“Cả đêm không ngủ à?” Giọng nói ôn hòa của Quân Lâm Uyên vang lên ngoài cửa, nhìn vẻ mặt chăm chú của Tô Cẩm Bình, ánh mắt hắn như vui mừng, cũng như quan tâm.
Tô Cẩm Bình hơi giật mình, mải xem quá nên không biết có người tới. Nàng liếc nhìn ngoài trời, đã sáng mất rồi: “Ta xem chăm chú quá nên không để ý canh giờ, không nghĩ trời đã sáng rồi!” Ở cổ đại lâu ngày, nàng phát hiện cách nói chuyện của mình cũng bị cổ đại hóa theo.
Quân Lâm Uyên khẽ cười, chậm rãi bước tới rút lấy quyển sách y trong tay nàng: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy hai mắt không mở ra được, khẽ gật đầu bước đến bên bàn, gục đầu xuống: “Ta gục xuống nghỉ một lát là khỏe ngay!” Vừa dứt lời, còn không chờ hắn lên tiếng đã nhắm chặt hai mắt lại. Thật ra nàng biết nàng thực sự không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Đêm qua xem sách y, lại thêm sắc mặt của Quân Lâm Uyên, nàng đã biết nếu nàng vẫn không tìm được cách nào thì hắn thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Dưới tình thế như vậy, nàng làm sao còn tâm trạng mà kê cao gối ngủ ngon.
Quân Lâm Uyên nhíu mày, nàng gục đầu xuống ngủ ở đây chắc chắn sẽ không thoải mái, muốn bảo nàng về phòng ngủ lại thấy hơi thở của nàng đã đều đều ngủ say rồi. Hắn khẽ cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn ngồi xuống lật xem sách y, một lát sau tay lại chạm vào chiếc hộp mà Tô Cẩm Bình đã cầm lên ngày hôm đó. Hắn mở hộp ra, bên trong có một quyển sách y chỉ có vài tờ giấy mỏng. Nội dung ghi trên mấy tờ giấy này, chính là tâm huyết sư phụ đã bỏ cả nửa cuộc đời để nghiên cứu.
Đôi mắt xếch thoáng hiện lên vẻ bối rối, tay đưa lên, muốn xé nó đi, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Nếu hủy nó thật, sư phụ sẽ trách hắn nhỉ?! Nhưng… do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cười khổ, đặt nó vào lại trong hộp, đóng nắp, cảm xúc trong đáy mắt càng mơ hồ hơn.
Một cơn gió lạnh thổi vào, Tô Cẩm Bình đang gục đầu trên bàn không khỏi run người. Hắn cong cong khóe môi, chậm rãi cởi áo bào của mình ra, khoác lên người nàng. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt có một suy nghĩ trong đầu, nếu để Bách Lý Kinh Hồng nhìn thấy, liệu hắn có ghen không? Phải làm hắn ghen chứ, nếu hắn không ghen, thì ai trả lại cho mình sự đố kỵ mà mình phải chịu mấy ngày qua?
Trong lúc ngủ say, Tô Cẩm Bình chợt sụt sịt mũi, dáng vẻ này rất đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo hoặc lạnh lùng thường ngày của nàng. Hắn lại nở nụ cười, cầm một quyển sách ngồi xuống ghế đối diện nàng, lẳng lặng lật xem. Thật ra, hắn cũng rất yêu y học, nhưng không biết từ bao giờ, trong tim hắn đã quên sạch thứ này, chạy theo quyền thế, báo thù, rất hiếm khi xem lại những quyển sách y thuật ấy. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Từ lúc trái tim hắn chất đầy hận thù đúng không?
Hôm nay Tô Cẩm Bình ngủ rất ngon giấc. Với sự cảnh giác vốn có của nàng, dù ngủ ở chỗ nào nàng cũng vẫn giữ chút đề phòng, nhưng ở bên cạnh người đối xử thật lòng với nàng, nàng lại ngủ rất yên ổn.
Còn Quân Lâm Uyên ngồi bên cạnh, thường che miệng ho vì gió lạnh thổi vào, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế âm thanh không đánh thức nàng. Hắn ngẩng đầu, chợt phát hiện lông mày nàng nhíu lại như mơ thấy chuyện gì khó chịu. Quân Lâm Uyên đưa tay ra định xoa lên nếp nhăn trên mi tâm nàng, nhưng rồi lại từ từ rụt về, trong lòng chua xót không chịu nổi, nếu làm cho nàng tỉnh dậy, thì hắn nên giải thích về hành vi của mình như thế nào? Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đến giữa trưa Tô Cẩm Bình mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay khuôn mặt diễm lệ của người kia. Khuôn mặt mạ vàng đẹp như không giống người trần, nốt ruồi son trên mi tâm làm lu mờ hết vạn vật thế gian, toàn thân lại khiến người ta cảm thấy trắng bệch như trong suốt, cứ như chỉ một giây sau hắn sẽ bay theo gió vậy. Môi Tô Cẩm Bình mấp máy mãi cuối cùng vẫn không thể nói ra câu nào.
“Dậy rồi à?” Hắn liếc nhìn nàng, mặt thoáng có chút vui vẻ.
“Dậy rồi!” Tô Cẩm Bình gật đầu, day day cánh tay đau nhức, nàng ngủ đến tê cả tay, giờ không còn cảm giác nữa rồi. Nhìn thấy áo bào khoác trên người mình, nàng cười rồi cầm áo trả cho hắn, “Cảm ơn!” Người này cũng biết gallant đấy chứ. Trả xong nàng lại hơi nghĩ ngợi, hắn bị bệnh cuồng sạch sẽ như vậy, liệu có khi nào không dùng cái áo này nữa không?
Ai ngờ, hắn lại đón lấy, mặc áo vào rồi đặt sách y trong tay xuống trong ánh mắt trợn trừng của Tô Cẩm Bình, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi thấy nàng nhíu mày, gặp ác mộng à?”
Tô Cẩm Bình ngẩn người một chút rồi gật đầu. Đúng là ác mộng. Vừa rồi nàng lại nằm mơ thấy bệnh tình của hắn nặng nề hơn, toàn thân yếu ớt như tờ giấy trắng, nhưng làm bằng hữu, nàng lại bất lực hoàn toàn, tìm hết mọi cách cũng không chữa được bệnh cho hắn, cuối cùng đành trơ mắt nhìn hắn chết vì bệnh tật, sau đó bừng tỉnh vì cơn ác mộng này. Nhưng nàng làm sao nói cho hắn biết cơn mơ đó được? Hiện giờ, việc duy nhất nàng có thể làm, đó là mau mau học giỏi y thuật rồi nghĩ cách cứu hắn.
Thấy nàng gật đầu, hắn liền lật mấy tờ trong quyển sách trước mặt rồi đặt trước mặt nàng: “Trong này có phương thuốc giúp an thần rất tốt.”
“Trị chứng mất ngủ, ruột viễn chí, hạt táo chua, hạt sen đá và ruột thủy tiên, ta nói đúng không?” Tô Cẩm Bình không đảo mắt nhìn quyển sách kia đã nói vanh vách với Quân Lâm Uyên.
Quân Lâm Uyên ngẩn người, không ngờ nàng nhớ hết, xem ra nàng thực sự rất chú tâm đọc sách. Hắn sững sờ một lúc mới cười gật đầu: “Không tồi, nhưng triệu chứng của nàng không phải là mất ngủ, mà là tâm trạng bất an, có điều dùng cái này cũng có chút tác dụng, hiệu quả không kém lắm.”
“Vậy, trị chứng bất an, tâm khí không ổn định thì dùng xương bồ, viễn chí bỏ ruột, thêm hai phân phục linh, ba lạng nhân sâm. Trộn lẫn bốn vị này, giã nhuyễn, rây mịn, mỗi lần uống một thìa nhỏ. Uống ngày ba lần. Có thể trộn với mật viên thành viên nhỏ như hạt ngô đồng, mỗi lần uống sáu bảy viên, khoảng năm ngày là đỡ.” Tô Cẩm Bình lại đọc một tràng dài rồi cười hỏi, “Ta nhớ đúng không?”
“Không sai chút nào!” Hắn gật đầu, mắt đầy vẻ tán thưởng, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà nàng nhớ được nhiều thứ như thế, không chỉ có trí nhớ siêu phàm, mà cũng rất ra sức học tập. Nhưng mà, vì sao nàng lại cố tình nhớ kỹ phương thuốc này để đọc cho mình nghe?
“Phương thuốc này, cũng có tác dụng với bệnh của huynh chứ?” Tâm khí không ổn định, tâm thần bất an.
Sắc mặt Quân Lâm Uyên hơi thay đổi, hắn không hề ngờ đến nàng vì nguyên nhân này. Hắn vui vẻ cong cong khóe môi nhưng vẫn trả lời thật: “Vốn cũng có tác dụng, nhưng giờ vô dụng rồi.”
Tô Cẩm Bình hơi ủ rũ, thật ra nàng cũng biết hiện giờ phương thuốc này đến tám chín phần là vô dụng, vì bệnh của hắn giờ đã gọi là ‘điệp huyết’, hoàn toàn không chỉ đơn giản là ‘tâm khí không ổn’ nữa rồi, hơn nữa, cũng đã chuyển biến thành tình trạng cực kỳ xấu, phương thuốc này, dù có chút tác dụng cũng chỉ có thể giúp hắn đỡ nôn ra máu một chút, làm dịu đi cảm giác đau đớn một chút thôi, còn không có tác dụng chữa khỏi bệnh.
“Ta đã đọc qua hết sách ở đây rồi, nhưng không có quyển nào ghi lại chứng bệnh ‘điệp huyết’ cả, chữa thế nào bây giờ?” Đây mới là điều khiến Tô Cẩm Bình lo nhất, hiện giờ nàng hoàn toàn không biết triệu chứng của ‘điệp huyết’ như thế nào, kiêng kỵ những gì, hoàn toàn không hiểu, nên không có cách nào bốc thuốc theo bệnh được.
“Nên nàng phải học bắt mạch nữa, có rất nhiều thứ không chỉ dựa vào sách y mà kết luận được. Mạch tượng của mỗi người mới thực sự là phương pháp để tìm cách chữa trị.”
Tô Cẩm Bình gật đầu: “Ta hiểu rồi, chờ ta thuộc hết sách y, huynh dạy ta bắt mạch, nhận mặt thảo dược nhé.”
“Được!” Hắn vừa dứt lời, một hắc y nhân lại xuất hiện, lần này là tới đưa đồ ăn.
Hai người im lặng ăn cơm, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không tỏ ra chút ngạo khí nào của đấng quân vương, ngược lại chỉ giống như những hảo hữu tốt cùng hành tẩu giang hồ, tùy tiện, thoải mái. Ăn cơm trưa xong, Tô Cẩm Bình lại tiếp tục đọc sách. Hôm qua nàng chỉ xem qua một lượt, nhưng y thuật là thứ không thể qua loa đại khái được, phải thuộc kỹ, hiểu thấu mới được.
Đột nhiên, nàng lại nhìn thấy chiếc hộp kia, vừa đưa mắt nhìn nó một chút, giọng Quân Lâm Uyên đã vang lên: “Chiếc hộp kia, trẫm để ở đó. Trẫm tin nàng sẽ không động vào nó trước khi trẫm chết!”
Quân Lâm Uyên thực sự rất biết cách nắm bắt lòng người. Nếu hắn nói thẳng với Tô Cẩm Bình rằng không được đụng vào, thì chưa biết chừng Tô Cẩm Bình sẽ mở ra thật. Nhưng giờ hắn lại nói tin tưởng, tin nàng sẽ không đụng vào, thì nàng làm sao phụ lòng tin của hắn được? “Yên tâm, nếu huynh không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào. Còn nữa, huynh sẽ không chết!” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thấy rất bất an. Hắn sẽ không chết, ít nhất là nàng không hy vọng hắn chết chút nào, nhưng nàng lại không tìm được cách cứu hắn, giấc mơ hôm nay cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
…
Trên nóc sơn trang tao nhã, Lãnh Tử Hàn mặc y phục đen tuyền gối hai tay lên sau đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt đen láy như lấp lánh sáng. Đột nhiên hắn ta lên tiếng nói với hư không: “Nam Nhạc Hoàng bám theo bản tôn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ yêu thương bản tôn rồi sao?” Giọng nói ngạo nghễ tà tứ mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ lại thêm vẻ trào phúng như có như không, vang lên giữa không trung.
Hắn ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc y phục trắng muốt ôm con sói nhỏ màu vàng chậm rãi bước từ trong bóng đêm ra, y phục trắng tuyết kết hợp với dung mạo như trăng sáng giống như một vầng trăng chiếu rọi bầu trời đêm, khiến màn đêm tối tăm như bừng sáng thêm vài phần.
“Lãnh Giáo chủ thừa biết mục đích của trẫm.” Giọng nói thanh lạnh vang lên, trong trẻo như tiếng trời cao khiến người ta vừa cảm thấy lãnh đạm xa cách lại cũng cảm thấy không thể với tới được.
Lãnh Tử Hàn cười lạnh, vung tay áo bào, một luồng gió mạnh ập tới, vẻ ngông cuồng bộc lộ hết, lật người ngồi dậy nhìn người ở cách đó không xa: “Nam Nhạc Hoàng quả nhiên xứng đáng với danh tiếng ‘Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu’. Bản tôn chỉ lộ ra một chút đã bị ngươi túm được sơ hở rồi.” Chuyện này đúng là tại hắn ta tính toán không cẩn thận, sau khi tìm được Tiểu Cẩm, hắn ta lập tức không để thủ hạ tiếp tục tìm kiếm nữa, lại không ngờ Bách Lý Kinh Hồng không chỉ tìm Tiểu Cẩm khắp thiên hạ, mà cũng theo dõi nhất cử nhất động của mình. Hắn ta đột nhiên không tìm nữa, chẳng phải gián tiếp nói cho hắn biết mình đã tìm được rồi sao?
“Lãnh Giáo chủ quá khen.” Giọng nói không mặn không nhạt vang lên. Hắn đi theo Lãnh Tử Hàn, cũng biết sớm muộn gì đối phương cũng phát hiện, nên hôm nay cũng chẳng ngạc nhiên gì. Nhưng hắn cũng không nói được lời gì hay ho, vì giờ dù hắn có nhận thua Lãnh Tử Hàn, thì hắn ta cũng sẽ chẳng nói cho hắn biết tin tức của Cẩm Nhi.
“Nam Nhạc Hoàng đang chờ bản tôn lộ sơ hở sao?” Lãnh Tử Hàn nhìn hắn như cười như không, dáng vẻ tao nhã kết hợp với dung nhan ngông cuồng sắc bén tạo nên cảm giác áp bức khiến người ta không thể chạm tới được.
Nhưng phong thái này của hắn ta cũng hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì tới Bách Lý Kinh Hồng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta như cũ, đôi mắt màu bạc càng như lóe sáng dưới ánh trăng, nhẹ vuốt ve Vàng, không trả lời hắn ta.
Thấy hắn ta không trả lời ngược lại còn ung dung như vậy, Lãnh Tử Hàn chỉ cảm thấy như vừa đấm thẳng vào bịch bông, không tạo ra chút uy lực nào, khiến hắn ta hơi bực bội, nhưng tính cách hắn ta trời sinh vốn rộng rãi, cũng không tính toán gì nhiều, chỉ nói tiếp: “Chắc Nam Nhạc Hoàng phải thất vọng rồi, chỉ cần ngươi đi theo Lãnh Tử Hàn ta một ngày, thì chắc chắn ta sẽ không để lộ cho ngươi một chút nhược điểm nào.”
“Như vậy ngươi cũng không thể đi gặp nàng được.” Giọng nói hắn thờ ơ như không mấy bận tâm. Đúng thế, ta không gặp được, thì ngươi cũng đừng hy vọng gặp nàng, như vậy chẳng phải rất công bằng sao?
Nhưng Lãnh Tử Hàn thì không nghĩ như thế, hắn ta cảm thấy như mình đang bị uy hiếp vậy! Đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn Bách Lý Kinh Hồng khó chịu: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi có biết người như ngươi khiến người ta cảm thấy rất căm ghét không?” Giọng điệu hắn ta đầy vẻ ghét bỏ.
“Lãnh đại Giáo chủ cũng có được trẫm thích đâu.” Hắn lạnh lùng đáp lại, giọng nói không có chút cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy trào phúng đến khó hiểu.
Đúng thế, chính cảm giác này càng khiến Lãnh Tử Hàn căm ghét hơn: “Bản tôn ghét cái phong thái giả dối như thể không để ý đến bất cứ chuyện gì này của ngươi; cũng căm ghét cái kiểu rõ ràng là lòng lang dạ sói lại luôn giả vờ vô tội của ngươi; ghét nhất là cái trò rõ ràng tức giận với người khác nhưng vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì cả ấy, những lời nói không mặn không nhạt lại đủ khiến người ta uất nghẹn đến chết!!!”
Tính cách Lãnh Tử Hàn khá thẳng thắn, không thích là sẽ nói thẳng nguyên nhân không thích, không cần biết người ta có nghe hay không. Nhưng nếu nghe kỹ ra thì mới thấy trong lời nói của hắn ta không có nhiều ác cảm, mà còn có phần trêu chọc. Điều này chứng tỏ tuy Lãnh Tử Hàn không thích Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cũng không đến mức thù địch.
Đối phương đã nói cụ thể nguyên nhân không thích hắn như vậy, hắn mà không đáp lại một câu thì chẳng phải thất lễ lắm sao? Đôi mắt xám bạc liếc nhìn một thân y phục đen như mực của Lãnh Tử Hàn, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Trẫm ghét ngươi vì ngươi dám mơ tưởng đến Cẩm Nhi.”
Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nhưng cao thấp lập tức rõ ràng.
Lãnh Tử Hàn nghẹn họng. Mình có hàng trăm nghìn nguyên nhân căm ghét cái tên này, là vì trong lòng hắn chứa quá nhiều thứ, ngay cả trong nhận thức của chính mình, hắn ta cũng phải cân nhắc rõ loại người nào khiến mình không thích. Nhưng hắn lại chỉ có một câu, không thích mình mơ tưởng đến Tiểu Cẩm, giống như mọi khái niệm và mọi sự việc trong cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất Tiểu Cẩm vậy. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh một mình nàng, không có yêu hay ghét mình, không thích Lãnh Tử Hàn hắn ta, cũng chỉ là vì không thích mình mơ tưởng đến nàng mà thôi, không có lý do gì của cá nhân hắn. Thậm chí, bản thân Lãnh Tử Hàn như thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng sẽ không tự kỷ nghĩ rằng vì bản thân mình quá tốt nên đối phương mới không có ý kiến gì với mình. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là, dù Lãnh Tử Hàn hắn ta như thế nào, thì cũng không lọt được vào mắt Bách Lý Kinh Hồng. Trong mắt người đó, chỉ có Tiểu Cẩm mà thôi!
Lãnh Tử Hàn chợt cảm thấy vô cùng thất bại, nhất thời cũng không nói rõ được là vì mình không biết ăn nói như người ta, hay vì mình thật sự không yêu Tiểu Cẩm được nhiều như người ta. Nhưng hắn ta dám chắc rằng, nếu không có Tiểu Cẩm thì dù Bách Lý Kinh Hồng có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Lãnh Tử Hàn hắn ta, tuyệt đối không có chuyện yêu hay ghét. Như vậy kết luận là, không phải bản thân mình không để ý đến Tiểu Cẩm như hắn, mà là khái niệm trong lòng mình cho đến giờ cũng không rõ ràng, nên không thể nói một câu đánh thẳng trọng tâm như hắn thôi.
“Bản tôn còn chưa chúc mừng Nam Nhạc Hoàng đã lên ngôi!” Tuy thua một câu, nhưng Lãnh Tử Hàn cũng không chịu nhường bước.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong, đáp lời không mấy bận tâm: “Đa tạ!” Hai chữ không vui không buồn, lạnh tanh, không lộ ra nửa phần sơ hở. Hắn hiểu rõ vì sao Lãnh Tử Hàn nói điều này.
“Lên ngôi Hoàng đế rồi, e rằng hậu cung cũng phải tam cung lục viện chứ nhỉ? Bách Lý Kinh Hồng, đã không cho được nàng vị trí duy nhất, ngươi dựa vào cái gì mà tranh Tiểu Cẩm với bản tôn?” Đôi mắt đen láy đầy vẻ trào phúng, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn rất thờ ơ, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, đáp: “Trẫm đã hứa hẹn chỉ có một, thì chắc chắn chỉ có một!” Câu vĩnh viễn không chia xa không phụ lòng của hắn, hắn vẫn nhớ rõ, cũng luôn khắc sâu trong đáy lòng, không phải chỉ là nói cho qua chuyện.
Lãnh Tử Hàn ngẩn người, thực sự không ngờ hắn làm Hoàng đế còn có thể quyết tâm như vậy. Sự bất mãn đối với hắn vốn có trong lòng cũng vơi đi vài phần. Hắn ta hít sâu một hơi, than khẽ: “Thật ra, nói đi nói lại, dù là bản tôn, Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật hay thậm chí là Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không kém ngươi nửa phần. Bản tôn thực sự không hiểu nổi, sao Tiểu Cẩm lại nhìn trúng ngươi?” Nếu hắn ta đoán không nhầm, thì biểu hiện đó của Quân Lâm Uyên cũng… Nhưng những lời này, hắn ta sẽ không nói cho Bách Lý Kinh Hồng nghe, nói ra, chẳng khác nào nói cho hắn biết Tiểu Cẩm đang ở đâu!
Câu nói này mang theo vị chua nồng đậm, chính Lãnh Tử Hàn cũng chẳng muốn che giấu sự ghen tị của mình, nói ra không chút kiêng dè.
Đương nhiên, hắn ta nói xong, cũng không nghe thấy câu trả lời của Bách Lý Kinh Hồng. Tính cách của hắn vốn lạnh nhạt, lại kiệm lời, hơn nữa, trong lòng Lãnh Tử Hàn cũng đã có câu trả lời rồi, cần gì phải hỏi hắn.
Lãnh Tử Hàn ngước lên nhìn bầu trời đêm, tuy vẫn thoải mái như trước nhưng lại có vẻ hơi ủ rũ: “Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ thua cuộc, bản tôn có thể hiểu được, vì họ không đặt Tiểu Cẩm ở vị trí quan trọng nhất trong lòng họ. Còn Dật, lại không đủ mạnh mẽ, không nắm giữ được cả vận mệnh của chính mình, Tiểu Cẩm không thích cũng chẳng có gì lạ. Còn bản tôn, tuy cũng đặt Tiểu Cẩm ở vị trí cao nhất, nhưng dù sao cũng kém ngươi một chút. Ít nhất bản tôn dù có đau lòng, có muốn khóc một trận cho thỏa, thì cũng không thể bật khóc ngay trước mặt mọi người không chút bận tâm như ngươi được. Dù có không thích đối phương cũng không thể chỉ vì một lý do như ngươi. Có điều…”
Nói tới đây, hắn ta chợt ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, ánh mắt đầy vẻ vui cười trên sự bất hạnh của người khác: “Chắc chắn ngươi sẽ không biết được rằng, hiện giờ có người đối xử với Tiểu Cẩm không hề kém ta và ngươi, thậm chí, chỉ cần nàng muốn, thì hắn có thể cho nàng mọi thứ vô điều kiện. Không cần báo đáp, không hề khắt khe, cũng không mơ ước xa xôi gì. Điểm này, cả ta và ngươi đều không thể so được.”
Mấy ngày nay hắn ta không tiến cung nữa là vì hắn ta biết Quân Lâm Uyên đối xử với Tiểu Cẩm thật sự rất tốt. Hắn ta thậm chí còn cảm thấy mình kém người đó, vì người đó sẵn sàng bỏ ra tất cả không mưu cầu gì. Bích huyết hoa, y thuật, thậm chí cả Thần binh bất tử, nhưng lại không hề đòi hỏi gì ở Tiểu Cẩm. Người như vậy, Lãnh Tử Hàn hắn ta làm sao so bì được? Hắn ta và Bách Lý Kinh Hồng đều giống nhau, đều kém Quân Lâm Uyên một chút. Đó là, bọn họ đều muốn có được, đều muốn được ở bên Tiểu Cẩm, nhưng Quân Lâm Uyên lại như chưa từng ao ước đến điều đó.
Chỉ là, Bách Lý Kinh Hồng không đồng ý với quan điểm của hắn ta. Hắn khẽ nhíu đôi mày đẹp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thế nên, cả đời này hắn cũng sẽ không có được tình yêu của Cẩm Nhi. Vì hắn yêu đến mức quên đi một điều, rằng đã yêu thì nên ở bên nhau.” Tình yêu, có thể không vụ lợi, thậm chí, yêu không toan tính mới là vĩ đại nhất. Nhưng nếu trong lòng không thể xác định rõ rằng không thể thiếu nàng, không phải nàng thì không thể cưới người khác, nhất định phải ở bên nàng, sau đó lại khổ sở tìm kiếm đuổi theo, thì đâu xứng để gọi là tình yêu?
Lãnh Tử Hàn hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ không đồng tình. Có điều hắn ta cũng không nói thêm điều gì, vì đối với từ ‘yêu’, mỗi người đều có khái niệm của riêng mình. Hắn ta không thể ép người khác cùng chung quan điểm với mình, cũng như Bách Lý Kinh Hồng không thể ép Lãnh Tử Hàn nhất định phải nhận thức giống như hắn được.
Vẻ không đồng tình của hắn ta đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hắn không thèm bận tâm. Giọng nói thanh lạnh lại chậm rãi vang lên: “Trẫm không cần biết có bao nhiêu người mơ tưởng đến nàng, cũng không cần biết những người đó có thể vì nàng mà làm đến mức nào. Trẫm chỉ quan tâm trong lòng nàng, tình yêu nàng dành cho ai. Còn những gì các ngươi có thể làm cho nàng, trẫm cũng sẽ không thua các ngươi nửa phần.”
Giống như lời Lãnh Tử Hàn nói, nhưng đổi một góc độ khác. Nếu người nàng yêu không phải là mình, Bách Lý Kinh Hồng cũng sẽ sẵn lòng yêu một cách vô tư, sẵn sàng trả giá không hối hận như thế. Nhưng nàng đã yêu mình, cũng đã chọn mình, có thể ở bên mình, hắn cớ gì lại không cầu không mong?
Điều này thì Lãnh Tử Hàn công nhận. Hắn ta tin rằng nếu Tiểu Cẩm muốn gì, tên bụng dạ đen tối này cũng sẽ không ngại ngần gì hết. Nhưng lúc này, hắn ta lại thoáng nổi hứng đùa dai: “Nếu mà… Tiểu Cẩm động lòng thì sao?” Hắn ta không thể xác định rõ tình cảm mà Tiểu Cẩm dành cho Quân Lâm Uyên là gì, nhưng hắn ta biết rõ tình cảm của Tiểu Cẩm dành cho mình, cho Bách Lý Kinh Hồng, đều không giống thái độ của nàng và Quân Lâm Uyên. Đối với mình, là nghĩa khí như huynh đệ; với Bách Lý Kinh Hồng là hoạn nạn có nhau. Còn Quân Lâm Uyên, bên dưới thái độ dành cho bạn bè, còn có chút thương xót. Điểm này, cả mình và Bách Lý Kinh Hồng đều chưa từng nhận được từ Tiểu Cẩm.
“Ngươi có ý gì?” Những lời này rõ ràng đã khiến Bách Lý Kinh Hồng bị kích động không nhẹ, tia sáng u ám bùng lên trong đôi mắt xám bạc, mơ hồ khó hiểu. Từ lời nói của Lãnh Tử Hàn vừa rồi, hắn có thể hiểu được hiện giờ bên cạnh Cẩm Nhi có một người khác, hơn nữa còn có thể làm những việc vĩ đại không thua kém gì mình. Giờ nghe câu này, hắn càng chắc chắn hơn về sự phán đoán của mình.
Lúc này Lãnh Tử Hàn càng thấy vui vẻ hơn, dường như nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng không thoải mái là chuyện khiến hắn ta sung sướng nhất trên đời vậy. Hắn ta lại nói: “Hiện giờ, hai người đó ở bên nhau cực kỳ tốt, bản tôn không chen vào nổi nửa bước. Lần trước ta muốn đưa Tiểu Cẩm đi, nàng còn không đồng ý.” Đôi mắt đen láy hiện lên chút giả dối, tuy những lời này là thật, nhưng hắn ta lại cố tình giản lược đi một số chi tiết, giấu đi mục đích Tiểu Cẩm muốn ở lại đó. Có điều, suy cho cùng thì lời hắn ta nói cũng làm gì có nửa phần giả nào chứ, không phải sao? Chẳng lẽ chỉ có Bách Lý Kinh Hồng ngươi được hãm hại ta, còn không cho Lãnh Tử Hàn ta đáp trả sao? Hắn ta vẫn nhớ rõ mối thù phóng hỏa phủ Tam Hoàng tử lần trước, cả đời này Lãnh Tử Hàn hắn ta chưa từng bị người ta gài bẫy như vậy bao giờ, đương nhiên phải đòi lại rồi!
Suy nghĩ đầu tiên của Bách Lý Kinh Hồng khi nghe mấy lời Lãnh Tử Hàn nói là “Không thể nào!!!” Tình cảm của nàng dành cho hắn không hề có chút giả dối, hắn không ngốc, không thể nào không cảm nhận được. Hơn nữa, hắn cũng dám chắc rằng, chỉ với việc nàng bằng lòng gả cho hắn, cũng đã nói lên rằng, đối với nàng, hắn là duy nhất. Chưa cần bàn đến câu nói “Đời đời kiếp kiếp chỉ một mình chàng” của nàng trong ngày đại hôn hôm đó! Nếu vậy, làm sao có thể xuất hiện một người như thế chứ? Dù người kia có làm nhiều tới đâu, hắn cũng không tin nàng sẽ bỏ mình. Nhưng, trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện cái tên khiến hắn kiêng kỵ từ rất lâu rồi - Yêu Vật!!!
Một người nàng đã tâm tâm niệm niệm rất rất lâu, dù ra ngoài thả hoa đăng cùng hắn cũng không quên cầu phúc cho hắn ta, dù trúng thiên đoạn tuyết, nằm dưới thân hắn cũng chưa từng quên hắn ta. Trong khoảnh khắc, tim hắn chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi một cách rõ rệt. Hắn im lặng một lúc rất lâu, lâu đến mức Lãnh Tử Hàn nghĩ tay này đã bị mình đả kích thành công, thì giọng nói thanh lạnh của hắn mới lại vang lên: “Là Yêu Vật ư?”
Yêu Vật? Yêu Vật là ai? Lãnh Tử Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng lại chợt nhớ đúng là Quân Lâm Uyên có tiếng ‘thông minh hơn thần, trí tuệ hơn yêu’. Hai chữ ‘Yêu Vật’ này, quả thật không sai chút nào. Nghĩ vậy hắn ta liền gật đầu.
Cái gật này đối với Bách Lý Kinh Hồng mà nói, thực sự không khác gì sét đánh giữa trời không.
Dù là Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Hoài Hàn, Hoàng Phủ Dật hay Lãnh Tử Hàn, thì hắn cũng chưa từng coi họ là đối thủ, vì hắn tự tin mình có thể chiến thắng họ. Nhưng chỉ duy nhất ‘Yêu Vật’ là hắn không dám chắc điều gì. Hắn không biết người đó là ai, cũng không biết người đó như thế nào. Thậm chí không biết quan hệ của hắn ta và Cẩm Nhi là gì. Nhưng hắn lại biết, trong lòng Cẩm Nhi, người đó chiếm một vị trí rất khác biệt.
Hắn không khỏi suy nghĩ miên man, nếu nàng còn sống nhưng lại không nghĩ cách quay về bên mình, thậm chí còn không truyền một chút tin tức nào về Nam Nhạc, chẳng lẽ là vì tên Yêu Vật kia? Vì có người kia, nên mình chỉ là thứ thừa thãi? Lòng hồ phẳng lặng không gợn sóng dần dần cuộn lên từng cơn sóng lớn, chua xót, bi thương. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi tiếp: “Nàng đang ở đâu?”
Lãnh Tử Hàn lườm hắn một cái, như cười như không, giễu cợt: “Sao hả? Không phải ngươi nói rằng những gì chúng ta có thể làm cho nàng, ngươi cũng sẽ không thua nửa phần sao? Nếu nàng yêu người khác, ngươi cũng sẽ giống chúng ta, sẵn sàng làm mọi chuyện không mơ ước xa xôi gì sao? Giờ có một người như thế rồi, ngươi còn tìm nàng làm gì?”
Đừng trách Lãnh Tử Hàn hắn không tử tế. Lúc trước Bách Lý Kinh Hồng gài bẫy chính mình, có khi nào tử tế đâu? Còn hại mình bị Tiểu Cẩm đạp cho một cái, hơn nữa còn bị Tiểu Cẩm lạnh lùng bao nhiêu lâu. Có thù không báo, không phải là phong cách của người trong Ma Giáo hắn ta.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn quét về phía hắn ta, dường như không nghe thấy vẻ giễu cợt của hắn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Dù thế nào, những lời này, ta vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.”
“Ý Nam Nhạc Hoàng là không tin bản tôn, cho rằng Lãnh Tử Hàn ta sẽ nói dối sao?” Đúng là hắn ta không nói sai, chẳng qua chỉ là cắt câu cắt từ, gậy ông đập lưng ông thôi mà.
Đôi mắt xám bạc lẳng lặng nhìn hắn ta: “Trừ phi chính miệng nàng nói ra, còn không, dù là kẻ nào nói, trẫm cũng không tin.” Dù trong lòng hắn rất sợ hãi, lo sợ lời Lãnh Tử Hàn nói là thật, dù hắn biết trong lòng nàng, Yêu Vật có vị trí khác biệt, nhưng mà, hắn cũng nhớ rất rõ, ngày đó nàng đã từng nói, nàng không thích hắn nghi ngờ nàng, hy vọng hắn có thể cho nàng đủ sự tín nhiệm. Thế nên hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói của Lãnh Tử Hàn mà xác định chuyện này, phủ nhận toàn bộ tình cảm của họ.
Lãnh Tử Hàn cũng nhìn rõ thái độ của hắn, không tin là một chuyện, nhưng trong lòng thấy khó chịu lại là chuyện khác chứ? Ngay cả Lãnh Tử Hàn hắn ta biết chuyện từ đầu tới cuối còn thấy không vui vẻ gì, huống chi là Bách Lý Kinh Hồng không biết tin tức gì còn bị mình cắt câu cắt từ. Chỉ là, trong lòng hắn không thoải mái, thì mình lại vô cùng sung sướng, ha ha ha…
“Nàng ở đâu?” Hắn lại hỏi lại, sắc mặt lạnh đến khiếp người. Dù Lãnh Tử Hàn nói thật hay giả, thì những lời đó cũng nên từ chính miệng nàng nói cho hắn biết.
Để hắn tìm được Tiểu Cẩm, không phải mình sẽ bại lộ sao? “Bản tôn không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết! Ngươi tự đi mà tìm!”
“Đương nhiên trẫm sẽ tự tìm, nhưng, trẫm cũng sẽ đi theo ngươi!” Nếu hắn ta không thể gặp, thì hai người họ cũng sẽ không gặp nhau được. Nhưng mà, Yêu Vật kia…
…
“Huynh không thấy hai loại thảo dược này rất giống nhau sao?” Tô Cẩm Bình nhíu mày hỏi.
Quân Lâm Uyên khẽ cười: “Đương nhiên là có, ta muốn xem nàng làm cách nào phân biệt được thôi.”
Nhiều ngày nay, Tô Cẩm Bình đã học thuộc hết sách y, thuộc lòng các phương thuốc, thông qua nội dung trong sách y, nàng cũng bắt đầu hiểu biết sơ qua về mạch đập, cách bắt mạch sau đó phán bệnh rồi. Hiện giờ thứ Tô Cẩm Bình thiếu là kinh nghiệm thực tiễn, cùng với việc nhận diện thảo dược, làm quen với mùi của thảo dược.
“Nhưng nếu không xem cẩn thận, thì hoàn toàn không nhận ra sự khác nhau.” Giờ nàng mới biết học y còn khó hơn học giết người, hơn nữa, nàng vốn rất kém trong việc phân biệt thực vật, nên học phần này khá vất vả.
Quân Lâm Uyên cũng nhìn thấu được sự vội vàng của nàng, nghiêm mặt nói: “Tĩnh tâm, không được vội vàng. Vội vàng là điều tối kỵ trong học y.”
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, cũng biết mình quá gấp gáp. Nhưng từ trước đến giờ, nàng học gì cũng rất nhanh, chưa từng bị đả kích như thế này bao giờ, hơn nửa ngày vẫn bị lẫn lộn mấy loại thảo dược, nên nàng cảm thấy vô cùng thất bại. Hơn nữa, sức khỏe của hắn cũng không thể kéo dài thêm, nên nàng mới vội vàng như thế. Nàng trấn tĩnh lại một chút rồi gật đầu: “Sư phụ, ta biết rồi!”
Lần đầu nghe nàng gọi mình là sư phụ, Quân Lâm Uyên cũng hơi buồn cười. Không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, ngọt bùi đắng cay đều đủ cả, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục dạy nàng phân biệt.
Đột nhiên, nàng đưa tay chế ngự mạch môn của hắn, đồng thời nhíu mày lại. Không ngờ nàng lại không cảm nhận được mạch đập của hắn, nhớ đến những thứ đọc trong sách, nàng lại dùng sức thêm một chút mới có thể cảm nhận được mạch của hắn. Yếu ớt, không dùng sức thì hoàn toàn không cảm nhận được, khí huyết hao tổn, thường xuyên nôn ra máu tức là đã bị tổn thương vào trong phổi, tâm khí bị tổn hại.
Quân Lâm Uyên chậm rãi rút tay mình ra, sắc mặt hơi có chút phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại mỉm cười ra vẻ thoải mái hỏi: “Có thăm dò được gì không?”
Tô Cẩm Bình nhìn hắn: “Cũng biết một biết hai, nhưng cơ thể của huynh kém quá, phải bồi bổ. Nhưng dùng cái gì để bồi bổ lại là một vấn đề lớn.”
Đúng là thân thể hắn phải bồi bổ, nhưng căn bản không có loại thuốc nào đạt được hiệu quả cần có. Hơn nữa, không ít loại thuốc đều là một nửa có tác dụng bồi bổ thân thể, một nửa xung khắc với chứng bệnh của hắn, dễ dàng tạo thành hiệu quả ngược. Thế nên, đó cũng là lý do hắn rất ít uống thuốc bổ.
“Có lẽ dược thiện có thể có tác dụng!” Tô Cẩm Bình nói vậy, nhưng chính nàng cũng biết, dùng dược thiện có tác dụng cũng chỉ như muối bỏ biển. Đối phó với bệnh này chỉ như châu chấu đá xe, không có hiệu quả gì lớn.
Quân Lâm Uyên nghe vậy cũng không nói gì, khẽ mỉm cười.
Tô Cẩm Bình cũng hỏi một câu mà nàng băn khoăn đã lâu: “Vì sao không có sách ghi lại chứng bệnh ‘điệp huyết’ này?” Về lý mà nói, nếu Quân Lâm Uyên đã biết mình bị bệnh gì, thậm chí còn có từ ngữ chuyên môn như vậy, thì hẳn là trong sách cũng có ghi mới đúng. Nhưng nàng lật xem hết tất cả sách vở mà không tìm được một câu một chữ nào.
Quân Lâm Uyên hơi sững lại, trong mắt thoáng gượng gạo một chút, sau đó mới nói: “Vốn là có, nhưng khi từ núi Tuyết quay lại Bắc Minh, trẫm sơ ý đánh mất rồi. Trong sách khác cũng không ghi gì cả, chỉ nói là triệu chứng của bệnh điệp huyết thôi.”
“Không nói cách chữa à?”
“Không có thuốc nào chữa được.” Câu nói nhẹ nhàng cất lên không chút do dự.
Hắn vừa dứt lời, không gian yên tĩnh hẳn. Tô Cẩm Bình cũng không biết phải nói gì mới ổn. Nhiều ngày nay nàng đọc không ít sách thuốc, thậm chí còn ghi cả về bệnh tim, phổi gì đó, nhưng điều kiện chữa trị ở cổ đại dù sao cũng có hạn, nên bên dưới cách điều trị mấy bệnh đó chỉ viết là phương thuốc giảm bớt triệu chứng, ghi chú cũng đều là “Không có cách chữa trị”. Bệnh này của Quân Lâm Uyên, còn phức tạp hơn bệnh tim bệnh phổi rất nhiều, dùng mấy chữ này cũng không có gì lạ.
Thế nhưng, không có cách chữa trị, nàng làm sao đối diện được với mấy chữ này? Lúc trước chính nàng quả quyết rằng chắc chắn mình sẽ chữa khỏi cho hắn!!! Nàng hít sâu một hơi, sau đó tự cổ vũ chính mình: “Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!!!”
Nàng nói xong, Quân Lâm Uyên vẫn cười không nói. Đột nhiên, hắn hơi nheo mắt nhìn về phía Bích huyết hoa ở cách đó không xa. Cánh hoa còn lại đang chậm rãi nở rộ, ánh hào quang màu đỏ máu như bao phủ bông hoa, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Tô Cẩm Bình cũng nhìn thấy dị trạng này, hai mắt sáng lên, hưng phấn nhìn Quân Lâm Uyên: “Hoa nở rồi à?”
“Ừ! Nở rồi, sau khi hoa nở, ánh sáng ngũ sắc bao phủ nó sẽ kéo dài 24 canh giờ. Chờ khi ánh sáng biến mất là có thể hái xuống làm thuốc!” Hoa nở, nàng cũng sắp đi rồi…
Hai mắt Tô Cẩm Bình sáng rực lên, chờ hai ngày nữa là có thể điều chế được Bích ngọc hồi hồn đan, vậy mắt của tiểu Hồng Hồng sẽ được cứu rồi!!!
Nhìn vẻ rạng rỡ trên mặt nàng, khuôn mặt xinh xắn như tràn ngập sinh khí, xinh đẹp động lòng người, trong veo như nước hồ thu, cảm giác u uất trong lòng hắn cũng vơi đi một chút, chợt nhớ tới một chuyện: “Nàng biết Tây Võ Hoàng sao?”
“Tây Võ Hoàng? Không biết!” Biết một tên Đông Lăng Hoàng cũng đã đủ xui xẻo lắm rồi, biết Nam Nhạc Hoàng là xui xẻo lần thứ hai, đến khi biết Bắc Minh Hoàng cũng lo lắng đề phòng bao nhiêu lâu. Nếu không phải thiết yếu, thì nàng thực sự không muốn quen biết Tây Võ Hoàng nữa! Vì nàng chợt phát hiện ra, quen biết các hoàng đế cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Không biết ư?” Quân Lâm Uyên hơi nghi hoặc, nếu không biết Mộ Dung Thiên Thu, sao Mộ Dung Thiên Thu lại phái người tìm nàng khắp nơi?
“Sao thế?” Thấy hắn có vẻ nghi hoặc, Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên.
Quân Lâm Uyên lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn nhắc nàng là nếu không cần thiết thì tránh xa hắn ra một chút. Người đó rất nguy hiểm!” Mộ Dung Thiên Thu là người hung tàn nhất trong bốn vị Hoàng đế, hơn nữa, từ trước đến giờ hắn không ngại bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Nên cách xa hắn ta ra một chút.
“Nguy hiểm hơn cả huynh sao?” Tô Cẩm Bình nổi hứng trêu chọc, thiên hạ này còn có người nguy hiểm hơn mỹ nhân rắn rết nữa sao? Nói trở mặt là trở mặt, một giây trước còn cười vui vẻ, giây sau đã lấy mạng người ta rồi.
Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên chợt ngại ngùng. Quả thật, so với Mộ Dung Thiên Thu, trong mắt người đời, Quân Lâm Uyên hắn mới là vị vua buồn vui thất thường, thay đổi khó lường nhất, cho nên, dường như hắn còn nguy hiểm hơn. Hắn ho khẽ một tiếng mới thành thật đáp: “Không nguy hiểm như trẫm!” Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của hắn hơi ửng hồng.
Tô Cẩm Bình cũng không quan tâm hắn có xấu hổ hay không, chỉ tự nói: “Rơi vào tay mỹ nhân rắn rết nhà huynh mà ta còn không xảy ra chuyện gì, chứng tỏ ta phúc lớn mạng lớn, nên dù có rơi vào tay người kia thật, thì ta cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Chưa biết chừng còn chơi vui tưng bừng nữa ấy chứ!” Nàng đâu biết rằng, câu nói đùa hôm nay của mình lại thành sự thực ở tương lai không xa.
Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của nàng, Quân Lâm Uyên cũng thấy buồn cười nhưng không nói thêm gì nữa.
“Chuẩn bị xong hết những thảo dược khác chưa?” Nàng chợt ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Hắn hiểu ngay nàng hỏi về chuyện Bích ngọc hồi hồn đan, khẽ gật đầu: “Chuẩn bị xong hết rồi, chờ Bích huyết hoa thôi.”
“Ừm, vậy ta yên tâm rồi!”
Nàng vừa dứt lời, một hắc y nhân lại xuất hiện trước mặt họ, quỳ một gối xuống đất nói: “Hoàng thượng, Công chúa Nhã tự vẫn!”
“Có chết không?” Quân Lâm Uyên thản nhiên hỏi lại, như hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của người muội muội này.
Hắc y nhân kia ngạc nhiên, rồi lập tức đáp: “Không ạ, được Thái hậu cứu! Thái hậu nhắn ngài tới thăm nàng!” Không phải Hoàng thượng rất sủng ái Công chúa Nhã sao? Sao lại hỏi như vậy?
Quân Lâm Uyên cười châm chọc: “Không chết thì bảo ả tiếp tục đi. Nói cho ả biết, hiện giờ tuy quốc khố của trẫm bị cướp sạch, nhưng vẫn đủ bạc để cho ả chiếc quan tài mỏng!”
Tô Cẩm Bình không kìm được khẽ bật cười, người này cũng độc miệng ra phết! Nếu nàng đoán không nhầm, thì đây chẳng qua chỉ là một màn kịch của mẹ con nhà kia, nếu không sẽ không cho người đến bẩm báo Quân Lâm Uyên tới thăm, nhìn phản ứng của Quân Lâm Uyên bây giờ, hẳn cũng nhận ra điều này. Có điều, e rằng khi lời của hắn được truyền sang bên kia, thì Quân Mộng Nhã tự tử không chết cũng sẽ chết vì tức.
Hắc y nhân nuốt nước miếng sau đó bất an quay về truyền lời.
Chờ y đi khuất, vẻ châm chọc trên mặt Quân Lâm Uyên mới biến mất, quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, đang định nói gì đó lại chợt biến sắc, ho khẽ mấy tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ…
“Quân Lâm Uyên!!!”
Tô Cẩm Bình hơi giật mình, mải xem quá nên không biết có người tới. Nàng liếc nhìn ngoài trời, đã sáng mất rồi: “Ta xem chăm chú quá nên không để ý canh giờ, không nghĩ trời đã sáng rồi!” Ở cổ đại lâu ngày, nàng phát hiện cách nói chuyện của mình cũng bị cổ đại hóa theo.
Quân Lâm Uyên khẽ cười, chậm rãi bước tới rút lấy quyển sách y trong tay nàng: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy hai mắt không mở ra được, khẽ gật đầu bước đến bên bàn, gục đầu xuống: “Ta gục xuống nghỉ một lát là khỏe ngay!” Vừa dứt lời, còn không chờ hắn lên tiếng đã nhắm chặt hai mắt lại. Thật ra nàng biết nàng thực sự không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Đêm qua xem sách y, lại thêm sắc mặt của Quân Lâm Uyên, nàng đã biết nếu nàng vẫn không tìm được cách nào thì hắn thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Dưới tình thế như vậy, nàng làm sao còn tâm trạng mà kê cao gối ngủ ngon.
Quân Lâm Uyên nhíu mày, nàng gục đầu xuống ngủ ở đây chắc chắn sẽ không thoải mái, muốn bảo nàng về phòng ngủ lại thấy hơi thở của nàng đã đều đều ngủ say rồi. Hắn khẽ cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn ngồi xuống lật xem sách y, một lát sau tay lại chạm vào chiếc hộp mà Tô Cẩm Bình đã cầm lên ngày hôm đó. Hắn mở hộp ra, bên trong có một quyển sách y chỉ có vài tờ giấy mỏng. Nội dung ghi trên mấy tờ giấy này, chính là tâm huyết sư phụ đã bỏ cả nửa cuộc đời để nghiên cứu.
Đôi mắt xếch thoáng hiện lên vẻ bối rối, tay đưa lên, muốn xé nó đi, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Nếu hủy nó thật, sư phụ sẽ trách hắn nhỉ?! Nhưng… do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cười khổ, đặt nó vào lại trong hộp, đóng nắp, cảm xúc trong đáy mắt càng mơ hồ hơn.
Một cơn gió lạnh thổi vào, Tô Cẩm Bình đang gục đầu trên bàn không khỏi run người. Hắn cong cong khóe môi, chậm rãi cởi áo bào của mình ra, khoác lên người nàng. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt có một suy nghĩ trong đầu, nếu để Bách Lý Kinh Hồng nhìn thấy, liệu hắn có ghen không? Phải làm hắn ghen chứ, nếu hắn không ghen, thì ai trả lại cho mình sự đố kỵ mà mình phải chịu mấy ngày qua?
Trong lúc ngủ say, Tô Cẩm Bình chợt sụt sịt mũi, dáng vẻ này rất đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo hoặc lạnh lùng thường ngày của nàng. Hắn lại nở nụ cười, cầm một quyển sách ngồi xuống ghế đối diện nàng, lẳng lặng lật xem. Thật ra, hắn cũng rất yêu y học, nhưng không biết từ bao giờ, trong tim hắn đã quên sạch thứ này, chạy theo quyền thế, báo thù, rất hiếm khi xem lại những quyển sách y thuật ấy. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Từ lúc trái tim hắn chất đầy hận thù đúng không?
Hôm nay Tô Cẩm Bình ngủ rất ngon giấc. Với sự cảnh giác vốn có của nàng, dù ngủ ở chỗ nào nàng cũng vẫn giữ chút đề phòng, nhưng ở bên cạnh người đối xử thật lòng với nàng, nàng lại ngủ rất yên ổn.
Còn Quân Lâm Uyên ngồi bên cạnh, thường che miệng ho vì gió lạnh thổi vào, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế âm thanh không đánh thức nàng. Hắn ngẩng đầu, chợt phát hiện lông mày nàng nhíu lại như mơ thấy chuyện gì khó chịu. Quân Lâm Uyên đưa tay ra định xoa lên nếp nhăn trên mi tâm nàng, nhưng rồi lại từ từ rụt về, trong lòng chua xót không chịu nổi, nếu làm cho nàng tỉnh dậy, thì hắn nên giải thích về hành vi của mình như thế nào? Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đến giữa trưa Tô Cẩm Bình mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay khuôn mặt diễm lệ của người kia. Khuôn mặt mạ vàng đẹp như không giống người trần, nốt ruồi son trên mi tâm làm lu mờ hết vạn vật thế gian, toàn thân lại khiến người ta cảm thấy trắng bệch như trong suốt, cứ như chỉ một giây sau hắn sẽ bay theo gió vậy. Môi Tô Cẩm Bình mấp máy mãi cuối cùng vẫn không thể nói ra câu nào.
“Dậy rồi à?” Hắn liếc nhìn nàng, mặt thoáng có chút vui vẻ.
“Dậy rồi!” Tô Cẩm Bình gật đầu, day day cánh tay đau nhức, nàng ngủ đến tê cả tay, giờ không còn cảm giác nữa rồi. Nhìn thấy áo bào khoác trên người mình, nàng cười rồi cầm áo trả cho hắn, “Cảm ơn!” Người này cũng biết gallant đấy chứ. Trả xong nàng lại hơi nghĩ ngợi, hắn bị bệnh cuồng sạch sẽ như vậy, liệu có khi nào không dùng cái áo này nữa không?
Ai ngờ, hắn lại đón lấy, mặc áo vào rồi đặt sách y trong tay xuống trong ánh mắt trợn trừng của Tô Cẩm Bình, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi thấy nàng nhíu mày, gặp ác mộng à?”
Tô Cẩm Bình ngẩn người một chút rồi gật đầu. Đúng là ác mộng. Vừa rồi nàng lại nằm mơ thấy bệnh tình của hắn nặng nề hơn, toàn thân yếu ớt như tờ giấy trắng, nhưng làm bằng hữu, nàng lại bất lực hoàn toàn, tìm hết mọi cách cũng không chữa được bệnh cho hắn, cuối cùng đành trơ mắt nhìn hắn chết vì bệnh tật, sau đó bừng tỉnh vì cơn ác mộng này. Nhưng nàng làm sao nói cho hắn biết cơn mơ đó được? Hiện giờ, việc duy nhất nàng có thể làm, đó là mau mau học giỏi y thuật rồi nghĩ cách cứu hắn.
Thấy nàng gật đầu, hắn liền lật mấy tờ trong quyển sách trước mặt rồi đặt trước mặt nàng: “Trong này có phương thuốc giúp an thần rất tốt.”
“Trị chứng mất ngủ, ruột viễn chí, hạt táo chua, hạt sen đá và ruột thủy tiên, ta nói đúng không?” Tô Cẩm Bình không đảo mắt nhìn quyển sách kia đã nói vanh vách với Quân Lâm Uyên.
Quân Lâm Uyên ngẩn người, không ngờ nàng nhớ hết, xem ra nàng thực sự rất chú tâm đọc sách. Hắn sững sờ một lúc mới cười gật đầu: “Không tồi, nhưng triệu chứng của nàng không phải là mất ngủ, mà là tâm trạng bất an, có điều dùng cái này cũng có chút tác dụng, hiệu quả không kém lắm.”
“Vậy, trị chứng bất an, tâm khí không ổn định thì dùng xương bồ, viễn chí bỏ ruột, thêm hai phân phục linh, ba lạng nhân sâm. Trộn lẫn bốn vị này, giã nhuyễn, rây mịn, mỗi lần uống một thìa nhỏ. Uống ngày ba lần. Có thể trộn với mật viên thành viên nhỏ như hạt ngô đồng, mỗi lần uống sáu bảy viên, khoảng năm ngày là đỡ.” Tô Cẩm Bình lại đọc một tràng dài rồi cười hỏi, “Ta nhớ đúng không?”
“Không sai chút nào!” Hắn gật đầu, mắt đầy vẻ tán thưởng, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà nàng nhớ được nhiều thứ như thế, không chỉ có trí nhớ siêu phàm, mà cũng rất ra sức học tập. Nhưng mà, vì sao nàng lại cố tình nhớ kỹ phương thuốc này để đọc cho mình nghe?
“Phương thuốc này, cũng có tác dụng với bệnh của huynh chứ?” Tâm khí không ổn định, tâm thần bất an.
Sắc mặt Quân Lâm Uyên hơi thay đổi, hắn không hề ngờ đến nàng vì nguyên nhân này. Hắn vui vẻ cong cong khóe môi nhưng vẫn trả lời thật: “Vốn cũng có tác dụng, nhưng giờ vô dụng rồi.”
Tô Cẩm Bình hơi ủ rũ, thật ra nàng cũng biết hiện giờ phương thuốc này đến tám chín phần là vô dụng, vì bệnh của hắn giờ đã gọi là ‘điệp huyết’, hoàn toàn không chỉ đơn giản là ‘tâm khí không ổn’ nữa rồi, hơn nữa, cũng đã chuyển biến thành tình trạng cực kỳ xấu, phương thuốc này, dù có chút tác dụng cũng chỉ có thể giúp hắn đỡ nôn ra máu một chút, làm dịu đi cảm giác đau đớn một chút thôi, còn không có tác dụng chữa khỏi bệnh.
“Ta đã đọc qua hết sách ở đây rồi, nhưng không có quyển nào ghi lại chứng bệnh ‘điệp huyết’ cả, chữa thế nào bây giờ?” Đây mới là điều khiến Tô Cẩm Bình lo nhất, hiện giờ nàng hoàn toàn không biết triệu chứng của ‘điệp huyết’ như thế nào, kiêng kỵ những gì, hoàn toàn không hiểu, nên không có cách nào bốc thuốc theo bệnh được.
“Nên nàng phải học bắt mạch nữa, có rất nhiều thứ không chỉ dựa vào sách y mà kết luận được. Mạch tượng của mỗi người mới thực sự là phương pháp để tìm cách chữa trị.”
Tô Cẩm Bình gật đầu: “Ta hiểu rồi, chờ ta thuộc hết sách y, huynh dạy ta bắt mạch, nhận mặt thảo dược nhé.”
“Được!” Hắn vừa dứt lời, một hắc y nhân lại xuất hiện, lần này là tới đưa đồ ăn.
Hai người im lặng ăn cơm, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không tỏ ra chút ngạo khí nào của đấng quân vương, ngược lại chỉ giống như những hảo hữu tốt cùng hành tẩu giang hồ, tùy tiện, thoải mái. Ăn cơm trưa xong, Tô Cẩm Bình lại tiếp tục đọc sách. Hôm qua nàng chỉ xem qua một lượt, nhưng y thuật là thứ không thể qua loa đại khái được, phải thuộc kỹ, hiểu thấu mới được.
Đột nhiên, nàng lại nhìn thấy chiếc hộp kia, vừa đưa mắt nhìn nó một chút, giọng Quân Lâm Uyên đã vang lên: “Chiếc hộp kia, trẫm để ở đó. Trẫm tin nàng sẽ không động vào nó trước khi trẫm chết!”
Quân Lâm Uyên thực sự rất biết cách nắm bắt lòng người. Nếu hắn nói thẳng với Tô Cẩm Bình rằng không được đụng vào, thì chưa biết chừng Tô Cẩm Bình sẽ mở ra thật. Nhưng giờ hắn lại nói tin tưởng, tin nàng sẽ không đụng vào, thì nàng làm sao phụ lòng tin của hắn được? “Yên tâm, nếu huynh không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào. Còn nữa, huynh sẽ không chết!” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thấy rất bất an. Hắn sẽ không chết, ít nhất là nàng không hy vọng hắn chết chút nào, nhưng nàng lại không tìm được cách cứu hắn, giấc mơ hôm nay cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
…
Trên nóc sơn trang tao nhã, Lãnh Tử Hàn mặc y phục đen tuyền gối hai tay lên sau đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt đen láy như lấp lánh sáng. Đột nhiên hắn ta lên tiếng nói với hư không: “Nam Nhạc Hoàng bám theo bản tôn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ yêu thương bản tôn rồi sao?” Giọng nói ngạo nghễ tà tứ mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ lại thêm vẻ trào phúng như có như không, vang lên giữa không trung.
Hắn ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc y phục trắng muốt ôm con sói nhỏ màu vàng chậm rãi bước từ trong bóng đêm ra, y phục trắng tuyết kết hợp với dung mạo như trăng sáng giống như một vầng trăng chiếu rọi bầu trời đêm, khiến màn đêm tối tăm như bừng sáng thêm vài phần.
“Lãnh Giáo chủ thừa biết mục đích của trẫm.” Giọng nói thanh lạnh vang lên, trong trẻo như tiếng trời cao khiến người ta vừa cảm thấy lãnh đạm xa cách lại cũng cảm thấy không thể với tới được.
Lãnh Tử Hàn cười lạnh, vung tay áo bào, một luồng gió mạnh ập tới, vẻ ngông cuồng bộc lộ hết, lật người ngồi dậy nhìn người ở cách đó không xa: “Nam Nhạc Hoàng quả nhiên xứng đáng với danh tiếng ‘Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu’. Bản tôn chỉ lộ ra một chút đã bị ngươi túm được sơ hở rồi.” Chuyện này đúng là tại hắn ta tính toán không cẩn thận, sau khi tìm được Tiểu Cẩm, hắn ta lập tức không để thủ hạ tiếp tục tìm kiếm nữa, lại không ngờ Bách Lý Kinh Hồng không chỉ tìm Tiểu Cẩm khắp thiên hạ, mà cũng theo dõi nhất cử nhất động của mình. Hắn ta đột nhiên không tìm nữa, chẳng phải gián tiếp nói cho hắn biết mình đã tìm được rồi sao?
“Lãnh Giáo chủ quá khen.” Giọng nói không mặn không nhạt vang lên. Hắn đi theo Lãnh Tử Hàn, cũng biết sớm muộn gì đối phương cũng phát hiện, nên hôm nay cũng chẳng ngạc nhiên gì. Nhưng hắn cũng không nói được lời gì hay ho, vì giờ dù hắn có nhận thua Lãnh Tử Hàn, thì hắn ta cũng sẽ chẳng nói cho hắn biết tin tức của Cẩm Nhi.
“Nam Nhạc Hoàng đang chờ bản tôn lộ sơ hở sao?” Lãnh Tử Hàn nhìn hắn như cười như không, dáng vẻ tao nhã kết hợp với dung nhan ngông cuồng sắc bén tạo nên cảm giác áp bức khiến người ta không thể chạm tới được.
Nhưng phong thái này của hắn ta cũng hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì tới Bách Lý Kinh Hồng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta như cũ, đôi mắt màu bạc càng như lóe sáng dưới ánh trăng, nhẹ vuốt ve Vàng, không trả lời hắn ta.
Thấy hắn ta không trả lời ngược lại còn ung dung như vậy, Lãnh Tử Hàn chỉ cảm thấy như vừa đấm thẳng vào bịch bông, không tạo ra chút uy lực nào, khiến hắn ta hơi bực bội, nhưng tính cách hắn ta trời sinh vốn rộng rãi, cũng không tính toán gì nhiều, chỉ nói tiếp: “Chắc Nam Nhạc Hoàng phải thất vọng rồi, chỉ cần ngươi đi theo Lãnh Tử Hàn ta một ngày, thì chắc chắn ta sẽ không để lộ cho ngươi một chút nhược điểm nào.”
“Như vậy ngươi cũng không thể đi gặp nàng được.” Giọng nói hắn thờ ơ như không mấy bận tâm. Đúng thế, ta không gặp được, thì ngươi cũng đừng hy vọng gặp nàng, như vậy chẳng phải rất công bằng sao?
Nhưng Lãnh Tử Hàn thì không nghĩ như thế, hắn ta cảm thấy như mình đang bị uy hiếp vậy! Đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn Bách Lý Kinh Hồng khó chịu: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi có biết người như ngươi khiến người ta cảm thấy rất căm ghét không?” Giọng điệu hắn ta đầy vẻ ghét bỏ.
“Lãnh đại Giáo chủ cũng có được trẫm thích đâu.” Hắn lạnh lùng đáp lại, giọng nói không có chút cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy trào phúng đến khó hiểu.
Đúng thế, chính cảm giác này càng khiến Lãnh Tử Hàn căm ghét hơn: “Bản tôn ghét cái phong thái giả dối như thể không để ý đến bất cứ chuyện gì này của ngươi; cũng căm ghét cái kiểu rõ ràng là lòng lang dạ sói lại luôn giả vờ vô tội của ngươi; ghét nhất là cái trò rõ ràng tức giận với người khác nhưng vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì cả ấy, những lời nói không mặn không nhạt lại đủ khiến người ta uất nghẹn đến chết!!!”
Tính cách Lãnh Tử Hàn khá thẳng thắn, không thích là sẽ nói thẳng nguyên nhân không thích, không cần biết người ta có nghe hay không. Nhưng nếu nghe kỹ ra thì mới thấy trong lời nói của hắn ta không có nhiều ác cảm, mà còn có phần trêu chọc. Điều này chứng tỏ tuy Lãnh Tử Hàn không thích Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cũng không đến mức thù địch.
Đối phương đã nói cụ thể nguyên nhân không thích hắn như vậy, hắn mà không đáp lại một câu thì chẳng phải thất lễ lắm sao? Đôi mắt xám bạc liếc nhìn một thân y phục đen như mực của Lãnh Tử Hàn, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Trẫm ghét ngươi vì ngươi dám mơ tưởng đến Cẩm Nhi.”
Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nhưng cao thấp lập tức rõ ràng.
Lãnh Tử Hàn nghẹn họng. Mình có hàng trăm nghìn nguyên nhân căm ghét cái tên này, là vì trong lòng hắn chứa quá nhiều thứ, ngay cả trong nhận thức của chính mình, hắn ta cũng phải cân nhắc rõ loại người nào khiến mình không thích. Nhưng hắn lại chỉ có một câu, không thích mình mơ tưởng đến Tiểu Cẩm, giống như mọi khái niệm và mọi sự việc trong cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất Tiểu Cẩm vậy. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh một mình nàng, không có yêu hay ghét mình, không thích Lãnh Tử Hàn hắn ta, cũng chỉ là vì không thích mình mơ tưởng đến nàng mà thôi, không có lý do gì của cá nhân hắn. Thậm chí, bản thân Lãnh Tử Hàn như thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng sẽ không tự kỷ nghĩ rằng vì bản thân mình quá tốt nên đối phương mới không có ý kiến gì với mình. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là, dù Lãnh Tử Hàn hắn ta như thế nào, thì cũng không lọt được vào mắt Bách Lý Kinh Hồng. Trong mắt người đó, chỉ có Tiểu Cẩm mà thôi!
Lãnh Tử Hàn chợt cảm thấy vô cùng thất bại, nhất thời cũng không nói rõ được là vì mình không biết ăn nói như người ta, hay vì mình thật sự không yêu Tiểu Cẩm được nhiều như người ta. Nhưng hắn ta dám chắc rằng, nếu không có Tiểu Cẩm thì dù Bách Lý Kinh Hồng có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Lãnh Tử Hàn hắn ta, tuyệt đối không có chuyện yêu hay ghét. Như vậy kết luận là, không phải bản thân mình không để ý đến Tiểu Cẩm như hắn, mà là khái niệm trong lòng mình cho đến giờ cũng không rõ ràng, nên không thể nói một câu đánh thẳng trọng tâm như hắn thôi.
“Bản tôn còn chưa chúc mừng Nam Nhạc Hoàng đã lên ngôi!” Tuy thua một câu, nhưng Lãnh Tử Hàn cũng không chịu nhường bước.
Bách Lý Kinh Hồng nghe xong, đáp lời không mấy bận tâm: “Đa tạ!” Hai chữ không vui không buồn, lạnh tanh, không lộ ra nửa phần sơ hở. Hắn hiểu rõ vì sao Lãnh Tử Hàn nói điều này.
“Lên ngôi Hoàng đế rồi, e rằng hậu cung cũng phải tam cung lục viện chứ nhỉ? Bách Lý Kinh Hồng, đã không cho được nàng vị trí duy nhất, ngươi dựa vào cái gì mà tranh Tiểu Cẩm với bản tôn?” Đôi mắt đen láy đầy vẻ trào phúng, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng vẫn rất thờ ơ, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, đáp: “Trẫm đã hứa hẹn chỉ có một, thì chắc chắn chỉ có một!” Câu vĩnh viễn không chia xa không phụ lòng của hắn, hắn vẫn nhớ rõ, cũng luôn khắc sâu trong đáy lòng, không phải chỉ là nói cho qua chuyện.
Lãnh Tử Hàn ngẩn người, thực sự không ngờ hắn làm Hoàng đế còn có thể quyết tâm như vậy. Sự bất mãn đối với hắn vốn có trong lòng cũng vơi đi vài phần. Hắn ta hít sâu một hơi, than khẽ: “Thật ra, nói đi nói lại, dù là bản tôn, Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật hay thậm chí là Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không kém ngươi nửa phần. Bản tôn thực sự không hiểu nổi, sao Tiểu Cẩm lại nhìn trúng ngươi?” Nếu hắn ta đoán không nhầm, thì biểu hiện đó của Quân Lâm Uyên cũng… Nhưng những lời này, hắn ta sẽ không nói cho Bách Lý Kinh Hồng nghe, nói ra, chẳng khác nào nói cho hắn biết Tiểu Cẩm đang ở đâu!
Câu nói này mang theo vị chua nồng đậm, chính Lãnh Tử Hàn cũng chẳng muốn che giấu sự ghen tị của mình, nói ra không chút kiêng dè.
Đương nhiên, hắn ta nói xong, cũng không nghe thấy câu trả lời của Bách Lý Kinh Hồng. Tính cách của hắn vốn lạnh nhạt, lại kiệm lời, hơn nữa, trong lòng Lãnh Tử Hàn cũng đã có câu trả lời rồi, cần gì phải hỏi hắn.
Lãnh Tử Hàn ngước lên nhìn bầu trời đêm, tuy vẫn thoải mái như trước nhưng lại có vẻ hơi ủ rũ: “Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ thua cuộc, bản tôn có thể hiểu được, vì họ không đặt Tiểu Cẩm ở vị trí quan trọng nhất trong lòng họ. Còn Dật, lại không đủ mạnh mẽ, không nắm giữ được cả vận mệnh của chính mình, Tiểu Cẩm không thích cũng chẳng có gì lạ. Còn bản tôn, tuy cũng đặt Tiểu Cẩm ở vị trí cao nhất, nhưng dù sao cũng kém ngươi một chút. Ít nhất bản tôn dù có đau lòng, có muốn khóc một trận cho thỏa, thì cũng không thể bật khóc ngay trước mặt mọi người không chút bận tâm như ngươi được. Dù có không thích đối phương cũng không thể chỉ vì một lý do như ngươi. Có điều…”
Nói tới đây, hắn ta chợt ngẩng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng, ánh mắt đầy vẻ vui cười trên sự bất hạnh của người khác: “Chắc chắn ngươi sẽ không biết được rằng, hiện giờ có người đối xử với Tiểu Cẩm không hề kém ta và ngươi, thậm chí, chỉ cần nàng muốn, thì hắn có thể cho nàng mọi thứ vô điều kiện. Không cần báo đáp, không hề khắt khe, cũng không mơ ước xa xôi gì. Điểm này, cả ta và ngươi đều không thể so được.”
Mấy ngày nay hắn ta không tiến cung nữa là vì hắn ta biết Quân Lâm Uyên đối xử với Tiểu Cẩm thật sự rất tốt. Hắn ta thậm chí còn cảm thấy mình kém người đó, vì người đó sẵn sàng bỏ ra tất cả không mưu cầu gì. Bích huyết hoa, y thuật, thậm chí cả Thần binh bất tử, nhưng lại không hề đòi hỏi gì ở Tiểu Cẩm. Người như vậy, Lãnh Tử Hàn hắn ta làm sao so bì được? Hắn ta và Bách Lý Kinh Hồng đều giống nhau, đều kém Quân Lâm Uyên một chút. Đó là, bọn họ đều muốn có được, đều muốn được ở bên Tiểu Cẩm, nhưng Quân Lâm Uyên lại như chưa từng ao ước đến điều đó.
Chỉ là, Bách Lý Kinh Hồng không đồng ý với quan điểm của hắn ta. Hắn khẽ nhíu đôi mày đẹp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thế nên, cả đời này hắn cũng sẽ không có được tình yêu của Cẩm Nhi. Vì hắn yêu đến mức quên đi một điều, rằng đã yêu thì nên ở bên nhau.” Tình yêu, có thể không vụ lợi, thậm chí, yêu không toan tính mới là vĩ đại nhất. Nhưng nếu trong lòng không thể xác định rõ rằng không thể thiếu nàng, không phải nàng thì không thể cưới người khác, nhất định phải ở bên nàng, sau đó lại khổ sở tìm kiếm đuổi theo, thì đâu xứng để gọi là tình yêu?
Lãnh Tử Hàn hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt nhanh chóng hiện lên vẻ không đồng tình. Có điều hắn ta cũng không nói thêm điều gì, vì đối với từ ‘yêu’, mỗi người đều có khái niệm của riêng mình. Hắn ta không thể ép người khác cùng chung quan điểm với mình, cũng như Bách Lý Kinh Hồng không thể ép Lãnh Tử Hàn nhất định phải nhận thức giống như hắn được.
Vẻ không đồng tình của hắn ta đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hắn không thèm bận tâm. Giọng nói thanh lạnh lại chậm rãi vang lên: “Trẫm không cần biết có bao nhiêu người mơ tưởng đến nàng, cũng không cần biết những người đó có thể vì nàng mà làm đến mức nào. Trẫm chỉ quan tâm trong lòng nàng, tình yêu nàng dành cho ai. Còn những gì các ngươi có thể làm cho nàng, trẫm cũng sẽ không thua các ngươi nửa phần.”
Giống như lời Lãnh Tử Hàn nói, nhưng đổi một góc độ khác. Nếu người nàng yêu không phải là mình, Bách Lý Kinh Hồng cũng sẽ sẵn lòng yêu một cách vô tư, sẵn sàng trả giá không hối hận như thế. Nhưng nàng đã yêu mình, cũng đã chọn mình, có thể ở bên mình, hắn cớ gì lại không cầu không mong?
Điều này thì Lãnh Tử Hàn công nhận. Hắn ta tin rằng nếu Tiểu Cẩm muốn gì, tên bụng dạ đen tối này cũng sẽ không ngại ngần gì hết. Nhưng lúc này, hắn ta lại thoáng nổi hứng đùa dai: “Nếu mà… Tiểu Cẩm động lòng thì sao?” Hắn ta không thể xác định rõ tình cảm mà Tiểu Cẩm dành cho Quân Lâm Uyên là gì, nhưng hắn ta biết rõ tình cảm của Tiểu Cẩm dành cho mình, cho Bách Lý Kinh Hồng, đều không giống thái độ của nàng và Quân Lâm Uyên. Đối với mình, là nghĩa khí như huynh đệ; với Bách Lý Kinh Hồng là hoạn nạn có nhau. Còn Quân Lâm Uyên, bên dưới thái độ dành cho bạn bè, còn có chút thương xót. Điểm này, cả mình và Bách Lý Kinh Hồng đều chưa từng nhận được từ Tiểu Cẩm.
“Ngươi có ý gì?” Những lời này rõ ràng đã khiến Bách Lý Kinh Hồng bị kích động không nhẹ, tia sáng u ám bùng lên trong đôi mắt xám bạc, mơ hồ khó hiểu. Từ lời nói của Lãnh Tử Hàn vừa rồi, hắn có thể hiểu được hiện giờ bên cạnh Cẩm Nhi có một người khác, hơn nữa còn có thể làm những việc vĩ đại không thua kém gì mình. Giờ nghe câu này, hắn càng chắc chắn hơn về sự phán đoán của mình.
Lúc này Lãnh Tử Hàn càng thấy vui vẻ hơn, dường như nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng không thoải mái là chuyện khiến hắn ta sung sướng nhất trên đời vậy. Hắn ta lại nói: “Hiện giờ, hai người đó ở bên nhau cực kỳ tốt, bản tôn không chen vào nổi nửa bước. Lần trước ta muốn đưa Tiểu Cẩm đi, nàng còn không đồng ý.” Đôi mắt đen láy hiện lên chút giả dối, tuy những lời này là thật, nhưng hắn ta lại cố tình giản lược đi một số chi tiết, giấu đi mục đích Tiểu Cẩm muốn ở lại đó. Có điều, suy cho cùng thì lời hắn ta nói cũng làm gì có nửa phần giả nào chứ, không phải sao? Chẳng lẽ chỉ có Bách Lý Kinh Hồng ngươi được hãm hại ta, còn không cho Lãnh Tử Hàn ta đáp trả sao? Hắn ta vẫn nhớ rõ mối thù phóng hỏa phủ Tam Hoàng tử lần trước, cả đời này Lãnh Tử Hàn hắn ta chưa từng bị người ta gài bẫy như vậy bao giờ, đương nhiên phải đòi lại rồi!
Suy nghĩ đầu tiên của Bách Lý Kinh Hồng khi nghe mấy lời Lãnh Tử Hàn nói là “Không thể nào!!!” Tình cảm của nàng dành cho hắn không hề có chút giả dối, hắn không ngốc, không thể nào không cảm nhận được. Hơn nữa, hắn cũng dám chắc rằng, chỉ với việc nàng bằng lòng gả cho hắn, cũng đã nói lên rằng, đối với nàng, hắn là duy nhất. Chưa cần bàn đến câu nói “Đời đời kiếp kiếp chỉ một mình chàng” của nàng trong ngày đại hôn hôm đó! Nếu vậy, làm sao có thể xuất hiện một người như thế chứ? Dù người kia có làm nhiều tới đâu, hắn cũng không tin nàng sẽ bỏ mình. Nhưng, trong đầu hắn đột nhiên lại xuất hiện cái tên khiến hắn kiêng kỵ từ rất lâu rồi - Yêu Vật!!!
Một người nàng đã tâm tâm niệm niệm rất rất lâu, dù ra ngoài thả hoa đăng cùng hắn cũng không quên cầu phúc cho hắn ta, dù trúng thiên đoạn tuyết, nằm dưới thân hắn cũng chưa từng quên hắn ta. Trong khoảnh khắc, tim hắn chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi một cách rõ rệt. Hắn im lặng một lúc rất lâu, lâu đến mức Lãnh Tử Hàn nghĩ tay này đã bị mình đả kích thành công, thì giọng nói thanh lạnh của hắn mới lại vang lên: “Là Yêu Vật ư?”
Yêu Vật? Yêu Vật là ai? Lãnh Tử Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng lại chợt nhớ đúng là Quân Lâm Uyên có tiếng ‘thông minh hơn thần, trí tuệ hơn yêu’. Hai chữ ‘Yêu Vật’ này, quả thật không sai chút nào. Nghĩ vậy hắn ta liền gật đầu.
Cái gật này đối với Bách Lý Kinh Hồng mà nói, thực sự không khác gì sét đánh giữa trời không.
Dù là Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Hoài Hàn, Hoàng Phủ Dật hay Lãnh Tử Hàn, thì hắn cũng chưa từng coi họ là đối thủ, vì hắn tự tin mình có thể chiến thắng họ. Nhưng chỉ duy nhất ‘Yêu Vật’ là hắn không dám chắc điều gì. Hắn không biết người đó là ai, cũng không biết người đó như thế nào. Thậm chí không biết quan hệ của hắn ta và Cẩm Nhi là gì. Nhưng hắn lại biết, trong lòng Cẩm Nhi, người đó chiếm một vị trí rất khác biệt.
Hắn không khỏi suy nghĩ miên man, nếu nàng còn sống nhưng lại không nghĩ cách quay về bên mình, thậm chí còn không truyền một chút tin tức nào về Nam Nhạc, chẳng lẽ là vì tên Yêu Vật kia? Vì có người kia, nên mình chỉ là thứ thừa thãi? Lòng hồ phẳng lặng không gợn sóng dần dần cuộn lên từng cơn sóng lớn, chua xót, bi thương. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi tiếp: “Nàng đang ở đâu?”
Lãnh Tử Hàn lườm hắn một cái, như cười như không, giễu cợt: “Sao hả? Không phải ngươi nói rằng những gì chúng ta có thể làm cho nàng, ngươi cũng sẽ không thua nửa phần sao? Nếu nàng yêu người khác, ngươi cũng sẽ giống chúng ta, sẵn sàng làm mọi chuyện không mơ ước xa xôi gì sao? Giờ có một người như thế rồi, ngươi còn tìm nàng làm gì?”
Đừng trách Lãnh Tử Hàn hắn không tử tế. Lúc trước Bách Lý Kinh Hồng gài bẫy chính mình, có khi nào tử tế đâu? Còn hại mình bị Tiểu Cẩm đạp cho một cái, hơn nữa còn bị Tiểu Cẩm lạnh lùng bao nhiêu lâu. Có thù không báo, không phải là phong cách của người trong Ma Giáo hắn ta.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn quét về phía hắn ta, dường như không nghe thấy vẻ giễu cợt của hắn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Dù thế nào, những lời này, ta vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói.”
“Ý Nam Nhạc Hoàng là không tin bản tôn, cho rằng Lãnh Tử Hàn ta sẽ nói dối sao?” Đúng là hắn ta không nói sai, chẳng qua chỉ là cắt câu cắt từ, gậy ông đập lưng ông thôi mà.
Đôi mắt xám bạc lẳng lặng nhìn hắn ta: “Trừ phi chính miệng nàng nói ra, còn không, dù là kẻ nào nói, trẫm cũng không tin.” Dù trong lòng hắn rất sợ hãi, lo sợ lời Lãnh Tử Hàn nói là thật, dù hắn biết trong lòng nàng, Yêu Vật có vị trí khác biệt, nhưng mà, hắn cũng nhớ rất rõ, ngày đó nàng đã từng nói, nàng không thích hắn nghi ngờ nàng, hy vọng hắn có thể cho nàng đủ sự tín nhiệm. Thế nên hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không vì mấy câu nói của Lãnh Tử Hàn mà xác định chuyện này, phủ nhận toàn bộ tình cảm của họ.
Lãnh Tử Hàn cũng nhìn rõ thái độ của hắn, không tin là một chuyện, nhưng trong lòng thấy khó chịu lại là chuyện khác chứ? Ngay cả Lãnh Tử Hàn hắn ta biết chuyện từ đầu tới cuối còn thấy không vui vẻ gì, huống chi là Bách Lý Kinh Hồng không biết tin tức gì còn bị mình cắt câu cắt từ. Chỉ là, trong lòng hắn không thoải mái, thì mình lại vô cùng sung sướng, ha ha ha…
“Nàng ở đâu?” Hắn lại hỏi lại, sắc mặt lạnh đến khiếp người. Dù Lãnh Tử Hàn nói thật hay giả, thì những lời đó cũng nên từ chính miệng nàng nói cho hắn biết.
Để hắn tìm được Tiểu Cẩm, không phải mình sẽ bại lộ sao? “Bản tôn không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết! Ngươi tự đi mà tìm!”
“Đương nhiên trẫm sẽ tự tìm, nhưng, trẫm cũng sẽ đi theo ngươi!” Nếu hắn ta không thể gặp, thì hai người họ cũng sẽ không gặp nhau được. Nhưng mà, Yêu Vật kia…
…
“Huynh không thấy hai loại thảo dược này rất giống nhau sao?” Tô Cẩm Bình nhíu mày hỏi.
Quân Lâm Uyên khẽ cười: “Đương nhiên là có, ta muốn xem nàng làm cách nào phân biệt được thôi.”
Nhiều ngày nay, Tô Cẩm Bình đã học thuộc hết sách y, thuộc lòng các phương thuốc, thông qua nội dung trong sách y, nàng cũng bắt đầu hiểu biết sơ qua về mạch đập, cách bắt mạch sau đó phán bệnh rồi. Hiện giờ thứ Tô Cẩm Bình thiếu là kinh nghiệm thực tiễn, cùng với việc nhận diện thảo dược, làm quen với mùi của thảo dược.
“Nhưng nếu không xem cẩn thận, thì hoàn toàn không nhận ra sự khác nhau.” Giờ nàng mới biết học y còn khó hơn học giết người, hơn nữa, nàng vốn rất kém trong việc phân biệt thực vật, nên học phần này khá vất vả.
Quân Lâm Uyên cũng nhìn thấu được sự vội vàng của nàng, nghiêm mặt nói: “Tĩnh tâm, không được vội vàng. Vội vàng là điều tối kỵ trong học y.”
Sắc mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, cũng biết mình quá gấp gáp. Nhưng từ trước đến giờ, nàng học gì cũng rất nhanh, chưa từng bị đả kích như thế này bao giờ, hơn nửa ngày vẫn bị lẫn lộn mấy loại thảo dược, nên nàng cảm thấy vô cùng thất bại. Hơn nữa, sức khỏe của hắn cũng không thể kéo dài thêm, nên nàng mới vội vàng như thế. Nàng trấn tĩnh lại một chút rồi gật đầu: “Sư phụ, ta biết rồi!”
Lần đầu nghe nàng gọi mình là sư phụ, Quân Lâm Uyên cũng hơi buồn cười. Không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, ngọt bùi đắng cay đều đủ cả, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục dạy nàng phân biệt.
Đột nhiên, nàng đưa tay chế ngự mạch môn của hắn, đồng thời nhíu mày lại. Không ngờ nàng lại không cảm nhận được mạch đập của hắn, nhớ đến những thứ đọc trong sách, nàng lại dùng sức thêm một chút mới có thể cảm nhận được mạch của hắn. Yếu ớt, không dùng sức thì hoàn toàn không cảm nhận được, khí huyết hao tổn, thường xuyên nôn ra máu tức là đã bị tổn thương vào trong phổi, tâm khí bị tổn hại.
Quân Lâm Uyên chậm rãi rút tay mình ra, sắc mặt hơi có chút phức tạp, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại mỉm cười ra vẻ thoải mái hỏi: “Có thăm dò được gì không?”
Tô Cẩm Bình nhìn hắn: “Cũng biết một biết hai, nhưng cơ thể của huynh kém quá, phải bồi bổ. Nhưng dùng cái gì để bồi bổ lại là một vấn đề lớn.”
Đúng là thân thể hắn phải bồi bổ, nhưng căn bản không có loại thuốc nào đạt được hiệu quả cần có. Hơn nữa, không ít loại thuốc đều là một nửa có tác dụng bồi bổ thân thể, một nửa xung khắc với chứng bệnh của hắn, dễ dàng tạo thành hiệu quả ngược. Thế nên, đó cũng là lý do hắn rất ít uống thuốc bổ.
“Có lẽ dược thiện có thể có tác dụng!” Tô Cẩm Bình nói vậy, nhưng chính nàng cũng biết, dùng dược thiện có tác dụng cũng chỉ như muối bỏ biển. Đối phó với bệnh này chỉ như châu chấu đá xe, không có hiệu quả gì lớn.
Quân Lâm Uyên nghe vậy cũng không nói gì, khẽ mỉm cười.
Tô Cẩm Bình cũng hỏi một câu mà nàng băn khoăn đã lâu: “Vì sao không có sách ghi lại chứng bệnh ‘điệp huyết’ này?” Về lý mà nói, nếu Quân Lâm Uyên đã biết mình bị bệnh gì, thậm chí còn có từ ngữ chuyên môn như vậy, thì hẳn là trong sách cũng có ghi mới đúng. Nhưng nàng lật xem hết tất cả sách vở mà không tìm được một câu một chữ nào.
Quân Lâm Uyên hơi sững lại, trong mắt thoáng gượng gạo một chút, sau đó mới nói: “Vốn là có, nhưng khi từ núi Tuyết quay lại Bắc Minh, trẫm sơ ý đánh mất rồi. Trong sách khác cũng không ghi gì cả, chỉ nói là triệu chứng của bệnh điệp huyết thôi.”
“Không nói cách chữa à?”
“Không có thuốc nào chữa được.” Câu nói nhẹ nhàng cất lên không chút do dự.
Hắn vừa dứt lời, không gian yên tĩnh hẳn. Tô Cẩm Bình cũng không biết phải nói gì mới ổn. Nhiều ngày nay nàng đọc không ít sách thuốc, thậm chí còn ghi cả về bệnh tim, phổi gì đó, nhưng điều kiện chữa trị ở cổ đại dù sao cũng có hạn, nên bên dưới cách điều trị mấy bệnh đó chỉ viết là phương thuốc giảm bớt triệu chứng, ghi chú cũng đều là “Không có cách chữa trị”. Bệnh này của Quân Lâm Uyên, còn phức tạp hơn bệnh tim bệnh phổi rất nhiều, dùng mấy chữ này cũng không có gì lạ.
Thế nhưng, không có cách chữa trị, nàng làm sao đối diện được với mấy chữ này? Lúc trước chính nàng quả quyết rằng chắc chắn mình sẽ chữa khỏi cho hắn!!! Nàng hít sâu một hơi, sau đó tự cổ vũ chính mình: “Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!!!”
Nàng nói xong, Quân Lâm Uyên vẫn cười không nói. Đột nhiên, hắn hơi nheo mắt nhìn về phía Bích huyết hoa ở cách đó không xa. Cánh hoa còn lại đang chậm rãi nở rộ, ánh hào quang màu đỏ máu như bao phủ bông hoa, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Tô Cẩm Bình cũng nhìn thấy dị trạng này, hai mắt sáng lên, hưng phấn nhìn Quân Lâm Uyên: “Hoa nở rồi à?”
“Ừ! Nở rồi, sau khi hoa nở, ánh sáng ngũ sắc bao phủ nó sẽ kéo dài 24 canh giờ. Chờ khi ánh sáng biến mất là có thể hái xuống làm thuốc!” Hoa nở, nàng cũng sắp đi rồi…
Hai mắt Tô Cẩm Bình sáng rực lên, chờ hai ngày nữa là có thể điều chế được Bích ngọc hồi hồn đan, vậy mắt của tiểu Hồng Hồng sẽ được cứu rồi!!!
Nhìn vẻ rạng rỡ trên mặt nàng, khuôn mặt xinh xắn như tràn ngập sinh khí, xinh đẹp động lòng người, trong veo như nước hồ thu, cảm giác u uất trong lòng hắn cũng vơi đi một chút, chợt nhớ tới một chuyện: “Nàng biết Tây Võ Hoàng sao?”
“Tây Võ Hoàng? Không biết!” Biết một tên Đông Lăng Hoàng cũng đã đủ xui xẻo lắm rồi, biết Nam Nhạc Hoàng là xui xẻo lần thứ hai, đến khi biết Bắc Minh Hoàng cũng lo lắng đề phòng bao nhiêu lâu. Nếu không phải thiết yếu, thì nàng thực sự không muốn quen biết Tây Võ Hoàng nữa! Vì nàng chợt phát hiện ra, quen biết các hoàng đế cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
“Không biết ư?” Quân Lâm Uyên hơi nghi hoặc, nếu không biết Mộ Dung Thiên Thu, sao Mộ Dung Thiên Thu lại phái người tìm nàng khắp nơi?
“Sao thế?” Thấy hắn có vẻ nghi hoặc, Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên.
Quân Lâm Uyên lắc đầu: “Không có gì, chỉ muốn nhắc nàng là nếu không cần thiết thì tránh xa hắn ra một chút. Người đó rất nguy hiểm!” Mộ Dung Thiên Thu là người hung tàn nhất trong bốn vị Hoàng đế, hơn nữa, từ trước đến giờ hắn không ngại bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Nên cách xa hắn ta ra một chút.
“Nguy hiểm hơn cả huynh sao?” Tô Cẩm Bình nổi hứng trêu chọc, thiên hạ này còn có người nguy hiểm hơn mỹ nhân rắn rết nữa sao? Nói trở mặt là trở mặt, một giây trước còn cười vui vẻ, giây sau đã lấy mạng người ta rồi.
Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên chợt ngại ngùng. Quả thật, so với Mộ Dung Thiên Thu, trong mắt người đời, Quân Lâm Uyên hắn mới là vị vua buồn vui thất thường, thay đổi khó lường nhất, cho nên, dường như hắn còn nguy hiểm hơn. Hắn ho khẽ một tiếng mới thành thật đáp: “Không nguy hiểm như trẫm!” Nói xong, khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của hắn hơi ửng hồng.
Tô Cẩm Bình cũng không quan tâm hắn có xấu hổ hay không, chỉ tự nói: “Rơi vào tay mỹ nhân rắn rết nhà huynh mà ta còn không xảy ra chuyện gì, chứng tỏ ta phúc lớn mạng lớn, nên dù có rơi vào tay người kia thật, thì ta cũng không xảy ra chuyện gì đâu. Chưa biết chừng còn chơi vui tưng bừng nữa ấy chứ!” Nàng đâu biết rằng, câu nói đùa hôm nay của mình lại thành sự thực ở tương lai không xa.
Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của nàng, Quân Lâm Uyên cũng thấy buồn cười nhưng không nói thêm gì nữa.
“Chuẩn bị xong hết những thảo dược khác chưa?” Nàng chợt ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Hắn hiểu ngay nàng hỏi về chuyện Bích ngọc hồi hồn đan, khẽ gật đầu: “Chuẩn bị xong hết rồi, chờ Bích huyết hoa thôi.”
“Ừm, vậy ta yên tâm rồi!”
Nàng vừa dứt lời, một hắc y nhân lại xuất hiện trước mặt họ, quỳ một gối xuống đất nói: “Hoàng thượng, Công chúa Nhã tự vẫn!”
“Có chết không?” Quân Lâm Uyên thản nhiên hỏi lại, như hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của người muội muội này.
Hắc y nhân kia ngạc nhiên, rồi lập tức đáp: “Không ạ, được Thái hậu cứu! Thái hậu nhắn ngài tới thăm nàng!” Không phải Hoàng thượng rất sủng ái Công chúa Nhã sao? Sao lại hỏi như vậy?
Quân Lâm Uyên cười châm chọc: “Không chết thì bảo ả tiếp tục đi. Nói cho ả biết, hiện giờ tuy quốc khố của trẫm bị cướp sạch, nhưng vẫn đủ bạc để cho ả chiếc quan tài mỏng!”
Tô Cẩm Bình không kìm được khẽ bật cười, người này cũng độc miệng ra phết! Nếu nàng đoán không nhầm, thì đây chẳng qua chỉ là một màn kịch của mẹ con nhà kia, nếu không sẽ không cho người đến bẩm báo Quân Lâm Uyên tới thăm, nhìn phản ứng của Quân Lâm Uyên bây giờ, hẳn cũng nhận ra điều này. Có điều, e rằng khi lời của hắn được truyền sang bên kia, thì Quân Mộng Nhã tự tử không chết cũng sẽ chết vì tức.
Hắc y nhân nuốt nước miếng sau đó bất an quay về truyền lời.
Chờ y đi khuất, vẻ châm chọc trên mặt Quân Lâm Uyên mới biến mất, quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, đang định nói gì đó lại chợt biến sắc, ho khẽ mấy tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngất xỉu ngay tại chỗ…
“Quân Lâm Uyên!!!”
Danh sách chương