Thanh Thanh quỳ giữa sân đá, tuyết rơi phủ kín mái tóc tết cầu kỳ, tay nàng run run bê lò than hồng lên quá đầu. Phía trên bậc thềm gốm hoa, Lý Tiên Lạc vẫn điềm nhiên đọc sách, một chút để tâm đến cũng không.

Hai tay Thanh Thanh đã mỏi nhừ, nàng không thể buông, cũng không thể cầu xin, lỗi lầm nàng phạm phải này, sợ rằng hình phạt phải chịu còn tàn khốc hơn rất nhiều.

Thanh Thanh ứa lệ, sáng sớm nay khi nàng tỉnh giấc đã phát hiện Thiên Huyên Công chúa biến mất. Mấy ngày trước, Công chúa có nói sẽ đi tìm Lang Vương, nhưng nàng không nghĩ sau một trận hù dọa của Lý Tướng bang, Công chúa vẫn can đảm liều mình.

Sách xem mãi cũng hết, Lý Tiên Lạc phiền chán gấp lại, chậm rãi dẫm lên lớp tuyết dày, hắn nhìn bầu trời xám ngắt, chưa có dấu hiệu mùa đông sẽ qua.

- Ngươi thật sự không biết Công chúa đi đâu? Thanh Thanh ngẩng mặt, cứng rắn đáp lời:

- Hoàng nữ muốn làm gì nô tì sao có thể quản!

Lý Tiên Lạc bật cười, hắn đứng trên vạn người, năm xưa sinh thời Lịnh Hồ Vương cũng phải nể mặt ba phần, một nữ nô lại dám dùng điệu bộ này đáp trả.

- Có chút cương liệt. Chỉ là ta không thích kẻ hay phản kháng!

Lý Tiên Lạc vẫy tay, hắc y nữ binh cạnh hắn liền tiến đến, không chút ngập ngừng mà gắp một thỏi than đang rừng rực cháy đưa ngang gương mặt Thanh Thanh:

- Ngươi có muốn biết trước kết cục bản thân không?

Thanh Thanh nghiêng người sang một bên, cố tránh né làn hơi nóng rát:

- Ta không thể nói ra chuyện mình không biết được! Huống hồ Hoàng nữ là biểu muội của Tướng bang, ngài ấy còn không biết, làm sao ta có thể biết!

Lý Tiên Lạc chớp nhẹ hàng mi, hắc y nữ binh không nương tình, nhét thỏi than nóng vào miệng Thanh Thanh, mùi da thịt người cháy xèo xèo trong không khí. Thanh Thanh không giữ nổi lò lửa, nàng lăn lộn trên nền đất, đôi mắt trắng dã, tay bấu chặt cổ họng.

Loại tra tấn này phải gọi là cực kì tinh tế, người bị dụng hình dung mạo không đổi, máu thịt không rơi. Nhưng phải chịu nỗi đau cực hạn, miệng lưỡi đều như bị nóng chảy, cả đời không thể nói, cũng không thể ăn uống bình thường.

Lý Tiên Lạc siết bàn tay, lạnh lùng phân phó:

- Treo cung nữ này ra trước cổng thành, tự khắc Công chúa sẽ quay về!

Đêm ba mươi tháng chạp, tuyết phủ trắng thiên địa, trường phong rét buốt thê lương, đơn độc xa mã tím thẫm hoa lệ băng ngang đường mòn dẫn đến một cổng thành cổ. Thành đã đóng chặt, phía trên tháp canh có chút ánh đuốc lẻ loi chiếu một vùng sáng nhỏ hẹp.

Triệu Tử Đoạn đầu đội nón trúc phủ sa đen che kín dung mạo, một thân huyền y thêu khổng tước đỏ thẫm, y đeo găng tay dày, chậm rãi gõ ba tiếng. Mộ Dung Tường Vân thong thả kéo ngựa, nhìn lên bảng gỗ sơn son đã sờn cũ, trên có mấy chữ không còn rõ nét:

- Biện Thành!

Đây là thành trì của Phạn tộc, hiện tại Phạn tộc bất tuân quân lệnh, lại vì Mạt Quốc Vương đang ốm đau liệt giường, mới sinh ra mưu đồ riêng, nuôi dưỡng nghĩa quân chuẩn bị thời cơ. Gần nửa năm trước, Trần Khắc đã đưa dần lượng lớn Ngự quân tinh nhuệ đến đây.

Tường Vân phủi phủi bụi tuyết đọng trên vai áo, cửa thành cuối cùng cũng mở. Trần Khắc dẫn đầu đoàn người, dạ đăng rực rỡ mang theo phấn khởi không thể che giấu:

- Điện hạ!

Ngự quân vẫn theo thói quen cũ, quy củ hành lễ:

- Lang Vương điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

Triệu Tử Đoạn phất tay áo, dẫm lên tuyết thượng, tiến vào Biện Thành. Tuy là đêm giao thừa, nhưng đường phố vẫn vắng lặng đến ngạc nhiên, binh lính canh giữ rất nghiêm ngặt.

Triệu Tử Đoạn ho nhẹ, hơi lạnh cứ thế lan trong lồng ngực:

- Gần đây đã xảy ra chuyện gì?

Trần Khắc chấp tay, một lượt thuật lại tình hình:

- Đại Hoàng nữ cho triều binh vây ráp Biện Thành, cách đây mấy ngày còn dùng cả hỏa lôi!

Triệu Tử Đoạn hơi nhếch môi:

- Ngu ngốc!

Y không rõ thân phận vị Đại Hoàng nữ Mạt Quốc nhưng nhìn loại hành động công khai khiêu chiến này, thật mười phần ngu ngốc. Phạn tộc chiếm giữ Biện Thành vì đây là đất phong của Phạn Đại Tướng quân - huynh đệ kết nghĩa với Mạt Quốc Vương, tuy rằng khi sinh thời Phạn Đại Tướng quân cùng Mạt Quốc Vương có mâu thuẫn, nhưng Mạt Quốc Vương chưa từng rút lại Biện Thành. Nay Đại Hoàng nữ vô cớ gây chiến, chính là tạo ra một cơ hội tốt để Phạn tộc danh chính ngôn thuận dấy binh khởi nghĩa.

Trần Khắc không rõ ý chủ nhân, nhưng cũng không nhiều lời, hắn hơi nhìn sang nam tử lạ mặt bên cạnh.

Mộ Dung Tường Vân thấy rõ ánh mắt Trần Khắc không mấy thiện ý, trong lòng cũng đoán được nguyên nhân. Dẫu sao Trần Khắc trước giờ là người thân tín duy nhất bên cạnh Lang Vương, nay đột ngột bị hắn cướp đi nổi bật, không hài lòng cũng là điều đương nhiên.

Triệu Tử Đoạn hơi xốc tử khâm, che đi một nửa gương mặt, lặng lẽ đến Biện Cung tẩm phòng. Biện Cung là nơi sinh thời Phạn Đại Tướng quân, hay nói đúng hơn, chính là phụ thân y ở. Triệu Tử Đoạn dừng bước, mất hơn hai mươi năm, y mới có thể hồi hương, mới có thể nhìn lại nơi này.

Y lướt ngang ánh mắt, cảnh vật so với ngày xưa tháng cũ gần như không còn lưu giữ gì, đáy lòng mất mát dâng lên. Năm xưa Biện Cung đã một lần bị đốt, một lần huyết đẫm cổ thành, gây dựng lại đến bực này cũng coi như ngàn phần cố gắng.

- Bổn tọa muốn nghỉ ngơi mấy ngày, tạm thời chưa cần gặp gỡ Tộc trưởng đâu!

Gió điêu linh trên mái nhà, cuốn từng đợt tuyết, chỉ còn lại một mình, Triệu Tử Đoạn ngâm người trong ôn tuyền. Y thả lỏng thân thể, chìm dần vào làn nước ấm áp, tóc huyền dập dềnh theo yên ba.

Nếu không hồi hương, thì y sẽ không nghĩ rằng bản thân vẫn còn nặng nề thù hận đến bực này. Nhìn mỗi gốc cây ngọn cỏ Biện Thành, trong tim y nhói lên từng ký ức kinh thảm một, bao huyết tinh Phạn tộc đã đổ để bảo vệ sinh mệnh y, hậu nhân duy nhất của Phạn Đại Tướng quân - vị Tộc trưởng tôn kính vô song đệ nhất Mạt Quốc thời điểm bấy giờ.

Toàn thân y nặng nề chìm sâu, y không rõ nóng ấm lan tràn gương mặt là thủy tuyền hay nước mắt. Tất cả tư vị hiện tại chỉ có thể gói trọn trong một từ, đau lòng!

Đột ngột có âm thanh nặng nề rơi vào ôn tuyền, sóng nước dâng mạnh, vòng tay nữ nhi mềm mại ôm lấy y, giọng nói dịu dàng quen thuộc truyền đến:

- Điện hạ!

Triệu Tử Đoạn cảm nhận rõ ràng liễu nhược thân ảnh trong ngực, y siết chặt nàng mạnh mẽ bao bọc:

- Thiên Huyên! Sao nàng lại ở đây?

Dưới ánh nến mờ ảo, Triệu Tử Đoạn nhìn rõ vết thương trên vai áo nàng, vết thương rất mới, máu loang loang hòa vào nước. Y liền hiểu ra, lúc này bên ngoài đã ồn ào vang lên.

- Bắt nội gián!

- Hướng này!

Mặc kệ một thân hắc y ướt đến thê thảm, Thiên Huyên vẫn giữ nguyên vòng tay, áp lấy Triệu Tử Đoạn, nàng hổn hển hơi thở:

- Tử Đoạn, chàng điên hay sao lại muốn tự vẫn!

Triệu Tử Đoạn cau mày, nhạt môi cười:

- Tự vẫn?

Thiên Huyên hơi ấp úng, rõ ràng vừa rồi nàng còn thấy y tự dìm bản thân xuống hồ.

Cửa chính điện bật mở, bên trong tẩm phòng, Triệu Tử Đoạn có thể nghe rõ ràng, y nhìn Thiên Huyên mắt hạnh ngập tràn hốt hoảng, không ngần ngại xé toạc xiêm áo nàng.

Mộ Dung Tường Vân đứng giữa đại sảnh, không mấy hài lòng, binh khí cũng đã rút khỏi vỏ, nhìn mấy hàng vệ binh:

- Điện hạ là khách, các ngươi có thể như vậy đối đãi!

Dẫn đầu đoàn người là một nam tử giáp phục tướng quân, hắn xoa xoa hai tay vào nhau, mắt huyền sâu thẳm tỏa sáng:

- Chính vì điện hạ là khách, cho nên kẻ đột nhập đêm nay càng phải dùng mọi cách bắt được! Tránh gây nguy hiểm! Huống hồ điện hạ còn là đường huynh của ta!

Tường Vân ngạc nhiên ánh nhìn:

- Đường huynh?

Lúc này, Trần Khắc mới tiến vào, xác thực:

- Đừng manh động như vậy, vị này là Phạn Lân Tộc trưởng, cũng là đường đệ của điện hạ!

Mộ Dung Tường Vân miễn cưỡng buông kiếm, bất lực nhìn Phạn Lân kéo vệ binh vào tẩm phòng. Hắn huých vai Trần Khắc:

- Tộc trưởng sao lại trẻ tuổi như vậy?

Trần Khắc phủi phủi vai áo, tiến vào trong:

- Phạn tộc coi trọng người tài, Phạn Lân chưa từng bại trận, lại là người có huyết thống gần nhất với Phạn Đại Tướng quân xưa!

Mộ Dung Tường Vân tiếp bước Trần Khắc, lo lắng không rõ chủ nhân phía trong có thoải mái.

Sau sa rèm đỏ thẫm, ôn tuyền tỏa hơi nóng như sương phủ, có thể lờ mờ nhìn thấy một đôi nam nữ giữa sóng nước thân mật ân ái. Phạn Lân có chút mất tự nhiên, trong đầu nổi lên vô số ý niệm, rõ ràng mật thám báo tin Triệu Tử Đoạn là hoạn quan, hiện tại sao có thể cùng nữ nhân làm ra loại chuyện này.

Phạn Lân hắng giọng nhẹ:

- Điện hạ...bản tướng không có ý làm phiền, vốn là bên ngoài xuất hiện kẻ đột nhập...

Bên trong truyền ra lãnh đạm thanh âm, mang theo cao ngạo cùng khinh bạc:

- Bổn tọa thấy ngươi đang cố ý làm phiền!

Phạn Lân cắn răng, không nghĩ Triệu Tử Đoạn đến một chút mặt mũi cũng không để lại cho hắn:

- Điện hạ...bản tướng cần phải lục soát...

Nam tử sau rèm đột ngột cười, tiếng cười cực hạn lạnh lẽo, tê dại thấu xương, Phạn Lân bất thần lùi lại. Hắn nuốt khan, giọng cười này hoặc là công lực vô song, hoặc là võ học bí dị.

Triệu Tử Đoạn bất ngờ vung tay, luồng nước sắc bén như lưỡi kiếm xuyên sa màn lướt qua gương mặt Phạn Lân, cuối cùng mạnh bạo cắt ngang chính trụ chống đỡ mái ngói tẩm phòng. Chính trụ sừng sững hai vòng tay không thể ôm hết, cứng rắn vô cùng lại vì một đạo lực ấy mà gãy đôi.

Mộ Dung Tường Vân gấp gáp chống đỡ thay phần chính trụ đổ gãy, tránh cho mái điện sập xuống. Trần Khắc vội vàng huy động vệ binh, mà Phạn Lân vẫn trong trạng thái kinh hoảng không thôi.

Triệu Tử Đoạn rút trường bào huyết y, ba bước thành một khoác lên người, lại lấy chính sa rèm đỏ thẫm đang hờ hững bay bọc kín mỹ nhân dưới thân. Y xốc nàng trên tay, che đi dung mạo trong ngực, lại bước ngang Phạn Lân, tựa tiếu phi tiếu:

- Rường cột Phạn tộc không mấy tốt đẹp!

Phạn Lân cúi mặt, y vừa hồi hương đã khinh thường khả năng chỉ huy của người đứng đầu tộc, tuy lệ khí nghi ngút, nhưng hắn phải đành gượng gạo nụ cười:

- Bản tướng xin tạ lỗi! Người đâu, chuẩn bị một đại điện khác!

Triệu Tử Đoạn bước lên huyết kiệu, y có thể nghe rõ nhịp tim Thiên Huyên hỗn loạn, toàn thân nàng lại nóng rẫy, mặc dù giữa đông hàn, tuyết vẫn đang từng cơn thê lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện