Chương 18

Ngày hôm sau, một tài khoản nào đó đột nhiên đăng lên mạng 3 cái video. Một cái là video full HD ngày đó của Trình Ngọc và Sở Vĩnh Dương, một cái là ở tiệc sinh nhật của Trình Diệu Vỹ, cái còn lại chính là ở quán cà phê. Để cho người đi đường hiểu chuyện gì xảy ra, chủ tài khoản này còn kể lại câu chuyện đó một cách cực kì chi tiết.

Quả nhiên, sau khi đọc xong cầu chuyện, xem xong video, ở trên mạng lập tức âm ầm lên, vô số người tham gia cuộc thảo luận, cũng có vô số người biến thành tối cổ vì chưa hiểu người ta đang bàn cái gì, thế là phải đi search.

[Má, còn có loại chuyện này nữa hử? Em gái cướp hôn phu của chị gái rồi ngang nhiên ấy nhau giữa buổi lễ?

Wtf? Ai trả đĩa bay cho tui đi.] [Dị vãi. Đấy là chỗ công cộng đúng không?] [Nghe đi, quả thực là lời thoại của thảo mai và tổng tài bá đạo. Chỉ có tôi cảm thấy cặp này bị thần kinh thôi à?]

(Tôi sẽ bảo vệ em. Wow. Môm thi thể non hẹn biển mà ở dưới không đeo bao, best bảo vệ

(Tôi phát hiện lầu trên không những xem video mà còn soi hàng của tra nam]

[Lạy chúa. [Lạy chúa +1] [+2] [Chị gái thực sự trâu bò. Giữa đám khách khứa vạch mặt em gái giả tạo. cũng thật là cmn đẹp mắt. (Chị gái đẹp trai vl. Động tác hất rượu

Sau đó tra nam liền ở giữa chỗ đông người gào mồm lên, cho rằng chị gái ăn hiếp em gái. Mặc dù đúng là vậy thật nhưng nếu con hàng này không đi tới làm phiền chị gái thì sẽ bị như vậy sao?]

(Trong lúc chị gái đi du học còn cướp hôn phu của người ta, ngủ luôn cả với người ta rồi, giờ còn giả thảo mai cái gì? Loại này miệng nam mô bụng bồi dao găm, tin cái quỷ. Lại còn khóc lóc. So.]

Anh trai mà nói chuyện với bả ở video 3 cũng là anh trai ở video 2 đúng không? Gì? Đây là tiết tấu muốn đạp hai thuyền à?] [Lại khóc. Khóc lóc gì nhiều thế? RÕ ràng là mình đã có người yêu rồi, không phải thực sự nên giữ khoảng cách với nam nhân khác sao? Khóc lóc cái gì?] [Nữ nhân bây giờ đều đáng sợ như vậy à?]

Đại khái là dư luận lần này đều xúm vào chỉ trích Trình Ngọc.

Trình Diệu Vì nhìn một loạt bình luận kia, trong lòng đột nhiên có cảm giác thoải mái. Gì? Đây giống như là đang trả thù cho nguyên chủ vậy á. Mặc dù là nguyên chủ vì chơi ngu nên tự chuốc lấy kết cục xuống đài là đáng lắm, nhưng mà dù sao thì người ta cũng có chỗ đáng thương mà. Có phải là người ta muốn vậy đâu.

Trình Diệu Vì thở dài vuốt vuốt ngực, tự thương cho số phận của bản thân mình, hay đúng hơn là của “Trình Diệu Vì” nguyên bản, sau đó lại rung đùi ngồi đọc bình luận.

Mà lúc này, trong phòng làm việc, Sở Vĩnh Dương cũng đã biết chuyện, lập tức đập bản rầm rầm

Trình Diệu Vị cô được làm. Đụng vào người phụ nữ của Sở Vĩnh Dương này, cô hắn là đã biết hậu quả

– Hãn gầm gử trong họng.

Phòng không đóng cửa sổ, ai ai đi qua cũng có thể nghe thấy. Vừa vặn, người đi qua lần này lại là bà tám của phòng kế hoạch. Bà tám rùng mình một cái, sau đó lượn sang hướng khác. Mấy ngày này, ngày nào cô cũng nghe thấy vị cháu trai chủ tịch này nói một câu gì đó như thắng thần kinh tưởng minh là vua chúa, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy deadline của bên trên giao xuống. Cho nên cả phòng kế hoạch lúc này đều đã biết Sở Vĩnh Dương có bệnh hoang tưởng con nhà giàu, lúc này dù không thấy làm lạ nữa nhưng mà họ vẫn thấy tởn tớn.

Thời đại nào rồi còn nói mấy câu thoại như tổng tài bá đạo ấy nữa. Đọc truyện thì thấy vui nhưng nói ngoài đời người ta tưởng bị khùng đấy.

Nhưng dù những người khác nghĩ thế nào thì cũng không cản được Sở Vĩnh Dương phát rồ. Hẳn gọi điện cho

Trình Ngọc, an ủi cô một hồi, sau đó nhằm mũi nhọn vào Trình Diệu Vi.

Hãn gọi điện cho thám tử tư, yêu cầu điều tra. Nếu là bình thường, thám tử tư nhất định đồng ý, nhưng hôm nay, thái độ của ông ta cũng có chút lạ.

Sở thiếu gia, cậu biết chúng ta là đối tác làm ăn đã quen thuộc từ lâu, nhưng tôi cũng không phải mài tình cảm ra ăn. Tôi cũng phải nuôi gia đình. Cho nên yêu cầu cậu thanh toán trước, hắn cũng không quá đáng chứ? Điều tra nguồn phát trên mạng cũng không phải chuyện khó gì, nhưng giá cả của chúng tôi cậu cũng biết rồi. Năm mươi triệu là tối thiểu. Sở Vĩnh Dương nhíu mày. Lương của trưởng phòng kế hoạch một tháng chỉ có mười triệu, hơn nữa còn tiền ăn uống, tiền điện nước, Sở Vĩnh Dương sao có thể trả nổi.

Vay tiền của người khác trước nay Sở Vĩnh Dương chưa từng làm, và cũng hoàn toàn không có ý định làm. Hắn cúp điện thoại, đập mạnh xuống bàn, sau đó gắn trong họng.

Trình Diệu Vi, Sở Nhân Kiệt… rồi một ngày tôi sẽ bắt hai người trả giá. Một nhân viên nào đó lại đúng lúc đi qua, khẽ rùng mình một cái sau đó lại chay bien.

Không có một đồng nào từ gia đình, Sở Vĩnh Dương quả thực đã rơi xuống, từ một vương tử bá đạo muốn gì có nấy thành một đứa nhóc suốt ngày lảm nhảm những điều vô nghĩa nhưng làm thì chẳng được gì.

Quả thực, tuần này, vừa tròn một tuần Sở Vĩnh Dương nhậm chức, công việc bắt đầu rối tung lên, lại chậm tiến độ. Mặc dù Sở Vĩnh Dương cũng là người tài, nhưng hắn làm công việc ở trên cao đã lâu, làm sao bắt kịp được với tiến độ và cách làm ở bên dưới.

Ban đầu hắn còn tưởng là hắn chỉ cần giao việc, sau đó mọi người ở dưới sẽ làm hết thay hàn như mọi khi, còn hắn chỉ cần gặp đối tác nói hai câu là ổn.

Nhưng sau đó Sở Vĩnh Dương mới biết, cấp độ của hắn, hiện tại số đối tác cần gặp không nhiều, hơn nữa cũng không cần ra ngoài mà chỉ cần lo cho tốt chuyện trong phòng của mình và báo cáo lên cấp trên là đủ. Sống cao cao tại thượng đã lâu, ngày đầu tiên tới nhậm chức đã ngạo mạn, sau đó thi thoảng còn phát điện phát rồ, người trong phòng kế hoạch đã sớm chưởng mắt hắn, chỉ còn thiếu nước khiếu nại nữa thôi, làm sao có chuyện làm thay việc cho hàn hay gì được.

Cho nên có thể thấy tình trạng của Sở Vĩnh Dương cũng chẳng tốt đẹp quái gì cho cam.

Cùng lúc đó, Trình Ngọc đang trốn trong phòng, hoàn toàn không dám tin những gì bản thân thấy trên mạng là sự thực.

Hiện tại ngôn từ trên mạng càng ngày càng quá đáng, cô đã không dám đọc nữa. Đáng lẽ lúc này ông bà Trình cũng nên có động tác, nhưng họ lại giống như hoàn toàn không biết gì, cảm thấy không cần thiết phải dìm xuống.

Họ thực sự coi cô là con gái của họ sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Lúc này cả cộng đồng mạng cũng sắp biết cô là ai luôn rồi, ông bà Trình không ngại mặt mũi sao? Họ thực sự là không quan tâm việc cô bị bôi xấu ư? Không quan tâm mặt mũi của công ty nữa sao?

Trình Ngọc cuộn người lại, nằm xuống giường, kéo chăn qua đầu.

Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc là vì sao? Vì cô chỉ là một đứa con nuôi cho nên họ không quan tâm ư? Nếu vậy ban đầu họ nhận cô về làm gì? Yêu thương cô làm gì? Khi cần thì gọi tới, khi không cần thì bỏ mặc, đó là tất cả sao?

Cả người Trình Ngọc run lên trong bóng tối. Cô thực sự không hiểu. Cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cô chỉ muốn có được một chút tình yêu tới từ Sở Vĩnh Dương, đó là sai sao? Cô chỉ muốn một chút tình cảm từ người chị của mình, đó lại là sai sao? Cô chỉ muốn níu giữ tình bạn, vì sao lại không được? Rốt cuộc là mọi thứ đã sai từ chỗ nào chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện