Sáng sớm cuối thu, bầu trời trong xanh mát mẻ, từng cơn gió một cuốn lấy đám lá khô rơi rụng, hoa cúc giữa sân chóng tàn, để lộ chút khẳng khiu hiu quạnh.

Tĩnh Thường Cơ thong thả ngồi trong lương đình trước hoa viên, nàng chậm rãi thêu một chiếc khăn tay nhỏ, mũi kim thoan thoát lên xuống, hé lộ một đóa hồng tầm xuân tươi đẹp.

Tô An Tổng quản không nhanh không chậm phất trần đi vào, hắn hắng giọng một hồi, vẫn không hề thấy Tĩnh Quý nhân ngước mặt lên. Tô An lắc đầu nhẹ, tiến lại gần hơn:

- Tiểu chủ! Tiểu chủ!

Tĩnh Thường Cơ đi nốt đường kim cuối cùng, giơ khăn tay lên:

- Nhìn xem! Rất đẹp đúng không? Tô An cười cười, thầm đánh giá nàng ta chính là ngây thơ hóa ngốc:

- Đẹp! Tiểu chủ thêu rất đẹp! Nô tài đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay cung nữ sẽ sang bên này giúp người chuẩn bị!

Tĩnh Thường Cơ hơi tròn mắt, sững người hồi lâu mới ngơ ngác:

- Vậy là...Hoàng thượng...thị tẩm...

Tô An gật gật đầu xác nhận:

- Đúng đúng, tiểu chủ cứ thoải mái! Nô tài chúc tiểu chủ mau chóng tấn vị!

Tĩnh Thường Cơ cắn cắn làn môi đỏ, tiễn chân Tô An Tổng quản. Vậy là cuối cùng sau bao ngày bị bỏ quên, hôm nay nàng cũng đã được Hoàng đế triệu kiến. Tĩnh Thường Cơ lơ mơ đi vào tẩm phòng, úp mặt xuống gối:

- Ta không muốn! Không muốn! Thật sự không muốn mà!

Nàng chính là chẳng nỡ rời bỏ chuỗi ngày nhàn nhã hết ăn lại ngủ này, Tĩnh Thường Cơ thút thít khóc, lại cảm nhận được bàn tay thô ráp vuốt ve tóc mình:

- Tiểu chủ! Người đừng như vậy!

Tĩnh Thường Cơ càng khóc lớn, ôm lấy ngang hông Tần Tuyết:

- Ta không muốn! Thật sự không muốn a!

Tần Tuyết ngồi xuống bên cạnh, thuận tiện lau mặt mũi giúp nàng, ôn hòa khuyên nhủ:

- Người đã được chọn, bất luận thế nào cũng không thể kháng chỉ, không nghĩ đến bản thân cũng phải nghĩ đến Tĩnh gia!

Tĩnh Thường Cơ gật gật đầu. Tần Tuyết mỉm cười xán lạn, pha trà nóng đặt lên bàn rồi mới ra ngoài:

- Nô tì đến Y cục lấy cung trang mới, tiểu chủ cứ nghỉ ngơi!

Tần Tuyết đi khuất, Tĩnh Thường Cơ cũng trở mình ngồi dậy, nàng từ Nam Châu đến đây cũng chỉ có một mình nàng ấy, bây giờ trong cung theo phân vị ban thêm hai cung nữ, nhưng Tần Tuyết sợ rằng bọn họ không đủ trung thành, thường ngày cái gì cũng không cho động đến. Tĩnh Thường Cơ cứ như vậy vô cùng ỷ lại vào Tần Tuyết.

Mặt trời lên cao hơn, nàng tự mình xỏ chân vào hài thêu ngũ sắc ra ngoài tận hưởng ngày thoải mái cuối cùng. Tĩnh Thường Cơ đi bộ dọc Ngự hoa viên, cảnh sắc mùa thu thanh nhã an bình, nàng loay hoay nhìn bốn phía, chưa bao giờ nàng trông chờ một bóng huyết y hơn hiện tại.

Tĩnh Thường Cơ đi đường không chú ý, chân liền va phải quả cầu mây, nàng cúi người xuống nhặt, lại thấy từ đâu một đám ma ma bà tử chạy ra.

- Tham kiến Tĩnh Quý nhân!

Tĩnh Thường Cơ hơi gật gật đầu, lúc này mới thấy trên tay ma ma kia ôm một tiểu hài tử khoảng hơn ba tuổi, nhìn y phục họa tiết cửu kỳ lân cũng có thể đoán được là một Hoàng tử.

Tĩnh Thường Cơ trao lại quả cầu mây, theo phép tắt thi lễ:

- Ra mắt điện hạ!

Ma ma bên cạnh hiền lành hối lễ, lại đưa quả cầu đến tiểu hài tử:

- Đây là Tam Hoàng tử!

Tĩnh Thường Cơ gật gật đầu, như vậy là người của Trường Xuân cung Đoan phi, phi tử quyền thế nhất Cấm Thành. Tĩnh Thường Cơ cười nói mấy câu, đám ma ma bồng bế Tam Hoàng tử đi khuất. Nàng lại tiếp tục đoạn đường dang dở, lang thang một hồi đến tận Liên Tâm trì.

Tĩnh Thường Cơ ném viên đá xuống mặt nước lay động những đóa sen cuối cùng sắp tàn, cánh hoa rơi rơi phủ hồng thanh thủy. Nàng buồn bã thở dài, dương quang khuất lấp sau mây mù, bầu trời xám ngắt tẻ nhạt. Tĩnh Thường Cơ cứ vậy không gặp được y.

Chập tối, sau khi điểm trang kỹ lưỡng, Tần Tuyết hầu hạ Tĩnh Thường Cơ lên kiệu hồng. Cỗ kiệu này chỉ được dùng một lần duy nhất vào ngày đầu tiên thị tẩm. Tĩnh Thường Cơ nhìn rèm gấm thêu hoa lựu sống động, lòng càng phiền não.

Bước chân kiệu phu rơi êm êm trên đoạn đường đá xanh, hai tay Tĩnh Thường Cơ nắm chặt khăn lụa, nước mắt ửng đỏ, nàng không rõ vì sao trong tim dâng lên một cỗ ê ẩm thất vọng, nếu được, ngay bây giờ, nàng sẽ lao ra ngoài, nàng thực sự sợ hãi, cả Tĩnh gia ai cũng trêu chọc nàng vô tâm vô phế, nào biết nàng luôn tự ti luôn nhút nhát.

Kiệu chậm dần rồi dừng lại, Tĩnh Thường Cơ cúi mặt che giấu biểu tình đi theo Tô An ra sau tẩm phòng, nàng chậm chạp tiến đến đứng cạnh tháp dài, Tô An chậm rãi buông rèm, xung quanh dị thường yên ắng, nghe rõ cả tiếng nến cháy phừng phừng. Nàng đạm mạc chờ đợi Hoàng đế.

Tĩnh Thường Cơ đứng được một khắc thì rèm châu cũng lay động, Vĩnh Thành Đế bạch hạc trung y tinh quý tiến vào, trên vai choàng một cỗ ngoại bào lụa mềm, hương thơm thảo mộc lan tràn dịu ngọt.

Tĩnh Thường Cơ hít một hơi sâu:

- Tần thiếp Quý nhân Tĩnh thị ra mắt Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Vĩnh Thành Đế thản nhiên ngồi cạnh cửa sổ:

- Ngồi đi! Tĩnh Bá gia vẫn khỏe?

Tĩnh Thường Cơ tuy ngồi nhưng thẳng lưng cúi mặt một chút cũng không dám buông lỏng, so với khi đứng còn có chút chật vật hơn:

- Tần thiếp tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, gia phụ vẫn khỏe, luôn nhớ đến thiên ân mưa móc!

Vĩnh Thành Đế gật đầu hài lòng, nâng chén trà mạn, Tĩnh Thường Cơ lén lút tranh thủ ngắm nhìn phượng mâu mỹ mục phán hề, âm thầm xuýt xoa, Hoàng đế không hổ danh mỹ nam thiên hạ, thế gian duy chỉ một từ có thể miêu tả được, đó là đẹp, uy nghiêm đoan chính lại không thiếu tuấn lãng kiêu hùng.

Tĩnh Thường Cơ cắn cắn môi:

- Hoàng thượng, người triệu tần thiếp, vậy Hoàng hậu nương nương có đau lòng?

Vĩnh Thành Đế buông ly trà, nửa miệng muốn cười. Tĩnh Thường Cơ vội vội vàng vàng quỳ xuống, mắt nhắm nghiền, nàng điên rồi mới dám hỏi một câu ngu ngốc như vậy:

- Hoàng thượng! Tần thiếp...tần thiếp...

Vĩnh Thành Đế tựa tiếu phi tiếu:

- Xem ra Tĩnh gia dạy dỗ nữ nhi rất chân thật ngây thơ! Đáng khen! Đứng dậy đi!

Nếu bây giờ có thể, Tĩnh Thường Cơ liền tát mình mười cái, nghe nam tử tôn quý bên trên không trách phạt, nàng mới dám cười cầu hòa:

- Hoàng thượng quá khen!

Bên ngoài đột ngột dâng lên một cỗ ồn ào, có tiếng nữ tử khóc lóc ai oán. Tĩnh Thường cơ xoay người nhìn ra, Vĩnh Thành Đế cũng cau hàng mày mực lại, phượng mâu dần thẫm màu.

Nữ tử bên ngoài như một cơn gió lao vào tẩm phòng, nàng xiêm áo hoa lệ hồng tươi rực rỡ, tóc vấn mẫu đơn kế cài châu thoa vô cùng tinh xảo, đôi bàn tay đeo hộ giáp hoàng kim đặt lên trước ngực tỏ ra vô cùng đau đớn:

- Hoàng thượng, người phải lấy lại công bằng cho thần thiếp!

Vĩnh Thành Đế ra hiệu Tô An đỡ nàng ta ngồi xuống:

- Ái phi có gì ủy khuất?

Tĩnh Thường Cơ hơi lùi qua một bên, dựa theo cách gọi của Hoàng thượng thì người này chính là Đoan phi. Dung phi tính cách an tĩnh không thường xuyên ra ngoài, lại càng không dám càn rỡ xông vào Càn Thanh cung như thế này được.

Đoan phi lau nước mắt, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ:

- Hoàng thượng, buổi chiều nay Minh nhi trúng độc...hiện tại đang rất nguy cấp...

Vĩnh Thành Đế xoa xoa mi tâm, nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng:

- Đoan phi, Thái y đã xem qua chưa?

Không phải hắn không thương yêu Tam Hoàng tử, mà là Đoan phi có thể đến được đây, thì rõ ràng Tam Hoàng tử đã ổn định tình hình.

Đoan phi trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Vĩnh Thành Đế, nhìn thẳng Tĩnh Thường Cơ:

- Hoàng thượng, cả ngày hôm nay Minh nhi chỉ đụng phải một người duy nhất là Tĩnh Quý nhân mà thôi!

Tĩnh Thường Cơ trợn tròn mắt, lơ mơ nhìn Vĩnh Thành Đế cầu cứu:

- Tần thiếp thật sự không biết gì hết!

Đoan phi nghiến răng nghiến lợi:

- Trên quả cầu mây có độc, ngươi còn dám chối! Nhũ mẫu hầu hạ chỉ ra ngươi là người duy nhất chạm vào nó!

Tĩnh Thường Cơ buồn bực trong lòng, không biết ứng đối sao mới phải. Vĩnh Thành Đế nhắm hờ mắt, xoa xoa mi tâm:

- Chuyện này cứ để Hoàng hậu xử lý, cả hai lui đi!

Đoan phi dường như không tin được vào tai mình, mày liễu cau lại:

- Hoàng thượng!

Vĩnh Thành Đế lạnh lùng nét nhìn, Đoan phi cũng chẳng dám càn quấy nữa, nàng ta bực dọc ra khỏi Càn Thanh cung. Vĩnh Thành Đế phất tay Tĩnh Thường Cơ:

- Trẫm mệt rồi, nàng cũng lui đi! Hoàng hậu là người nhân từ, sẽ không trừng phạt nặng nề!

Tĩnh Thường Cơ cúi đầu dạ một tiếng rồi hồi cung, tâm tư không rõ nên buồn bã hay vui mừng, tuy là bị vu oan, chưa biết sẽ chịu loại hình phạt gì, nhưng mà ít ra nàng cũng đã tránh thoát thị tẩm. Tĩnh Thường Cơ trong tâm gào thét hào hứng như muốn bay lên, vừa tới phòng đã nằm vật ra giường ngủ say như chết.

Đầu đông.

Giữa trưa mà khí lạnh vẫn tràn trề, trường phong cuồng loạn nơi Ngự Quân đài.

Triệu Tử Đoạn xích thân trung y nghiêng người nổi bật trên trường kỷ cẩm thạch vân xanh uốn lượn tựa mây khói. Y nhắm hờ mắt, lẳng lặng lắng nghe Trần Khắc báo cáo qua một lượt huyết án nơi Tạp phòng. Hoàng cung một ngày không biết bao nhiêu kẻ mất mạng, tuy vậy đây là công vụ nên đành nhàm chán nghe hết.

Trần Khắc đọc được một nửa thì thấy hạ nhân ra hiệu, hắn hơi ngập ngừng lại nghe chủ nhân nhàn nhạt:

- Đi đi!

Trần Khắc lùi ba bước rồi xoay người ra ngoài, liền thấy Tô An Tổng quản đứng đó, gương mặt méo mó, Trần Khắc mang theo kinh ngạc:

- Hoàng thượng có chỉ?

Tô An lắc đầu:

- Không! Là Hoàng hậu nương nương nhờ vả!

Trần Khắc càng thêm khó hiểu, lại nhìn thấy nữ tử áo lụa hồng nhạt nép sau lưng áo Tô An.

- Đây là...

- Hoàng hậu phân phát cung nữ đến Ngự Quân đài!

Trần Khắc bật cười thành tiếng:

- Thiên Tuế gia trước giờ không nhận nữ nhân vào đây đâu!

Tô An cười bí hiểm, rồi nhanh chân đi mất:

- Lần này là ngoại lệ, Hoàng hậu nương nương đảm bảo điện hạ sẽ hài lòng!

Trần Khắc bối rối nhìn cung nữ phấn y đang cúi mặt kia, thở dài thườn thượt:

- Cô nương yết kiến Thiên Tuế gia đi, nếu may mắn sẽ được đuổi đi, xui xẻo ở lại thì đừng trách số mệnh không tốt! Cô nương cũng thật là, đã đắc tội với ai mà phải chịu loại trừng phạt thế này...

Trần Khắc lẩm nhẩm một mình, phấn y nữ tử kia cuối cùng cũng theo kịp hắn vào trong, nàng nhìn xuyên qua hồng sa mỏng, có thể mờ ảo thấy một nam tử diễm lệ đang dưỡng thần.

Trần Khắc hơi khó xử:

- Thiên Tuế gia, Hoàng hậu nương nương đưa cung nữ đến hầu hạ người!

Từ đằng sau rèm, cao lãnh giọng nói vang lên hời hợt:

- Hoàng hậu nương nương? Tên gì?

Phấn y nữ tử hơi siết tay áo, rụt rè báo danh:

- Nô tì Tĩnh Thường Cơ ra mắt Lang Vương điện hạ!

Trần Khắc sét đánh ngang tai, miệng đơ lưỡi cứng như không thể tin được:

- Tĩnh Quý nhân!

Triệu Tử Đoạn trở người ngồi dậy, nụ cười tà mị hiện rõ, thầm tán dương năng lực Phùng Hoàng hậu, y nhấc mũi giày thêu chỉ bạc nâng ngang rèm sa mỏng:

- Lại đây, bổn tọa muốn xem qua dung mạo!

Tĩnh Thường Cơ tự mắng bản thân xui xẻo, không làm gì cũng phải chịu tội hạ độc Tam Hoàng tử, tước hết phẩm cấp thì thôi đi lại còn bị đày vào Ngự Quân đài hầu hạ một tên yêu nghiệt như Triệu Tử Đoạn. Nàng oán thán trong lòng, hồi hộp tiến vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện