Triệu Tử Đoạn một mình bên tháp dài, y nhìn ra liên hoa hồ cuối hạ rực rỡ, trong lòng ẩn ẩn đau nhức:
- Nói vậy Lý Tiên Lạc lại chính là huynh trưởng Thiên Huyên? Nguyên Vương nhàn nhạt ánh nhìn, hoàng thúc cùng phụ hoàng xem ra không khác gì nhau, đều là một loại nam nhân si luyến nữ nhi thường tình.
- Không sai! Lý Tiên Lạc chính là cùng một mẹ với Nhị Hoàng nữ, khác biệt ở chỗ, nếu so ra, Lý Tiên Lạc mới là danh chính ngôn thuận hài tử của Lý phi!
Triệu Tử Đoạn hơi thở dài, huyền mâu nhuốm tịch mịch, che lấp phồn hoa tử khâm đỏ thẫm:
- Nguyên Thành này, tin tức ngươi đáng tin mấy phần?
- A?
Nguyên Vương bật thốt, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, đã gọi tên tự hắn ra, lại còn dám nghi ngờ khả năng của hắn:
- Hoàng thúc cứ coi như trên mười phần đi!
Triệu Tử Đoạn không chấp nhặt thiếu niên đang tuổi rực rỡ hoa niên này, dẫu sao Hoàn Nhan Phong Nghi cũng là đích tử, được cẩn trọng dạy dỗ từ bé, bản thân đã thông minh tố chất, đương nhiên không khó để tạo lập binh quân riêng, chỉ là, y vẫn khó khăn tiếp nhận loại chuyện kia.
Trước khi bị Mạt quân năm đó bắt đi, mẫu thân Thiên Huyên đã có trượng phu cùng tiểu hài tử chính là Lý Tiên Lạc. Sau, Lý Tiên Lạc vì chuyện mẫu thân mà bị phụ thân ruồng bỏ, Lý gia mới đem hắn sang Mạt Quốc giao cho Lý phi nuôi dưỡng dưới danh nghĩa biểu ca Thiên Huyên.
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, không khó hiểu vì sao đến khi mất đi, Lý phi vẫn một mực muốn Thiên Huyên phải hi sinh vì Lý Tiên Lạc.
- Nguyên Thành, chuyện này đừng để nàng biết được!
Nguyên Vương gật gật đầu, môi mỏng giễu cợt cười, hoàng kim giáp bào hoa lệ leng keng thanh âm:
- Điệt nhi nào dám! Hoàng thẩm vốn là tâm can của người!
Triệu Tử Đoạn phất tay áo, nhạt điệu cười:
- Mùa đông sắp đến, đại lễ sắc phong Đông cung có lẽ cũng đã...
Nguyên Vương đột ngột giằng trường kiếm bên hông, kiêu ngạo phượng mâu thoáng ẩn uất:
- Hắn? Cũng xứng sao!
Triệu Tử Đoạn không đáp lời, nhìn theo bóng dáng oanh liệt tuấn mỹ kia. Vĩnh Thành Đế để ấu tử lập trữ cũng có cái lý của bậc đế vương, chỉ là làm như vậy khác nào tiên đế năm xưa, chọn một Đại Hoàng tử ốm yếu, đến cuối cùng gây ra binh biến đau thương trăm họ.
Y âm thầm cảm thán:
- Hoàng huynh, hoàng huynh à! Đúng thật thiên gia bất luận thân tình!
Mùa thu phảng phất đem theo khí lạnh.
Đất khách, hoàng hoa úa sắc.
Lý Tiên Lạc ngày càng rút sâu tàn quân vào đại sơn. Triệu Tử Đoạn đoán chừng hắn ta cũng không còn bao nhiêu binh lực, liền để đám hài tử Hoàng đế gửi sang dẫn binh truy kích.
Bạch mã men theo ven đồi hoang hoải bụi hồng chậm từng bước một, An Viễn Hầu nét cười phong trần mỹ mạo tươi đẹp đùa nghịch đoàn quân phía sau, ngân giáp sáng loáng xóa tan bi thương yên hỏa.
Nguyên Vương trên sườn núi cao, từ xa nhìn lại, cảm giác chói mắt đến nghẹt thở:
- Vũ Minh càng trưởng thành càng thay đổi!
Triệu Tử Đoạn khuất sau rèm xe, bàn tay đẹp tựa tạc gõ quạt ngọc lên đầu vai thiếu niên ngồi trước đầu xa mã kia:
- Ngươi còn không biết tên tự hắn?
Nguyên Vương hời hợt thúc ngựa tiếp bước:
- Chỉ là một tước Hầu cỏn con, hắn vốn phải hành lễ trước ta, không thân thiết đến độ gọi tự danh a!
Triệu Tử Đoạn cau đôi mày kiếm:
- Nguyên Thành có vẻ rất ghen tị với Hoàn Nhan Vũ Minh?
- Không phải!
Tuy nói vậy, nhưng đáy mắt Hoàn Nhan Phong Nghi tỏ rõ bất mãn, Triệu Tử Đoạn cười lớn, hơi thở loáng thoáng khói sương:
- Xem ra Hoàng hậu sủng hắn hơn ngươi?
Nguyên Vương lạnh lùng liếc mắt một cái, bất lực gật đầu, thâm cung bí sử thời trước không phải hắn không rõ, mà là hắn không muốn nhắc đến. Mẫu hậu rất yêu thương hắn cùng muội muội, lại với phụ hoàng tương kính như tân, lục cung quản sự đâu ra đó, trên không siểm nịnh, dưới không khinh thị, thường xuyên làm việc thiện, bách tính đều ca ngợi một tiếng thiên ân từ mẫu. Nhưng mà...
- Bỏ đi! Hoàn Nhan Vũ Minh ôn nhuận khôn ngoan, là kiểu người ai gặp cũng thích!
Triệu Tử Đoạn gác chân lên bục cửa sổ, ngả người cạnh Hoàn Nhan Phong Nghi.
- Thành nhi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Cũng đừng tự kiềm nén bản thân! Sau này gặp được hồng nhan liền hiểu ra...
Nguyên Vương không cười, hắn trời không sợ đất không sợ, sợ nhất chính là ái tình nam nữ, thứ có thể khiến người ta mất đi lý trí.
- Hoàng thúc yên tâm! Đời này ta tuyệt đối không yêu!
Triệu Tử Đoạn lần nữa nhìn xuống thung lũng, bóng dáng ngân giáp kiêu hùng cùng tử y sẫm màu giương cung thi tài binh sĩ kia, phải hay không phải quá giống Hoàn Nhan Viên Thuyết? Tranh họa đệ nhất mỹ nam kinh sư năm ấy không thiếu, Nguyên Vương có lẽ cũng đã nhìn ra Hoàn Nhan Vũ Minh là hậu nhân của ai, cũng hiểu được đoạn tình giữa mẫu hậu và phụ hoàng. Từ đó bản thân hắn mới bài xích chuyện yêu đương nam nữ như vậy.
Triệu Tử Đoạn khẽ vuốt mớ tóc huyền bay loạn trước mặt:
- Cũng tốt!
Đêm.
Thu phong xào xạc thổi lá khô rơi rụng.
Triệu Tử Đoạn nhìn doanh trại vừa hạ xong. Y ngồi cạnh đống lửa lớn, trên đun một bình rượu nồng, Thiên Huyên hiện tại đã ở lại Hãn Thành xử lý chính vụ. Ngự quân toàn bộ đều bảo vệ nàng, y chẳng mấy lo lắng, chỉ là có chút trống trải không quen. Y không nghĩ được, hết mùa đông này, y rời Đại Quốc đã tròn bảy năm.
Nguyên Vương tiến đến bên cạnh, giáp phục cũng đã cởi bỏ, bạch y thêu hạc thần quanh ống tay, Triệu Tử Đoạn khẽ khàng:
- Ngươi chẳng khác gì Hoàng đế thuở hoa niên!
Nguyên Vương cười thầm, nửa đùa nửa thật:
- Đây không phải ta đang cố tình lấy lòng Hoàng thúc sao? Đến Thái tử cũng đã được sắc phong, một thân Vương như ta thì tính là gì!
Triệu Tử Đoạn cởi áo bào choàng ngang người hắn:
- Nghĩ bậy! Cũng không nên khắc nghiệt với bản thân như vậy! Sương đêm rất lạnh!
Tinh tú lấp lánh trời cao, Hoàn Nhan Phong Nghi ngửa cổ uống rượu:
- Hoàng thúc, nếu hài tử đầu tiên của người là nữ nhi, ta liền thú nàng làm thê tử!
Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu, vỏ kiếm cơi than nóng tia lửa vụt bay:
- Bổn tọa còn chưa biết khi nào mới có hài tử, ngươi đã tính toán đến độ đó rồi sao?
- A? Ha ha ha! Lang Vương điện hạ, người lo lắng ư? Ta cũng chưa cập quan, có gì mà không đợi được? Ta thê thiếp chưa lập, thông phòng không có, liền không ủy khuất tiểu muội muội đi!
Triệu Tử Đoạn âm thầm lắc đầu, tuy rằng ngoại hình không sai biệt, nhưng loại tính cách kiêu ngạo ngang tàng này, rõ ràng khác biệt Thành Vương thâm trầm lãnh đạm năm đó.
Tiếng pháo hiệu từ góc rừng bên trái vang vang, Triệu Tử Đoạn mi gian cau lại:
- Giờ này vẫn còn người chưa hồi quân doanh sao?
Hoàn Nhan Phong Nghi chậm rãi đứng dậy, bình rượu vẫn trên tay:
- An Vinh Hầu! Ngoài hắn thì không ai hăng hái truy phản quân lập đại công đến bực này!
Triệu Tử Đoạn cảm thấy bản thân không cùng đám thiếu niên này chung một loại suy nghĩ. Năm xưa tuy rằng y có coi sống chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng chẳng lãng phí sinh mệnh như vậy. Phùng Việt sống trong Cấm Thành, có Hoàng hậu nghĩa mẫu, một tước Hầu tôn quý không cần lập công trạng gì, cũng chẳng cần tranh trữ như các Hoàng tử, có lẽ đã nhàn tản đến ngu ngốc rồi.
Nguyên Vương nắm lấy cương ngựa binh sĩ đưa đến, không khoác giáp phục, trực tiếp phóng lên thâm sơn nơi vang vang pháo hiệu.
- Hoàng thúc không cần lo cho ta đâu!
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt biểu hiện:
- Ngựa non háu đá!
- Nguyên Vương điện hạ cũng sắp mười bốn, không thể coi là tiểu hài tử được!
Triệu Tử Đoạn hơi xoay người, huyết bào loạn bay giữa đêm thu se sắt, y nhếch môi. Kẻ vừa nói ra chính là Hoàn Nhan Vũ Minh, An Viễn Hầu không danh không tiếng Cấm Thành.
Đúng như y đã nghĩ, Hoàn Nhan Vũ Minh cùng Thịnh Vương năm đó dung mạo không đổi, thời gian qua bận rộn chiến sự y không chú ý đến, hiện tại tiếp xúc cận kề, liền nhận ra loại khí chất ôn nhuận tĩnh lặng phảng phất trên gương mặt thân thiện dễ khiến người khác tin tưởng cùng yêu mến của hắn.
- Vi thần Hoàn Nhan Vũ Minh ra mắt Lang Vương điện hạ!
Triệu Tử Đoạn chậm bước hồi doanh:
- Cũng đã đến, có gì muốn nói sao?
An Viễn Hầu chấp tay, quy củ cúi đầu:
- Thần mạn phép xin được dẫn binh hỗ trợ Nguyên Vương!
Hoàn Nhan Vũ Minh hiện tại đã mười sáu, so với Phùng Việt mười tám kia lại có chút trưởng thành hơn. Vốn từ đầu Hoàn Nhan Vũ Minh chính là được Trần Khắc nuôi dưỡng nơi Ngự Quân Đài, nhưng thời gian trôi qua cũng bảy năm, khó có thể nói thiếu niên này tốt xấu ra sao. Nguyên Vương có thể dễ dàng đoán được thân phận hắn, thì bản thân hắn sao lại không nhận ra thâm thù năm xưa giữa Thịnh Vương và Hoàng đế.
Triệu Tử Đoạn hời hợt ánh nhìn:
- Bổn tọa chấp thuận!
Hoàn Nhan Vũ Minh ngân giáp lùi lại, mỉm cười ý tứ:
- Đa tạ điện hạ!
Triệu Tử Đoạn hướng tầm mắt lên thâm sơn, y thật muốn biết đám thiếu niên này gây được họa gì.
- Nói vậy Lý Tiên Lạc lại chính là huynh trưởng Thiên Huyên? Nguyên Vương nhàn nhạt ánh nhìn, hoàng thúc cùng phụ hoàng xem ra không khác gì nhau, đều là một loại nam nhân si luyến nữ nhi thường tình.
- Không sai! Lý Tiên Lạc chính là cùng một mẹ với Nhị Hoàng nữ, khác biệt ở chỗ, nếu so ra, Lý Tiên Lạc mới là danh chính ngôn thuận hài tử của Lý phi!
Triệu Tử Đoạn hơi thở dài, huyền mâu nhuốm tịch mịch, che lấp phồn hoa tử khâm đỏ thẫm:
- Nguyên Thành này, tin tức ngươi đáng tin mấy phần?
- A?
Nguyên Vương bật thốt, vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, đã gọi tên tự hắn ra, lại còn dám nghi ngờ khả năng của hắn:
- Hoàng thúc cứ coi như trên mười phần đi!
Triệu Tử Đoạn không chấp nhặt thiếu niên đang tuổi rực rỡ hoa niên này, dẫu sao Hoàn Nhan Phong Nghi cũng là đích tử, được cẩn trọng dạy dỗ từ bé, bản thân đã thông minh tố chất, đương nhiên không khó để tạo lập binh quân riêng, chỉ là, y vẫn khó khăn tiếp nhận loại chuyện kia.
Trước khi bị Mạt quân năm đó bắt đi, mẫu thân Thiên Huyên đã có trượng phu cùng tiểu hài tử chính là Lý Tiên Lạc. Sau, Lý Tiên Lạc vì chuyện mẫu thân mà bị phụ thân ruồng bỏ, Lý gia mới đem hắn sang Mạt Quốc giao cho Lý phi nuôi dưỡng dưới danh nghĩa biểu ca Thiên Huyên.
Triệu Tử Đoạn xoa xoa mi tâm, không khó hiểu vì sao đến khi mất đi, Lý phi vẫn một mực muốn Thiên Huyên phải hi sinh vì Lý Tiên Lạc.
- Nguyên Thành, chuyện này đừng để nàng biết được!
Nguyên Vương gật gật đầu, môi mỏng giễu cợt cười, hoàng kim giáp bào hoa lệ leng keng thanh âm:
- Điệt nhi nào dám! Hoàng thẩm vốn là tâm can của người!
Triệu Tử Đoạn phất tay áo, nhạt điệu cười:
- Mùa đông sắp đến, đại lễ sắc phong Đông cung có lẽ cũng đã...
Nguyên Vương đột ngột giằng trường kiếm bên hông, kiêu ngạo phượng mâu thoáng ẩn uất:
- Hắn? Cũng xứng sao!
Triệu Tử Đoạn không đáp lời, nhìn theo bóng dáng oanh liệt tuấn mỹ kia. Vĩnh Thành Đế để ấu tử lập trữ cũng có cái lý của bậc đế vương, chỉ là làm như vậy khác nào tiên đế năm xưa, chọn một Đại Hoàng tử ốm yếu, đến cuối cùng gây ra binh biến đau thương trăm họ.
Y âm thầm cảm thán:
- Hoàng huynh, hoàng huynh à! Đúng thật thiên gia bất luận thân tình!
Mùa thu phảng phất đem theo khí lạnh.
Đất khách, hoàng hoa úa sắc.
Lý Tiên Lạc ngày càng rút sâu tàn quân vào đại sơn. Triệu Tử Đoạn đoán chừng hắn ta cũng không còn bao nhiêu binh lực, liền để đám hài tử Hoàng đế gửi sang dẫn binh truy kích.
Bạch mã men theo ven đồi hoang hoải bụi hồng chậm từng bước một, An Viễn Hầu nét cười phong trần mỹ mạo tươi đẹp đùa nghịch đoàn quân phía sau, ngân giáp sáng loáng xóa tan bi thương yên hỏa.
Nguyên Vương trên sườn núi cao, từ xa nhìn lại, cảm giác chói mắt đến nghẹt thở:
- Vũ Minh càng trưởng thành càng thay đổi!
Triệu Tử Đoạn khuất sau rèm xe, bàn tay đẹp tựa tạc gõ quạt ngọc lên đầu vai thiếu niên ngồi trước đầu xa mã kia:
- Ngươi còn không biết tên tự hắn?
Nguyên Vương hời hợt thúc ngựa tiếp bước:
- Chỉ là một tước Hầu cỏn con, hắn vốn phải hành lễ trước ta, không thân thiết đến độ gọi tự danh a!
Triệu Tử Đoạn cau đôi mày kiếm:
- Nguyên Thành có vẻ rất ghen tị với Hoàn Nhan Vũ Minh?
- Không phải!
Tuy nói vậy, nhưng đáy mắt Hoàn Nhan Phong Nghi tỏ rõ bất mãn, Triệu Tử Đoạn cười lớn, hơi thở loáng thoáng khói sương:
- Xem ra Hoàng hậu sủng hắn hơn ngươi?
Nguyên Vương lạnh lùng liếc mắt một cái, bất lực gật đầu, thâm cung bí sử thời trước không phải hắn không rõ, mà là hắn không muốn nhắc đến. Mẫu hậu rất yêu thương hắn cùng muội muội, lại với phụ hoàng tương kính như tân, lục cung quản sự đâu ra đó, trên không siểm nịnh, dưới không khinh thị, thường xuyên làm việc thiện, bách tính đều ca ngợi một tiếng thiên ân từ mẫu. Nhưng mà...
- Bỏ đi! Hoàn Nhan Vũ Minh ôn nhuận khôn ngoan, là kiểu người ai gặp cũng thích!
Triệu Tử Đoạn gác chân lên bục cửa sổ, ngả người cạnh Hoàn Nhan Phong Nghi.
- Thành nhi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Cũng đừng tự kiềm nén bản thân! Sau này gặp được hồng nhan liền hiểu ra...
Nguyên Vương không cười, hắn trời không sợ đất không sợ, sợ nhất chính là ái tình nam nữ, thứ có thể khiến người ta mất đi lý trí.
- Hoàng thúc yên tâm! Đời này ta tuyệt đối không yêu!
Triệu Tử Đoạn lần nữa nhìn xuống thung lũng, bóng dáng ngân giáp kiêu hùng cùng tử y sẫm màu giương cung thi tài binh sĩ kia, phải hay không phải quá giống Hoàn Nhan Viên Thuyết? Tranh họa đệ nhất mỹ nam kinh sư năm ấy không thiếu, Nguyên Vương có lẽ cũng đã nhìn ra Hoàn Nhan Vũ Minh là hậu nhân của ai, cũng hiểu được đoạn tình giữa mẫu hậu và phụ hoàng. Từ đó bản thân hắn mới bài xích chuyện yêu đương nam nữ như vậy.
Triệu Tử Đoạn khẽ vuốt mớ tóc huyền bay loạn trước mặt:
- Cũng tốt!
Đêm.
Thu phong xào xạc thổi lá khô rơi rụng.
Triệu Tử Đoạn nhìn doanh trại vừa hạ xong. Y ngồi cạnh đống lửa lớn, trên đun một bình rượu nồng, Thiên Huyên hiện tại đã ở lại Hãn Thành xử lý chính vụ. Ngự quân toàn bộ đều bảo vệ nàng, y chẳng mấy lo lắng, chỉ là có chút trống trải không quen. Y không nghĩ được, hết mùa đông này, y rời Đại Quốc đã tròn bảy năm.
Nguyên Vương tiến đến bên cạnh, giáp phục cũng đã cởi bỏ, bạch y thêu hạc thần quanh ống tay, Triệu Tử Đoạn khẽ khàng:
- Ngươi chẳng khác gì Hoàng đế thuở hoa niên!
Nguyên Vương cười thầm, nửa đùa nửa thật:
- Đây không phải ta đang cố tình lấy lòng Hoàng thúc sao? Đến Thái tử cũng đã được sắc phong, một thân Vương như ta thì tính là gì!
Triệu Tử Đoạn cởi áo bào choàng ngang người hắn:
- Nghĩ bậy! Cũng không nên khắc nghiệt với bản thân như vậy! Sương đêm rất lạnh!
Tinh tú lấp lánh trời cao, Hoàn Nhan Phong Nghi ngửa cổ uống rượu:
- Hoàng thúc, nếu hài tử đầu tiên của người là nữ nhi, ta liền thú nàng làm thê tử!
Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu, vỏ kiếm cơi than nóng tia lửa vụt bay:
- Bổn tọa còn chưa biết khi nào mới có hài tử, ngươi đã tính toán đến độ đó rồi sao?
- A? Ha ha ha! Lang Vương điện hạ, người lo lắng ư? Ta cũng chưa cập quan, có gì mà không đợi được? Ta thê thiếp chưa lập, thông phòng không có, liền không ủy khuất tiểu muội muội đi!
Triệu Tử Đoạn âm thầm lắc đầu, tuy rằng ngoại hình không sai biệt, nhưng loại tính cách kiêu ngạo ngang tàng này, rõ ràng khác biệt Thành Vương thâm trầm lãnh đạm năm đó.
Tiếng pháo hiệu từ góc rừng bên trái vang vang, Triệu Tử Đoạn mi gian cau lại:
- Giờ này vẫn còn người chưa hồi quân doanh sao?
Hoàn Nhan Phong Nghi chậm rãi đứng dậy, bình rượu vẫn trên tay:
- An Vinh Hầu! Ngoài hắn thì không ai hăng hái truy phản quân lập đại công đến bực này!
Triệu Tử Đoạn cảm thấy bản thân không cùng đám thiếu niên này chung một loại suy nghĩ. Năm xưa tuy rằng y có coi sống chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng cũng chẳng lãng phí sinh mệnh như vậy. Phùng Việt sống trong Cấm Thành, có Hoàng hậu nghĩa mẫu, một tước Hầu tôn quý không cần lập công trạng gì, cũng chẳng cần tranh trữ như các Hoàng tử, có lẽ đã nhàn tản đến ngu ngốc rồi.
Nguyên Vương nắm lấy cương ngựa binh sĩ đưa đến, không khoác giáp phục, trực tiếp phóng lên thâm sơn nơi vang vang pháo hiệu.
- Hoàng thúc không cần lo cho ta đâu!
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt biểu hiện:
- Ngựa non háu đá!
- Nguyên Vương điện hạ cũng sắp mười bốn, không thể coi là tiểu hài tử được!
Triệu Tử Đoạn hơi xoay người, huyết bào loạn bay giữa đêm thu se sắt, y nhếch môi. Kẻ vừa nói ra chính là Hoàn Nhan Vũ Minh, An Viễn Hầu không danh không tiếng Cấm Thành.
Đúng như y đã nghĩ, Hoàn Nhan Vũ Minh cùng Thịnh Vương năm đó dung mạo không đổi, thời gian qua bận rộn chiến sự y không chú ý đến, hiện tại tiếp xúc cận kề, liền nhận ra loại khí chất ôn nhuận tĩnh lặng phảng phất trên gương mặt thân thiện dễ khiến người khác tin tưởng cùng yêu mến của hắn.
- Vi thần Hoàn Nhan Vũ Minh ra mắt Lang Vương điện hạ!
Triệu Tử Đoạn chậm bước hồi doanh:
- Cũng đã đến, có gì muốn nói sao?
An Viễn Hầu chấp tay, quy củ cúi đầu:
- Thần mạn phép xin được dẫn binh hỗ trợ Nguyên Vương!
Hoàn Nhan Vũ Minh hiện tại đã mười sáu, so với Phùng Việt mười tám kia lại có chút trưởng thành hơn. Vốn từ đầu Hoàn Nhan Vũ Minh chính là được Trần Khắc nuôi dưỡng nơi Ngự Quân Đài, nhưng thời gian trôi qua cũng bảy năm, khó có thể nói thiếu niên này tốt xấu ra sao. Nguyên Vương có thể dễ dàng đoán được thân phận hắn, thì bản thân hắn sao lại không nhận ra thâm thù năm xưa giữa Thịnh Vương và Hoàng đế.
Triệu Tử Đoạn hời hợt ánh nhìn:
- Bổn tọa chấp thuận!
Hoàn Nhan Vũ Minh ngân giáp lùi lại, mỉm cười ý tứ:
- Đa tạ điện hạ!
Triệu Tử Đoạn hướng tầm mắt lên thâm sơn, y thật muốn biết đám thiếu niên này gây được họa gì.
Danh sách chương