Cơ giới học là loại học thuật thiêu tiền bậc nhất. Với tư cách là kẻ đầu tư khai phá dòng Robot khổng lồ Roland, đồng thời còn là quản lý vinh dự của hiệp hội cơ giới sư thành Sulfur, sau một loạt các dự án khai phát, thương hội của anh em nhà Belha đã đứng trước nguy cơ phá sản.
Dù là vậy, Robot Roland vẫn là loại sản vật chưa hoàn thiện. Dù nó có vóc dáng cao lớn uy vũ, nhìn tưởng chừng rất lợi hại. Thế nhưng chiến lực của nó còn chưa đạt đến cấp truyền kì, tại thế giới dưới lòng đất nơi cường giả như mây, Roland chỉ là một bia ngắm siêu bự; còn nếu muốn nâng cấp nó lên thì lại yêu cầu tài liệu cao cấp, số tiền cần đổ vào bỗng biến thành con số trên trời.
Vì vậy, các cơ giới sư nhớ tới nơi thiếu hụt chiến lực cấp cao là thế giới mặt đất, dự định tới nơi này tìm kiếm nhà đầu tư.
Đài Roland được đem tới không phải sản phẩm mới nhất trong dòng này, các kĩ thuật được sử dụng cũng đã được cắt giảm hết mức có thể. Thế nhưng, tại thế giới mặt đất, nó vẫn là kĩ thuật vượt thời đại, ít nhất thì trong mắt các cơ giới sư, nó rất có giá trị.
Một lễ vật dâng lên vị đại đế sắp đăng cơ, hơn nữa lại còn là vị đại đế của đế quốc trứ danh xa xỉ như Oran, chỉ cần lễ vật có đủ phân lượng hoặc đủ mới lạ, hồi báo cao là điều đáng được mong đợi.
Luyện kim thuật và cơ giới học tại Oran phi thường xuất sắc, nếu không thì tương lai cũng không xuất hiện hạm đội phù không cùng rồng cơ giới. Ít nhất, đám địa tinh ở Sulfur đã sớm thèm nhỏ giãi các loại bí pháp luyện kim và lý luận cơ giới ma động lực.
Chủ ý của bọn họ vốn là đem Roland đổi lấy kĩ thuật vài tài nguyên, không thì kiếm chút tiền vàng đến làm kinh phí nghiên cứu cũng được.
Chủ ý này vốn rất tốt, nếu nó được chấp hành bởi một quan ngoại giao đạt chuẩn, kiểu gì rồi cũng sẽ đạt được kết quả thoả mãn.
Tiếc rằng sứ đoàn lần này lại là Silverhook, Kabbalah và Hoyle, vì vậy, chuyến đi này ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Kabbalah, một địa tinh không cha không mẹ, nghe nói nếu luận gia phổ thì hắn còn là một tên vương tử…, nghe nói hắn còn là một đại sư kiến trúc học, tấm gương tiêu biểu cho tự học thành tài. Chỉ có điều người ta vẫn chưa thấy qua công trình kiến trúc ra hồn nào do tay hắn dựng lên, chỉ thấy hắn thường xuyên len lén đi nghiên cứu móng và khớp nối công trình. Nghiên cứu cũng còn thôi, tên này còn chuyên thích động thủ thực tiễn, dỡ xuống vài cái linh kiện để tiện xem xét.
Tưởng tượng một chút, phòng ở bằng gỗ bị tháo mấy linh kiện nơi cột kèo với móng thì sẽ thế nào? Hắn đã không chỉ một lần tự vùi mình trong đống đổ nát.
Sau vô số lần chế tạo hố trời và phế khư, Kabbalah vinh dự nhận được danh hiệu: ‘chỉ đào không lấp tiểu vương tử’, ‘con mối da xanh’. Tiếp đó, hắn được liệt vào trong danh sách đối tượng được quan tâm đặc biệt của thành quản. Ngay cả câu ‘ngày mai Kabbalah đến nhà ngươi’ cũng thành câu rủa ác ý.
May mắn, hắn là một tên thương nhân có đầu óc kinh doanh, gia nghiệp phong phú, tiêu tiền bồi thường không dè sẻn. Các tai nạn gây ra không tạo thành án mạng. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Kabbalah vẫn bồi hồi ở cửa buồng giam.
Silverhook thì thôi khỏi phải giới thiệu, tạc đạn chuyên gia, quả bom hình người. Hoyle thì là đại sư rèn đúc, nhưng cũng là chuyên gia rượu chè cá cược, một phần tử phá hoại nổi danh.
Ba thằng dở hơi gom lại thành sứ đoàn, thật không hiểu đám cơ giới sư và luyện kim sư kia nghĩ cái gì trong đầu.
Trong khi đi đến Oran, con bạc Hoyle nhân tiện ghé qua mấy casino, cũng nhân tiện thua sạch phần lớn lộ phí. Kabbalah thì đào sụp một toà bảo tàng có cả trăm năm lịch sử, bồi thường toàn bộ số còn lại. Cũng vì thế mà mấy tên này mới đánh chủ ý đến đống trang sức treo ở cây cối ven đường.
Bọn họ còn từng đi qua cổng hoàng cung, đáng tiếc kĩ năng giao thiệp của cả ba người cộng lại cũng chưa được level một, cứng đầu cứng cổ phải gặp hoàng đế mới đem lễ vật lấy ra, đã thế còn không cho thủ vệ động đến ‘bảo bối’. Lẽ đương nhiên, một đám dị tộc mày trộm đuôi cướp cứ thế bị đá đít ra ngoài, kế hoạch tặng lễ theo đó sụp mất quá nửa.
Nếu cứ thế này thêm mấy tuần nữa, không khéo ba tên phá hoại sẽ khốn cùng chán nản đến mức đem quà tặng ra sách thành sắt vụn bán kiếm tiền đi về.
May thay, hai ngày trước, bọn họ biết được sẽ có tiệc rượu tổ chức tại phủ của đại thần tài vụ Hemet, hoàng đế cũng sẽ tự thân xuất hiện ở đây. Do đó, nhóm ba người vui mừng quá đỗi, tự thân xông vào, tự thân tặng lễ.
Nhưng một đám dị tộc không có vé mời thì sao có thể được cảnh vệ cho qua. Kết quả, ba tên lùn dùng kinh nghiệm phong phú và thực lực cường hãn cân cả thảy vệ đội phủ Hemet, cường thế xông lên.
Chỉ có điều, nếu tiếp tục loạn, đợi đến khi vệ đội hoàng gia xuất hiện, có lẽ cục diện sẽ không còn cách cứu vãn.
Đúng lúc này, mục tiêu bọn họ hướng tới xuất hiện, đáng tiếc, ba thằng ngu vừa mở miệng đã chọc giận mục tiêu của mình.
“Khen đểu cũng thôi, vừa mở miệng đã nói trúng chuyện đau giết cha giết anh, các ngươi tới tặng đồ hay là tới tìm thù thế?”
Thôi thì nể tình đồng hương, ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh mấy tên này bị lôi ra ngoài chém.
“Bệ hạ tôn kính, nếu bọn họ tới tặng lệ, vậy ít ra cũng nên để bọn họ mang lễ vật ra trình diện chứ. Như vậy mới thể hiện được khí độ của đại quốc.”
Dasos có vẻ không muốn mất thể diện trước mặt ta, vì vậy lời khuyên ngăn của ta đạt được tác dụng. Hắn hít sâu hai hơi, đè lại cơn tức sắp trào ra, gật đầu nói:
“Nếu tiểu thư Ro… Renee biện hộ cho các ngươi, vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, khách dị tộc, nói rõ thân phận của các ngươi, trình ra thành ý lớn nhất của mình đi.”
Ba tên lùn thấy vậy, không cần thương lượng, trực tiếp đọc lời thoại đã chuẩn bị sẵn…
“Nếu như ngươi thành tâm muốn biết.!”
“Vậy chúng ta sẵn lòng trả lời.”
“Vì…”
“Đủ, nói rõ trong mười giây cho ta, nếu không ta liền trói các ngươi vào tảng đá rồi ném xuống sông.” Bản thân ta vốn muốn nghe toàn bộ lời xuất trường cho thoải mái, nhưng hiển nhiên Dasos hiện tại không có đủ kiên nhẫn. Lời rống giận của hoàng đế khiến toàn bộ người trong hội trường cúi thấp đầu run lẩy bẩy.
“Chúng ta tới từ thành Sulfur ở thế giới dưới lòng đất, nghe nói bệ hạ đăng cơ, vì thế không tiếc đi xa ngàn dặm tới đây đưa tới tay ngài món lễ vật trân quý nhất.”
Quả nhiên, uy hiếp tính mạng vẫn rất hữu hiệu.
“Thế giới dưới lòng đất?”
Trong mắt quý tộc nhân loại, thế giới dưới lòng đất là nơi yêu ma hoành hành, giết chóc chiến tranh khắp nơi, khác hoàn toàn với thế giới mặt đất. Nghe hai tên địa tinh với tên Dwarf này nói rằng mình đến từ nơi đó, bọn họ lập tức kinh ngạc, khó tin, nghị luận dồn dập.”
“Được, vậy đưa lễ vật ra để ta xem đó là thứ quý báu thế nào.”
Dasos lộ ra ý cười, cư dân ở thế giới dưới lòng đất vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tặng lễ vì chúc mừng hắn đăng cơ là chuyện vô cùng có mặt mũi.
Ta cũng thở phào một hơi, cái sáng ý ngàn dặm đưa quà này thật rất tốt, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, dù cho lễ vật không ra gì, Dasos cũng sẽ giả như rất thoả mãn, sau đó ban thưởng hậu hĩnh, biên thành giai thoại truyền ra ngoài.
“Mời ngài xem, đây là mô hình tỉ lệ một so hai mươi của robot hình người Roland số 88, nó cũng là lễ vật mà chúng ta mang tới tặng ngài.”
Kabbalah lấy ra một con robot cũ nát từ trong chiếc túi rách tơi tả.
Đó là một robot nát đến mức tuỳ thời sẽ rơi tan khung, chỉ cao tầm một mét, khắp thân thể đều mang màu đỏ nâu của rỉ sắt. Hiển nhiên, tất cả linh kiện lắp ráp nó đều là tái sử dụng phế phẩm, hoàn toàn không mang chút xíu nào vẻ uy nghiêm đáng sợ của con robot nguyên gốc.
Silverhook thấy vậy cũng hơi hoảng hốt, hắn vốn có ý lấy ra Roland 88 luôn, nhưng nó quá lớn, chỉ có thể thay thế bằng mô hình tỉ lệ.
“Phụt, cái này có thể cho trẻ con chơi được nhỉ.”
“Thực sự là nhục nhã kết tinh cơ giới học của Oran, khải giáp ma động khí của chúng ta cũng cao hơn ba mét, mang thứ này qua làm gì, chẳng lẽ hoàng đế của chúng ta cần thứ đồ chơi nhỏ này?”
Dù đã giới thiệu đây là mô hình tỉ lệ, nhưng đám quý tộc xung quanh vốn đâu hiểu biết từ ngữ chuyên môn của cơ giới học, họ lập tức xì xào bàn tán. Trong mắt họ, ba người này là ba tên quê mùa không biết trời cao đất dày đến đây để mang trò cười tới.
“Ngài xem, Roland 88 có một mũi khoan, một chủ pháo, sau lưng còn có một ba lô động lực, tất cả kĩ thuật đều do thành Sulfur nghiên cứu phát minh, hẳn có thể mang đến trợ giúp cho cơ giới học của quý quốc…”
Ta lấy tay bịt trán, trước khi hiểu lầm được cởi bỏ, lời thuyết minh của Silverhook càng nói càng khiến người tức giận.
“Tu tu tu!”, “Rắc rắc!” “Ầm ầm!”
Thôi, không cần nói nhiều, giống như những sản phẩm nhãn hiệu ‘an toàn’ kia, cái mô hình này vừa khởi động một lúc liền trục trặc, trước tiên là dò điện, sau đó bốc khói, tiếp lấy nổ tung.
“Đủ, đây là quà tặng tới một vị quốc vương ư? Hay là các ngươi cho rằng ta là một kẻ nhân từ đến ngu xuẩn?”
Ma kiếm vung lên, ánh sáng màu máu tràn ra, Dasos đã không còn che giấu sát ý của mình.
Ba người nhìn nhau xem, không hiểu ra sao. Rõ ràng Roland 88 là sản vật có hàm lượng kĩ thuật hàng đầu thế giới dưới lòng đất, vì cái gì đối phương lại làm như thể muốn giết người?
Kabbalah nảy ra ý tưởng, lập tức thi hành.
“Nếu ngài không hài lòng với lễ vật này, vậy chúng ta đành lâm thời tìm vật khác thay thế vậy.”
“Bệ hạ, đây mới là lễ vật của chúng ta.”
“Lớn mật!” “To gan!”
Nhìn thứ trong tay Kabbalah, các quý tộc nhao nhao hô lên, phẫn nộ vô cùng.
Trong tay hắn là một đám châu báu nhìn cực kì quen thuộc, bởi lẽ chúng đang treo khắp nơi bên ngoài thành.
Những thứ được coi như vứt không ai nhặt như vậy, thế mà lại đem đi tặng quốc vương? Lần tìm chết này của họ ta đã hoàn toàn cạn lời.
“Hừ, cùng các ngươi so đo thật lãng phí thời gian của ta.”
May sao, có vẻ như Dasos giận quá hoá cười, không muốn tiếp tục dây dưa với đám địa tinh này nữa.
“Dẫn đi xuống, mà thôi, tự các ngươi đi xuống đi. Ừm, thành Sulfur, đó không phải nơi khởi nguyên của vị tân thần đến tên còn chưa nghe qua đó sao? Nếu cư dân ở nơi đó là dạng này, vậy hẳn rằng trong các thần cũng có lão nông dân. Ha ha. Các ngươi nói xem, các thần vĩ đại có hay chăng sẽ trốn xuống trần tị nạn, nói không chừng Oran sau này cũng sẽ có thần minh quyến cố.”
Câu chuyện cười lạnh tỏ rõ ý chê trách chân thần của Dasos rất…, không có ai cười nổi, nhưng mà đây là câu chuyện cười hoàng đế nói, thế nên…
“Ha ha, thần luật pháp, tên cũng chưa từng nghe tới, đoạn thời gian trước ta có nghe phong phanh rằng hiện giờ không ít thương nhân đều tín ngưỡng vị kia, quả nhiên là giáo hội của hạ nhân.”
“Đúng, từ những tên này cũng nhìn ra được, ai biết tên kia làm sao thành thần được, không khéo ra cửa giẫm phân chó, cứ thế thăng thiên giới.”
Các quý tộc không muốn cười cũng phải cười, cố gắng hùa theo, tất nhiên ở đây không có ai ngu nói ra tên thật ‘Vô Miên giả’. Nói xấu thần còn nói thẳng tên, bị thần phạt không phải chuyện đùa.
“Đủ rồi, các ngươi có thể sỉ nhục chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục Vô Miên giả đại nhân! Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi, đến một ngón tay của ngài cũng không bằng.”
Tiếng kêu chói tai của địa tinh vang vọng trong đại sảnh, ngay sau đó, cả đám người hống lên cười nhạo.
“Không cho cười. Ta, Silverhook Belha không cho phép các ngươi cười.”
Thế nhưng hắn càng như vậy lại càng khiến những người xung quanh cười lớn hơn, đặc biệt là đám quý tộc.
“Không được cười, nếu không vị thần minh quê mùa kia của chúng ta sẽ giáng thần phạt lên các ngươi.” Có vẻ Dasos cảm thấy khiếu hài hước của mình rất tốt, tiếp tục nói một câu chuyện cười với giọng điệu bắt chước Silverhook. Điều này làm tiếng cười xung quanh càng khoa trương, thậm chí còn khiến tấm lót trần rung rung.
“Ngươi… các ngươi biết cái gì, một đám đoản mệnh. Chờ các ngươi hoá nắm cát vàng, ánh mắt chân thần mới buồn nghía đến các ngươi. Trước mặt thần minh phải biết khiêm tốt. Nhất là ngươi, quân vương của phàm nhân, tại trong mắt của vị ấy, ngươi chẳng là gì cả.”
Okay, lời phản bác rất chính xác, cũng chọc chuẩn lòng tự tôn của ai đó.
“Hừ, ít nhất chúng ta có thể sống cuộc sống phú quý tốt đẹp, thành Sulfur thì sao? Ah ha, nếu thật đủ giàu có thì sao lại để các ngươi dùng châu bảo trộm được để tặng lễ. Loại địa phương này ấy thế mà lại là thánh địa của thần luật pháp? Quả nhiên nơi cấp thất như thế mới nuôi dưỡng được loại thần minh quê mùa này nha.”
Dasos vừa nói xong, toàn trường lập tức tĩnh như tờ, ngay cả hắn cũng bụm miệng lại. Tuy rằng lời vừa rồi không nhắc đến tên thật của thần, không khiến thần minh chú ý, thế nhưng nếu nó truyền ra, Oran và chính hắn sẽ trở thành tử địch của giáo hội luật pháp.
Sau đó, tên Dwarf Hoyle từ nãy đến giờ vẫn gật gù như buồn ngũ bỗng cười thành tiếng.
“Quân vương phàm trần lại dám ô miệt thần minh trên trời, nếu là bình thường, dựa vào lá gan này của ngươi, lão tử sẽ uống với ngươi một chén, đánh cược một ván. Đáng tiếc, ngươi ô miệt nhầm đối thủ, tên Silverhook kia rất hay nói láo, thế nhưng lần này hắn nói không sai, so với đại nhân, tiểu tử ngươi còn không đáng giá bằng chiếc vớ của ngài.”
“Hừ, sự tích của người kia ta đã nghe qua, chẳng phải một vị quan toà nha quê, đột nhiên được chúng thần thừa nhận, sau đó thành thần ư? Nói hắn đạp vận cứt chó thật không sai.”
Vương quyền và thần quyền mâu thuẫn là chuyện từ xưa đến nay, hiển nhiên Dasos không có chút kính ý nào đối với thần luật pháp, nếu đã nhất định đắc tội, vậy nhiều chút cũng không hề gì.
Còn đối với ta, chuyện này thực sự rất đáng kinh ngạc. Nếu Silverhook với Hoyle đổi thành thành quản hoặc nhân viên pháp viện ở đây thì không có gì, nhưng mà mấy tên kia đều là ‘thân sĩ’, là đối tượng bị thành quản nhắm gắt gao. Ngay cả ta cũng dùng thân phận Vô Miên giả xử lí mấy lần, không ghi hận là may rồi, ấy vậy mà giờ lại còn nhảy ra bảo vệ danh dự của ta?
“…Mấy kẻ các ngươi không thể hiểu được, thế giới dưới lòng đất không khác gì địa ngục. Kẻ yếu phải chết chính là thiên lý, một chén nước cũng có thể dẫn ra án mạng. Ta vốn là một tên cô nhi không có gì cả, những kẻ xui xẻo giống ta vốn dĩ phải chết xó ở cống ngầm nào đó mới đúng. Chỉ có thành Sulfur, chỉ có nơi đó mới để ta sống sót, để ta có thể học tập kiến trúc học, tìm kiếm cơ hội bằng hai tay mình.”
“Khác với những kẻ có tư nguyên giàu có đến mức dùng châu báu treo cây như các ngươi, đám xui xẻo như chúng ta biết rằng, để kẻ yếu có thể sống tiếp mà vẫn giữ được tôn nghiêm, khiến kẻ mạnh không sống dựa vào máu thịt của người xung quanh là khó chừng nào. Người duy nhất làm được điều đó, chỉ có vị đại nhân kia.”
Kabbalah cũng thốt lên.
“’Ta có một giấc mơ, rằng có một ngày, con cháu chúng ta sẽ sống trong một nơi không suy xét đến chủng tộc mà chỉ nhìn nhận bằng phẩm cách và tài năng.’ Câu nói này khắc tại cửa thành và quảng trường của thành Sulfur. Năm nó mới khắc, tất cả mọi người đều coi kẻ viết ra câu ấy là kẻ điên. Mà sau hơn một trăm năm, từng tí một thay đổi, ngài thật sự tiêu trừ thành kiến chủng tộc, xây dựng được một quốc độ trong mộng tưởng.”
“Các ngươi tưởng tượng được rằng có một đám thánh kị sĩ thiện lương đến mức ngu xuẩn thuộc chủng tộc ám tinh linh sao? Rồi cả những chiến sĩ vong linh cả ngày nằm lười như con mèo, một đám địa tinh cần lao hữu hảo…? Tại thành Sulfur, chủng tộc không quan trọng, quan trọng là ngươi đã làm gì, và sẽ định làm gì.”
Lão Dwarf lắc lư hồ lô rượu của mình, uống một ngụm hết nửa.
“Quân vương phàm trần, ngươi có thể hạ lệnh khiến quân đội chiến đấu vì ngươi, khiến nông dân trồng trọt vì ngươi. Nhưng ngươi có thể làm họ tự động lên tường thành mà không cần mệnh lệnh sao? Khiến những thị dân vốn phải nhát như chuột bỏ tất cả xông lên bảo hộ toà thành của mình sao? Vị đại nhân kia làm được, hắn khiến tất cả mọi người nguyện ý bỏ cả tính mạng mình ra để bảo vệ Sulfur.”
Không hiểu sao, nghe những lời này ta lại nhơ đến cuộc chiến với bá tước ác ma, cảnh những dân chúng kéo nhau lên tường thành, nó khiến ta bất giác mỉm cười.
“Hừ, chẳng qua là một gã có khả năng làm tốt thị chính thôi, chỉ cần cho ta thời gian, ta cũng làm được.”
Dasos đã xạm mặt lại, nhưng hắn vẫn không chịu thua.
Tiếp lời hắn, lại là thanh âm chói tai của địa tinh.
“Quân vương phàm trần, ngươi cũng thấy được, đám gia hoả bọn ta không phải người tốt, đoạn thời gian trước còn gây một số chuyện bị nhốt vào nhà lao thành Sulfur. Mà do âm mưu của kẻ nào đó, ngục giam cùng tường thành đều bị đánh sụp, thế nhưng chúng ta không mượn cơ hội trốn ngục, ngươi biết vì sao ư?”
“Vì các ngươi nhát gan.”
“Ah ha, ta và lão Hoyle đều là cấp hoàng kim, dựa theo lời của nhân loại các ngươi, chúng ta đều là đại sư siêu phàm thoát tục. Những người trông giữ chúng ta mạnh nhất cũng chỉ là bạch ngân. Dạng như chúng ta đi đâu không thể kiếm cơm? Vì sao còn phải ngoan ngoãn chịu tội trong tay đám tiểu bối ở Sulfur?”
Hoyle cũng cười theo, lần vượt ngục đó mấy kẻ trốn đi đều nhận đủ, chính đám không trốn như hắn mới là lựa chọn chính xác.
“’Làm chuyện xấu thì phải bị xử phạt, kẻ có tội phải bị thẩm phán, chỉ có thẩm phán mới cứu chuộc được tội nhân.’ Câu này được treo ngay trước cửa ngục giam. Ta nói có thể các ngươi không tin, nhưng tại thành Sulfur, nó chính là chân lý. Chúng ta lựa chọn lưu tại ngục cũng vì tin nó, chỉ cần chúng ta hoàn thành hình phạt, chỉ cần chúng ta không lại vượt qua ranh giới phạm tội, chúng ta có thể đường hoàng sống tiếp tại Sulfur.”
“Nếu phạm tội sẽ bị phạt, không phạm tội liền có thể thoải mái sống. Tộc Gray Dwarf chúng ta đi đâu cũng bị hắt hủi, ánh mắt nhìn đến đều ngập tràn hoài nghi. Chỉ riêng có thành thị của chúng ta, không ai sẽ vì chủng tộc mà dựng lên thành kiến. Ngươi làm được điều này ư?”
“Nói một ngàn, nói một vạn, làm vua, ngươi có thể tạo ra một nơi khiến đại đa số người dân nguyện vì nó trả giá toàn bộ ư? Nếu không làm được, ngươi đừng mơ so được với một ngón tay của ngài ấy.”
“Cáp, lão mê rượu, sao làm nổi. Đoạn đường này ngươi chưa thấm à, nếu không phải có thực lực, chúng ta hẳn đã bị ‘thanh trừ tà ác’ nhân tiện đoạt lấy toàn bộ gia sản rồi.”
“Ai da, cũng phải, Belha anh em, ta hơi nhớ nhà, có lẽ nên đi về rồi.”
“Hừ, vị quân vương vĩ đại nhất ba trăm năm qua? Lời đồn quả nhiên không đáng tin. Không có lòng dạ bao dung, không lý giải trí tuệ của người khác, đố kị và thành kiến tràn ngập trong óc. Ta xem cái quốc gia này sớm muộn cũng bang trong tay hắn.”
“Quân vương của phàm nhân, ta biết ngươi khẩn cầu bất hủ, bởi lẽ các quân vương đoản mệnh đều như vậy. Nhưng dù ngươi có thật sự bất hủ, thì cũng chỉ là một gã cương thi nhung nhớ phàm trần mà thôi. Ngươi vĩnh viễn không thể so được với người hi sinh tất cả, hoá thân thành luật pháp hòng cải biến thế giới. Một tên nhân loại yếu đuối thô tục vậy mà lại dám cười nhạo chân thần, cười nhạo hoá thân của công chính, không biết sợ là gì ư? Hay không cần mặt mũi nên thiên hạ vô địch rồi?”
Nói xong, ba người xách bao định chuồn, đáng tiếc lần này đi không được.
Dưới chỉ thị của người nào đó, hai tên truyền kì vốn mai phục trong mật thất đã ngăn tại trước mặt ba người.
“Nhục mạ quân vương ngay trước mặt, tội đại bất kính, nhốt hết vào đại lao. Để ta xem xem vị hoá thân của công chính kia có cứu các ngươi không.”
Nhìn khuôn mặt muốn giết người của Dasos, ta không nói gì. Giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng.
“Haizz, lại phải đi thăm dò nhà ngục của Oran một chuyến rồi.”
Dù là vậy, Robot Roland vẫn là loại sản vật chưa hoàn thiện. Dù nó có vóc dáng cao lớn uy vũ, nhìn tưởng chừng rất lợi hại. Thế nhưng chiến lực của nó còn chưa đạt đến cấp truyền kì, tại thế giới dưới lòng đất nơi cường giả như mây, Roland chỉ là một bia ngắm siêu bự; còn nếu muốn nâng cấp nó lên thì lại yêu cầu tài liệu cao cấp, số tiền cần đổ vào bỗng biến thành con số trên trời.
Vì vậy, các cơ giới sư nhớ tới nơi thiếu hụt chiến lực cấp cao là thế giới mặt đất, dự định tới nơi này tìm kiếm nhà đầu tư.
Đài Roland được đem tới không phải sản phẩm mới nhất trong dòng này, các kĩ thuật được sử dụng cũng đã được cắt giảm hết mức có thể. Thế nhưng, tại thế giới mặt đất, nó vẫn là kĩ thuật vượt thời đại, ít nhất thì trong mắt các cơ giới sư, nó rất có giá trị.
Một lễ vật dâng lên vị đại đế sắp đăng cơ, hơn nữa lại còn là vị đại đế của đế quốc trứ danh xa xỉ như Oran, chỉ cần lễ vật có đủ phân lượng hoặc đủ mới lạ, hồi báo cao là điều đáng được mong đợi.
Luyện kim thuật và cơ giới học tại Oran phi thường xuất sắc, nếu không thì tương lai cũng không xuất hiện hạm đội phù không cùng rồng cơ giới. Ít nhất, đám địa tinh ở Sulfur đã sớm thèm nhỏ giãi các loại bí pháp luyện kim và lý luận cơ giới ma động lực.
Chủ ý của bọn họ vốn là đem Roland đổi lấy kĩ thuật vài tài nguyên, không thì kiếm chút tiền vàng đến làm kinh phí nghiên cứu cũng được.
Chủ ý này vốn rất tốt, nếu nó được chấp hành bởi một quan ngoại giao đạt chuẩn, kiểu gì rồi cũng sẽ đạt được kết quả thoả mãn.
Tiếc rằng sứ đoàn lần này lại là Silverhook, Kabbalah và Hoyle, vì vậy, chuyến đi này ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Kabbalah, một địa tinh không cha không mẹ, nghe nói nếu luận gia phổ thì hắn còn là một tên vương tử…, nghe nói hắn còn là một đại sư kiến trúc học, tấm gương tiêu biểu cho tự học thành tài. Chỉ có điều người ta vẫn chưa thấy qua công trình kiến trúc ra hồn nào do tay hắn dựng lên, chỉ thấy hắn thường xuyên len lén đi nghiên cứu móng và khớp nối công trình. Nghiên cứu cũng còn thôi, tên này còn chuyên thích động thủ thực tiễn, dỡ xuống vài cái linh kiện để tiện xem xét.
Tưởng tượng một chút, phòng ở bằng gỗ bị tháo mấy linh kiện nơi cột kèo với móng thì sẽ thế nào? Hắn đã không chỉ một lần tự vùi mình trong đống đổ nát.
Sau vô số lần chế tạo hố trời và phế khư, Kabbalah vinh dự nhận được danh hiệu: ‘chỉ đào không lấp tiểu vương tử’, ‘con mối da xanh’. Tiếp đó, hắn được liệt vào trong danh sách đối tượng được quan tâm đặc biệt của thành quản. Ngay cả câu ‘ngày mai Kabbalah đến nhà ngươi’ cũng thành câu rủa ác ý.
May mắn, hắn là một tên thương nhân có đầu óc kinh doanh, gia nghiệp phong phú, tiêu tiền bồi thường không dè sẻn. Các tai nạn gây ra không tạo thành án mạng. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, Kabbalah vẫn bồi hồi ở cửa buồng giam.
Silverhook thì thôi khỏi phải giới thiệu, tạc đạn chuyên gia, quả bom hình người. Hoyle thì là đại sư rèn đúc, nhưng cũng là chuyên gia rượu chè cá cược, một phần tử phá hoại nổi danh.
Ba thằng dở hơi gom lại thành sứ đoàn, thật không hiểu đám cơ giới sư và luyện kim sư kia nghĩ cái gì trong đầu.
Trong khi đi đến Oran, con bạc Hoyle nhân tiện ghé qua mấy casino, cũng nhân tiện thua sạch phần lớn lộ phí. Kabbalah thì đào sụp một toà bảo tàng có cả trăm năm lịch sử, bồi thường toàn bộ số còn lại. Cũng vì thế mà mấy tên này mới đánh chủ ý đến đống trang sức treo ở cây cối ven đường.
Bọn họ còn từng đi qua cổng hoàng cung, đáng tiếc kĩ năng giao thiệp của cả ba người cộng lại cũng chưa được level một, cứng đầu cứng cổ phải gặp hoàng đế mới đem lễ vật lấy ra, đã thế còn không cho thủ vệ động đến ‘bảo bối’. Lẽ đương nhiên, một đám dị tộc mày trộm đuôi cướp cứ thế bị đá đít ra ngoài, kế hoạch tặng lễ theo đó sụp mất quá nửa.
Nếu cứ thế này thêm mấy tuần nữa, không khéo ba tên phá hoại sẽ khốn cùng chán nản đến mức đem quà tặng ra sách thành sắt vụn bán kiếm tiền đi về.
May thay, hai ngày trước, bọn họ biết được sẽ có tiệc rượu tổ chức tại phủ của đại thần tài vụ Hemet, hoàng đế cũng sẽ tự thân xuất hiện ở đây. Do đó, nhóm ba người vui mừng quá đỗi, tự thân xông vào, tự thân tặng lễ.
Nhưng một đám dị tộc không có vé mời thì sao có thể được cảnh vệ cho qua. Kết quả, ba tên lùn dùng kinh nghiệm phong phú và thực lực cường hãn cân cả thảy vệ đội phủ Hemet, cường thế xông lên.
Chỉ có điều, nếu tiếp tục loạn, đợi đến khi vệ đội hoàng gia xuất hiện, có lẽ cục diện sẽ không còn cách cứu vãn.
Đúng lúc này, mục tiêu bọn họ hướng tới xuất hiện, đáng tiếc, ba thằng ngu vừa mở miệng đã chọc giận mục tiêu của mình.
“Khen đểu cũng thôi, vừa mở miệng đã nói trúng chuyện đau giết cha giết anh, các ngươi tới tặng đồ hay là tới tìm thù thế?”
Thôi thì nể tình đồng hương, ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh mấy tên này bị lôi ra ngoài chém.
“Bệ hạ tôn kính, nếu bọn họ tới tặng lệ, vậy ít ra cũng nên để bọn họ mang lễ vật ra trình diện chứ. Như vậy mới thể hiện được khí độ của đại quốc.”
Dasos có vẻ không muốn mất thể diện trước mặt ta, vì vậy lời khuyên ngăn của ta đạt được tác dụng. Hắn hít sâu hai hơi, đè lại cơn tức sắp trào ra, gật đầu nói:
“Nếu tiểu thư Ro… Renee biện hộ cho các ngươi, vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, khách dị tộc, nói rõ thân phận của các ngươi, trình ra thành ý lớn nhất của mình đi.”
Ba tên lùn thấy vậy, không cần thương lượng, trực tiếp đọc lời thoại đã chuẩn bị sẵn…
“Nếu như ngươi thành tâm muốn biết.!”
“Vậy chúng ta sẵn lòng trả lời.”
“Vì…”
“Đủ, nói rõ trong mười giây cho ta, nếu không ta liền trói các ngươi vào tảng đá rồi ném xuống sông.” Bản thân ta vốn muốn nghe toàn bộ lời xuất trường cho thoải mái, nhưng hiển nhiên Dasos hiện tại không có đủ kiên nhẫn. Lời rống giận của hoàng đế khiến toàn bộ người trong hội trường cúi thấp đầu run lẩy bẩy.
“Chúng ta tới từ thành Sulfur ở thế giới dưới lòng đất, nghe nói bệ hạ đăng cơ, vì thế không tiếc đi xa ngàn dặm tới đây đưa tới tay ngài món lễ vật trân quý nhất.”
Quả nhiên, uy hiếp tính mạng vẫn rất hữu hiệu.
“Thế giới dưới lòng đất?”
Trong mắt quý tộc nhân loại, thế giới dưới lòng đất là nơi yêu ma hoành hành, giết chóc chiến tranh khắp nơi, khác hoàn toàn với thế giới mặt đất. Nghe hai tên địa tinh với tên Dwarf này nói rằng mình đến từ nơi đó, bọn họ lập tức kinh ngạc, khó tin, nghị luận dồn dập.”
“Được, vậy đưa lễ vật ra để ta xem đó là thứ quý báu thế nào.”
Dasos lộ ra ý cười, cư dân ở thế giới dưới lòng đất vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tặng lễ vì chúc mừng hắn đăng cơ là chuyện vô cùng có mặt mũi.
Ta cũng thở phào một hơi, cái sáng ý ngàn dặm đưa quà này thật rất tốt, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, dù cho lễ vật không ra gì, Dasos cũng sẽ giả như rất thoả mãn, sau đó ban thưởng hậu hĩnh, biên thành giai thoại truyền ra ngoài.
“Mời ngài xem, đây là mô hình tỉ lệ một so hai mươi của robot hình người Roland số 88, nó cũng là lễ vật mà chúng ta mang tới tặng ngài.”
Kabbalah lấy ra một con robot cũ nát từ trong chiếc túi rách tơi tả.
Đó là một robot nát đến mức tuỳ thời sẽ rơi tan khung, chỉ cao tầm một mét, khắp thân thể đều mang màu đỏ nâu của rỉ sắt. Hiển nhiên, tất cả linh kiện lắp ráp nó đều là tái sử dụng phế phẩm, hoàn toàn không mang chút xíu nào vẻ uy nghiêm đáng sợ của con robot nguyên gốc.
Silverhook thấy vậy cũng hơi hoảng hốt, hắn vốn có ý lấy ra Roland 88 luôn, nhưng nó quá lớn, chỉ có thể thay thế bằng mô hình tỉ lệ.
“Phụt, cái này có thể cho trẻ con chơi được nhỉ.”
“Thực sự là nhục nhã kết tinh cơ giới học của Oran, khải giáp ma động khí của chúng ta cũng cao hơn ba mét, mang thứ này qua làm gì, chẳng lẽ hoàng đế của chúng ta cần thứ đồ chơi nhỏ này?”
Dù đã giới thiệu đây là mô hình tỉ lệ, nhưng đám quý tộc xung quanh vốn đâu hiểu biết từ ngữ chuyên môn của cơ giới học, họ lập tức xì xào bàn tán. Trong mắt họ, ba người này là ba tên quê mùa không biết trời cao đất dày đến đây để mang trò cười tới.
“Ngài xem, Roland 88 có một mũi khoan, một chủ pháo, sau lưng còn có một ba lô động lực, tất cả kĩ thuật đều do thành Sulfur nghiên cứu phát minh, hẳn có thể mang đến trợ giúp cho cơ giới học của quý quốc…”
Ta lấy tay bịt trán, trước khi hiểu lầm được cởi bỏ, lời thuyết minh của Silverhook càng nói càng khiến người tức giận.
“Tu tu tu!”, “Rắc rắc!” “Ầm ầm!”
Thôi, không cần nói nhiều, giống như những sản phẩm nhãn hiệu ‘an toàn’ kia, cái mô hình này vừa khởi động một lúc liền trục trặc, trước tiên là dò điện, sau đó bốc khói, tiếp lấy nổ tung.
“Đủ, đây là quà tặng tới một vị quốc vương ư? Hay là các ngươi cho rằng ta là một kẻ nhân từ đến ngu xuẩn?”
Ma kiếm vung lên, ánh sáng màu máu tràn ra, Dasos đã không còn che giấu sát ý của mình.
Ba người nhìn nhau xem, không hiểu ra sao. Rõ ràng Roland 88 là sản vật có hàm lượng kĩ thuật hàng đầu thế giới dưới lòng đất, vì cái gì đối phương lại làm như thể muốn giết người?
Kabbalah nảy ra ý tưởng, lập tức thi hành.
“Nếu ngài không hài lòng với lễ vật này, vậy chúng ta đành lâm thời tìm vật khác thay thế vậy.”
“Bệ hạ, đây mới là lễ vật của chúng ta.”
“Lớn mật!” “To gan!”
Nhìn thứ trong tay Kabbalah, các quý tộc nhao nhao hô lên, phẫn nộ vô cùng.
Trong tay hắn là một đám châu báu nhìn cực kì quen thuộc, bởi lẽ chúng đang treo khắp nơi bên ngoài thành.
Những thứ được coi như vứt không ai nhặt như vậy, thế mà lại đem đi tặng quốc vương? Lần tìm chết này của họ ta đã hoàn toàn cạn lời.
“Hừ, cùng các ngươi so đo thật lãng phí thời gian của ta.”
May sao, có vẻ như Dasos giận quá hoá cười, không muốn tiếp tục dây dưa với đám địa tinh này nữa.
“Dẫn đi xuống, mà thôi, tự các ngươi đi xuống đi. Ừm, thành Sulfur, đó không phải nơi khởi nguyên của vị tân thần đến tên còn chưa nghe qua đó sao? Nếu cư dân ở nơi đó là dạng này, vậy hẳn rằng trong các thần cũng có lão nông dân. Ha ha. Các ngươi nói xem, các thần vĩ đại có hay chăng sẽ trốn xuống trần tị nạn, nói không chừng Oran sau này cũng sẽ có thần minh quyến cố.”
Câu chuyện cười lạnh tỏ rõ ý chê trách chân thần của Dasos rất…, không có ai cười nổi, nhưng mà đây là câu chuyện cười hoàng đế nói, thế nên…
“Ha ha, thần luật pháp, tên cũng chưa từng nghe tới, đoạn thời gian trước ta có nghe phong phanh rằng hiện giờ không ít thương nhân đều tín ngưỡng vị kia, quả nhiên là giáo hội của hạ nhân.”
“Đúng, từ những tên này cũng nhìn ra được, ai biết tên kia làm sao thành thần được, không khéo ra cửa giẫm phân chó, cứ thế thăng thiên giới.”
Các quý tộc không muốn cười cũng phải cười, cố gắng hùa theo, tất nhiên ở đây không có ai ngu nói ra tên thật ‘Vô Miên giả’. Nói xấu thần còn nói thẳng tên, bị thần phạt không phải chuyện đùa.
“Đủ rồi, các ngươi có thể sỉ nhục chúng ta, nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục Vô Miên giả đại nhân! Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi, đến một ngón tay của ngài cũng không bằng.”
Tiếng kêu chói tai của địa tinh vang vọng trong đại sảnh, ngay sau đó, cả đám người hống lên cười nhạo.
“Không cho cười. Ta, Silverhook Belha không cho phép các ngươi cười.”
Thế nhưng hắn càng như vậy lại càng khiến những người xung quanh cười lớn hơn, đặc biệt là đám quý tộc.
“Không được cười, nếu không vị thần minh quê mùa kia của chúng ta sẽ giáng thần phạt lên các ngươi.” Có vẻ Dasos cảm thấy khiếu hài hước của mình rất tốt, tiếp tục nói một câu chuyện cười với giọng điệu bắt chước Silverhook. Điều này làm tiếng cười xung quanh càng khoa trương, thậm chí còn khiến tấm lót trần rung rung.
“Ngươi… các ngươi biết cái gì, một đám đoản mệnh. Chờ các ngươi hoá nắm cát vàng, ánh mắt chân thần mới buồn nghía đến các ngươi. Trước mặt thần minh phải biết khiêm tốt. Nhất là ngươi, quân vương của phàm nhân, tại trong mắt của vị ấy, ngươi chẳng là gì cả.”
Okay, lời phản bác rất chính xác, cũng chọc chuẩn lòng tự tôn của ai đó.
“Hừ, ít nhất chúng ta có thể sống cuộc sống phú quý tốt đẹp, thành Sulfur thì sao? Ah ha, nếu thật đủ giàu có thì sao lại để các ngươi dùng châu bảo trộm được để tặng lễ. Loại địa phương này ấy thế mà lại là thánh địa của thần luật pháp? Quả nhiên nơi cấp thất như thế mới nuôi dưỡng được loại thần minh quê mùa này nha.”
Dasos vừa nói xong, toàn trường lập tức tĩnh như tờ, ngay cả hắn cũng bụm miệng lại. Tuy rằng lời vừa rồi không nhắc đến tên thật của thần, không khiến thần minh chú ý, thế nhưng nếu nó truyền ra, Oran và chính hắn sẽ trở thành tử địch của giáo hội luật pháp.
Sau đó, tên Dwarf Hoyle từ nãy đến giờ vẫn gật gù như buồn ngũ bỗng cười thành tiếng.
“Quân vương phàm trần lại dám ô miệt thần minh trên trời, nếu là bình thường, dựa vào lá gan này của ngươi, lão tử sẽ uống với ngươi một chén, đánh cược một ván. Đáng tiếc, ngươi ô miệt nhầm đối thủ, tên Silverhook kia rất hay nói láo, thế nhưng lần này hắn nói không sai, so với đại nhân, tiểu tử ngươi còn không đáng giá bằng chiếc vớ của ngài.”
“Hừ, sự tích của người kia ta đã nghe qua, chẳng phải một vị quan toà nha quê, đột nhiên được chúng thần thừa nhận, sau đó thành thần ư? Nói hắn đạp vận cứt chó thật không sai.”
Vương quyền và thần quyền mâu thuẫn là chuyện từ xưa đến nay, hiển nhiên Dasos không có chút kính ý nào đối với thần luật pháp, nếu đã nhất định đắc tội, vậy nhiều chút cũng không hề gì.
Còn đối với ta, chuyện này thực sự rất đáng kinh ngạc. Nếu Silverhook với Hoyle đổi thành thành quản hoặc nhân viên pháp viện ở đây thì không có gì, nhưng mà mấy tên kia đều là ‘thân sĩ’, là đối tượng bị thành quản nhắm gắt gao. Ngay cả ta cũng dùng thân phận Vô Miên giả xử lí mấy lần, không ghi hận là may rồi, ấy vậy mà giờ lại còn nhảy ra bảo vệ danh dự của ta?
“…Mấy kẻ các ngươi không thể hiểu được, thế giới dưới lòng đất không khác gì địa ngục. Kẻ yếu phải chết chính là thiên lý, một chén nước cũng có thể dẫn ra án mạng. Ta vốn là một tên cô nhi không có gì cả, những kẻ xui xẻo giống ta vốn dĩ phải chết xó ở cống ngầm nào đó mới đúng. Chỉ có thành Sulfur, chỉ có nơi đó mới để ta sống sót, để ta có thể học tập kiến trúc học, tìm kiếm cơ hội bằng hai tay mình.”
“Khác với những kẻ có tư nguyên giàu có đến mức dùng châu báu treo cây như các ngươi, đám xui xẻo như chúng ta biết rằng, để kẻ yếu có thể sống tiếp mà vẫn giữ được tôn nghiêm, khiến kẻ mạnh không sống dựa vào máu thịt của người xung quanh là khó chừng nào. Người duy nhất làm được điều đó, chỉ có vị đại nhân kia.”
Kabbalah cũng thốt lên.
“’Ta có một giấc mơ, rằng có một ngày, con cháu chúng ta sẽ sống trong một nơi không suy xét đến chủng tộc mà chỉ nhìn nhận bằng phẩm cách và tài năng.’ Câu nói này khắc tại cửa thành và quảng trường của thành Sulfur. Năm nó mới khắc, tất cả mọi người đều coi kẻ viết ra câu ấy là kẻ điên. Mà sau hơn một trăm năm, từng tí một thay đổi, ngài thật sự tiêu trừ thành kiến chủng tộc, xây dựng được một quốc độ trong mộng tưởng.”
“Các ngươi tưởng tượng được rằng có một đám thánh kị sĩ thiện lương đến mức ngu xuẩn thuộc chủng tộc ám tinh linh sao? Rồi cả những chiến sĩ vong linh cả ngày nằm lười như con mèo, một đám địa tinh cần lao hữu hảo…? Tại thành Sulfur, chủng tộc không quan trọng, quan trọng là ngươi đã làm gì, và sẽ định làm gì.”
Lão Dwarf lắc lư hồ lô rượu của mình, uống một ngụm hết nửa.
“Quân vương phàm trần, ngươi có thể hạ lệnh khiến quân đội chiến đấu vì ngươi, khiến nông dân trồng trọt vì ngươi. Nhưng ngươi có thể làm họ tự động lên tường thành mà không cần mệnh lệnh sao? Khiến những thị dân vốn phải nhát như chuột bỏ tất cả xông lên bảo hộ toà thành của mình sao? Vị đại nhân kia làm được, hắn khiến tất cả mọi người nguyện ý bỏ cả tính mạng mình ra để bảo vệ Sulfur.”
Không hiểu sao, nghe những lời này ta lại nhơ đến cuộc chiến với bá tước ác ma, cảnh những dân chúng kéo nhau lên tường thành, nó khiến ta bất giác mỉm cười.
“Hừ, chẳng qua là một gã có khả năng làm tốt thị chính thôi, chỉ cần cho ta thời gian, ta cũng làm được.”
Dasos đã xạm mặt lại, nhưng hắn vẫn không chịu thua.
Tiếp lời hắn, lại là thanh âm chói tai của địa tinh.
“Quân vương phàm trần, ngươi cũng thấy được, đám gia hoả bọn ta không phải người tốt, đoạn thời gian trước còn gây một số chuyện bị nhốt vào nhà lao thành Sulfur. Mà do âm mưu của kẻ nào đó, ngục giam cùng tường thành đều bị đánh sụp, thế nhưng chúng ta không mượn cơ hội trốn ngục, ngươi biết vì sao ư?”
“Vì các ngươi nhát gan.”
“Ah ha, ta và lão Hoyle đều là cấp hoàng kim, dựa theo lời của nhân loại các ngươi, chúng ta đều là đại sư siêu phàm thoát tục. Những người trông giữ chúng ta mạnh nhất cũng chỉ là bạch ngân. Dạng như chúng ta đi đâu không thể kiếm cơm? Vì sao còn phải ngoan ngoãn chịu tội trong tay đám tiểu bối ở Sulfur?”
Hoyle cũng cười theo, lần vượt ngục đó mấy kẻ trốn đi đều nhận đủ, chính đám không trốn như hắn mới là lựa chọn chính xác.
“’Làm chuyện xấu thì phải bị xử phạt, kẻ có tội phải bị thẩm phán, chỉ có thẩm phán mới cứu chuộc được tội nhân.’ Câu này được treo ngay trước cửa ngục giam. Ta nói có thể các ngươi không tin, nhưng tại thành Sulfur, nó chính là chân lý. Chúng ta lựa chọn lưu tại ngục cũng vì tin nó, chỉ cần chúng ta hoàn thành hình phạt, chỉ cần chúng ta không lại vượt qua ranh giới phạm tội, chúng ta có thể đường hoàng sống tiếp tại Sulfur.”
“Nếu phạm tội sẽ bị phạt, không phạm tội liền có thể thoải mái sống. Tộc Gray Dwarf chúng ta đi đâu cũng bị hắt hủi, ánh mắt nhìn đến đều ngập tràn hoài nghi. Chỉ riêng có thành thị của chúng ta, không ai sẽ vì chủng tộc mà dựng lên thành kiến. Ngươi làm được điều này ư?”
“Nói một ngàn, nói một vạn, làm vua, ngươi có thể tạo ra một nơi khiến đại đa số người dân nguyện vì nó trả giá toàn bộ ư? Nếu không làm được, ngươi đừng mơ so được với một ngón tay của ngài ấy.”
“Cáp, lão mê rượu, sao làm nổi. Đoạn đường này ngươi chưa thấm à, nếu không phải có thực lực, chúng ta hẳn đã bị ‘thanh trừ tà ác’ nhân tiện đoạt lấy toàn bộ gia sản rồi.”
“Ai da, cũng phải, Belha anh em, ta hơi nhớ nhà, có lẽ nên đi về rồi.”
“Hừ, vị quân vương vĩ đại nhất ba trăm năm qua? Lời đồn quả nhiên không đáng tin. Không có lòng dạ bao dung, không lý giải trí tuệ của người khác, đố kị và thành kiến tràn ngập trong óc. Ta xem cái quốc gia này sớm muộn cũng bang trong tay hắn.”
“Quân vương của phàm nhân, ta biết ngươi khẩn cầu bất hủ, bởi lẽ các quân vương đoản mệnh đều như vậy. Nhưng dù ngươi có thật sự bất hủ, thì cũng chỉ là một gã cương thi nhung nhớ phàm trần mà thôi. Ngươi vĩnh viễn không thể so được với người hi sinh tất cả, hoá thân thành luật pháp hòng cải biến thế giới. Một tên nhân loại yếu đuối thô tục vậy mà lại dám cười nhạo chân thần, cười nhạo hoá thân của công chính, không biết sợ là gì ư? Hay không cần mặt mũi nên thiên hạ vô địch rồi?”
Nói xong, ba người xách bao định chuồn, đáng tiếc lần này đi không được.
Dưới chỉ thị của người nào đó, hai tên truyền kì vốn mai phục trong mật thất đã ngăn tại trước mặt ba người.
“Nhục mạ quân vương ngay trước mặt, tội đại bất kính, nhốt hết vào đại lao. Để ta xem xem vị hoá thân của công chính kia có cứu các ngươi không.”
Nhìn khuôn mặt muốn giết người của Dasos, ta không nói gì. Giờ phút này nói cái gì cũng vô dụng.
“Haizz, lại phải đi thăm dò nhà ngục của Oran một chuyến rồi.”
Danh sách chương