Chương 88

Sau đó, Trình Diệu Vi thực sự đã gửi thông báo cho một số đệ tử làm nhiệm vụ tuần tra vùng cấm về vị trí của nam phụ và nữ chính. Theo như những gì ghi trong cốt truyện, nam phụ tới nơi này mục đích cũng là tìm một thứ pháp bảo được cho là pháp bảo trấn phái. Tuy nhiên, trận pháp nơi này quá nhiều, nam phụ cũng vì lẽ đó mà đi lạc, sau đó bị một trận pháp nào đó tấn công, bị thương nặng.

Ngay lúc đó, nữ chính xuất hiện.

Và theo như định luật nữ chính ngôn tình tìm thấy người bị thương, cô ta tha người ta về nhà, phát hiện nam phụ là thuỷ hoả song linh căn, đang trên bờ vực tẩu hoả nhập ma. Chuyện tiếp theo, ai cũng rõ ràng.

Lần này, Trình Diệu Vi không biết mấy đệ tử kia có bắt được nữ chính hay không, thế nhưng nếu không, vậy thì cô sẽ để cho Tư Tĩnh lên xử gọn thắng nhóc đó ngay và luôn.

Về phần đệ tử của mình, Trình Diệu Vì có rất nhiều tự tin. Cô tin rằng nhóc con của cô có thể xử lý được thắng nam phụ kia.

Nhưng bây giờ chuyện đó chưa phải là chuyện cô cần lo.

Khi Trình Diệu Vi thực sự xuất hiện ở bữa tiệc tối trước giờ tổ chức, toàn bộ trưởng lão và chưởng môn đều trố mắt nhìn cô. Điều này khiến cho Trình Diệu Vi nhận ra rằng thói quen đến sớm chưa hẳn đã là một thói quen tốt, nhất là khi nguyên chủ là một người có xu hướng trạch.

Nhưng cốc nước đã hất ra rồi thì không thể thu lại. Trình Diệu Vi lắng lặng đi tới chỗ ngồi của mình, để Tư Tĩnh ngồi phía sau, sau đó im lặng. Chưởng môn của Bạch Cốt phải đã sớm tới, ngồi ở vị trí bên tay trái chưởng môn. Gương mặt của ông ta có một vết sẹo lớn dữ tợn, ánh mắt gian trả vừa vặn lía qua Trình Diệu Vi.

Trong mắt lão ánh lên một tia bất ngờ. Dường như lão chưa từng nhìn thấy Trình Diệu Vi bao giờ. Quả nhiên, ngay sau đó, lão quay sang chưởng môn.

Xem ra năm nay có thêm một gương mặt mới.

Chưởng môn nhìn về phía Trình Diệu Vi, hiểu được chưởng môn Bạch Cốt phải đang nói gì, cười cười.

Đúng vậy, người tài năm nào cũng có mà.

Vị kia là Chưởng môn Bạch Cốt phải hỏi.

Chưởng môn nhìn về phía Trình Diệu Vị, thấy cô khẽ lắc đầu một cái, ông liền cười cười.

Cấp bậc có chút thấp, không làm bẩn tai ngài.

Việc hai vị này cà khịa nhau trong buổi tiệc sớm đã thành chuyện bình thường, cho nên mấy vị trưởng lão hoàn toàn không để tâm, chỉ ngồi chăm chăm uống mấy chén rượu, chờ tiệc bắt đầu.

Khi đã tới giờ, chưởng môn Bạch Cốt phải lại đột nhiên nói.

Trong phải có rất nhiều đệ tử đã ngưỡng mộ danh tiếng của các vị trưởng lão. Lần này tới, không biết có thể được diện kiến hay không?

Được. Chưởng môn không biết tên khốn ngồi bên cạnh mình này lại chuẩn bị làm gì, thế nhưng không thể không đồng ý.

Chưởng môn Bạch Cốt phải nhếch môi, lấy ra trong túi một lá phủ, để nó bay ra bên ngoài.

Chỉ một lát sau, một loạt đệ tử đi vào, tổng cộng cũng tầm hai mươi người. Mười người đi đầu hắn là đệ tử ưu tú mà Bạch Cốt phải lần này mang tới để tỷ thí. Bọn họ đi tới trước mặt hai vị chưởng môn, sau đó quy củ cúi chào. Kế đó, họ lại quay sang hai bên, lần lượt chào các vị trưởng lão.

Trình Diệu Vi nhìn đám đệ tử kia, quả thực thấy hai cô gái mà bạn chiều nay đã gặp ở tửu lâu.

Vốn tưởng những đệ tử này sau khi củi chào sẽ lui ra, thế nhưng không biết từ lúc nào, ở bên dưới lại đặt rất nhiều bàn ăn nhỏ. Những đệ tử kia sau khi cúi chào xong liền vô cùng tự nhiên ngồi xuống.

Trình Diệu Vi khẽ nhếch môi. Xem ra là thù oán giữa hai vị chưởng môn quả thực cũng không nhỏ.

Nơi này là nơi các vị chưởng môn, trưởng lão dùng cơm. Các đệ tử chân truyền tới nơi này cũng chỉ là để hầu rượu, món ăn trên bàn cũng không phong phú bao nhiêu. Thế mà thân làm khách, chưởng môn Bạch Cốt phải lại đưa đệ tử tới đây, cho ngôi ngang hàng với các trưởng lão. Đây là khiêu khích một cách rõ ràng chứ không còn là cà khịa lẫn nhau nữa. Vẻ mặt chưởng môn sau khi thấy điều này cũng không dễ coi, nhưng vẫn mỉm cười. Còn các trưởng lão thì quả thực là sắp nổi điên, nhất là hai vị trưởng lão ngồi gần đám đệ tử kia.

Hi vọng chưởng môn và các vị trưởng lão không để bụng tiểu bối. Bọn chúng vẫn luôn muốn thưởng thức đồ ăn của Thượng Thanh phái.

Chúng đều là đệ tử yêu quý của ta, mong các vị lượng thứ.

Chưởng môn gượng gạo nặn ra một nụ cười. Hiển nhiên ông cũng nhìn thấy sự tức giận của các trưởng lão, thể nhưng làm sao có thể làm gì được ngay nơi này. Vốn ông còn định nói gì đó, đột nhiên giọng Trình Diệu Vi lại vang lên.

Đều là tiểu bối. Sao có thể tức giận.- Giọng của cô vô cùng nhẹ, thế nhưng đủ nghe. – Nếu tiểu bối đã muốn dự tiệc của Thượng Thanh phải, vậy chúng ta là trưởng bối, đương nhiên phải thành toàn cho chúng.

Haha. Vị tiểu cô nương này nói phải lầm. – Chưởng môn Bạch Cốt phải vô sỉ cười. “Tiểu cô nương”.

Chưởng môn và các trưởng lão đồng loạt toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi họ nhìn về phía Trình Diệu Vi, cô hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận nào. Nhưng bọn trẻ mà muốn tận hứng, chúng ta ở đây lại phá hỏng không khí.

Nói đoạn, Trình Diệu Vì đứng dậy, sau đó quay lại nói với Tư Tĩnh.

Lên đây ngồi đi.

Nói xong, cô xoay người, rời khỏi. Dường như hiểu ra cái gì, các trưởng lão cũng đồng loạt đứng dậy.

Có thể biết được, vẻ mặt của chưởng môn Bạch Cốt phải khó coi tới độ nào khi đệ tử của Thượng Thanh phải bắt đầu di chuyển lên bàn của các trưởng lão. Mà vị trí này âm thầm nói lên rằng, đệ tử của Thượng Thanh phải có địa vị cao hơn địa vị của đệ tử Bạch Cốt phái, cho nên các người nên biết thân biết phận đi.

Chưởng môn Bạch Cốt phải vẻ mặt biến ảo vô thường, dường như đang nén giận, thế nhưng cuối cùng lão ta vẫn nặn ra một nụ cười.

Nếu các trưởng lão cũng đã rời đi, như vậy chúng ta ở nơi này có khi lại cản trở bọn trẻ vui vẻ.- Nói xong, lão đứng dậy.

Thế nhưng chưởng môn nào có để lão được ưng ý.

Bạch huynh, khoan đã. Buổi tiệc này vốn là để chào mừng Bạch huynh. Tiệc cũng đã chuẩn bị rồi, lẽ nào Bạch huynh lại khiến cho Tạ mô khó xú?

Bạch chưởng môn nhíu chặt mày. Nơi này có Tạ chưởng môn ngồi ở vị trí chủ vị phía trên, lão ngồi ở bên trái, nhưng vẫn là ngồi phía dưới. Vị trí đối diện lão đáng ra phải có Tử Nguyên trưởng lão Mạc Quân, nhưng hiện tại y đang bế quan, làm sao có thể ra bên ngoài dự tiệc.

Còn bên tay trái lão đáng ra phải có các trưởng lão thì hiện tại lại chỉ có mấy đứa nhãi ranh. Như thế này bảo lão làm sao ngồi ăn?

Hiện tại lão đi không được, ngồi xuống cũng không xong. Cuối cùng, lão chỉ có thể ngồi xuống.

Tạ chưởng môn nhìn lão nhẫn nhục chịu thua như vậy, tâm tình vốn không ra sao lập tức bay thẳng tắp lên tận chín tầng mây.

Bữa tiệc này, Tạ chưởng môn và đám đệ tử của Thượng Thanh phải ăn tới là thoải mái, còn các đệ tử của Bạch Cốt phải và Bạch chưởng môn thì không cần nói cũng biết.

Vốn nghĩ có thể yên bình ăn hết bữa tiệc, tới cuối buổi tối, một đệ tử nội môn từ phía ngoài đi vào, nói vài câu vào tại Tạ chưởng môn. Vẻ mặt ông hơi thay đổi, sau đó đứng dậy rời đi. Bạch chưởng môn nhìn theo, nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện