Trở về trong phòng, Đỗ Hành nặng nề đặt một chai thuốc ở trước mặt Tô Diệp, mặt đen lại nói: "Đây là cái gì?"

Tô Diệp thản nhiên cầm lên, mở nắp bình ra nhìn một chút, lạnh nhạt nói: "Đây là thuốc tránh thai."

Đỗ Hành thấy dáng vẻ của Tô Diệp không chút áy náy nào, cau mày đưa mắt nhìn cô chốc lát, trong đôi mắt sâu không thấy đáy thoáng hiện lên vẻ đau đớn: "Em có ý kiến gì thì có thể thảo luận với anh."

Tô Diệp cất kỹ bình lần nữa, ngước mặt lên, mang theo ngây thơ và lệ thuộc vào không nói ra được: "Vậy chúng ta sẽ thảo luận một chút chứ?"

Đỗ Hành nhíu mày thật sâu.

Tô Diệp nhẹ nhàng cười một tiếng: "Em còn trẻ tuổi, còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại em không muốn có đứa bé."

Đỗ Hành nhìn chằm chằm Tô Diệp thật lâu, vẫn không lên tiếng. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tô Diệp nghiêng đầu cười, nhẹ nói: "Chẳng qua em ngược lại quên mất, tuổi anh không nhỏ, quả thật nên muốn một đứa bé."

Cô khó xử mà suy nghĩ, mới cau mày nói: "Chỉ có điều anh không cần gấp gáp, em nghĩ lúc nào cũng có biện pháp, em không muốn sinh, luôn có những người khác đồng ý sinh con cho anh."

Trong con ngươi Đỗ Hành bắn ra ánh sáng lạnh băng, anh cắn răng hỏi: "Tô Diệp, em đây là có ý tứ gì?"

Tô Diệp không để ý chút nào lắc đầu, thoải mái mà nói: "Không có ý gì, em chỉ thảo luận với anh mà thôi." Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa: "Hôm nay em còn có chuyện phải xử lý, em đi trước." Nói xong không đợi Đỗ Hành nói gì, cô đã bước chân nhẹ nhàng mà đi ra khỏi căn phòng.

Đi đến cửa nhà thì cô giống như đã giải phóng được uất ức chất chứa nhiều năm, tâm tình thật tốt, bước chân cũng trở nên dễ dàng hơn.

=== =======

Thạch Lỗi hẹn bạn học tụ họp ngay chỗ một nhà hàng ăn rất có phong cách, màn trúc thủ công tinh khiết ngăn cách ra từng gian phòng bao độc lập, vui vẻ đi ở trong màn trúc mát mẻ, có thể nghe được tiếng nước chảy rào rào qua cục đá mơ hồ bên ngoài, ở phòng trúc rừng núi nghe tiếng nước chảy rất thú vị.

Lần tụ họp này còn có mấy bạn học tốt của Thạch Lỗi năm đó, ví dụ như Diêm Quân năm đó rất không ưa Tô Diệp, còn có đám nữ sinh cùng ký túc xá với Dương Kỳ Kỳ, ví dụ như Đổng Thiến, Từ Phán Phán và Mạnh Vũ Đình.

Mấy năm không thấy, Từ Phán Phán mập ra, hôm nay vẻ mặt hồng hào, bảo là muốn gả cho một phú nhị đại. Khi cô nhìn thấy Tô Diệp ngượng ngùng cười cười: "Vị hôn phu của mình đơn thuần là một nhà giàu mới nổi, gia đình anh ấy nhận thầu xây dựng."

Mà Đổng Thiến vẫn còn si ngốc nhìn Thạch Lỗi, dáng vẻ si tình kia nhiều năm không thay đổi. Về phần Mạnh Vũ Đình, vẫn cao gầy thời thượng như cũ. Nghe nói năm ngoái cô ta bám lấy một chủ nhiệm của ngân hàng nhà nước, người chủ nhiệm kia hói đầu, hơn 40 tuổi vẫn không có con. Hiện giờ cũng không biết Mạnh Vũ Đình dùng biện pháp gì, thế nhưng mang thai một đứa bé của người chủ nhiệm này, sau đó người chủ nhiệm này mừng rỡ, bảo là muốn ly hôn rồi cưới cô ta. Bây giờ bụng Mạnh Vũ Đình vừa mới phồng lên, ánh mắt cô ta nhìn Tô Diệp vẫn mang theo địch ý như cũ, chỉ là rốt cuộc không có bén nhọn năm đó.

Diêm Quân ngồi ở một bên, anh vô cùng hiểu bạn tốt của mình tổ chức lần tụ họp này là có mục đích gì. Thật ra thì không cần nhìn cái khác, xác định nhìn người tới hôm nay thì biết. Ở nơi này là tụ họp, rõ ràng là Thạch Lỗi có thể quang minh chính đại kiếm cớ nhìn thấy Tô Diệp lần nữa đấy.

Trên thực tế từ sau khi Tô Diệp đi vào, ánh mắt Thạch Lỗi ít dời đi, chưa từng chú ý một ánh mắt ảm đạm khác của Đổng Thiến.

Tô Diệp cũng không phải cô gái nhỏ năm đó nữa, cô thản nhiên cười nói với những bạn học đã từng là bạn bè hoặc kẻ địch, thong dong tự nhiên ưu nhã bình tĩnh. Chỉ có điều cảm nhận được ánh mắt nóng rực chờ đợi của Thạch Lỗi, trong lòng của cô phát ra một cỗ tư vị khó tả.

Lần tụ họp này tiến hành trong không khí ngầm hiểu lẫn nhau, chờ khi tan cuộc, người có mắt đều tự tìm lý do chuồn đi. Chỉ có Mạnh Vũ Đình cười nhìn Thạch Lỗi nói: "Đổng Thiến và anh thuận đường, anh đưa cô ấy về nhà chứ?"

Lúc Mạnh Vũ Đình hỏi vậy, Đổng Thiến cúi đầu chán nản không nói.

Thạch Lỗi còn chưa kịp mở miệng, Diêm Quân bên cạnh liền thân thiện hỏi: "Tôi nhớ Đổng Thiến ở khu Đông Tam Hoàn? Tôi cũng ở gần đó, không biết có thể có cơ hội ra sức vì mỹ nữ không?"

Đổng Thiến cười u oán, cố ý nhìn Thạch Lỗi nói: "Còn chưa phải làm phiền anh, tất cả mọi người rất bận bịu."

Diêm Quân cũng rất nhiệt tình: "Làm sao có thể phiền toái đây, có mỹ nữ cùng xe, đây chính là vinh hạnh lớn lao."

Từ Phán Phán nhìn không được, nói thẳng: "Đổng Thiến, cậu để cho Diêm Quân đưa cậu trở về đi thôi, một mình về nhà không an toàn."

Lúc này Diêm Quân ở bên cạnh lại muốn mời, Đổng Thiến cố trì hoãn, tuyệt vọng nhìn Thạch Lỗi một cái, cuối cùng vẫn lên xe của Diêm Quân.

Rất nhanh tất cả mọi người đều lên xe của mình, hoặc là lên xe taxi vừa đến nhanh chóng rời đi, bên ngoài khách sạn chỉ còn lại Thạch Lỗi và Tô Diệp.

Tô Diệp khẽ thở dài, sắp xếp này quá mức cố ý, đối với nhân sĩ đã kết hôn như cô mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là việc không đúng. Cô đứng ở đối diện Thạch Lỗi nói: "Thạch Lỗi, thời gian không còn sớm, em cũng đi trước đây."

Đèn đường chiếu rọi, Thạch Lỗi vẫn đứng ở đó, không nói lời nào, chỉ nhìn cô.

Cô sửng sốt một chút, mình xoay người đi đến bãi đậu xe lấy xe.

Ai ngờ sau khi từ bãi đậu xe ra ngoài, phát hiện Thạch Lỗi lại ngăn ở trước xe mình, không động đậy chút nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào bên trong xe.

Tô Diệp cảm thấy buồn cười, dừng xe hạ cửa xe xuống, cười hỏi "Anh muốn làm gì vậy?"

Ánh mắt Thạch Lỗi thoáng qua một tia ánh sáng, đôi môi giật giật, cười nói: "Anh không có xe, cũng không mang tiền trên người, em đưa anh về nhà đi."

Tô Diệp nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một phen, lắc đầu nói: "Em không tin được, anh đã có tiền mời mọi người ăn cơm, sao lại không có tiền thuê xe đi về?"

Ánh mắt Thạch Lỗi thành khẩn: "Anh thật sự không mang theo, không tin em tới nhìn." Nói xong anh để tay vào trong túi áo bành tô sờ, ra dấu tay nhìn bên trong quả thật trống trơn.

Tô Diệp không ngờ Thạch Lỗi lại ăn vạ, chỉ có điều xét thấy người này vừa mới mời cô ăn cơm, cô tự nhiên không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là mời anh lên xe.

Thạch Lỗi nghe được Tô Diệp cho phép mình lên xe, trong đôi mắt hiện lên ý cười, vội vàng mở cửa xe đến vị trí ghế lái phụ.

Trong đôi mắt Tô Diệp thoáng qua nụ cười, hôm nay khi vừa mới thấy Thạch Lỗi, cô cảm thấy người đàn ông đi giày Tây trước mắt không còn là Thạch Lỗi ban đầu cô biết rồi. Nhưng động tác anh đi đến xe mình, đột nhiên khiến cô nhớ tới dáng vẻ trẻ trung tự nhiên của anh khi đứng trước mặt mình thật lâu trước kia.

Ánh mắt Thạch Lỗi dừng lại ở nụ cười bên môi Tô Diệp: "Xem ra em cũng không tệ."

Tô Diệp vừa nghe vậy, nụ cười lập tức biến mất, lắc đầu mà nói: "Không có, em chỉ nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia."

Thạch Lỗi cảm thấy hứng thú giật giật lông mày: "Chuyện gì? Nói nghe một chút?"

Tô Diệp cười "Phốc" một tiếng, ánh mắt quét qua Thạch Lỗi một cái sau đó tiếp tục nhìn thẳng phía trước: "Em nhớ tới vấn đề xe limo và xe buýt đó."

Thạch Lỗi sững sờ, nhưng rất nhanh nhớ tới phản ứng của mình khi Tô Diệp nhắc tới xe limo mấy năm trước, anh cười ha ha mấy tiếng nói: "Khi đó anh chính là một tên nhà quê."

Nói xong anh tự bổ sung câu: "Hiện tại cũng chỉ là một tên nhà quê ăn chùa, Tô đại tiểu thư không thể cười nhạo anh như vậy!"

Tô Diệp thấy anh nói như vậy, không nhịn được vừa cười, mấy năm không thấy vốn cảm thấy rất lạnh nhạt, ai ngờ hôm nay Thạch Lỗi chẳng những không thay đổi, ngược lại hài hước hơn trước kia mấy.

Hai người nói đùa ở nơi này, trở nên quen thuộc lần nữa, mà đêm nay Tô Diệp hoàn toàn không muốn về nhà, đã nói muốn dẫn Thạch Lỗi đi bờ sông gần đây tản bộ, Thạch Lỗi tự nhiên hớn hở đồng ý, bảo là muốn liều mình bồi quân tử.

So với năm đó trẻ trung, hai người đều trưởng thành rất nhiều, lúc nói chuyện cố ý tránh không đề cập tới vụ tai tiếng năm đó. Tô Diệp hỏi tình hình bây giờ của Thạch Lỗi, Thạch Lỗi nói cho biết sự thật, nói công ty cha mình làm ở nước ngoài phát triển rất tốt, muốn anh đi qua. Chỉ có điều anh vẫn suy nghĩ muốn ở lại trong nước phát triển công ty của mình, anh muốn độc lập bắt đầu sự nghiệp.

Trăng sáng treo cao, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, Thạch Lỗi nói đến khó khăn lúc đầu gây dựng sự nghiệp, anh ngồi ở trên băng đá, thở dài một hơi mà nói: "Có lúc một mình anh nằm ở trên giường không ngủ được, cũng hận không thể khóc lớn một trận. Chỉ là khi đó luôn nghĩ, anh là người đàn ông, phải kiên cường, không thể cứ nhận thua như vậy, cho nên cũng kiên trì được rồi."

Mắt Tô Diệp nóng lên, hôm nay người con trai này đã trưởng thành, là người đàn ông chân chính rồi, hiển nhiên đã trải qua rất nhiều khó khăn. Thật ra thì nếu không phải là mình, anh đã có thể đi một con đường hơn thuận lợi chứ? Thạch Lỗi đã không còn nói chuyện, bên tai có thể nghe được tiếng nước rào rào, cùng với tiếng con dế kêu thỉnh thoảng truyền tới trong bụi cỏ.

Rất lâu sau đó, Tô Diệp thở dài sâu kín một tiếng: "Nếu như anh không gặp phải em, có lẽ hiện tại. . . . . ."

Thạch Lỗi cười, ánh mắt kiên định nhìn Tô Diệp nói: "Anh không hối hận chút nào, hiện tại anh rất tốt."

Anh chuyển ánh mắt qua, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia, cười nói: "Em biết không, bây giờ cha anh rất hài lòng về anh, ông ấy cảm thấy anh trưởng thành hiểu chuyện hơn. Dĩ nhiên, anh cũng rất hài lòng với tình trạng bây giờ của mình. Mỗi ngày mở mắt anh đều muốn hỏi mình, rốt cuộc mục tiêu cách mình có xa lắm không, nhìn khoảng cách thật dài này, cả người anh liền tràn đầy tinh thần hăng hái."

Tô Diệp hơi kinh ngạc, quay đầu sang hỏi anh: "Mục tiêu của anh là gì?"

Thạch Lỗi cười nhìn Tô Diệp, ánh sáng trong đôi mắt lại còn sáng chói hơn ánh trăng bầu trời, anh mỉm cười nhìn cô, kiên định nói: "Là em."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện