Viêm Quốc mỗi ba năm đều theo lệ mà tiến cống trân bảo, lần này sứ thần cùng đi lại là một đại nhân vật khó ngờ đến - Viêm Tình Quân.

Triệu Tử Đoạn đối diện Phùng Hoàng hậu giữa tẩm điện Khôn Ninh cung hoa lệ, y khoác ngoại phục đen tuyền thêu huyết liên, trên người cũng chỉ mang thêm ngọc bài ra vào Cấm Thành, tuyệt mười phần đơn giản, duy nhất dấu chu sa giữa mi gian cầu kỳ hình hài đóa mạn châu sa hoa, chỉ bấy nhiêu đó đã đủ yêu nghiệt đến mê người.

Phùng Hoàng hậu tự mình pha trà hoa hồng, nàng thanh thuần xiêm áo trắng trơn thêu thạch thảo, khóe môi ẩn ẩn nụ cười:

- Cũng không mấy khó hiểu khi Viêm Tình Quân được đưa đến làm nhân chí (con tin) đi! 

Triệu Tử Đoạn chậm rãi thưởng thức trà lạnh ướp trên băng khối, gió hạ có chút khô khốc, tuy vậy Khôn Ninh cung vẫn vô vàn mát mẻ dễ chịu, chính là nơi tránh nóng tốt nhất:

- Tính cách của Hòa Cát Công chúa bao năm không đổi, một hạt bụi cũng chẳng thể dung nổi!

Viêm Tình Quân là thứ xuất Hoàng tử Viêm Quốc, vốn dĩ Viêm Mục đã từng thề nguyền không lập trắc thất với Hòa Cát Công chúa, cuối cùng lại không rõ vì sao để một cái hài tử lai lịch bất minh xuất hiện. Hòa Cát đương nhiên ấm ức, liền ép Viêm Tình Quân trở thành sứ quan mang cống phẩm sang Đại Quốc, thuận tiện coi như giao nộp nhân chí.

Phùng Hoàng hậu phất phơ ngọc phiến, tóc mai lòa xòa vương ngang gò má hồng hồng dưới nắng hạ:

- Không tính hiềm khích giữa Hoàng thượng và Hòa Cát, thì có một cái nhân chí cũng không tệ, về sau không cần để Thuyên Chương vất vả hòa hôn sang bên cô mẫu như nàng ta!

Triệu Tử Đoạn mỉm cười, dạo này thân thể y có chút không tốt, xương cốt thường xuyên đau nhức, đã mấy lần Hồng Thất Ngự y bắt mạch kê thuốc nhưng qua mấy ngày đâu lại vào đó, vì thế y cũng lười để tâm đến. Không đi săn được cùng Hoàng đế liền ở trong cung tham khảo chút tình hình triều chính.

- Chương nhi chưa cập kê, nương nương không cần lo lắng nhiều như vậy, nữ hài này còn là tâm can Hoàng đế!

Phùng Hoàng hậu lắc đầu, nụ cười thê lương u ám:

- Điện hạ thật lạc quan khiến người khác dễ chịu...nhưng mà thiên gia khó có thể nói trước được gì...năm xưa không phải tiên đế cũng coi Hoàn Nhan Viên Thuyết là tâm can đấy sao? Triệu Tử Đoạn hơi cau nhẹ hàng mày, Phùng Hoàng hậu nói không phải không có lý, nhưng so sánh Hoàng thượng với tiên đế như vậy liền khiến y sinh khó chịu, mặc dù y cũng hiểu thiên gia không có tình thân.

- Vậy nương nương thật sự cầu tình để Nguyên Vương đi đất phong sao?

Phùng Hoàng hậu không dám đối diện huyền mâu nam tử, nàng xoay mặt ra khung cửa sổ mẫu đơn rực rỡ:

- Điện hạ thần thông quản đại...bản cung không muốn hài tử trở thành vật hi sinh!

Nguyên Vương mà có đất phong trù phú, gây dựng binh lực mạnh mẽ, nếu không trở thành người kế vị cũng có thể bảo toàn bản thân. Phùng Hoàng hậu thở dài, thân thể nàng hiện tại thế nào chính nàng rõ nhất, nàng cũng chỉ mới ba mươi tư tuổi, nhưng có lẽ không chống đỡ nổi bao lâu nữa, dựa vào phượng vị tính toán cho đôi hài tử là chuyện duy nhất nàng có thể làm được.

Triệu Tử Đoạn nghe hoa hồng đắng ngắt trong ly sứ sáng màu, y nhạt môi cười. Người hiểu rõ Hoàng đế nhất là Phùng Hoàng hậu, còn người hiểu rõ Hoàng hậu nhất phải kể đến y, các Hoàng tử cũng đã trưởng thành, sợ rằng tinh phong huyết vũ liền một trận nữa xảy ra. Phùng Hoàng hậu từ khi còn là Huyện chúa Viên Hầu phủ cho đến nay đều thủy chung một kiểu làm người, không rộng rãi, không hẹp hòi, vừa đủ tính toán vừa đủ tư lợi.

Chập chiều, tiết trời dễ chịu hơn, Triệu Tử Đoạn nghĩ nghĩ lại tản bộ đến Cấm Vệ Ti, y muốn nhìn qua Mộ Dung Tường Vân.

Mấy năm không đến, Cấm Vệ Ti hiện tại liễu xanh tràn trề.

Triệu Tử Đoạn tựa người gốc cây nhìn Mộ Dung Tường Vân mồ hôi đầm đìa bám hành lang gỗ gắng sức đứng dậy một hồi lâu. Y cứ trông hắn đứng lên rồi ngồi xuống, y kiên nhẫn nhìn, hắn kiên nhẫn làm.

Mộ Dung Tường Vân thở dốc mệt nhọc, nhìn sắc trời xâm xẩm tối mới nghỉ ngơi, gấp gáp uống sạch bình nước.

Triệu Tử Đoạn bây giờ mới đến cạnh:

- Ngươi sao rồi?

Mộ Dung Tường Vân thoáng giật mình, vội vàng chống tay nhưng không thể đứng lên, gương mặt hắn gượng gạo thấy rõ:

- Thiên tuế gia...thuộc hạ...

Triệu Tử Đoạn thoải mái ngồi xuống:

- Thân thể bất tiện đừng đa lễ!

Mộ Dung Tường Vân hít một hơi hương thơm thanh sạch lan tỏa không khí:

- Kỳ thực điện hạ không cần phải lo lắng cho thuộc hạ! Thuộc hạ hiện tại cũng đã xin Hoàng thượng rời cung, ít lâu sau nữa liền đi...

Triệu Tử Đoạn không phản đối, Mộ Dung Tường Vân có thể dễ dàng nói ra, coi như là đã suy nghĩ kỹ:

- Bổn tọa liền phân phó người hộ tống, ngươi còn gì lưu luyến không?

Mộ Dung Tường Vân nhoẻn miệng cười, trên gương mặt đôi lúc cau có vì đau đớn hiện lên chân thật tâm tình:

- Thuộc hạ chỉ mong Công chúa quên được những chuyện đó! Lý Tiên Lạc cũng đã mất mạng, Hoàng thượng còn ban thưởng nhiều như vậy! Công chúa không nên vì thuộc hạ mà áy náy! Nàng chỉ là một cái ngây thơ tiểu nữ hài, sau này còn hạ giá lập phủ, đừng để thuộc hạ trở thành vết thương trong lòng!

Triệu Tử Đoạn gật đầu, cố cười để Mộ Dung Tường Vân tránh đi khó xử, kỳ thực Thuyên Chương thân phận đích trưởng nữ tôn quý của Vĩnh Thành Đế, đừng nói Tường Vân là kẻ tàn phế cho dù có một thân Tướng quân đại công phong Hầu sợ rằng cũng không thể nào xứng đôi.

Qua tháng sáu, sắp đến Vạn thọ tiết, Vĩnh Thành Đế mới từ Ngự Lâm Gia trang - bãi săn Hoàng gia - hồi kinh, đem theo binh hùng tướng mạnh vượt Thần Đô cổng thành, hắn cao ngạo ngẩng đầu, đi qua Lang Vương phủ, bất ngờ không về cung cùng đoàn hộ giá mà một mình ngự lại.

Đương nhiên không kẻ nào dám phản đối, quan hệ giữa Vĩnh Thành Đế cùng Lang Vương là thế nào ai ai cũng rõ.

Thường ngày Triệu Tử Đoạn lười biếng hồi phủ, dù sao y cũng thân phận hoạn quan không thê thiếp không hài tử, cho nên Lang Vương phủ hay Ngự Quân Đài đều không mấy khác biệt. Chỉ là y không rõ lần này vì sao Hoàng đế chỉ liếc mắt một cái liền biết y đang ở phủ mà tự nhiên đi vào.

Triệu Tử Đoạn ngắm nhìn dung mạo xa cách bảy năm kia, khẽ cười:

- Lần trước đại yến quá đông đúc, đệ không thể cùng huynh trò chuyện được!

Vĩnh Thành Đế thoải mái tựa người vào lưng ghế rộng, hoàng kim giáp còn chưa cởi bỏ, gác chân lên bàn ngọc:

- Trẫm cũng vậy! Công vụ quá nhiều, sau hội săn còn là Vạn Thọ khánh tiết, mười phần mệt mỏi! Ở cùng Tử Đoạn vẫn là thoải mái nhất!

Vĩnh Thành Đế quan sát bày biện trang trí trong phòng, hết chê bôi cái này lại nhận xét cái kia. Trò chuyện một lúc lâu, Triệu Tử Đoạn cũng phát hiện ra thái độ khác thường của Hoàng đế, y nhìn sâu vào phượng mâu thâm thúy đối diện vô vàn bất an ẩn chứa, cổ họng như nghẹn lại:

- Hoàng huynh, đang xảy ra chuyện gì phải không? Trên đường hồi cung có thể đột ngột rẽ ngang Lang Vương phủ chỉ để nói vài chuyện phiếm ư?

Vĩnh Thành Đế buông chén trà, tay xoa xoa sống mũi cao thẳng, hờ hững cười, hắn hôm nay bỏ qua các loại quy tắc không phải vì một ly trà cùng Triệu Tử Đoạn, mà chính là vì nửa đời sau của y.

- Tử Đoạn! Lý gia Tô Châu trong một đêm tất cả đều vong mạng!

Triệu Tử Đoạn nghe trong lòng cuộn trào mãnh liệt, đau rát dâng lên, Lý gia Tô châu chính là ngoại tổ Thiên Huyên, y lạc giọng đi:

- Thảm án diệt môn?

Vĩnh Thành Đế gật đầu, tiếp tục:

- Còn có Dương gia...

Triệu Tử Đoạn gằn từng tiếng một:

- Dương gia của Dương Quân Nguyệt?

Y loáng thoáng hiểu được một phần, vốn dĩ kẻ thủ ác đã buộc trên cổ y một sợi dây thừng, hiện tại y càng vùng vẫy càng bị thắt lại:

- Ý huynh thế nào?

- Trẫm tin tưởng đệ, chỉ là quần thần đương nhiên không vì một câu của Trẫm mà bỏ qua hai thảm án liên tục này!

Triệu Tử Đoạn hơi cúi đầu, bảy năm chinh chiến sa trường y không chút lo lắng, bởi vì khi đó nếu y mất mạng, Vĩnh Thành Đế tuy đau buồn nhưng sẽ không áy náy, nhưng hiện tại, tình cảnh này khiến y vô cùng khó chịu:

- Hoàng huynh...vậy án này ai tiếp nhận?

Vĩnh Thành Đế siết lòng bàn tay nghe vỏ kiếm lạnh toát sát khí:

- Hình bộ Thượng Thư Chân Kiền Quý!

Triệu Tử Đoạn thở nhẹ, vị này là huynh trưởng Chân Quận chúa vừa được sắc phong kia, coi như trung lập, sẽ không quá mức gây khó dễ.

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Vĩnh Thành Đế lắc đầu, thong thả tháo kim quan trên tóc, biểu tình thản nhiên che giấu nặng nề tâm trạng:

- Giúp Trẫm chuẩn bị nước tắm, đêm nay Trẫm ở lại, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng lên triều!

Triệu Tử Đoạn trong lòng thầm đau nhức, Hoàng đế hành động lần này nhìn vào tuy bốc đồng, nhưng kỳ thực đã tính toán kỹ lưỡng. Đây chính là muốn cảnh cáo đám quan lại triều đình, một lần nữa khẳng định quan hệ cả hai.

Triệu Tử Đoạn thả bạc hà vào nước ấm, khẽ lắc đầu:

- Không đáng!

Vĩnh Thành Đế hừ lạnh, tuy rằng biết ý y muốn bày tỏ, nhưng vẫn làm ngơ:

- Chỉ là pha một ít nước lại có thể tỏ loại thái độ chán ghét như vậy!

Triệu Tử Đoạn bật cười, kéo rèm châu lại, trả đũa:

- Huynh có cần đệ gọi mỹ nữ đến hầu hạ?

Tuy là đáp vậy, nhưng trong lòng cả hai đều rõ ràng, cục diện sắp tới sẽ không dễ dàng gì. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện