Chương 49

Thời gian này, Trình Ngọc rốt cuộc cũng đã quên đi chuyện của Tư Dịch. Không hiểu là vì sao, bên cạnh cô ta lúc này đột nhiên lại xuất hiện một nam nhân khác. Tên… Trương Bình. Mặc dù ngoại hình cũng được coi là không tới nỗi nào, nhưng mỗi lần xuất hiện đều chọc cho Trình Ngọc bực mình, sau đó lại dùng cách khác làm cô ta vui lên. Thi thoảng, Trình Ngọc có cảm giác bản thân bị đùa giỡn, nhưng nghĩ kĩ hình như lại không phải.

Mỗi lần cô ta gặp người đàn ông kia đều là vô tình, nhưng thời gian hai người ở cạnh nhau sau đó càng ngày càng kéo dài. Ban đầu ngay cả một cốc cà phê cũng không muốn cùng uống, sau đó thì ăn cơm, xem phim, đi thuyền, cái gì cũng làm.

Trình Ngọc cũng dần dần cảm thấy tình hình này không ổn. Rốt cuộc, cô ta vẫn không hiểu vì sao mình lại dành thời gian ở bên cạnh một người đàn ông xa lạ nhiều tới như vậy. Y không đẹp trai như Sở Vĩnh Dương hay có vẻ hiền lành của Tư Dịch, tính tình cũng xấu, hơn nữa còn không chiều chuộng cô ta như hai người kia. Ấy vậy mà càng ngày, Trình Ngọc lại càng nhận ra là mình muốn tìm hiểu nam nhân kia nhiều hơn, lại gần y hơn.

Bắt đầu từ vô tình gặp, sau đó là chủ động gặp, thế nhưng mỗi lần đều là nam nhân hỏi chuyện của cô. Mỗi khi cô hỏi chuyện của y, y đều cho cô ta một nụ cười buồn, sau đó lảng sang chuyện khác.

Trình Ngọc cũng có thể đoán được, quá khứ và hoàn cảnh của nam nhân này không tốt lắm. Ngoài lần đầu tiên gặp nhau trong nhà hàng hạng sang kia, từ lần thứ hai, y đều ăn mặc rất bình thường, đồ cũng không phải loại chất lượng tốt gì cho cam. Có lần, cô ta còn thấy y tăng ca tới hai mắt thẩm quầng, cắm lún nhún rầu, nhìn vô cùng thảm.

Trình Ngọc tự mình cho rằng y là con nhà nghèo, lên thành phố cố gắng làm việc. Nhưng ở cái chốn này, không có quan hệ thì dù có tăng ca tới kiệt sức, chưa chắc cũng đã được lên chức. Nhưng cô ta cũng không đề cập tới.

Nam nhân kia có được thăng chức hay không không phải chuyện của cô ta, vì sao có ta lại phải quan tâm cơ chứ.

Nghĩ như vậy, Trình Ngọc bình tĩnh trở lại. Nhưng chỉ một lúc sau, mạch suy nghĩ của cô ta lại bị kéo trở về như cũ. Chính Trình Ngọc cũng không hiểu là nam nhân có phải đã cho mình bùa mê thuốc lủ gì không, vì sao cô ta lại cứ luôn không tự chủ được nghĩ về y như vậy…

Trong lúc Trình Ngọc bị kéo vào vòng luẩn quẩn của suy nghĩ, ở bên kia, Tư

Phàm lại gặp rắc rối với Hoàng gia. Từ sau khi Hoàng Phụng Hân huỷ hôn với Tư Dịch, cả hai vẫn chưa từng nói với các vị trưởng bối. Nhưng thời gian này, khi Tư Dịch đã rớt đài, Hoàng gia lại tỏ ý muốn chính thức huỷ bỏ hôn ước, đồng thời lập ra hôn ước mới. Mà hôn ước đó, vừa vặn là với Tư Phàm.

Tư Phàm trước nay đối với chuyện yêu đương kết hôn chưa từng có hứng thú, đương nhiên là không đồng ý. Vả lại, hiện tại y đang dây dưa không rõ với Trình Ngọc, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà đồng ý hôn sự với Hoàng Phụng Hân vào lúc này? Nhưng nói từ chối, Tư Phàm cũng không muốn từ chối. Trước chưa xét tới Hoàng Phụng Hân, chỉ riêng việc liên hôn giữa Hoàng gia và Tư gia, y đã thu được lợi ích cực lớn cùng một số tiền không thể nói là nhỏ. Chỉ riêng số đó thôi cũng khiến cho Tư Phàm cân nhắc.

Không giống như một số tổng tài bá đạo giàu nứt đố đổ vách trong ngôn tình, Tư Phàm là một con người tỉnh táo và lý trí vẫn còn online, y nhận thức được lợi ích mình có thể thu về nếu y kết hôn cùng Hoàng Phụng Hân. Đồng thời, cũng thấy được bất lợi khi huỷ mối hôn ước này đi.

Tư Phàm nhìn ông bà Hoàng ngôi đối diện, cùng Hoàng Phụng Hân đang chớp mắt nhìn vào hư không như thế mọi thứ không liên quan tới cô, thở dài.

Như đã nói, ông bà Hoàng, có thể chờ một thời gian nữa rồi công bố không? Mối hôn sự này tôi đương nhiên đồng tình, nhưng thời gian này thực sự không thích hợp.

Cậu có thể nói cụ thể là không thích hợp chỗ nào không? Hiện tại Tư gia làm gì cũng thuận lợi, cậu cũng đã ngồi vững ghế chủ tịch, không còn ai phản đối nữa, còn khó khăn gì?- Bà

Hoàng hỏi.

Ông Hoàng như nghĩ tới cái gì đó, nhướn mày. Tư Phàm cười khổ Y thực sự không phải là vì còn mấy mối quan hệ bất chính ở bên ngoài cần xử lý đầu, thực sự không có, đừng nhìn bằng ánh mắt như vậy được không?

Chỉ là thời gian gần đây tôi có một số công việc với Sở gia, tạm thời không thể rút thời gian ra được. Mong ông bà hiểu cho

Ông bà Hoàng nhìn nhau, sau đó gật đâu.

Nhưng còn Hoàng tiểu thư đây… thực sự cô không có ý kiến gì sao? Tư Phàm nhìn Hoàng Phụng Hân. Ảnh mất Hoàng Phụng Hân lấy lại tiêu cự. Cô nhìn Tư Phàm, sau đó gật đầu.

Gen của anh tốt hơn Tư Dịch. Có thể.

Ông bà Hoàng đỡ trán, không dám nhìn thẳng Tư Phàm.

Tư Phàm cũng hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền bật cười.

Như vậy, người thừa kế của Tư gia sau này liền nhờ vào Hoàng tiểu thu.

Hoàng Phụng Hàn hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn gật đầu. Không nhờ cô chẳng lẽ nhờ Tư Phàm chắc? Ngoài cung cấp t*nh trắng ra thì còn tác dụng gì nữa không chứ? Chậc? Vì sao ta không thể nhân bản vô tính? Đối với chuyện không thể nhân bản vô tính, Hoàng Phụng Hân cảm thấy khá là bất mãn, thế nhưng cuối cùng vẫn tạm thời bỏ qua.

Vậy, để sau này không xảy ra vấn đề đáng tiếc như hôn ước lúc trước của Hoàng tiểu thư với Tư Dịch, tôi muốn cùng Hoàng tiểu thư trao đổi riêng một chút, hi vọng ông bà không phiền. Tư Phàm nhìn ông bà Hoàng. Hai người nhìn nhau, sau đó gật đầu. Tư Phàm đứng dậy, làm dấu mời với Hoàng Phụng Hàn, dẫn cô tới phòng làm việc của mình trên lầu.

Đối với Hoàng Phụng Hân, người là đối tượng kết hôn tương lai, Tư Phàm sẽ không giấu diếm những thứ không cần giấu diếm, cho nên ý nói thẳng với cô chuyện của Trình Ngọc, Trình Diệu Vi và cả chuyện của Tư Phàm. Lấy nền tảng thẳng thắn thành thật để phát triển. Sau này, sẽ không sinh ra hiểu lầm đáng tiếc.

Cũng không biết Hoàng Phụng Hân có nghe vào tai chữ nào hay không, thế nhưng thi thoảng cô vẫn sẽ gật dau.

Hai mươi phút sau, gần như mọi thứ cần biết Hoàng Phụng Hân đã biết, hai người lại xuống lầu.

Lúc này, ở đó đã có thêm bà Tư. Từ ngày bị Tư Phàm lấy đi toàn bộ cổ phần trong tay, huỷ hoại danh tiếng, bà Tư hận Tư Phàm thấu xương, đi uống rượu cả ngày, ở nhà bên ngoài, chỉ thi thoảng mới về nhà chính một chút, sau đó lại rời đi.

Thấy Tư Phàm xuống, bà Tư lập tức gất lên.

Thắng đốn mạt, hiện tại ngay cả hôn ước của em mày mày cũng muốn. Mày còn chút liêm sỉ nào không hả? Sao tao lại đẻ ra cái thứ như mày không biết?

Tư Phàm nhìn ông bà Hoàng đang nhíu mày, có thể tưởng tượng ra được khi bà Tư về đã hoan hỉ chào hỏi họ thế nào. Dù sao thì bà ta cũng đang trông chờ vào mối hôn sự này sẽ thay đổi cục diện hiện tại. Giờ thì hay rồi. Không những hôn sự không còn, mà còn đổi sang cho Tư Phàm, người mà bà ta hận nhất. Có thể tưởng tượng được lúc này bà ta đang bực tức tới độ nào.

Làm sao bà đẻ được ra tôi là bà rõ nhất. Còn về phần liêm sỉ. Không. Tôi. Không. Có. – Tư Phàm nhếch môi, gắn từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện