Phạn Lân mông lung nhìn nước trà hổ phách sóng sánh trong chén ngọc, vốn dĩ hắn sinh ra và lớn lên tại thảo nguyên, loại kiểu cách thưởng thức đậm chất Trung Nguyên này, hắn thật không quen. Trong triều nổi tiếng một vị Lý Tướng bang có tài kinh bang tế thế, cũng rặt một loại trọng hư vinh.

Ngoài trời tuyết đã vẫn chưa ngừng, băng đóng trên mặt đất một lớp dày trơn trượt, Phạn Lân cau hẹp đôi mày kiếm sắc sảo, Triệu Tử Đoạn không phải là người rảnh rỗi mời hắn đến chỉ để thưởng thức một ly trà mạn. Phạn Lân tay vô thức nắm lây chuôi kiếm, công lực Triệu Tử Đoạn hôm đó hắn đã kinh qua, không thể không đề phòng.

Phạn Lân mải miết suy nghĩ, vô tình trông thấy Mộ Dung Tường Vân từ sau bình phong lặng lẽ bố trí thêm một lò than ấm, lửa lách tách nổ, căn phòng có chút ngột ngạt.

Phạn Lân giễu cợt:

- Chủ nhân ngươi đi quá lâu đến mức quên cả cái khắc nghiệt nam cương này!

Tường Vân trải thêm nệm dày lên ghế chủ vị, tuy không muốn đáp nhưng dẫu sao sức khỏe điện hạ thật không tốt, để người khác nhận ra càng không hay, đành phải trả lời:

- Chuyện này không phiền Tộc trưởng phải bận tâm! Điện hạ thân thể quý trọng, không như người thường!

Phạn Lân hừ nhẹ:

- Cũng không phải nam nhân, làm sao chịu được những gì nam nhân chân chính có thể...

Tường Vân hơi nhếch môi, ý tứ:

- Có lẽ!

Sau rèm thoảng lên hương thơm thanh sạch dịu nhẹ, Triệu Tử Đoạn thân khoác huyết bào viền lông hỏa hồ ly, sắc mặt y quả thật có chút nhợt nhạt, duy làn môi vẫn đỏ, đóa liên hoa điểm giữa hai hàng mày nổi bần bật trên làn da trong suốt tựa sứ.

- Bổn tọa nghe nói Tộc trưởng đã gặp Thiên Hoa Đại Hoàng nữ thương lượng? Phạn Lân gật đầu, rõ ràng trình bày:

- Thiên Hoa Công chúa vì hiểu lầm mới đem quân tấn công vào Biện Thành, nay nếu chúng ta cùng Thiên Hoa Công chúa liên kết, có thể dễ dàng lật đổ Vương triều!

Triệu Tử Đoạn tựa khuôn cằm vào bàn tay xương gầy, y nhàn nhạt nụ cười:

- Thiên Hoa là loại người có thể giết phụ hoàng đoạt vị sao?

Phạn Lân không rõ ý tứ Triệu Tử Đoạn, đành dè dặt đáp lời:

- Chuyện này...có thể đi...đằng nào Quốc Vương cũng sắp băng, không thể không có người kế vị!

Triệu Tử Đoạn chậm rãi thưởng trà trong ly ngọc, huyền mâu trào phúng xoáy sâu ánh nhìn vào kẻ đang ngồi bên dưới kia:

- Bổn tọa nên cho là ngươi hèn nhát hay ngu dốt?

Phạn Lân cắn răng, không nghĩ Triệu Tử Đoạn có thể tùy ý hạ nhục hắn, lửa giận theo đó nổi lên:

- Ngươi!

Triệu Tử Đoạn thong thả đứng dậy, vạt huyết bào quét trên nền đá:

- Bổn tọa nói sai? Ngươi không những hèn nhát ngu ngốc mà còn tự mãn quá sâu! Ngươi liên kết với Thiên Hoa, sau đó giúp nàng ta đoạt vị, kết quả thế nào ngươi có từng hình dung?

Phạn Lân cảm nhận một cỗ lạnh lẽo áp lực đến gần, giọng nói cũng lạc đi:

- Thiên Hoa Công chúa lên ngôi, hiển nhiên Phạn tộc sẽ trở lại chính trường, là lạc tộc mạnh nhất thiên hạ này!

Triệu Tử Đoạn cười lớn, môi mỏng kiêu bạc:

- Nói ngươi ngu ngốc xem ra còn quá nhẹ! Thiên Hoa giết cha đoạt vị, lại có thể tha mạng cho ngươi sao? Ngươi muốn chết cứ chết, đừng kéo cả Phạn tộc đi theo!

Phạn Lân tay nắm thành quyền, không cho là phải:

- Nàng...nàng chắc chắn không làm như thế!

Triệu Tử Đoạn hời hợt phất áo, dứt khoát:

- Thiên Hoa mười phần sẽ diệt khẩu cả Phạn tộc để minh chứng cho sự trong sạch của bản thân! Ngươi quá ngây thơ rồi! Bổn tọa không đồng ý!

Phạn Lân đứng bật dậy:

- Ta mới là Tộc trưởng, là người có quyền lực nhất nơi này!

Triệu Tử Đoạn xoay người lại, tóc huyền quyến luyến đông phong:

- Thử xem?

Mộ Dung Tường Vân cùng lúc đưa tay hướng ra cửa lớn:

- Tộc trưởng, không tiễn!

Cánh cửa vừa khép lại, Triệu Tử Đoạn liền thở mạnh, trên vầng trán trơn bóng từng lớp mồ hôi lạnh đổ ra, y ôm ngực khó nhọc quay lại tẩm phòng.

Tường Vân vội vàng đỡ lấy chủ nhân:

- Điện hạ, không thể cứ mặc cho độc dược phát tác! Trên đời đã có độc dược thì sẽ có giải dược!

Triệu Tử Đoạn hơi thở đứt quãng, y bám lấy vai áo Tường Vân:

- Ngươi nghĩ Hòa Cát Công chúa chịu đưa ra giải dược sao?

Tường Vân đỡ chủ nhân lên giường, hắn giúp y cởi huyết bào, rõ ràng nhìn thấy từng mạch máu đỏ nổi trên làn da trắng tuyết:

- Điện hạ! Vẫn nên thử một lần!

Triệu Tử Đoạn nhắm hờ mắt, mỉm cười:

- Nếu bổn tọa tại Cấm Thành vong mạng, hoàng huynh sẽ đau lòng...

Mộ Dung Tường Vân thở dài:

- Người không thể vì bản thân mà ích kỷ một chút hay sao? Hoàng đế có thể vì người mà đau lòng, thì cũng có thể vì người mà lật tung cả thiên hạ để tìm giải dược! Người cứ khư khư ôm niềm riêng một mình!

Nam tử yêu mị dưới chăn đã ngủ, hơi thở nhè nhẹ hòa vào sương khí. Tường Vân chỉnh sửa đệm giường, lại cảm nhận sau lưng một luồng sát khí lạnh lẽo.

Tường Vân điềm nhiên:

- Về rồi sao?

Trần Khắc chuyên chú ngắm nhìn gương mặt chủ nhân, đột ngột kéo lấy tay áo Tường Vân:

- Ra ngoài!

Mộ Dung Tường Vân cau mày đi theo hắn ta, trong lòng nảy sinh bất an cùng khó hiểu. Trần Khắc dừng lại trước đoạn hành lang vắng, gió vẫn thổi mênh mang đậm rét, hắn xoa xoa hai tay vào nhau:

- Có lẽ ta sẽ phải đi xa một thời gian!

Mộ Dung Tường Vân phóng tầm mắt lên bầu trời xám đục, hơi thở lan tràn không khí:

- Điện hạ đã thế này, ngươi còn muốn rời?

Trần Khắc trầm giọng:

- Chính vì điện hạ sắp không chống đỡ được nữa...ta càng phải đi! Ngoài ta ra, ai còn có khả năng tiến vào Viêm Quốc Hoàng cung để đoạt thuốc giải?

Mộ Dung Tường Vân lặng thinh, hồi lâu lại lắc đầu:

- Ngươi có từng nghĩ sẽ mất mạng vô ích? Ngươi một lần phản bội Hòa Cát Công chúa, nàng ta sẽ bỏ qua sao?

Trần Khắc cúi mặt, đột ngột cười:

- Ngươi có thể chăm sóc điện hạ mà, đúng không? Chỉ cần ngươi hứa với ta, dùng mạng sống mà phụng sự người...ta liền yên lòng...

Mộ Dung Tường Vân tựa người vào cột gỗ, tử khâm phủ tuyết trắng:

- Ta không hứa, ngươi nhất định phải thành công!

Mùng tám tết, tiết trời vẫn đổ từng cơn thê lương.

Trần Khắc rời Biện Thành độc hành Viêm Quốc.

Mùa xuân không đến nhanh.

Tháng hai, ngọn núi duy nhất nơi thiên nhai thảo nguyên chưa thể trở lại màu xanh. Băng tan, nước thấm ngược vào mặt đất, đâu đó vài mầm non nảy lên.

Mộ Dung Tường Vân chậm rãi khoác giáp phục, tử y tím thẫm kéo hờ qua vai, để lộ vết bớt lan hoa sau vai trái. Hắn bần thần đứng giữa ánh sáng lờ mờ, Huyết Trích tử giấu sâu giữa ngực áo.

Giọng nói nam tử trào phúng sau lưng vang lên cùng tiếng cười quen thuộc:

- Mộ Dung đệ! Xem ra mấy năm nay đệ sống không tệ!

Tường Vân xoay người lại, hít một hơi sâu, tựa tiếu phi tiếu:

- Dương huynh! Không nghĩ huynh có thể rời Cấm Thành mà đến đây được!

Tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu qua song cửa sổ, lóe sáng đôi mắt xanh lam không dễ lầm lẫn, Dương Quân Nguyệt thong thả tiến đến cạnh Mộ Dung Tường Vân, lại cẩn trọng giúp hắn buộc lại mớ tóc đen huyền:

- Bạch Tể tướng nhậm Khâm Sai Đại thần khảo sát việc thông thương biên cương, ta đành phải đi theo, tránh hắn làm phản!

Mộ Dung Tường Vân chăm chú chỉnh lại trang y, ngạc nhiên:

- Huynh chiếm được sự tin tưởng của Hoàng thượng đến vậy sao?

Dương Quân Nguyệt hừ nhẹ, phất phất tay:

- Tin tưởng? Đây là Hoàng đế muốn ta cùng Bạch Thực Thần kìm hãm lẫn nhau! Ta với hắn hiển nhiên đối địch, hoặc là ta tìm ra sai lầm của hắn, hoặc là hắn bày cớ hãm hại ta! Làm gì có chuyện hợp tác? Vĩnh Thành Đế chính là muốn ta cùng hắn tự diệt!

Mộ Dung Tường Vân cười nhạt:

- Huynh đúng là bao năm vẫn không có đầu óc!

Dương Quân Nguyệt bỗng nhiên nâng cằm nam tử trẻ tuổi đối diện lên, giễu cợt ánh nhìn:

- Cùng là nam kỹ, đệ có thể tỏ ra thanh cao hơn ai?

Mộ Dung Tường Vân hơi lùi lại, ánh mắt tràn đầy lệ khí:

- Ít ra đệ tự mình thoát khỏi, không giống người khác phải đợi nam nhân chuộc thân!

Dương Quân Nguyệt im lặng không nói, Phan Phượng Thuật với hắn vẫn là loại tình cảm khó gọi tên.

Mộ Dung Tường Vân trong lòng cũng dâng lên áy náy, loại người như hắn hay Dương Quân Nguyệt tối kỵ nhất chính là nhắc lại quá khứ.

Dương Quân Nguyệt quan sát căn phòng một vòng, nói sang chuyện khác:

- Lần này Bạch Thực Thần sang đây ắt hẳn có âm mưu, đệ lại là người cạnh Triệu Tử Đoạn...

Mộ Dung Tường Vân khẽ gật đầu:

- Nếu cần, cứ trực tiếp viết thư, đệ sẽ hồi đáp!

Dương Quân Nguyệt mỉm cười, nét mặt nam tử anh tuấn biến mất trong sương mờ. Mộ Dung Tường Vân bán thân đứng giữa bóng tối, buông thõng cánh tay.

Giữa thinh không bỗng nhiên vang lên thanh âm rần rần pháo nổ. Mộ Dung Tường Vân giật nảy người, gấp gáp đến tẩm phòng chủ nhân. Bầu trời xám đục ngổn ngang vụn khói, Tường Vân hơi cau mày, hắn có thể lờ mờ đoán được có lẽ binh lực Thiên Hoa Đại Hoàng nữ công vào Biện Thành. Chỉ là lần này nàng ta thật sự quá manh động.

Triểu Tử Đoạn đứng trên đài cao, gió phất phơ thổi binh kỳ loạn bay, y nhìn tro tuyết mịt mờ che giấu ngựa phi. Mộ Dung Tường Vân cuối cùng cũng đến nơi:

- Điện hạ, có cần xuất binh?

Triệu Tử Đoạn lắc đầu, huyền mâu thăm thẳm nặng nề toan tính:

- Không, Mạt triều quân đang cố tình gây sức ép, không hoàn toàn nghiêm túc công thành.

Mộ Dung Tường Vân trông theo ánh nhìn chủ nhân:

- Thiên Hoa Công chúa thật khó hiểu...

Triệu Tử Đoạn chậm rãi bước xuống thành:

- Thủ vững, đừng nao núng, dù sao đây cũng không phải binh lực của Thiên Hoa!

Mộ Dung Tường Vân hơi ngẩng người, Triệu Tử Đoạn mỉm cười:

- Là binh của Lý Tiên Lạc, cố tình dựng binh kỳ Thiên Hoa, đây là hắn lợi dụng chúng ta xử lý Thiên Hoa!

Tường Vân trong lòng âm thầm khâm phục:

- Điện hạ thần cơ diệu toán, thuộc hạ ngưỡng mộ thập phần!

Triệu Tử Đoạn ý nhị nhìn hắn, lại cười, y không thần thánh đến độ đó. Chỉ là sáng sớm nay, trong tẩm phòng xuất hiện một con thư điểu chân cài mấy đóa tầm xuân hồng.

Triệu Tử Đoạn khẽ lắc đầu, cách ra tín hiệu ngốc nghếch độ này chỉ có thể là nàng!

Lại như nhớ ra điều gì, y nhìn sang bên cạnh:

- Cắt cử người đi tìm Trần Khắc chưa? Bổn tọa thật không muốn hắn uổng mạng hi sinh!

Mộ Dung Tường Vân cúi mặt tránh đi ánh mắt y:

- Đã làm!

Kỳ thật hắn không hề điều động sai phái người ngăn cản Trần Khắc. Cứ cho là hắn ích kỷ, nhưng thật lòng hắn muốn Trần Khắc lần này đem được giải dược quay về. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện