Mọi người trong phòng nhíu mày nhìn Tô Cẩm Bình, tuy cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, nhưng chiếc khăn này phải giải thích thế nào? Còn nữa, hơn nửa đêm, nàng không ở phòng mình, còn ra ngoài làm gì? Sắc mặt lão phu nhân cũng rất khó coi, chuyện bà khó chấp nhận nhất chính là việc bẩn thỉu mất thể diện này, giờ khó khăn lắm bà mới tìm được cháu gái ngoại về, nhưng vừa về chưa được mấy ngày đã gặp phải chuyện này, sao có thể không tức giận!

“Ý đại biểu tỷ là chỉ với chiếc khăn kia đã định tội được ta rồi sao?” Tô Cẩm Bình cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại, đôi mắt lạnh như băng quét trên người Vân Tử Y, trong mắt không có chút tình cảm gì, khát máu, tuyệt tình, giống như chỉ giây tiếp theo nàng sẽ xé nát Vân Tử Y vậy!

Ánh mắt nàng khiến Vân Tử Y kinh sợ, khẽ run lên, nhưng lập tức trấn tĩnh lại: “Biểu muội, không phải ta muốn định tội ngươi, mà là sự thật hiển hiện trước mắt. Đó là chiếc khăn thêu mẫu đơn lụa, trong cả phủ này chỉ có mình ngươi có, không phải của ngươi thì còn của ai?

Khăn tay của mỗi cô nương trong Vân phủ đều có hình riêng, đương nhiên Tô Cẩm Bình cũng vậy, vì trong tên nàng có chữ “Cẩm”, nên mới thêu cho nàng hình mẫu đơn lụa.

“Muội muội, sự tình còn chưa rõ ràng, đừng hồ đồ kết luận!” Vân Dật nhíu đôi mày kiếm, không đồng tình nói. Đều là người thân, muội muội cần gì phải làm khó biểu muội như thế.

Vân Tử Y tức giận nhìn hắn ta một cái: “Ca ca, mọi thứ của mọi người trong phủ đều do mẫu thân phụ trách, chi bằng để mẫu thân nhìn xem chiếc khăn này có phải của nàng hay không, đến lúc đó huynh sẽ biết muội có nghi oan cho nàng hay không!” Hiện giờ Thượng Quan Cẩm đã là vị hôn thê của Tam Hoàng tử điện hạ, nàng ta chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ cô gái này thì mới có hy vọng! Tối nay, nàng ta vốn tìm sát thủ định giết nàng, nhưng người được phái đi lại quay về báo nàng ta biết không có ai trong phòng, ngay cả hai nha hoàn của nàng đều không có ở đó, vì thế, nàng ta mới sai người đi lấy trộm thứ gì đó của nàng để làm vật chứng, lại cấu kết với hạ nhân tới hại nàng.

Chỉ cần chứng thực tội danh này, dù tổ mẫu không nỡ giết nàng ngay lúc này, để sự tình truyền ra ngoài, Tam Hoàng tử điện hạ cũng sẽ không thừa nhận người con gái như vậy nữa!

“Huệ Nhi, con nhìn xem, có phải thứ do con chuẩn bị cho Cẩm Nhi không?!” Lão phu nhân nói với Trần thị.

Trần thị thong thả bước tới trước mặt bọn họ, cầm khăn lên xem, nói: “Đúng là do con chuẩn bị cho Cẩm Nhi, vì hình như Cẩm Nhi rất ít khi dùng khăn, nên con cũng chỉ chuẩn bị cho con bé hai chiếc thôi. Một chiếc thêu mẫu đơn, một chiếc thêu hải đường, đều làm từ lụa Tuyết Phưởng.”

Ở thời đại này, chỉ có quý tộc mới có thể dùng lụa Tuyết Phưởng.

“Tổ mẫu, người nghe thấy chưa? Nhân chứng vật chứng đều có, biểu muội không biết xấu hổ tư thông với hạ nhân, người nhất định phải trừng trị nàng thích đáng!” Vân Tử Y hơi sung sướng.

“Câm miệng!” Lão phu nhân tức đến ôm ngực ho khan, Tề Quốc công và Trần thị lập tức bước tới vỗ lưng giúp bà thuận khí, hai người cũng liếc nhìn Vân Tử Y hơi trách móc.

Vân Tử Y bực bội, rõ ràng là Thượng Quan Cẩm phạm lỗi, tổ mẫu lại cáu giận với nàng ta.

Lão phu nhân hô hấp bình thường rồi, mới chỉ vào Vân Tử Y mắng to: “Bất luận chuyện này là thật hay giả, thì Cẩm Nhi cũng là biểu muội của ngươi, là con gái của cô cô ngươi. Nàng xảy ra chuyện như vậy, ngươi đã không hề lo lắng gì, còn vui mừng ra mặt, Vân gia ta sao lại nuôi dưỡng ra một đứa như ngươi!!!”

Lời mắng té tát này khiến mặt Vân Tử Y lúc đỏ lúc trắng, không tìm được từ nào phản bác, cũng cảm thấy mình cao hứng quá rõ ràng nên cắn răng không lên tiếng.

Sau khi bình tĩnh lại, lão phu nhân nhìn Tô Cẩm Bình đứng một bên như không có chuyện gì, hỏi: “Cẩm Nhi, cháu có gì để nói không?”

Tô Cẩm Bình nhìn lướt qua gia đinh đang quỳ gối trong phòng, đôi môi đỏ mọng cong lên, nói: “Ngoại tổ mẫu, Hoàng thượng đã tứ hôn cho cháu với Tam Hoàng tử, người nghĩ cháu sẽ bỏ qua một vị hôn phu tốt như Tam Hoàng tử, để bỏ trốn với một tên gia đinh cần tài không tài, cần tướng không tướng, lại không quyền không thế cũng chẳng có tiền sao?”

Nàng vừa nói câu này, sắc mặt vốn hơi nghi hoặc của mọi người trong phòng đều biến thành kinh ngạc! Trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên bóng dáng hào hoa phong nhã của Tam Hoàng tử, nhìn lại tên gia đinh xấu xí kia, cảm giác thật hoang đường xuất hiện trong đầu bọn họ.

Sắc mặt Vân Tử Y cứng đờ, thần sắc hơi kỳ quái, nói: “Người ta nói cải củ cải xanh, mỗi người có sở thích khác nhau, ai biết được trong lòng ngươi nghĩ thế nào!”

“Nếu đại biểu tỷ không biết trong lòng ta nghĩ thế nào, vậy vì sao cứ không ngừng phỏng đoán, liên tiếp ép ta nhận tội?” Tô Cẩm Bình phản pháo.

“Ngươi…”

Vân Tử Y còn muốn nói tiếp, nhưng Tô Cẩm Bình đã không cho nàng ta cơ hội lên tiếng lần nữa: “Tổ mẫu, nói tới nói lui cũng chỉ vì chiếc khăn kia. Khăn tay của Cẩm Nhi ở ngay trong phòng mình, chiếc khăn này từ đâu ra, Cẩm Nhi thực sự không biết.” Vừa rồi tra xét một vòng trong phòng, nàng biết thiếu cái gì, nên lúc ra cửa mới nhỏ giọng sai Dĩ Mạch tìm một chiếc khăn giống như thế đến trong vòng một nén nhang. Điều này cũng là lý do vì sao từ lúc đến tới giờ, nàng cứ đứng yên không nói chuyện, chỉ kéo dài thời gian.

Nàng nói vậy, mọi người đều ngẩn ra, Vân Tử Y lại vô cùng kinh ngạc, nàng nói vậy có ý gì?

“Chiếc khăn đó ở ngay trong phòng Cẩm Nhi, nếu tổ mẫu không tin, có thể phái người tới phòng cháu xem xét, Dĩ Mạch vẫn còn ở trong phòng, để cô ấy lấy ra chứng minh là được!” Tô Cẩm Bình nhẹ nhàng nói, sắc mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn.

Lúc này Vân Tử Y mới chợt hiểu, trong lòng thầm cười khẩy, Thượng Quan Cẩm này còn cho rằng mình tùy tiện tìm một chiếc khăn đến hại nàng, nên mới thờ ơ như vậy sao? Chờ đi tới phòng nàng xem xét một phen, nàng ta không tin nàng còn tiếp tục bình tĩnh được!

Lão phu nhân nghe vậy mới yên tâm một chút, quay sang nhìn Trần thị một cái, nói: “Nếu đã vậy, con tự dẫn người tới xem đi!”

Trần thị khẽ gật đầu, đi cùng Trương ma ma đến viện của Tô Cẩm Bình.

Gia đinh quỳ trên mặt đất kia không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Đại tiểu thư nói, chỉ cần có thể giúp nàng ta hãm hại biểu tiểu thư, chờ lão phu nhân muốn xử tử mình, nàng ta sẽ nghĩ cách thả mình ra ngoài, sau đó cho gã một số bạc lớn. Có điều, hiện giờ biểu tiểu thư bình tĩnh như thế khiến trong lòng gã rất chột dạ. Ngay sau đó, gã cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mình, làm lưng gã cũng cứng lại.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, có ánh mắt xem kịch vui, cũng có ánh mắt lo lắng.

Một lúc lâu sau, Trần thị quay về, trong tay cầm một chiếc khăn giống như đúc, nói: “Cái này cũng làm từ lụa Tuyết Phưởng, chắc là hiểu lầm thôi!”

Bà vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Vân Tử Y lúc này trở nên cực kỳ khó coi: “Không thể nào!”

“Đại biểu tỷ, cái gì không thể?” Tô Cẩm Bình lạnh lùng nhìn nàng ta, bất giác tỏa ra sát khí, nếu không phải vì nể mặt nhiều người ở phủ Tề Quốc công này, thì nàng thực sự muốn hành chết cô nàng không biết sống chết đó!

Đầu óc Vân Tử Y hỗn loạn, rõ ràng nàng ta sai người trộm khăn ra, sao còn một chiếc nữa? Nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu nàng ta mới chợt hiểu, như vậy nàng đã biết mình lấy thứ gì đi từ trước, chuẩn bị kỹ càng rồi nên mới bình tĩnh như thế, nàng ta ra vẻ hờ hững nói: “À, không có gì, chỉ là biểu muội có thể nói cho biểu tỷ nghe một chút không, nếu chuyện này không phải là thật, vậy hơn nửa đêm ngươi ra ngoài làm gì?”

Gia đinh quỳ trên mặt đất cũng nói ngay: “Biểu tiểu thư, nàng thừa nhận đi, biết đâu lão phu nhân rộng lòng từ bi, sẽ đồng ý chuyện của hai chúng ta. Tam Hoàng tử hẳn cũng không phải người không hiểu đạo lý, nhất định ngài ấy sẽ bằng lòng tác thành cho chúng ta!” Nếu chuyện này bị hỏng, dù hôm nay có thể sống sót, Đại tiểu thư chắc chắn cũng sẽ không tha cho mình!

Linh Nhi thực sự không kiềm chế nổi, bước tới đạp mạnh một cước, gia đinh kia ngã sõng xoài xuống đất, phun máu! Một cước này đương nhiên cũng khiến gã gia đinh kia nhất thời đau đớn không nói được gì, cũng khiến Tề Quốc công và Vân Dật khẽ nhíu mày, thân thủ của nha đầu này không đơn giản!

“Linh Nhi, bẩn chân!” Tô Cẩm Bình thản nhiên nói mấy chữ.

Vân Tử Y lập tức to giọng quát lên: “Thượng Quan Cẩm, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Giết người diệt khẩu à?” Nàng lạnh lùng hỏi lại, đôi mắt phượng không chút tình cảm nhìn nàng ta, nói một câu rất ẩn ý: “Đúng là ta rất muốn!”

Vân Tử Y sợ hãi lùi về phía sau từng bước, suýt nữa đụng phải bàn trà bên cạnh.

“Được rồi, Cẩm Nhi, cháu nói cho bà biết, nửa đêm nửa hôm cháu ra ngoài làm gì? Cữu cữu cháu phái người tìm khắp phủ cũng không thấy cháu đâu. Cháu là một cô nương, đêm hôm ra ngoài làm gì?” Giọng lão phu nhân vẫn rất không vui, dù thế nào thì nửa đêm nửa hôm nàng cũng không nên chạy ra ngoài.

Ặc, ra ngoài làm gì nhỉ? Trong đầu nàng chợt nảy ra ý kiến hay, nói: “Ngoại tổ mẫu, vì ca ca đến Nam Nhạc thăm cháu, cháu nhìn thấy pháo hiệu của huynh ấy, nên ra ngoài gặp huynh ấy.” Chỉ có nói vậy lão phu nhân mới cao hứng, mới quên đi sự nghi hoặc đúng không? Quả nhiên…

“Cháu ngoại của ta đến sao?!” Lão phu nhân vui vẻ hẳn: “Nó ở đâu, sao không đưa về cho chúng ta gặp?”

Tô Cẩm Bình đang định nói hắn ta đã quay về rồi, lão phu nhân ho khan vài tiếng xong lại vừa cười vừa nói: “Không được, không được, ngày mai cháu nhất định phải đưa nó đến cho ta gặp, nếu thấy cháu trai, chưa biết chừng bệnh của ta lại khỏi được một nửa ấy!”

Câu này khiến Tô Cẩm Bình đang định nói ca ca quay lại Đông Lăng liền á khẩu, nhìn bộ dạng ho đến đỏ bừng mặt mũi của lão phu nhân, trong lòng nàng xuất hiện một giải pháp: “Vâng! Mai cháu sẽ bảo ca ca tới gặp bà ạ!” Nếu có thể khiến bệnh của ngoại tổ mẫu đỡ đi, nhờ Lãnh Tử Hàn đóng giả ca ca mình một chút, chắc hắn ta cũng không từ chối đâu nhỉ?

Có điều, ngay sau đó, Vân Tử Y lại liếc mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ Tô Cẩm Bình, trợn trừng hai mắt: “Thượng Quan Cẩm, kia là cái gì? Ngươi còn dám nói ngươi không ra ngoài làm mấy việc bẩn thỉu à, nhìn xem trên cổ ngươi có gì? Để ta xem ngươi còn nói dối thế nào?!”

Nghe câu này mọi người đều dồn mắt về phía Tô Cẩm Bình, mặt nàng không đổi sắc, đáp: “Muỗi đốt!”

“Nói láo! Muỗi nào mà đốt được thành như thế? Hơn nữa, giờ đang là mùa thu, làm sao có muỗi được?” Vân Tử Y giận dữ nói, muỗi đốt à? Nàng coi mình là kẻ ngốc sao?

“Đại biểu tỷ, con muỗi kia đốt ta xong bay mất rồi, không kịp bắt nó lại để đại biểu tỷ nghiên cứu xem là muỗi gì, biểu muội cảm thấy vô cùng áy náy! Trên thế gian này có biết bao chuyện kỳ lạ, có một hai con muỗi dị thường thì có gì đáng ngạc nhiên đâu? Có lẽ vì nó là muỗi mùa thu nên đốt cũng khác muỗi mùa hè chăng?!” Tô Cẩm Bình nghiêm trang nói.

Mấy người ở đây đương nhiên cũng biết nàng đang bao biện, nhưng mấy lời này dường như cũng không dễ phản bác lại. Vân Tử Y còn nói gì nữa, Linh Nhi không nhịn được liền lên tiếng: “Cô nương, có gì cần phải giấu giếm chứ, dù sao hôn kỳ của ngài và Tam Hoàng tử điện hạ cũng tới gần rồi, điện hạ còn không sợ, ngài sợ cái gì?!” Cô cố tình nói mấy lời này, cố tình để Vân Tử Y biết quan hệ của cô nương và điện hạ, làm cho cô ả chết tiệt này ngậm cái miệng thối tha của mình lại, tự biết mình là ai!

Vừa nhắc đến Tam Hoàng tử, thần sắc mọi người đều hơi lúng túng, tuy cảm thấy không ổn nhưng nói vậy cũng coi như cho qua đi. Tô Cẩm Bình không vui lườm Linh Nhi một cái, thế này không phải là kiếm thêm phiền phức cho nàng sao?

Quả nhiên, lão phu nhân nói: “Vừa rồi không phải cháu nói cháu đi gặp ca ca sao? Sao lại liên quan đến cả Tam Hoàng tử nữa?”

“Hiện giờ, ca ca thực sự đang ở cạnh Tam Hoàng tử…” đánh nhau ạ! Hai chữ cuối cùng, nàng không thể nói ra được.

Lão phu nhân ra vẻ thấu hiểu, gật đầu: “Thì ra Tam Hoàng tử và cháu trai của ta là bằng hữu tri kỷ!” Nếu không sao lại ở cạnh nhau được!

Nghe bà nói vậy, sau gáy Tô Cẩm Bình và Linh Nhi đều xuất hiện hai vạch đen, bằng hữu tri kỷ à?!

“Tuy vậy, nhưng sau này cháu cũng không nên tùy tiện ra ngoài buổi tối, dù sao cũng là cô nương, tuy đính hôn rồi, thì sau này ở bên Tam Hoàng tử điện hạ cũng phải dè dặt một chút, không được để mất lễ nghi, biết chưa? Nếu còn có lần sau, ta sẽ dùng gia pháp phạt cháu!” Lão phu nhân nhíu mày dặn dò.

“Cháu biết rồi ạ, ngoại tổ mẫu!” Tô Cẩm Bình cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Lúc này lão phu nhân mới quay đầu nhìn gia đinh quỳ trên đất, giận dữ quát: “A Phúc, ngươi mà cũng dám đặt điều nói xấu biểu tiểu thư, biết tội chưa?”

“Lão phu nhân, con… con…” A Phúc vừa nói vừa nhìn Vân Tử Y.

Ánh mắt nghi hoặc của mọi người dồn về phía Vân Tử Y, chuyện này ngay từ đầu đúng là do Vân Tử Y bới lên, hiện giờ tình hình đã sáng tỏ, mọi người cũng biết ngay là có âm mưu hãm hại! Sắc mặt Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng hơi khó coi, thoáng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nếu thật sự do Vân Tử Y làm, giờ lại bị vạch trần thì sự tình sẽ càng khó coi.

Vân Tử Y cũng hơi cuống, chỉ lo A Phúc khai mình ra.

“A Phúc, ngươi nói đi, vì sao ngươi muốn hãm hại biểu tiểu thư?” Sắc mặt Tề Quốc công sa sầm xuống, trong lòng đã hiểu đây là chuyện tốt cho con gái lớn của mình làm ra, cũng muốn giáo huấn nàng ta một chút!

“Cữu cữu, nếu đã biết rõ không liên quan gì tới cháu mà là do nô tài kia hãm hại, vậy cứ xử lý gã là được.” Tô Cẩm Bình nói như không có chuyện gì, ánh mắt lại cười nhìn Vân Dật và Vân Lãnh Ngưng, xem như nể mặt họ đi. Nếu Vân Tử Y phải gánh tội mưu hại biểu muội, ít ra cũng sẽ bị đánh vài đòn.

Vân Tử Y nghe vậy cũng sững sờ. Lão phu nhân lại không đồng ý: “Cẩm Nhi, chuyện này cháu đã chịu oan ức như vậy, bà cũng phải lấy lại công bằng cho cháu chứ!” Nói xong, ánh mắt không vui của bà nhìn thẳng về phía Vân Tử Y.

Tô Cẩm Bình khẽ cười nói: “Cũng không có gì uất ức cả, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ngoại tổ mẫu không cần tra xét nữa, dù sao cũng đều là người một nhà.” Nàng còn muốn Vân Dật giúp mình diệt trừ Mộ Dung Hạo, đương nhiên lúc này không thể trở mặt với huynh ấy.

Mọi người nghe thế đều cảm phục khí độ của Tô Cẩm Bình, lão phu nhân cũng cầm khăn chấm nước mắt, cảm thán: “Cháu ngoan! Cháu ngoan!”

“Người đâu, kéo tên cẩu nô tài này xuống đánh chết!” Tề Quốc công quát to.

Lúc này A Phúc mới thở phào một hơi, sau khi bị lôi ra ngoài, Đại tiểu thư đã phân phó người bên ngoài hết rồi, sẽ tìm người khác thay mình. Sắc mặt nhẹ nhõm của gã rơi vào mắt Tô Cẩm Bình, khiến mắt phượng của nàng hơi nheo lại, thầm cười lạnh trong lòng, nói: “Linh Nhi, ra ngoài giám sát. Nếu cô không tận mắt nhìn thấy gã chết, thì khó mà tiêu tan sự tức giận trong lòng ta!”

Những lời này khiến người đang thở phào nhẹ nhõm bỗng cứng lại, lúc này mới biết không phải Tô Cẩm Bình không để ý, mà là không muốn tính toán với Vân gia, nàng coi trọng tình thân như thế khiến trong lòng Tề Quốc công nảy sinh không ít cảm giác áy náy.

Linh Nhi liền đáp: “Vâng!” rồi theo đám hạ nhân ra ngoài. Cái mạng nhỏ này của A Phúc chắc chắn cũng không giữ được, gã hướng ánh mắt cầu cứu về phía Vân Tử Y, lại thấy đối phương còn không thèm nhìn gã một cái, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong mắt bị dập tắt, để mặc người ta kéo ra ngoài…

“Được rồi, ồn ào tới hơn nửa đêm, mọi người về đi. Cẩm Nhi, ngày mai nhớ đưa cháu trai ngoan của bà đến, bà nhất định phải gặp nó!”

“Vâng ạ, ngoại tổ mẫu, cháu về trước!” Nói xong, Tô Cẩm Bình cáo từ rồi đi ra. Những người khác cũng tự đứng lên đi về. Đến trước cửa, giọng nói trong trẻo của Vân Dật vang lên: “Biểu muội, đa tạ muội đã hạ thủ lưu tình!”

Tô Cẩm Bình không quay đầu lại, nói: “Là do nể mặt đại biểu huynh thôi, thế nên, biểu huynh cũng đừng quên chuyện mình đã đáp ứng ta!”

“Đương nhiên không quên.” Hắn bật cười, nàng không thể kín đáo một chút sao, nói mấy câu như là nể tình biểu tỷ muội này nọ ấy? Hắn khẽ lắc đầu, quay lại nhìn Vân Tử Y bằng ánh mắt không vui, rồi rời đi.

Vân Tử Y cao giọng gọi: “Thượng Quan Cẩm!” Vừa gọi, nàng ta vừa đuổi theo Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình quay lại nhìn nàng ta, chờ đối phương nói tiếp.

“Ngươi đừng nghĩ rằng ngươi làm như vậy thì ta sẽ biết ơn ngươi. Chỉ có tổ mẫu với phụ thân mới tin dáng vẻ giả tạo của ngươi, ta không tin đâu! Ngươi cứ chờ mà xem!” Nàng ta nghiến răng cảnh cáo.

Tô Cẩm Bình nhún vai đáp: “Biểu tỷ, ngươi hiểu lầm rồi! Ta cũng chẳng mong ngươi biết ơn ta. Chẳng qua, ta nể mặt đại biểu huynh và nhị biểu tỷ mà thôi, có điều, dù bọn họ có nhiều thể diện đến mấy thì cũng sẽ có ngày dùng hết ở chỗ ta, vì thế, xin khuyên đại biểu tỷ một câu, tốt nhất đừng chọc ta nổi giận, nếu không, đại biểu tỷ nhất định sẽ được biết hoa vì sao mà đỏ!” Bởi vì dưới đất được chôn rất nhiều thi thể của những người đối nghịch với nàng để làm phân bón!!!

Vân Tử Y tức giận giậm chân quay về phòng mình.



Vào phòng mình, Tô Cẩm Bình cảm giác được Vẫn đã quay lại, hơn nữa hô hấp còn hơi nặng nề, có vẻ bị thương.

“Đánh thế nào?” Nàng rót một tách trà, hỏi khoảng không.

“Hai bên cùng thiệt hại!” Năm chữ khái quát kết quả giao chiến của họ hôm nay. Điện hạ và Lãnh Tử Hàn bị nội thương không nhẹ, năm người bọn họ giao thủ với năm người bên kia cũng ngang tài, đều bị thương một chút. Bởi vì họ đánh nhau quá ồn ào, rầm rộ, không biết ai đi nha môn thông báo, nên hai nhóm người bọn họ mới thu quân thu ngựa về.

Cứ nghĩ sẽ nghe được câu gì đó quan tâm từ miệng Tô Cẩm Bình, không ngờ, nàng nghe vậy lại cong đôi môi đỏ mọng, phun ra hai chữ: “Đáng đời!” Hai tên thần kinh, đánh chết cũng chẳng sao!

“…” Suy nghĩ của Hoàng tử phi quả nhiên không thể dùng lẽ thường để dự đoán.

“Hiện giờ Lãnh Tử Hàn ở đâu?” Ngày mai còn phải đến nhờ hắn đóng giả ca ca của mình nữa.

Không phải nên hỏi điện hạ ở đâu trước sao? “Ở khách điếm lớn nhất kinh thành, khách điếm Duyệt Lai!”

Khóe miệng nàng giật giật, quả nhiên, khách điếm nổi tiếng ở cổ đại, cái nào cũng có tên là “khách điếm Duyệt Lai”! Đang nói chuyện thì Linh Nhi quay về, Tô Cẩm Bình phân phó cô ấy ngày mai đi tìm Lãnh Tử Hàn đến phối hợp với mình, rồi yên tâm đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Linh Nhi xuất môn, nói chuyện này với Lãnh Tử Hàn. Lãnh Tử Hàn không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý. Khi hắn ta đi cùng Linh Nhi ra khỏi khách điếm, các cô nương ven đường đều không kìm được mà hướng ánh mắt ái mộ về phía hắn. Công tử kia thật anh tuấn! Dung nhan sắc bén kết hợp với khí chất phóng đãng, chỉ e trừ Tam Hoàng tử điện hạ ra, không ai có thể sánh được!

Lãnh Tử Hàn làm như không thấy ánh mắt của mọi người, đi theo Linh Nhi về thẳng phủ Tề Quốc công. Tô Cẩm Bình ngáp dài, bị lão phu nhân lôi ra đứng đón ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, nàng hơi ngượng ngùng gọi: “Huynh trưởng!”

“Ừ!” Lãnh Tử Hàn cười gật đầu, tâm trạng có vẻ rất tốt.

“Đây chính là cháu trai ngoại của ta sao? Bộ dạng anh tuấn quá!” Lão phu nhân là người cao tuổi còn bị mê hoặc đến không đứng vững. Đứa nhỏ này và Tam Hoàng tử đúng là một chín một mười. Tam Hoàng tử đẹp thì có đẹp thật, nhưng hơi cao ngạo, nên cũng xa cách một chút, nhưng đứa bé này thoạt nhìn có nhân khí hơn Tam Hoàng tử nhiều, cũng càng khiến người ta thích hơn. Đương nhiên, lão phu nhân cũng hiểu, vì đối phương là cháu ngoại của mình nên bà mới thấy thoải mái như thế.

“Ngoại… tổ mẫu!” Lãnh Tử Hàn hơi choáng váng, lúc ấy chỉ nghĩ đến là có thể giúp nàng, lại không ngờ bây giờ phải gọi một bà cụ không quen biết là bà ngoại.

Lão phu nhân nghe vậy vô cùng cao hứng, khí sắc trên mặt cũng tốt hơn nhiều, nói: “Rốt cuộc cháu cũng đến đây, cháu ở lại Nam Nhạc thêm vài ngày được không? Phủ Tề Quốc công ta không có gì nhiều, nhưng ăn mặc đi lại vẫn không thiếu, cháu cũng có thể trò chuyện với Cẩm Nhi nhiều hơn!”

Cái gì? Tô Cẩm Bình nghe thấy thế liền vội vàng nháy mắt với Lãnh Tử Hàn, ý bảo hắn nhanh chóng từ chối. Lừa một lần là quá rồi, lại còn lừa cả một thời gian ngắn sao? Như thế này không ổn đâu?! Hơn nữa, còn bảo Lãnh Tử Hàn ở lại phủ Tề Quốc công, chuyện này…

Có điều, ánh mắt của nàng bị Lãnh Tử Hàn phớt lờ, không biết là không nhìn thấy hay giả vờ không thấy, cười quyến rũ nói với lão phu nhân: “Vậy thì tốt quá! Để cho cháu tiện nói chuyện với Cẩm Nhi, ngoại tổ mẫu cũng sắp xếp phòng của cháu gần muội ấy một chút nhé!”

Cái quái gì thế?! Tô Cẩm Bình bỗng có cảm giác muốn chửi thề! Đầu tiên là Bách Lý Kinh Hồng, giờ tới Lãnh Tử Hàn, không có tên nào là đèn cạn dầu hết. Nếu Lãnh Tử Hàn thật sự ở cách vách mình, cái hũ dấm chua nào đó chắc chắn sẽ giận dỗi với nàng!!! Có điều, ở cổ đại dù có là huynh muội cũng không nên ở gần quá đúng không, hẳn là lão phu nhân sẽ không đồng ý.

Ai ngờ, lão phu nhân vừa nghe hắn nói đồng ý ở lại, nhất thời ném hết cả nam nữ khác biệt rồi dè chừng gì gì đó lên tận chín tầng mây, gật đầu lia lịa, cười nói: “Không vấn đề, hai cháu là huynh muội ruột thịt, cũng nên thân thiết với nhau một chút!”

“Không được! Ngoại tổ mẫu, ở Đông Lăng ca ca còn có chuyện quan trọng, chúng ta không nên để huynh ấy bị chậm trễ!” Tô Cẩm Bình lên tiếng, nếu thật sự để Lãnh Tử Hàn ở cách vách nàng, không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền phức.

“Tiểu Cẩm, trước khi đến đây ca ca đã xử lý xong chuyện ở Đông Lăng rồi, không cần lo!” Lãnh Tử Hàn cười vô cùng gian tà, tâm trạng rất tốt, nhất thời cảm thấy vết thương trên người đều dễ chịu hơn nhiều.

“Nhưng mà…”

Lão phu nhân không vui ngắt lời nàng: “Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, chẳng lẽ ca ca cháu ở đây với cháu thêm vài ngày, trò chuyện với bà già sắp chết này vài ngày, mà cháu cũng không hài lòng sao?”

Ặc… “Vâng!” Giờ nàng có thể nói gì khác được sao?

Vì thế, nói thêm vài câu, Lãnh Tử Hàn liền dùng thân phận ca ca của Tô Cẩm Bình để bước vào phủ Tề Quốc công, lại ở ngay cạnh phòng của nàng, chỉ vừa bước ra khỏi cửa là gặp nhau.



“Cái gì?” Giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận khó kìm nén, đôi mắt sáng như trăng ngùn ngụt bốc lửa. Dù là để thoát nạn thì cũng không nên kéo cả Lãnh Tử Hàn đến phủ Tề Quốc công chứ? Hơn nữa bây giờ còn ở lại? Còn ở cạnh phòng nàng? Đây không phải là tạo cơ hội cho Lãnh Tử Hàn ‘Nhất cự ly, nhì tốc độ’ sao?

Phong thấp tha thấp thỏm đứng giữa phòng, thật ra, trước khi bẩm báo họ đã biết điện hạ sẽ tức giận rồi, nên mới chơi bao búa kéo cả nửa ngày, sau khi hắn ta thua cuộc, đành phải chấp nhận số mệnh bước vào bẩm báo chuyện này với điện hạ. Nhưng mà… ông trời ơi, hắn ta sẽ không trở thành con cá chết trong chậu chứ?!

Ngay sau đó, trong phòng im lặng đến kỳ dị, lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng thở. Phong lẳng lặng quan sát sắc mặt của điện hạ nhà mình, nhìn biểu cảm không có gì khác thường, nhưng dường như hắn ta lại nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi như có như không, không biết có phải ảo giác không, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, ngập ngừng nói: “Điện… điện hạ, dù sao Lãnh Tử Hàn cũng dùng thân phận đại ca của Hoàng tử phi để ở lại, cho nên hẳn sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn đâu, ngài… yên tâm!” Nói xong, chính hắn ta cũng muốn phỉ nhổ mình, chuyện này mà yên tâm được sao? Đừng nói đến điện hạ không yên tâm, ngay cả thuộc hạ như hắn ta cũng khó mà yên tâm được!

Nghe thấy Phong thốt ra mấy chữ “chuyện vượt quá giới hạn”, vẻ lạnh lẽo trong mắt hắn càng dày đặc hơn, đôi mắt luôn sáng như trăng lúc này như ngưng đọng lại khiến người ta nhìn thấy từng tảng băng dao động trong mắt hắn.

“Điện hạ, ngài, ngài định làm thế nào bây giờ?” Nếu không làm gì cả thì quá lợi cho tên Lãnh Tử Hàn kia, nhưng mà… cũng không thể lao vào phủ Tề Quốc công lôi Lãnh Tử Hàn ra ngoài được đúng không?

Làm thế nào bây giờ… Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cửa sổ, suy nghĩ đối sách… Trong lòng hiện lên hàng trăm nghìn suy nghĩ muốn xé nát Lãnh Tử Hàn ra, nhưng hắn biết, nếu không dùng quân đội, chắc chắn không giết được cái tên chướng mắt kia, nhưng dùng quân đội, thế lực của hắn sẽ bại lộ hoàn toàn. Có điều, bảo hắn cứ ngồi yên nhìn người ta ở đó ‘gần quan được ban lộc’ như vậy à? Không có cửa đâu!!!

Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, Phong đi sau lưng hỏi: “Điện hạ, ngài định làm gì ạ?”

“Chuẩn bị xe, đến phủ Tề Quốc công.”…



“Cô nương, ngài muốn tìm người giả làm ca ca thì tìm người khác cũng được mà, vì sao lại cố tình chọn Lãnh Tử Hàn?” Làm thế không phải là khiến điện hạ phiền phức sao? Cô cũng không dám tưởng tượng sau khi biết chuyện này, điện hạ sẽ tức đến mức nào!

Trong lòng Tô Cẩm Bình cũng vô cùng hối hận: “Cô nghĩ mà xem, ngoại tổ mẫu nói nếu gặp huynh trưởng, bệnh của bà sẽ khá hơn nhiều, ta cũng không thể tìm một tên lang thang bụi đời nào về chọc tức bà được đúng không? Vì thấy Lãnh Tử Hàn cũng không tệ lắm, nên mới…”

“Nhưng mà nhất định điện hạ sẽ…” ầm ĩ với ngài đó! Cô phát hiện ra, dạo này tính cách của điện hạ càng lúc càng trẻ con, để điện hạ biết được, khụ khụ…

“Ta biết!” Mặt nàng buồn rười rượi, gục đầu xuống bàn. Vì biết, nên giờ mới cực kỳ muốn chết đây!

Đúng lúc này, Hiên Viên Dĩ Mạch bước vào: “Cô nương, Thanh Phong các xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì?” Tô Cẩm Bình ngồi bật dậy, không phải bị mình liên lụy chứ?

Thấy nàng kinh ngạc, Dĩ Mạch cũng nhíu mày: “Là Bình Quảng Vương ạ, gã vừa ý Mộng Trầm Tịch, nhưng nàng ấy sống chết không theo, Băng Tâm cũng là người kiên quyết, liền đối đầu với gã, có điều, người mà Bình Quảng Vương đưa tới đều có võ công cao cường, vì thế có rất nhiều người ở Thanh Phong các bị thương, giờ còn chưa biết tình hình phát triển thế nào.”

“Không được, chúng ta lập tức qua đó!” Thanh Phong các đã giúp nàng, ân tình này chắc chắn phải đáp trả. Nàng vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng, lại đụng ngay Lãnh Tử Hàn đang đi tới: “Tiểu Cẩm, sao thế?”

Không kịp nói rõ với hắn, nàng liền đi thẳng ra ngoài, nhưng lại gặp lão phu nhân đang tới tìm nàng: “Cẩm Nhi, cháu định đi đâu?”

Đi đâu, đi đâu? Đúng rồi! “Ngoại tổ mẫu, ca ca vừa tới Nam Nhạc, cháu muốn dẫn huynh ấy ra ngoài chơi!” Lý do này được đúng không?

“Ừ, nên dẫn nó ra ngoài chơi, tới trướng phòng lĩnh ít bạc rồi đi, đừng để người ta nói phủ Tề Quốc công ta không phóng khoáng.” Lão phu nhân phân phó.

Bạc!!!

“Linh Nhi, cô đi lấy bạc, Dĩ Mạch, cô đi trước với ta!” Có bạc mà không lấy là vương bát đản. Dứt lời nàng liền đi cùng Lãnh Tử Hàn ra ngoài… để lại Linh Nhi đứng sau lưng run run khóe miệng, thời điểm này mà còn nghĩ đến bạc, cô nương thật đúng là…

Bọn họ đi không lâu, một chiếc xe ngựa trắng sạch sẽ thuần khiết dừng lại trước cửa phủ Tề Quốc công, người bên trong chậm rãi bước ra, những người ở cửa vừa nhìn thấy lập tức chạy vào bẩm báo.

Chỉ một lát sau, Tề Quốc công và Vân Dật ra đến nơi, vừa thấy Bách Lý Kinh Hồng liền cúi người hành lễ: “Tam Hoàng tử điện hạ!”

“Miễn lễ.” Hắn nhẹ nhàng đáp hai chữ, cũng chẳng muốn nói nhiều với bọn họ, hắn đến là để tìm nàng, hơn nữa, hắn muốn biết phòng của Lãnh Tử Hàn và phòng của nàng, rốt cuộc… gần nhau đến mức nào!!!

Tề Quốc công đứng thẳng người lại, cười nói: “Điện hạ tới tìm Cẩm Nhi à?”

“Đại nhân, biểu tiểu thư không có nhà, nàng đưa biểu thiếu gia ra ngoài chơi rồi ạ!” Hạ nhân ngoài cửa nói.

Những lời này khiến mặt người nào đó đen lại! Chỉ mới đến có một buổi sáng, đã ra ngoài chơi à?! Nếu để hắn ta ở thêm vài ngày nữa, ở mãi đến khi bọn họ thành thân luôn thì mình còn có cơ hội nữa sao? Nghĩ vậy, bàn tay dưới tay áo bào siết chặt lại, trên mu bàn tay còn nổi gân xanh.

Tề Quốc công ngạc nhiên, rồi nói với Bách Lý Kinh Hồng: “Điện hạ, thật không khéo, nếu vậy, mời ngài vào phủ ngồi một chút, có lẽ Cẩm Nhi sẽ về nhanh thôi.”

“Không cần. Cáo từ.” Hắn phun ra bốn chữ, trên mặt tỏ chút vẻ cung kính, sau đó ôm một bụng tức giận bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tề Quốc công thầm gật đầu, từ lúc Tam Hoàng tử điện hạ về nước tới nay, luôn luôn rất lãnh đạm với Hoàng thượng, vừa rồi lại có thể tỏ chút cung kính với mình, xem ra hắn rất thật lòng với Tiểu Cẩm, nghĩ vậy ông cũng vui mừng. Nhưng nghĩ đến hôn sự của hai đứa con gái của mình, ông lại không khỏi đau đầu! Cháu gái gả cho Tam Hoàng tử, con gái thứ hai hình như lại vừa ý Tứ Hoàng tử, chuyện này… ôi!

Phong hoảng hồn vội vàng đánh xe, cảm nhận được luồng khí lạnh truyền từ bên trong ra khiến hắn ta thường run lên vài cái, xem ra hôm nay điện hạ vô cùng tức giận, Vẫn cũng thật là… chuyện lớn như vậy mà không bẩm báo với điện hạ, để bọn họ không chuẩn bị gì cả, nếu biết trước đã có thể nghĩ cách ngăn lại rồi.

“Hủy!” Một tiếng lạnh tanh vang ra từ trong xe ngựa.

Hủy lập tức lên tiếng: “Điện hạ!”

“Đi theo họ.” Một mình Vẫn đi theo hắn cũng thấy không yên tâm, nếu Lãnh Tử Hàn mà nói với Cẩm Nhi lần trước mình bị thương là do chính mình bày ra, thì phiền phức không nhỏ.

“Vâng!” Hủy đáp, định rời đi.

“Đợi đã!” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Nhớ kỹ, đừng cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội thể hiện gì cả!”

Một vạch đen chảy xuống sau gáy: “Vâng, điện hạ!”



Tùy tiện tìm một hiệu may, đổi một bộ y phục nam giới, sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên, tán thưởng của Lãnh Tử Hàn, nàng vội vã chạy tới Thanh Phong các. Vừa vào tới cửa, một tên gia nô đã bị ném từ trong nhà ra.

“Chó điên ở đâu tới, dám giở trò ở Thanh Phong các?!” Tô Cẩm Bình nhíu mày quát to.

Mọi người bên trong đều dừng lại, một gã đàn ông cao lớn thô kệch quay đầu nhìn ra cửa, tay vẫn còn đang túm lấy cánh tay Mộng Trầm Tịch. Ở trong phòng nơi nơi đều là những người bị đánh đến ngã nghiêng ngã dọc, cùng với bàn ghế vỡ nát. Lăng Viễn Sơn cũng ở đại sảnh, khóe môi rướm máu.

Vừa thấy nàng đến, Băng Tâm và Lăng Viễn Sơn đều giật mình, sau đó lên tiếng: “Công tử, đa tạ đã giúp đỡ, nơi này không phải nơi ngài nên đến!” Bọn họ đều biết thân phận của nàng, nhưng biểu tiểu thư phủ Tề Quốc công sao có thể đấu được với Bình Quảng Vương, bọn họ không thể liên lụy đến người khác được.

“Rầm!” một tiếng, băng ghế trước mặt Tô Cẩm Bình bay lên, đập thẳng vào bàn tay đang túm lấy tay Mộng Trầm Tịch của Bình Quảng Vương, “Buông cái móng heo của ngươi ra cho ta!”

“Là ai cho ngươi lá gan mà dám to tiếng với ông!” Bình Quảng Vương cũng là người tính tình nóng nảy, thấy tay bị thương liền chửi to!

Tô Cẩm Bình đang định ra tay, Lãnh Tử Hàn bỗng ngăn nàng lại: “Tiểu Cẩm, đứng xem là được rồi!” Dứt lời, hắn bước vài bước vào trong phòng, phất tay áo, luồng khí đen quét qua, chiếc bàn gãy chân ở trước mặt bị đẩy ra xa, hắn đưa tay lên, hất trên không một cái, một chiếc ghế bị hút lại trước mặt hắn. Hắn nghiêng người dựa vào ghế, cười tà ác: “Vậy, ai cho ngươi lá gan mà hò hét với bản tôn?”

“Bản tôn? Ngươi là cái thá gì, dám…”

“Phá!” một tiếng vang lên, một người đàn ông áo đen xuất hiện trong phòng, quỳ một gối xuống đất: “Giáo chủ!”

Giáo chủ?! Mọi người đều sửng sốt, bản tôn, giáo chủ, áo đen, tuấn mỹ tà ác, chẳng lẽ người này là - Lãnh Tử Hàn?!

“Bản tôn không muốn nhìn thấy họ!”

Phá đứng dậy, đi tới trước mặt Bình Quảng Vương, nói vô cùng khách sáo: “Giáo chủ chúng ta không muốn nhìn thấy các ngươi, phiền các ngươi ra ngoài một chút!”

“…” Tô Cẩm Bình chịu thua đám người này, một Lãnh Tử Hàn trước khi đánh người còn phải tạo dáng, thủ hạ của hắn cũng toàn mấy tên não tàn! Ngay cả mọi người trong Thanh Phong các cũng kích động đến mức muốn đạp văng hắn ra ngoài.

Lãnh Tử Hàn nhìn bọn họ như cười như không, sắc mặt ung dung tự tại.

Hiên Viên Dĩ Mạch nhìn Phá một lúc lâu sau, không kìm được liền lườm một cái khinh thường, nói: “Đần độn!”

Phá quay đầu lại, nhìn cô ấy một cái như có như không, sau đó lại tiếp tục nhìn Bình Quảng Vương.

Bình Quảng Vương sửng sốt một lúc, mới nói theo phản xạ: “Nếu bản vương không muốn ra ngoài thì ngươi dám làm gì?” Nói xong gã liền hối hận, ông trời ơi, gã đang nói chuyện với ai chứ?! Gã đang nói chuyện với đại ma đầu đệ nhất thiên hạ đấy!!! Gã không muốn sống thì thôi, còn già trẻ lớn bé trong nhà biết làm sao bây giờ?

“Giáo chủ có lệnh, khi mà tâm trạng của những người trong Ma Giáo đang tốt, phải biết lễ phép, vì thế không thể tùy tiện ra tay với người ta. Nhưng mà, giáo chủ cũng nói, những vấn đề không thể giải quyết bằng lời nói, thì phải dùng quyền để giải quyết!” Dứt lời, y định ra tay.

Nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông áo đen nhanh chóng lướt vào, gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc, thoạt nhìn vô cùng máu lạnh, ánh sáng lóe lên, hắn ta rút kiếm, tốc độ cực kỳ nhanh khiến người ta không mở nổi mắt! Không ít người đều sững sờ, đó là… bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu!!! Đường kiếm của hắn ta cũng cực kỳ nhanh, chỉ mấy ánh đao lóe lên rồi cây kiếm lập tức quay về với vỏ của mình, những người mà Bình Quảng Vương đưa tới, cũng chỉ còn lại duy nhất một mình gã còn sống! Điện hạ nói, không được cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội thể hiện! Hắn ta phun ra một chữ với Bình Quảng Vương: “Cút!”

Đây là… Hủy của Dạ Mạc sơn trang sao?!

Phá ung dung nhìn Hủy, tối hôm qua bọn họ vừa giao thủ trong rừng trúc, Hủy có bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu, y có kiếm pháp Mộc Nguyệt Lưu, hai người ngang bằng. Chiêu thức của đối phương là nhanh, còn chiêu thức của y là chuẩn.

“Ngươi to gan thật, dám hành hung trước mặt mọi người, giết người của bản vương, ngươi có biết bản vương là ai không? Bản vương là…”

“Nhớ cho kỹ, sau lưng Thanh Phong các là Dạ Mạc sơn trang!!!” Chỉ một câu như sấm sét giữa trời quang, khiến đầu óc mọi người đều váng vất, Dạ Mạc sơn trang sao?! Là Dạ Mạc sơn trang sao?!!! Người của Dạ Mạc sơn trang dù có giết người cũng sẽ không có ai dám quản! Từ trước đến giờ Hoàng thượng đều mắt nhắm mắt mở với Dạ Mạc sơn trang.

Hủy dùng thân phận ám vệ đi theo Bách Lý Kinh Hồng, chưa từng lộ mặt công khai bao giờ, vì thế cũng sẽ không bại lộ thân phận của chủ nhân nhà mình.

Câu nói này khiến cho không chỉ đám Băng Tâm mà cả Lãnh Tử Hàn cũng sững người, không ngờ Bách Lý Kinh Hồng lại là chủ nhân của Dạ Mạc sơn trang! Đôi mắt đen như mực lộ ra tia sáng như con báo săn, bây giờ, hắn ta càng cảm thấy hứng thú hơn trong trận chiến với Bách Lý Kinh Hồng!

Bình Quảng Vương run run rẩy rẩy đang muốn đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy giọng nói tà ác của Lãnh Tử Hàn vang lên: “Tối nay, tại hạ sẽ đưa giáo chúng Ma Giáo đến quý vương phủ du ngoạn, liệu Vương gia có nể mặt chút không?”

Nghe mấy lời này, chân Bình Quảng Vương nhũn ra, suýt ngất xỉu, đến quý phủ của gã du ngoạn à? Ai mà không biết tất cả những nơi đại ma đầu đã đi qua đều không còn ngọn cỏ, thây chất đầy đồng?! Đối đầu với Lãnh Tử Hàn, còn kinh khủng hơn đối đầu với Hoàng thượng. Ít ra Hoàng thượng cũng sẽ cho ngươi hiểu vì sao ngươi chết, còn Lãnh Tử Hàn sẽ khiến cho ngươi không biết bao giờ chết, vì sao chết. “Lãnh giáo chủ, bản vương không cố tình mạo phạm, xin ngài lượng thứ!”

“Bản tôn cũng chẳng có ý gì, chỉ muốn đi chơi chút thôi mà. Có điều, nếu Bình Quảng Vương có thể dâng lên tất cả tiền vàng báu vật của quý phủ, nhất định bản tôn sẽ vô cùng cao hứng. Bản tôn mà cao hứng, đương nhiên cũng sẽ không để xảy ra chuyện máu me gì cả!” Lãnh Tử Hàn chống tay vào đầu, chậm rãi nói.

Tiền và mạng cái nào quan trọng hơn?! “Lãnh giáo chủ yên tâm, ta sẽ dâng bạc lên ngay lập tức!”

“Ừ!” hắn hài lòng gật đầu, sau đó mới nói với Phá, “Dẫn người tới lấy đi, không được để lại bất cứ một thứ giá trị nào!”

“Vâng!” Phá đáp rồi lập tức ra ngoài. Đầu Bình Quảng Vương như mù mịt đi, không được để lại bất cứ thứ giá trị nào sao?!

Ngay sau đó, Lãnh Tử Hàn đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình, nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Nếu ba ngày nàng không gặp hắn, số bạc này thuộc về nàng hết. Sao hả?” Giọng nói phóng đãng tà ác, còn mang theo nụ cười gian xảo.

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình cứng đờ người, trong lòng rối bời: “Huynh… huynh để ta cân nhắc một chút!”

“Vậy nàng cũng phải nghĩ nhanh lên, người của Ma Giáo chẳng có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh lớn nhất là… tiêu tiền!” Hắn đã nhận ra, từ sau khi nha đầu kia thay đổi tính tình, thì thứ nàng thích nhất là tiền!!!

Fuck! Đâm trúng tử huyệt của nàng! Hủy bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, thuộc hạ cáo lui!” Sau đó, một cơn gió đen lướt lên, hình bóng của hắn ta đã biến mất trong phòng.

Thuộc hạ?! Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Tô Cẩm Bình, ai cũng biết Hủy là hộ pháp đứng đầu Dạ Mạc sơn trang, tự mình nghĩ ra bạt đao thức Tinh Nguyệt Lưu, giờ hắn ta lại xưng thuộc hạ với công tử kia, rốt cuộc thân phận của nàng là gì?

Hủy lại không ngờ, tư thế phóng khoáng tuấn lãng của hắn ta hôm nay đã rơi vào một đôi mắt đẹp không có ý tốt, dưới đôi mắt đẹp đó còn có nụ cười bỉ ổi…

“Công tử, mời lên lầu nói chuyện!” Băng Tâm nói với Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, đi cùng Dĩ Mạch lên trên lầu.

Vừa vào phòng, Băng Tâm đã quỳ một gối xuống đất: “Cô nương có đại ân cứu giúp Thanh Phong các, từ nay về sau chính là chủ nhân của Băng Tâm, dù vượt núi băng sông ta cũng không chối từ!” Không phải nàng ta nhất thời nổi hứng, thứ nhất, là đối phương giúp các nàng, thứ hai, hôm nay nàng ta cũng nhận ra rằng, chỉ với mình mình không thể bảo vệ được mọi người trong Thanh Phong các, nhưng người trước mặt nàng ta có thể! Vừa rồi tuy nàng ta không ra tay, nhưng dễ dàng nhận thấy Lãnh Tử Hàn và Hủy đều vì nàng nên mới giúp nàng ta, vì thế, nàng hoàn toàn có thể nhận lấy hai chữ “chủ nhân”!

“Được!” Tô Cẩm Bình thẳng thắn đồng ý, thật ra hôm nay nàng tới đây cũng muốn mượn thời cơ này để thu phục Băng Tâm. Thanh lâu ấy mà, chính là nơi thu thập tin tức tốt nhất, muốn đứng ở bên cạnh người nào đó, không thể không có chút thế lực. Thanh Phong các chính là bước đầu tiên khuếch trương thế lực của nàng, cũng là mở đầu cho việc xây dựng hệ thống tình báo của nàng!

Thấy nàng đồng ý ngay, Băng Tâm cũng rất vui vẻ, nàng ta vốn thích những người thẳng thắn như thế! Nàng ta đứng dậy, nhìn Tô Cẩm Bình, chợt cười rất bỉ ổi: “Chủ nhân, người đàn ông vừa rồi là ai?”

“Người nào?” Tô Cẩm Bình không hiểu.

“Chính là người đã ra tay giết người ấy, người gọi cô là chủ nhân ấy!” Ánh mắt Băng Tâm tỏa sáng như đang âm mưu gì đó.

Tô Cẩm Bình không kìm được bật cười: “Người đó là? Là Hủy, sao thế, cô vừa ý hả?”

“Chủ nhân, cô tặng hắn cho ta lấy làm phu quân đi!” Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ta cảm thấy có hứng thú với đàn ông.

Cái gì? Khóe miệng Hiên Viên Dĩ Mạch run lên, Vẫn ở trong chỗ tối cũng váng đầu, may mà thủ lĩnh đang ở xa không nghe thấy chuyện bên này.

Tô Cẩm Bình cười thô bỉ: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Thanh lâu chắc chắn là làm ăn lãi rất nhiều bạc phải không? Cô đưa bạc đó cho ta hết, sớm muộn gì ta cũng đóng gói người đàn ông kia lại mang tới cho cô.” Giao dịch độc ác!!!

“Vậy thì có gì đâu, tiền bạc là vật ngoài thân! Đồng ý! Hơn nữa, sau này cô chính là chủ nhân của Thanh Phong các, những thứ đó đều là của cô!” Băng Tâm vỗ ngực đồng ý ngay.

Hiên Viên Dĩ Mạch và Vẫn đều muốn ngất xỉu, không phải chứ? Thủ lĩnh cứ thế mà bị bán đi sao?!

Cô nàng nào đó cười như gió xuân đi xuống lầu, thấy Lãnh Tử Hàn dựa vào cửa Thanh Phong các, nhìn nàng như cười như không, có vẻ đang chờ câu trả lời của nàng. Ba ngày không gặp Bách Lý Kinh Hồng đổi được nhiều bạc như vậy, hình như cũng không thiệt thòi gì!

Tô Cẩm Bình đi tới trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Đồng ý!” Nàng không gặp hắn, nhưng hắn có thể tới gặp nàng mà, đúng không?

Nàng đi cùng Lãnh Tử Hàn về phủ Tề Quốc công!

Nhìn theo bóng họ, Băng Tâm hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện chủ nhân vừa phân phó, nàng ta lại hơi nhức đầu, cuối cùng nàng ta vẫn để cả mình và Thanh Phong các bị cuốn vào trận chiến của triều đình.

“Băng Tâm tỷ, xin lỗi tỷ, đều do lỗi của muội!” Mộng Trầm Tịch cúi đầu, dáng vẻ áy náy.

“Không sao, cũng không nói rõ được là phúc hay họa, hơn nữa…” Nói xong nàng ta lại cười thô bỉ.

Phượng Ca và Mộng Trầm Tịch đều ngạc nhiên: “Hơn nữa gì ạ?” Sao Băng Tâm tỷ lại nở nụ cười thô bỉ như thế?

“Không nói cho các muội biết!”

“…”



Khi Hủy bẩm báo lại chuyện hôm nay cho Bách Lý Kinh Hồng, cơn giận trên người hắn mới tan đi một chút. Thì ra là có chuyện phải giải quyết, không phải đi chơi cùng Lãnh Tử Hàn!

Ban đêm, hắn lẻn vào phủ Tề Quốc công, đến trước cửa phòng Tô Cẩm Bình, đang định đẩy cửa lại nghe thấy một luồng chưởng phong sắc bén đánh ập tới. Hắn vung tay áo, đẩy ngược luồng chưởng kia về, quay đầu sang nhìn, quả nhiên là Lãnh Tử Hàn!

“Hơn nửa đêm Tam Hoàng tử điện hạ lại không ngủ được, tới đây làm gì?” Lãnh Tử Hàn dựa vào tường, nhìn hắn, sắc mặt không tốt lắm.

Giọng nói thanh lãnh vang lên: “Liên quan gì đến ngươi?” Ánh mắt sáng như trăng hiện lên sát ý rõ rệt.

“Không liên quan gì tới ta, nhưng chỉ cần ta hô lên, Tam Hoàng tử sẽ phải gánh đại danh hái hoa tặc, có vẻ không hay lắm đâu?!” Hắn ta không tin Bách Lý Kinh Hồng có thể không cần đến thanh danh của mình, dù đã có hôn ước, cũng không nên đến chơi lúc nửa đêm, để truyền ra ngoài, chắc chắn hắn ta sẽ vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.

Có điều, Bách Lý Kinh Hồng nghĩ cũng đúng, nếu có người đến thật, sẽ tổn hại thanh danh của nàng. Hắn lãnh đạm nhìn Lãnh Tử Hàn một lúc lâu, đôi môi mỏng khẽ mở: “Lãnh Tử Hàn, ngươi cho rằng ở đây thì có thể thắng được ta sao?”

Lãnh Tử Hàn không đáp, chỉ nhún vai: “Dù sao, so với Hoàng tử điện hạ, tại hạ cũng có cơ hội ‘gần quan được ban lộc’ hơn!”

Trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh, ngay sau đó, một kế hoạch thành hình trong đầu hắn. Hắn nhìn Lãnh Tử Hàn, chậm rãi nói: “Gần quan được ban lộc à?! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi biết sao?” Dứt lời liền quay người rời đi.

Lãnh Tử Hàn chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, người này lại có ý đồ gì?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện