Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn buổi chiều tà chiếu vào phòng của Bạc Mộ Vũ, hai người đang ở trong căn phòng cũng được nhuốm lên một tầng nhung quang, thoạt nhìn ánh màu vàng cam tạo cảm giác rất ấm áp và thoải mái.

Con đã trưởng thành.

Lúc Bạc Mộ Vũ nghe được lời này của Giang Trần Âm, trong lòng cảm thấy rất hoảng loạn. Trưởng thành, có phải là không thể ở bên nhau như khi nàng còn nhỏ hay không. Trưởng thành, có giống như ba mẹ nói là phải học sống một cách tự lập hay không. Trưởng thành, có nhất định phải làm một người lớn khi đứng trước mặt dì ấy hay không.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, ngay cả khi không giỏi trong việc mở rộng quan hệ nhưng kể từ khi đi làm thì nàng cũng học được cách để giao tiếp. Duy nhất chỉ có một chuyện, nàng không thể gần gũi với Giang Trần Âm, chuyện này nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến nó.

Suy nghĩ của Bạc Mộ Vũ dần dần bình ổn, hình ảnh và âm thanh cũng trở nên rõ ràng hơn.

Giang Trần Âm vừa khom người dọn dẹp tài liệu vừa cười nói với nàng: "Tài liệu xem xong rồi phải để lại ngăn nắp, lộn xộn như vậy, sau này dùng đến phải tìm kiếm sẽ rất phiền toái."

"Ừm, lần sau con sẽ chú ý." Bạc Mộ Vũ chậm rãi gật đầu với cô.

Trong bốn năm, cây non kia gần như không phát triển nhưng nó không khô héo, ngược lại nó còn trở nên mạnh mẽ và cứng cáp hơn, vừa rồi ngay cả một tia hoản loạn cũng không thể nhìn ra.

Giang Trần Âm đang dọn dẹp tài liệu thì đột nhiên ngừng lại, nhìn lên hàng tên tài liệu của Bạc Mộ Vũ. Chữ viết thanh tú tuyển lệ, so với lúc còn đi học đã thành thục hơn rất nhiều.

Cô lắc đầu sau đó cười một tiếng, có chút cảm khái: "Tự nhiên ta cảm thấy thời gian trôi qua mau thật, bây giờ con đã là người lớn, cũng đi làm rồi, không còn là đứa bé sẽ nhõng nhẽo với ta khi muốn mua một món đồ chơi nào đó. Không chỉ có con, ta đã bỏ lỡ đi rất nhiều, rất nhiều......"

Cô chỉ mới đón nhận sự thật Bạc Mộ Vũ đã trưởng thành, đột nhiên nhìn thấy tài liệu làm việc của đứa nhỏ này. Bốn năm, thời gian thật sự đã làm thay đổi rất nhiều thứ, thời gian đó cô sống ở nước ngoài mọi thứ đều tiêu dao khoái hoạt đến mức không cảm nhận được điều gì, nhưng khi cô nhìn thấy Bạc Mộ Vũ thì mới phát hiện quả thật thời gian quả thật trôi qua từ rất lâu, hơn ngàn ngày đêm nó khiến hình ảnh trong trí nhớ của cô bị thay đổi.

Cô đã bỏ lỡ khoảng thời gian trưởng thành quan trọng nhất của Bạc Mộ Vũ, cũng không thể nào làm tròn trách nhiệm hiếu thuận với ba mẹ.

"Dì Âm" Bạc Mộ Vũ tiến lên nắm lấy cổ tay Giang Trần Âm, kéo đến chỗ mình  "Chúng ta đi ra ngoài đi, chắc đã chuẩn bị ăn cơm."

Nàng nghe được sự buồn phiền trong lời nói của Giang Trần Âm, mấy năm nay, những lúc nàng đến Giang gia để thăm hỏi Giang gia gia và Giang nãi nãi, hai lão nhân gia này lúc nào cũng nhắc đến Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm gật gật đầu nói: "Được, chúng ta đi thôi."

Bạc Mộ Vũ và Giang Trần Âm vừa đi đến gần phòng bếp, Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương đang ở bên trong, Diệp Hạ Lam nói đêm nay muốn ngủ cùng Giang Trần Âm ở phòng khách, tại đây đã diễn ra một cuộc thảo luận "khá" là căng thẳng. 

Bạc Minh Lương đang đeo tạp dề cắm cúi xào thức ăn, bàn tay Diệp Hạ Lam ôm lấy rồi vỗ vỗ cái bụng của Bạc Minh Lương sau đó từ từ thăm dò lên trên nói: "Ba ba à, đêm nay vợ ngủ cùng với Giang lão sư nha."

"Còn anh thì phải làm sao?"  Bạc Minh Lương không quay đầu lại hỏi.

"Aiiiiii." Diệp Hạ Lam lấy lòng nói: "Em ấy vừa mới trở về, em chỉ muốn trò chuyện với em ấy, anh phải để cho tụi em nói chuyện với nhau chứ, đâu phải là em muốn ngủ cũng em ấy nửa đời còn lại. Chờ khi em ấy về rồi, không phải là em sẽ trở về phòng của chúng ta sao, ba ba chấp nhận thỉnh cầu đi mà."

Bạc Minh Lương đậy lại nắp nồi, xoay người khoanh tay trước ngực, cao lớn mạnh mẽ tựa như ông đang đứng ở trên cao nhìn xuống vợ mình "Để anh suy nghĩ."

Hai tay Diệp Hạ Lam nhéo nhéo má của  Bạc Minh Lương, tăng cường mức độ lấy lòng nói: "Ba ba, anh đáp ứng nhanh lên đi......"

Cặp vợ chồng trung niên này mặt dán mặt với nhau, Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ  vừa bước tới cửa phòng bếp đã nhìn thấy một màn như vậy.

Phụ nữ ba mươi chín tuổi đã sắp sang con số bốn mươi, Bạc Minh Lương cũng là một lão nhân gia năm mươi tuổi, có cần phải ái muội đến như vậy không!

Giang Trần Âm đỡ lấy trán, liếc liếc nhìn sang Bạc Mộ Vũ, một con người đang rất bình tĩnh, thấp giọng nói: "Ba mẹ con mấy năm nay vẫn như vậy à, vẫn không thu liễm lại chút nào sao?"

Bạc Mộ Vũ cũng không gật đầu, tầm mắt vẫn như vậy không có ý muốn dời đi: "Ừm, vẫn luôn như vậy. Hôm nay tính ra vẫn còn tốt, không có kịch liệt giống như mấy hôm trước." 

Tầm mắt của Giang Trần Âm bất đắc dĩ phải dừng lại trên người của đôi phu thê đang trong phòng bếp kia.

Trời ạ, hai vợ chồng này rốt cuộc đã kịch liệt đến mức độ nào mà đã làm cho Bạc Mộ Vũ bình tĩnh đối mặt đến như vậy? Sợ là trong mấy năm nay so với lúc mình chưa ra nước ngoài còn quá phận hơn.

"Aiiiii, ba ba......"

Giang Trần Âm đã chịu hết nỗi, ho nhẹ một tiếng, hai người kia lập tức cứng đờ, Diệp Hạ Lam vội vàng buông chồng mình ra.

Bạc Minh Lương làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, đuổi người đi: "Các người đều đi ra ngoài đợi đi, chỗ này mình tôi là được rồi, đồ ăn sẽ có ngay thôi."

Giang Trần Âm cười nói: "Vất vả rồi."

Diệp Hạ Lam đánh ánh mắt sang Bạc Mộ Vũ, sau đó đi qua ôm lấy bờ vai của khuê mật rồi quay người đi, còn thử hỏi: "Giang lão sư, vừa rồi em có nhìn thấy gì không?"

"Em cái gì cũng không thấy hết." Giang Trần Âm mỉm cười nói, "Nhưng mà, chị có thể nào đừng giống mấy người ở trên mạng gọi em Giang lão sư được không, gọi như em đã già lắm." 

Diệp Hạ Lam liếc Giang Trần Âm một cái: "Vậy gọi em cái gì? Lão Giang? Giang tổng? Hay là Giang tam tiểu thư?"

Giang Trần Âm giận đến mức muốn gỡ tay cô ra, nói "Chị không thể hảo hảo gọi tên em sao? Một hai phải gọi em bằng biệt danh như vậy?" 

"Vậy không được, vì để thể hiện vị trí của em trong lòng chị, rất cần thiết phải có một biệt danh."

Giang Trần Âm liếc nàng: "Nếu chị lại gọi em như vậy, từ đây về sau em sẽ gọi chị là Lam tỷ."

"A, sợ em sao? Chị đây cũng gần bốn mươi rồi, em gọi chị đây một tiếng tỷ thì em cũng đâu có nhỏ hơn chị bao nhiêu đâu. Chúng ta đồng quy vu tận......"

Rốt cuộc là gì đây? Giang Trần Âm hận đến mức không muốn nhìn thấy cô nữa, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, thật không nghĩ  Diệp Hạ Lam lại gãi trúng chỗ ngứa của cô.

Bạc Mộ Vũ yên lặng đi theo phía sau, nghe mẹ và Giang Trần Âm giống như trước kia nói đông nói tây.  Giống như hết thảy mọi thứ đều không có gì thay đổi, ngoại trừ bản thân nàng đã trưởng thành, mà chuyện này nàng cảm thấy cũng không có gì là không tốt.  Nàng cảm thấy lớn lên có thể làm được nhiều việc lúc nhỏ không thể làm, có thể nói ra rất nhiều lời mà khi nhỏ không thể nói rõ.

Diệp Hạ Lam lôi kéo Giang Trần Âm trò chuyện, bắt đầu từ chuyện của mấy năm trước, trên cơ bản đều nói về bát quái khi Giang Trần Âm không ở trong nước. Cho đến khi đồ ăn trên bàn đã bày biện ra xong, Bạc Minh Lương và Bạc Mộ Vũ, hai cha con không thể chen lọt vào một câu, chỉ đành nghe đôi khuê mật này nói chuyện với nhau.

Phần lớn đều là Diệp Hạ Lam nói, Giang Trần Âm tiếp chuyện, khi thì nói rất nhiều nhưng cơ bản mọi đề tài đều do Diệp Hạ Lam khơi gợi lên. Diệp Hạ Lam cùng Giang Trần Âm với nhau rất thân thuộc, khi chỉ có hai người, họ có thể nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng Diệp Hạ Lam có nói nhiều bao nhiêu thì cái gì nên nói, cái gì không nên nói trong lòng cô mười phần tường tận.

Ví dụ như, cô có thể hỏi Giang Trần Âm ở nước ngoài sao lại không tìm kiếm lão thịt khô hay tiểu thịt tươi nào, cũng có thể làm ra vẻ tức giận mà mắng Giang Trần Âm không biết phấn đấu nhưng tuyệt đối cô không bao giờ đề cập đến lí do làm Giang Trần Âm phải rời đi.

Có một số chuyện không chỉ có Giang gia cấm kỵ mà giữ kín như bưng, ngay cả bạn thân cũng không dám động phạm tới. Diệp Hạ Lam biết không phải là không thể nói chỉ là cô không muốn khơi gợi lên những chuyện năm xưa làm ảnh hưởng đến tâm tình của Giang Trần Âm, mặc dù đến bây giờ nó đã ảnh hưởng khá nghiêm trọng rồi.

Cơm chiều xong xuôi, Bạc Minh Lương đã thầm đồng ý, Diệp Hạ Lam đem váy ngủ sang ngủ lại phòng khách với Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm sẽ ở lại mấy ngày?

Bạc Mộ Vũ không rõ lắm, nàng vẫn nghẹn trong lòng cái vấn đề kia mà không dám hỏi. Đêm nay nhìn thấy Diệp Hạ Lam cùng Giang Trần Âm nói chuyện với nhau đến vui vẻ vô cùng, cơ hồ nàng cũng đã quên đi nó.

Nếu đã quay trở về, cũng đã hứa sẽ không đi nữa, nguyên nhân lúc trước rời đi bây giờ liền không còn giá trị. Nếu đó không phải là chuyện tốt vậy nhắc lại để làm gì.

Đúng vậy, lý do để làm một người kiên quyết, dứt khoát rời đi có thể là lý do gì tốt đẹp sao? Bạc Mộ Vũ vừa tắm rửa vừa suy nghĩ về vấn đề đó, tắm rửa xong rồi nàng có cảm giác như mọi tắc nghẽn trong suy nghĩ đều được khai thông.

Không đề cập cũng không nhắc lại, người cũng đã trở lại, còn gì tốt hơn?

Nên nghỉ ngơi, Bạc Mộ Vũ đứng ở cửa phòng nghĩ trong chốc lát, vẫn là mở cửa đi ra ngoài, đi về phía phòng khách.

Nàng gõ vài cái lên cửa, bên trong vang lên "Vào đi", là giọng nói của Giang Trần Âm.

Bạc Mộ Vũ đi vào, trong phòng tắm còn vang tiếng nước, Giang Trần Âm ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, trên tay đang cầm một quyển sách, đầu hơi ngẩng lên nhìn về hướng của Bạc Mộ Vũ.

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Diệp Hạ Lam mặc trên người váy ngủ, bất ngờ đi ra hỏi: "Tiểu Vũ, như thế nào còn chưa ngủ? Ngày mai còn đi làm đấy. "

"Con......" Bạc Mộ Vũ nghĩ nghĩ, tìm ra một cái lý do: "Con sang đây nhìn xem mẹ và dì Âm có cần gì không."

Giang Trần Âm không nhịn được cong môi cười, như đã nhìn ra nàng lý do thật sự của nàng.

Diệp Hạ Lam nhéo nhéo má Bạc Mộ Vũ, cười lắc đầu: "Chúng ta có thể cần gì chứ? Mà cho dù có, mẹ của con cũng sẽ tự thân vận động? Còn cần con làm gì?"

"Vậy con trở về phòng mình." Bạc Mộ Vũ cố gắng mở môi nói chuyện, bộ dáng có chút thất vọng.

Trước khi gõ cửa nàng chưa nghĩ ra được lí do nào để ở lại lâu, để Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm cho nàng ở lại là không có khả năng. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến liền muốn đi sang đây thôi, quả nhiên là phải trở về phòng.

Giang Trần Âm lại nói: "Để Mộ Vũ ở lại một lát đi, thời gian cũng còn sớm, về phòng đoán chừng cũng không thể nào ngủ liền."

Diệp Hạ Lam quay đầu liếc Giang Trần Âm một cái, sau đó nói với Bạc Mộ Vũ: "Thôi được, vậy con ngồi ở đây một lát đi, nhưng người lớn nói chuyện không được xen vào."

"Dạ." Bạc Mộ Vũ thành thật gật đầu, một mình đi qua ngồi ở sô pha bên kia.

Diệp Hạ Lam rót cho nàng một ly nước, dặn dò nói: "Uống chút nước đi, đừng uống nhiều quá, hôm sau mắt sẽ sưng lên đấy."

Bạc Mộ Vũ vẫn gật đầu.

Diệp Hạ Lam dặn dò xong, sửa soạn lại váy ngủ của mình rồi ngồi xuống bên canh Giang Trần Âm, một phen duỗi tay sang ôm lấy eo Giang Trần Âm, vừa sắc vừa tình mà sờ lên bụng của Giang Trần Âm.

Nói về Diệp Hạ Lam thì tính cách chính là  mười phần cuồng nhiệt, nếu không thì trước kia cũng không thể nào sánh đôi được với Bạc Minh Lương lớn hơn mình mưòi tuổi. Hiện giờ đã gần bốn mươi, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, bảo dưỡng rất tốt, trên người vẫn còn sự quyến rũ không thể nào nói rõ.

Giang Trần Âm đem quyển sách để sang một bên, thở dài nói: "Tay của chị có thể nào thành thật hơn một chút không?"

"Thành thật cái gì?" Diệp Hạ Lam phản đối, vẫn sờ lấy bụng của Giang Trần Âm "Em có thể nào thương hại chị một chút được không, lão tử nhà chị toàn là bụng bia làm một chút cảm xúc cũng không có. Lâu rồi chị chưa sờ cơ bụng của em, để chị sờ một chút đi được không?"

"Chị có thể tự tập luyện." Giang Trần Âm không biết phải nói cái gì cho tốt, nhớ ra Bạc Mộ Vũ vẫn còn ở đây, nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Hạ Lam một câu: "Chị nói chuyện phải chú ý một chút, ở đây còn trẻ nhỏ."

Diệp Hạ Lam cười cười, trả lời: "Không có  gì, chị với ông chồng chị đều không kiêng dè gì cả, trẻ nhỏ rồi cũng lớn, một số chuyện trước sau gì cũng phải biết. Chỉ trừ những lúc làm chuyện đại sự chúng ta mới tránh con bé."

Diệp Hạ Lam nói đến hai chữ "đại sự" kia liền nhấn mạnh, ngữ khí nói ra từng chữ rất ái muội.

Giang Trần Âm thiếu chút nữa bị cô làm sặc đến ngất xỉu, khó trách khi nãy Bạc Mộ Vũ nhìn thấy cô và Bạc Minh Lương ở tròng phòng bếp chồng chồng vợ vợ mà một chút phản ứng cũng không có, biểu cảm thật sự rất bình thản.

Thấy chuyện mà xưa nay đã nhìn thấy rất nhiều, căn bản là bình thường đến không cần phải thể hiện cảm xúc gì. 

Chỉ là, cặp vợ chồng này không thể nào bớt bớt lại được chút ít nào sao!

Bạc Mộ Vũ không nghe được hai người đang to nhỏ cái gì, nâng ly lên uống một ít nước.

"Mà này, chị nói cho em biết." Diệp Hạ Lam bỗng nhiên khôi phục âm điệu, bộ dáng thần bí nói "Em có nhớ trước kia chị nói với em tra nam [1] kia không? Trước là hắn tỏ ý muốn làm bằng hữu với ông chồng nhà chị, sau lại cư nhiên dám gọi điện thoại cho chị....."

"Khụ...... Khụ khụ khụ......" Bạc Mộ Vũ bị sặc nước, ho đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên.

Diệp Hạ Lam vội vàng buông Giang Trần Âm ra, đi qua lấy khăn giấy cho Bạc Mộ Vũ, cau mày quan tâm nói: "Uống từ từ thôi, uống gấp như vậy làm gì?"

"Dạ......" Bạc Mộ Vũ gật đầu, đôi môi ướt đỏ mọng, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng bị sặc nước, căn bản không phải bởi vì uống gấp gáp a.

Diệp Hạ Lam ho một tiếng, nhắc nhở nói: "Chuyện mà mẹ và dì Âm nói với nhau, con đừng nói lại với ba, những chuyện này ba con đều biết, mẹ không có gạt ba chuyện gì. Mẹ chỉ cùng với dì Âm con tâm sự, nếu con không muốn nghe nữa thì trở về phòng đi."

"Mẹ, con biết rồi, con chỉ ở đây một lát."  Bạc Mộ Vũ lau khóe miệng, nghiêm túc gật đầu, lần này nhìn thẳng vào mắt của Diệp Hạ Lam.

Diệp Hạ Lam trở về ngồi xuống trên sô pha, Giang Trần Âm cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Bạc Mộ Vũ.

Giang Trần Âm nói với Diệp Hạ Lam:  "Những việc này hai vợ chồng chị cần phải nói rõ, ngàn vạn lần cũng không được giấu diếm nhau điều gì, tránh để tạo hiểu lầm về sau."

Diệp Hạ Lam chọn mi cười: "Em làm như là mình hiểu biết lắm vậy, kinh nghiệm đầy mình, không biết còn tưởng em là chuyên gia."

Giang Trần Âm cong khóe môi nói: "Chuyện này thì cần gì phải có kinh nghiệm, chị không biết là ngay cả một đứa nhóc cũng hiểu rõ được đạo lí này hay sao?"

"Này......" Diệp Hạ Lam đem cằm đặt lên bả vai cô, duỗi tay sửa sửa lại cổ áo cho cô, lời nói mị hoặc: "Nói chuyện thẳng thắn với tỷ tỷ nào, mấy năm nay ở Singapore, có người nào theo đuổi em hay không?"

Giang Trần Âm buông tiếng thở dài, từ từ đáp: "Có."

Bạc Mộ Vũ nghe vậy, đang muốn đặt ly xuống bàn thì dừng lại động tác.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không muốn nói gì.

                  _____hết chương 4_____

[1]: tra nam:  ý chỉ những người đàn ông xấu. ( không phải xấu về ngoại hình nha) mà từ này chắc ai cũng biết rồi nhở :">

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện