Chương 39

Trình Ngọc giật mình, sau đó gật đầu cam đoan.

Tôi sẽ đến cho anh.

Thái độ của cô ta rất tốt, nhìn cũng không ra sơ hở ở đâu. Nguyên do có lẽ là bởi vì cô ta nhìn ra được khí chất của Tư Phàm không phải là của người bình thường. Dù sao thì đây cũng là nhà hàng cao cấp, người bình thường cũng không thể vào được.

Tôi không cần cô đền tiền. – Tư

Phàm liếc mắt nhìn Trình Ngọc.

Trình Ngọc giật mình, cảnh giác lùi về sau nửa bước.

Anh có ý gì?

Dường như nhìn được suy nghĩ của Trình Ngọc, Tư Phàm nhếch môi, tiến lại gần. Trình Ngọc muốn lùi lại, thế nhưng chân lại giống như bị dán keo trên nền nhà, hoàn toàn không cử động được.

Tư Phàm tiến lại gần, nâng cằm Trình Ngọc lên. Trình Ngọc có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ lòng bàn tay của nam nhân. Cô chớp chớp mất, sau đó nghe Tư Phàm nói.

Nhóc con, bớt nghĩ lung tung đi.

Trong nháy mắt, gương mặt Trình Ngọc đỏ bừng. Cô ta không ngờ Tư Phàm lại nói như vậy. Điều đó không phải biểu hiện anh ta đang cười cô ta nghĩ lung tung sao. Người đàn ông này sao có thể như vậy? Anh mới chính là người nói ra những điều đáng ghét kia trước.

Trình Ngọc tức giận lùi lại, sau đó bỏ di.

Tư Phàm nhìn bóng dáng tức giận kia, cố tình cười khẽ một tiếng để Trình Ngọc nghe thấy. Quả nhiên, bước chân Trình Ngọc khựng lại nửa giây, sau đó lại rời đi càng nhanh hơn.

Sau khi cô ta đã đi khỏi, Tư Phàm nhìn trợ lý đang sững sờ phía sau, thở dài nói.

Đi. Thay đồ.

A? Vâng. Vâng- Trợ lý lúc này hoàn hồn, vội vàng chạy theo Từ

Phàm.

Ban nãy… ban nãy thực sự là chủ tịch của bọn họ mà không phải là thắng nhãi Sở Vĩnh Dương sao? Hôm nay Trình Ngọc tới nơi này là để dự một yến hội. Loại chuyện như yến hội này, bình thường Tư Phàm không bao giờ đặt nửa bước chân tới, bởi vì y coi chuyện này là tốn thời gian. Một lý do khác chính là bởi vì mẹ của Tư Phàm chưa bao giờ yêu thương y, cho nên bà ta không cho phép Tư Phàm tới yến hội hay trả lời phỏng vấn, xuất hiện trên các mặt bảo hay truyền hình. Những sự kiện như vậy, bà ta hầu như chỉ dẫn theo con mình đi.

Đây chính là lý do vì sao Trình Ngọc không nhận là Tư Phàm. Hiện tại, cô ta đi vào phòng tiệc. Ở đó, cô ta nhìn thấy Tư Dịch đang cùng đối tác làm ăn nói chuyện. Nhìn Tư Dịch có chút căng thẳng, cho nên Trình Ngọc cũng không lại gần mà đi dạo xung quanh.

Trong hội trường có tiếng nhạc du dương, rất hợp ý cô ta. Trình Ngọc dừng lại ở trước quầy rượu, muốn lấy thêm một ly cocktail, lại tình cờ nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp cũng đi tới. Phía sau cô là hai vị tiểu thư mà Trình Ngọc cũng có quen biết một chút.

Trình Ngọc muốn đứng ra chào hỏi, thế nhưng hai vị tiểu thư kia đột nhiên lại làm ra vẻ mặt khinh thường vô cùng. Trình Ngọc nhíu mày.

Trước đây không phải cô ta chưa từng gặp trường hợp này, thế nhưng đó là khi mà cô ta vẫn còn là con nuôi của Trình gia. Hiện tại không phải cô ta đã là tiểu thư duy nhất của Trình gia sao? Vì sao đảm người này còn dám khinh thường cô ta? Địa vị của Trình gia dù sao cũng chỉ đứng sau

Tư gia và Sở gia mà thôi.

Hân Hân, chúng ta đi nơi khác đi. Nơi này có rác rưởi, bẩn mắt cậu

Người đi bên trái nói.

Cô gái rất xinh đẹp đi ở giữa chính là Hoàng Phụng Hân. Cô nhìn Trình Ngọc một chút, sau đó hỏi.

Không phải muốn uống rượu sao? Nơi này làm gì có gì bẩn đầu? Hai người kia”… Mắt người này mù sao? Hân Hân, kia là Trình Ngọc… Cô gái đi bên phải Hoàng Phụng Hân ghé tại cô, nói nhỏ.

Hoàng Phụng Hân hơi nghiêng đầu, dường như cũng không biết Trình Ngọc là ai. ” Cậu như vậy nhà cậu có biết không?

Đó là người hiện tại đang hẹn hò với Tư Dịch – Cô gái đứng bên phải lại nhắc nhỏ.

Cậu vừa định hỏi Tư Dịch là ai có đúng không?

Hai cô gái tỏ vẻ bản thân bất lực.

Thì sao? Ảnh hưởng gì tới việc lấy rượu?- Hoàng Phụng Hân lại hỏi.

Cậu không để ý chút nào sao?

Tại sao phải để ý?- Hoàng Phụng Hân vẫn không hiểu.

Cô ta chính là người cướp hôn phu của cậu đấy, là người đội nón xanh cho cậu đấy!- Cô gái đứng bên phải Hoàng Phụng Hân cuối cùng vẫn nói trắng ra, cảm thấy thực sự là bất lực.

À – Hoàng Phụng Hân chớp mắt- Thế có uống rượu không? Cái **I!!

Không uống. Đi. Chúng ta đi nơi khác– Hai cô gái kia quả quyết nói.

Còn đứng ở đây để giải thích cho cô nàng này thì chắc bọn họ tức chết trước.

Cô là hôn phu của Tư Dịch sao? Lúc này, thanh âm của Trình Ngọc lại vang lên.

Hoàng Phụng Hân bị lôi đi vốn còn chưa hiểu vì sao, lúc này hai người lỗi cô lại đột ngột đứng lại. Cô quay lại, nhìn người vừa lên tiếng, sau đó gật đầu.

Phải. Còn cô là… Trình Ngọc? – Hoàng Phụng Hân vất vả lục lọi trong kí ức của mình, mãi mới lôi ra được một cái tên xuất hiện thường xuyên gần đây. Nói thực, lúc nói ra cái tên này, chính Hoàng Phụng Hân cũng không biết là có đúng hay không?

Phải. Cô cũng biết rằng hiện tại tôi và Tư Dịch đang công khai hẹn hò rồi chứ?- Trình Ngọc cười cười. Hiện tại, cô ta đã không còn là vẻ nhút nhát lúc nào cũng hoảng sợ nữa. Hiện tại, cô ta là tiểu thư chân chính của Trình gia, có thể không sợ ai, là đối tượng mà rất nhiều người muốn nịnh bợ.

Biết. – Hoàng Phụng Hân gật đầu. Nhiều người ngày này lải nhải bên tại như vậy, có thể không biết sao?

Tôi hi vọng cô có thể buông tha cho anh ấy. Trình Ngọc bước tới. Dù cô muốn cái gì cũng có thể.

Cô tự coi bản thân mình là cái gì hả?- Bạn của Hoàng Phụng Hân đứng bên cạnh phát cáu trước.

Phải đấy. Loại người như cô, chỉ là may mắn mới bước được tới một bước này. Cô tự nhìn mình, lại nhìn Trình Diệu Vi xem, cô có chỗ nào sánh được với cô ấy? Đừng nói là Hân Hân của chúng tôi. Thử cóc ghẻ như cô mà cũng đòi xứng với Tư Dịch à?

Hoàng Phụng Hân nghe người này nói tới đau đầu, cuối cùng ra hiệu họ đừng nói nữa, nhìn thẳng vào Trình Ngọc.

Cô có thể lấy được công trình nghiên cứu mới nhất về sự khả thi của biện pháp biến đổi gen với ngăn ngừa lão hoá, chống ung thư và hoại tử của viện nghiên cứu khoa học M quốc cho tôi không? Đây là tài liệu nội bộ, tôi không phải thành viên nên không lấy được, nhưng tôi muốn xem. Hoàng Phụng Hân là chân thành nói, thế nhưng vào tai Trình Ngọc, này chính là yêu cầu vô lý. Hơn nữa, đây cũng là điều thể hiện rằng Hoàng Phụng Hân không muốn buông tha cho Tư Dịch.

Cô đừng ép người quá đáng

Trình Ngọc nhíu mày.

Chính cô là người hỏi tôi muốn gì. – Hoàng Phụng Hân bình thản đáp.

Nhưng cô cũng không thể quá đáng như thế. Cô muốn tiền, tôi có thể cho cô tiền. Chỉ cần cô rời xa Tư Dịch.

Trình Ngọc cô đừng có quá đáng.

Trình Ngọc nhíu mày.

Chính cô là người hỏi tôi muốn gì. – Hoàng Phụng Hân bình thản đáp.

Nhưng cô cũng không thể quá đáng như thế. Cô muốn tiền, tôi có thể cho cô tiền. Chỉ cần cô rời xa Tư Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện