“Các người đừng cãi nhau nữa.” Tuy thanh âm suy yếu nhưng lại có tác dụng đến bất ngờ, nhìn không khí lãnh lẽo giữa mấy người kia đã đình chỉ, Vân Hi cúi đầu ôm trán đang đau đớn “…mấy người đi ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng một chút.”

“Ba, con…….”

“Đi ra ngoài————.”

Nhắm mắt lại, lúc này cái gì cũng không muốn nghe, Vân Hi đánh gảy lời nói chưa xong của đứa con, giọng nói không chút khí lực dần dần yếu đi nhưng vẫn làm cho những ngưởi ở đây đều đồng loạt tường tận nghe rõ.

Nhìn bộ dạng của phụ thân, Lục Minh Tuyên tâm can ẩn ẩn đau đớn, cha con bên nhau nhiều năm như vậy cũng chưa thấy phụ thân suy yếu đến mức này, tầm mắt di chuyển tới Đường Dịch Thần, lộ ra ánh mắt lạnh băng đầy tức giận. Đều do ông ta…nếu không phải vì ông ta thì cũng sẽ không phát sinh nhiều thứ chuyện đến vậy….

Mâu quang khi quay nhìn về phía phụ thân lại trở nên nhu hòa “…… Vâng ạ.”

Trước khi rời đi vẫn kịp dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thoáng qua Đường Dịch Thần, sau đó mới là người đầu tiên ra khỏi phòng.

Không chút để ý tới ánh mắt trêu tức của đối phương, Đường Dịch Thần dịu dàng chăm chú nhìn Vân Hi, trở tay bế cậu từ chỗ ngồi quay trở lại giường mềm mại, cẩn thận chính lại chăn cho Vân Hi rồi cũng ly khai khỏi phòng. Mà vẫn một mực tựa bên góc tường, Bạch Vũ là người duy nhất chưa ra ngoài, hắn bước nhẹ tới trước giường.

“Có những chuyện cho dù có trốn tránh cũng không giải quyết được gì đâu”

Nói xong lời muốn nói Bạch Vũ liền mỉm cười rời đi…

Vừa mới khép cửa xong, không ngoài dự kiến lại nhìn thấy trên hành lang có hai người đang hằm hè nhìn nhau, than nhẹ một hơi “Tốt xấu các người cũng là cha con ruột thịt…….” (Ó_Ò gì cơ?!!) Chưa kịp dứt câu, một con dao nhỏ đã phi đến trước mặt hắn.

“Tôi cùng tên hỗn đản này không có bất cứ quan hệ gì cả, cho nên thỉnh đừng đem tôi cùng cái tên ngu xuẩn này xếp cùng một chỗ.” Lục Minh Tuyên từng lời từng chữ đều lộ ra lãnh ý, ẩn lộ rõ một loại sát khí.

Bạch Vũ nhún nhún vai, nếu đương sự đã tỏ thái độ như thế thì hắn cùng những người đứng đây xem cũng không có quyền hạn gì xen vào, điều duy nhất có thể làm chính là rời khỏi nơi này cho hai người bọn họ có một không gian riêng.

Cho đến lúc Bạch Vũ rời đi, hai người vẫn như trước nhìn thẳng vào đối phương. Thời gian trôi đi nhưng bầu không khí cứng ngắc vẫn không hề tiêu tán mà ngược lại càng thêm ác liệt.

Lời nói lãnh đạm cũng không phải hối hận hay là muốn giải thích “Trước lúc gặp lại Vân Hi, tôi không hề biết đến sự tồn tại của cậu.”

Khẩu khí của Minh Tuyên dị thường bình thản, dường như cảm thấy chuyện này cùng nó không hề có chút quan hệ “Đường tiên sinh, không cần giải thích với tôi đâu.”

“Ngoài Vân Hi, tôi không cần giải thích bất cứ điều gì với người khác, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Vân Hi vĩnh viễn đều là của tôi, cậu chẳng qua chỉ là con nuôi của em ấy, mà tôi cũng là cha đẻ của cậu, tuy tôi chưa từng làm tròn được trách nhiệm nhưng cũng không thể xóa nhòa huyết thống giữa tôi và cậu.” Những lời này giống như một lời cảnh cáo hơn là một lời sám hối.

“Con nuôi thì sao, mà huyết thống thì thế nào, người vẫn luôn thật sự chăm sóc tôi không phải là ông, cũng không phải người đàn bà đã ném tôi tới cô nhi viện mà là Lục Vân Hi…. cha của tôi—————.”

Ánh mắt trong chớp mắt trở nên nhu hòa, nhưng lại rất nhanh khôi phục vẻ băng lãnh…

“Chính người ấy đã cho tôi sinh mệnh thứ hai, cho nên tình cảm giữa hai chúng tôi ông vĩnh viễn không thể nào phá hoại được, trái lại, chính ông mới là người đã làm thương tổn ba ba, còn chúng tôi mới là người một nhà gắn bó với nhau.” Hừ lạnh một tiếng “…không biết tôi nói như thế đã đơn giản chưa, liệu một động vật máu lạnh như ông có nghe hiểu không.”

Sự nghiêm khắc xẹt qua trong mắt “Chuyện của người lớn, trẻ con như cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được.” Thu lại biểu tình, ánh mắt khôi phục lạnh lùng vốn có “…mà cậu dù sao cũng là con tôi.”

Lục Minh Tuyên gắt gao nắm chặt tay phát ra tiếng kèn kẹt, còn chưa kịp mở miệng phản bác, cánh cửa của phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, người vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi giờ này lại xuất hiện trước mắt hai người.

Tầm mắt Đường Dịch Thần dừng ở Vân Hi đang đứng sau cửa, cửa sổ thoáng khí vốn nên đóng lại cẩn thận vì sơ sẩy mà lại mở toang ra. Xem chừng âm lượng nói chuyện của hắn và Lục Minh Tuyên đã ngoài ý muốn truyền đến tai Vân Hi rồi. Cũng do đây là phòng bệnh đặc biệt đắt đỏ nên mới xảy ra cơ sự này, lúc này cũng khiến cho người luôn luôn quyết đoán trong mọi việc như Đường Dịch Thần lộ ra biểu tình hối hận “Vân Hi———-.”

Không để ý đến tiếng gọi của Đường Dịch Thần, đồng tử (con ngươi) của Vân Hi lại bình tĩnh không chút gì gợn sóng,

“Các người …… là … cha con ruột?”

Nhìn Đường Dịch Thần gật đầu, còn Minh Tuyên lại cúi gằm mặt xuống, Vân Hi lại đột nhiên bật cười, không còn chút sức lực để chống đỡ thân thể nên ngã nhào xuống đất, nhìn hai người lo lắng vội vàng chạy tới, nụ cười của Vân Hi càng thêm sắc nét… Nguyên lai cậu cái gì cũng đều không có được, ngay cả người thân duy nhất còn lại bên cậu cũng đều là của người khác, mọi việc thật nực cười, kể cả cuộc đời của cậu cũng vậy……

“Vân Hi, không phải như những gì em tưởng tượng đâu.” Dùng sức ôm chặt Vân Hi vào trong lòng, nụ cười của Vân Hi khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi và bất an.

Cũng hết sức lo lắng, Minh Tuyên quỳ gối trên mặt đất, hai tay bọc lấy thân thể của phụ thân “Ba, con không phải muốn giấu diếm ba đâu, ba đừng sinh khí (tức giận).”

Nâng tay lên, như ngày nào Minh Tuyên còn thơ dại, cậu vuốt ve tóc con trai “Ba không có sinh khí, con đã lớn rồi, đã có năng lực để phán đoán mọi thứ, mà khả năng lựa chọn của chính con cũng theo đó phải lớn dần rồi.”

“Ba, ba muốn nghe lựa chọn cuối cùng của con không?” Nhìn phụ thân, Minh Tuyên mỉm cười ôn hòa tựa dòng suối thanh mát “Con Lục Minh Tuyên, cả đời này chỉ có một tên, cũng chỉ có một người cha là Lục Vân Hi.” Mười ngón ôm chặt phụ thân “…cả đời là cha con——-.”

_______

Lenivy: TT_TT Cảm động quá… *trấm trấm nước mắt*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện