Kết thúc buổi làm việc sáng nay, Gia Cát Tiểu Hoa thông báo: Buổi diễn tập chính thức chuẩn bị cho bữa tiệc tối sẽ diễn ra vào 4 giờ chiều. Đến lúc đó, mọi người trong đơn vị hợp tác sẽ tới đây, luyện từ đầu đến đuôi một lần, sau đó có thể liên hoan xây dựng tình cảm.

Các nam đồng sự tham gia diễn xuất bỗng nhiên vô cùng hưng phấn, không phải vì có cơ hội ăn cơm trắng (TD: chắc là ăn cơm chùa), mà là vì đơn vị đối phương từ trước đến nay vốn nổi danh là công ty mỹ nữ như mây. Vị đồng nghiệp độc thân Mục Cưu Bình vốn đã ngày nhớ đêm mong từ rất lâu rồi, rất muốn mượn cơ hội này tìm thiện duyên của mình, tốt nhất là, thứ nhất chung tình, thứ hai ái mộ, thứ ba ước định cả đời ~

Bất quá, người phụ trách bộ phận phúc lợi của công ty Tức Hồng Lệ nói, có Thích Thiếu Thương ở đây, mục tiêu to lớn của các ngươi phải chăng đã tiêu hao gần sạch rồi? Cho nên Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa đã bị chúng oán nam dâng lên lãnh đạo một bản tấu tập thể, triệt tiêu tư cách tham gia biểu diễn. Bất quá lãnh đạo đại nhân ánh mắt sáng như tuyết, bác bỏ không chút lưu tình lời thỉnh cầu này: “Những mỹ nữ đó nếu chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài của Thích Thiếu Thương mà không quan tâm đến vẻ đẹp bên trong của các ngươi, như thế cũng không có gì đáng để yêu đâu”.

Lãnh đạo giác ngộ quả nhiên cao! Nhưng nhóm người Mục Cưu Bình nghĩ nghĩ, lãnh đạo ngươi chẳng qua đã kết hôn rồi, con cái cũng sắp tốt nghiệp trung học, nên mới dám dõng dạc như thế đi. Nghĩ lại nghĩ, cũng chỉ là nói miệng!

Lãnh đạo vừa tuyên bố an bài cho buổi diễn tập đã xong, Tức Hồng Lệ lập tức phát hiện biểu tình trên mặt Thích Thiếu Thương rất khó coi.

“Thiếu Thương, nghe nói ngày mai có rất nhiều mĩ nữ sẽ tới, ngươi xem, bọn họ đều rất hưng phấn a”.

“Mỹ nữ? Dù có đẹp thế nào cũng không bằng ngươi đi!” Thích Thiếu Thương liếc mắt nhìn mấy người Mục Cưu Bình, có chút buồn bực, rõ ràng đơn vị mình có một mỹ nhân ngay trước mắt, những người này lại chỉ dám trong lòng nuốt nước miếng, chẳng bao giờ dám bén mảng đi truy. Lãng phí tài nguyên, bỏ gần tìm xa, quả là không tốt!

Tâm của Tức Hồng Lệ không khỏi có chút nhảy nhót a. Chỉ nghe thấy Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Hơn nữa, mỹ nữ dù có nhiều đến đâu, với ta mà nói đều vô nghĩa a, ta đã có người mình thích rồi”, nói xong, liền rầu rĩ quay về chỗ ngồi tiếp tục làm việc.

Tức Hồng Lệ vẫn đứng yên tại chỗ, miên man bất định. Người hắn thích …là ta sao? Hắn vừa mới nói ta xinh đẹp nhất ~ muốn hay không cũng đúng là ta rồi! (nữ nhân luyến ái chỉ số thông minh đều vô cùng thấp)

Người trong đơn vị sớm đã biết tâm tư Tức Hồng Lệ, đều tùy ý mỹ nhân đứng đó mà cười đến hoa gặp hoa nở. (mọi người: đúng là gặp phải cái tên trì độn…)

Hiện tại cái kẻ mạnh khỏe mà trì độn, rất không có nhãn lực đang xử lý văn kiện kia lại thấy mình đặc biệt phiền não. Lại luyện tập, lại ít đi một cơ hội gặp Tích Triều. Thật vất vả mới biết được tên y, biết địa chỉ của y, về sau nếu có gặp cũng sẽ có thể tự nhiên chào hỏi, sau đó tự nhiên cùng đạp xe về nhà. Nếu may mắn, còn có thể tự nhiên mời Tích Triều đi ăn bữa cơm… Đúng là những ngày tháng tốt đẹp a! Nhưng lại mắc phải mấy ngày luyện tập cái tiết mục chẳng ra sao kia, kế hoạch “từ người xa lạ trở thành bằng hữu” vô cùng hoàn mỹ lại phải kéo dài rồi. Thích Thiếu Thương từ trước đến nay vẫn không thích kéo dài mà. (Kia hơn một tháng theo dõi giải thích thế nào? Nếu không thích kéo dài, ngươi sao không lập tức tiến đến hỏi người ta tên họ là gì, nhà có bao nhiêu người, sáng ra thích ăn thịt bò hay là bánh quẩy, tương lai định sinh mấy đứa nhỏ đi?)

Ngay trong cái ngày u buồn này, Thích Thiếu Thương tiến vào buổi diễn tập đầu tiên. Hơn ba giờ, Mục Cưu Bình đến truyền đạt thánh ý: Toàn thể mọi người tham gia diễn xuất cổ trang, lập tức mặc trang phục vào! Khẩn trương lên khẩn trương lên a! Tiểu Cưu Bình hưng phấn dị thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện