Chapter 80 Câu dẫn thượng tiên (18)

Đứng chờ khoảng năm phút, từ mấy ngọn núi liền có mấy trưởng lão đi tới. Đương nhiên, dẫn đầu vẫn là chưởng môn. Chưởng môn hạ xuống bên cạnh Trình Diệu Vi, nói cái gì đó. Cô nhìn khẩu hình của chưởng môn liến thoảng, cuối cùng bỏ cuộc, ném ra thanh kiếm mình đang cầm trên tay, sau đó chìa tay đòi tiền công.

Chưởng môn có chút ngây người đỡ lấy kiếm, sau khi nhận ra đó là cái gì liền mừng như điên, sau đó rút kiếm ra Lưỡi kiếm sáng bóng, toả ra ánh sáng màu tím ma mị lại thần bí.

Nơi này còn có người, chưởng môn không dám vung kiếm lung tung, thế nhưng nhìn qua, ông vẫn có thể thấy được độ sắc bén của nó.

Chờ nửa thế kỉ, cuối cùng Trình Diệu Vi cũng chịu luyện kiếm cho ông, này hôm nay đúng là may mắn Tiền công.- Trình Diệu Ví nói. Dù tai cô ong ong không nghe thấy chưởng môn lảm nhảm cái gì, thế nhưng cô vẫn phải nói Chưởng môn nghe Trình Diệu Vi liền giật mình Tiền… tiền công?

Sau đó chưởng môn nói cái gì đó, đại khái Trình Diệu Vi có thể đọc ra hai chữ “linh thạch”

‘Vàng. Vàng thỏi. Hoặc ngọc ngà đá quý gì đó cũng được. Không thích linh thạch.- Cô lẩm bẩm.

‘Chưởng môn và mấy trưởng lão trố mắt nhìn Trình Diệu Ví. Cô cần mấy cái đó làm gì?

Trình Diệu Ví lúc này đương nhiên sẽ không trả lời thắc mắc của bọn họ, đứng ở đó tính toán.

Với cái thanh danh này của mình, nếu hiện tại tung tin ra là sẽ giúp mấy lão già kia luyện pháp bảo pháp khí, không biết là kiếm được bao nhiêu tiền.

Đổi ra vàng… như vậy nếu có thể mang tới thế giới sau, nếu muốn làm gì cũng dễ.

Hm. Cứ như vậy đi Sau khi yêu cầu xong tiền công, Trình Diệu Vi cũng không muốn giao lưu gì với mấy người kia nữa, hoặc đúng hơn là cô hiện tại chẳng nghe thấy bọn họ nói gì, cho nên đuổi khách.

Hiện tại cô muốn đi ngủ.

Nhưng nhìn tiểu viện của mình đã cháy thành than, Trình Diệu Vị lại buồn rầu Cô kéo chưởng môn, chỉ chỉ tiểu viện của mình.

Chưởng môn gật đầu hiểu ý, sau đó liền gọi mấy đệ tử tới.

Mấy đệ tử kia chuyên môn làm mấy việc này, rất nhanh đã bắt tay vào làm, Trình Diệu Vi chỉ có thể ra sân ngồi chờ.

Cô có cảm giác hiện tại nếu năm xuống, cô nhất định sẽ ngủ tới ngày kia Mật vãi Bạch Dương và Tiêu An cũng đã bị đuổi đi, hiện tại chỉ còn Tư Tĩnh và Trình Diệu Vi.

Tư Tĩnh đi vòng ra trước mặt Trình Diệu Vi, đúng lúc cô vừa dùng linh lực chữa trị cho tai mình xong. Mặc dù còn hơi ù, nhưng đại khái thì vẫn nghe được.

Sư phụ, người có bị thương không? Tư Tĩnh lo lắng hỏi.

Không sao. Không phải hiện tại vi sư đang hoàn hảo đứng trước mặt con sao?- Trình Diệu Vì cười cười Lôi kiếp… Tư Tính lại nhìn sang vị trí tiểu viện của mình Nơi ở của Trình Diệu Vi bị phá hỏng, vậy mà nơi ở của cậu lại còn nguyên À… Pháp khí ta chỉ đặt ở chỗ của con thôi Xem, vẫn hoàn hảo.- Trình Diệu Vi nói.

Vì sao sư phụ không đặt cả pháp khí ở nơi ở của người. Chỉ đặt ở chỗ của con, có vẻ không tốt lắm Không sao, sau này sẽ lập kết giới cẩn thận hơn.- Trình Diệu Vi nói Tư Tĩnh thở phào một hơi. Trình Diệu Vi sờ sờ má cậu, sau đó hỏi Hai tháng nay luyện tập thế nào?

Rất tốt ạ.- Tư Tĩnh thành thật nói.- Buổi sáng luyện kiếm, buổi chiều đi học cùng với đệ tử nội môn, buổi tối trở về lại luyện kiếm.

Học sáo thế nào?- Trình Diệu Vĩ chợt nhớ tới lúc trước Tư Tĩnh có chọn một cây sáo. Ở trong tông thực ra người dùng sáo cũng không ít, thế nhưng Trình Diệu Ví lại không phải là một trong số đó Huyền Minh trưởng lão từng khen con có thiên phú tốt.

Hai ngày nay đang học một nhạc phổ mới, dùng để an thần tĩnh khí.- Tư Tính nói tới đó, đột nhiên bắt đầu có chút bất an, ngẩng đầu lên nhìn Trình Diệu Vi, Dường như Trình Diệu Vi có thể đoán được trong đầu nhóc con này đang nghĩ gì, khẽ nhếch môi Quả nhiên, vài giây sau, Tư Tính nghẹn ra câu tiếp theo Sư phụ… có muốn nghe thử không?

Trình Diệu Vi mỉm cười, xoa xoa đầu Tư Tĩnh, lại tranh thủ chạm vào má cậu phát nữa.

Được Trước chưa tính tới nhóc con này là hậu duệ ma tộc, Trình Diệu Vi cảm thấy, hiện tại mình đã đem nhóc con này vào phạm vi người nhà mà bảo hộ, chỉ cần cậu muốn, có lẽ cô sẽ không từ chối được.

Đây là cảm giác của bậc làm phụ huynh sao?

[Cô chắc là cô muốn làm phụ huynh của nhóc con mà không phải là làm cái gì đó khác chứ?]- Hệ thống nghỉ ngờ.

Trình Diệu Vi mỉm cười, không đáp lại lời hệ thống.

Dù cô muốn làm gì thì có thể làm ngay bây giờ chắc? Nhìn bé con mới bao nhiêu tuổi Trình Diệu Vi đối với chuyện tuổi tác của mình không để ý, trái lại để ý tuổi của Tư Tĩnh hơn. Trong mắt cô, mười tám, hai mươi tuổi mới tính là trưởng thành, lúc đó nghĩ gì thì nghĩ, hiện tại thì không được Còn về phần tuổi của chính mình. Ha! Nam chính Mạc Quân ba trăm tuổi cùng với đồ đệ Lạc Lạc mười tám hai mươi tuổi ở bên cạnh nhau chấn đông cả tu chân giới, về sau vẫn thành truyền kì, vì cái gì mà ta cần phải để ý tuổi tác của mình chứ.

Nữ nhân chỉ cần có thực lực thì diện mạo mãi ở tuổi mười tám. Chưa kể ông còn có linh tuyền cùng đan dược dưỡng nhan .}- Hệ thống nhìn Trình Diệu Vi lại bắt đầu tự sướng, quyết định offline lần nữa Tư Tĩnh trở về, mang theo một cây sáo, bắt đầu thổi một khúc.

Điệu nhạc du dương, mỗi âm thanh đều mang theo.

linh lực dịu nhẹ tươi mát, an ủi tâm hồn cùng cái lỗ tai suýt điếc của Trình Diệu Vi. Một cảm giác yên bình bao phủ cô, như thể cô đang lững lờ nổi trên một bể bơi đầy tiền, yên bình tới độ khiến người ta không muốn động một ngón tay.

Khi khúc nhạc kết thúc, Trình Diệu Vi có thể rõ ràng ngửi được mùi cỏ xanh, mùi hương dịu nhẹ của cơn gió mùa hè cùng mùi tiền thoang thoảng bên cánh mũi. Cô mỉm cười nhìn Tư Tính đang xoắn xuýt, không tiếc khen một câu.

Tốt lắm.

Quả nhiên, hai mắt Tư Tĩnh sáng lên, xung quanh giống như được chèn thêm hiệu ứng hoa hoè của manga, cực kì chói mắt.

Sau này tiếp tục cố gắng. Sáu năm nữa, nếu ngươi có thể thành công kết đan, vi sư thưởng cho ngươi.- Trình Diệu Vi cười cười Sáu năm nữa hai tên đần kia mới ra khỏi núi, câu.

chuyện lúc đó mới bắt đầu. Ta phải tranh thủ thời gian đó thăng cấp, luyện khí kiếm tiền, nghiên cứu đống linh thảo trong không gian, còn xem không gian có thể làm được những gì nữa.

Bận quá bận quá.

Trình Diệu Vi ở bên này tính toán chuyện tương lai, Tư Tĩnh ở bên kia cũng cúi đầu tính toán.

Nghe Bạch Dương sư huynh và Tiêu An sư huynh nói, bọn họ đã dừng ở Trúc cơ mười năm rồi còn chưa thể kết đan, đang chờ cơ duyên. Tư Tĩnh không rõ tư chất của mình thế nào, mặc dù tốc độ 1u luyện ban đầu của cậu nhanh, nhưng đó đều là nhờ linh dịch thượng phẩm, dược liệu cùng đan dược của sư phụ bổ trợ.

Nhưng Tư Tĩnh rất nhanh liền bình tâm lại, năm chặt tay. Sư phụ là người đầu tiên đặt hi vọng ở cậu, lại là người cho cậu hết thảy những gì mà cậu có hiện tại. Nếu sư phụ muốn, Tư Tính dù bán mạng cũng phải làm cho bằng được.

Trong vô hình, boss phản diện đã biến em thành một nhóc con cuồng sư phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện