Hai người lặng lẽ ngắm nhìn thân ảnh của nam hài đã trưởng thành kia dần dần khuất bóng trong tầm mắt….

Đường Dịch Thần cúi đầu nhìn Vân Hi đang bên cạnh mình, có chút ngập ngừng hỏi “Chúng ta về nhà đi.”

Một nụ cười mềm nhẹ như cơn gió thoảng qua trước mặt cậu, Vân Hi lại quay mặt đi, tuy rằng đã nghĩ là sẽ thẳng thắn bày tỏ hết những suy nghĩ của mình nhưng vẫn còn chút e ngại…Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi bình ổn những xúc cảm đang khấy động trong người, đang muốn mở miệng đáp lời thì bỗng một tiếng gọi khiến cho Vân Hi nháy mắt cứng đờ người…

“Vân Hi?!”

Xoay người nhìn về phía thanh âm phát ra, sắc mặt Vân Hi phút chốc tái nhợt không chút huyết sắc……

“…… Mẹ.”

Hiểu được đáy lòng Vân Hi chịu đựng nhiều sự dày vò, Đường Dịch Thần tự trách cùng đau lòng đem đôi tay trở nên lạnh buốt của cậu bao bọc kín kẽ trong lòng bàn tay mình, dường như muốn dùng phương pháp ngốc nghếch này để sưởi ấm cho cậu.

“Các người…….?”

Nhìn bọn họ tay trong tay, Lục mẫu cay mày, quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh cách đó không xa, lại có chút hờn ghét quay về nhìn Vân Hi “Các người nhanh đi khỏi đây đi, bạn tôi một lúc nữa nhìn thấy hai người thế này thử hỏi thể diện của tôi còn ra cái dạng gì nữa.”

Không có lời hỏi thăm ân cần của người mẹ chỉ toàn trách móc nặng nề cùng xua đuổi, khóe miệng Vân Hi vẫn như trước nở một nụ cười nhưng lại tràn ngập chua sót “Vâng————–.”

Cảm nhận được đôi bàn tay ấy hơi hơi phát run, Đường Dịch Thần nhìn thẳng về phía Lục mẫu, mâu trung ánh lên tia nhìn lạnh băng phảng phất muốn bắn thủng người đối diện…

Nhìn đối phương có chút sợ hãi mà thối lui từng bước, Đường Dịch Thần đang muốn mở miệng lại phát giác Vân Hi có chút cầu xin nhìn hắn lắc đầu, bên trong đôi mắt kia chất chứa bao nỗi niềm ảm đạm không thể xóa nhòa hết sự ưu thương làm cho trái tim Đường Dịch Thần từng cơn đau đớn như bị bóp nghẹt.

Bởi vì sự việc đột nhiên phát sinh khiến cho sức lực của Vân Hi nhanh chóng bị hút cạn, bước chân nặng nề như đang đeo ngàn cân nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản, mỗi bước đi đều như đang dẫm nát lên vết thương lòng, đau xót khiến cho từng trận ướt nóng dâng lên trong hốc mắt.

.

Không biết làm thế nào mà ra được khỏi bệnh viện, Vân Hi nhìn lên không trung, không phải muốn nhìn ngắm những cảnh vật thuần khiết tươi đẹp của cuộc sống mà đơn giản cậu chỉ không muốn những giọt lệ chảy xuống từ khéo mắt.

Trong phút chốc Vân Hi đã cảm nhận được những rung cảm sâu kín trong lòng mình, lúc này đây bất kì tạp âm nào cũng không thể lọt vào tai cậu nhưng cậu vẫn có thể cảm thụ được cái ôm ấm áp đang bao bọc lấy mình khiến cho sự lạnh thấu trong lòng dần được sưởi ấm, cậu quay đầu nhìn về phía Đường Dịch Thần, nói “ Tôi muốn nhìn mặt trời lặn”

Ghì chặt thân hình đang run rẩy kia vào sát mình, tất cả những đau lòng, bi thương nháy mắt trào ra “Được, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn”

Thanh âm ôn nhu như nước nhanh chóng an ủi được tâm tư hỗn loạn của Vân Hi, thả lòng chính mình, dựa vào trong lòng của Đường Dịch Thần.

Trước nhiều người đứng ở cửa bệnh viện, Đường Dịch Thần không chút kiêng kị nắm chặt tay Vân Hi, không chú ý tới cái nhìn săm soi của bất cứ ai vẫn như cũ ôm lấy cậu.

Tình yêu vốn nên là những thứ tốt đẹp nhất, có tương lai hạnh phúc, có cuộc sống khoái hoạt, nhưng lại bởi vì những tư dục (tham vọng cá nhân) của hắn mà đã tự tay hủy diệt đi phần tình cảm này, cũng làm cho người mình yêu thương phải bị tra tấn bởi rất nhiều những nỗi thống khổ bất hạnh suốt bao năm. Bản thân mình lại bị cuốn vào những thù hận cũng bon chen nhỏ mọn của cuộc đời nhưng so ra có lẽ cũng chưa bằng một phần vạn nỗi khốn khổ của Vân Hi….

.

Một chiếc xe thể thao màu đen dừng ngay trước mặt hai người, Vân Hi như bừng tỉnh, theo phản xạ lui càng sâu vào bên trong lòng Đường Dịch Thần, nhìn người đang bước xuống xe Lâm Hạo Nhiên.

“Quấy rầy rồi——–.”

Lời nói có chút giễu cợt đã thành công phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, Vân Hi hai má ứng đỏ.

Nhìn Vân Hi đỏ mặt, vẻ mặt của Đường Dịch Thần càng thêm nhu hòa, đối với sự xuất hiện đột ngột của Lân Hạo Nhiên cũng không thèm để ý.

Nhìn ra giữa hai người đã có chút chuyển biến, trên mặt Lâm Hạo Nhiên lộ ra nụ cười ôm nhu ấm lòng “ Lên xe đi, muốn đi đâu sao, tôi đưa hai người đi”

“Được.”

Không cự tuyệt, Đường Dịch Thần mở cửa xe, dìu Vân Hi ngồi vào phía sau rồi bảo đưa về biệt thự trên núi của mình ở ngoại ô, xong xuôi liền điều chỉnh ngồi một tư thế thoải mái, đem Vân Hi dựa vào trong lòng mình… Vừa trải qua cơn bệnh nặng không khỏi khiến Vân Hi mệt mỏi, kiệt sức, cậu đành phải dựa vào ***g ngực ấm áp này, dần dần ngủ say.

Lâm Hạo Nhiên từ kính phản chiếu trông thấy Vân Hi ngủ rất bình thản, mâu quang cũng càng thêm nhu hòa, bất quá nhìn đến Đường Dịch Thần cố ý hôn nhẹ lên trán của Vân Hi, động tác kia mười phần độc chiếm ngược lại khiến cho Lâm Hạo Nhiên bên môi nụ cười càng thêm sắc nét….

Kỳ thực yêu một người rất đơn giản, được người kia luôn vui vẻ, hạnh phúc….đó mới là tình yêu mình dành cho người đấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện