Chương 9

Sau khi đã chửi rủa cốt truyện xong, Trình Diệu Vi đi tới một kết luận, quả thực là chạy trời cũng không khỏi năng, thế nên tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện chạy làm gì mất công. Nhưng bù lại, Trình Diệu Vi lại đi tới một kết luận vô cùng hữu ích: Mặc dù những chi tiết nhỏ có thể bị lệch, thế nhưng cốt truyện ban đầu vẫn sẽ đi đúng hưởng của nó, không bị chệch quá nhiều.

Đại khái như trong tiệc đính hôn, mặc dù Sở Vĩnh Dương không công khai nói rằng không thích cô ở trước mặt bàn dân thiên hạ, thế nhưng lúc thắng nhóc kia đi tới quay phim, Sở Vĩnh Dương đã nói một vài lời không giống với truyện gốc ban đầu mà cô đọc, thể hiện rõ rằng anh ta thích Trình Ngọc và ghét cô. Điều này cho thấy rằng chi tiết Sở Vĩnh Dương công khai nói ra ý thích của mình không thay đổi, chỉ có cách thức là bị đổi một chút.

Nhưng hai cách khác nhau lại đưa tới hai hiệu quả khác nhau. Điều đó cho thấy cốt truyện chỉ không bị lệch ở những chi tiết lớn và quan trọng, những chi tiết nhỏ có thể bị thay đổi. Biết được điều này khiến cho sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng trước hết là phải nghĩ cách để thoát khỏi buổi tiệc sinh nhật sắp tới đã.

Xem nào…

Khách khứa đều là tại to mặt lớn, có thể tranh thủ cơ hội này để lại ấn tượng tốt, cũng nhân cơ hội này làm quen một số người luôn và ngay. Chưa kể, nhân lần tiệc này, cô còn có thể hốt được kha khá các món quà có giá trị. Đại khái như vòng nạm kim cương hay gì đó, rất tiện lợi. Cái cô cần nhất hiện tại chính là tiền. Tiết kiệm tiền và đầu tư vào những món an toàn là ưu tiên hàng đầu của cô. Sau này, khi có một khoản nhất định, cô sẽ bắt đầu đầu tư vào những thứ khác.

Còn mục tiêu trước mắt là có nhà riêng, có xe riêng và có tiền trong tài khoản cái đã.

Chỉ khi có tiền trong tay cô mới có thể yên tâm được.

Vậy cho nên, nữ chính và cây xúc xích của cô ta làm ơn tránh xa bà ra. Bà thực sự không có hứng thú với chuyện tình mùi mẫn lâm ly bi đát máu chó đầy đầu của tụi bay đầu

Thực sự.

Đm hai mấy ba mấy tuổi đầu rồi mà còn yêu đương nhắng nhít, anh anh em em hiểu lầm khóc lóc các kiểu. Quả nhiên là lữ nhà giàu không cần lo cơm áo gạo tiền có khác.

Cái gì mà “Tình yêu chứ có phải cục gạch đầu mà đòi cầm lên được bỏ xuống được.” Ừ đúng, vậy cho nên người trưởng thành không yêu đương, trừ khi họ nằm chắc. Vậy cho nên “Trình Diệu Vi” trong nguyên tác mới điên cuồng vì Sở Vĩnh Dương. Vậy cho nên Trình Ngọc mới đấu tranh, Tư Dịch mới nguyện đánh đổi mọi thứ để Trình Ngọc được hạnh phúc. Nhưng cô thì không như thế Cái thứ tình yêu của “Trình Diệu Vi, sau khi cô xuyên vào thì nó đã không còn là cái thứ bám dính lấy người ta, dày vò họ đủ đường, khiến 10 họ tụt xuống bằng 0. Đối với Trình Diệu Vi hiện tại, thứ tình cảm kia không phải là tình yêu, mà chân chính là cục gạch. Cầm lên được, bỏ xuống được. Không những vậy, còn có thể chọi vỡ đầu thắng nam chính hãm cành cạch lúc nào cũng tưởng mình là bố đời.

Ối giời ơi mấy cái lời thoại nam chính bá đạo tổng tài. “Sau này cô mà đụng vào Trình

Ngọc, tôi sẽ khiến cô mãi mãi cầm lặng. “Những gì cô ấy chạm qua, đều mua hết cho tôi.”

“Ngoài tôi ra, không ai được chạm vào em.” ói ể

Đúng là thắng thần kinh.

Phạm pháp mà tưởng mình hay hả con?

Sau này lúc nào ra đường cô cũng phải mang theo máy ghi âm mới được. Gặp nam chính phải bật lên, đề phòng gã nói ra mấy câu như vậy. Lúc đó kiện vì tội đe doạ hành hung hay đe doạ giết người thì theo bộ luật Dân sự, thắng cha này cũng không được yên đầu

Sở gia lúc đó mà dùng tiền ép toà án thì bà vẫn còn chứng cứ trong tay, đăng lên mạng thì thắng cu này chết chìm trong nước miếng.

Điện mà tưởng mình hay. Xã hội mà như ngôn tình trong truyện, vậy thì ối thắng thành tổng tài năm nửa nền kinh tế thế giới trong tay rồi. Lúc đó không biết là một cái địa cầu có đủ cho chúng nó nằm không hay là còn phải lên sao Hoả mới vừa lòng tụi nó.

Nghĩ mà bực cả mình.

Hít hà. Bình tĩnh. Hãy nhớ tới những gì tươi đẹp trong cuộc sống.

Tiền tiên tiền tiên tiến.

Trình Diệu Vị nở nụ cười, đứng dậy mở máy tính ra, lên mạng tìm lễ phục. Xem nào, quả nhiên vẫn là mặc màu xanh dương đi. Hợp với cô, hơn nữa lại có thể ghê tởm chết thắng tổng tài trẻ trâu kia. Quả là một mũi tên trúng hai đích. ***

Cùng lúc đó, ở Sở gia.

Sở Vĩnh Dương nhìn toàn bộ tài khoản của mình bị khoá, hơn nữa có thông báo chuyển vị trí công tác từ giám đốc kế hoạch xuống trưởng phòng kế hoạch, mày nhíu lại thành một đồng.

Gương mặt điển trai của anh ta lộ rõ vẻ băng sơn lãnh khốc lạnh lùng, mỗi mím thành một đường thẳng, tay siết chặt điện thoại.

Sở Nhân Kiệt.

Thực sự muốn chơi như vậy sao?

Được. Chúng ta đấu.

Sở Vĩnh Dương đặt mạnh điện thoại xuống bàn, sau đó thu dọn hành lý, kéo va li ra khỏi Sở gia, không nói một lời nào.

Ông bà Sở chỉ có thể nhìn mà không thể cản. Nguyên nhân là vì Sở Nhân Kiệt còn đang ngồi cạnh.

– Anh chị thấy cách nuôi dạy của mình sai chưa?- Y nhếch môi, cầm tách trà lên uống một ngụm.

– Nó là con tôi, tôi nuôi dạy thế nào không cần chủ góp ý.- Ông Sở nhíu mày.

– Ông nó à. Thôi.

– Bà Sở kéo tay chồng. Mặc dù bà cũng xót con, thế nhưng bà cũng nhìn ra được, hiện tại Sở Vĩnh Dương bắt đầu có dấu hiệu bị nuông chiều quá trớn. Nếu cứ thế này, sau này nếu thực sự xảy ra chuyện,

Sở Vĩnh Dương sẽ rất dễ sụp đổ. Sướng quen rồi, khổ không chịu được là bệnh của rất nhiều con nhà giàu. Bà không muốn Sở Vĩnh Dương cũng trở thành như thế.

– Ha. Ít ra chị dâu còn hiểu.

– Sở Nhân Kiệt cười cười. Anh nhìn chính mình xem, chính anh cũng là người được cha nuông chiều, cho nên hiện tại anh cũng nuôi dạy con mình theo cách đó, khiến nó nghĩ rằng nó là ông hoàng ngôi trên đỉnh cao, chỉ cần nó muốn, vậy thì cả thế giới này phải giúp nó thực hiện. Nó coi đó là điều đương nhiên.

Ông Sở nhíu mày.

– Chủ đừng quá đáng.

– Em nói sự thật– Sở Nhân Kiệt đặt tách trà xuống, ngồi thẳng dậy.- Cái nhà này đáng ra nên là do anh chèo chống, còn hiện tại em đang ra nên ở Madives ăn chơi nhảy múa. Nhưng anh thì sao? Vì anh muốn trở thành nhà giáo, cho nên em mới phải ở đây thay anh gánh cái cục nợ này.

– Đừng làm như chủ không muốn

Ông Sở nhướn mày.

– Chỉ vì em giỏi một chuyện không có nghĩa là em thích làm chuyện đó

– Sở Nhân Kiệt nói.

– Em chỉ ở đây thay anh gánh vác Sở gia, không có nghĩa là em thích. Một phút giây dành cho riêng mình em cũng cần phải tính toán chi li cẩn thận, anh cảm thấy đó có phải điều mà em muốn không?

Ông Sở im lặng không nói. Ông biết trong chuyện này bản thân đuối lý.

– Vậy cho nên, nếu anh muốn thắng con trai anh nên người, nếu muốn nó tiếp quản Sở gia, thì anh nên chấm dứt cái tư tưởng nuôi nó trong lồng kinh, đẩy nó lên vị trí cao ngay từ khi còn sớm đi. Nó phải tự mình học cách bò lên, học cách sống, học cách đối nhân xử thế, chứ không phải chạy khắp nơi nghĩ chuyện yêu đương, cư xử như một tháng trẻ trâu phát rồ nghĩ mình lúc nào cũng đứng trên đỉnh của kim tự tháp. Nó còn chưa nhìn thấy thế giới này tàn khốc tới độ nào đâu. Thế thì sau này quản lý cả một tập đoàn Sở thị thế quái nào được? Anh đang mơ đấy à?- Sở Nhân Kiệt cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện