“A…!”

Người đẫm mồ hôi thấm ướt áo ngủ, Vân Hi thở hổn hển…Một tay chống đỡ đầu chậm rãi ngồi dậy, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt hiện ra một mảnh tuyết trắng…

Nghe thấy thanh âm hét lên đầy sợ hãi, Minh Tuyên ngay cả giầy cũng chưa kịp đi vội vàng lo lắng, đẩy cửa phòng ngủ xông vào, bước nhanh tới trấn tĩnh thân hình đang run rẩy của phụ thân “Ba, ba làm sao vậy?”

Thanh âm quan tâm của đứa con làm cho Vân Hi dần dần thanh tỉnh, cố gắng giữ vững tâm trí đang gợn sóng, không cách nào bình ổn lại “Ba không sao, gặp ác mộng thôi.”

Nở nụ cười trấn an…Chính cậu lại không biết rằng dáng vẻ tái nhợt nhưng vẫn cố bình tĩnh kia lại càng khiến người ta thực đau lòng…

Cánh tay hữu lực càng thêm ôn nhu mà bao bọc lấy thân thể yếu ớt đơn bạc, phụ thân hôm nay từ lúc trở về nhà liền có chút thất thường…Không biết được vấn đề ba ba lo lắng là gì làm cho Minh Tuyên hai tay nắm thành đấm thật chặt…Ba ba là tất cả của nó, nó không thể để người mình yêu nhất phải chịu đựng bất cứ sự thương tổn nào. Nhưng mà…từ từ nắm chặt lấy tay mình đưa lên trước mặt…sức lực của nó còn chưa đủ, hiện tại chưa đủ sức giang rộng đôi cánh che chắn, bảo vệ cho ba ba. Nhưng, tay lại nắm thành quyền, ánh mắt sắc bén nháy mắt tỏa ra ánh sáng kì lạ, sẽ có một ngày, nó sẽ có được năng lực cường đại này, nhất định……

Hơi thở của đứa con dần biến hóa cũng không làm cho Vân Hi đang u ám mảy may phát hiện, cậu né khỏi Minh Tuyên “Ba không sao, sáng mai con còn có tiết học, hãy mau ngủ đi…”

“Ba, con hôm nay cùng ngủ với ba nhé!”

Từ năm Minh Tuyên mười tuổi cũng đã không còn ngủ cùng giường với cậu nữa, có lẽ hôm nay cậu đích xác cần một tia ấm áp…

Nhìn sự săn sóc chu đáo của đứa con, Vân Hi ôn nhu gật gật đầu, dịch vào bên trong chừa ra một chút chỗ nằm rồi chậm rãi nằm xuống…Có lẽ bên cạnh có sự ấm áp nên cậu đi vào giấc ngủ cũng trở nên dễ dàng hơn…

Bình minh bắt đầu, nhìn bên giường đã vắng bóng đứa con, Vân Hi động thân mình, tầm mắt dừng bên tờ giấy đầu giường

‘Ba ba, con đã thay ba xin nghỉ nửa ngày. Ba hãy hảo hảo nghỉ ngơi. Bữa sáng ở trong nồi cùng rượu thuốc để trên bàn, nếu mắt cá chân vẫn không thoải mái thì buổi chiều ba ba đừng đi làm nữa! Con trai Minh tuyên.’

Mỉm cười vui mừng, Vân Hi bước xuống giường, kéo mành rèm ngắm nhìn ánh nắng ấm áp như đang rót xuống tẩy trừ khắp gian phòng, tâm tình cũng dần dần thoải mái. Cảm xúc chuyển biến cũng khiến cậu muốn ăn đôi chút gì đó. Ăn xong điểm tâm, Vân Hi vẫn quyết định sẽ đến công ty để xử lý một ít công việc. Dù sao Tùng ca gần đây luôn gây chuyện cho cậu, lúc này mà xin phép nhất định cậu sẽ gặp phiền phức, cậu đành miễn cưỡng khập khiễng đi tới nhà ga…

Vừa đi đến công ty, cậu lơ đãng nhìn thấy Lí Tùng một thân đồng phục làm việc, trên lưng là túi vật phẩm rất lớn, Vân Hi lễ phép chào hỏi “Tùng ca.”

Lí Tùng xoay người, nhìn thấy Vân Hi đứng cách hắn không xa, thần tình nhễ nhại mồ hôi cùng vẻ mặt vô cùng tức giận “Cậu thật quá quắt, đang bận rộn mà còn xin nghỉ phép, cậu muốn gây sự với tôi phải không?”

Đối với sự trách cứ đột ngột này, Vân Hi chút hối hận nên lễ phép nói “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không có…….”

“Không cần giải thích , văn kiện này cậu đi đưa ngay đi, tôi đi đưa cái khác, trước buổi trưa thì quay về công ty… Còn có rất nhiều việc phải xử lý, đã biết chưa?”

“Vâng.”

Địa chỉ ghi trên văn kiện cũng không nơi cậu phụ trách nhưng cậu không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể nhận mệnh, gật gật đầu tiếp nhận công việc không thuộc nơi mình phụ trách… Nhanh chóng tìm phương tiện giao thông để đi tới nới cần đưa đồ, nhìn đống văn kiện càng ngày càng ít, Vân Hi xoa xoa thái dương đẫm mồ hôi, ôm một tập văn kiện cuối cùng cần chuyển hướng công ty Nam Vũ đi tới. Bước đi thong thả vào đại sảnh hoa lệ này mà không tầm thường của công ty…

Từ sáng sớm không ngừng bôn ba đi khắp nơi chuyển phát nhanh, hơn nữa chân bị thương chưa lành làm cho việc đi cũng trở nên có chút khó khăn… Thở nhẹ một hơi, đem văn kiện đặt ở quầy tiếp tân, cậu liền xoay người rời đi… Khi đi qua của thang máy thì bỗng đinh một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Vân Hi quay đầu nhìn lại…

Đối diện với nam nhân luôn làm cậu bao đêm thức trắng, Vân Hi lập tức quay đi, cước bộ nhanh chóng hướng ra ngoài, nhưng do chân vẫn bị thương làm cậu gặp trở ngại…

Phớt lờ mọi người đang đứng bên cung kính cúi chào, Đường Dịch Thần bỏ lại các nhân viên cao cấp sau mình vội vã đi tới chặn trước Vân Hi…Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Đường Dịch Thần ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Vân Hi, ngữ khí ôn nhu, dịu dàng đầy thâm tình “ Giầy của em bị tuột”

Bâng quơ cất tiếng như không hề chú ý tới những điều mình nói, Đường Dịch Thần nâng những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng buộc chặt lại dây giầy đã có chút ố màu của Vân Hi…

Sự săn sóc ôn nhu vẫn ấm áp như trong trí nhớ, nhưng giờ đây tái hiện lại làm cho tâm trí của Vân Hi không chỉ gợn sóng mà chính là càng thêm nhiều đau đớn… Chìm đắm trong kí ức xa vắng, mãi cho đến khi người trước mặt đã đứng lên nhìn chăm chú cậu, Vân Hi mới choàng tỉnh, vội vã rời khỏi đại sảnh công ty đang im lặng đến lạ thường với vẻ mặt kinh ngạc của mọi người…. Mà Đường Dịch Thần vẫn chung thủy dùng ánh mắt ôn nhu nhìn theo bóng hình cậu, mãi cho tới khi biến mất thì lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, không mang theo biếu tình gì nhìn lướt qua cấp dưới đang ở phía sau…

________

Lenivy: Cảnh này, anh Dịch Thần như hoàng tử xuất hiện để ướm thử giầy thủy tinh cho “Lọ Lem” Minh Tuyên vậy :”> …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện