Dưới đêm trăng, bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt bén nhọn và xem xét của Đỗ Hành gần như khiến Tô Diệp không dám nhìn thẳng.
Quần áo trên người Tô Diệp mỏng, có lẽ gió thu trong sân quá mức hiu quạnh, thân thể của cô khẽ run xuống.
Đỗ Hành thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, khàn giọng nói: "Còn không đi vào?"
Tô Diệp cắn cắn môi, bước chân lên bậc thang, đi tới trước người Đỗ Hành thì thân thể cường tráng cao lớn của Đỗ Hành ngăn ở trước mặt, cô không qua được.
Ánh mắt Đỗ Hành quét từ đỉnh đầu đến chân của Tô Diệp, cuối cùng nghiêm mặt xoay người đi vào nhà. Tô Diệp thấy vậy, cũng đi theo vào, mặc dù tối nay khí thế của cô ngắn đi một đoạn, nhưng vốn cũng định nói rõ ràng.
Sau khi hai người vào nhà ngồi vào chỗ của mình, bà Trần vội vàng đưa đồ uống lên, lại thân thiết hỏi Tô Diệp ăn cơm chưa. Tô Diệp còn chưa kịp trả lời, Đỗ Hành liền lạnh nhạt nói từ một bên: "Bà Trần, bà không phải lo lắng, cô tự nhiên có người cùng ăn cơm ở bên ngoài."
Bà Trần bị lời nói này làm sững sờ, nhìn tiên sinh nhà mình chưa bao giờ đen mặt, cẩn thận nhìn Tô Diệp một chút, trên mặt nổi lên nghi ngờ, chỉ có điều bà cũng không dám hỏi nhiều, mang theo đầy khó hiểu trong đầu đi xuống.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại hai người Đỗ Hành và Tô Diệp, Đỗ Hành thoải mái uống trà, Tô Diệp ngồi thấp thỏm không yên ở một bên.
Một lúc sau, Tô Diệp cũng tỉnh ngộ, mình muốn tìm Đỗ Hành nói chuyện, mình muốn ly hôn, tội gì phải hết sức lo sợ ở trước mặt anh giống như trước đây vậy.
Cô nghĩ thông suốt việc này, liền hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, thử dò xét: "Em. . . . . . Có chuyện muốn thương lượng với anh."
Đỗ Hành cúi đầu chậm chạp thưởng thức trà, nghe thế thì lông mày cũng không động một cái, bình tĩnh nói: "Nói đi."
Tô Diệp nhìn dáng vẻ của Đỗ Hành, nhớ tới đủ loại truyện trong mấy năm qua, chợt sinh ra ra một dòng tinh thần phản nghịch. Cho tới bây giờ đều là như vậy sao, trước giờ anh đều bình tĩnh tự nhiên như vậy, giống như đủ loại chuyện của mình ở trong mắt của anh đều là mây trôi!
Không sai, mình bị ốm mình khổ sở, anh dịu dàng săn sóc che chở đầy đủ, nhưng trước giờ mình còn chưa nhìn thấu người này! Đỗ Hành chính là một pho tượng thần, một pho tượng thần xin gì được nấy! Nhưng Tô Diệp không cần thần, cô cần một người đàn ông có thể giống như cha đối xử với mẹ vậy, cô cần một người đàn ông có thể làm cho lòng của cô rung động thuận theo!
Khi Tô Diệp nhớ tới việc này, cô bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Những ngày qua cô giống như một người đi trong sương mù, cô không biết mình muốn cái gì, chỉ biết cố chấp muốn ly hôn.
Nhưng hôm nay cô hiểu, thì ra cô muốn tình yêu, loại tình yêu tốt đẹp chảy trong máu, loại tình yêu có thể khiến sóng lòng người ta sôi sục đó.
Giống như. . . . . . Giống như nụ hôn của Thạch Lỗi.
Đỗ Hành giống như cảm thấy hơi thở của Tô Diệp không đúng, anh nâng đôi mắt lên, nhìn Tô Diệp đang đắm chìm trong trong suy tư, anh bất giác nhíu mày.
Giơ cổ tay lên, anh nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Còn năm phút đồng hồ, năm phút sau anh sẽ lên lầu nghỉ ngơi."
Tô Diệp bị lời này thức tỉnh từ trong trầm tư, mặc dù cô không biết từ lúc nào thì Đỗ Hành muốn nghỉ ngơi sớm như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng nói ra: "Em muốn thương lượng với anh về chuyện bồi thường ly hôn."
Đỗ Hành nghe nói như thế, chân mày nhíu lại càng chặt hơn, xem xét Tô Diệp kỹ lưỡng, chậm rãi hỏi: "Em nhất định phải bồi thường kinh tế cho anh?"
Tô Diệp gật đầu, chân thành nói: "Những năm gần đây, anh giúp em rất nhiều, hiện tại em tùy tiện đề xuất ly hôn đối với anh thì thật không tốt, cho nên em đồng ý bồi thường kinh tế cho anh." Cô biết kể từ sau khi mình đề xuất ly hôn, tâm tình Đỗ Hành thật sự không tốt. Cô không hiểu tại sao khi người đàn ông này thoát khỏi mình lại không vui, chỉ là cô nghĩ, đối với thương nhân thông minh như Đỗ Hành, tài sản nhiều luôn có thể hòa tan khó chịu trong lòng anh.
Nhưng Đỗ Hành chẳng những không trở nên vui vẻ bởi vì lời nói của cô, ngược lại trên mặt càng thêm khó coi. Khóe môi anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉa mai, nhíu mày nhìn Tô Diệp hỏi: "Tô đại tiểu thư, vì đuổi Đỗ Hành anh, em định mở bảng giá gì?"
Tô Diệp bị lời nói của Đỗ Hành chèn ép ở giữa như vậy, trên mặt đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đồng ý tặng 10% cổ phần công ty XX của cha em cho anh."
Đôi mắt thâm trầm của Đỗ Hành thoáng qua một tia ảm đạm, anh không biến sắc nhìn Tô Diệp hỏi: "Tô đại tiểu thư, em biết 10% cổ phần có ý nghĩa như thế nào sao?"
Tô Diệp hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Em biết."
Đỗ Hành cười lạnh một tiếng: "Em đồng ý nhường ra 10% cổ phần, chỉ vì ly hôn với anh? Tô Diệp, rốt cuộc em chán ghét cuộc hôn nhân này đến trình độ nào?"
Tô Diệp thấy tức giận quanh quẩn giữa lông mày của anh, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Không chỉ là vì ly hôn, sau khi tặng10% cổ phần này cho anh, em hi vọng anh có thể ở lại quản lý công ty."
Sau khi Đỗ Hành nghe nói như thế, đầu tiên là ngoài ý muốn hạ mi, sau đó không dám tin chăm chú nhìn Tô Diệp hồi lâu, cuối cùng đột nhiên cười to.
Nghe Đỗ Hành không mang theo nửa phần ý cười to, Tô Diệp cảm thấy rất lo lắng, cô nghĩ cô nhất định làm hư việc rồi.
Tiếng cười của Đỗ Hành dần dần ngừng lại, trên mặt từ từ lộ ra vẻ đau thương, anh thất vọng nhìn Tô Diệp, nói từng chữ: "Tô Diệp, rốt cuộc em xem anh là người như thế nào?"
Tô Diệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Đỗ Hành. . . . . ."
Đỗ Hành chợt trầm giọng quát lên: "Về sau không cho em gọi anh như vậy!"
Tô Diệp bị hoảng sợ, khẽ run, cẩn thận nhìn Đỗ Hành.
Đỗ Hành đứng lên, thân thể cường tráng cao lớn chặn ánh sáng lại, bao phủ thân thể nhỏ nhắn của Tô Diệp ở bên trong.
Đỗ Hành trên mặt âm tình bất định, Tô Diệp lòng của cũng nói lên, hai tay nắm chặt ghế sa lon.
Đỗ Hành đi tới trước mặt Tô Diệp, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tô Diệp.
Tô Diệp bất ngờ không kịp chuẩn bị, cứ như vậy nhìn vào trong mắt của Đỗ Hành.
Cho tới nay, cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh này là mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, sức mạnh của anh vô địch, giống như trên đời này không có gì có thể làm khó anh, cũng không có người nào có thể hiểu hết tâm tư của anh.
Nhưng hôm nay, khi Tô Diệp nhìn ngang vào đôi mắt thâm trầm của Đỗ Hành mà cho tới bây giờ cô đều nhìn không hiểu, thế nhưng ngoài ý muốn cô thấy được đau đớn trong mắt người đàn ông này.
Ánh đèn màu quả quýt bắn tới từ phía sau lưng của người đàn ông, chiếu rọi gương mặt kiên nghị mà không có sinh khí của anh. Đau đớn trong đôi mắt của anh quá mịt mờ, nhưng cô lại vẫn thấy rõ.
Khoảng cách của người đàn ông này và Tô Diệp gần như vậy, cảm giác nặng nề bị áp bức đánh tới, hô hấp nặng nề vang lên ở bên tai Tô Diệp. Trái tim Tô Diệp bắt đầu dâng lên quặn đau, không cách nào nói rõ nỗi đau gần như khiến cô hít thở không thông.
Cô gần như muốn giơ tay lên an ủi nếp uốn giữa lông mày của anh, xua đi cô đơn trong đôi mắt anh, nhưng cuối cùng môi cô giật giật, chỉ mờ mịt lắc đầu một cái.
Đỗ Hành lặng lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng cười tự giễu: “Tô Diệp, em biết không, anh thật sự hận không thể cho em một cái bạt tai.”
Tô Diệp kinh ngạc nhìn anh, môi đỏ thắm mềm mại khẽ mở, chờ đợi anh nói tiếp.
Đỗ Hành thở dài, khàn khàn nói: “Em đã từng nghi ngờ anh có liên quan đến tai nạn xe cộ của cha em, em nhất định cho rằng anh chăm sóc em tất cả đều là vì tiền tài, chỉ là vì di sản của cha em chứ gì?”
Anh khó khăn nở nụ cười: “Hiện tại em muốn rời khỏi anh, em cho rằng em dùng tiền bạc là có thể khiến anh ở lại tiếp tục chăm sóc em?” Anh lắc đầu một cái, giống như lầm bầm lầu bầu: “Không không không, em không cần anh chăm sóc em, em cần anh ở lại chăm sóc tài sản của cha em. Em kẻ đần độn rời khỏi anh mà nói. . . , đoán chừng lập tức sẽ bị gỡ xương vào bụng đi? Em cũng biết tình cảnh của mình, vì vậy liền si tâm vọng tưởng làm cho anh ở lại tiếp tục chăm sóc em! Nhưng rốt cuộc em xem anh thành người nào? Em cho rằng có thể dùng một chiêu đuổi là anh đi sao?”
Anh cười mệt mỏi, thở dài một hơi, đứng lên, bóng dáng cao lớn bao phủ Tô Diệp lần nữa, nhưng Tô Diệp không tự chủ được ngẩng đầu lên đuổi theo tầm mắt của anh.
Đỗ Hành kéo lên một nụ cười cô đơn, nản lòng thoái chí nói: “Em là một đứa bé bị làm hư, là một cô nhóc tuyệt tình, có lẽ em hoàn toàn không có tim.”
Nói xong, anh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, phờ phạc mà nói: “Anh lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Tô Diệp mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon, nghe tiếng bước chân lên lầu của chồng mình, biến mất giữa cầu thang, cô ngơ ngác nhắm hai mắt lại.
================
Kể từ sau khi chứng minh được Tô Diệp có chút hành động không đứng đắn kia, Thạch Lỗi giống như mê muội. Dùng lời nói sâu sắc của Diêm Quân mà nói, trước kia chỉ là muốn điên thôi, bây giờ là hoàn toàn điên rồi.
Thạch Lỗi căn bản không tin Tô Diệp của anh sẽ là cô gái như vậy, anh đầu tiên là mạnh mẽ lên án Mạnh Vũ Đình “bịa đặt” một trận, sau đó liền bắt đầu tiếp tục tìm kiếm Tô Diệp.
Anh nhận định Tô Diệp là cô bé tốt, anh thề nhất định phải tìm được Tô Diệp, còn là một Tô Diệp trong sạch.
Nhưng anh không biết làm sao tìm được Tô Diệp, bạn học xung quanh đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, giáo sư trong trường học đều khuyên anh buông tha, mẹ của anh càng thêm khổ tâm khuyên anh quên Tô Diệp đó thôi.
Nhưng sao anh có thể quen đây? Đúng lúc Thạc Lỗi giống như một con ruồi không đậu đập đi loạn khắp nơi, điện thoại di động của anh đột nhiên nhận được một tin nhắc: Người đàn ông đi cùng Tô Diệp, hôm nay ở tầng mười tám tòa nhà Hải Thiên đường Hoài Hải, tên gọi Đỗ Hành.
===============
Một đêm kia, Tô Diệp ngồi ở trên ghế sa lon cho đến sau nửa đêm.
Cô cuộn mình ở nơi đó, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích, dưới ánh đèn chiếu xuống, da thịt trong suốt gần như áp sát vào ghế sa lon bằng da thật, trong đầu không ngừng nhớ lại đủ loại chuyện rất nhiều năm trước.
Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hành thì Đỗ Hành là một anh trai lớn, một người anh trai tuổi còn trẻ mà đã trầm ổn.
Lúc ấy anh nhìn mình mặc chiếc váy công chúa màu trắng, cười vươn tay, nói mình là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất mà anh đã gặp.
Sau đó anh thỉnh thoảng sẽ tới thăm hỏi cha của mình, mỗi một lần tới anh đều mang đến cho mình quà tặng đồ chơi tốt nhất từ khắp nơi trên thế giới. Hình như anh còn từng đánh đàn với mình, nghe mình nói lên những nét xấu trong chuyện xưa.
Khi đó tâm cô không ngăn cách, hoàn toàn tin tưởng anh trai săn sóc, thậm chí cô đã từng nói với anh những chuyện trong lòng mà chưa bao giờ đề cập với người khác.
Ngay lúc đó mẹ còn nói đùa, con dứt khoát gả cho anh Đỗ Hành thôi.
Nhớ tới những thứ này, Tô Diệp nhún nhún lỗ mũi ê ẩm, thật ra thì nếu cha cô còn sống, cô và Đỗ Hành nhất định cũng sẽ không giống như bây giờ chứ?
Thạch Lỗi gọi lại dãy số đã gửi tin nhắn tới thì máy bận, gọi nữa thì liền có giọng nữ thanh thúy nói: “Số điện thoại bạn liên lạc đã tắt. . . .”
Thạc Lỗi nhìn chằm chằm tin tức trong tin nhắn, anh nửa tin nửa ngờ, nhưng mà đây là hy vọng duy nhất của anh, nếu có thể tìm được Tô Diệp, anh nhất định sẽ thử đấy!
Sau khi quyết định chủ ý, Thạch Lỗi vội vàng thuê xe đến địa điểm chỉ định, anh đi vào tòa công ty chói mắt chính là chỗ cha anh làm. Đôi mắt Thạch Lỗi đau đớn, thật ra thì đây cũng là công ty mà anh đã từng tha thiết mơ ước, nhưng hôm nay anh không thể trở thành nhân viên công ty này rồi.
Bởi vì Tô Diệp, anh bỏ qua phỏng vấn cơ hội ở công ty này.
Thạch Lỗi đi vào thang máy, rất nhanh đi tới tầng mười tám. Sau khi ra khỏi thang máy, là cửa kính sáng ngời và bảng hiệu đỏ tươi của công ty XX.
Thạch Lỗi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Đỗ Hành đó lại cùng một công ty với cha mình?
Đang lúc này, trong đầu anh thoáng qua một tia sáng, anh đột nhiên nhớ lại người sáng lập công ty này, hình như chính là tên này, Đỗ Hành!
Thạch Lỗi nắm chặt bình chữa cháy bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào nhóm người náo nhiệt tinh thần phấn chấn bên trong cửa kính. Đúng vậy, vừa rồi khi thấy tin nhắn, anh đã cảm thấy nhìn quen mắt rồi, nhưng anh căn bản không ngẫm nghĩ, anh chỉ một lòng nghĩ có thể tìm được Tô Diệp rồi.
Thạch Lỗi nắm chặt tay, miệng to thở gấp, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Rốt cuộc anh nên làm cái gì?
Người đàn ông có thể đang bao nuôi Tô Diệp, người sáng lập công ty XX, người lãnh đạo trực tiếp của cha? Còn có nghề này có thể là tương lai của anh!
Rốt cuộc anh nên làm cái gì?
Trán Thạch Lỗi chảy mồ hôi xuống, trái tim giẫy giụa kịch liệt.
Không biết sau khi giẫy giụa bao lâu, cuối cùng Thạch Lỗi mở mắt ra, trông đôi mắt của anh là sắc bén kiên quyết.
Thạch Lỗi tự nói với mình như vậy: mày là đàn ông, là đàn ông sẽ phải bảo vệ người phụ nữ của mình.
Mặc kệ cô ấy có khó xử cỡ nào, mày nhất định phải hỏi rõ ràng, không thể dễ dàng buông tha!
Không thể lỗ mãng, không nên gây chuyện, nhưng lại nhất định phải tìm Đỗ Hành đó hỏi rõ ràng!
Thạch Lỗi hít sâu vài giọng điệu, để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó bước chân đi tới trước cửa kính nhấn một cái.
“Tôi có việc muốn gặp Tổng giám đốc Đỗ Hành của các người.” Hướng về phía máy đối thoại, Thạch Lỗi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói như vậy.
Quần áo trên người Tô Diệp mỏng, có lẽ gió thu trong sân quá mức hiu quạnh, thân thể của cô khẽ run xuống.
Đỗ Hành thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, khàn giọng nói: "Còn không đi vào?"
Tô Diệp cắn cắn môi, bước chân lên bậc thang, đi tới trước người Đỗ Hành thì thân thể cường tráng cao lớn của Đỗ Hành ngăn ở trước mặt, cô không qua được.
Ánh mắt Đỗ Hành quét từ đỉnh đầu đến chân của Tô Diệp, cuối cùng nghiêm mặt xoay người đi vào nhà. Tô Diệp thấy vậy, cũng đi theo vào, mặc dù tối nay khí thế của cô ngắn đi một đoạn, nhưng vốn cũng định nói rõ ràng.
Sau khi hai người vào nhà ngồi vào chỗ của mình, bà Trần vội vàng đưa đồ uống lên, lại thân thiết hỏi Tô Diệp ăn cơm chưa. Tô Diệp còn chưa kịp trả lời, Đỗ Hành liền lạnh nhạt nói từ một bên: "Bà Trần, bà không phải lo lắng, cô tự nhiên có người cùng ăn cơm ở bên ngoài."
Bà Trần bị lời nói này làm sững sờ, nhìn tiên sinh nhà mình chưa bao giờ đen mặt, cẩn thận nhìn Tô Diệp một chút, trên mặt nổi lên nghi ngờ, chỉ có điều bà cũng không dám hỏi nhiều, mang theo đầy khó hiểu trong đầu đi xuống.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại hai người Đỗ Hành và Tô Diệp, Đỗ Hành thoải mái uống trà, Tô Diệp ngồi thấp thỏm không yên ở một bên.
Một lúc sau, Tô Diệp cũng tỉnh ngộ, mình muốn tìm Đỗ Hành nói chuyện, mình muốn ly hôn, tội gì phải hết sức lo sợ ở trước mặt anh giống như trước đây vậy.
Cô nghĩ thông suốt việc này, liền hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, thử dò xét: "Em. . . . . . Có chuyện muốn thương lượng với anh."
Đỗ Hành cúi đầu chậm chạp thưởng thức trà, nghe thế thì lông mày cũng không động một cái, bình tĩnh nói: "Nói đi."
Tô Diệp nhìn dáng vẻ của Đỗ Hành, nhớ tới đủ loại truyện trong mấy năm qua, chợt sinh ra ra một dòng tinh thần phản nghịch. Cho tới bây giờ đều là như vậy sao, trước giờ anh đều bình tĩnh tự nhiên như vậy, giống như đủ loại chuyện của mình ở trong mắt của anh đều là mây trôi!
Không sai, mình bị ốm mình khổ sở, anh dịu dàng săn sóc che chở đầy đủ, nhưng trước giờ mình còn chưa nhìn thấu người này! Đỗ Hành chính là một pho tượng thần, một pho tượng thần xin gì được nấy! Nhưng Tô Diệp không cần thần, cô cần một người đàn ông có thể giống như cha đối xử với mẹ vậy, cô cần một người đàn ông có thể làm cho lòng của cô rung động thuận theo!
Khi Tô Diệp nhớ tới việc này, cô bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Những ngày qua cô giống như một người đi trong sương mù, cô không biết mình muốn cái gì, chỉ biết cố chấp muốn ly hôn.
Nhưng hôm nay cô hiểu, thì ra cô muốn tình yêu, loại tình yêu tốt đẹp chảy trong máu, loại tình yêu có thể khiến sóng lòng người ta sôi sục đó.
Giống như. . . . . . Giống như nụ hôn của Thạch Lỗi.
Đỗ Hành giống như cảm thấy hơi thở của Tô Diệp không đúng, anh nâng đôi mắt lên, nhìn Tô Diệp đang đắm chìm trong trong suy tư, anh bất giác nhíu mày.
Giơ cổ tay lên, anh nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Còn năm phút đồng hồ, năm phút sau anh sẽ lên lầu nghỉ ngơi."
Tô Diệp bị lời này thức tỉnh từ trong trầm tư, mặc dù cô không biết từ lúc nào thì Đỗ Hành muốn nghỉ ngơi sớm như vậy, nhưng vẫn nhanh chóng nói ra: "Em muốn thương lượng với anh về chuyện bồi thường ly hôn."
Đỗ Hành nghe nói như thế, chân mày nhíu lại càng chặt hơn, xem xét Tô Diệp kỹ lưỡng, chậm rãi hỏi: "Em nhất định phải bồi thường kinh tế cho anh?"
Tô Diệp gật đầu, chân thành nói: "Những năm gần đây, anh giúp em rất nhiều, hiện tại em tùy tiện đề xuất ly hôn đối với anh thì thật không tốt, cho nên em đồng ý bồi thường kinh tế cho anh." Cô biết kể từ sau khi mình đề xuất ly hôn, tâm tình Đỗ Hành thật sự không tốt. Cô không hiểu tại sao khi người đàn ông này thoát khỏi mình lại không vui, chỉ là cô nghĩ, đối với thương nhân thông minh như Đỗ Hành, tài sản nhiều luôn có thể hòa tan khó chịu trong lòng anh.
Nhưng Đỗ Hành chẳng những không trở nên vui vẻ bởi vì lời nói của cô, ngược lại trên mặt càng thêm khó coi. Khóe môi anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười mỉa mai, nhíu mày nhìn Tô Diệp hỏi: "Tô đại tiểu thư, vì đuổi Đỗ Hành anh, em định mở bảng giá gì?"
Tô Diệp bị lời nói của Đỗ Hành chèn ép ở giữa như vậy, trên mặt đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em đồng ý tặng 10% cổ phần công ty XX của cha em cho anh."
Đôi mắt thâm trầm của Đỗ Hành thoáng qua một tia ảm đạm, anh không biến sắc nhìn Tô Diệp hỏi: "Tô đại tiểu thư, em biết 10% cổ phần có ý nghĩa như thế nào sao?"
Tô Diệp hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Em biết."
Đỗ Hành cười lạnh một tiếng: "Em đồng ý nhường ra 10% cổ phần, chỉ vì ly hôn với anh? Tô Diệp, rốt cuộc em chán ghét cuộc hôn nhân này đến trình độ nào?"
Tô Diệp thấy tức giận quanh quẩn giữa lông mày của anh, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Không chỉ là vì ly hôn, sau khi tặng10% cổ phần này cho anh, em hi vọng anh có thể ở lại quản lý công ty."
Sau khi Đỗ Hành nghe nói như thế, đầu tiên là ngoài ý muốn hạ mi, sau đó không dám tin chăm chú nhìn Tô Diệp hồi lâu, cuối cùng đột nhiên cười to.
Nghe Đỗ Hành không mang theo nửa phần ý cười to, Tô Diệp cảm thấy rất lo lắng, cô nghĩ cô nhất định làm hư việc rồi.
Tiếng cười của Đỗ Hành dần dần ngừng lại, trên mặt từ từ lộ ra vẻ đau thương, anh thất vọng nhìn Tô Diệp, nói từng chữ: "Tô Diệp, rốt cuộc em xem anh là người như thế nào?"
Tô Diệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Đỗ Hành. . . . . ."
Đỗ Hành chợt trầm giọng quát lên: "Về sau không cho em gọi anh như vậy!"
Tô Diệp bị hoảng sợ, khẽ run, cẩn thận nhìn Đỗ Hành.
Đỗ Hành đứng lên, thân thể cường tráng cao lớn chặn ánh sáng lại, bao phủ thân thể nhỏ nhắn của Tô Diệp ở bên trong.
Đỗ Hành trên mặt âm tình bất định, Tô Diệp lòng của cũng nói lên, hai tay nắm chặt ghế sa lon.
Đỗ Hành đi tới trước mặt Tô Diệp, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tô Diệp.
Tô Diệp bất ngờ không kịp chuẩn bị, cứ như vậy nhìn vào trong mắt của Đỗ Hành.
Cho tới nay, cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh này là mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi, sức mạnh của anh vô địch, giống như trên đời này không có gì có thể làm khó anh, cũng không có người nào có thể hiểu hết tâm tư của anh.
Nhưng hôm nay, khi Tô Diệp nhìn ngang vào đôi mắt thâm trầm của Đỗ Hành mà cho tới bây giờ cô đều nhìn không hiểu, thế nhưng ngoài ý muốn cô thấy được đau đớn trong mắt người đàn ông này.
Ánh đèn màu quả quýt bắn tới từ phía sau lưng của người đàn ông, chiếu rọi gương mặt kiên nghị mà không có sinh khí của anh. Đau đớn trong đôi mắt của anh quá mịt mờ, nhưng cô lại vẫn thấy rõ.
Khoảng cách của người đàn ông này và Tô Diệp gần như vậy, cảm giác nặng nề bị áp bức đánh tới, hô hấp nặng nề vang lên ở bên tai Tô Diệp. Trái tim Tô Diệp bắt đầu dâng lên quặn đau, không cách nào nói rõ nỗi đau gần như khiến cô hít thở không thông.
Cô gần như muốn giơ tay lên an ủi nếp uốn giữa lông mày của anh, xua đi cô đơn trong đôi mắt anh, nhưng cuối cùng môi cô giật giật, chỉ mờ mịt lắc đầu một cái.
Đỗ Hành lặng lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng cười tự giễu: “Tô Diệp, em biết không, anh thật sự hận không thể cho em một cái bạt tai.”
Tô Diệp kinh ngạc nhìn anh, môi đỏ thắm mềm mại khẽ mở, chờ đợi anh nói tiếp.
Đỗ Hành thở dài, khàn khàn nói: “Em đã từng nghi ngờ anh có liên quan đến tai nạn xe cộ của cha em, em nhất định cho rằng anh chăm sóc em tất cả đều là vì tiền tài, chỉ là vì di sản của cha em chứ gì?”
Anh khó khăn nở nụ cười: “Hiện tại em muốn rời khỏi anh, em cho rằng em dùng tiền bạc là có thể khiến anh ở lại tiếp tục chăm sóc em?” Anh lắc đầu một cái, giống như lầm bầm lầu bầu: “Không không không, em không cần anh chăm sóc em, em cần anh ở lại chăm sóc tài sản của cha em. Em kẻ đần độn rời khỏi anh mà nói. . . , đoán chừng lập tức sẽ bị gỡ xương vào bụng đi? Em cũng biết tình cảnh của mình, vì vậy liền si tâm vọng tưởng làm cho anh ở lại tiếp tục chăm sóc em! Nhưng rốt cuộc em xem anh thành người nào? Em cho rằng có thể dùng một chiêu đuổi là anh đi sao?”
Anh cười mệt mỏi, thở dài một hơi, đứng lên, bóng dáng cao lớn bao phủ Tô Diệp lần nữa, nhưng Tô Diệp không tự chủ được ngẩng đầu lên đuổi theo tầm mắt của anh.
Đỗ Hành kéo lên một nụ cười cô đơn, nản lòng thoái chí nói: “Em là một đứa bé bị làm hư, là một cô nhóc tuyệt tình, có lẽ em hoàn toàn không có tim.”
Nói xong, anh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, phờ phạc mà nói: “Anh lên lầu nghỉ ngơi trước.”
Tô Diệp mệt mỏi tựa vào trên ghế sa lon, nghe tiếng bước chân lên lầu của chồng mình, biến mất giữa cầu thang, cô ngơ ngác nhắm hai mắt lại.
================
Kể từ sau khi chứng minh được Tô Diệp có chút hành động không đứng đắn kia, Thạch Lỗi giống như mê muội. Dùng lời nói sâu sắc của Diêm Quân mà nói, trước kia chỉ là muốn điên thôi, bây giờ là hoàn toàn điên rồi.
Thạch Lỗi căn bản không tin Tô Diệp của anh sẽ là cô gái như vậy, anh đầu tiên là mạnh mẽ lên án Mạnh Vũ Đình “bịa đặt” một trận, sau đó liền bắt đầu tiếp tục tìm kiếm Tô Diệp.
Anh nhận định Tô Diệp là cô bé tốt, anh thề nhất định phải tìm được Tô Diệp, còn là một Tô Diệp trong sạch.
Nhưng anh không biết làm sao tìm được Tô Diệp, bạn học xung quanh đây đều dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, giáo sư trong trường học đều khuyên anh buông tha, mẹ của anh càng thêm khổ tâm khuyên anh quên Tô Diệp đó thôi.
Nhưng sao anh có thể quen đây? Đúng lúc Thạc Lỗi giống như một con ruồi không đậu đập đi loạn khắp nơi, điện thoại di động của anh đột nhiên nhận được một tin nhắc: Người đàn ông đi cùng Tô Diệp, hôm nay ở tầng mười tám tòa nhà Hải Thiên đường Hoài Hải, tên gọi Đỗ Hành.
===============
Một đêm kia, Tô Diệp ngồi ở trên ghế sa lon cho đến sau nửa đêm.
Cô cuộn mình ở nơi đó, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích, dưới ánh đèn chiếu xuống, da thịt trong suốt gần như áp sát vào ghế sa lon bằng da thật, trong đầu không ngừng nhớ lại đủ loại chuyện rất nhiều năm trước.
Cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Hành thì Đỗ Hành là một anh trai lớn, một người anh trai tuổi còn trẻ mà đã trầm ổn.
Lúc ấy anh nhìn mình mặc chiếc váy công chúa màu trắng, cười vươn tay, nói mình là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất mà anh đã gặp.
Sau đó anh thỉnh thoảng sẽ tới thăm hỏi cha của mình, mỗi một lần tới anh đều mang đến cho mình quà tặng đồ chơi tốt nhất từ khắp nơi trên thế giới. Hình như anh còn từng đánh đàn với mình, nghe mình nói lên những nét xấu trong chuyện xưa.
Khi đó tâm cô không ngăn cách, hoàn toàn tin tưởng anh trai săn sóc, thậm chí cô đã từng nói với anh những chuyện trong lòng mà chưa bao giờ đề cập với người khác.
Ngay lúc đó mẹ còn nói đùa, con dứt khoát gả cho anh Đỗ Hành thôi.
Nhớ tới những thứ này, Tô Diệp nhún nhún lỗ mũi ê ẩm, thật ra thì nếu cha cô còn sống, cô và Đỗ Hành nhất định cũng sẽ không giống như bây giờ chứ?
Thạch Lỗi gọi lại dãy số đã gửi tin nhắn tới thì máy bận, gọi nữa thì liền có giọng nữ thanh thúy nói: “Số điện thoại bạn liên lạc đã tắt. . . .”
Thạc Lỗi nhìn chằm chằm tin tức trong tin nhắn, anh nửa tin nửa ngờ, nhưng mà đây là hy vọng duy nhất của anh, nếu có thể tìm được Tô Diệp, anh nhất định sẽ thử đấy!
Sau khi quyết định chủ ý, Thạch Lỗi vội vàng thuê xe đến địa điểm chỉ định, anh đi vào tòa công ty chói mắt chính là chỗ cha anh làm. Đôi mắt Thạch Lỗi đau đớn, thật ra thì đây cũng là công ty mà anh đã từng tha thiết mơ ước, nhưng hôm nay anh không thể trở thành nhân viên công ty này rồi.
Bởi vì Tô Diệp, anh bỏ qua phỏng vấn cơ hội ở công ty này.
Thạch Lỗi đi vào thang máy, rất nhanh đi tới tầng mười tám. Sau khi ra khỏi thang máy, là cửa kính sáng ngời và bảng hiệu đỏ tươi của công ty XX.
Thạch Lỗi bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Đỗ Hành đó lại cùng một công ty với cha mình?
Đang lúc này, trong đầu anh thoáng qua một tia sáng, anh đột nhiên nhớ lại người sáng lập công ty này, hình như chính là tên này, Đỗ Hành!
Thạch Lỗi nắm chặt bình chữa cháy bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào nhóm người náo nhiệt tinh thần phấn chấn bên trong cửa kính. Đúng vậy, vừa rồi khi thấy tin nhắn, anh đã cảm thấy nhìn quen mắt rồi, nhưng anh căn bản không ngẫm nghĩ, anh chỉ một lòng nghĩ có thể tìm được Tô Diệp rồi.
Thạch Lỗi nắm chặt tay, miệng to thở gấp, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Rốt cuộc anh nên làm cái gì?
Người đàn ông có thể đang bao nuôi Tô Diệp, người sáng lập công ty XX, người lãnh đạo trực tiếp của cha? Còn có nghề này có thể là tương lai của anh!
Rốt cuộc anh nên làm cái gì?
Trán Thạch Lỗi chảy mồ hôi xuống, trái tim giẫy giụa kịch liệt.
Không biết sau khi giẫy giụa bao lâu, cuối cùng Thạch Lỗi mở mắt ra, trông đôi mắt của anh là sắc bén kiên quyết.
Thạch Lỗi tự nói với mình như vậy: mày là đàn ông, là đàn ông sẽ phải bảo vệ người phụ nữ của mình.
Mặc kệ cô ấy có khó xử cỡ nào, mày nhất định phải hỏi rõ ràng, không thể dễ dàng buông tha!
Không thể lỗ mãng, không nên gây chuyện, nhưng lại nhất định phải tìm Đỗ Hành đó hỏi rõ ràng!
Thạch Lỗi hít sâu vài giọng điệu, để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó bước chân đi tới trước cửa kính nhấn một cái.
“Tôi có việc muốn gặp Tổng giám đốc Đỗ Hành của các người.” Hướng về phía máy đối thoại, Thạch Lỗi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói như vậy.
Danh sách chương