Tô Diệp lại muốn trở về trường học đi học một lần nữa. Cô nhìn cửa chính trường học rực rỡ ở dưới ánh mặt trời ấm áp của ngày mùa thu thì không nhịn được nghĩ, Thạch Lỗi thực sự buông tha mình như vậy sao? Ngày đó anh thở dốc nặng nề giống như vẫn vang vọng ở bên tai, nhưng lời của người kia cũng đã bị thổi tới trong gió.

Tô Diệp cười khổ một tiếng, chán nản thở dài ở trong lòng, thật ra thì cô cũng không có yêu cầu xa vời gì, dù sao Thạch Lỗi và cô cũng không quen thuộc nhau. Một người con trai nhất thời nhiệt huyết, cô không thể coi như thật. Huống hồ cùng đặt ở trên một cái cân mà đánh giá, là người nhà và tương lai tốt đẹp của mình, thực sự nặng hơn.

Một mình Tô Diệp kéo hành lý đi căn phòng đã lâu không tới, sau khi mở ra cũng không có cảnh tượng bụi bặm, ngược lại sạch sẽ sáng ngời, thậm chí trong không khí tản ra mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi bạc hà mà mình quen thuộc.

Tô Diệp biết đây là Đỗ Hành phái người tới đây quét dọn qua. Lẽ ra đối mặt chăm sóc ổn thỏa như thế, lòng cô nên tồn tại cảm kích, nhưng không biết sao trong lòng cô lại sinh ra phiền não. Đỗ Hành có lúc thật sự là quá mức cẩn thận, khiến Tô Diệp vô duyên vô cớ cảm thấy hít thở không thông.

Cô để hành lý xuống, sắp xếp quần áo cùng với đồ vật lặt vặt thỏa đáng, tắm rửa sạch sẽ đơn giản, nhưng ấm ức lên giường đi ngủ.

Tối nay trên giường tự nhiên không có cánh tay lửa nóng có thể dựa vào, chỉ là một mình một giường, cô ngược lại có thể hành động tùy ý hơn. Khi nằm ở nơi đó, Tô Diệp sinh ra nghi ngờ đối với mình. Khi Đỗ Hành đoạt lấy mình ở trên ghế sofa như vậy thì bởi vì trong lòng cô ngượng ngùng nên trong miệng tràn đầy cự tuyệt, nhưng không thể phủ nhận, Đỗ Hành cũng mang đến vui thích cho mình, cô cũng hưởng thụ hai người thân mật. Tô Diệp trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cau mày bắt đầu suy tư. Khi ở trong lồng giam đó thì cô thích thú, nhưng một khi rời đi, tại sao mình liền mong muốn không cần trở về đây? Tô Diệp cũng không hiểu rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, cô phiền não trở mình một cái, lại bắt đầu nghĩ tới vấn đề của cha cô.

Không để ý tình cảm của mình rốt cuộc như thế nào, nhưng nếu mình thật sự không ly hôn với Đỗ Hành, vậy ít nhất mình không cần phiền não vì công ty của cha cô. Nghe ý tứ của Đỗ Hành, anh muốn sắp xếp chức vị cho mình.

Tô Diệp cắn cắn môi, thật ra thì bây giờ cô thật sự không có năng lực để kinh doanh tốt một công ty tài chính. Chỉ là nếu Đỗ Hành cho mình cơ hội như vậy, cho dù cô không thích cũng sẽ liều mạng làm xong.

Những ngày này, Tô Diệp lĩnh ngộ một đạo lý thật sâu, nếu như muốn làm thì tự mình phải làm,ví dụ như tra ra chân tướng vụ tai nạn xe cộ của cha cô, vậy thì không thể lệ thuộc vào người khác. Chỉ có mình lớn mạnh, mới có thể làm mọi chuyện vì cha cô, cũng mới có thể lấy được người và vật mà mình muốn, mới có thể làm cho mình hạnh phúc.

Ở trong suy tư không giới hạn này, Tô Diệp nặng nề đi ngủ.

=== ========

Ngày hôm sau, Tô Diệp đi học, đúng lúc gặp đám người Dương Kỳ Kỳ. Ánh mắt mọi người nhìn Tô Diệp không hề giống trước kia, Từ Phán Phán tiến lên kéo tay Tô Diệp, không dám tin hỏi: "Tô Diệp, mình quả thật không thể tin được, cậu thực sự là vợ của Đỗ Hành? Cậu là con gái của Tô Mộ Dung sao?"

Mạnh Vũ Đình sau lưng nặng nề "Khụ" một tiếng, trợn mắt nhìn Từ Phán Phán, trách cứ: "Nhìn bộ dáng không có kiến thức của cậu đi!"

Mắt Từ Phán Phán liếc mấy cô gái sau lưng, buông lỏng tay Tô Diệp ra, lui lại mấy bước đến giữa mấy cô gái, cô cười xấu hổ: "Tô Diệp, thậm chí cậu có gia thế tốt như vậy, trước kia nói thì đoán chừng cậu cũng muốn cười nhạo mình rồi." Ví dụ như đến nhãn hiệu quầy chuyên doanh thử quần áo, ví dụ như đối với các loại tin đồn lan truyền của người có tiếng tăm. Đặc biệt là bát quái về Trịnh Huân và Đỗ Hành, phải biết đó là chồng của Tô Diệp.

Hôm nay Dương Kỳ Kỳ nhìn Tô Diệp không thân thiện giống như trước kia, cô mang theo xa cách lên tiếng chào hỏi từ bên cạnh: "Tô Diệp, đã lâu không gặp."

Lòng của Tô Diệp lạnh đi, chỉ có điều cô vẫn cười gật đầu chào hỏi với mọi người.

Khi ánh mắt của cô rơi vào trên người Đổng Thiến thì lại bị căm hận và chán ghét trong ánh mắt Đổng Thiến làm cho kinh sợ. Ngay sau đó cô liền tỉnh ngộ lại, Đổng Thiến thích Thạch Lỗi, Thạch Lỗi bị tổn thương, cô ấy hận mình.

Tô Diệp khẽ cười một tiếng, ánh mắt xẹt qua Đổng Thiến, lại rơi xuống trên người Mạnh Vũ Đình.

Khi thấy cô gái này thì cô sững sờ, rõ ràng cô gái này nhìn rất quen mắt. Cô chỉ hồi tưởng một chút, liền nhớ lại đây là cô gái bị người nước ngoài ôm vào khách sạn lúc trước. Tô Diệp rất nhanh phản ứng kịp, những lời đồn đại mình là người tình của Đỗ Hành, hẳn là đến từ cô gái này chứ?

Mạnh Vũ Đình thấy ánh mắt Tô Diệp dừng ở trên người mình, biết Tô Diệp đã nhận ra mình rồi, đôi mắt cô ta lập tức lạnh lẽo, nhìn chằm chằm thẳng vàoTô Diệp, bộ mặt đều là sương lạnh.

Tô Diệp xoay mặt đi, cười lên tiếng chào hỏi cùng mọi người lần nữa, sau đó đi thẳng vào phòng học.

Hôm nay bạn học đầy phòng học đều biết thân thế của Tô Diệp rồi, bọn họ đều là nghe nói qua tiếng tăm của Tô Mộ Dung. Có một số giáo sư khi giảng bài, đặc biệt thích dùng một ít chuyện năm đó của Tô Mộ Dung làm ví dụ dạy học. Hôm nay con gái của nhân vật lớn trong truyền thuyết này dĩ nhiên cũng làm bọn họ đi học trong lớp, đây chẳng những khiến đám sinh viên này cảm thấy rất kì diệu, ngay cả giáo sư lên lớp cũng không nhịn được nhìn Tô Diệp vài lần.

Đối mặt với bàn luận xôn xao của cả phòng học xếp theo hình bậc thang, Tô Diệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nghiêm túc nghe giảng chuyên chú học tập, lòng không có việc khác, nghiễm nhiên là một học sinh giỏi.

Trong thời gian tan nghỉ ngơi, Tô Diệp từ toilet ra ngoài, lại vừa đúng lúc đụng phải

Mạnh Vũ Đình muốn vào toilet. Mạnh Vũ Đình lặng lẽ nhìn Tô Diệp: "Cô qua đây một chút đi, tôi có lời muốn nói."

Tô Diệp nhíu mày: "Có chuyện gì sao? Mời nói đi."

Mạnh Vũ Đình bị thái độ hờ hững của Tô Diệp chọc giận, nhỏ giọng cả giận nói: "Tới đây với tôi!" Nói xong giày cao gót của cô ta đi về phía trong cầu thang.

Tô Diệp nhíu mày, cô cũng không thích Mạnh Vũ Đình, cũng có thể đoán được Mạnh Vũ Đình muốn nói với mình cái gì, thật ra thì cô đại khái có thể không để ý tới Mạnh Vũ Đình này là xong việc. Chỉ có điều lo lắng người này cũng là một người khó chơi, nếu như không khiến người này yên tâm, đoán chừng mấy ngày kế tiếp mình sẽ không có một ngày tốt lành, vì vậy dựa vào tâm lý tỉnh táo của một người để đánh giá, cô dứt khoát đi theo Mạnh Vũ Đình vào trong cầu thang.

Quả nhiên, trong cầu thang, Mạnh Vũ Đình trợn mắt nhìn Tô Diệp hồi lâu, rốt cuộc hạ thấp giọng mở miệng nói: “Chuyện ngày đó, tôi hy vọng cô không để cho người khác biết.”

Tô Diệp nghe, cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Nếu cô biết tìm tôi cấm nói ra ngoài, vậy tại sao cô có thể tuỳ ý tung chuyện của tôi và Đỗ Hành ra ngoài?”

Mạnh Vũ Đình bị nghẹn một chút, nhưng mà vẫn giải thích: “Cô và tôi không giống nhau, cô vốn không phải làm chuyện gì mờ ám, hiện tại sự thật chứng minh cô là phu nhân danh chính ngôn thuận của Đỗ Hành, để cho mọi người biết thì cũng không có gì tổn thấy đối với cô!”

Tô Diệp khộng nhịn được châm chọc mà cười một tiếng: “Đây thật sự là logic mạnh mẽ!”

Mạnh Vũ Đình thấy Tô Diệp cũng không có bị thái độ cứng rắn của mình hù doạ, nghĩ tới nếu như Tô Diệp thật sự nói ra, vậy chẳng phải là mình thân bại danh liệt sao? Sắc mặt cô ta tái đi, cắn răng nói: “Thôi, tôi cũng không cầu xin cô…. cô thích thì nói, cùng lắm về sau tôi là bình nứt không sợ bể, ai sợ ai hả? Nói không chừng vì vậy mà tôi nổi danh, từ đó buôn bán thịnh vượng!”

Tâm tình Tô Diệp vốn cực kỳ không tốt, hôm nay thấy Mạnh Vũ Đình như vậy, ngược lại cảm thấy thú vị, dứt khoát giả vờ vỗ tay nhè nhẹ nói: “Đây thật là ý kiến hay, chờ tiết học tiếp theo, tôi liền coog bố chuyện của cô ra ngoài, chu toàn giấc mơ một mình buôn bán thịnh vượng của cô.”

Mạnh Vũ Đình nghe xong, biết Tô Diệp châm chọc mình, giận đến mặt múi trắng bệch, oán hận nói: “Tiểu nha đầu ngu ngốc, cô biết cái gì chứ? Từ nhỏ cô lớn lên trong hũ vàng bạc, đâu biết những cô gái nhà nghèo như chúng tôi đây phải bỏ ra bao nhiều cố gắng vì kiếm chút tiền nuôi sống gia đình chứ? Cô muốn nói thì nói, tôi cũng không sợ cô!” Nói xong cô ta vung tóc dài, uốn éo cái mông đi giày cao gót nghênh ngang rời đi.

Tô Diệp nhìn bóng lưng phách lối của cô gái này, bất đắc dĩ nhún vai một cái, thật ra thì cô thực sự không có thói quen làm bà tám lan truyền bát quái khắp nơi.

*********

Cô đang định nhấc chân rời khỏi cầu thang, lúc vừa cất bước, nghe được một giọng nam trầm thấp: “Tô Diệp.”

Lòng của Tô Diệp chợt giật mình, cô sẽ không quên giọng nói này.

Đây là giogj nói của Thạch Lỗi.

Cô yên lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi nhịp tim của mình khôi phục bình thường, sau đó cô siết chặt quả đấm nhỏ, để cho mình dùng tận giọng nói cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trong cầu thag trống trải, cô có thể nghe được giọng nói của mình lạnh nhạt như vậy, giống như đây là đang nói chuyện với một người xa lạ trên đường.

Thạch Lỗi thấy Tô Diệp lạnh nhạt như vậy, biết cô tức giận, cười khổ nói: “Thật xin lỗi, anh thực sự xin lỗi em.”

Trong giọng nói của anh tràn đầy cô đơn và mất mát, không còn phấn chấn cởi mở trên trận bóng đá ngày xưa, càng không có tình cảm mạnh mẽ mênh mông trong khu vui chơi.

Lòng của Tô Diệp giống như bị cái gì đâm tới, có một trận đau nhói bén nhọn vọt tới khắp toàn thân của cô.

Có lẽ đó cũng không phải lỗi của Thạch Lỗi, là lỗi của cô. Cô làm vợ người ta, vốn không nên trêu chọc Thạch Lỗi, lại càng không nên khiến Thạch Lỗi ôm lấy kỳ vọng gì đối với mình.

Mình hoàn toàn không có năng lực và kiên quyết thoát khỏi Đỗ Hành, thậm chí mình còn rất lưu luyến lồng ngực của Đỗ Hành, mình như vậy, thế nhưng nghĩ tới muốn ly hôn với Đỗ Hành từ đó phát triển một đoạn tình yêu thuần khiết không tỳ vết với Thạch Lỗi?

Tô Diệp cuời tự giễu, chậm rãi lắc đầu mà nói: “Không, Thạch Lỗi, anh không cần nói thật xin lỗi với em.”

Ánh mắt Thạch Lỗi nhìn về phía Tô Diệp đã không có lửa nóng như trước, nhưng lại có tình yêu lắng đọng thâm trầm gì đó ở đáy mắt của anh. Ánh mắt thương tiếc của anh quét qua cằm nhọn của Tô Diệp, dau lòng nói: “Dường như em thật sự gầy đi rất nhiều?”

Tô Diệp lắc đầu: “Em vô cùng tốt, không có gầy.”

Thạch Lỗi cũng không tin, cau mày lại: “Tô Diệp, anh ta….. không phải anh ta đối với em không tốt chứ?”

Anh ta trong miệng Thạch Lỗi, dĩ nhiên chính là Đỗ Hành.

Tô Diệp yên lặng, thật ra thì Đỗ Hành đương nhiên là đối tốt với mình, dù là cô ngu muội nữa, cũng biết Đỗ Hành xem mình như tâm can bảo bối mà yêu.

Thạch Lỗi lại hiểu lầm, anh coi Tô Diệp yên lặng làm ám hiệu bị ngược đãi, anh không nhịn được tiến lên một bước, thiếu chút nữa đưa tay muốn ôm Tô Diệp.

Nhưng mà khi tay còn chưa đụng phải Tô Diệp thì anh khắc chế mình, thu hồi tay run rẩy lại.

“Tô Diệp, là anh không có năng lực, anh không có cách nào cướp em từ trong tay anh ta tới đây, không có cách nào để cho em tự do! Anh càng không kiên quyết mang theo em cao chạy xa bay, đây đều là lỗi của anh!”

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kích động của Thạch Lỗi, vui vẻ nở nụ cười: “Thạch Lỗi, anh biết không, lúc đầu em vô cùng thất vọng.”

Cô khẽ cười nói: “Em vốn cho rằng anh chỉ vì tương lai và người nhà của anh mà dễ dàng buông tha em…. em cho rằng yêu trong miệng anh thực sự chỉ là tuỳ tiện nói một chút mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hôm nay của anh, em biết rõ anh là nghiêm túc.”

Cô sa sút cúi đầu, nhẹ nói: ‘Thật ra thì em có thể hiểu anh, anh là một nam sinh có ý thức trách nhiệm, lựa chọn của anh là đúng. Anh hoàn toàn không cần nói xin lỗi với em, giữa chúng ta….. có lỗi chính là em.”

Tô Diệp hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn Thạch Lỗi, nghiêm túc nói: “Thạch Lỗi, toàn bộ chuyện này phải trách em, từ khi vừa mới bắt đầu em liền cha giấu chân tướng đã kết hôn với anh và mọi người. Nếu khi đó anh biết rõ em đã có chồng, anh tuyệt đối sẽ không sa vào bên trong đoạn tình cảm này, lại càng không có cảnh ngộ hôm nay.”

Tâm tình Thạch Lỗi vốn kích động, nghe lời nói này, càng thêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh không nhịn được đưa tay muốn kéo tay Tô Diệp nói gì đó. Nhưng đúng lúc ấy thì, chợt nghe trong cầu thang truyền đến tiếng ho khan và tiếng giậm chân nặng nề của nữ sinh.

Thạch Lỗi dành phải rút tay về lần nữa, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy ở khúc quanh cầu thang, một nữ sinh mặc áo sơ mi trắng váy lam đang đứng, là Đổng Thiến.

Đổng Thiến oán hận nhìn Tô Diệp, tiến lên kéo lấy tay Thạch Lỗi, dịu dàng nói: “Thạch Lỗi, sao anh lại ở chỗ này hả?”

Hứng thú của Thạch Lỗi cạn sạch, giải thích: “Anh không sao, chỉ vừa vặn đứng bên này.”

Đổng Thiến cũng không vạch trần Thạch Lỗi, vội vàng cười nói: “Lập tức phải lên lớp rồi, chúng ta trở về đi thôi.”

Thạch Lỗi lưu luyến không rời nhìn lại Tô Diệp, nhưng vẫn mở miệng nói với Đổng Thiến: “Ừ, đi thôi.”

Nhìn bóng lưng hai người này tay trong tay rời đi, Tô Diệp đứng đây một lát, cuối cùng cô dứt khoát ngồi trên bậc thềm ở giữa cầu thang, lặng lẽ ngẩn người.

Trước kia mình không hề ý thức được, mình và nhóm nam nữ trẻ tuổi này là hoàn toàn khác biệt.

Trước kia mình lại bởi vì đám người Dương Kỳ Kỳ gần gũi và nhiệt tình, liền cho rằng có lẽ mình cũng có thể giống như họ.

Si tâm vọng tưởng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện