Chương 95

Những năm này, mọi người đã hoàn toàn không bất ngờ với việc Trình Diệu Vi ra ngoài nữa. Nhưng lần này đi tới, mấy đệ tử và các trưởng lão đi theo đều quay lại nhìn.

Nguyên nhân?

Từ sáu năm trước, số lần Trình Diệu Vi ra ngoài cùng với Tư Tĩnh cũng giảm xuống. Những sự kiện mà cô phải đi thì cô sẽ không để Tư Tỉnh đi theo, mà sự kiện nào Tư Tĩnh có thể đi thay thì Trinh Diệu Vi tuyệt đối không xuất hiện.

Sau đó là hai sự đô thay nhau bế quan, thấy mặt cũng khó. Mà hiện tại, cả hai cùng xuất hiện, lập tức khiến những người khác nhìn không dứt mắt được.

Trình Diệu Vi mặc một thân xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát, trang điểm cũng không nhiều, nhưng với gương mặt và nhan sắc chưa từng đối khác của mình, người khác chỉ cần nhìn liên không dứt ra được.

Chưa kể tới Tư Tĩnh đi phía sau cô. Cậu mặc một thân bạch y, pha chút sắc lam, càng làm nổi bật khí chất sạch sẽ của cậu. Những năm này, Tư Tĩnh đã cao hơn không ít, gương mặt cũng theo đó càng ngày càng ưa nhìn.

Trình Diệu Vĩ nhìn vào liền có cảm giác đang nhìn một thư sinh nho nhã dịu dàng, vô cùng vui mắt. Đây là cô đã nhìn quen còn thấy như vậy, chưa kể tới những người khác.

Hai người đứng cùng một chỗ trống đặc biệt đẹp đôi. Nhưng trong đám đông, có hai người hoàn toàn không có hứng thủ, thậm chí tâm tình còn không ra làm sao.

Xin giới thiệu nữ chính đã hoàn toàn hắc hoá, với thực lực đã lên tới Trúc cơ tầng bảy, là người gần như xuất sắc nhất trong những đệ tử lứa tuổi mười trám trong nội môn, là hạt giống của lần tỷ thí này.

Xin giới thiệu, nam chính Mạc Quân, hay còn gọi là Tử Nguyên đại tiên người mà hôm nay cũng mặc màu trắng, nhưng khí chất nhìn khó chịu hơn Tư Tỉnh không biết bao nhiêu.

Mạc Quân là loại băng lãnh từ ngoài vào trong, mặc đồ trắng cũng cho người khác cảm giác như đang nhìn một cục tuyết chỏi mất, quả thực không dám nhìn lâu. Còn Tư Tĩnh là khi chất ôn nhu như gió xuân, nhìn gương mặt cùng y phục liên liên tưởng tới ánh trăng dịu dàng.

Trình Diệu Vì sẽ tuyệt không thừa nhận là cô cố tình chọn đụng hàng đầu. Ai bảo trong cốt truyện miêu tả Mạc Quân lần này rõ là kỹ. Nhưng trong mắt cô, nam chính kiểu này làm sao sánh được với đồ đệ của mình cơ chứ.

Lần này di chuyển bằng pháp khí phí hành có hình dạng một con thuyền, kích thước thì khỏi cần nói, đủ chứa cả trăm người chứ đừng nói là vài chục người

Khi lên thuyền, Trình Diệu Vi chọn đại một căn phòng sau đó nhất mình bên trong, Từ Tinh chọn phòng bên tay trái cô như một lẽ đương nhiên. Mạc Quân nhìn thấy vậy, lại không nhịn được đi vào phòng phía bên tay phải. Mọi người nhìn tình hình, sau đó nhìn nhau, lại ai về phòng người nấy, hoàn toàn không quan tâm.

Cái gì có thể bát quái được nhưng cái này thì không, trừ khi nghĩ không muốn mạng nữa.

Một đường đi, Trình Diệu Vi vô cùng nhàn hạ, cho nên liên theo thói quen sắp xếp lại không gian.

Sáu năm này, số vàng bạc châu báu mà cô nhận được đã không kể xiết được nữa. Từ một nhẫn không gian ban đầu cho mỗi thứ đã thành mười cái. Mặc dù với số lượng này, Trình Diệu Vi cũng có chút hốt hoảng thế nhưng làm gì có ai chế ít tiền đâu.

Ngoài ra, pháp khí trong không gian mà cô dùng để bảo mệnh trong thời gian này cũng tăng đáng kể. Cô còn dời hồ linh dịch thượng phẩm vào trong không gian, đặt gần hồ linh dịch cực phẩm.

Bao nhiêu năm nay, cô dùng linh dịch nhiều như vậy nhưng nhìn cái hồ có vẻ cũng không hao nhiều cho làm. Những thứ làm cho Trình Diệu Vi hài lòng nhất vẫn là bồn tắm thảo dược. Thời gian Trình Diệu Vĩ ở trong không gian chủ yếu là năm bên trong bồn tám.

Nước bên trong không nguội, lại có công dụng chữa bệnh, cho nên thời gian Trình Diệu Vi ngâm mình chỉ tăng lên chứ không giảm.

Thời gian đi tới Bích Luân phải tốn khoảng hai ngày. Trong thời gian này, Trình Diệu Vi và Mạc Quân chưa từng ra ngoài. Còn những người khác đều ra để ăn cơm hoặc hóng gió ngắm cảnh.

Mãi tới khi tới nơi, mọi người mới thấy hai người này.

Lần này, Mạc Quân mặc một thân màu đen, Trình Diệu Vi lại mặc một thân đỏ, trên người đều mang thêm rất nhiều pháp khí pháp bảo, giống như cảnh cáo người khác đừng đụng vào cô vậy.

Nhưng điều khiến người khác bất ngờ nhất chính là ngày hôm nay Tư Tĩnh vậy mà cũng chọn màu đỏ. Tư Tĩnh ra khỏi phòng trước Trình Diệu Vì nửa tiếng, đang đứng nói chuyện với các đệ tử khác. Cậu từ trước tới nay cũng không hay mặc màu đỏ cho lắm, nhưng cũng không phải chưa từng mặc, thế nên các đệ tử ngoài kinh diễm một chút ra thì cũng không có phản ứng gì kì lạ.

Đó là cho tới khi Trình Diệu Vi ra khỏi phòng.

Vừa nhìn thấy Trình Diệu Vi, mặt Tư Tĩnh lập tức đỏ bừng, mà Trình Diệu Vi cũng có chút ngac nhiên.

Sư Sư phụ. Con đi thay đồ –

Tư Tĩnh vội vàng muốn quay vào trong phòng.

Không cần. – Trình Diệu Vi xua tay.

Nghe vậy, đám đệ tử lập tức giả điếc quay đi, chưởng môn cũng chỉ nhìn trời ngắm đất. Chỉ có Mạc Quân nhíu mày.

Hồ nháo! Y nói.

Trình Diệu Vi nhướn mày, quay sang. Mấy năm này cô cũng không gặp con hàng này. Đây là tiết tấu đòi đánh sao?

Ý gì?- Trình Diệu Vi hỏi lại.

Chưởng môn và hai trưởng lão đứng gần đó lập tức chuồn thắng, dẫn theo đám đệ tử. Trong nháy mắt, trên thuyền chỉ còn lại Tư Tĩnh, Trình Diệu Vi và Mạc Quân. Mạc Quân nhíu chặt mày.

Muôi không biết xấu hổ sao? Quân què gì? Trình Diệu Vĩ nhíu mày. Mặc thành cái dạng này còn không biết người ngoài nhìn vào sẽ là cái dạng gì à?- Mạc Quân phá lệ, nói một câu đặc biệt dài.

Thành cái dạng gì thì cũng không có ai dám đánh ta. – Trình Diệu Vì cười khẩy.

Tâm này thì người ngoài nhìn vào ta đương nhiên là thấy một con người đức cao vọng trọng, tâm sáng như gương, mình hạc xương mại, đầu như ai đó nửa con mắt cũng không thèm dùng để nhìn đường.

Trình Diệu Vi, sao muội lại trở nên như vậy?- Mạc Quân nhíu mày càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Trình Diệu Vi chính là một bộ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mạc Quận, người rốt cuộc là muốn gì? Không thể nói thẳng ra được hay sao?- Trình Diệu Vĩ thực sự không nhìn nổi bộ dạng mất não này của nam chính.

Mạc Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó như nghĩ cái gì, một lúc sau mở miệng.

Ta muốn nói nếu muội muốn, chúng ta có thể thử xem

Trình Diệu Vì nhướn mày. Thử Thử cái gì?

Nhưng Trình Diệu Vì còn chưa bực mình, phía sau Tư Tỉnh đã sắp đánh mất bình tĩnh. Cậu nhìn Trình Diệu Vi. Việc Trình Diệu Vị thích Mạc Quân đã sớm không phải chuyện gì bí mật trong phải nữa. Thậm chí hiện tại còn có thể công khai bàn tấn. Thế nhưng chuyện có hiện tại không còn thích

Mạc Quân nữa cũng không phải là chuyện mới, làm sao hiện tại Mạc Quân có thể nói ra lời như vậy.

Nhưng ngoài tức giận với Mạc Quận ra, Tư Tĩnh vậy mà lại phát hiện mình còn sợ hãi việc Trình Diệu Vi sẽ đồng ý hơn. Bao nhiêu năm qua, Từ Tĩnh hoàn toàn không giấu kín tâm tư của mình với Trình Diệu Vi, thậm chí cũng biết là mình không thể giấu được. Thế nhưng cậu chính là muốn cử như vậy đối mặt với chính mình. Hơn nữa,

Trình Diệu Vi cũng hoàn toàn không có biểu hiện ghét bỏ. Lại thêm chuyện vừa nãy, vốn dĩ Tư Tĩnh đã có một chút hi vọng.

Vậy mà hiện tại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện