“Bố, mẹ là một người phụ nữ tốt”, Cố Tích Triều nắm chặt điện thoại, thanh âm bình tĩnh.

“Bố biết”, đầu kia điện thoại, là một người đàn ông cốt nhục tương liên với cậu, có giọng nói khàn khàn lại gần như uể oải.

Phải chăng đã cùng đường rồi? (mn nói về gia đình anh í, phải chăng cùng đường rồi)

“Bố để mẹ đi?”

“Bố không có tư cách lưu mẹ con. Đứa nhỏ, từ nay về sau, bố chỉ còn có mình con”.

“…”

Cố Tích Triều trầm mặc, hít sâu một hơi, sau đó lại càng trầm mặc. Ngón tay thon dài nắm lấy ống nghe, giữa sự im lặng đến chết lặng, trở nên tái nhợt đến vô cùng. Rồi sau đó, những ngón tay động động, gõ gõ lên ống nghe, và cậu mỉm cười, “Bố, bố mệt mỏi rồi. Sớm ngủ đi. Ngày mai con về nhà”.

Không một lời dư thừa, cũng không chờ bố cậu trả lời, ‘đoàng’ một cái, ném ống nghe đi. Cố Tích Triều lùi về đàng sau, chống hai tay lên chiếc bàn bên cạnh, gục đầu.

Phía sau có người tiến đến, nhẹ nhàng khoác một chiếc áo lên vai cậu. Không cần quay đầu lại, cũng biết là Thiết Thủ, “Hôm nay không lên tầng trên vấn an Vô Tình sao? Từ khi tật ở chân cậu ấy phát tác, cậu ngày ngày chạy lên 602 mà”.

Cái này cũng vừa khéo. Ngày ấy Thích Thiếu Thương hoang mang rối loạn vội ôm cậu quay về phòng 602, đúng lúc Vô Tình đang đứng cạnh cửa nghe điện thoại, Thích Thiếu Thương đẩy mạnh cửa, đụng ngã chiếc ghế bên chân Vô Tình, khiến nó đập mạnh vào chân cậu.

Theo lý, việc này đối với nam sinh bình thường mà nói, nhiều nhất thì trên đùi cũng chỉ để lại một vết bầm xanh tím là cùng. Nhưng Vô Tình lại không thuộc loại bình thường đó. Sau tai nạn năm 6 tuổi, cậu rất khó có thể đứng thẳng. Hơn 10 năm cố gắng, cậu trả giá bằng tất cả nghị lực và quyết tâm vượt xa những gì người bên ngoài có thể tưởng tượng, rốt cuộc cũng có thể đi được, không khác gì người thường. Chính là, chân cậu, kỳ thật phi thường yếu ớt, một cú đụng kia, khiến cậu nhất thời ngã quỵ xuống. Thẳng cho tới hôm nay, vẫn chưa thể đi lại được.

Một cú đụng kia, có lẽ đụng luôn vào đầu Thiết Thủ, nên anh đem luôn phòng 602 trở thành 502 mà chạy tới chạy lui. Cố Tích Triều nhìn thấy, không khỏi có chút tịch mịch nhàn nhạt. Thiết Thủ, tựa hồ có người trọng yếu hơn cả bạn bè.

Mà Thích Thiếu Thương, căn bản lúc nào cũng theo đúng hướng mọi người đã biết chạy tới chạy lui, nhưng từ hôm qua, đột nhiên lại không còn thấy bóng dáng đâu cả. Nghe nói, là cãi nhau với bạn gái, tâm tình không tốt.

Thiết Thủ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Cố Tích Triều, “Vô Tình hôm nay đã có thể xuống giường”.

“Vậy thì tốt”, Cố Tích Triều cười cười nói.

“Thương thế của cậu ấy, chung quy lại cũng chỉ có ở chân, đã tốt rồi. Còn cậu thì sao?” Thiết Thủ không nói chuyện lòng vòng luẩn quẩn, trực tiếp đi vào chính đề luôn.

“…”

Lại một trận trầm mặc thật lâu. Cố Tích Triều bỗng nhiên xoay người, cởi áo khoác ngoài ném trả Thiết Thủ, chỉ mặc một chiếc sơ mi ngắn tay, mở cửa, đi ra ngoài.

6 bước. Cửa cầu thang. Thùng rác. Hôm nay dì quản lý dường như đã quên dọn rác, cho nên rác rưởi đủ mọi hình thái màu sắc trong thùng cứ thế giương nanh múa vuốt, tản mát ra thứ mùi quái dị. Gió theo cửa sổ đối diện cửa cầu thang thốc vào, phần phật phần phật phần phật… Lạnh.

Cậu nhìn chằm chằm đống rác rưởi đầy tràn kia, bỗng nhiên trong đầu dâng lên một ý niệm điên cuồng. Những thứ đã từng vứt bỏ, chúng có còn ở đó hay không? Nếu quay đầu lại, đi tìm, có thể hay không sẽ tìm được chúng trở về? Bố đã đánh mất mẹ. Thích Thiếu Thương, tôi cũng đã đánh mất anh hay sao? Anh mấy ngày trước còn nói rằng vĩnh viễn, vậy mà giờ đến bóng người cũng vô tung. Tôi cùng với anh, đến tột cùng là ai đã đánh mất ai?

Như thế nào mà anh không ở cạnh bên, tôi lại tịch mịch đến vậy! Tịch mịch như chiếc lá rụng giữa mênh mông đất trời, tịch mịch trên người tôi, một tầng lại một tầng, đè ép đến không thể hô hấp được.

Chính là, rõ ràng chỉ mới quen, anh oanh oanh liệt liệt xông vào giữa sinh mạng của tôi, rồi lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi. Nóng và lạnh luân phiên, có lẽ tôi sớm đã hiểu được. Chỉ là, tôi không muốn thừa nhận.

Thích Thiếu Thương.

Cái tên này, giờ phút này gọi lên, không khỏi khiến cậu nghiến răng nghiến lợi.

Thời điểm yếu ớt nhất thì cậu nên nhớ tới ai đây? Cố Tích Triều lắc lắc đầu, rồi nhớ tới bố vừa rồi nói trong điện thoại, “Đứa nhỏ, bố chỉ còn có mình con”.

Ngày mai, về nhà. Chính là, cái nhà kia, còn có thể coi như nhà được sao?

Cố Tích Triều cảm thấy rất lạnh. Khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của mẹ chợt hiện lên trong óc cậu, giống như một vệt nắng, rồi trong giây lát, một nắm đấm vô hình đấm nó vỡ tan.

Nát vụn.

Thích Thiếu Thương từng bước từng bước xuống lầu, khoảng cách từ tầng 5 đến tầng 6, hai ngày nay anh luôn phải đi trong thời gian rất lâu. Tưởng niệm, không muốn tưởng niệm. Yêu, không yêu. Thích Thiếu Thương không đi tìm Tức Hồng Lệ nữa, khi anh rốt cuộc cũng hiểu, ngay từ đầu, đó căn bản không phải là yêu.

Không phải yêu, buông tay có thể vô cùng nhẹ nhàng.

Mà…

Vì sao, lại gặp cậu? Đứng trước đống rác thật to kia, lạnh run, cô đơn, lẻ loi, trơ trọi. Gió mùa thu, vẫn là có chút lành lạnh như thế.

Trời gần tối, ngoài cửa sổ còn chút ánh sáng yếu ớt hắt lại. Bầu trời trước lúc đêm đen, là một màu lam mỏng manh mà ảm đạm, tà tà rọi vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Cố Tích Triều.

Rồi đột nhiên, Cố Tích Triều quay đầu lại.

Ánh mặt trời vỡ vụn, giống như ánh mắt của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện