_____

Từng giây từng phút ở chung thật giống như được quay lại khoảng thời gian trước mười năm tuổi, ôn nhu, quan tâm cùng cẩn thận săn sóc đều ‘sưởi ấm’ trái tim Vân Hi… Nhưng đáy lòng vẫn có chút kháng cự khiến cậu không thể ở bên cạnh hắn như ngày xưa, vén rèm lên, nhìn nắng sớm chiếu sáng rực rỡ, nỗi lòng chất chứa ngổn ngang, không một khắc được bình yên….

Cộc—–Cộc——-

Vang lên tiếng gõ cửa, người mà cậu vẫn đang suy nghĩ miên man tới cũng lại đã xuất hiện trước mặt “Vân Hi, sớm an?”

“Sớm an.” Xoay người mỉm cười, bất giác mỉm cười tự nhiên đã sớm thành thói quen, chính là cái ‘thói quen’ này đối với cậu mà nói lại là một biểu hiện thật đáng sợ, sẽ làm tâm cậu sinh ra ý nghĩ ỷ lại, nhưng nếu sai lầm như trước thì sẽ lại vạn kiếp bất phục *….

(* Nguyên tác 万劫不复– vạn kiếp bất phục: muôn kiếp cũng không thể quay đầu trở lại)

Bàn tay ấm áp giữ chặt lấy tay cậu, khi cậu bất giác phát hiện ra thì mười đầu ngon tay đã đan vào nhau… Cảnh tượng này càng thêm càn quấy suy nghĩ của cậu, cậu hoàn hồn, ngước nhìn bộ mặt ôn nhu của Đường Dịch Thần.

“Điểm tâm anh đã chuẩn bị xong rồi .” Bàn tay cũng không vì Vân Hi nhìn chằm chằm mà buông, ngược lại càng thêm dịu dàng bao bọc tay cậu “Một lát nữa anh sẽ đưa em đi làm.”

Biết là giãy giụa cũng không ích gì nên Vân Hi tùy ý để Đường Dịch Thần kéo cậu tới trước bàn ăn cơm, bưng ra trước mặt cậu một bát cháo thanh đạm, nóng hổi, nhất thành bất biến * đưa lên một muỗng cháo khẽ thổi…

(* Nguyên tác 一成不变 – nhất thành bất biến : đã hình thành thì không thay đổi, ý nói một thói quen mà quen tới nỗi đã trở thành một hành động vô thức)

“Không cần, tự tôi có thể ——.”

“Được rồi.”

Cũng không quá miễn cưỡng, ánh mắt đầy vẻ thâm thúy nhưng tất cả đều lưu chuyển sự ôn nhu vô hạn “Giữa trưa anh sẽ đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.”

“Tôi giữa trưa sẽ ăn cơm ở công ty.”

Ý tứ cự tuyệt rõ ràng nhưng lại vẫn không thể ‘đánh phá’ được nét tươi cười trên mặt Đường Dịch Thần, Vân Hi cúi đầu, cầm chén canh, nhìn bóng mình phán chiếu trong chén, cậu buông bát, than nhẹ một tiếng “Anh không cần bù đắp gì đâu, mỗi một con đường đều phải tự mình đi quá, những việc tôi đã trải qua đều do sự lựa chọn của chính tôi, anh không nợ nần tôi bất cứ điều gì cả————-.”

Lông mày nhíu lại, ánh mắt sáng quắc vẫn một mực nhìn chằm chằm người yêu dấu ngồi đối diện “Đây không phải là bù đắp….”

Thấy đối phương nhìn mình chăm chú, trái tim Vân Hi tựa như sợi dây thừng bị xoắn lại với nhau, cậu lo lắng, vội vàng đứng lên“Tôi đi làm đây.”

Không thể đối mặt, vậy cậu chỉ còn cách nhanh chóng rời đi… Đầu óc tỉnh táo hơn một chút cũng là lúc cậu đã ‘chạy trốn’ tới nhà ga công cộng thường ngày. Cậu thở gấp, ngồi gục xuống, từng chuyện cũ như một thước phim chớp lóe trong đầu cậu, như hư như ảo, mọi thứ cứ luân phiên xuất hiện, tra tấn cậu khiến cậu không biết nên làm thế nào cho phải….

Ngây ngốc tới công ty, nhìn người ngồi ở bàn làm việc của mình, Tùng ca vẻ mặt tức giận chỉ trích cậu vô cớ nghỉ phép làm liên lụy tới hắn ta, Vân Hi vẫn như mất hồn mất vía mơ mơ hồ hồ nghe. Ngay cả công việc của mình không biết chồng chất một đống từ khi nào, cậu không không chút để tâm..

Đi vào nhà để xe, nhìn chiếc xe vẫn là bạn đồng hành của mình như vừa trải qua ‘lễ rửa tội’, trở nên ‘tan nát’ không chịu nổi, Vân Hi cũng đoán được là do Lí Tùng tự tiện lấy dùng mà không hỏi mượn. Xoa xoa ấn đường, tâm tình càng thêm chán nản, trên mặt luôn luôn thích mỉm cười thì lúc này cậu lại cảm thấy vô lực khi phải ‘ngụy trang’ chính mình, còn trên lưng công việc vô cớ lại nhiều hơn gấp hai lần, Vân Hi đành cam chịu số phận, tiến về phía trước mà thôi——–.

.

Cả ngày liên tục phải đưa bưu phẩm làm cho cậu mỏi mệt không chịu nổi… Từ khi được về nhà, cậu vốn không hề đi ra khỏi nhà, liên tiếp xin nghỉ phép một tuần khiến cho Vân Hi ít nhiều cũng có chút không thích ứng được với cuộc sống bận rộn, bôn ba. Nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, chớp mắt đã tới hai giờ chiều, lau lau một chút mồ hôi lấm tấm trên trán, cười khổ, suy đi tính lại nghìn vạn lần, cậu hiện giờ cũng không biết nên lo lắng cái gì trước tiên nữa.

Trên xe cũng không có quá nhiều người, đối chiếu lại địa chỉ, Vân Hi mới mang vẻ mệt mỏi ủ rũ tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang chuyển động, suy nghĩ lại không biết phiêu du về phương trời nào….

Ong ong, ong ong….

Thanh âm di động vang lên làm cho tâm trí Vân Hi vội quay trở lại, nhìn thoáng qua dãy số hiện trên màn hình di động, cậu lại khe khẽ thở dài “Trình thiếu .”

“Ha hả, Vân Hi có nhớ tôi không?.”

Lời nói truyền ra khiến Vân Hi bất giác đưa tay lên thái dương, nhẹ nhàng xoa nắn “Trình thiếu thật biết nói đùa, ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể tìm Vân Hi được sao——-?”

“Trình thiếu biết tôi không có ý này mà.”

“Vân hi thật đáng yêu.” Mang theo hàm súc nho nhỏ sủng nịch “Buổi tối tôi mời em ăn cơm được không ?”

“Thật ngại quá, ngài mời tôi sao tôi lại dám không đi.” Nhìn thoáng qua thư tín trong ba lô, Vân Hi khó có lúc nào lại thấy vô cùng cảm kích vì lượng công việc nhiều như vậy “…nhưng tôi còn chút việc chưa hoàn thành, có lẽ phải làm đến khuya…..”

“Không sao….” Thanh âm cười khẽ từ trong điện thoại vang lên “Em ngó ra ngoài cửa sổ xem———-.”

Vân Hi quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe chạy song song với xe bus, mui xe dần dần được kéo lên… Chiếc xe lộng lẫy thật giống như vị công tử kia, nháy mắt hấp dẫn không biết bao nhiều hành khách trên xe….

Vân Hi thở dài càng thêm nhiều đến nỗi đối phương cũng đã chú ý.

“Vân Hi rất chán ghét tôi sao?!”

“Tôi nghĩ Trình thiếu hiểu lầm rồi, ngài và tôi đơn thuần chỉ là hai người xa lạ sao có thể nói là chán ghét hay không”

Cố ý kéo dãn ra khoảng cách, hy vọng đối phương có thể hiểu được hàm ý cự tuyệt của cậu, nhưng có vẻ như cách thức này vĩnh viễn không thể áp dụng đối với những người vốn đã quen đứng ở trên địa vị cao hơn người khác

“Nếu không chán ghét, vậy cùng tôi ăn một bữa cơm được không. Tôi vừa mới xuống phi cơ, người đầu tiên nhớ tới lại chỉ có mỗi Vân Hi mà thôi.”

Ý tứ trong lời nói có chút gì đó làm nũng cùng ủy khuất, nhưng lại không hề phù hợp với khuôn mặt anh tuấn này…

“Xin Trình thiếu đừng làm tôi khó xử——-.”

“Lời Vân Hi nói thật sự làm tổn thương người khác mà, nhưng tôi lại thích một Vân Hi thẳng thắn như vậy…”

Lời nói đầy mâu thuẫn từ trong miệng Trình Mộ Vũ vốn cũng đã thành nếp, làm cho Vân Hi lúc này tâm tình đang mệt mỏi cũng không muốn tiếp lời… Cậu thật sự không hiểu vì sao bình thường cậu luôn nín nhịn mà lại vẫn cứ hay bị người khác trêu đùa——-.

“Vân Hi, xe bus cũng sắp tới bến đỗ rồi, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”

________

Lenivy: Ong bướm vây quanh Vân Hi nhiều quá anh Dịch Thần à!!!! =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện