Thẩm Tư Thần lần nữa mở mắt ra là vì đói bụng.
Rèm cửa sổ buông kín kẽ không cho chút ánh sáng nào bên ngoài lọt vào, trong phòng chỉ có chút ít ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn vàng trang trí gắn trên tường.
Trong không khí dường như có chút mùi hương quen thuộc mà cậu chẳng thể nhớ ra, mùi thanh lãnh như hương tuyết tùng, lại pha chút ấm áp ngọt lịm.
Cậu chớp chớp mắt, từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, có lẽ cảm giác quen thuộc quá mức này khiến cho cậu không có chút sợ hãi phòng bị nào khi thức dậy ở một nơi xa lạ.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đặt cạnh giường, hắn ta ngồi yên lặng giữ nguyên tư thế chống tay lên trán, hình như là đang ngủ gật.
Cậu chỉ định trở mình một chút nhưng tiếng sột soạt của chăn đệm lập tức khiến người kia giật nảy mình, ngay tức khắc quay sang nhìn cậu.
Thẩm Tư Thần có chút ngại ngùng, "Xin lỗi, tôi làm anh thức giấc rồi sao?"
Dù ánh sáng rất tối nhưng dường như cậu có thể nhìn thấy hai đầu lông mày của hắn ta đang nhíu chặt lại, cậu trộm nghĩ, hình như người kia đang không quá hài lòng, có phải câu đầu tiên khi gặp nhau không nên nói một cách thân thiết như vậy hay không.
Cậu ho nhẹ, đổi một cách nói khác trang trọng hơn, "Thật xin lỗi, làm phiền rồi, tôi...!tôi không rõ tình hình hiện tại của mình cho lắm.
À...!Nhưng mà dù sao thì...!tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên là Thẩm Tư Thần."
Dường như người kia phải rất khó khăn mới có thể mở miệng, "Thần Thần, em đang nói gì vậy?"
Lúc hắn ta gọi cậu là Thần Thần, dường như trong lòng cậu có chút chấn động, nhưng vẫn cố gắng lặp lại câu hỏi, "Tôi nói tôi là Thẩm Tư Thần, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào đây?"
Kiều Cảnh Nam đi đến chỗ công tắc, bật đèn sáng choang cả phòng, sau đó bước đến bên giường để cho cậu nhìn kỹ mặt mình, khó khăn hỏi lại, "Em...!không nhận ra tôi sao?"
"Chúng ta...!trước kia từng quen biết nhau sao?"
Tình cảnh này có chút quen thuộc, cậu nhớ lại lúc mình tỉnh dậy ở nhà của Hàn Kỳ hình như cũng đối mặt với những câu hỏi thế này, Thẩm Tư Thần có chút hoang mang...!người này không phải tiếp theo sẽ nói anh ta là bạn trai của cậu chứ?
Mỗi lần tỉnh lại đều có thêm một bạn trai sao?
Nhưng khác với sự tưởng tượng của cậu, người này không kích động như Hàn Kỳ khi đó, ánh mắt anh ta nhìn cậu rất dịu dàng, hình như...!còn pha thêm chút bi thương.
Kiều Cảnh Nam đưa tay lên vuốt tóc Thẩm Tư Thần, động tác rất cẩn thận, cũng rất đỗi nhẹ nhàng, "Không sao hết, em trở về bên cạnh tôi là tốt rồi, em bình an là tốt rồi.
Chuyện gì cũng có thể từ từ rồi tính, trên đời này không có thứ gì quan trọng bằng em cả."
Thẩm Tư Thần ngơ ngác không hiểu lời này có ý gì, chỉ sâu sắc cảm nhận được người đàn ông này rất chân thành, cảm giác hắn ta sẽ không làm hại cậu.
Cậu mông lung để Kiều Cảnh Nam dắt tay xuống lầu, hắn cẩn thận từng li từng tí chỉ hận không thể bế cậu lên mà đi.
Dưới lầu đèn đuốc sáng rực như ban ngày, bác sĩ và y tá vẫn còn túc trực bên dưới, người làm trong nhà cũng không hề nghỉ ngơi, Kiều Cảnh Nam dẫn cậu xuống phòng ăn, Chu quản gia hiểu ý lập tức bảo người làm hâm nóng thức ăn đã chuẩn bị sẵn nhanh chóng mang lên.
Tất cả đều là thức ăn thanh đạm, tuy ít dầu mỡ nhưng vị lại không quá nhạt nhòa, hương thơm cùng cách bài trí hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
"Em ăn chút đồ lót dạ trước, sau đó bác sĩ sẽ kiểm tra tình trạng cho em.
Chọn món nào em muốn ăn là được, không cần cố quá sức, không thích ăn thứ gì thì nói với tôi, tôi nói họ đổi cho em."
Kiều Cảnh Nam vừa nói vừa đẩy ly sữa ấm qua chỗ cậu, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, luôn chăm chú để ý xem cậu ăn được món nào, không thích món nào.
Hắn sợ gần đây cậu thay đổi khẩu vị, hơn nữa hắn cũng đã lên mạng tra qua, nếu mang thai sẽ cực kỳ nhạy cảm, hắn sợ thức ăn không vừa miệng cậu.
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo trước ánh nhìn mong mỏi của hắn, chốc lát lại gắp thêm ít rau xào, ăn một hồi mới cho một lời nhận xét, rất khẽ, "Mùi vị không tệ."
Cậu ăn được nửa bát cháo thì dừng, lại uống thêm nửa ly sữa ấm.
Kiều Cảnh Nam dẫn cậu ra phòng khách, để cậu ngồi một tư thế thoải mái, sau đó mới nghiêm túc nói với vị bác sĩ chuyên khoa não bộ - thần kinh đang chuẩn bị khám cho cậu, "Em ấy nói không nhớ được tôi? Ông xem xem một chút."
Vị bác sĩ kia kiểm tra phản xạ của cậu, sau đó lại kiểm tra đầu của cậu, xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng đến mức có thể khiến cho trí nhớ bị giảm sút, sau khi hội ý với viện trưởng bên cạnh, ông ta lại hỏi cậu thêm để xác nhận, "Thẩm tiên sinh, gần đây đầu của cậu có bị va đập gì hay không?"
Thẩm Tư Thần gật đầu.
Kiều Cảnh Nam lại hỏi tiếp, "Là vụ tai nạn xe hôm đó sao?"
Cậu lắc đầu, ngơ ngác hỏi, "Tai nạn xe nào cơ? Tôi gần đây đều không có ra ngoài." Nói rồi cậu lại có hơi ngập ngừng kể lại, "Cách đây không lâu tôi đúng là có bị thương ở đầu, bạn trai tôi nói tôi bị ngã cầu thang, đầu bị va đập mạnh nên dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.
Anh ấy cũng có mời bác sĩ thường đến trị liệu tâm lý cho tôi, bác sĩ nói có lẽ một quãng thời gian nữa tôi mới nhớ lại được." Sau đó cậu lại bổ sung thêm, "Có lẽ vì vậy nên tôi mới chưa nhớ ra anh..."
Đầu Kiều Cảnh Nam ong lên một tiếng như bị ai đó đập mạnh, hắn vừa nghe thiếu niên của hắn thốt ra hai từ "bạn trai".
Bạn trai nào cơ? Rõ ràng người cậu vừa nhắc đến không phải là hắn!
Kiều Cảnh Nam cố đè nén giọng điệu của chính mình, nhưng người nghe vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, "Em vừa nói...!bạn trai của em? Là ai?"
Thẩm Tư Thần nhìn bác sĩ như thể đang cầu cứu, bác sĩ lại gật đầu giống như cổ vũ cậu nói ra.
Cậu khó khăn nuốt nước miếng, đọc ra một cái tên, "Anh ấy tên...!Hàn Kỳ."
Gân xanh trên trán Kiều Cảnh Nam nổi lên theo động tác cắn chặt quai hàm của hắn, tiếng rít gào thoát qua kẽ răng, "Hàn Kỳ sao? Giỏi cho Hàn Kỳ..."
Hắn quay lưng đi mấy bước, sau đó không quay đầu lại mà căn dặn, "Kiểm tra cho em ấy kỹ một chút, sau đó để em ấy về phòng nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát."
Dứt lời liền đi thẳng lên tầng, vào trong thư phòng khóa trái cửa lại.
Mấy giây sau trên lầu liền truyền ra tiếng vỡ nát, tiếng đổ bể, tiếng đồ vật va chạm kịch liệt.
Tiếng động lớn đến mức ở dưới nhà còn loáng thoáng nghe được.
Thẩm Tư Thần có chút sững sờ, sau khi người đó rời đi, cậu đưa mắt nhìn những người lạ mặt vây xung quanh mình, bất giác cảm thấy lo lắng lại tràn về.
Cậu hơi rụt người lại, nói với bác sĩ, "Nếu...!nếu sức khỏe của tôi không có gì đáng ngại, vậy...!vậy tôi không ở đây làm phiền mọi người nữa, tôi...!tôi phải đi rồi..."
Chu quản gia gấp gáp bước đến trước mặt cậu, "Thiếu phu nhân, đây là nhà của cậu, cậu còn muốn đi đâu?"
"Tôi...! nhưng mà tôi..." Cậu hoang mang không biết mình sẽ đi đâu, cậu không có ký ức, từ lúc tỉnh lại cậu chỉ biết có Hàn Kỳ và Tiêu Dương.
Ban đầu cậu rất quyết tâm, cậu định trốn ra khỏi biệt thự sau đó sẽ tìm một nơi vắng vẻ ít ai biết để sinh bé con ra, cậu đã có kế hoạch rất rõ ràng, nhưng đối diện với câu hỏi của Chu quản gia đột nhiên cậu lại thấy mông lung.
Chu quản gia đưa mắt nhìn viện trưởng, ông ta nhanh trí hiểu ra, lập tức tiếp lời, "Thẩm tiên sinh, thật ra tình hình của cậu có chút đặc biệt...!là thế này..."
Viện trưởng thu hút sự chú ý của cậu, giúp Chu quản gia tranh thủ một chút thời gian, ông ta lập tức đi lên tầng, gần như là dùng hết sức mà đập cửa thư phòng gọi người.
Lát sau tiếng động bên trong mới dừng lại, Kiều Cảnh Nam u ám mở cửa ra, "Chuyện gì?"
Chu quản gia không màng thân phận, gần như là lớn tiếng trách móc, "Thiếu gia, bây giờ cậu ở đây tức giận làm cái gì? Cậu còn không mau xuống nhà dỗ thiếu phu nhân, cậu ấy muốn rời đi kia kìa, cậu còn không mau giữ người lại thì..."
Mấy chữ "hối hận không kịp" còn chưa thốt ra thì Kiều Cảnh Nam đã lách người vượt qua Chu quản gia mà lao xuống lầu.
Chu quản gia nhìn theo bóng dáng hấp tấp của hắn, sau đó lại nhìn vào cánh cửa vừa bị mở toang, bên trong là một đống đổ nát hoang tàn, ông ngán ngẩm lắc đầu.
"Giải tỏa được là tốt rồi, để trong lòng mãi không khéo lại nghẹn thành bệnh.
Ai da, ngày mai lại có nhiều chuyện phải làm rồi."
Nói rồi ông khép cửa lại, đi theo xuống lầu.
Viện trưởng nhìn thấy Kiều Cảnh Nam xuống lầu mới thở phào một hơi, ông ta sắp không bịa được lý do gì nữa rồi, từng tuổi này còn phải nói dối lừa bệnh nhân, đúng là quá vi phạm nguyên tắc nghề nghiệp rồi.
"Em muốn đi đâu?"
Thẩm Tư Thần nghe thấy giọng nói của hắn phát ra từ phía sau lưng, hình như là còn mang theo mấy phần tức giận, cậu còn chưa kịp quay người lại trả lời thì đã cảm nhận được một vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Cậu sững sờ trước hành động đột ngột của hắn, không hiểu sao cậu lại không kháng cự, cũng không có cảm giác bài xích.
Ban đầu cậu nghĩ là do sự việc quá bất ngờ nên cậu không kịp phản ứng, nhưng sau đó lại nghĩ...!sao lại cảm thấy sự ấm áp này quen thuộc như vậy, có chút không nỡ đẩy ra.
Lồng ngực hắn dán chặt vào lưng cậu, hắn siết chặt tay nhưng lại không dùng toàn lực vì sợ cậu bị đau, người này hắn đã ôm qua vô số lần, vòng tay chừa ra một khoảng bao nhiêu là đủ, lực tay như thế nào là dễ chịu, thậm chí cậu thích hắn đặt tay ở vị trí nào hắn đều rất rõ ràng.
Thẩm Tư Thần cảm thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn cách lớp quần áo truyền đến lưng cậu rất rõ ràng, hơi thở gấp gáp phả bên tai cậu, âm thanh trầm khàn nỉ non nói với cậu như thể đang van nài, "Em đừng đi đâu cả, Thần Thần, em không thể rời xa tôi, đừng đi..."
Chẳng hiểu sao lúc ấy cậu lại thấy khóe mắt mình cay cay, miệng vô thức trả lời như thể câu nói này đã được cậu nói qua rất nhiều lần, bất tri bất giác lưu giữ trong đầu, "Em sẽ...!không rời xa anh."
***
Viện trưởng, bác sĩ, y tá, Chu quản gia, người làm:...!Phi lễ chớ nhìn!!!.