Võ Chiếu ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ có thể giải thích một cách duy nhất đó là vào thời Thương Chu hoặc sớm hơn đã có người thực sự xem và hiểu về Chiến Thần đồ lục, hoặc y là người sáng tác ra nó, nên không chỉ... mà còn luyện thành "Phá toái hư không", còn dùng thần công vô thượng tạo ra năng lượng phá vỡ không gian kỳ dị cho vào trong ba miếng ngọc. "Phá toái hư không" hoàn toàn vượt qua ý tưởng tâm pháp võ công của chúng ta, không thể nào miêu ta bằng văn tự, khó có người hiểu được. Nhưng một khi ba miếng ngọc hợp nhất, tương đương với tạo ra một mẫu "Phá toái hư không" hoàn mỹ, để người có duyên lĩnh ngộ. Yến Phi và Tôn Ân chính là hai người hiểu được.
Long Ưng nói:
- Vị tiền bối đó đúng là khổ công.
Võ Chiếu lại nói:
- Tà Đế thấy thế nào? Long Ưng nói thẳng:
- Cảm thấy run rẩy, người như lâng lâng, hơi giống với cảnh ngày đó nghe thấy Tịch Diêu nói mình là Lô Tuần chuyển thế luân hồi.
Võ Chiếu nói:
- Tìm hiểu chuyện vượt quá hiện tại khiến cho trẫm có cảm giác như thoát khỏi mấy chuyện của quốc gia. Có lẽ trong thâm tâm mỗi người đều mang khát vọng thoát khỏi sinh tử đó. Giống như một tên tử tù mất sự tự do vĩnh viễn, đang bị nhốt trong một nhà lao không có cửa ra thì chợt tìm được lối đi bí mật để trốn thoát.
Long Ưng cũng đồng cảm với suy nghĩ đó, thở dài một hơi.
Võ Chiếu bỗng nói:
- Về mặt này, Trẫm và Tà Đế có sự phân biệt. Tà Đế không dám nghĩ còn Trẫm lại tốn sức để tìm hiểu ra phương pháp mở cánh cửa tiên môn. Tà Đế nói đúng, việc này bao trùm tất cả, bao gồm cả sự thống trị của hoàng đế.
Long Ưng giật mình nhìn về phía bà ta.
Ánh mắt của Võ Chiếu trở nên rực rỡ:
- Bây giờ trở lại vấn đề của Hướng Vũ Điền. Y đã phá không để đi, cuối cùng người gặp Hướng Vũ Điền là Lỗ Diệu Tử. Mà Lỗ Diệu Tử lại có quan hệ mật thiết với Thái sư phụ của trẫm là "Âm hậu" Chúc Ngọc Nghiên. Mỗi lần Chúc hậu hỏi Lỗ Diệu Tử chuyện liên quan tới Hướng Vũ Điền. Nhưng Lỗ Diệu tử luôn miễn cưỡng nhắc tới chuyện Hướng Vũ Điền luyện sai ma pháp, còn không nói cụ thể, như thế đủ thấy Lỗ Diệu Tử nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo. Có thể nói, Hướng Vũ Điền chẳng những luyện thành Chủng Ma đại pháp mà còn cả Phá Toái Hư không. Chỉ cần một lời chú giải của y cuối chương một trong Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp là đủ. Nhưng y cũng chỉ hiểu được Phá Toái hư không chứ không thể nói và truyền vì vậy mà viết bốn chữ đó chỉ nhằm cho chú giải của y thêm đầy đủ.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đây là tin tức thích nhất mà tiểu dân nghe được.
Võ Chiếu nói:
- Đương nhiên chúng ta cũng không có cách nào khác thấy được tình cảnh ba miếng ngọc bội hợp nhất, cũng không thể tìm được một người làm mẫu Phá Toái hư không, may mà chúng ta vẫn có manh mối. Những chú giải của Hướng Vũ Điền trong Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, mỗi câu nói của Yến Phi đều là điểm quan trọng để khám phá. Tà Đế hiểu chưa?
Long Ưng gật đầu, nói:
- Tiểu dân sẽ viết lại toàn bộ những phê bình, chú giải của Hướng Vũ Điền để sư tỷ xem.
Võ Chiếu nói:
- Yến Phi chẳng nói với Lô Tuần, trên Hoàng Thiên đại pháp còn có Chí dương vô cực. Đạo một âm một dương đã có "Chí dương vô cực" thì dương nhiên có "Chí âm vô cực". Vậy "Chí âm vô cực" ở đâu?
Long Ưng giật mình, nói:
- Chẳng lẽ là Từ Hàng kiếm điển?
Nét mặt của Võ Chiếu xuất hiện sự khen ngợi:
- Cho tới nay, giang hồ cũng có lời đồn rằng đàn ông không nên đọc Từ Hàng kiếm điển, từ đó có thể thấy kiếm điển chính là công pháp chí âm. Tạo ra Tiên thai, ma chủng đó là các điểm cực đoan, nhưng lại có sự thu hút lẫn nhau, chỉ cần nhìn Tà Đế và Đoan Mộc Lăng là rõ. Tà Đế không bỏ qua được nàng mà nàng cũng chẳng thể từ chối ngươi. Bởi vì sự kết hợp của các ngươi chính là sự kết hợp của chí âm và chí dương, cũng là công pháp cao nhất Chiến thần đồ lục.
Long Ưng thốt lên:
- Phá Toái hư không.
Rồi hắn lại trầm ngâm mà nói:
- Nếu ta đọc được Từ Hàng kiếm điển một lần, chắc chắn sẽ về bẩm báo cho Thánh thượng.
Ánh mắt của Võ Chiếu trở nên dịu dàng:
- Tà Đế làm vậy là một sự hy sinh, làm sao trẫm nhẫn tâm để ngươi chịu cái danh bất nghĩa, mà sợ như vậy Đoan Mộc Lăng sẽ đối đầu với người.
Bà ta chợt cười nói:
- Chưa kể xem tất cả kiếm điển, khả năng thành công vẫn là không. Trên thực tế, Chủng ma đại pháp đã bao hàm võ học tinh túy và tư tưởng của Tạ Thiếu chỉ kém một điều cuối cùng. Cái đó chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, cũng giống như Niêm hoa vi tiếu của Thiền tông.
Long Ưng nói:
- Tiểu dân vẫn chưa hiểu lời nói của Thánh thượng.
Võ Chiếu cười nói:
- Người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đoan Mộc Lăng vẫn sống với "Chí âm vô cực"!
Long Ưng giật mình, sững sờ nhìn Võ Chiếu.
Võ Chiếu nở nụ cười quyến rũ nhất từ trước tới nay:
- Trẫm vẫn tự hỏi, sáng sớm ngày mai trẫm tới Ngự thư phòng sẽ ra sao? Trẫm muốn nhìn thấy Nhân Nhã mài mực cho Tà đế.
Long Ưng nói:
- Tuân chỉ.
Rồi hắn không kìm nổi lại hỏi:
- Thật sự Thánh thượng không trách chuyện tiểu dân lừa gạt mấy lời phê bình chú giải?
Võ Chiếu nói thong dong:
- Xét từ quan hệ quân thần, ngươi phạm vào tội khi quân. Nhưng giữa quan hệ Thánh chủ và Tà Đế mà nói thì đó là chuyện ngươi phải làm. Đâu ra người Thánh môn chấp nhận lật hết mọi con bài cho người ta xem. Đêm rồi! Trở về viện Cam thang với Nhân Nhã đi.
- Chỉ có thể giải thích một cách duy nhất đó là vào thời Thương Chu hoặc sớm hơn đã có người thực sự xem và hiểu về Chiến Thần đồ lục, hoặc y là người sáng tác ra nó, nên không chỉ... mà còn luyện thành "Phá toái hư không", còn dùng thần công vô thượng tạo ra năng lượng phá vỡ không gian kỳ dị cho vào trong ba miếng ngọc. "Phá toái hư không" hoàn toàn vượt qua ý tưởng tâm pháp võ công của chúng ta, không thể nào miêu ta bằng văn tự, khó có người hiểu được. Nhưng một khi ba miếng ngọc hợp nhất, tương đương với tạo ra một mẫu "Phá toái hư không" hoàn mỹ, để người có duyên lĩnh ngộ. Yến Phi và Tôn Ân chính là hai người hiểu được.
Long Ưng nói:
- Vị tiền bối đó đúng là khổ công.
Võ Chiếu lại nói:
- Tà Đế thấy thế nào? Long Ưng nói thẳng:
- Cảm thấy run rẩy, người như lâng lâng, hơi giống với cảnh ngày đó nghe thấy Tịch Diêu nói mình là Lô Tuần chuyển thế luân hồi.
Võ Chiếu nói:
- Tìm hiểu chuyện vượt quá hiện tại khiến cho trẫm có cảm giác như thoát khỏi mấy chuyện của quốc gia. Có lẽ trong thâm tâm mỗi người đều mang khát vọng thoát khỏi sinh tử đó. Giống như một tên tử tù mất sự tự do vĩnh viễn, đang bị nhốt trong một nhà lao không có cửa ra thì chợt tìm được lối đi bí mật để trốn thoát.
Long Ưng cũng đồng cảm với suy nghĩ đó, thở dài một hơi.
Võ Chiếu bỗng nói:
- Về mặt này, Trẫm và Tà Đế có sự phân biệt. Tà Đế không dám nghĩ còn Trẫm lại tốn sức để tìm hiểu ra phương pháp mở cánh cửa tiên môn. Tà Đế nói đúng, việc này bao trùm tất cả, bao gồm cả sự thống trị của hoàng đế.
Long Ưng giật mình nhìn về phía bà ta.
Ánh mắt của Võ Chiếu trở nên rực rỡ:
- Bây giờ trở lại vấn đề của Hướng Vũ Điền. Y đã phá không để đi, cuối cùng người gặp Hướng Vũ Điền là Lỗ Diệu Tử. Mà Lỗ Diệu Tử lại có quan hệ mật thiết với Thái sư phụ của trẫm là "Âm hậu" Chúc Ngọc Nghiên. Mỗi lần Chúc hậu hỏi Lỗ Diệu Tử chuyện liên quan tới Hướng Vũ Điền. Nhưng Lỗ Diệu tử luôn miễn cưỡng nhắc tới chuyện Hướng Vũ Điền luyện sai ma pháp, còn không nói cụ thể, như thế đủ thấy Lỗ Diệu Tử nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo. Có thể nói, Hướng Vũ Điền chẳng những luyện thành Chủng Ma đại pháp mà còn cả Phá Toái Hư không. Chỉ cần một lời chú giải của y cuối chương một trong Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp là đủ. Nhưng y cũng chỉ hiểu được Phá Toái hư không chứ không thể nói và truyền vì vậy mà viết bốn chữ đó chỉ nhằm cho chú giải của y thêm đầy đủ.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đây là tin tức thích nhất mà tiểu dân nghe được.
Võ Chiếu nói:
- Đương nhiên chúng ta cũng không có cách nào khác thấy được tình cảnh ba miếng ngọc bội hợp nhất, cũng không thể tìm được một người làm mẫu Phá Toái hư không, may mà chúng ta vẫn có manh mối. Những chú giải của Hướng Vũ Điền trong Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, mỗi câu nói của Yến Phi đều là điểm quan trọng để khám phá. Tà Đế hiểu chưa?
Long Ưng gật đầu, nói:
- Tiểu dân sẽ viết lại toàn bộ những phê bình, chú giải của Hướng Vũ Điền để sư tỷ xem.
Võ Chiếu nói:
- Yến Phi chẳng nói với Lô Tuần, trên Hoàng Thiên đại pháp còn có Chí dương vô cực. Đạo một âm một dương đã có "Chí dương vô cực" thì dương nhiên có "Chí âm vô cực". Vậy "Chí âm vô cực" ở đâu?
Long Ưng giật mình, nói:
- Chẳng lẽ là Từ Hàng kiếm điển?
Nét mặt của Võ Chiếu xuất hiện sự khen ngợi:
- Cho tới nay, giang hồ cũng có lời đồn rằng đàn ông không nên đọc Từ Hàng kiếm điển, từ đó có thể thấy kiếm điển chính là công pháp chí âm. Tạo ra Tiên thai, ma chủng đó là các điểm cực đoan, nhưng lại có sự thu hút lẫn nhau, chỉ cần nhìn Tà Đế và Đoan Mộc Lăng là rõ. Tà Đế không bỏ qua được nàng mà nàng cũng chẳng thể từ chối ngươi. Bởi vì sự kết hợp của các ngươi chính là sự kết hợp của chí âm và chí dương, cũng là công pháp cao nhất Chiến thần đồ lục.
Long Ưng thốt lên:
- Phá Toái hư không.
Rồi hắn lại trầm ngâm mà nói:
- Nếu ta đọc được Từ Hàng kiếm điển một lần, chắc chắn sẽ về bẩm báo cho Thánh thượng.
Ánh mắt của Võ Chiếu trở nên dịu dàng:
- Tà Đế làm vậy là một sự hy sinh, làm sao trẫm nhẫn tâm để ngươi chịu cái danh bất nghĩa, mà sợ như vậy Đoan Mộc Lăng sẽ đối đầu với người.
Bà ta chợt cười nói:
- Chưa kể xem tất cả kiếm điển, khả năng thành công vẫn là không. Trên thực tế, Chủng ma đại pháp đã bao hàm võ học tinh túy và tư tưởng của Tạ Thiếu chỉ kém một điều cuối cùng. Cái đó chỉ có thể hiểu mà không thể truyền, cũng giống như Niêm hoa vi tiếu của Thiền tông.
Long Ưng nói:
- Tiểu dân vẫn chưa hiểu lời nói của Thánh thượng.
Võ Chiếu cười nói:
- Người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Đoan Mộc Lăng vẫn sống với "Chí âm vô cực"!
Long Ưng giật mình, sững sờ nhìn Võ Chiếu.
Võ Chiếu nở nụ cười quyến rũ nhất từ trước tới nay:
- Trẫm vẫn tự hỏi, sáng sớm ngày mai trẫm tới Ngự thư phòng sẽ ra sao? Trẫm muốn nhìn thấy Nhân Nhã mài mực cho Tà đế.
Long Ưng nói:
- Tuân chỉ.
Rồi hắn không kìm nổi lại hỏi:
- Thật sự Thánh thượng không trách chuyện tiểu dân lừa gạt mấy lời phê bình chú giải?
Võ Chiếu nói thong dong:
- Xét từ quan hệ quân thần, ngươi phạm vào tội khi quân. Nhưng giữa quan hệ Thánh chủ và Tà Đế mà nói thì đó là chuyện ngươi phải làm. Đâu ra người Thánh môn chấp nhận lật hết mọi con bài cho người ta xem. Đêm rồi! Trở về viện Cam thang với Nhân Nhã đi.
Danh sách chương