Nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ, nhìn Vân Hi hô hấp đều đặn vẫn đang ngủ say, trong lòng Đường Dịch Thần vững vàng, hắn đứng ở cửa một lúc lâu, tầm mắt thủy chung không dịch chuyển, vẫn một mực nhìn người hắn yêu sâu đậm, cảm giác ngọt ngào không tả được đang dâng đầy trong trái tim, khiến tâm tình hắn đang nặng nề cũng như lâng lâng dễ chịu.

***

Thời gian vụt qua , hoàng hôn từ từ buông xuống, Đường Dịch Thần vẫn ngồi bất động như núi Thái Sơn ở trong phòng, nhìn chăm chú Vân Hi ngủ, dường như đó là một điều ấm áp, hạnh phúc nhất trần đời này.

“Ưm.” Tiếng rên nhỏ như mèo con làm nũng, thể hiện người trên giường cũng sắp tỉnh giấc, khóe miệng Đường Dịch Thần dịu dàng khẽ cong, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi phát ra âm thanh mê người kia, nhìn đôi mắt mê man mang theo lệ quang khẽ chớp động, nói nhỏ một tiếng “Thực xin lỗi! Khiến em mệt mỏi.”

Nháy mắt thanh tỉnh, ánh bình minh ửng đỏ phủ kín trên hai gò má của Vân Hi, cậu có chút tránh né ánh mắt nồng cháy kia, nhìn về một phía “Mấy giờ rồi.”

Nâng cổ tay, nhìn thoáng qua thời gian, “Sáu giờ đúng.” Đang nói thì rất tự nhiên mềm nhẹ hôn lên trán Vân Hi, “Có đói bụng không?”

Gật đầu, nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng cổ tay cậu lại vô lực, có chút buồn bực nhìn Đường Dịch Thần đang cười sủng nịch bên cạnh.

Nhìn thấy ánh mắt ‘oán hận’ của đối phương, hai mắt hắn không sao kìm nén được sự yêu thương, cưng chiều, Đường Dịch Thần đứng lên, nhẹ nhàng giúp Vân Hi ngồi dậy, để cậu thoải mái dựa vào ngực mình “Chúng ta về nhà nhé.”

“Vâng.”

Vân Hi nhu thuận trong mắt Đường Dịch Thần thành một nét đáng yêu riêng, hạnh phúc lan tỏa ra toàn bộ trong mạch máu cơ thể, lưu chuyển ra toàn thân, khiến tận sâu trong trái tim hắn đều là ấm áp.

Cực kỳ dịu dàng mặc từng kiện quần áo vào cho Vân Hi, chuẩn bị sẵn cả tất chân, rất phong độ giúp Vân Hi đi giày…Sau khi đi xong, Đường Dịch Thần cũng không đứng lên, mà vẫn thâm tình nhìn sâu vào mắt đối phương.

Định nắm tay Đường Dịch Thần đứng dậy, nhưng lại bị kéo lại, vây chặt trong đôi tay của hắn, tâm đột nhiên rộn rạo như cảm giác được điều gì đó, ánh mắt của Vân Hi càng thêm né tránh.

“Vân Hi, cùng anh kết hôn nhé.” Từ trong người lấy ra một hộp gấm, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một đôi nhẫn, quý giá mà không quá xa hoa, vô cùng lấp lánh, tuy lời cầu hôn không quá lãng mạn nhưng lại rất chân thành, tha thiết, trong đáy lòng Vân Hi phập phồng.

“Vân Hi, chỉ bởi vì anh đã không biết trân trọng mà em đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, anh rất áy náy, nhưng đây không phải là bù đắp.”

Đưa bàn tay kia đặt lên chỗ trái tim mình, “Bởi vì nơi này có em nên nó mới rung động.” Lời nói thâm tình, ôn nhu thật cảm động lòng người, nhưng đúng lúc này lại có tiếng chuông di động vô duyên vang lên, cắt ngang màn cầu hôn thiêng liêng.

Vân Hi đang bị vây hãm không biết nên làm thế nào, ngược lại có chút cảm ơn cuộc điện thoại này, cậu nhìn Đường Dịch Thần hối lỗi, liền nhanh chóng tiếp điện, chưa kịp mở miệng, trong điện thoại đã truyền đến tiếng nói rất cao hứng của một người, “Ba ba, trường học bên này được nghỉ, con đã về rồi, ba ở nơi nào, con tới đón ba.”

“Ba, … .”

Đoạt lấy điện thoại, ôn nhu cười với Vân Hi, Đường Dịch Thần dùng thanh âm cứng nhắc thay Vân Hi trả lời “Vân Hi đang ở bên tôi.”

Thanh âm Lục Minh Tuyên nhất thời trầm xuống, “Lại là ông.”

“Cậu đã đủ 18 tuổi rồi, đã không còn cái tuổi lúc nào cũng theo đuôi ba ba nữa.” Ngữ điệu có chút châm chọc cảnh cáo, nghe vào trong tại Lục Minh Tuyên thì rõ ràng là khiêu khích mà, giọng điệu nhất thời lạnh lẽo “Chuyện của tôi không tới phiên ông quan tâm.”

Lấy chiếc nhẫn từ trong hộp gấm ra, ***g vào ngón áp út cho Vân Hi, dịu dàng cười, hắn biết lúc này Vân Hi vẫn còn đang băn khoăn, nhưng hắn không đợi được nữa, Vân Hi cả đời này không thể thoát khỏi hắn, “Tôi và Vân Hi chuẩn bị kết hôn, cậu cảm thấy những việc của cậu, tôi không thể can thiệp à.”

“CÁI GÌ?!!!!” Thanh âm nổi trận lôi đình khiến Vân Hi ngồi một bên cũng nghe thấy rõ ràng, nhưng cậu lúc này nào có thời gian chú tâm tới phản ứng của con trai, chính là đang cúi mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, tâm rất hỗn loạn, trong lòng đang mâu thuẫn cực độ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn…..rất mê man….

***

“Ba, … ba sẽ……không hối hận.”

Nhìn vào mắt Minh Tuyên, đáy lòng Vân Hi như nổi sóng, nhưng trái tim đã thực sự suy nghĩ kỹ càng, thành thực đáp “Ừm.”

Thở dài một hơi, tựa ngồi vào ghế, trong lòng Minh Tuyên có cảm giác rất hụt hẫng, người cha luôn chỉ biết đến yêu thương mình cuối cùng cũng đã bị cướp mất, sự tịch mịch cô đơn như bao trùm lên toàn bộ, tầm mắt nhìn phụ thân, thấy đôi mắt vô hạn ấm áp đang lo âu nhìn mình, khiến tim nó cũng dần được sưởi ấm lại, phụ thân cũng chính là mình, huống hồ nó cũng đã lớn rồi, hạnh phúc của phụ thân cũng chính là hạnh phúc của nó.

Trong lòng chậm rãi buông lỏng, tinh thần tỉnh táo lại, Minh Tuyên chuyển mắt nhìn người nam nhân lúc nào cũng khiến nó hận thấu xương đang ngồi bên cạnh phụ thân, “Nếu ông khiến ba ba tôi phải chịu thêm bất kỳ một sự thương tổn nào nữa thì tôi sẽ đáp trả lại ông gấp trăm ngàn lần, cho dù phải giết người, tôi cũng làm.” Cho dù mất đi tính mạng, tôi cũng sẽ đòi lại..…

“Tôi hứa.” Ôm Vân Hi vào trong lòng, mềm nhẹ hôn, vừa là một lời chấp nhận vừa là một lời thề thiêng liêng.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Đường Dịch Thần khoe mẽ, Minh Tuyên gắp cho ba ba một ít rau xanh thường ngày vào bát, “Ba, con biết ba không quen ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng trước nên ăn một ít thứ tốt cho dạ dày, đợi lát nữa về nhà con sẽ nấu cho ba ba ăn.”

“Được.” Sự săn sóc của con trai khiến khuôn mặt tươi cười của Vân Hi càng thêm rõ ràng, cầm đũa gắp miếng rau đưa vào miệng nhẹ nhàng nhai nuốt, chưa kịp gắp miếng thứ hai, đã có một bàn tay quen thuộc cầm lấy đôi đũa của cậu, chuyển hướng đưa tới chính miệng mình, đồ ăn lại rơi thẳng vào dạ dày của người nọ.

Kẻ trắng trợn cướp đồ ăn kia vẫn không chút ngượng ngùng, nhìn Vân Hi dịu dàng cười “Mùi vị không tệ.”

Rắc~~

Một tiếng gãy gì đó vang lên, ánh mắt khẩn trương của Vân Hi chuyển hướng sang Minh Tuyên.

Thấy ánh mắt của phụ thân, biểu tình trên mặt Minh Tuyên một khắc trước còn tức giận nháy mắt đã thay đổi, chuyển thành nhu hòa, “Ba, con không sao, chẳng qua chiếc đũa không được tốt lắm.” Đặt chiếc đũa bằng bạch ngọc bị bẻ thành hai mảnh sang một bên (O_o), “Cầm hơi mạnh tay đã bị bẻ gãy rồi.”

Lời hỏi han đầy lo lắng cùng tràn ngập đau lòng, khiến trong lòng Minh Tuyên cũng có chút vui sướng vì thắng lợi nho nhỏ, giọng nói đầy vẻ làm nũng, “Hơi đau tay ạ.” Khẽ nhíu mày, ở góc độ phụ thân không nhìn thấy, con người lóe sáng trêu tức nam nhân nào đó.

Cẩn thận xem xét một chút, có vết hồng mờ mờ, Vân Hi nhẹ nhàng thổi, vẫn như trước đây, ôn nhu thổi thổi bàn tay của đứa con, “Còn đau không?”

Lắc đầu, nhìn phụ thân, “Không đau ạ.”

Trên mặt tiếu ý dịu dàng càng khắc sâu, chưa kịp mở miệng đã cảm thấy người mình chui vào một ***g ngực quen thuộc ấm áp, lời nói bá đạo phút chốc vang lên bên tai “Nó không còn là một đứa nhỏ nữa rồi.”

Hôn một cái thật mạnh lên trán của Vân Hi, “Nó có thể tự – chăm – sóc chính mình.” Tầm mắt chuyển hướng, mâu trung nhìn về phía Lục Minh Tuyên rất lạnh lùng và đầy uy hiếp, “Minh Tuyên, cậu nói có đúng không?!!”

“Ba, ba sẽ vì kết hôn với người khác mà không cần con nữa sao?!!”

Người nào đó thật thà gật đầu, “Sẽ không.”

Tuy đáp án của phụ thân nó đã đoán được trước, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui sướng, tràn ra cả khóe miệng, “Đường tiên sinh, ngài hẳn là hiểu được, ngài và tôi không thể so sánh được.” Bởi vì tôi là con của người ấy, còn ông chỉ là người kết hôn cùng ba ba mà thôi..

“Đúng vậy, đích thực là không thể so sánh.” Hôn lên đôi môi của Vân Hi, lông mày và lông mi cũng giãn ra.

Lục Minh Tuyên nhất thời nhăn nhó.

“Ba, tối nay cùng con ngủ nhé, hai cha con lâu lắm rồi chưa tâm sự với nhau.”

“Đượ… .” Chưa kịp nói trọn từ, cánh tay đặt bên hông của Vân Hi đã bóp chặt, “Vân Hi, buổi tối anh hẹn Hạo Nhiên cùng Trịnh Duệ tới nhà chúng ta trò chuyện.”

“Buổi tối nay?!” Có chút hoài nghi nhìn Đường Dịch Thần ngồi bên, “Sao em lại không biết.”

“Lúc em ngủ trưa thì hẹn gặp.” Nhìn đồng hồ ở cổ tay, “Hẹn lúc chín giờ tối, cũng sắp tới giờ rồi, anh đi ra ngoài gọi điện báo cho hai người kia là chúng ta sắp về.”

“Vâng.” Chuyển mắt sang đứa con, ngữ điệu xin lỗi, “Thực có lỗi! Minh Tuyên.”

“Kỳ nghỉ của con còn hơn một tháng nữa mà, mất đi một tối tâm sự cũng không sao cả.”

Nhìn phụ thân áy náy, biểu tình của Minh Tuyên vẫn thoải mái cười, “Tối nay con cũng muốn gặp bạn bè của ba ba, con có thể đi cùng được không ạ”

Khóe môi Vân Hi cong lên, “Đương nhiên có thể rồi.”

Mà lúc này Đường Dịch Thần đang đứng ở hành lang gọi điện thoại, hiếm khi trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tia lúng túng, bên tai lặp đi lặp lại tiếng nói “Thuê báo quý khách hiện tại không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau….”

“Vừa nãy thì mạnh mồm giờ thì hoảng rồi đúng không?!!”

Tạm ngừng động tác định tiếp tục bấm số, tầm mắt nhìn Lục Minh Tuyên đang dựa người vào cửa, “Không liên quan đến cậu.”

“Ba ba của tôi, vì cái gì lại không liên quan đến tôi.” Lạnh lùng ngạo nghễ, “Phải là ngược lại, ông cùng ba ba tôi chỉ ràng buộc nhau bởi tờ giấy hôn thú thôi.” Đưa tay chỉ vào chính mình, “Còn tôi là người thân duy nhất của ba ba.”

Trên mặt Đường Dịch Thần thoáng cười, hàn ý trong hai mắt cũng dần dần trở nên ấm áp, “Người sẽ bên em ấy đến già là tôi, người sau này sẽ ở chung với em ấy cũng là tôi, còn cậu chung quy sẽ có một ngày thành gia lập nghiệp, rời xa khỏi Vân Hi.”

“Tôi sẽ không.” Đáy mắt ngưng tụ sự dịu dàng, nhắm mắt nghĩ đến nụ cười của phụ thân, khi mở ra, trong mắt lóe một tia sáng dị thường, “Tôi sẽ cả đời bảo vệ ba ba.” Cả đời….

Bầu không khí trên hành lang nháy mắt tràn ngập sự cứng ngắc, thanh âm ôn nhu, thanh nhã vang lên, như cơn gió mát cuốn trôi đi hết thảy sự nôn nóng, không bình tĩnh “Hóa ra hai người đều đứng ngoài này.”

Nụ cười tỏa nắng hiện lên trong tầm mắt của hai người, khiến cho bầu không khí đầy mùi thuốc súng trở nên dần tươi mát, trong lành.

“Ba.” Khóe miệng cong lên, tiến lên ôm lấy bả vai của phụ thân, “Sao ba lại đi ra đây.”

“Một người ở phòng hơi buồn.” Kỳ thật là sợ hai người kia ở nơi không có mình cãi vã, tổn hại đến hòa khí vất vả mãi mới có được.

Có chút ăn dấm chua hai người đang tương thân tương ái ở kia, đang muốn tiến lên tách cái tay cứ đang gần sát vào Vân Hi thì điện thoại trong tay rung, nhìn dãy số gọi đến Đường Dịch Thần đi đến bên cạnh Vân Hi, lặng lẽ gạt cánh tay kia ra, phủ lên đôi môi cậu hôn say đắm, “Anh đi nghe điện”

“Vâng.” Cười ôn nhu cùng Lục Minh Tuyên đột nhiên hờn giận quay về phòng ngồi.

Mắt nhìn hai người dần đi khuất, Đường Dịch Thần mới nhận điện, “Chín giờ đến nhà tôi.”

“Giờ đã là bảy giờ mười lăm rồi, tôi vừa mới dự xong một hội nghị Y học ở thành phố A, nếu giờ có bay về ngay cũng phải sáng mai mới tới nhà được.”

“Tôi sẽ phái trực thăng đi đón ông, tầm một giờ quay về là đủ rồi.”

Gấp như vậy, chẳng lẽ…“Vân Hi không có việc gì đấy chứ?!”

Khẩu khí nháy mắt lạnh băng, “Không có việc gì.”

Biết đối phương khó chịu nên Trịnh Duệ cũng không hỏi nhiều, “Vậy một giờ sau gặp mặt.”

“Được.” Đáp lời cộc lốc, Đường Dịch Thần liền ngắt máy, nhìn ảnh chụp Vân Hi trên màn hình, tia ấm như được rót thêm vào trái tim, mang theo tâm tình vui sướng bấm tiếp số của một người còn lại…..

***

Lúc trở lại phòng, liền nhìn thấy Minh Tuyên đang thân mật uy thức ăn vào miệng Vân Hi, ánh mắt Đường Dịch Thần lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng. Cường ngạnh kéo Vân Hi vào trong ***g ngực ấm áp, ánh mắt sắc bén trừng nhìn Minh Tuyên, “Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi phải về rồi.”

Nhìn cánh tay cực đoan vắt mang qua thắt lưng của ba ba, Minh Tuyên mỉm cười, “Được.”

***

Lúc ôtô về đến nhà, Trịnh Duệ cùng Lâm Hạo Nhiên đã ở trong phòng khách đợi cả nửa ngày rồi, nhìn thấy hai người bạn cùng đứng lên nghênh đón mình, Vân Hi cảm giác như đang gặp ảo ảnh.

“Vân Hi.” Cước bộ đình chỉ, khẽ gọi một tiếng, nhìn trong mắt Vân Hi ánh lên tia sáng, Trịnh Duệ đột nhiên hỏi, “Cậu hiện tại hạnh phúc chứ?”

Gương mặt hơi hơi hồng, biểu tình ngượng ngùng đã trả lời hết thảy, vẻ mặt rất cuốn hút, Đường Dịch Thần ghen tỵ, trong lòng ngứa ngáy như có gì cọ qua, bá đạo vây hãm Vân Hi trong ***g ngực, che đi khuôn mặt cậu, nhìn về phía đối phương, mang theo uy hiếp và lạnh lùng, “Vân Hi đương nhiên đang rất hạnh phúc.”

Cười ý đã hiểu, Trịnh Duệ cũng không nhiều lời, mặt khác Lâm Hạo Nhiên bước lên, cố ý thân thiết bắt tay Vân Hi, mỉm cười ôn hòa, “Đã lâu không gặp.”

Nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau kia, tâm tình ghen tuông của Đường Dịch Thần càng bùng phát, khéo léo tách hai bàn tay ra, biểu tình biến hóa khôn lường vụt phát chuyển thành ôn nhu nhìn ‘vợ yêu’ trong lòng mình, “Có mệt không? Muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút không?”

Buồn cười nhìn nam nhân tính tình như trẻ con, Vân Hi cũng không vạch trần, nhẹ nhàng lắc đầu “Em không mệt.”

Cưng chiều khoe khoang hôn nhẹ lên khóe môi Vân Hi, “Chúng ta vào nhà trước rồi nói chuyện.”

Dứt lời liền giữ chặt Vân Hi, chiếm lấy ghế sô pha mềm mại ngồi xuống, hoàn toàn không quan tâm đến ba người đang cười trộm.

Sau khi ngồi xuống, trong phòng nháy mắt tĩnh lặng lại, dù sao cũng đã bao lâu rồi, sự tình chôn sâu trong lòng cũng không cách nào hoàn toàn biến mất, hai mắt đối nhau, tươi cười cũng càng đậm, cũng dẫn tới bầu không khí xấu hổ, im lặng, “Vụt cái đã nhiều năm thế rồi.”

“Đúng vậy, thời gian như thoi đưa, chớp mắt chúng ta đều đã già rồi.”

“Có cảm giác cuộc đời giống như chén trà này vậy.” Cầm một cốc trà đưa lên mũi, Trịnh Duệ khẽ nhấp một ngụm, “Hương vị cũng theo tâm tình mà cảm nhận.”

“Đúng vậy.” Lâm Hạo Nhiên thản nhiên cười, nhìn màu sắc nhàn nhạt của nước trà, chậm rãi đưa đến khóe miệng, tinh tế thưởng thức hương vị trong đó, “Rất thơm ngọt.”

Không khí dần ấm áp, vẫn giống như quãng thời gian mọi người vui vẻ trước kia, cảnh vật chuyển thành một bầu trời nắng ấm, vùng đồng nội – ngoại ô, cười đùa bên nhau…..

Màn đêm thật dài, kể ra quá khứ đã qua cũng là một thứ tốt đẹp, bởi vì trong đoạn kí ức đó bao hàm rất nhiều cảm xúc, tuy có đau thương nhưng cũng có tuổi thanh xuân quý giá duy nhất trong cuộc đời của mỗi người…

Hương trà thanh u (thanh tịch và đẹp), tiếng cười nói nhỏ nhẹ tràn ngập toàn bộ phòng khách, thật ấm cúng, lại một lần nữa bên nhau để thu lại những hạnh phúc bỏ lỡ……

____ END ____

Lời của tác giả: Cám ơn sự ủng hộ của mọi người O(∩_∩)O

Lời của editor: *Tung bông~~~* Chặng đường của cuốn truyện đã đi đến hồi kết rồi ^^~. Chân thành cảm ơn mọi người đã cổ vũ mình hoàn thành bộ đầu tiên này. Yêu mọi người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện