Mãi mãi trường tồn, sau khi dung hợp quá khứ, hiện tại cùng tương lai, hình thành thần thông đạo pháp, chính là... hồi tưởng lịch sử, từng tiến vào trong năm tháng.

Nhưng lại khác với sông dài thời không trong truyền thuyết. Một khi thời điểm tiến vào sông dài thời không, có thể thật sự trở lại quá khứ, thậm chí có thể đi thay đổi chuyện đã qua. Nhưng tất cả những thứ liên quan tới sông dài thời không, đều chỉ là lời đồn đại. Không ai có thể làm được điểm này. Cho dù là Nghịch Phàm... cũng không có cách nào bước vào sông dài thời không.

Mà Tuyên Cổ Quyển của Bạch Tiểu Thuần, tất nhiên cũng không có khả năng tiến vào trong sông dài thời không truyền thuyết. Đây chỉ là giống như tấm kính, từ trình độ nào đó, đến gần sông dài thời không, cho dù đi làm ra sự thay đổi, nhưng tấm gương chính là tấm gương. Khi bọn họ rời đi, cũng đều sẽ trở về nguyên điểm!

Tuy không có cách nào thay đổi chuyện đã qua, nhưng nếu bị thương ở chỗ này, ở chỗ này bị nhân vật quá khứ gây thương tích, vẫn sẽ ảnh hưởng đến bản thân!

Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào. Hắn một thân một mình chiến đấu với Nghịch Phàm, một trăm lẻ tám vạn đạo thân quang minh, cũng chiến đấu không lại. Cho nên hắn lựa chọn mượn ngoại lực, kéoNghịch Phàm vào trong mãi mãi trường tồn của mình, ở trong năm tháng đã qua này, tìm kiếm phương thức chém giết Nghịch Phàm!

- Đây là chiến trường ngươi lựa chọn? Nghịch Phàm bỗng nhiên cười. Hắn giơ tay phải lên, bất chợt chộp một cái.Nhất thời Nghịch Phàm bên trong thời không phía xa bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu nhìn về phía này, lại lộ ra vẻ không hiểu. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại thấy da đầu tê dại. Hắn nhìn thấy được, Nghịch Phàm bên trong thời không này, trên thân thể hắn tản ra khí đen vô cùng vô tận, hình thành từng gương mặt cực lớn dữ tợn, đang bị Nghịch Phàm không biết bao nhiêu năm sau điều khiển, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

- Nhất định là lầm...

Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa khóc lên. Cho dù lúc này vì thi triển Tuyên Cổ Quyển tu vi hao phí không ít, hắn cũng lập tức cắn răng, lại nghịch chuyển.

Trong tiếng nổ vang, vòng xoáy bốn phía xung quanh hai người lại xuất hiện, che phủ tinh không, sau khi cản trở ánh mắt cùng thần thức, thời điểm lại dừng lại, đã ở không biết bao nhiêu năm trước. Bốn phía xung quanh là một mảnh trống trải.

- Chơi đủ chưa?

Nghịch Phàm hờ hững mở miệng, thân thể thoáng một cái lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần vừa muốn tiếp tục triển khai thời gian nghịch chuyển, nhưng tu vi có chút ngừng lại, chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau. Trong tiếng nổ lớn, hắn cùng Nghịch Phàm ở bên trong tinh không này, va chạm lần nữa. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, lại nhân cơ hội triển khai thời gian nghịch chuyển.

Cứ như vậy, hắn cùng với Nghịch Phàm, trong thời gian kế tiếp, không ngừng xuyên qua các thời không. Bạch Tiểu Thuần muốn tìm cơ hội chém giết Nghịch Phàm. Nhưng hết lần này tới lần khác loại thời gian nghịch chuyển này, chỉ có thể là ngẫu nhiên hồi tưởng. Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào điều khiển cụ thể. Vì vậy gần như mỗi lần xuất hiện, đều chỉ có thể lập tức bỏ chạy, nắm lấy cơ hội lại triển khai thời gian hồi tưởng.

Mặc dù không có cơ hội thu được ngoại lực, nhưng chung quy vẫn tránh được Nghịch Phàm lần lượt thi triển đòn sát thủ. Đến cuối cùng, lúc này ánh sáng hồi tưởng ngược lại trở thành đòn sát thủ thần thông để Bạch Tiểu Thuần ngăn cản Nghịch Phàm.

Sắc mặt Nghịch Phàm cũng càng thêm thâm trầm. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bị động. Hắn càng cảm thấy bị động hơn. Ở dưới sự đuổi giết này, Bạch Tiểu Thuần một khi phát hiện không ổn, lại lập tức sử dụng thời gian hồi tưởng. Mặc dù đối với hắn không tạo được ảnh hưởng gì, nhưng dù thế nào hắn cũng không có cách nào chém giết Bạch Tiểu Thuần. Chuyện này vẫn khiến cho hắn cảm thấy có chút hoang đường.

- Đó là người nào? Hắn có thể tu đến cảnh giới như vậy, vốn đã nói rõ bản thân hắn không tầm thường, càng giống như ta, cũng truy tìm đạo của chính mình... Làm thế nào? Cùng hắn giao chiến, bao giờ cũng có loại cảm giác không có cách nào hình dung... thấy tức cười!

Nghịch Phàm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn cảm thấy người trước mắt, ở trên phương diện lẩn trốn, lại giống như chuột bị đạp đuôi, khiến người ta rất bất đắc dĩ.

Nhất là... khi Bạch Tiểu Thuần cũng nhận thấy được, mình hình như có thể dùng cái thời gian hồi tưởng này, khiến cho Nghịch Phàm không thể làm gì được đối với mình, hắn bắt đầu sử dụng tới thương thảo mình am hiểu...

- Nghịch Phàm a, chúng ta thương lượng một chút. Ngươi xem ngươi cũng không giết chết ta được, ta cũng đánh không chết ngươi. Nếu không chúng ta coi như thôi đi...

- Ngươi nói xem. Ngươi tỉnh lại một lần cũng không dễ dàng, cần gì phải chấp nhất nuốt vào quê hương của ta. Ngươi xem như vậy được không? Ngươi đừng nuốt hoa vĩnh hằng, hai chúng ta có thể làm bằng hữu.

- Chúng ta không cần thiết đánh đánh giết giết. Bao giờ cũng có biện pháp khác, có thể giải quyết vấn đề. Nào nào nào, nếu không chúng ta thảo luận một chút, xem làm thế nào có thể giúp ngươi trở thành vĩnh hằng.

- Ai, ngươi nói chuyện đi.

Ngôn từ của Bạch Tiểu Thuần không ngừng truyền đến. Dần dần, sắc mặt Nghịch Phàm có chút tái xanh. Đến cuối cùng, cho dù là lấy tính tình của hắn, cũng rít gào một tiếng.

- Im lặng!

Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình, vội vàng sử dụng thời gian hồi tưởng, mang theo Nghịch Phàm, lại một lần nữa biến mất. Thời điểm xuất hiện, cũng không biết ở trong thời không nào. Trận giết chóc này, cũng lại bởi vậy không ngừng tiến hành...

Mà trong hiện thực, bên trong một tám lẻ tám vạn đống đổ nát, đạo thân của bọn họ cũng vẫn đang chém giết. Giữa chúng có sống có chết.

Hai người truy đuổi chém giết ở trong thời gian, ở trong năm tháng đi qua, ở trong từng cảnh tượng lịch sử, không gian cùng trong thời gian, đều đang tiến hành đại chiến!

Không biết qua bao lâu, đến cuối cùng, Nghịch Phàm cũng muốn phát điên. Bạch Tiểu Thuần cũng mệt mỏi cảm thấy không chịu nổi, lại cùng Nghịch Phàm thương lượng có thể không nuốt hoa vĩnh hằng hay không. Sau khi không thu được đáp án,

Bạch Tiểu Thuần thở dài, trong lòng nảy sinh ý định ác độc. Lần này hắn đơn giản sử dụng càng nhiều tu vi hơn, thử hồi tưởng thời gian càng lâu hơn một ít.

Trong tiếng nổ lớn, lần này thời không gió bão bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm, so với trước kia cũng phải dồi dào hơn không ít. Sau khi gió bão biến mất, Bạch Tiểu Thuần lập tức thoáng một cái kéo dài khoảng cách cùng Nghịch Phàm. Nhưng Nghịch Phàm ở đây cuối cùng lại không truy sát giống như trước kia, mà trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, bất chợt nhìn về tinh không phía xa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện