Bạch Tiểu Thuần không tiếp tục so đấu nữa, thuận theo con đường mà đệ tử bờ Bắc tạo thành kia, hắn mang theo vẻ mặt ưu buồn và bất đắc dĩ, lắc nhẹ đầu rồi chậm rãi đi ra.
Trong ánh mắt đầy phức tạp của vô số đệ tử bờ Bắc, thân ảnh hắn dần đi xa, đến khi đã đi xa rồi Bạch Tiểu Thuần mới cảm khái thở dài, hất tay áo nhỏ lên, thì thào nói thầm.
“Đều là do ta, hẳn là nên xuất hiện ít lại, ài” Hắn rất thổn thức, trong lòng đầy đắc ý và phấn chấn nhưng vẻ ngoài mặt hắn luôn giữ hình ảnh đầy u buồn và tịch mịch, khiến cho bóng lưng lúc bước đi cũng đầy đìu hiu.
Từng đệ tử bờ Bắc nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, lòng đầy phức tạp, không biết tâm tình lúc này là như thế nào nữa. Cả Công Tôn huynh muội, Từ Tung và Bắc Hàn liệt đều cảm thấy không cam lòng, còn có cả cảm giác đầy bất lực nữa.
Cái cảm giác mình đã rất cố gắng để đuổi theo, vốn cho rằng đã đuổi kịp, thế nhưng lúc này lại phát hiện ra bản thân còn bị kéo dài khoảng cách ra xa hơn lúc trước nữa khiến bọn hắn đầy trầm mặc.
“Có lẽ nhiều năm sau, giữa hắn và Quỷ Nha sẽ có một người xuất hiện trong danh sách truyền thừa!” Từ Tung than thầm trong lòng một tiếng, trong lòng Công Tôn huynh muội cũng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Chỉ có Bắc Hàn Liệt nơi này, cả người đang run rẩy, gã nắm chặt bàn tay lại. Gã không hề từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ, nghĩ tới tình cảnh thê thảm trong trận Thiên Kiêu Chiến, gã như cảm thấy bị một ngọn roi vô hình nào đó quất thẳng lên người mình.
Trong lúc gã đang cắn răng lại, thì có một bàn tay đặt trên vai gã, bàn tay của huynh trưởng Bắc Hàn Phong, là Lạc Nhật Phong đệ nhất thiên kiêu. Y tới đây đã lâu, trong đám Hạc giấy mà Bạch Tiểu Thuần quyết định không tiếp chiến nữa cũng có một con Hạc giấy của y.
Tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của Bạch Tiểu Thuần hơn một tháng vừa qua, chính bản thân Bắc Hàn Phong cũng hiểu bản thân… tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, dù y đã là Ngưng khí tầng mười.
Với lực lượng nhục thân kinh khủng cùng với tốc độ nhanh đến không tưởng, tất cả đều bị Bạch Tiểu Thuần đối phó dễ như trở bàn tay.
“Ca…” Bắc Hàn Liệt nhìn huynh trưởng của mình.
“Tư chất ngươi còn tốt hơn ta, cố gắng tu hành vào. Thất bại nhất thời thì không tính là gì cả, có không ít tiền bối trong danh sách truyền thừa cũng không chút nổi bật khi còn ở Ngưng khí và Trúc cơ, sau này hậu tích bạc phát lại vượt trội hơn hẳn những người đã từng được gọi là Thiên kiêu cùng lứa với bọn họ đấy thôi.” Bắc Hàn Phong khích lệ. Lời này y nói cho đệ đệ của mình, nhũng cũng chính là đang tự nói với bản thân đấy.
Bắc Hàn Liệt trầm mặc một chút sau đó liên tục gật nhẹ đầu.
“Sau này không nên đi trêu chọc đến Bạch Tiểu Thuần nữa. Cho dù hắn đã từng đáng giận đến thế nào thì lúc này hắn cũng đáng được tôn trọng. Đồng thời cách hành xử của người này cũng đáng để ngươi phải học tập, biết chừng mực, lại hiểu tiến thoái, không bị hư ảo mê hoặc, không bị tiền tài làm động tâm, luôn một lòng kiên trì mà sống. Người này... rất đáng sợ.” Bắc Hàn Phong nhẹ giọng nói nhỏ.
Chẳng những là y, mà hơn hai ngàn đệ tử nội môn cuối cùng bị Bạch Tiểu Thuần bỏ qua, không tiếp tục ứng chiến nữa cũng đều cảm khái như vậy trong lòng.
Bạch Tiểu Thuần làm người khôn khéo, lần này là do bờ Bắc chủ động khiêu chiến, nhưng hắn cũng không cố tình cưỡng chế tiếp tục tiếp chiến chính là vì giữ lại mặt mũi cho bờ Bắc, giữ lại mặt mũi cho hơn hai ngàn đệ tử nội môn này.
Dù sao cứ tiếp tục tiếp chiến cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mà điểm cống hiến của hắn đã tích lũy tới mức độ cực kỳ khủng bố. Chuyện trước mắt cứ nên khỏi đề cập đến nữa, mà chờ tới nửa năm sau khiêu chiến mất hiệu lực thì mới là phương pháp tốt nhất đấy.
Chẳng những có thể giữ thể diện cho bờ Bắc, mà còn giảm bớt địch ý không cần thiết cho mình nữa.
Đán đệ tử bờ Bắc lúc này đều trầm mặc không nói thêm gì. Người hiểu chuyện không ít, càng biết rõ thì cũng đành thở dài mà dâng lên sự kính trọng đối với Bạch Tiểu Thuần.
Ánh mắt của bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đang ở trên không trung cũng đầy ngưng trọng.
“Bạch Tiểu Thuần lúc này còn cưỡng hãn hơn thời điểm Thiên Kiêu chiến rất nhiều...”
“Đứa nhỏ Quỷ Nha kia vẫn một mực bế quan chuẩn bị cho Trúc Cơ. Không biết trong hai người, ai mới chính là đệ tử mạnh nhất thế hệ này, vài năm sau thì kẻ nào có thể tiến vào danh sách truyền thừa, trở thành một phần nội tình của Linh Khê Tông ta.”
“Tiến vào danh sách truyền thừa thật sự quá khó khăn, trong hai giáp không trở thành Kim Đan thì không được truyền thừa. Cho dù sau hai giáp tiến vào được Kim Đan thì cũng chỉ trở thành Thái Thượng trưởng lão. Quỷ Nha hay Bạch Tiểu Thuần cũng đều được, con đường của bọn chúng còn rất dài…Nếu như thật sự có một ngày bọn chúng có thể vượt trên tất cả chúng ta mà tiến vào danh sách truyền thừa thì sẽ được phép tiến vào nơi có nội tình thâm sâu nhất của Linh Khê tông ta, Linh Khê bí cảnh, chẳng những khi đó được Thái Thượng trưởng lão truyền pháp, không chừng nếu có cơ duyên còn may mắn gặp được Linh Khê lão tổ!!!”
“Từ trước đến này, danh sách truyền thừa bên trong Linh Khê bí cảnh cũng không tới hai mươi người, đây mới chính là hạt giống truyền thừa bất diệt của Linh Khê tông ta a. Bất kì một người nào đều được Linh Khê Tông ta không ngừng hỗ trợ và hậu thuẫn…Chúng ta đã vô vọng rồi, chỉ có thể trở thành thủ sơn Chưởng tòa mà thôi, mà Lý Thanh Hậu…hắn là có hi vọng lớn nhất!”
Bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đều nhìn nhau đầy cảm khái, từ Bạch Tiểu Thuần mà không khỏi liên tưởng đến Lý Thanh Hậu.
Một hồi lâu sau, đám người cũng dần tản đi hết. Một đoạn thời gian tiếp theo của toàn bộ bờ Bắc, kể cả nội môn và ngoại môn đều hoàn toàn yên tĩnh lại. Lúc này, sự đáng sợ của các đệ tử bờ Bắc cũng được thể hiện ra, tất cả các đệ tử đều bắt đầu tu hành đến điên cuồng.
Có lẽ bọn họ không còn coi Bạch Tiểu Thuần là địch nhân nữa, nhưng lại coi hắn như một đối tượng mà bản thân mong muốn vượt qua. Loại lực lượng bộc phát này khiến cho bốn vị Chưởng tòa tứ sơn đều vô cùng kinh hỉ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt cũng đã hết nửa năm.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ ở bên trong Bách Thú Viện như cũ mà không hề bước ra ngoài, cả ngày hắn chỉ tu hành Long Tượng hóa Hải Kinh, hoặc luyện tập Thủy Trạch Quốc độ, phần lớn thời gian còn lại là hắn tiến hành quan sát tất cả hung thú nơi đây.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Bạch Tiểu Thuần, cho dù tính cách của bọn chúng có hiền lành ngoan ngoãn hay đầy hung tợn thì cũng dần tràn đầy thân hòa đối với hắn. Mà vì hắn tản bộ rất nhiều lần trong khu rừng này, đã trở nên đầy quen thuộc với từng ngóc ngách ở đây rồi.
Nhất là nơi thâm sâu trong khu rừng này, có một khe núi, bên trong đen kịt, đứng phía xa còn có thể nhìn thấy vô số hắc khí tràn ra, chính là Cổ thú Thâm uyên trứ danh của Bờ Bắc.
Nghe đồn nơi này có thể thông đến Cửu U, kết nối với một Bí cảnh có vô số hung thú. Năm đó khi lão tổ Linh Khê Tông phát hiện ra nơi này đã phải hao tốn một cái giá cực lớn mới tạm thời phong ấn lại, trở thành một trong những nội tình của tông môn, cũng chính là nơi sản sinh ra phần lớn hung thú cần thiết trong quá trình tu hành của các đệ tử bờ bắc.
Bất quá lai lịch của Bí cảnh này vô cùng khó lường, cho dù cả vạn năm nhưng Linh Khê Tông cũng chỉ thăm dò được một phần nhỏ, mà lực lượng phong ấn này mấy trăm năm lại phải được tiến hành một lần. Chỉ như vậy nhưng Bí cảnh này cũng đã mang tới vô số tài nguyên, cũng là một nguyên nhân chính giúp bờ Bắc dần quật khởi như ngày nay.
Hơn nữa, Cổ Thú thâm uyên này cũng chính là địa phương nghỉ lại của Thiên Giác Mặc Long, là Thần Thú hộ tông của Linh Khê Tông, mà bản thân nó cũng chính là một bộ phận phong ấn của nơi này.
Thanh Thiên Giác Kiếm được Luyện Linh chín lượt, là bảo vật trấn tông của Linh Khê Tông cũng được luyện chế từ sừng của con thú này trong một lần nó lột da năm xưa mà thành.
Tu vi của con thú này cũng cực kỳ kinh khủng, Trịnh Viễn Đông đứng trước mặt con thú này cũng phải xưng một tiếng lão tiền bối. Thậm chí năm đó Linh Khê Tông từ mạt lưu tiến vào hạ du, lấy được tư cách khai tông lập phái ở chỗ này cũng không thể bỏ qua được công lao theo sát Linh Khê lão tổ của Thiên Giác Mặc Long này.
Bạch Tiểu Thuần từng vài lần thăm dò bên ngoài khe núi Cổ Thú thâm uyên, nhưng cũng chỉ là đứng ngoài nhìn vào mà thôi. Còn lịch sử của nơi này và Thiên Giác Mặc Long kia thì hắn hiểu rõ từ trong ngọc giản môn quy ở bờ Bắc.
Sau khi ném vào trong khe núi một nắm lớn đan dược theo thói quen, thì Bạch Tiểu Thuần cũng hắng giọng một tiếng rồi kêu lên.
“Thiên Giác tiền bối, vãn bối Bạch Tiểu Thuần, lại tới đây nữa, muốn dùng chút Địa Hỏa mạch tại nơi này. Phí tổn hay quy củ gì đó thì vãn bối dùng đan dược thay thế a.” Bạch Tiểu Thuần ném nắm đan dược ra xong, cũng không quan tâm có tiếng trả lời hay không mà chạy tới thạch động hắn tạo thành trong một khe núi.
Từ khi tới khu rừng của Bách Thú Viện, Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng phát hiện ra dấu vết của Địa Hỏa mạch ở nơi đây, thế là hắn đào ra hang đá này. Quả nhiên tìm được Địa Hỏa mạch, nơi này cũng trở thành phòng luyện đan của hắn tại bờ Bắc, mà đan dược cho hung thú ăn cũng là được luyện chế ở nơi này mà ra.
Chẳng qua khi hắn xem xét lại trong ngọc giản môn quy, cũng có đề cập đến lịch sử của nơi này, nên Bạch Tiểu Thuần cũng vì phòng ngừa rủi ro mà mỗi lần tới đây đều hướng về khe núi ném ra một lượng lớn linh dược làm phí tổn.
Mặc dù sau khi ném đan dược vào trong khe núi cũng không có âm thanh gì khác, cũng không có biến hóa gì xảy ra, nên dần dần Bạch Tiểu Thuần cũng không chú ý tới nữa. Chỉ là thói quen này thì hắn vẫn cứ giữ lại như vậy.
Một tháng lại trôi qua, Bạch Tiểu Thuần bước ra khỏi thạch động, hai mắt của hắn chớp lóe ánh sáng, vẻ mặt đầy đắc ý, trong mắt còn đầy hưng phấn.
Lần luyện dược này rất thuận lợi, linh dược cấp ba vào tay của hắn cũng đã trở nên xuất thần nhập hóa. Tu vi của bản thân cũng không còn chậm rãi tăng lên nữa, mà lúc này đã nhảy lên đến trình độ Ngưng khí tầng chín đại viên mãn rồi.
“Ha ha, không lâu nữa thì ta có thể bước vào Ngưng khí tầng mười, sau đó có thể chuẩn bị Trúc cơ được rồi!” Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn. Trong nửa năm qua, Bất Tử Ngân bì của hắn cũng đã có tinh tiến hơn.
Cảm thấy tu vi của mình không tầm thường nữa, Bạch Tiểu Thuần bèn thử thi triển ra Tử Khí Hóa Đỉnh, từng Tử đỉnh lần lượt xuất hiện. Bạch Tiểu Thuần đầy ngạc nhiên phát hiện ra thần thông này của hắn đã đến trình độ thu phát tùy tâm rồi.
Trong lúc vui sướng, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, hắn đang nghĩ tới một thuật pháp coi như tự mình sáng tạo ra luôn khiến hắn suy tư trong những năm này.
“Ngự nhân đại pháp!” Có lẽ do trong cuộc chiến với gia tộc Lạc Trần năm đó, trong bước ngoặt nguy hiểm kia hắn đã dùng phương pháp này ngự Trần Hằng, khiến một màn này lưu lại trong đầu hắn ấn tượng rất sâu. Lúc này hắn đầy kích động.
Mặc dù lúc này không có tu sĩ nào bên cạnh cho hắn thử nghiệm, thế nhưng nơi đây là Bách Thú Viện với lượng lớn hung thú. Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây thì lập tức kích động, vội vàng chạy ra ngoài khu rừng tìm lấy hung thú, rồi sau đó lập tức thi triển Ngự Nhân Đại Pháp.
Mấy ngày sau, toàn bộ khu rừng cũng loạn cả lên, Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ phát hiện Ngự Nhân Đại Pháp của mình vẫn không cách nào hoàn toàn điều khiển được đối với hung thú có thân thể quá lớn hoặc tu vi cao thâm. Chỉ có thể miễn cưỡng khống chế đám hung thú có thân thể nhỏ gầy, tu vi Ngưng khí tầng năm trở xuống mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần đầy phiền muộn, có chút không tin tưởng lắm. Hắn bèn tổng kết phương pháp rồi tiếp tục suy nghĩ về Ngự Nhân Đại Pháp, dường như hắn mơ hồ cảm thấy loại thuật pháp này dựa vào linh lực của mình đi điều khiển đối phương, đè ép ý chí của đối phương, nhưng lại luôn luôn khuyết thiếu cái gì đó.
Nếu như có thể tìm được chỗ khuyết thiếu kia, thì hẳn sẽ thành công! Ngay khi Bạch Tiểu Thuần đang luyện tập Ngự Nhân Đại Pháp ở nơi này, thì trong Cổ thú thâm uyên, có một đôi mắt màu xanh lam không biết đã mở ra từ khi nào, lúc này đang nhìn lấy Bạch Tiểu Thuần trong khu rừng thi triển Ngự Nhân Đại Pháp. Sâu trong con mắt đó, còn ẩn giấu ngạc nhiên.
“Năm đó Hàn Tông lão quái cũng từng có ý nghĩ Ngự Nhân này.” Trong Cổ Thú thâm uyên đột nhiên truyền ra một giọng nói nhỏ đầy tang thương.