nhưng gã cũng không dám vỗ lưng cho hắn xuôi xuống. Tính cách Hoàng thượng vô cùng hung bạo, lần trước có mấy cung nhân bất cẩn chạm vào ngài, nếu không chặt tay thì cũng băm vằm ra nghìn mảnh, nên gã không dám liều.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của hắn mới phun ra một nhúm máu tươi. Vết máu đỏ tươi vương trên bàn tay trắng nõn, bóng bẩy, giống như giấc mộng vỡ tan tành, cực kỳ đẹp, cũng vô cùng đáng sợ.

Hạ nhân kia dường như đã quen với việc này, vội bước tới đưa cho hắn một chiếc khăn trắng như tuyết: “Hoàng thượng, dù sao Quận chúa Mộ Dương cũng còn nhỏ tuổi, ngài đừng tức giận với nàng, sức khỏe của ngài vốn không chịu được tức giận đâu...”

“Còn nhỏ à? Nàng đã hai mươi rồi, ở tuổi nàng, trẫm...” Nói tới đây, đột nhiên hắn dừng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ thoáng xuất hiện vẻ oán hận rõ rệt, quay đầu nhìn hạ nhân phía sau, chỉ thấy gã tỏ ra rất bất an, lúng túng, sợ hãi.

“Ngươi rất sợ trẫm sao?” Hắn quay đầu nhìn gã, bên môi vẫn còn vương vết máu chưa kịp lau, nhưng trong bóng đêm này lại tuyệt nhiên không hề đáng sợ, mà là tuyệt đẹp, một vẻ đẹp thê lương, lạnh lẽo nhưng lại đẹp hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian, nốt ruồi son nơi mi tâm đỏ rực như đóa hoa đồ mi rực rỡ, cực kỳ có cảm giác như sắp đi tới bước đường cùng.

Hạ nhân kia vừa nhìn thấy dung nhan của hắn liền kinh hãi đến mức quên cả hít thở, nhưng sau đó gã lại ngẩn người nhìn hắn, trên mặt chỉ còn lại vẻ si mê, lưu luyến, quên cả trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn.

Cũng chính ánh mắt và nét mặt như vậy lại khiến Quân Lâm Uyên ngửa mặt lên trời cười ha ha, đến khi tiếng cười cuối cùng chấm dứt, trong giọng nói của hắn đầy vẻ bi thương khó nói thành lời, không chờ cho hạ nhân kia kịp phản ứng, hắn đã quay người về phòng, từ rất xa nhẹ nhàng truyền tới bốn chữ thản nhiên không chút bận lòng: “Thiên đao vạn quả*!”

*Chém thành ngàn mảnh!

Hạ nhân kia không kịp lên tiếng xin tha đã bị hai ám vệ bịt miệng kéo xuống.

Quay về phòng, hắn bước tới bên cửa sổ, ngón tay trắng nõn đưa lên quệt vết máu bên môi, nhìn về phía cung Cảnh Nhân. Cô gái đó, sắp bị bắt rồi phải không? Tiếc thật, khó khăn lắm mới tìm thấy một thứ khiến hắn cảm thấy có hứng thú, thế mà bị hủy như vậy, lại không phải do chính tay hắn tiễn nàng xuống địa ngục, tiếc quá, thật sự rất đáng tiếc!

Bỗng nhiên, môi hắn cong lên lộ ra lúm đồng tiền, chỉ cần xuống địa ngục là được rồi, do ai đưa tiễn thì có quan trọng gì chứ, từ trước tới giờ, đã đối đầu với Quân Lâm Uyên hắn, chỉ có một con đường chết...

...

Tô Cẩm Bình kéo hai thị vệ kia, trốn tránh cấm vệ quân đi tuần đêm, vừa nấp vừa chạy tới tận tẩm cung của Vinh phi. Đèn trong phòng đã tắt, ở ngoài cửa còn có vài cung nữ đang canh cửa. Nàng nhặt hai cục đá lên, ném về phía hai người kia. Viên đá đi cực chuẩn, đánh thẳng vào huyệt đạo hai người kia, chỉ một giây sau, hai người kia liền ngất xỉu.

Tiếng mở cửa khiến Vinh phi hơi kinh ngạc hỏi: “Ai?”

Nhưng không thấy ai trả lời, chỉ vang lên tiếng đóng cửa.

Sau khi Tô Cẩm Bình đóng cửa lại, nàng cắn môi trốn lên cây, tác dụng của xuân dược kia quả nhiên lợi hại, cảm giác cứ đánh sâu, đánh sâu vào trong cơ thể nàng, hơn nữa, còn càng ngày càng mãnh liệt hơn. Thời khắc này, nàng chỉ có thể nhờ gió đêm lạnh lẽo để giữ tỉnh táo! Chỉ là, chưa tận mắt chứng kiến cô ả kia gặp báo ứng, thì nàng vẫn tiếc không muốn rời đi!

Không bao lâu sau, tiếng kêu hoảng sợ của Vinh phi vang lên, đầu tiên là kinh hãi, sau đó là lớn tiếng mắng chửi đầy giận dữ, quát rất to, rồi lại hô vọng ra ngoài cửa “Người đâu!”. Nhưng cung nữ canh cửa đã bị Tô Cẩm Bình đánh ngất xỉu, tính theo thời gian, thì cũng phải khoảng mười phút nữa thị vệ tuần tra mới có thể đi qua đây! Mười phút, dù không xong việc, cũng phá được thân xử nữ của ả rồi chứ? Nàng nhớ rõ, Hoàng Phủ Hoài Hàn không hề động chạm tới phụ nữ trong hậu cung của mình!

Sau khi Vinh phi kia hoảng sợ gọi người mãi không được, lại tức giận mắng chửi một trận, rồi sau đó biến thành cầu xin tha thứ, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên ngay sau đó, cũng chính tiếng hét thảm thiết này khiến cho đám thị vệ vốn còn đang ở cách xa đây vội vàng chạy tới.

Mọi người hét to: “Bắt thích khách!” rồi nhanh chân chạy về phía này, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy hình ảnh khiến máu toàn thân như sôi trào! Vinh phi đã bị cởi hết quần áo, hai người đàn ông thân không một sợi vải đang làm những hành vi thú tính trên người ả. Trên đùi trắng nõn nà của ả còn vương lại vết máu chưa khô, nhìn là biết máu xử nữ. Chuyện này...

Tô Cẩm Bình đang trốn trên cây cười lạnh một tiếng, rồi xoay người rời đi. Dù là bị người khác hãm hại, hay là do chính Vinh phi kia thông gian với người khác, thì nhiều người nhìn thấy như vậy, Vinh phi cũng chết chắc rồi! Kẻ đi hại người nhất định phải nhận lấy bài học đi tìm chết là thế nào. Sở dĩ Vinh phi có kết cục này, là vì ả còn không hiểu rõ, đối thủ của mình rốt cuộc là ai! Là Tô Cẩm Bình, là “Yêu Nghiệt” đến từ thế kỷ hai mươi mốt!!!

Chưa đi được mấy bước, chân nàng đã bắt đầu lảo đảo! Nàng biết tác dụng của dược này rất lớn, cố gắng chịu đựng có thể sẽ không chịu nổi. Nàng dừng lại, đôi mày thanh tú nhíu lại thành hình chữ xuyên, trong đầu bỗng xuất hiện dung nhan tuyệt mỹ, lãnh đạm của Bách Lý Kinh Hồng, dáng người chi lan ngọc thụ, cao gầy, tuấn tú... Đợi đã, nàng đang nghĩ cái quỷ gì thế?!!!

Tô Cẩm Bình vội vàng lắc đầu, bước về phía cung Cảnh Nhân, nhưng đi chưa được mấy bước đã đứng không vững, khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp! Sao lại gặp phải chuyện chết tiệt này chứ? Chuyện này thật khó mà chấp nhận được! Nàng rất muốn đi về phía cung Cảnh Nhân, nhưng khóe mắt lại cứ bất giác liếc về phía vườn lê, trời đất ạ!!!

Con mẹ nó chứ! Loại dược này nếu cứ cố gắng chịu đựng có thể sẽ mất mạng. Nàng là người của thế kỷ hai mốt, không phải con gái cổ đại coi trọng trinh tiết còn hơn mạng sống, có vẻ nếu mượn dược để “giải quyết” người kia thì cũng chẳng thiệt thòi gì! Vì thế... sau khi trải qua muôn vàn rối rắm, do dự, nàng hung hăng cắn chặt răng, lảo đảo, thất thểu đi về phía vườn lê.

...

Điện Dưỡng Tâm, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã đi ngủ. Bỗng nhiên, ám vệ đột ngột xuất hiện trong phòng. Thân làm Hoàng đế, hắn vốn vô cùng cảnh giác, hơn nữa nội lực thâm hậu, nên hắn lập tức tỉnh lại. Hơn nữa, nếu không phải chuyện quan trọng, ám vệ sẽ không xuất hiện khi hắn đang ngủ, vì thế, xem ra chuyện này có vẻ không nhỏ.

“Hoàng thượng!” Ám vệ kia quỳ một gối xuống đất, mắt đầy vẻ xấu hổ.

Hắn mệt mỏi day mi tâm: “Nói!” Ngàn vạn lần đừng nói là cô nàng chết tiệt kia lại gây chuyện gì nữa!

“Chiều nay Vinh phi tặng hai thị vệ đến cung Cảnh Nhân. Nửa đêm, hai thị vệ đó thổi thứ gì đó vào phòng Tô Cẩm Bình. Lúc ấy thuộc hạ sợ bị phát hiện nên không tới gần, không biết đó là thứ gì!” Nhiệm vụ của họ chỉ là chịu trách nhiệm giám sát, dù có bất cứ mệnh lệnh gì cũng phải do Hoàng thượng tự ra lệnh, nếu không, dù thấy chuyện gì cũng không được nhúng tay vào.

“Sau đó thì sao?” Cô nàng đó cũng không phải người dễ đối phó, nếu tùy tiện thổi chút dược vào phòng mà có thể khống chế được nàng thì mới là chuyện lạ!

“Sau đó, hai người kia vào phòng, nhưng không lâu sau, Tô Cẩm Bình đã kéo hai người kia ra, hỏi mấy câu. Thuộc hạ ở cách quá xa, cũng không nghe rõ, rồi nàng kéo hai thị vệ kia đi. Thuộc hạ phái người đi theo nàng, nhưng tiếc là không được bao lâu lại mất dấu. Thuộc hạ cũng tự mình tới trước cửa sổ phòng Tô Cẩm Bình, nhặt tờ giấy gói dược kia lên ngửi thử, là Thiên đoạn tuyết!”

Cứ nhắc đến chuyện này, y lại cảm thấy uất nghẹn, rốt cuộc Tô Cẩm Bình kia có bản lĩnh gì mà mỗi lần y phái người theo dõi, thậm chí tự mình theo dõi, lần nào cũng sử dụng hết tất cả mọi kỹ năng kỹ xảo của bản thân, vậy mà chỉ vài bước là mất dấu. Không biết cô gái đó dùng thủ đoạn gì, rõ ràng chỉ là một thiên kim được nuôi lớn nơi khuê phòng mà lại có năng lực như vậy khiến y cũng hơi sợ hãi!

“Thiên đoạn tuyết à?” Ba chữ đó khiến đôi mắt tím đậm của người ngồi trên giường thoáng lóe lên tia sáng lạnh. Sau đó, khóe môi lạnh lùng cười khẩy: “Ngươi nên tới cung Vinh phi xem thử đi!”

Hắn vừa dứt lời, ám vệ hơi sững lại một chút rồi chợt hiểu ra. Đúng thế, một thời gian theo dõi hành tung của cô gái kia trong cung, rõ ràng là người có thù tất báo, hiện giờ nơi nàng có khả năng xuất hiện cao nhất chính là tẩm cung của Vinh phi, vậy mà lúc đó y lại không nghĩ tới!

“Hoàng thượng, thuộc hạ đi ngay!” Y đứng dậy định bước ra cửa.

Tiếng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên: “Không cần!”

Ám vệ kia dừng lại, khó hiểu quay đầu, không cần ư? Vì sao? Hoàng Phủ Hoài Hàn cho y đáp án ngay lập tức, nhưng chỉ có hai chữ: “Đợi đã!”

Hắn hơi phiền chán day mi tâm, thật sự không thể nghĩ được đám phụ nữ này rốt cuộc bị làm sao. Dù chính hắn cố ý tìm mấy cô nàng không có đầu óc vào hậu cung, nhưng ngu ngốc đến mức độ này thì.... thực sự khiến hắn không thể nuốt trôi. Đã đấu không lại còn càng muốn gây sự với người ta, các ả là đối thủ của Tô Cẩm Bình sao?!

Ám vệ kia ngẩn người đứng đó, không biết ‘đợi’ mà hắn nói là có ý gì. Nhưng ngay sau đó, một đội cấm vệ quân chạy tới, nói với Tiểu Lâm Tử ngoài cửa là muốn diện kiến Hoàng thượng, nhờ Tiểu Lâm Tử thông báo một tiếng. Vị đế vương đang ngồi trên giường liền hừ lạnh, quả nhiên đã đến rồi.

Tiểu Lâm Tử đang nghĩ cách đuổi bọn họ về, chợt nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn vọng ra từ trong phòng: “Vinh phi, phạm trọng tội dâm loạn hậu cung, ban chết! Những người có liên quan tới việc này, tru di cửu tộc! Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, tru di toàn tộc những người chứng kiến sự việc!”

Hắn vừa dứt lời, đồng tử của ám vệ trong phòng như rút lại, ý Hoàng thượng là sao? Tiểu Lâm Tử đứng ngoài cửa cũng ngẩn người thất thần, Vinh phi phạm tội dâm loạn hậu cung? Sao gã chưa từng nghe qua?

Đám cấm vệ quân cũng sững người, bọn họ còn chưa vào bẩm báo, sao Hoàng thượng đã biết rồi? Có điều, nhìn tình cảnh lúc đó, thì Vinh phi rõ ràng bị ép buộc, chẳng lẽ vụ án này Hoàng thượng không cần thẩm vấn, định tội thẳng luôn sao?

“Còn ngẩn người ra đó làm gì, những lời Hoàng thượng vừa nói, ngươi không nghe thấy hay sao?” Tiểu Lâm Tử lớn tiếng quát.

Thống lĩnh cấm vệ quân ngẩn người, vội nói: “Hoàng thượng, thuộc hạ tuân chỉ!” Nhưng dù sao đây cũng là phi tần hậu cung, xử tử phải dùng cách nào đây?!

Tiểu Lâm Tử cũng nhìn thấu sự khó xử của họ, vì thế, trong ánh mắt khẩn cầu đầy mong chờ của mọi người, gã quay lại, nói với người trong phòng: “Hoàng thượng, không biết phải ban chết cho Vinh phi thế nào ạ?”

“Ban rượu độc!” Dù sao cũng đã tiến cung bốn năm, để cho ả được toàn thây vậy. Vụ án này không cần thẩm tra, hắn cũng biết rõ chân tướng. Vinh phi chẳng qua là gieo gió gặt bão, có điều, ánh mắt của hắn càng lạnh hơn, dù chuyện này không phải do Vinh phi tự khơi mào ra, nhưng cũng chỉ có thể xử lý như vậy. Giữ lại mấy thứ bẩn thỉu chỉ làm mất thể diện hoàng thất, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn làm sao ngẩng đầu lên được!

“Vâng!” Tiểu Lâm Tử đáp lời, nói với đám người đang ngẩn ra ở cửa: “Không nghe thấy Hoàng thượng nói gì sao? Còn không mau đi đi!”

Những người kia giật mình, cảm kích nhìn Tiểu Lâm Tử rồi vội vàng lui xuống. Chỉ là, dù bọn họ có nghĩ đến nát óc, cũng không hiểu nổi vì sao Hoàng thượng lại biết chuyện xảy ra, chẳng lẽ Hoàng thượng có bản lĩnh tiên đoán trước sao?

“Lui đi. Nếu lần sau còn để mất dấu, thì các ngươi cũng không còn giá trị tồn tại nữa!” Tuy cô nàng kia có chút bản lĩnh, bọn họ mất dấu cũng không có gì là lạ, nhưng thái độ mất dấu là việc đương nhiên với tình trạng không có chút tiến bộ này, khiến hắn không thể chịu nổi.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Thật ra, chính bản thân y cũng vô cùng xấu hổ và tức giận khi một lần nữa phải nói đến chuyện này. Dù Hoàng thượng không nhắc, y cũng tự biết phải điều chỉnh! Y đáp lời, rồi lui xuống.

...

Tô Cẩm Bình lê cơ thể khô nóng của mình tới vườn lê. Hai mắt mơ màng như phủ một màn sương lờ mờ nhìn thấy trong vườn lê vẫn còn ánh nến, lúc này, Tu và Phong đang ở trong phòng... Nhưng vì tác dụng của xuân dược, đầu óc nàng cũng không còn đủ tỉnh táo, nên không cảm nhận được trong phòng còn có hai người khác.

Những tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, Tu và Phong liếc nhìn nhau, lại nhìn sang Bách Lý Kinh Hồng, thấy đối phương khẽ gật đầu liền bay ra ngoài qua cửa sổ bên.

Hắn vốn nghĩ hôm nay nàng sẽ không tới, nhưng nghe tiếng bước chân của nàng, dường như không bình thường, có chuyện gì xảy ra sao?

“Rầm!” một tiếng, cửa bị đá văng ra.

Hai mắt Tô Cẩm Bình mơ màng đứng ở cửa, suy nghĩ đã hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy một bóng người mặc xiêm y trắng như tuyết ngồi bên bàn. Sau một lúc mơ hồ ngắn ngủi, lại có một được một chút tỉnh táo, nhìn rõ được dung nhan tuyệt mỹ của người kia, ngũ quan không có điểm nào không đẹp, lạnh lùng cao ngạo như ánh trăng trên biển.

“Sao thế?” Hắn lãnh đạm hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo cả sự lo lắng mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Nàng bước lảo đảo đến trước mặt hắn, nửa người dựa vào bàn, mơ mơ hồ hồ cất tiếng hỏi: “Huynh là Bách Lý Kinh Hồng?”

“Đúng vậy!” Nhìn đôi mắt nàng mơ màng, gò má đỏ hồng, hắn cảm thấy không ổn, không phải nàng uống rượu đấy chứ? Nhưng trên người nàng không hề có mùi rượu.

“Rầm!” một tiếng, cái bàn bị hất đi, ngọn nến trên bàn cũng rơi xuống đất, rồi vụt tắt trong chớp mắt.

Sau đó, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng sáng tỏ, len theo cửa sổ chiếu vào phòng, ánh lên dung nhan tuyệt mỹ của cả hai người.

“Nàng...” muốn làm gì? Hắn vốn muốn hỏi như vậy, nhưng lại cảm thấy hỏi như thế cực kỳ không ổn, nên chỉ phun ra được một chút “nàng” rồi lại không nói được gì khác nữa.

Tu và Phong ở ngoài phòng lẳng lặng liếc nhìn nhau, cũng cảm thấy không ổn, chỉ là hai người đều biết cô gái kia không có năng lực để ám sát điện hạ, nên hai người đều không nhúc nhích.

Nàng bước vài bước về phía hắn, bỗng nhiên chân không vững, cả người đều ngã nhào vào người hắn. Hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay ra ôm lấy nàng, mùi hương của con gái bay vào mũi hắn, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra thân nhiệt của nàng không bình thường. Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, bàn tay trắng nõn thon dài đưa lên trán nàng, lại bị nàng túm lấy...

“Nàng...”

Tô Cẩm Bình cảm thấy toàn thân vô cùng khô nóng, bỗng nhiên có thứ gì đó lạnh lẽo như băng chạm vào mình, cảm giác khô nóng vơi đi một chút, nên nàng mới túm lấy bàn tay của hắn theo phản xạ. Mùi hương tuyết liên xộc vào mũi, sự kích thích đập thẳng vào khứu giác này khiến suy nghĩ của nàng càng thêm hỗn loạn, người trước mắt giống như một khối ngọc hàn băng, chỉ ôm lấy hắn, cảm giác nóng rực trên người mới từ từ bớt đi.

“Buông ra.” Tuy không biết rốt cuộc nàng bị làm sao, nhưng hắn không thích người khác cứ bám vào người mình như bạch tuộc thế này.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, Tô Cẩm Bình cắn mạnh vào đầu lưỡi, muốn giữ tỉnh táo một chút. Nàng ngẩng đầu, nhìn đôi môi mỏng của hắn hé ra rồi mím lại, trong lòng lại có một cảm xúc dâng trào lên, không kịp nghĩ nhiều, liền nhướng người che kín đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn...

Đôi mắt xám bạc màu ánh trăng trợn trừng lên, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được chiếc lưỡi đinh hương trơn nhỏ trượt vào trong miệng, thăm dò loạn lên, giống như đang muốn đùa giỡn hắn triền miên không dứt. Từ bụng dưới dâng trào lên cảm giác nóng rực, cánh tay dài vô thức siết chặt lấy hông nàng.

Tô Cẩm Bình cảm thấy có một mùi hương tuyết liên thấm ướt môi, lưỡi mình, thậm chí còn chảy vào tận trong tim, dưới đáy lòng có tiếng nói điên cuồng gào thét, một cảm giác kỳ quái như muốn phá tung cơ thể nàng mà trào ra. Đôi môi đỏ mọng giày vò đôi môi mỏng như cánh hoa của hắn, càng ngày càng muốn nhiều hơn.

Hắn dùng sức, đẩy nàng vào tường, một tay siết chặt lấy eo nàng, tay còn lại chống vào tường ngay bên cạnh đầu nàng, hô hấp như rối loạn. Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ dịu dàng đến kỳ lạ, nhìn vào hai mắt mơ màng như phủ sương của nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng thường ngày bỗng khàn đi: “Nói cho ta biết, nàng muốn làm gì?”

Đầu óc Tô Cẩm Bình vẫn đang lâm vào tình trạng hỗn loạn, trong đôi mắt mù sương của nàng, nàng chỉ nhìn thấy trước mặt mình có một người, có dung nhan tuyệt mỹ, làn mi cực dài, sống mũi rất cao, còn có... đôi mắt màu xám bạc như ánh trăng say mê lòng người, đúng là người đó, không còn nghi ngờ gì nữa. Hai tay nàng vòng lên cổ hắn, đôi môi đỏ mọng ghé sát vào cánh môi hắn: “Ta muốn... muốn huynh!”

Những lời này rõ ràng là một kích châm ngòi nổ, trong đôi mắt thần bí của hắn thấp thoáng những đốm lửa không thể giải thích rõ ràng, trước khi môi nàng chạm vào môi hắn, hắn đã mạnh mẽ bịt kín đôi môi nàng, triền miên, dây dưa, điên cuồng chiếm hữu, giống như muốn phát tiết hết tất cả tình cảm đè nén trong lòng đã lâu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện